Khánh buồn rầu nhìn cửa sổ, có một thứ gì đó bên trong vỡ oà. Mẹ nói với nó trong điện thoại:
- Mẹ đã nghe cô kể lại. Con vẫn ổn chứ?
- Tại sao ngày đó mẹ lại cho con phẫu thuật làm gì... Cứ cắt bén nó đi, có phải hơn không???
-Nếu thích, bây giờ, con vẫn có thể cắt nó đi... Còn kịp mà.
Mẹ nói, rồi im lặng. Con người đôi khi sống rất hay mâu thuẫn. Không có thì hận mình không có, có rồi thì lại muốn vứt bỏ nó đi.
Đúng là Khánh đang khóc.
Thật cảm thấy quá hèn nhát.
...
Suốt hai năm qua, kể từ cuộc nói chuyện với mẹ Kat ngày hôm ấy, Khánh đã lợi dụng Kat. Lợi dụng Kat để thoả lấp nỗi cô đơn chan chứa trong lòng mình. Nó và Kat đều biết như vậy. Kat từng nói vời Khành rằng: Khánh không phải là con người dễ bị người ta khuất phục, nhưng lại là một kẻ rất dễ mềm lòng. Kat giống như một con mèo, mèo rất hay đi theo người khác. Hình ảnh Kat lẽo đẽo theo Khành, cậu đã quá quen rồi. Đôi khi, Khánh muốn vứt "mèo con" đi, nhưng lại lo "nó" đói, "nó" khổ. Xét cho cùng, thì Khánh cũng chỉ là đàn ông. Đàn ông thường không nỡ làm đau phụ nữ. Vì cái sự không nỡ ấy, mà nhùng nhằng, không dứt khoát, để nỗi đau thành khối u, người phụ nữ lại sẽ khổ sở hơn nhiều.
Tuy nhiên, cho đến khi Khành và Kat quyết định kết hôn, mọi viec6 vẫn diễn ra hết sức bình thường. Trơn tru và suôn sẻ.
Nhiều năm nay, Khành không hề về nhà thăm mẹ, Lý do cũng bởi vì bà không muốn Khành bỏ dỡ cong viec6 học giữa chừng. Bà có sang thăm con một vài lần vì quá nhớ. Khành nhớ cha. Đúng hơn là, anh nhớ hình ảnh cảu ông quanh năm tàn tạ. Khành chợt xót xa khi đã bỏ mẹ để đi quá sớm và quá lâu. Kat muốn lấy Khánh. Cô ấy có vẻ mòn mỏi như đã chờ đợi rất lâu lắm. Khánh nghĩ đến mẹ, bà phải chờ đợi đã hơn hai mươi năm rồi, anh cũng không muốn "mèo con" phải quá khổ sở vì mình.
Khánh hỏi mẹ và cô.
Hai người đồng ý.
Kat tời Berlin nơi mà Khành đang theo học.
Mọi thứ đều ngổn ngang trong lòng.
Khánh không biết tình yêu là gì? Đối với chuyện cưới xin lại càng không hề có nhiều cảm giác. Khánh muốn ở bên Kat, học cách yêu thương cô ấy, Khánh cứ cố, cố mãi trong những cảm xúc không hề tồn tại, đeo đẳng suốt đời mình...
Đã một tháng nay, Kat và Khánh không quan hệ. Kat thắc mắc thì Khánh nói cậu ấy mệt. Đôi khi, cậu lại nhìn Kat như thể cô chỉ biết đến ѕєχ thôi. Những lúc như thế, Kat cảm thấy mình oan uổng. Dù sao thì con người ta cũng có nhu cầu, nhu cầu của Kat cẫn tồn tại, ngay cả khi Kat không còn là con mèo con lang chạ nữa. Đã từ rất rồi, Kat chỉ biết có mình Khánh.
Nhưng có một điều con mèo con ấy không hề biết, đó là Khánh đang rất bất an. Trước nay, cậu không hề hứng thú với chuyện chăn gối. Có thể cũng bởi Khánh chẳng yêu Kat chút nào, chì là tình thương với những kẻ bơ vơ giống như mình. Tuy nhiên, tình thương ấy cũng đủ để làm Kat hài lòng và cũng đủ để cho Khánh "cố" làm thỏa mãn cơn khát "yêu" trong Kat. Vậy àm giờ đây, Khánh hoàn toàn không có cảm giác gì khi được Kay chạm vào hay quyến rũ.
Khánh giấu Kat chuyện đi khám.
Cậu nghĩ mình bị bệnh. Cũng chỉ là một chút linh cảm thoáng qua thôi.
Ấy vậy mà, cậu lại bệnh thật.
Thậm chí: Bệnh rất nặng!
- Cậu đã từng trải qua một ca phẫu thuật tinh hoàn phải không? - Bác sĩ hỏi và nhìn thẳng vào Khánh.
Nghe câu nói đó của vị bác sĩ, Khánh vô cùng tức giận. Đêm ấy, Khánh trở về và gặp một giấc mơ rất al5. Trong giấc mơ, một giọng nói xa lạ vang lên:
"Chúa ở trong con. Hãy tin tưởng để được che chở."
