Hoa Hồng Ký Ức - Chương 02

Tác giả: Lâm Địch Nhi

KHOẢNG TRỐNG
Xe taxi chạy trên phố giữa từng cơn gió biển và những ngọn đèn đường, hết thảy cảnh vật đều nhẹ nhàng lướt qua tầm mắt. Bãi biển, bản chỉ dẫn, cây cối bên đường, nhà cửa, … lần lượt xuất hiện trước mắt. Đường phố ở Thanh Đài nhiều dốc nghiêng, xe taxi lên xuống dốc liên tục, trái tim đáng thương của Trì Linh Đồng cũng lên lên xuống xuống, thế nhưng may là gió biển tháng năm đã khiến thứ cảm giác khó chịu ấy phai nhạt đi ít nhiều.
Tới Thanh Đài ba năm, cô nhận ra mình đã yêu mến thành phố này. Thiên nhiên hào phóng ban tặng cho thành phố này một đường ven biển rất dài, một bãi tắm tự nhiên, một ngọn núi và một ngôi chùa nổi danh đẹp tựa tiên cảnh, một khu rừng được bảo tồn khá hoàn hảo. Nhưng mà, thành phố này lại không giống như những thành phố du lịch nổi tiếng khác với mùi tiền nồng nặc trôi nổi trong bầu không khí. Kề núi sát biển, cây cối xanh tươi, không phải là những khác sạn để nghỉ ngơi, cũng không phải là công viên hay cảnh đẹp văn hóa, mà là các cơ quan công quyền và nhà ở của người dân. Đây là một thành phố mà bạn có thể hưởng thụ, cũng có thể sống rất tự tại ung dung, du khách từ nơi khác đến đây đều không nén nỗi lòng mình mà nảy sinh mấy phần ao ước.
Khổng Tước tốt nghiệp Đại học Sư phạm Thanh Đài, hồi đó có cơ hội được giữ lại công tác tại trường. Trì Linh Đồng không hiểu tâm địa cô ấy phải sắt đá cỡ nào mới có thể từ bỏ một cách dứt khoát như vậy.
Tháng đầu tiên của mùa đông năm thứ tư đại học, Nhạc Tĩnh Phân cầm theo mấy xấp giấy ảnh lớn chụp lại từng góc độ của thành phố Thanh Đài tới tìm Trì Linh Đồng, Trì Linh Đồng chỉ xem qua mà trong lòng đã ngứa ngáy.
Nếu ví nhà thiết kế như một hạt giống tốt tươi, vậy một mảnh đất có vị trí địa lý tuyệt hảo sẽ khiến cô ấy nảy mầm, biến nơi đó thành một mảnh đất phì nhiêu màu mỡ. Đừng nói mấy chuyện cao xa tận đẩu tận đâu, dù thiết kế một hai căn nhà nhỏ cho gia đình ở nơi phồn hoa đô hội hay chốn mộc mạc hoang vu, đều là giấc mộng to lớn của nhà thiết kế. Một tác phẩm thiết kế đẹp sẽ có linh hồn, có cá tính, có hình dáng, có thứ độc nhất vô nhị.
“Còn có vài khu đất tốt như vậy ở Thanh Đài chưa được khai phá. Nếu em tới làm việc ở Thái Hoa, chị có thể đấu giá giành những khu đất này để em thi triển tài hoa”. Nhạc Tĩnh Phân nói với Trì Linh Đồng.
Khi đó Trì Linh Đồng đã có trong tay không ít giải thưởng, thế nhưng còn là người mới không có bao nhiêu kinh nghiệm thực tiễn. Lời này của Nhạc Tĩnh Phân khiến cô cảm thấy hơi lâng lâng.
Bên cạnh đó, Nhạc Tĩnh Phân còn đưa ra số tiền lương khó ai tin nỗi, nhưng chị ta cũng yêu cầu Trì Linh Đồng phải giữ bí mật. Ở Thái Hoa cũng có vài nhà thiết kế, chị ta không muốn xảy ra mâu thuẫn nội bộ chỉ vì tiền lương.
“Chị nhìn người luôn rất chính xác ư?” Trì Linh Đồng cảm thấy áp lực tới phát hoảng.
Nhạc Tĩnh Phân mỉm cười, dường như đã nhìn thấu tâm tư của cô: “Với một nhà thiết kế giỏi, kinh nghiệm kỳ thực quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là tài hoa. Từ khi chị tiếp quản Thái Hoa tới giờ đã là mười năm, chị chưa từng nhìn lầm bất cứ ai”.
“Chỉ mong em không trở thành ngoại lệ của chị”. Lúc Trì Linh Đồng ký tên trên hợp đồng lao động, nhỏ giọng lầm bầm.
Vẽ mặt Nhạc Tĩnh Phân bình thản, chị đưa tay về phía cô, vô cùng tự tin: “Không đâu”.
Đầu mùa hè năm sau, Trì Linh Đồng vừa chụp xong ảnh tốt nghiệp thì xe của Thái Hoa đã đón cô đưa tới Thanh Đài. Dọc đường đi, cô nôn tới long trời lở đất, khiến người lái xe và ông Trì Minh Chi đưa cô đi đều sợ đến tái mặt. Nhưng sau khi tới Thanh Đài, bước đi trên bờ biển nơi đây, chỉ một lát là cô đã lấy lại tinh thần.
“Em thấy không, em sinh ra là để thuộc về Thanh Đài.” Nhạc Tĩnh Phân nói.
Có lẽ vậy! Trì Linh Đồng chẳng buồn gỡ mấy sợi tóc đang vương trước mắt, ngắm nhìn hải âu chao liệng trên mặt biển.
Cô đang ở đường Hoa Liên, chỉ cách công ty bất động sản Thái Hoa hai mươi phút đi bộ, là một nơi không dễ tìm trên bản đồ thành phố Thanh Đài. Trên các con phố ở Thanh Đài là một tấm bản đồ Trung Quốc thu nhỏ, cho dù là khu phố sầm uất ồn ào hay con ngõ nhỏ chỉ ngắn vài bước chân, tên gọi đều lấy theo các thành phố, quận huyện trên bản đồ Trung Quốc.
Một con ngõ nhỏ gần đây tên là Cao Bưu, là tên một huyện của tỉnh Giang Tô, tiếp đó lại có một phố tên là Ninh Ba, là một thành phố thuộc tỉnh Chiết Giang, Hoa Liên là tên một thành phố ở Đài Loan. Người Thanh Đài không chỉ lãng mạn, mà còn hơi lười biếng, có lẽ đã bị ông trời chiều chuộng đến mức hư hỏng rồi.
Trì Linh Đồng thuê chung nhà với một người nữa, trong nhà tối đen như mực, rõ ràng người thuê nhà chung vẫn chưa về. Người thuê chung tên Nhan Tiểu Úy, là nhân viên tiêu thụ nhà của Thái Hoa. Hai người đều không phải kiểu suốt ngày sầu lo vì tiền, lại chấp nhận chia sẻ không gian với một người nữa, Trì Linh Đồng sợ cô đơn quạnh quẽ, còn Nhan Tiểu Úy muốn chuẩn bị cho việc lập gia đình.
Nhan Tiểu Úy thuê căn nhà này trước, hai phòng ngủ một phòng khách, phòng bếp và phòng vệ sinh đều khá rộng rãi, có một ban công nối liền với một căn phòng trong nhà, Trì Linh Đồng ở trong căn phòng đó. Khi trời trong gió nhẹ, kéo rèm cửa sổ, kiễng chân lên là có thể nhìn thấy biển lớn xa xa, cũng xem như một căn phòng hướng biển!
Ngày cô chuyển tới đây, Nhan Tiểu Úy vừa liên tục xoa lên mặt đủ loại mỹ phẩm từ các chai lọ màu sắc khác nhau, vừa tranh thủ nói với Trì Linh Đồng đang sắp xếp hành lý, mồ hôi túa ra như mưa: “Thu hút đàn ông là một môn học, môn học này không hề đơn giản hơn tích phân hay vi phân. Thu hút đàn ông cũng là một kiểu chiến thuật, em phải thận trọng trong từng đường đi nước bước, tỉ mỉ cẩn thận. Ở chung với em có thể làm tăng điểm cho thẻ cược lập gia đình của chị. Em biết đấy, đàn ông đều rất đa nghi. Tuy hầu hết đàn ông đều thích phụ nữ có khuôn mặt thiên thần, dáng người ma quỷ, đầu óc sơ sinh, nhưng nếu để họ cưới em về nhà thì lại là chuyện hoàn toàn khác. Em ở một mình, đưa anh ta về nhà trọ, anh ta sẽ nghĩ xem liệu em có từng dẫn người đàn ông khác về đây hay không? Nhưng giờ thì ổn rồi. Hai cô gái ở cùng nhau có ý giữ mình. Em còn là một nhà thiết kế, cũng coi như phụ nữ trí thức, vậy càng thể hiện chị là người có đẳng cấp trong xã hội.”
“Chị có đối tượng rồi?” Trì Linh Đồng vội đứng thẳng eo, không ngờ mình lại có giá trị đến mức này, lập tức cảm thấy bản thân trở trên thần thánh.
“Có mấy người, nhưng vẫn đang trong vòng khảo sát thôi. Yêu đương có thể bừa bãi, nhưng kết hôn thì phải thận trọng, đây là lời khuyên từ tận đáy lòng của chị đấy”. Nhan Tiểu Úy quay ra mỉm cười với cô, gương mặt trang điểm vừa tinh xảo vừa xinh đẹp rực rỡ.
Tuy nói là ở chung nhưng ban đêm Nhan Tiểu Úy thường không về nhà. Đôi khi tảng sáng mới về, người đầy mùi rượu và khói thuốc, bọng mắt từ xanh chuyển thành đen. Vậy mà sang ngày hôm sau, chị ta vẫn có thể biến thành một nữ nhân viên xinh đẹp xuất hiện ở bộ phận tiêu thụ nhà.
Trì Linh Đồng đặt va li hành lý xuống, cũng không vội sắp xếp mà tới mở tủ lạnh trước. Người chị gái tốt bụng kia còn để lại vài lát bánh mì, hộp sữa chua và hai quả dưa chuột trong đấy. Cô cầm bánh mình lên nhét vào miệng ăn như quỷ đói.
Đang phồng mồm ăn thì chuông điện thoại reo.
“Đồng Đồng, trên đường đi có bị say xe không?” Giọng bà Đàm Trân bình thản dịu dàng, nghe không ra tâm trạng đó.
“Không ạ”. Trì Linh Đồng cố gắng nuốt hết đống đồ ăn trong miệng xuống, suýt nữa thì nghẹn ૮ɦếƭ. “Mẹ, mẹ vẫn ổn chứ?” Câu này của cô chỉ là lời hồi đáp lễ phép mà thôi. Sự thương hại của người khác chính là sự sỉ nhục đối với bà Đàm Trân.
“Ừm, vẫn ổn! Hôm nay mẹ có lên mạng xem nhà, có mấy căn rất đẹp, ngày mai mẹ sẽ gửi vào email cho con, con là người trong nghề, thấy thích căn nào thì mẹ sẽ mua căn đó”.
Nỗi phiền muộn trong lòng lại dần dần xuất hiện, Trì Linh Đồng cứ phải kiềm nén hết lần này đến lần khác.
Khi ngắt máy, bà Đàm Trân nói: “Đồng Đồng, mẹ yêu con!”
Thoáng chốc, mắt Trì Linh Đồng đỏ lên: “Con cũng yêu mẹ!”
Trước khi đi ngủ cô lên MSN(1), Khổng Tước đang online “Này cưng, tớ đã quyết rồi, tháng bảy này sẽ cũng Tử Thần tới Thanh Đài chơi”. Sau câu này là một chuỗi icon nhảy múa loạn xị.
(1) MSN (viết tắt từ tên tiếng Anh The Microsoft Network) là tập hợp các dịch vụ Internet cung cấp bởi Microsoft, từ này cũng được sử dụng như từ lóng để chỉ các dịch vụ liên lạc để trò chuyện, giao lưu trên Internet.
“Chịu để tớ gặp anh ta rồi à?” Trì Linh Đồng cười nhạt.
“Anh ấy cũng không phải thức ăn của cậu, có gì mà phải chịu với lại không chịu”.
“Tớ chưa thử bao giờ, sao cậu biết tớ không thích?” Theo sự thay đổi hoàn cảnh và tuổi tác, khẩu vị con người cũng dần biến đổi, cha cô là một ví dụ.
“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.
“Đừng tự tin thái quá như vậy”. Cô cười ranh mãnh, sau đó nghiêm túc nói: “Trước khi đến nhớ báo một tiếng, tớ đặt phòng khách sạn cho các cậu”. Tháng bảy là mùa du lịch sôi động ở Thanh Đài, một chỗ để ngủ cũng khó tìm.
“Không cần đâu, chúng tớ ở nhà của Tử Thần”.
“Tiêu Tử Thần là người Thanh Đài ư?”
“Tớ chưa nói với cậu à?”
“Con chim này….” Nhớ ban đầu cô tới Thanh Đài, có thể nói là lạ nước lạ cái, không ai quen biết, không nơi nương tựa.
Khổng Tước lén cười: “Bây giờ cậu biết cũng chưa muộn mà! Ngủ ngon nha cưng!”
***
Đêm hôm đó Trì Linh Đồng cũng chẳng ngủ ngon, đầu óc mụ mị, nhưng vừa mở mắt đã tới tám giờ, thế là cô cuống lên. Ngày thường cô đều thoải mái dạo bước trên phố vắng để tới chỗ làm, mua sữa đậu nành hoặc trà sữa nóng ở bên đường, lại mua thêm một nắm xôi hoặc một chiếc bánh mì có nhân, ăn từ từ, tới của công ty thì cũng đúng lúc tiêu hóa xong.
Nhưng hôm nay, đến khung cảnh bên đường cô còn chẳng còn kịp ngắm. Chạy đua với thời gian lao thẳng qua cửa lớn của công ty, ấn dấu vân tay xong, bấy giờ Trì Linh Đồng mới thở phào nhẹ nhõm. Hai cô gái ở phòng tài liệu bước qua liếc nhìn cô, che miệng cười khúc khích.
“Bé cưng ơi, có mang đặc sản gì về cho chị không?” Có người kéo tay cô, Trì Linh Đồng quay đầu nhìn lại.
Nhan Tiểu Úy mặc một bộ quần áo vừa chật vừa bó, giày cao gót mảnh mai, người tