Sau buổi học, hắn rút đện thoại ra gọi cho một người:
- Jun hãy điều tra cho tôi ,cô gái tên Vũ Hoàng Bảo Anh từ mĩ chuyển về,ảnh tôi sẽ gửi sau.
Hắn cúp máy miệng nở một nụ cười. "Cô dám chống đối tôi được để tôi coi thử cô là ai mà gan to như thế. Đừng bao giờ dại dột bám vào tôi". Nhưng hắn không ngờ sau này,hắn sẽ phải thất vọng về những thứ mình đã làm.
Hắn lên phòng thay đồ và gọi cho 2 người kia( chắc ai cũng biết rồi): Đi bar. Chỉ có 2 từ ngắn ngũi,hắn không để ai kịp trả lời đã cúp máy . Vì quá quen với kiểu rủ như ra lệnh nên không ai nói gì,cùng thay đồ tiến đến bar BLACK do bang của hắn làm chủ.
Tiếng nhạc xập xình của những DJ trẻ làm cho bar ngay càng đông đúc hơn với những tiểu thư công tử . Hắn cùng 2 người bạn bước vào và điềm nhiên trở thành trung tâm của những lời bàn tán.
-Ba anh đã đến rồi, lâu rồi không thấy các anh đấy.
Quản lý của bar và cũng là người thân cận nhất của hắn đến chào.
- Dạo này bar vẫn hoạt động tốt chứ Jun ? Khánh hỏi
-Vẫn tốt anh à nhưng vẫn có một số bang đến làm loạn dành địa bàn nên tụi em xử nhanh không để các anh ᴆụng tay vào. À dạo này bang Anger nổi lên nhanh lắm,mới một tuần đã chiếm hơn 20 quán bar của một số bang nhỏ rồi anh.
Hắn gật đầu hài lòng và đến một bàn ở góc khuất ngồi để tiện theo dõi hoạt động của quán. Và ra hiệu cho Jun đem đồ uống cho hắn như mọi lần - ly swhiky mạnh đấy. Tuy là quan sát nhưng hắn chỉ ngồi nghĩ về Bảo Anh thôi. Còn 2 người bạn kia thì đang ôm những cô nàng nóng bỏng mà bàn về cách thu phục bang Anger vào Danger.
Ngồi được một lúc,hắn ra ngoài đi tới chỗ Jun :- điều tra thế nào rồi?
- Dạ đây. Jun đưa cho hắn một tập hồ sơ màu xanh bên trong chứa mọi thông tin về nó.
Hắn lật ra từng trang.
Vũ Hoàng Bảo Anh là trẻ mồ côi từ năm 3 tuổi được vợ chồng ông bà Jonson đưa về nuôi dưỡng. Cô lúc nào cũng đứng nhất trường hằng năm....bla...bla...
Khi đọc xong dường như hắn không mấy hài lòng, hắn chau mày quay sang Jun:
-Jun ,ngươi có biết cô ta về việt Nam làm gì không vậy?
- Dạ,cô ta về việt Nam vì biết được ba mẹ ruột là người Việt Nam đó. À chắc anh chưa biết cô ta thi vào trường của anh và dành học bổng toàn phần đặc biệt đấy anh.
"Là một cô nhi ,tính cách lạnh lùng vậy mà học rất giỏi đạt cả học bổng toàn phần đặc biệt. Cô gái này thật sự k đơn giản là gia thế như thế này đâu. Thật sự cô là ai vậy Bảo Anh. Tôi rất tò mò về cô đó".
Hắn khẽ nhếch mép rồi quay sang hỏi Jun
- Còn gì khác nữa không, như là trại trẻ mồ côi cô ta từng sống tên gì hay địa chỉ ba mẹ nuôi của cô ta và cho người điều tra về ba mẹ ruột cô ta luôn.
Jun ngạc nhiên vì đây là đầu tiên hắn nói nhiều như vậy và quan tâm một người con gái vừa mới quen biết như thế.