Giấc mơ ấy làm Khành bật dậy. Giọng nói ấy vang lên như một thứ âm thanh tín ngưỡng mà cậu muốn lãng quên. Giọng nói ấy cảu ai? Phải chăng là người cha điên của cậu? Khánh bần thần. "Cậu đã từng qua một ca phẫu thuật tinh hoàn có phải không?" Quỷ tha ma bắt ông bác sĩ với cái luận điệu chó ૮ɦếƭ của ông ta. "Tôi làm thế quái nào biết được?" - Lúc ấy, Khánh đã cáu gắt nói với bác sĩ như vậy rồi bỏ đi.
Khánh quay trở lại gặp ông bác sĩ vài ngày sau đó, cậu cảm thấy tuyệt vọng và cần được trn61 an bởi một thứ gì đó có cơ sở chắc cahn81, chứ không phải là Chúa. Một câu trả lời cho căn bệnh quái ác mà cậu đang trải qua chẳng hạn.
- Đây là một trường hợp hiếm gặp. Rất ít người mắc căn bệnh như cậu.
- Hiềm thế nào cơ? Tôi đã trải qua quá nhiều thứ hiếm gặp trên thân thể mình rồi.
Ông bá sĩ trầm ngâm:
- Cậu thử ví dụ cho tôi biết một điều hiếm gặp trên thân thể cậu xem?
Vị bác sĩ nắm cổ tay rồi vuốt ria mép. Trán ông nhăn lại như đang suy nghĩ điều gì. Khánh bất giác cảm thấy bị xúc phạm, ý nghĩ con người trước mắt đang giễu cợt mình làm Khánh tức tối. Song, chỉ trong một giây, cậu nhân ngay ra rằng, người đàn ông này không có ý đùa cợt.Câu hỏi của ông hoàn toàn nghiêm túc. Khánh hít một hơi thật sâu, thở dài. Cậu chậm rãi nói:
- Tôi nghĩ là ông đã biết rồi. Khi bé, tôi đã phải trải qua một ca phẫu thuật tinh hoàn do bị dị tật bẩm sinh. Mẹ tôi đã cố gắng giấu tọi điều đó. Nhưng khi tôi lớn lên, dần dần nó lộ ra bởi sự đàm tiếu xung quanh. Ở đất nước chúng tôi, mọi thứ không đơn giản. Một số điều luôn diễn tiến một cách tồi tệ khi người ta muốn che giấu nó đi. Ông đã nhận ra ca phẫu thuật ngày nhỏ của tôi, trong lần trước, khi khám cho tôi. Đó al2 điều làm tôi xấu hổ và không muốn cho ai động chạm tới điều đó. "Dị tậ tinh hoàn" chẳng phải là một điều rất hiềm đó sao?
Khánh kết thúc câu trả lời bằng một câu hỏi. Cậu ngước mắt lên nhìn bác sĩ của mình. Ông hoàn toàn im lặng chờ cậu, rồi ông nói:
- Cậu hoàn toàn nhầm rồi con trai. Tôi không hiểu suy nghĩ của người châu Á các cậu về bệnh tật. Nhưng tôi có thể khẳng định với cậu rằng, điều tôi sắp nói với cậu dưới đây, là một điều tệ hại, một sự hiếm gặp mà tôi chưa từng thấy. Còn về việc dị tật tinh hoàn, thỉ cậu đã nhầm con trai ạ.
- Ý ông là sao, thưa ông? - Khánh bối rối, và lo lắng nữa. Trong cậu hỏi của cậu thấp thoáng sự thấp thỏm vụng về.
- Ừm, ý ta là cậu đã nhầm về chuyện dị tật đó. Nó không hiếm. Trên thế giới, trung bình, 500 đứa trẻ sinh ra, thì có một trẻ bị mắc dị tật ở cô quan sinh dục. Cậu chỉ là 1/500. Không lạ lẫm.
1/500 ư? Hãy thử nghĩ xem, có hàng triệu đứa trẻ sinh ra trên đời, thì cũng có hàng trăm, hàng nghìn đứa trẻ giống như mình sao? Khánh thầm nghĩ.
- Nhưng, hiện tại, có một điều đáng lo ngại ở bộ phận sinh dục của cậu. Có thể do biến chứng của ca phẫu thuật, cũng có thể do một yếu tố nào đó mà ta chưa tìm ra lý do. Ở cơ quan sinh dục của cậu có một khối u.
- Một khối u???? - Mắt Khánh mở to, cậu gần nhu quá shock. Đó là tất cả những gì cậu có thể nói ra lúc đó. Một khối u, thực sự là tồi tệ đến như vậy sao?
- Đó là cách chúng tôi gọi nó. Nó thậm chí con tai quái hơn một khối u thông thường. Nó làm nghẽn một phần ống dẫn tinh, khiến тιин ∂ị¢н khó lòng thoát ra ngoài. Bên cạnh đó, khối u cho những cảm xúc mang dục tính của cậu không thể phát triển. Nó khiến ngừng ham muốn trong một khoảng thời gian ngắn. Điều này dẫn đến việc ďươñğ √ậț cậu không thể ¢ươиg ¢ứиg, khiến cậu không muốn quan hệ tình dục.
