HÀNH LANG BIẾT HÁT
Kem Wall’s(*) có hương vị mê hoặc đầy lừa dối, ngọt ngào thơm ngon, mềm mại như sợi tơ vương vấn trong miệng, nhưng nó cũng không thể giảm bớt sự ngột ngạt trong lòng Trì Linh Đồng. Cô vẩy vẩy bàn tay hơi dấp dính, không để ý tới khuôn mặt tươi cười của cô bé bán hàng, bước ra khỏi cửa hàng.
(*): Một hãng kem thuộc tập đoàn Unilever
Trước Mỹ Thực Phủ đèn sáng treo cao, nhân viên của nhà hàng phụ trách bãi đỗ xe bận tối mắt tối mũi. Một cô gái đeo máy bộ đàm bên eo đang mỉm cười xin lỗi khách hàng, Bùi Địch Thanh đã không còn đứng ở đó nữa.
Trì Linh Đồng bước vào phòng, ông Quan Ấn Đạt lo lắng hỏi, “Sao đi lâu thế?” Chiếc đĩa nhỏ trước mặt cô chứa đầy thức ăn đã chín, tôm đã bóc sạch vỏ được đặt gọn gàng trong bát nước chấm.
Trì Linh Đồng biết, người đàn ông lớn tuổi khiến phần tử tội phạm chỉ nghe tên đã kinh hồn này thực lòng yêu thương cô, trong sự thương yêu còn có cả chút lấy lòng. Khi ông quyết định thổ lộ với bà Đàm Trân, còn đặc biệt tới Thanh Đài để hỏi ý kiến của cô. Ông vững chãi như một dãy núi vĩ ngạn, lại dịu dàng tựa một dòng suối êm, chắc chắn ông có thể xóa đi vết thương lòng mà cha đã mang lại cho người mẹ trầm lặng và kiên cường của cô.
“Cháu ra ngoài hóng gió thôi.” Nghĩ tới đây, cô thấy rất thoải mái, mỉm cười ngoan ngoãn với ông, rồi gắp một con tôm bỏ vào miệng.
“Nếu cô không quay lại kịp thời thì chú Quan đã giục tôi đi đăng báo tìm người rồi.” Tiêu Tử Hoàn uống nhiều rượu, gương mặt đỏ bừng như Quan Công, nói chuyện cũng hơi lè nhè lơ mơ.
Trì Linh Đồng chẳng lắm lời với anh ta, sợ anh ta lại nói tiếp. Chai rượu sắp hết, ông Quan Ẩn Đạt và ông Tiêu Hoa cũng đều đỏ bừng mặt mũi, chỉ có Tiêu Tử Thần là còn giữ được tỉnh táo, như thể không uống chút rượu nào.
Ăn xong ra ngoài, gió đêm thổi tới, men say càng dâng lên, ông Quan Ẩn Đạt và ông Tiêu Hoa bước nặng bước nhẹ, như đang đi trên mây, khiến người ta phát hoảng. Trì Linh Đồng và Tiêu Tử Thần không thể đỡ hai người, Tiêu Tử Hoàn cao giọng bảo nhân viên nhà hàng lái xe Tiêu Tử Thần ra.
“Đồng Đồng, Đàm Trân nói từ nhỏ cháu đã say tất cả các phương tiện giao thông, không thể đi xe đường dài. Chú đã tính kỹ rồi…khi nào chú và…Đàm Trân về hưu, sẽ chuyển nhà đến Thanh Đài, sau này cháu…không phải vất vả đi lại giữa hai nơi nữa, thế có được không?” Có lẽ tâm trạng của ông Quan Ẩn Đạt đang rất vui, xoa đầu Trì Linh Đồng, mỉm cười như một ông già Noel.
“Được ạ!” Trì Linh Đồng cắn chặt môi, bờ vai gầy gò của cô không đỡ nổi thân thể cao lớn của ông Quan Ẩn Đạt, bước đi cũng run rẩy.
Ông Quan Ẩn Đạt chợt ợ hơi rượu lên, nói tiếp: “Quan Ẩn Đạt tôi đây khổ sở một đời, trước nay đều không ngờ được tới cái tuổi này rồi mà còn được nếm trải hạnh phúc như vậy…vợ dịu dàng hiền hậu, con gái xinh đẹp thông minh, đời người đàn ông còn cầu mong gì hơn thế!”
Giọng ông sang sảng, lại mạnh mẽ, như đang diễn thuyết, khiến người ta đều đồng loạt nhìn về phía này, “Suỵt!” Trì Linh Đồng đưa ngón trỏ lên, nói như dỗ trẻ con, “Chú Quan, chúng ta phải giữ trật tự, đừng làm phiền người khác ăn cơm.”
“Chú nghe Đồng Đồng.” Ông Quan Ẩn Đạt im lặng thật, ngoan ngoãn dựa vào vai cô.
“Trì Linh Đồng của Thái Hoa.” Một phòng ăn khác vừa mở cửa, Quân Mục Viễn mỉm cười dẫn khách ra ngoài, Bùi Địch Thanh đi ra cuối cùng, Quân Mục Viễn vừa thấy thế, bèn quay lại nhìn Bùi Địch Thanh.
“Sao?” Bùi Địch Thanh hỏi lại, trong giây lát, áp suất đè nén chợt tản ra khắp nơi, sự lạnh lẽo nặng nề thoáng hiện trong đôi mắt anh, khiến Quân Mục Viễn rùng mình.
“Mục Viễn, anh tiễn khách đi, tôi còn có chút việc.” Bùi Địch Thanh lạnh nhạt nói.
Quân Mục Viên nào dám hỏi nhiều, đi đến cửa, lại nghiêng người nhìn Trì Linh Đồng, cô cũng nhìn thấy anh ta, nhưng lại dời mắt đi ngay lập tức.
Chiếc xe Jeep dừng lại trước mặt cô, cô cẩn thận đỡ ông Quan Ẩn Đạt ngồi vào ghế sau, còn Tiêu Tử Thần đỡ ông Tiêu Hoa vào ghế cạnh ghế lái. Tiêu Tử Hoàn ghé vào cửa sổ xe, vỗ vỗ ông Quan Ẩn Đạt, “Chú Quan, chú cứ…yên tâm đi, sau này Đồng Đồng thuộc trách nhiệm của cháu, cháu sẽ…chăm sóc cô bé thật tốt.”
“Ừ…không được phép bắt nạt Đồng Đồng.” Ông Quan Ẩn Đạt mơ màng đáp, dứt lời, gục đầu ngủ thi*p đi. Ông Tiêu Hoa ngồi ở ghế đằng trước cũng bắt đầu ngáy.
Trì Linh Đồng bật cười, hai người này uống say nhưng đều rất hiền hòa, không làm phiền đến ai.
“Tử Hoàn, em có về nhà không?” Tiêu Tử Thần hỏi.
“Ha ha, em có hẹn với người đẹp rồi. Đồng Đồng…cô đừng ghen nhé, là quan hệ làm ăn thôi, tôi giữ lại tâm hồn và thân thể thuần khiết này cho cô.”
“Thôi đi đi, đi đi…” Trì Linh Đồng đỏ mặt, giục Tiêu Tử Thần, “Mau lái xe đi, đừng để ý đến con sâu rượu này.”
“Sắc đẹp trước mắt, rượu không say người đã tự say, người say luôn nói thật. Đồng Đồng…” Tiêu Tử Hoàn gọi Trì Linh Đồng, đưa tay gửi cho cô một nụ hôn gió.
Bộ dạng say túy lúy của anh khiến Trì Linh Đồng cười như nắc nẻ, xe chạy một lúc lâu mà cô vẫn cứ cười mãi.
“Hình như tâm trạng của cô rất tốt!” Tiêu Tử Thần nhìn cô từ gương chiếu hậu.
“Tâm trạng của tôi chưa bao giờ xấu, này, Tiêu Tử Thần, thỉnh thoảng em trai anh rất hài hước, khác hẳn anh.”
“Tôi quá khô khan.” Tiêu Tử Thần nghiêm túc như một cuốn sách pháp luật được mở sẵn.
Trì Linh Đồng cố nín cười, “Anh cũng biết à?”
“Khổng Tước nói với tôi không chỉ một lần, nhưng cô ấy nói đấy là ưu điểm của tôi, cũng là lý do mà cô ấy yêu tôi.”
“Thầy giáo Tiêu, tôi có thể hỏi về tình sử của anh được không? Tôi nói trước nhé, hồi lớp 12 tôi từng yêu một lần, lúc tốt nghiệp thì thất tình. Nếu anh không ngại thì chia sẻ chút đi!” Trì Linh Đồng bỗng nhiên hiếu kỳ, người đàn ông này có thực sự biết tình yêu là gì hay không?
Tiêu Tử Thần im lặng một lúc, khi chờ đèn xanh ở một ngã tư, anh ta mở miệng nói: “Thời đại học tôi từng thích một cô gái, từ bạn bè đến bạn thân, mất bốn năm.”
“Sau đó thì sao?” Câu chuyện này cứ như cốc nước lọc ấy, chẳng có mùi vị gì cả.
“Sau đó cô ấy thành bạn gái của người khác, kết hôn vào năm ngoái.” Tiêu Tử Thần đặt dấu chấm hết cho câu chuyện với vẻ mặt bình thản.
“Anh…chưa từng thổ lộ với cô ấy?” Trì Linh Đồng không thể nhịn cười được nữa.
“Lúc đó việc học của tôi khá bận.”
Trì Linh Đồng suýt ngất, đúng là một câu trả lời quá mạnh mẽ, “Thế bây giờ anh rảnh lắm à?” Khỏi nói, may mà tên mọt sách này gặp được một cao thủ tình trường như Khổng Tước, không thì với cái EQ thảm hại của anh ta, e là cả đời đều chỉ dám yêu thầm mà thôi.
“Ừ!” Tiêu Tử Thần gật đầu nghiêm túc, sau khi đèn xanh sáng được mấy giây mới khởi động xe.
Đúng là một người xứng đáng được nhận danh hiệu công dân tuân thủ pháp luật, từ đằng sau, Trì Linh Đồng nhìn mái tóc siêu gọn gàng của anh ta, eo lưng cũng thẳng hẳn lên.
Tiêu Tử Thần đưa Trì Linh Đồng về nhà trước, đêm nay ông Quan Ẩn Đạt sẽ ở nhà anh ta, anh ta nói trong nhà có dì giúp việc trông nom, Trì Linh Đồng không cần lo lắng. Trì Linh Đồng cũng không khách khí, bảo anh ta đỗ xe trước cổng khu nhà, sau đó vẫy tay tạm biệt.
Đi lòng vòng bên ngoài suốt một ngày, Trì Linh Đồng cũng khá mệt mỏi, cô cúi đầu ngáp dài, lúc đi qua một khóm cây tử vi, bỗng chốc có một cánh tay vươn ra từ trong bóng tối, giữ tay cô lại.
Cô giật mình, suýt nữa thì hét lên, tim đập thình thịch, “Tổng giám đốc Bùi?” Nhờ ánh đèn xa xa, cô nhìn thấy gương mặt tối tăm và ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Địch Thanh.
Bùi Địch Thanh bước tới gần hơn, cản lại chùm sáng tỏa ra từ bên đường, cả người anh chìm trong bóng tối, nhưng có thể nhận ra mọi biểu cảm trên khuôn mặt cô.
“Cho tôi nửa giờ.” Giọng nói lành lạnh khiến người ta không thể chối từ.
“Tôi thấy hơi buồn ngủ.”
“Em ngáp trông như mèo, rất lười nhác.”
Trì Linh Đồng cười ngượng ngùng: “Thế hôm khác chúng ta nói chuyện nhé.”
“Không, tôi không chờ được đến hôm khác, thậm chí chờ thêm một lát cũng không được. Lòng tôi rất buồn phiền, buồn tới mức không thở nổi.”
Trì Linh Đồng hơi run, “Vậy nói chuyện ở đâu? Chỉ nửa giờ thôi, hơn một giây cũng không được.”
Bùi Địch Thanh lặng lẽ nắm tay cô, bước về phía chiếc Mercedes màu đen, cửa xe mở ra, hai người cùng ngồi ở hàng ghế sau.
“Em có phiền không nếu tôi hút thuốc?”
“Ừm, không sao!”
Cô nhìn anh châm thuốc, kẹp giữa hai ngón tay thon dài, nhưng giữa không gian hẹp với ghế da, không khí thoang thoảng mùi thuốc lá, tuy không quá nồng, nhưng lại phủ kín từng vật trong xe.
Anh mở kính cửa sổ ra một nửa, gió đêm đầu thu thổi vào trong xe, tóc Trì Linh Đồng vương lên mắt, cô đưa tay vén.
“Tối nay…là buổi gặp mặt của hai bên gia đình?” Giọng anh bình thản, khiến người ta không nhận ra là vui hay giận.
Trì Linh Đồng chợt hiểu ra, cô mỉm cười duyên dáng: “Chuyện này chẳng liên quan gì tới anh.”
“Rất liên quan là đằng khác!” Giọng Bùi Địch Thanh nặng nề hơn, sự tức giận khó nén tràn ra mấy phần, “Tôi thích em, nên tôi có quyền được biết.”
Trì Linh Đồng nhíu mày: “Anh thích tôi, phải chăng tôi nên cảm thấy đây là niềm vinh dự lớn lao, phải thể hiện dáng vẻ được yêu chiều mà lo sợ thì mới được?”
“Tôi không có ý đó. Em hiểu rõ tâm ý của tôi, nhưng lại không cho tôi bất cứ cơ hội nào.”
Trì Linh Đồng bật cười, “Tổng giám đốc Bùi, tâm ý của anh được viết trên giấy, trong lòng bàn tay hay trong tâm tưởng? Viết bằng tiếng Trung hay tiếng Anh? Trước tối hôm nay, chúng là đối thủ cạnh tranh trong công việc, là người hợp tác trong học tập, đôi lúc đi ăn cơm cùng nhau, nhưng ngoài ra thì đâu còn gì liên quan? Nếu anh tặng hoa, viết thư tình cho tôi, dẫn tôi đi dạo công viên, lái xe đi hóng gió, thì tôi cũng sẽ ảo tưởng một phen. Nhưng bỗng nhiên anh lại nói ra mấy câu như vậy, tôi thực sự nghi ngờ anh đã uống say. Cho nên tôi làm như không nghe thấy gì hết.”
Bùi Địch Thanh vừa bực bội vừa buồn cười, anh đã sớm biết cô bé này không phải người dễ đối phó, “Vậy thì bây giờ tôi nghiêm túc nói với em, tôi rất tỉnh táo, những lời tôi nói đều là thật lòng. Tôi thích em. Cho tôi cơ hội để theo đuổi em, được không?”
Đôi mắt tơ cuả Trì Linh Đồng chớp mấy lần: “Tổng giám đốc Bùi, thích ai là quyền của anh, tôi không tiện phán xét. Nhưng nếu anh nói với tôi những lời như vậy, tôi cho là anh không tôn trọng tôi.”
Bùi Địch Thanh sửng sốt.
“Cổ tay anh còn đeo đồng hồ đôi “Tình bền trọn kiếp”, anh còn tặng 乃úp bê vải cho bạn gái cũ, ánh mắt anh khi nhìn bạn gái cũ còn cả sự đau đớn và mâu thuẫn, lúc này anh có tư cách gì mà thổ lộ với tôi? Trừ phi anh đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ, khi đó anh mới có thể bắt đầu một chuyện tình mới. Nếu không, hành động này của anh không phải thích, không phải yêu, mà là làm tổn thương người khác. Trên đây là vài ý kiến sơ sơ của tôi, mời anh tham khảo.”
Anh hơi kinh ngạc: “Cô ta tìm em?”
“Cô ta là ai?” Trì Linh Động nhắm mắt với vẻ vô tội, chợt thấy dường như có một con sâu lông đang bò trên da mình, ngứa ngáy vô cùng.
Bùi Địch Thanh cười cay đắng: “Em nghĩ rằng khi tôi nói những lời này với em, chưa từng do dự, chưa từng đấu tranh tư tưởng sao? Em nghĩ rằng tôi còn chưa buông bỏ quá khứ ư? Với tôi mà nói, bắt đầu yêu một người khác không phải sự kích động, mà là dũng khí…sao em cứ ngó nga ngó ngoáy thế?”
Cô nhích tới nhích lui trên ghế như một con khỉ, gãi gãi cánh tay, “Bị anh chọc giận.” Cô tức tối nói.
Anh vội bật đèn trần lên. “Tôi…đâu có làm gì.”
“Anh nhìn đi, tại anh chọc giận tôi hết đấy.” Cô bĩu môi, duỗi tay về phía anh. Trên cánh tay mảnh khảnh, từng nốt mẩn đỏ hiện lên rõ ràng, khiến anh hít một ngụm khí lạnh.
“Chỉ cần tôi tức giận là bị thế này ngay.” Cô còn chêm vào thêm một câu, gãi tay rồi lại gãi cổ.
*****
Không đúng, không đúng, vẫn cứ không đúng.
Bùi Địch Thanh đứng trước bức tường bằng thủy tinh, lắc đầu tự nhủ lần thứ n. Suốt một đêm anh ngủ không ngon giấc, nhớ đến cảnh tượng Trì Linh Đồng gãi chỗ nọ gãi chỗ kia trước mặt anh, anh thấy cả người đều không thoải mái. Đương nhiên, lời tỏ tình mà anh cố lấy dũng khí chuẩn bị cũng ૮ɦếƭ non trong bụng, cô ngứa tới mức không nghe nổi anh nói gì, lại không chịu theo anh tới bệnh viện, chưa tới nửa giờ, cô đã xuống xe về nhà.
Quá nửa đêm, anh lại nhắn tin cho cô, hỏi cô còn ngứa không, cô cũng không hồi đáp.
“Tổng giám đốc Bùi, chúng ta đi thôi.” Quân Mục Viễn cầm hai chiếc mũ bảo hộ bước vào.
“Mục Viễn, tôi hỏi anh một chuyện.” Bùi Địch Thanh nhướn mày, “Thường thì khi người ta cực kỳ tức giận, sẽ có biểu hiện thế nào?”
“Tức đến mặt mũi nhăn nhúm, mặt xanh lét, nặng hơn thì sùi bọt mép, tới một giới hạn nhất định thì phải đưa đi bệnh viện! Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?” Quân Mục Viễn nhìn Bùi Địch Thanh với vẻ khó hiểu.
Bùi Địch Thanh nhíu mày: “Có người nào nổi mẩn đỏ không?”
“Tôi chưa nghe bao giờ, tự nhiên nổi mẩn đỏ thì chỉ có những người uống rượu hoặc ăn phải đồ gì đó bị dị ứng mà thôi.”
Bùi Địch Thanh vỗ trán, đúng rồi, tối qua cô nhóc kia ăn gì đó ở Mỹ Thực Phủ, sau đó đổ hết tội lỗi lên đầu anh. Lại bị cô lừa lần nữa.
“Tổng giám đốc Bùi, anh không sao chứ?” Mắt đầy tơ máu, nhưng mặt mày vui vẻ.
“Tôi ổn lắm, đi thôi! Hôm nay các vị lãnh đạo và nhân viên công trình của các công ty bất động sản đều tới công trường Thính Hải Các tham quan sao?” Bùi Địch Thanh nhận lấy mũ bảo hộ, đi cùng Quân Mục Viễn tới thang máy.
“Hôm nay những công ty có ý định đấu thầu đều sẽ tới. Lần này chính quyền thành phố Thanh Đài hành động rất nhanh chóng, hoạt động trắc lượng của cơ quan nhà đất đã kết thúc, công tác phá dỡ cũng đang tiến hành. Chỉ đợi mở thầu là sẽ bắt đầu khởi công. Ông cụ ở nhà có ý khiến gì về khu đất này không?”
Bùi Địch Thanh nhìn những con số nhanh chóng thay đổi trong thang máy, cười nhạt: “Tôi tới Đại Lục mở rộng thị trường, ông ấy đã đồng ý nhượng quyền quyết định mọi việc cho tôi, cùng lắm là hỏi thăm thôi.”
“Vậy hạng mục này, chúng ta có bao nhiêu phần thắng? Thính Hải Các và sân golf cách nhau một bãi biển, là khu nhà nhìn ra biển tuyệt nhất, một khi đấu thầu, sẽ xảy ra tranh chấp kịch liệt.”
“Khu đất này quá nổi bật, tôi không hứng thú lắm.” Cửa thang máy mở ra, Bùi Địch Thanh sải bước về phía cửa lớn, bên ngoài, chiếc Mercedes màu đen đã đợi sẵn.
Quân Mục Viễn ngẩn ra: “Tôi không nghe nhầm chứ?”
Bùi Địch Thanh quay đầu lại, nhún vai: “Tôi chắc chắn là thính lực của anh không có vấn đề.”
“Vậy tôi có thể hỏi tại sao lại thế không?”
Bùi Địch Thanh cười, vỗ vai anh ta: “Khu đất này quá gây chú ý, nhất định sẽ bị đẩy lên giá cao, chính phủ được lợi, nhưng vô hình chung khiến công ty bất động sản phải tăng giá thành phẩm, trong khi đó chính phủ lại đang khống chế giá nhà, anh không thể bù lại tổn thất từ người mua nhà mãi được, cho nên tôi không mấy coi trọng hạng mục này. Hơn nữa, Hằng Vũ đã thắng hạng mục phim trường, đương nhiên phải tập trung một lượng lớn tài chính vào đó. Ngoài ra, còn có một hạng mục khác sắp khởi công. Tài chính của Hằng Vũ cũng không cho phép chúng ta nhận hạng mục Thính Hải Các. Hiểu chưa?”
“Chẳng phải chúng ta có thể vay của Vinh Phát sao?” Quân Mục Viễn vẫn chưa hiểu lắm, đây là một cục mỡ béo bở tới mức nào chứ, quá mê người!
“Đi vay thì không phải trả lãi à?” Lông mày Bùi Địch Thanh nhướn lên.
“Thế…một hạng mục khác là gì? Có phải là hạng mục anh nhận khi đi công tác hai ngày trước không?”
Bùi Địch Thanh mỉm cười thần bí, “Bí mật! Anh tự lái xe của mình đi, sau khi tham quan công trường xong, tôi phải tới một nơi khác nữa.”
“Nếu chúng ta không muốn nhận hạng mục này, vậy còn tham quan làm gì?” Quân Mục Viễn lẩm bẩm.
“Không có Hằng Vũ tham dự, khu đất này sẽ không còn đáng giá.” Bùi Địch Thanh nói.
“Gian thương!”
Bùi Địch Thanh cười lớn: “Không, đây là nghệ thuật kinh doanh, thực mà hư, hư mà thực.”
*****
Trì Linh Đồng cũng ở công trường, cô theo Nhạc Tĩnh Phân tới đây. Lần này, Nhạc Tĩnh Phân không để Trần Thần cùng đi nữa. Có lẽ cô đã cầm nhầm mũ bảo hộ, nên mũ cứ sụp thẳng xuống mắt, cô đẩy lên hết lần này tới lần khác, mồ hôi chảy xuôi từ chân tóc đến quai hàm. Thời tiết mát mẻ được mấy ngày, giờ lại nóng lên, tầng mây nằm rất thấp, những cây tuyết tùng ven đường vững chãi tựa núi Thái Sơn, cành lá không lay động chút nào, cô đoán là lát nữa có thể trời sẽ đổ mưa.
“Khu đất này thế nào?” Nhạc Tĩnh Phân bước chầm chậm, sóng vai với cô, lặng lẽ hỏi.
“Phong thủy bảo địa(*).” Cô híp mắt, gật gù như một thầy phong thủy.
(*) Là khu đất tựa thế núi, gần nước, thanh sơn bích thủy, phong cảnh thanh tao.
“Em có cảm hứng đặc biệt nào không?”
“Em cần biết những hộ gia đình ở đây thuộc kiểu nào.”
Nhạc Tĩnh Phân nói: “Đương nhiên là người giàu có. Không giàu làm sao mua được nhà ở đây? Chị ước tính giá nhà ở đây là …” Chị ta kề sát bên tai Trì Linh Đồng, thì thầm một số từ.
“Vâng, em hiểu rồi. Chỉ cần Chủ tịch Nhạc có thể giành được khu đất này, em nhất định sẽ biến nơi đây thành một trong những công trình duyên dáng của Thái Hoa.”
“Tự tin thế cơ à?”
Cô cười hi hi: “Dạo này em mới quen một thầy giáo giỏi, học hỏi được khá nhiều từ anh ấy.”
Cách đó không xa, thầy giáo giỏi gật đầu chào cô một cách lịch thiệp, ưu nhã đưa tay về phía Nhạc Tĩnh Phân, “Chủ tịch Nhạc, trời nóng thế này mà chị cũng đích thân tới đây sao?”
“Chẳng phải Tổng giám đốc Bùi cũng đích thân tới đó ư.” Nhạc Tĩnh Phân bắt tay với anh ta, lại nhìn thoáng qua phía sau, “Frank không đến cùng anh?”
Người đi theo sau – Quân Mục Viễn giật giật khóe miệng, còn Trì Linh Đồng thì hưng phấn ra mặt, hào hứng xem trò hay.
Bùi Địch Thanh bình thản đáp: “À, gần đây anh ta đang đi công tác.”
“Nếu Hằng Vũ giành được khu đất này, hẳn là anh ta sẽ quay về thi triển tài năng, đúng không?”
“Đương nhiên, anh ta là kiến trúc sư mà tôi tin tưởng nhất. Một khu đất có địa thế đẹp như vậy, phong cách Tây Âu lại là kiểu kiến trúc mà anh ta am hiểu nhất, hoàn toàn có đủ năng lực để biến nơi đây thành một cảnh đẹp ven biển Thanh Đài.”
Nhạc Tĩnh Phân mỉm cười hòa nhã: “Vậy Tổng giám đốc Bùi phải gắng sức hơn rồi.”
“Chị cũng vậy!” Bùi Địch Thanh chớp mắt một cách khó hiểu.
Một vị lãnh đạo của công ty bất động sản khác lại đi tới chào hỏi Nhạc Tĩnh Phân, chị ta xua tay bảo Trì Linh Đồng đi trước.
“Tôi đã thức trắng đêm.” Trì Linh Đồng đang chỉnh lại mũ bảo hộ thì đột nhiên Bùi Địch Thanh nói ra câu đó.
“Làm gì?” Cô cười trộm.
“Tự kiểm điểm!” Anh chỉ vào đôi mắt đầy tơ máu.
“Kết quả kiểm điểm?”
“Kết quả là, không phải tôi thích em, mà tôi yêu em.”
Trì Linh Đồng suýt sặc nước miếng của chính mình, điên rồi, tên này lại ngang nhiên trêu chọc cô giữa ban ngày ban mặt. Cô căng thẳng ngó bốn phía xung quanh, may mà chỉ có cô nghe được. “Này, anh chú ý nơi chốn chút đi, đừng có đùa chứ.”
“Tôi ngẫm nghĩ rất lâu mới đưa ra được kết luận đó. Lát nữa, tôi sẽ đi nói rõ với Chủ tịch Nhạc, nếu thấy tôi thường xuyên xuất hiện ở Thái Hoa, thì không phải vì tôi định lôi kéo nhân viên, mà đang theo đuổi bạn gái. Có mấy điều phải nói trước, tránh để chị ta hiểu lầm, gây bất lợi cho công việc của em.” Anh mỉm cười, nhìn vào nụ cười ấy thì không thể phân biệt nổi rốt cuộc câu nói này chỉ là trêu đùa hay thực sự nghiêm túc.
“Anh dám?” Mũ bảo hộ lại sụp xuống, cô đẩy mạnh lên một cái.
“Lá gan của tôi chưa bao giờ nhỏ.” Anh khẽ nhún vai, quay người lại, vẫy tay ra hiệu với Nhạc Tĩnh Phân.
“Bùi Địch Thanh…” Cô nghiến răng nghiến lợi.
“Đúng rồi, không phải Tổng giám đốc Bùi, mà là Bùi Địch Thanh, chứng tỏ mối quan hệ giữa chúng ta đang có chuyển biến tốt. Linh Đồng, em thấy thế này có được không, lát nữa tôi sẽ thành thật nói rõ suy nghĩ của mình cho Chủ tịch Nhạc, hay là em tìm cơ hội nói với Chủ tịch Nhạc rằng em bận chút việc, sau đó tới tiệm cà phê nhỏ chờ tôi?”
“Anh dân chủ thật đấy!” Cô tức giận tới mức trừng mắt nhìn anh.
“Dân chủ còn hơn nói dối, đúng không? Tối qua đã uống thuốc chống dị ứng chưa?” Anh nghiêng đầu nhìn cô, cổ cô mảnh khảnh trắng ngần, xem ra dị ứng không quá nặng.
Cô chỉ cười mà không đáp.
Anh cũng không so đo, “Còn nửa giờ nữa là buổi tham quan có thể kết thúc, tôi tới tiệm cà phê chờ em trước. Nếu em không đến, hừ, tự gánh hậu quả…”
“Anh dám uy Hi*p tôi!”
Vẻ mặt anh hiền hòa, “Đây không phải uy Hi*p, mà là tuyên bố.” Dứt lời, anh quay đi, bước qua mọi người đi về phía chiếc Mercedes.
Trì Linh Đồng lau mồ hôi sau gáy, cảm thấy vị đại gia uống nhầm thuốc này hình như không nói đùa đâu.
Túi xách rung lên, có tin nhắn gửi vào di động, “Tình cảm với em không phải vừa gặp đã yêu. Rung động khi nào, chính tôi cũng không biết. Lúc tôi nhận ra thì đã không thể kiềm nén. Linh Đồng, không cần đáp lại ngay, nhưng xin em hãy cho tôi một cơ hội.”
Được rồi, đầu tiên thổ lộ qua lời nói, sau đó quay ra tấn công bằng tin nhắn, vị đại gia này định chơi nhảy xa ba bước (*) hay sao? Trì Linh Đồng thản nhiên bỏ di động vào trong túi xách. Sau khi buổi tham quan kết thúc, trên đường về công ty, lúc xe chạy qua nhà sách Tân Hoa, cô bảo tài xế dừng xe, “Chủ tịch Nhạc, em muốn xuống đây mua một ít tài liệu.”
(*) Một hạng mục trong môn điền kinh.
“Đi đi, thích mua gì thì mua, nhưng nhớ ghi rõ trên hóa đơn.” Nhạc Tĩnh Phân dặn dò.
Cô mỉm cười gượng gạo, đẩy cửa xuống xe, sau khi xe của Nhạc Tĩnh Phân rẽ vào một con đường khác, cô mới đưa tay bắt taxi. Ôi, cứ như gián điệp ấy.
Thả lỏng, tự nhiên, cô nhủ thầm. Tiệm cà phê vào buổi sáng, vừa mới mở cửa, tiệm được quét dọn sạch bong. Trong cả căn phòng lớn chỉ có một khách hàng, đang nhàn nhã vắt chéo chân, trên mặt bàn trải khăn xô có đặt một bó hoa hồng trắng còn đọng nước. Cũng được, là hoa hồng trắng, không phải hoa hồng đỏ, không khiến người ta giật mình.
Trì Linh Đồng vẫy tay với người nhân viên đang cầm tờ thực đơn bước tới, ngồi xuống ghế sofa đối diện Bùi Địch Thanh. Giữa hai người không có một chiếc laptop như mọi khi, khiến bầu không khí có mấy phần kỳ lạ.
“Tôi đến rồi đây!” Cô trừng mắt nhìn anh.
Anh mỉm cười, tặng hoa cho cô, cô nhận lấy, đặt bừa sang một bên: “Anh lại định làm gì nữa?”
“Chúng ta uống xong cốc cà phê này, sau đó tôi sẽ lái xe đưa em đi căng gió hóng mát, rồi tới công viên ăn cơm dã ngoại, buổi tối chúng ta đi ăn đồ Tây. Làm như vậy, phải chăng em có thể thấy rõ tâm ý của tôi?”
Trên đời nào có chuyện gì dễ dàng như thế! “Anh đúng là thiếu gia nhà giàu ngậm thìa vàng từ bé nhỉ, tưởng theo đuổi bạn gái thì chỉ cần vung tiền là xong đấy hả? Tôi bảo lái xe hóng gió, không phải là lái xe Mercedes huênh hoang đi trên đường, mà là ngồi trên motor kêu ro ro, tới các vùng ngoại ô, nông thôn. Tôi là người Trung Quốc, không ăn đồ Tây, nếu anh có lòng thì tự nấu ấy, biết nấu không?” Cô nhìn anh đầy khiêu khích, lần này hãy tự biết khó mà lui!
Bùi Địch Thanh chẳng nhíu mày lấy một lần, “Không vấn đề, ăn xong chũng ta sẽ tới ngoại ô bằng motor. Nhớ năm xưa, tôi đã từng tham gia giải đua motor khu vực châu Á, em không cần phải lo lắng về kỹ thuật lái xe của tôi.”
Trì Linh Đồng tức đến nỗi suýt nữa cắn phải lưỡi, thực ra loại người say xe như cô, nào dám ngồi trên motor chứ, chỉ sợ còn chưa đi được một dặm đường thì đã nôn hết ra mật xanh mật vàng.
“Còn về tay nghề nấu nướng, nếu em muốn ăn, vừa hay tôi cũng biết nấu. Vậy tới nhà em hay tới nhà tôi?”
Một đàn quạ đen quác quác bay qua đỉnh đầu cô, Trì Linh Đồng biết sắc mặt của mình lúc này muốn bao nhiêu tối tăm thì có bấy nhiêu tăm tối, nhưng cô thực sự không thể giả vờ bình thản ung dung nữa rồi.
“Mẹ tôi không cho tôi tìm bạn trai là người cùng nghề, vì quá hiểu nhau nên không có cảm giác thần bí.” Không còn đường nào khác, tới bà Đàm Trân cô cũng lôi ra luôn.
“Tôi sẽ có rất nhiều, vì em, tôi có thể đổi nghề.”
Trì Linh Đồng ૮ɦếƭ lặng, hôm nay người này định ‘không tới đường cùng không quay đầu’ đấy hả. Ngoài cửa sổ, sắc trời chợt tối sầm, vài giọt mưa nhỏ táp lên cửa kính. Cô mừng rỡ nói: “Trời mưa rồi, ngày khác chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé!”
“Trời mưa thì càng tốt, vậy chúng ta có thể chuyển sang làm chuyện khác.”
Cô đưa mắt nhìn lên, câu này hình như còn có ẩn ý…
Bùi Địch Thanh vẫn cực kỳ điềm tĩnh, chỉ khẽ nâng khóe môi, cười: “Em đừng nghĩ lung tung, tôi đang nói đến một bất ngờ thú vị, sẽ khiến em cực kỳ vui vẻ.”
*****
Căn phòng hướng ra biển, hình bán cầu, nối liền với sân thượng, ghế sofa rất lớn, một vài vật dụng thiết yếu, đều thuộc về những thương hiệu xa xỉ hiếm thấy trên thị trường, khiến không gian được chia nhỏ một cách hoàn mỹ, giữa ánh sáng rực rõ mà thanh tao lại ẩn chứa sự cao sang quý phái.
“Cô Trì, ở chỗ chúng tôi có hồng trà, trà sữa, cà phê, cô muốn uống loại nào?” Cô thư ký cúi người hỏi bằng tư thế nhã nhặn, độ niềm nở không hề thua kém những nhân viên phục vụ từng được huấn luyện của tiệm cà phê, tuy ánh mắt nhìn Trì Linh Đồng của cô ta không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Trì Linh Đồng không ngờ tới sẽ có một ngày mình lại được thâm nhập vào vị trí đầu não của quân địch, nhìn bề ngoài, trụ sở của Hằng Vũ cũng là kiểu kiến trúc vuông vắn bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng sự bài trí bên trong lại có ý vị khác. Trần Thần từng cho Trì Linh Đồng xem ảnh tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Hằng Vũ ở Hồng Kông, đó là lần đầu tiên cô biết tới cái tên Frank. Thiết kế của tòa nhà đậm chất quý phái, ngang tàng, khiến người ta cảm nhận được giấc mộng và ý chí toát ra từ tâm hồn của người thiết kế. Nói thực thì trong giới bất động sản, Thái Hoa cũng được xem như có danh tiếng vang dội, nhưng so với Hằng Vũ, rõ ràng khí thế kém hơn không chỉ một hai dặm.
“Cô Trì?” Cô thư ký xinh đẹp khẽ nâng hàng mày lá liễu, eo hơi thẳng lên.
Trì Linh Đồng thu lại tầm mắt, mỉm cười: “Có kem không?” Cô quá hiểu kiểu phụ nữ làm việc trong những tập đoàn lớn này, luôn kiêu căng ngạo mạn một cách khó hiểu.
Thư ký ngẩn ra, nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
“Nếu không có, vậy cho tôi một cốc nước lọc đi!” Cô rất từ tốn đưa một cái thang cho cô ta.
Ý cười đông cứng lại trên khuôn mặt tinh khôi của thư ký, cô ta lắc eo, bước tới phòng trà.
Trì Linh Đồng bĩu môi, khi cô theo Trần Thần đi gặp khách hàng, trước nay chưa từng được tiếp đãi như một vị khách quý, đôi khi còn phải trưng khuôn mặt tươi cười ra, cẩn thận lấy lòng, vừa nói vừa nhìn sắc mặt người ta. Hóa ra được tiếp đãi như khách quý lại thích thú thế này, có người giúp đỡ vào thang máy, sau đó được mời tới văn phòng cực kỳ sang trọng, thích ngồi đâu thì ngồi, còn có thể chọn đồ uống thoải mái. Nếu bây giờ cô chấp nhận sự theo đuổi của Bùi Địch Thanh, phải chăng sẽ có một ngày, ở tòa nhà này, cô cũng có thể hoành hành ngang ngược như nữ hoàng, giống Nhạc Tĩnh Phân ở Thái Hoa? Cô bật cười khúc khích.
“Ranh mãnh!” Chợt ai đó cốc lên trán cô, một cốc trà sữa tỏa hơi nóng thơm nồng nàn được đặt xuống trước mặt cô, “Trời mưa, uống chút đồ ấm cho tan hơi lạnh.”
“Dễ bị tác động thế cơ à?” Cô mỉm cười vui vẻ, “Tôi chỉ đùa chút thôi mà, cô ấy đã khóc kể với anh rồi?”
Bùi Địch Thanh đặt một bức ảnh trong tay xuống, cúi đầu điều chỉnh bảng điều khiển máy chiếu: “Tôi là một vị lãnh đạo không bao giờ để nhân viên của mình chịu oan khuất.”
“Nếu cô ấy không phải người đẹp thì anh có nói như vậy không?”
Bùi Địch Thanh ngẩng đầu liếc nhìn cô: “Nếu em không phải người đẹp thì đến nước lọc cũng không có mà uống! Em đã hài lòng với câu trả lời của anh chưa?”
“Tàm tạm.” Cô gật đầu, không làm khó vị đại gia này nữa, nhìn lên bức màn lớn trên tường. Ngồi thật ngay ngắn, ung dung đợi “bất ngờ thú vị”.
Bùi Địch Thanh kéo rèm cửa, tắt hết đèn trong phòng. Trong bóng tối, chỉ còn tiếng hít thở của hai người.
Chờ một lúc lâu mà không thấy có ánh sáng chiếu lên bức màn lớn, cô bèn nghiêng người dò hỏi.
“Linh Đồng.” Anh đổi vị trí, ngồi sát bên cạnh cô, nắm lấy tay cô trong bóng tối, từ từ kéo về phía cổ tay anh, đặt lên chiếc đồng hồ có giá trị không nhỏ, “Tôi đã đeo chiếc đồng hộ này gần sáu năm, vừa mở mắt thì việc đầu tiên là cầm nó lên xem giờ, tắm xong đi ra thì đeo nó lên trước, sau đó mới bắt đầu thay quần áo. Đó đã thành thói quen, chứ không hề đại diên cho bất kỳ kỷ niệm đặc biệt nào.”
Sắc mặt cô không hề thay đổi.
“Thời niên thiếu, vì điều kiện gia đình sung túc, địa vị đặc thù nên tôi ngang nhiên phản nghịch, tiêu tiền phung phí, từng làm rất nhiều chuyện không ra sao, nếu em gặp tôi khi đó, theo tính cách của em, chắc chắn sẽ cực kỳ khinh thường tôi.” Anh cười tự giễu, “Tôi không trốn tránh quá khứ, tôi chỉ muốn cho em biết, tôi rất vui vì được gặp em vào lúc này. Trước kia tôi luôn oán trách ông trời bất công, nhưng giờ tôi mới biết tất cả khó khăn, đau khổ, hay thứ mà tôi tự cho là bất hạnh, đều là để ngày hôm nay gặp được em, cho tôi hiểu được ai chính là người mà tôi vẫn chờ đợi.”
“Anh…không bị thứ gì kích động đấy chứ?” Bình thường Bùi Địch Thanh luôn rất lạnh nhạt, hiếm khi nói chuyện tâm tình như thế, cô nghe mà đầu óc nhũn ra. “Á…đau…” Mu bàn tay bị véo một cái, rất đau rất đau.
“Tôi đã giải thích rõ mọi chuyện rồi, đến lượt em, người đàn ông lái xe Jeep hôm trước, cả người đeo đinh tai, tới giờ mà em vẫn chưa thành thật khai báo với tôi?”
“Dựa vào đâu mà tôi phải khai báo, anh là gì của tôi?” Cô lý luận.
Bùi Địch Thanh lại cốc vào đầu cô một cái cực kỳ chuẩn xác, “Được rồi, bắt đầu thôi!”
Trong bóng tối, cô lè lưỡi, len lén sờ mặt mình, nóng bừng bừng.
Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trên bức màn lớn là một con sóng dào dạt, bên bờ dương liễu lay động. Hình ảnh thứ hai là một công trường đã được vây kín lại, công nhân thi công không ở trong đó, chỉ thấy mấy người mặc áo ghi tên công ty cây cảnh nào đó đang khiêng một cái cây lớn bước tới chỗ một cái hố to, cạnh cái hồ, mặt cỏ non có màu xanh lục, trong bồn hoa đang nở rực rỡ.
Trì Linh Đồng nhíu mày, thầm nghĩ sao những hình ảnh này lại quen thuộc thế nhỉ?
Hình tiếp theo là hình ảnh đã được xử lý đồ họa, vẫn là công trường nọ với từng tòa nhà sáu tầng sừng sững, cây xanh che phủ, hồ nước, núi giả, khóm hoa, đường lát đá. Sau đó là cận cảnh khu nhà, bên trong được thiết kế…một cổng lớn hình vòm, trên cổng, hai chữ “Khế Viên” thật lớn khiến người ta hoa mắt. Hình ảnh cuối cùng là một bức ảnh với cảnh thực, một con đường lớn trải dài về phía trước, cây bạch quả(*) hai bên đường lay động trong gió.
(*) Loại cây này có lá hình rẻ quạt, rất đẹp.
Bức màn trở về màu đen.
“Chuyện khi nào thế?” Tuy người học ngành kỹ thuật không lãng mạn, nhưng lại có trí tưởng tượng phong phú. Giả sử có một ngày người ta nói rằng thời gian có thể đảo ngược, hoặc con người có thể xuyên qua thời không để tới tương lai, Trì Linh Đồng sẽ gật đầu mà không hề phản đối. Cô cho là tất cả đều có thể xảy ra, nhưng vào giờ phút này, những tấm hình ấy lại khiến cô kinh sợ tới mức ngây người.
Bức ảnh là cảnh thực bên bờ sông Tấn Giang, còn hình ảnh đồ họa là bản thiết kế Khế Viên. Chuyện này sao có thể xảy ra được đây? Con đường ấy, cây cối ven đường, công trình đã được phá dỡ hoàn chỉnh, bồn cây, tường vây, để làm xong những công việc này, cần ít nhất nửa năm, trong khi đó bản thiết kế “Khế Viên” mới hoàn thành chưa quá một tháng!
Bùi Địch Thanh đứng dậy, bật đèn lên. “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Cô gật đầu: “Trên chiếc xe khách từ Tân Giang tới Thanh Đài.”
“Hồi đầu năm ở Bắc Kinh, tôi quen được trợ lý thị trưởng Khang Kiếm phụ trách mảng xây dựng thành phố Tân Giang, anh ta mời tôi tới Tân Giang mở rộng nhà hướng sông. Tân Giang chỉ là thành phố loại hai, tôi không có ý định thành lập chi nhánh ở đó, nhưng lại ngại với thịnh tình của anh ta, nên tôi đồng ý xây dựng một khu chung cư. Sau khi tới Tân Giang, tôi vẫn luôn ưng ý khu đất ven bờ sông này, không cần giải tỏa nhiều hộ gia đình, lại cách cầu lớn vượt sông không xa, còn có thể phóng tầm mắt qua sông. Tới đó mấy lần, công trường nhanh chóng thu dọn xong, tôi để họ dựng tường vây, xây một con đường để sau này thuận tiện cho việc vận chuyển nguyên vật liệu, về phần thiết kế nơi ấy như thế nào, lúc đó tôi đang tập trung sức lực cho dự án trang viên Âu Lục nên không thể lo toan hết, liền để công nhân làm công tác hậu kỳ xanh hóa trước. Sau đó chúng ta quen nhau, trên đường Quế Lâm, em nhìn một ngôi nhà bỏ hoang và nói ra ý tưởng của mình về Khế Viên, tôi bắt đầu nảy sinh ý tưởng…Tuần trước, Khế Viên đã chính thức khởi công. Tất cả nhà ở đó đều không bán ra ngoài, mà người ở sẽ do quản lý vận hành khu đô thị lựa chọn…”
“Nếu như tôi không nêu lên ý tưởng của mình, anh định làm thế nào với khu đất ấy?” Đại não của cô bắt đầu mất kiểm soát, đã tiến vào trạng thái chân không? Đây là duyên phận ư? Có lẽ là duyên phận? Phải chăng là duyên phận?
Bùi Địch Thanh mỉm cười cưng chiều: “Không có nếu như, đây là ý trời, là tâm tinh tương thông, là hẹn ước ngầm, là kết tinh của chúng ta. Anh còn một việc muốn nói thật cho em biết, anh có một số cổ phần ở Hằng Vũ, Khế Viên không bán ra ngoài, như vậy thì chắc chắn toàn bộ tài chính đều phải ứng trước, hiện tại mà nói thì dự án này đã trở thành hoạt động cá nhân của anh, chứ không còn là dự án của Hằng Vũ. Anh chuyển cổ phần của mình cho anh cả, mới đổi được tài chính để xây dựng nơi này. Tức là ngoại trừ Khế Viên, giờ anh đã trắng tay, chỉ là một người làm thuê cao cấp của Hằng Vũ mà thôi.”
Trì Linh Đồng nhắm mắt, hung hăng hỏi: “Ý anh là tôi phải chịu trách nhiệm với anh?”
“Đương nhiên lấy thân báo đáp thì càng tốt, nuôi cả đời cũng được đấy. Ấy ấy, đừng nóng, đừng nóng.” Anh ra hiệu để ngăn cô phản bác. “Sau này đừng so đo tính toán vì một chiếc đồng hồ, một con 乃úp bê nữa, anh đã đánh đổi tất cả vì em, món quà này là độc nhất vô nhị.”
“Rồi ép tôi lên thuyền luôn?” Cô nghiêng đầu nhìn anh, khóe môi hiện lên một nụ cười.
“Đương nhiên, người hiểu em như anh, biết tìm ở đâu đây?”
“Nếu tìm được thì sao?”
“Anh sẽ quyết đấu với anh ta, chỉ có điều chẳng ai thắng được ai.”
“Tổng giám đốc Bùi, khi anh đầu tư vào một dự án nào đó, không tìm chuyên gia định phí bảo hiểm và tài chính để được cố vấn sao, có đáng để làm vậy hay không?” Cô nhắc nhở anh với ý tốt, nhưng tay đặt dưới bàn đã lặng lẽ nắm chặt.
“Bản thân anh đã đủ tư cách làm một chuyên gia định phí bảo hiểm và tài chính rồi. Đã đói chưa?”
“Tôi mời anh ăn cơm nhé! Bây giờ anh là người nghèo mà.”
“Cũng đúng.” Anh gật đầu, cất tư liệu đi.
Cô đoạt lấy tư liệu, trân trọng đặt vào túi xách.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, cô và anh cùng đi về phía cửa thang máy, đúng lúc ấy Quân Mục Viễn bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy hai người họ, sững sờ tới mức nhìn chằm chằm.
“Tôi tới công trường kiểm tra, có việc thì gọi điện cho tôi.” Bùi Địch Thanh vỗ vai anh ta với ý trấn an.
Không chờ anh ta đáp lại, cửa thang máy đã từ từ khép kín.
“Tổng giám đốc trốn việc thì có bị trừ lương không?” Cô hỏi với vẻ ranh mãnh.
“Thời tiết xấu sẽ ảnh hưởng tới hiệu suất làm việc, anh không trốn việc, mà là đi điều chỉnh tâm trạng, để làm việc ngày càng tốt hơn. Còn em thì sao? Có cần báo một tiếng với đồng nghiệp không?” Thang máy vừa mở, cô nhân viên phục vụ trong thang máy đã đưa ra một cái ô.
“Tôi nói mình đi mua tài liệu.”
Anh bật ô, cô đi bên cạnh anh. Ô hơi nhỏ, anh bèn ôm vai cô, kéo cô lại gần. Một động tác rất bình thường như lại khiến hai người không hẹn mà cùng rung động. Anh không khỏi ôm chặt hơn, nửa người đều mắc mưa, mưa thu lạnh lẽo, nhưng anh lại thấy ấm áp.
Khoảng cách từ cửa công ty đến bãi đỗ xe không xa, nhưng hai người đi rất lâu mới tới.
“Sao phải mua tài liệu! Biết đâu tôi có thể cho em một vài đề xuất.” Anh mở cửa xe giúp cô, sau đó ngồi vào từ một bên khác.
“Tôi đây chưa bao giờ gộp cả công việc và tình cảm vào làm một. Anh đạo ý tưởng của tôi về Khế Viên, tôi đã rộng lượng không thèm truy cứu, Thính Hải Các, chúng ta ai làm việc của người nấy.”
“Đúng là điển hình của được lợi mà còn làm cao!” Anh lau phần tóc mái bị ướt mưa của cô với vẻ cưng chiều, “Tôi muốn ăn đồ ăn Hoài Dương, em thấy sao?”
“Không, tôi muốn tới phòng trà kiểu Hồng Kông ăn bánh ngọt.” Cô kiêu ngạo nâng cằm.
“Hóa ra em cũng quan tâm đến tôi.” Anh thân mật nhéo mũi cô.
“Đừng ảo tưởng, tự tôi thích ăn chứ không phải vì anh.” Cô cau có quay mặt đi, gò má ửng hồng tự lúc nào.
Ăn bánh ngọt xong bước ra ngoài, mưa thu vẫn tí tách rơi, đường đông một cách khác thường, ai cũng che chắn kín mít. Anh lái xe đưa cô về, tới dưới tầng nhà cô bằng thời gian gấp đôi bình thường.
“Đưa thứ kia cho tôi.” Đẩy cửa xuống xe, cô chợt quay lại, chỉ vào bó hoa hồng trắng ở ghế sau.
Bùi Địch Thanh thoáng rung động, anh không cầm lấy bó hoa mà nắm lấy tay cô, ghé sát lại gần, hôn nhẹ lên môi cô.
Cô rụt tay về như phải bỏng, hai tai đỏ bừng.
Bùi Địch Thanh hơi nâng khóe môi, mỉm cười: “Lớn đầu rồi, đừng chơi trò không nhận điện thoại, không hồi âm tin nhắn nữa, lên nhà đi! Bao giờ về tới nhà tôi sẽ gọi điện cho em.”
Cô chợt nhớ ra gì đó: “Anh cũng thuê nhà sao?”
Anh không trả lời thẳng, mà hỏi lại bằng giọng trầm ấm: “Có muốn tới thăm không?”
“Ai thèm để ý đến anh.” Cô đỏ mặt lườm anh, cẩn thận ôm hoa xuống xe, trước khi lên cầu thang thì bất chợt quay đầu lại. Anh nháy mắt với cô, làm động tác ra hiệu gọi điện thoại.
Cô quay người bước lên tầng, cảm thấy cả người dường như mềm nhũn. Ở ngã rẽ cuối cùng, cô kéo khóa túi, tìm chìa khóa mở cửa theo thói quen. Cuối cùng không lấy ra chìa khóa mà lại lấy ra điện thoại.
Đúng là một phút không gặp như cách ba thu, cô cười khẽ, bật điện thoại, sửng sốt, là Nhạc Tĩnh Phân. Cô hắng giọng, “Chủ tịch Nhạc, chào buổi tối!” Cô cung kính chào.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng, nếu không loáng thoáng nghe được tiếng thở của ai đó, cô sẽ cho rằng đây chỉ là một trò đùa. “Nhà thiết kế Trì đấy ư?” Là một giọng nói trong trẻo, dịu dàng, nghe khá quen tai.
“Tôi đây, cô là?”
“Xin lỗi vì đã làm phiền. Chủ tịch Nhạc tới phòng rửa tay, tôi mượn điện thoại của chị ấy một chút. Tôi là Tống Dĩnh của Ngân hàng Vĩnh Phát, chúng ta từng gặp mặt một lần tại khu nghỉ mát, cô Trì có nhớ không?”
“Tôi vẫn nhớ.” Trì Linh Đồng đáp như người mộng du.
“Tôi vừa thấy cô và Địch Thanh uống trà ở phòng trà kiểu Hồng Kông. Qua điện thoại không thể nói hết mọi chuyện, chúng ta có thể gặp mặt tâm sự được không?” Dứt lời, cô ta nói ra một địa chỉ.
Trì Linh Đồng cười: “Được, vậy tôi sẽ tới gặp cô và Chủ tịch Nhạc.”
Tống Dĩnh hẹn cô ở Second Cup, đối diện với phòng trà kiểu Hồng Kông. Bước qua ánh đèn mờ ảo, trong tiếng nhạc đầy cảm xúc của rừng mưa nhiệt đới, Trì Linh Đồng thấy Tống Dĩnh ngồi bên cửa sổ, ngón tay cầm điếu thuốc nhìn rất tao nhã, mùi khói thoang thoảng vị bạc hà.
Nhạc Tĩnh Phân không có ở đây.
Tống Dĩnh thấy Trì Linh Đồng tới, bình thản gật đầu, sau đó đưa tay ra hiệu mời cô ngồi xuống, rồi rung chuông gọi nhân viên phục vụ, mỉm cười lịch sự.
“Cô yên tâm, Chủ tịch Nhạc không thấy cô đi cùng Địch Thanh, tôi đã bảo chị ấy về trước rồi.” Tống Dĩnh tắt thuốc, lông mi dài từ từ nâng lên.
Trì Linh Đồng cố sức tỏ ra thân thiện hòa nhã, mỉm cười dịu dàng, kiên nhẫn đợi đại mỹ nhân Tống Dĩnh nói tiếp.
Tống Dĩnh cũng không lòng vòng, hỏi thẳng: “Cô muốn chuyển công ty sao?”
Trì Linh Đồng càng cười thân thiện hơn, “Cô Tống, đây là chuyện riêng của tôi.” Liên quan gì đến cô?
Tống Dĩnh vẫn chưa hiểu ý, tiếp tục hỏi: “Tôi từng nói chuyện với Chủ tịch Nhạc, thực ra lương của nhà thiết kế ở Thái Hoa không hề thấp hơn Hàng Vũ, mà hình như cô còn đặc biệt hơn người khác một chút. Cô phải hiểu đạo lý ‘ăn quả nhớ kẻ trồng cây’.”
“Cha mẹ và thầy cô của tôi lại không nói như vậy, bọn họ đều nói ‘người vươn lên cao, nước chảy xuống thấp’, đây là đạo lý bình thường của cuộc sống.” Trì Linh Đồng không cười nữa, ánh mắt đen láy sáng như sao tỏa ra ý lạnh, giọng nói có thêm vài phần nghiêm túc. Không biết người đẹp họ Tống này lấy đâu ra cái quyền dạy bảo trước mặt cô.
Tống Dĩnh nhìn cô chằm chằm với vẻ khinh bỉ, “Chỉ e là cô còn có mưu đồ khác!”
“Thế tôi mưu đồ gì vậy?” Mắt Trì Linh Đồng sáng như đuốc, nhìn thẳng cô ta.
Tống Dĩnh tao nhã nâng khóe môi: “Chủ tịch Nhạc nói cô Trì là người thông minh, nhất định hiểu đạo lý ‘kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt*’.”
(*) Người biết thời biết thế, thông minh nhanh nhạy mới có thể làm anh hùng hào kiệt, nhận ra hướng đi của thời đại, mới có thể thành một nhân vật xuất sắc.
“Chủ tịch Nhạc không nói quá, tôi quả thực không ngốc nghếch, nhưng tôi cũng không giỏi suy đoán tâm lý. Ví dụ như giữa một buổi tối mưa lạnh, cô Tống gọi tôi tới đây, tôi nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi cô Tống đứng ở vị trí nào mà làm như vậy. Nói thực tôi đến đây không phải vì cô Tống, mà vì Chủ tịch Nhạc. Còn về phương hướng cuộc đời và thế giới quan sát của tôi, tuổi tác cha mẹ tôi không cao, còn có thể chỉ bảo tôi một hai, chuyện này không phiền tới cô Tống. Phụ nữ suy nghĩ quá nhiều sẽ lão hóa rất nhanh. Nếu như vì tôi mà trên mặt cô Tống có thêm nhiều nếp nhăn, vậy thì tội lỗi lắm.”
Tống Dĩnh bưng cốc cà phê lên, còn chưa chạm tới miệng đã thả xuống, sau đó đan mười ngón tay vào nhau, khuôn mặt xinh đẹp hơi căng thẳng, “Nếu người gọi cuộc điện thoại này là Chủ tịch Nhạc, e rằng lúc này cô phải thu xếp rời khỏi Thái Hoa.”
Trì Linh Đồng cười, “Vậy thì đã sao, Bùi Địch Thanh sẽ đích thân tới đó xách túi cho tôi.”
“Cô tự tin thế cơ à?” Tống Dĩnh cười khẩy, “Có lẽ cô Trì còn chưa biết, chồng tôi là Bùi Địch Văn, anh trai của Địch Thanh.”
Trì Linh Đồng tỏ vẻ đã hiểu: “Nói vậy thì tôi hơi hiểu rồi. Chị dâu cả cũng như mẹ, cô quan tâm tới Bùi Địch Thanh là đúng. Nhưng thế thì cô đang sợ anh ấy làm hư tôi, hay sợ tôi làm hư anh ấy? Nếu là vế trước, vậy lúc này người ngồi đây nghe cô chỉ bảo hẳn là anh ta. Cô có gọi điện nhầm không đấy?”
Tống Dĩnh im lặng rất lâu, khả năng kiềm chế khá tốt, vẻ mặt và giọng nói không mấy khác thường, “Cô biết địa vị của nhà họ Bùi ở Hồng Kông cao đến đâu sao?” Cô ta lại bắt đầu đặt câu hỏi.
Trì Linh Đồng cười, thầm nghĩ có lẽ đại mỹ nhân họ Tống này bị chiều hư rồi, trước khi nói chưa bao giờ để ý tới cảm nhận của người khác.
“Hằng Vũ phất lên trên tay của Bùi Thiên Lỗi, tới giờ là đã giàu có ba đời, ở Hồng Kông thì địa vị ngang hàng với nhà họ Lý*, chẳng qua nhà họ Bùi khá khiêm tốn mà thôi. Tuy địa vị của Địch Thanh không cao bằng chồng tôi, nhưng nếu không phải tiểu thư quyền quý thì cũng không thể cưới về. Cô hiểu không?”
(*) Họ Lý của tỷ phú Hồng Kông Lý Gia Thành.
Trì Linh Đồng tỏ ra ngây thơ, chớp chớp mắt: “Tôi không hiểu.”
Tống Dĩnh khẽ cắn làn môi xinh: “Loại người như cô còn chẳng đủ tư cách để bước vào cửa sau của nhà họ Bùi.”
Trì Linh Đồng thầm than trong lòng --- Cay nghiệt thật đấy.
“Vậy người thế nào mới đủ tư cách bước vào cửa lớn đây? Người như cô Tống à, ừm, không đúng, địa vị của Bùi Địch Thanh thấp hơn chồng cô Tống, nếu xét theo tỷ lệ, vậy vợ anh ấy phải xấu hơn, dáng người kém hơn, xuất thân thấp hơn, ít tiền hơn cô Tống một chút, dù sao thì điểm nào cũng không được hơn cô Tống!”
Trì Linh Đồng ra đòn phản kích thành công, khiến khuôn mặt thuần khiết của Tống Dĩnh đỏ bừng.
“Nhưng mà mấy thứ này đều là chuyện riêng của nhà họ Bùi, nói với tôi làm gì?”
“Chẳng lẽ cô không có ý đồ bất chính với Địch Thanh?” Vẻ mặt của Tống Dĩnh đã trở nên hung tợn.
“Có chứ!” Trì Linh Đồng thản nhiên chớp mắt, “Tôi cũng là một cô gái bình thường, đương nhiên sẽ có giấc mơ làm cô bé lọ lem cưới bạch mã hoàng tử. Tổng giám đốc Bùi đẹp trai tài giỏi, lịch sự tao nhã, là kiểu người mà già trẻ đều mê.”
“Vậy cô hãy ngừng mơ mộng ngay đi, tôi nói cho cô biết, cô không có cửa đâu!”
“Tại sao? Vì tôi trẻ hơn, thông minh hơn, xinh đẹp hơn cô ư?” Trì Linh Đồng khiêm tốn hỏi.
Khuôn mặt Tống Dĩnh đã vặn vẹo đến biến hình, đặt mạnh chiếc cốc vừa cầm lên xuống bàn: “Cô có đủ tư cách để so sánh với tôi sao?”
“Tôi cũng thấy chúng ta không phải một loại người.”
“Coi như cô biết người biết ta.” Tống Dĩnh hừ lạnh.
“Thế nhưng, tôi thấy nếu chúng ta gặp Bùi Địch Thanh vào cùng một thời điểm, cơ hội gả vào nhà họ Bùi của tôi cao hơn cô.”
Tống Dĩnh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, khuôn mặt lộ vẻ châm chọc như vừa nghe một câu chuyện cười vô cùng nhạt nhẽo.
“Nhìn lại toàn bộ hoàng thất của các quốc qua, trừ Thái tử cưới vợ thì cần phải chú ý tới vấn đề môn đăng hộ đối, còn những vị hoàng tử khác đều không có tiêu chuẩn nào cả. Cô thấy không, tới tổng thống Pháp còn cưới người mẫu thoát y, trên đời này nào có chuyện gì là không thể xảy ra. Trưởng tôn của nhà họ Bùi cưới một tiểu thư danh giá như cô, đã dát vàng lên mặt rồi, nếu tới Bùi Địch Thanh mà lại dát vàng tiếp thì không thấy phiền phức sao? Cô Tống, cô có biết thứ gì có giá trị nhất thế kỷ hai mươi mốt không? Không phải kim cương, cũng không phải vàng, càng không phải euro hay dollar, mà là nhân tài. Kinh tế có chu kỳ, tiền bạc sẽ mất giá, chỉ có nhân tài là vô giá. Thật trùng hợp, tôi lại học ngành thiết kế kiến trúc, từng nhận được n giải thưởng, cũng coi như có chút liên quan tới nhân tài. Kiểu người kinh doanh lõi đời như Bùi Thiên Lỗi, cô nói ông ấy có vì mấy tờ cổ phiếu mà từ bỏ một viên ngọc đẹp có tiềm lực vô hạn không?”
Trì Linh Đồng đưa tay chạm nhẹ vào mặt, ngại ghê, hôm nay da mặt cô đã dày tới mức có thể lái xe tăng được rồi.
“Cô đúng là không biết xấu hổ. Người như cô, Hằng Vũ có cảm đám.”
Trì Linh Đồng cười thong dong: “Cô là người ngoài ngành, không biết cũng là điều dễ hiểu.”
“Nếu cô thực sự là nhân tài, vậy thì Địch Thanh ở bên cô cũng không phải vì tình yêu, mà vì nghĩ cho lợi ích của công ty, cô đừng hiểu lầm.”
Trì Linh Đồng cảm thấy tối nay bản thân quá lịch sự tao nhã, đã cực kỳ nể mặt người đẹp họ Tống, đáng tiếc người ta không thấy cảm kích, cô cũng không còn hứng thú tiếp chuyện nữa. Cô bưng cốc nước chanh lên uống cho thấm giọng, “Cô Tống, tôi trẻ tuổi hơn cô, nhưng không hề ngây thơ như cô tưởng, về đạo lý nhân sinh, tôi cũng có thể tặng cô một vài đề xuất. Cô là chị dâu cả của Bùi Địch Thanh, quan tâm anh ấy cũng khoog có gì sai. Nhưng cô còn là bạn gái cũ của anh ấy nữa, cứ nhúng tay vào chuyện này mãi thì thật không phù hợp. Tại sao cô yêu em mà lại lấy anh, quá trình này tôi không cần biết. Nhưng xem ra hiện tại hình như cô cũng sống rất vui vẻ, đã tới bờ bên kia của hạnh phúc, thế thì cô cũng chúc phúc cho Bùi Địch Thanh đi, được chứ? Bây giờ cô cứ động tay động chân vào chuyện tình cảm và cuộc sống của anh ấy như vậy, người ngoài nhìn vào, dường như tình cũ khó quên. Không lẽ cô hối hận vì đã lấy nhầm người? Hay là cô muốn giành về cả ‘cá’ và ‘tay gấu’.”
“Cô quả thực rất thông minh, hiểu biết không ít nhỉ?” Khuôn mặt Tống Dĩnh từ đỏ chuyển trắng, lại từ trắng chuyển xanh.
“Vậy thì để tôi nói rõ cho cô biết, cho dù tôi đã lấy ai đi chăng nữa, người mà tôi yêu ngày xưa chính là Bùi Địch Thanh, sau này và mãi mãi đều yêu anh ấy.”
“Ừm, đó là chấp niệm của cô, đáng tiếc người có tình không thể thành quyền thuộc! Tình này đã biến thành hồi ức, chỉ là ngày ấy thoáng ngẩn ngơ. Bận lòng thương hoa hoa không nở, vô tâm chăm liễu liễu hóa cây.* Người đàn ông mà cô yêu tha thiết, cuối cùng cũng phải kết hôn với người phụ nữ khác, điều này quả thực khiến người ta thổn thức. Cô Tống, cô cứ từ từ uống nước, tôi chỉ là người làm công, không thanh toán giúp cô đâu.” Trì Linh Đồng mỉm cười, xách túi, nghênh ngang bỏ đi, lòng thầm uất ức cho vị tiên sinh Bùi Địch Văn kia, nhưng đúng là phải khâm phục dũng khí dám nói ra những cây ấy của người đẹp họ Tống.
(*) Hai câu đầu trong bài “Cẩm Sắt” của Lý Thương Ẩn, hai câu sau trong cổ huấn “Tăng quảng hiển văn”
Đương nhiên, tình yêu không có lỗi. Lỗi là ở những kẻ luôn miệng nói yêu, nhưng thực tế lại không biết quý trọng.
Hóa ra, khi đó Bùi Địch Thanh cũng không phải người ngoài cuộc. Nhân sinh đúng là một chậu máu chó mà!
Mưa rơi không ngớt, xe taxi đều chở đầy khách. Trì Linh Đồng đưa tay hứng vài giọt mưa, chầm chậm bước dọc theo con phố, muốn tới một giao lộ xem có thể bắt được xe hay không.
Di động reo lên. Khi cô đang nói chuyện với Tống Dĩnh, nó đã reo lên nhiều lần. Cô lấy ra xem, màn hình hiển thị một số duy nhất, cô không hề mềm lòng mà ấn nút tắt. Phía trước có một trạm xe buýt không một bóng người, ghế dài cô độc giữa màn đêm. Cô đi một lúc nên thấy hơi mệt, bèn đi tới ngồi xuống ghế, giữa bóng mưa đêm, cô mơ hồ cảm thấy mọi thứ đều là ảo ảnh.
Di động trong tay cô vẫn không ngừng reo lên, người qua đường nhìn cô bằng ánh mắt lạ lùng. Cô cắn môi, ấn xuống nút nghe.
“Tôi nói rồi mà, trò chơi này rất ngây thơ.” Giọng của Bùi Địch Thanh cao tới chói tai.
“Tôi vốn không phải một người phụ nữ chín chắn.” Cô lẳng lặng ngắm mưa, trong mắt hiện lên một thoáng sương mù.
“Đang làm gì thế?” Bùi Địch Thanh hạ giọng, “Tôi đã về tới nhà, đang ở trong thư phòng.”
Trì Linh Đồng rũ mi, “Tôi đang học thuộc thơ.”
“Thơ gì?”
“Vô đề!”
“Đang học sao?”
“Ừ!”
“Tôi muốn nghe thử!”
TrÌ Linh Đồng bật cười, “Được!” Cô ngẩng đầu, thở ra một hơi.
“Tôi bước ra sân thượng, nhìn theo
Anh đi qua đường nhỏ phồn hoa
Đợi đã!
Anh phải đi xa lắm ư
Tôi vội vã chạy xuống, dừng lại trước mắt anh
Em sợ à
Tôi lẳng lặng xoay tròn cúc áo trước иgự¢
Vâng, em sợ
Nhưng em sẽ không nói cho anh lý do.”
Cô ngừng lại, hít sâu hơi ẩm của cơn mưa, “Đoạn sau còn chưa thuộc.”
Một chiếc taxi dừng lại trước mặt cô, tài xế nhìn cô với vẻ dò hỏi.
Cô gật đầu, bất chấp cơn mưa mà chạy về phía trước xe.
Vừa ngồi vào, cô nghe thấy giọng nói thu hút của Bùi Địch Thanh vang lên bên tai: “Linh Đồng, em có thích tôi chút nào không?”
Cô lặng lẽ thở dài! Có chứ, thích! Rất thích! Nhưng cảm giác này lại khiến cô phiền muộn.