“Cô có sức hút như thế nào mà khiến anh quan tâm vậy. Tôi thật sự muốn biết cô ngoài đời như thế nào đấy”
Thoát khỏi suy nghĩ, Jun bắt gặp ánh mắt chờ đợi của hắn nên đã nhanh chóng cúi chào và làm nhiệm vụ. Jun rời đi thì hắn cũng lên chiếc mô tô của mình về nhà. Ngã mình xuống giường hắn luôn suy nghĩ về nó đến khi chìm vào giấc ngủ.
Hey playboy
It\'s about time
And your time\'s up
I had to do this one for my girls you know
Sometimes you gotta act like you don\'t care
That\'s the only way you boys learn
Tiếng nhạc chuông điện thoại làm hắn tỉnh dậy
- Alo...
- Anh Phong em chỉ điều tra được tên trại đó là AMY thôi. Ngoài ra không thể điều tra gì được.
- Được. Vất vả quá rồi.
- Dạ không đó là công việc của em mà thôi em chào anh.
- Ừ...
Thông tin cơ bản không rõ ràng,còn điều tra sâu vào không được. Gia thế rất bình thường mà sao cô có khả năng che giấu thông tin bí mật như vậy . Thật sự cô là ai vậy? Sao lại bí ẩn đến thế.
Hắn đứng dậy làm vscn rồi thay đồng phục đến trường. Đồng phục trường áo sơ mi trắng với quần tây đen đã làm tôn lên thân hình rắng chắc nước da trắng ngần . Đặc biệt là hắn cao 1.85m đã làm hắn hoàn hảo hơn trong mắt các nữ sinh.
Hôm nay, nó cũng mặc đồng phục nữ sinh với áo sơ mi được cài nơ đen ngay cổ với chiếc váy ngang đùi đã tôn thêm vẻ đẹp và giúp nó nữ tính hơn.
Ngay khi nó đi đến cổng trường thì cùng lúc đó hắn cũng đến và bước xuống xe 4 mắt chạm nhau . Chỉ vài giây thôi cả 2 đường ai nấy đi, nhưng hắn k muốn như vậy . Hắn bước lên đi cùng với nó để mặc sau những chửi bới nó và những lời khen cho hắn. Được một lúc, nó lên tiếng:
- Có chuyện gì??
- Cuối cùng cô cũng đã mở miệng nói chuyện với tôi rồi.
Nói xong hắn cười lớn và khoát vai nó đi vào lớp. Hắn vờ bỏ vẻ ngoài lạnh lùng để tiếp cận nó để dễ điều tra hơn nhưng hắn đã sai một cách trầm trọng.
- Vui đến vậy? Bỏ tay xuống.
Nó hất tay hắn khỏi vai của mình . Nó nhìn thẳng vào và muốn xoáy sau vào tâm can của hắn. Hắn khống chế mình lại quay mặt lại tránh ánh mắt đó. Nó khẽ nhếch môi tạo đường cong hoàn mỹ trên khuôn mặt. Điều kì diệu ấy chỉ thoáng qua,khi lúc đó Khánh, Nam, Tuyết đều đi đến.
- Hey, sớm thế vào lớp thôi Anh. Nói rồi Tuyết kéo nó đi không để 3 người kia hỉu gì cả.
- Mày sao vậy Phong? Khánh thấy hắn nhìn vào bước chân của nó thì lòng Khánh dâng lên nỗi lo sợ .
- Chả sao cả đi thôi.
Nói rồi hắn kéo Nam và Khánh đi nhanh. Nhưng trong đầu lại có mưu tính khác. “ Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à. Cô được lắm dám làm tôi mất mặt như vậy tôi sẽ cho cô biết đau khổ là gì” hắn nở nụ cười hiểm. Trong lớp thì nó * hắc xì * liên tục làm cho Tuyết lo lắng, liên tục hỏi han và muốn kéo nó xuống phòng y tế trường mặc dù nó đã nói không sao.
Ngày hôm nay trải qua rất nhanh chóng và êm đẹp. Ngoại trừ lúc hắn hỏi và bắt nó trả lời . Những lúc nó ngủ hắn cứ nhìn chằm chằm vào nó với ánh mắt soi mói* không được nghĩ bậy bạ đâu đó nhang, trong sạch lắm đó* rồi bất giác mỉm cười làm cho nó khó mà chợp mắt được.
Mọi hạnh động thân mật hắn dành cho nó làm cho nhiều người ghen ghét ,đố kị hơn.