- Nghĩa là... tôi giống như một kẻ bất lực?
- Ừm...
- Chình xác đó là bệnh gì? Có thể chữa nó không?
- Tôi nghĩ điều này rất nặng nề đối với cậu. Tuy nhiên, tôi muốn nói ra để cậu chuẩn bị tinh thần đối với cuộc chiến này. Như tôi đã nói với cậu, cái mà cậu gặp phải, chúng tôi không biết lý giải nó là gì. Nhưng theo lý thuyết, khi có một khối u dù có dị dạng hay quái lạ như thế nào, thí khi nó xuất hiện ở một bộ phận nào đó, thì đó là ung thư. Câu bị ung thư cơ quan sinh dục.
Đầu óc Khánh quay cuồng, Khánh cảm thấy buốt. Đau buốt. Chuyên gì đang xảy ra với cậu? Một thế giới mới hình thành đập tan bức tường thành cũ kỹ của câu đã mất bao công sức xây dựng. Cậu sắp lấy vợ. Chấp nhận một cuộc sống không có gì nổi bật, để làm một người bình thường. Vậy àm, giờ đây, cái gì đang xảy ra thế này?
- Cậu sẽ trải qua sự biến đổi tâm lý phức tạp nên cậu cần vững vàng đón nhận nó. Sẽ có rất nhiều đau đớn trong quá trình điều trị. Thậm chí, cậu có thể không đi tiểu được vì ống dẫn tiểu bị nghẽn khi khối u phát triển. Nó đang phát triển rất nhanh. một thời gian ngắn nữa, cậu sẽ cảm thấy nó.
- Nó di căn?
- Nó sẽ di căn, di căn qua dường bạch huyết, lan đến gan, thận và phổi. Đó là một viễn cảnh tồi tệ, nhưng tôi không thể hứa hẹn điều gì tốt đẹp hơn với cậu.
- Nó sẽ khỏi chứ? Có thể chữa khỏi không?
- Có thể 95% người mắc ung thư dạng này. Nhưng đối với khối u của cậu... tôi thực lòng không dám chắc.
...
Khánh gọi điện cho cô ở Prague, để nói bà không phải sang Berlin nữa, cả mẹ cũng thế, vì hôn lễ sẽ không được diễn ra như dự kiến. Một lúc sau, khi cậu đang tuyệt vọng, nhìn trân trối ra cửa sổ. Mẹ gọi điện, yêu cầu cậu phải giải thích tất cả những gì đang diễn ra.
Tuy nhiên, Khánh trốn tránh.
Câu không muốn ai biết!
Kể cả mẹ!
Nhất là mẹ...
Phải chia tay Kat ngay ngày hôm náy
...
Đôi khi, không phải cứ bạo tàn thì mới làm đau người khác. Cách Khánh sống và hành động cũng đủ làm kat cảm thấy một sự tổn thương khó lòng gượng dậy. Kat cố bám lấy thành giường, bước xuống. Cô muốn ra cửa sổ, nhìn ngắm bầu trời mà trong thoáng chốc cô đã từng tưởng tượng nó thuộc về cô và Khánh. Giờ đây, chỉ còn mình Kat trong nỗi nhớ đơn côi đến choáng váng. Hồi tưởng lại cảm giác nhói tim khi Khánh nói một câu chia tay giản đơn qua điện thoại. Trong khi, hai người đang ở cách nhau đau có xa?
Kat chỉ là một con mèo nhỏ.
Kat hoàn toàn chỉ là mèo nhỏ mà thôi.
Nếu Khánh đi rồi, cô sẽ phải làm sao đây?
Trong giờ phút này, Khánh không ở đây, Kat lặng lẽ nhớ ali5 khuôn mặt Khánh. Kat biết, Khánh chưa bao giờ yêu cô. Nhưng cô cũng nhận thức rõ ràng việc khánh chưa từng yêu ai. Ngay cả khi nói câu chia tay, Kat vẫn chắc chắn một điều rằng lúc đó Khánh cũng chưa có thêm một người phụ nữ nào khác. Vậy thì vì lý do nào chuyện hủy hôn này diễn raq? Việc hủy bỏ lễ kết hôn đơn giản hôn cả cái gật đồng đồng ý cưới Kat của Khánh. Nó đơn giản đến đáng sợ. Không quan hệ suốt gần hai tháng nay làm Kat như muốn ngạt thở. Cô đã chịu đựng nó. Chịu đựng nó mặc cho rất nhiều ham muốn cuộn sóng trong cơ thể. Để rồi đột ngột, cô đón nhận môt điều không tưởng.
Chia tay ư?
Nó là cái gì thế?
Chia tay có hình thù gì?
Nó như thế nào?
Nó có vị không?
Mặn, chua hay đắng, chát?
Một điều gì đó rất xấu, rất xấu, rất rất xấu đang ào ạt bao vây cuộc sống của Kat... Cái ảm giác bị người khác bỏ rơi, nó kỳ lạ lắm, khó tả lắm... Nó làm cho người ta... muốn ૮ɦếƭ!