-Nước....nước...nước...
Tiếng thều thào làm cho 2 con người thức tỉnh khỏi suy nghĩ của mình. Tuyết nhanh chân chạy đi lấy nước, Nam thì bấm chuông kêu bác sĩ và nhắn tin báo cho Như biết là Khánh đã tỉnh. Trong khi Tuyết đang cho Khánh uống nước, bác sĩ bước vào. Ai cũng thầm khen đôi trai tài gái sắc này, thời buổi này mà vẫn còn những người yêu thương nhau như vậy, ai mà không ngưỡng mộ cho được.
- Cậu cảm thấy sao rồi? Ông bác sĩ lên tiếng hỏi sau khi Tuyết rời đi. Ông vừa hỏi vừa khám mắt, họng, nhịp tim, huyết áp cho cậu.
- Tôi cảm thấy khỏe nhiều rồi, cảm ơn ông.
- Ừm...mai chúng tôi sẽ khám kĩ hơn cho cậu. Cậu nghĩ đi. Ông bác sĩ lấy tập hồ sơ ghi ghi chép chép xong rồi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, ổng đã bị xoay vòng vòng vì tốc độ chạy như tên lửa của Như:
-Anh hai.....
- E hèm....cô gái phiền cô bé bé lại, đây là bệnh viện.
Như quay lại trừng mắt, nhưng sau đó cười rồi trả lời:
- Xin lỗi ông, tôi sẽ để ý...hi.
Ông ta khép cửa lại, cô đã hỏi cậu đủ điều với chất giọng khá nhỏ:
- Anh ơi...anh còn đau ở đâu không ? Đói không? Mệt không? Khát không? Sao mặt anh méo xệch vậy?
- Như ơi, cô chạy vào ôm trúng chỗ bị thương của Khánh rồi.
Cô hoảng lên khi nghe Nam nói, quả thật là cô đã thụi một cái lên vùng bị thương của cậu, làm vết thương rách miệng, rỉ máu ra.
- Á....em xin lỗi.
- Hình như hôm nay hai người có việc phải đi đúng không? Trễ rồi đó. Nãy giờ Tuyết im lặng, nhìn cậu.
- Ừ...đúng rồi. Đi thôi Như.
Mặc kệ, cô cứ lầm bầm nói mình ngốc cậu kéo cô đi ra xe.
Trong phòng, không khí trùng xuống. Cậu vờ ngủ để tránh mặt cô. Cô biết điều đó nên mở cửa đi ra khuôn viên ngồi. Còn cậu, tuy mắt nhắm nhưng tai vẫn nghe rõ tiếng bước chân của nhỏ đã rời đi. Cậu mở mắt suy nghĩ, nhưng mùi ete làm cậu khó chịu. "Đành phải kiếm một chỗ nào thoáng mát hơn thôi", chiều theo suy nghĩ, cậu vô thức đến khuôn viên sau bệnh viện ngồi bệt xuống. Nhìn xung quanh đây, thật yên tĩnh. Đó là..... Đập vào mắt cậu bây giờ là hình ảnh một cô gái vắt vẻo trên cành cây, mắt hướng về khoảng không vô định.
- Cậu xuông đi, nguy hiểm lắm đó.
Cô giật mình, nhìn về người vừa nói. Là Khánh sao? Không phải cậu đã ngủ rồi sao? Cô nhảy từ trên cây xuống. Phịch...
- Sao cậu lại ra đây...mới tỉnh thì phải nghĩ đi chứ...kẻo cảm lạnh thì sao? Nhỏ lên tiếng trách móc cậu không lo bản thân. Còn nhỏ, chỉ mới một ngày mà đã ốm đi thấy rõ mà trách người khác.
- Cậu cũng như mình thôi mà. Phải chăm lo cho mình chứ. Lần này là Khách trách ngược lại Tuyết. Nhưng với nhỏ là lời quan tâm ngọt ngào và nhẹ nhàng. Đang cảm giác sung sướng, thì cậu lại dội một gáo nước lạnh vào mặt nhỏ.
- Từ lúc vào viện đến giờ Bảo Anh có vào thăm mình không?
Nhỏ khó chịu trả lời "không". Cậu khẽ buồn và nhận ra sự khó chịu của Tuyết. Khánh nhận ra mình đã quá vô ý rồi, nhưng cậu không muốn nhỏ đặt thêm hi vọng nào nữa vì sau này nhỏ sẽ là người đau nhất. Cậu phải làm người ác thôi.
- Mình cần chút gì đó gọi là tình yêu, cậu hiểu mình nói gì không?
Nhỏ hiểu chứ, nhỏ hiểu rất rõ là đằng khác.
- Mình không đáng để cậu yêu, không đáng để cậu quan tâm sao chứ .... hức... hức...tại sao chứ... hức .. hức... tại sao là cô ấy mà không là tôi chứ?
Nhỏ khóc, khóc cho tình yêu của nhỏ, cho sự phũ phàng của cậu. Nhỏ khuỵu xuống nền đất. Cậu đau lắm chứ, nhưng cậu phải cố đóng hết vai diễn của mình:
- Chuyện tình cảm nên dứt khoát. Chúng ta nên làm bạn thì tốt hơn.
Tim nhỏ như ngừng đập, có cái gì đó chạy dọc khắp cơ thể, dường như là đau tột cùng. Sao cậu nở phũ phàng từ chối khi nhỏ còn chưa mở lời chứ. Thà rằng hôm đó, cậu đừng chắn phát đạn ấy, thì giờ nhỏ chỉ đau thể xác thôi. Cậu quả ác độc khi làm như vậy. Ngỏ hét lên và chạy ra khỏi bệnh viện trong nước mắt.
- KHÔNG.....TÔI SẼ MÃI YÊU CẬU...TÔI SẼ KHÔNG BỎ CUỘC
Nhỏ cứ chạy, chạy mãi đến khi tiếng điện thoại kéo nhỏ ra:
-Alo...
- Chị ơi....ba người chị giao đã bắt về rồi giờ phải làm gì đây ạ..
- Mở cuộc họp bang, tuyên bố ra mắt bang chủ.
- Dạ....
- À đem xe đến đường X, cho chị nha...
Nhỏ ngồi xuống ghế đá ở đó chờ đợi. Nhỏ luôn mong cậu sẽ đặt mình vào vị trí của nhỏ mà hiểu rằng nhỏ đã đau đớn cho tình yêu đơn phương này, đã bao lần để nước mắt chảy ngược vào tim. Nhưng vô vọng khi cậu đã phủ phàng đạp đổ niềm tin ấy đi. Còn gì nữa không? Cho tình yêu này. Một lát sau có một chiếc xe phân khối lớn chạy đến chỗ nhỏ.
Còn Nam và Như khi lên xe thì họ không nói gì cả. Không khí yên lặng bao trùm lên xe, cho đến khi cô lên tiếng
-Nam nè....
- Hả....
- Cậu có nghĩ hai người họ trong bệnh viện xảy ra chuyện gì không?
- Tôi nghĩ là không vì họ là bạn của nhau mà.
"Bạn của nhau" nếu thật là vậy thì cô đâu cần phải lo lắng như thế này cả. Cô nên giúp họ hay không? Định quay qua hỏi tiếp, thì cô bắt gặp hình ảnh Nam đang chóng tay lên thành cửa sổ xe, nhìn chăm chú vào phía trước. Những đợt gió lùa qua làm tóc Nam khẽ bay lên." Lãng tử thế kia á....nhìn vậy mà cũng có lúc dễ thương ghê ta....what...mày đang nghĩ cái gì vậy Như ". Tuy cô suy nghĩ, nhưng mắt vẫn dán vào Nam.
- Nhìn chăm chú vậy, phải tính tiền hao mòn nhan sắc thôi.
Câu nói làm cô tỉnh, bất giác đỏ mặt xoay ra cửa bên kia che đi. Hình ảnh đó đã được Nam đưa vào tầm mắt mình.
Tính toong....két...két...
Cánh cửa mở ra, chiếc xe lao vào giữa sân. Họ bước vào nhà thì thấy hắn đang ngồi trên sopha suy nghĩ, không chú ý mọi thứ xung quanh diễn ra.
- Này....Nam đập vai hắn. Bảo Anh thế nào rồi.
Hắn giật mình vì cú va chạm vai đấy.
- À, cô ấy đang nghỉ trên phòng đó. Mà vô việc chính luôn nha..2 người nghĩ nguyên do gì, Bang Anger bắt 3 người kia không?
Câu hỏi hắn đặt ra ai cũng lắc đầu cả. Ai cũng tò mò mọi chuyện là như thế nào mà ngay thế giới ngầm cũng xen vào. Không khí bỗng chốc chìm trong im lặng, chỉ còn nghe tiếng bước chân người làm, tiếng tách trà của bọn hắn.
Hey playboy
It\'s about time
And your time\'s up
I had to do this one for my girls you know
Sometimes you gotta act like you don\'t care
That\'s the only way you boys learn.
Tiếng nhạc điện thoại kêu lên phá tan không gian này. Hắn khẽ nheo mắt lại, sao lại là Jun chứ, thường thì khi có nhiệm vụ gì hay chuyện cấp bách mới gọi cho hắn thôi. Không đợi lâu, hắn bắt máy ngay:
- Alo.
- Chào anh, em gọi để thông báo 10h đêm nay, bang Anger sẽ công bố chủ nhân thật sự đấy ạ.
- Sao....không phải Mie ư....
Nghe Mie làm Như giật thót người, đó không phải đàn em của nhỏ và cô ư? Sao hắn gọi tên chứ, có chuyện gì xảy ra vậy chứ. Nam thấy thái độ đột nhiên thay đổi của Như thì ngờ ngợ điều gì đấy.
- Chúng ta đi dự tiệc của Bang Anger thôi.
-Là sao ? chúng ta đến đó làm gì chứ. Như lên tiếng hỏi làm Nam càng nghi ngờ hơn.
- Khi đến đó thì sẽ biết thôi.
Cả ba mới đi được vài bước thì một giọng nói nhẹ nhàng, lạnh lẽo vang lên làm họ phải khựng lại.
- Tôi cũng đi nữa. Một cô gái với mái tóc trắng, kết hợp với chiếc váy đen làm tôn lên nước da trắng ngần của mình.
- Đây là....Nam chưa kịp hỏi thì hắn đã chen ngang.
- Bảo Anh đấy. Cô hãy uống hết thuốc này đi, lên phòng nghỉ đi. Đừng đi đâu cả.
Thấy nó uống xong, hắn quay mặt đi, một bàn tay mềm mại nắm vào tay hắn:
- Phong cho tôi đi nữa.
Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến con tim hắn, vô thức gật đầu. Nó mỉm cười nhẹ và đi cùng hắn. Cả 4 người đi 2 chiếc phân khối lớn. Chạy với vận tốc tối đa vì đã trễ giờ triệu tập và vì muốn 2 cô nàng ôm hai chàng. Ra ngoại ô thành phố, đi được một khoảng nữa thì gặp một căn nhà bên ngoài như nhà hoang, nhưng bên trong là căn cứ bí mật của Bang Anger.
Cả 4 người họ xuống xe đi vào hiên ngang. Hắn khẽ cúi đầu chào bang chủ mới. Khẽ cười vì cậu nhận ra người quen đã kiếm bao năm nay.
- Ensyo, cô đã mất tích rồi sao giờ lại quay lại nhỉ.?
Nó nhìn chằm chằm vào người con gái đang đeo mặt nạ kia. Nó cảm thấy rất quen thuộc với con người này. Sau một lúc quan sát, nó đã nhận ra được rồi, nhưng sao người đó lại nhìn nó như kẻ thù vậy chứ. Sao nó thấy ánh mắt ấy như muốn nuốt sống nó, như ánh mắt Mỹ Kim đã dành cho nó. Nhưng là chuyện gì mới được chứ ai có thể trả lời cho nó biết được chứ.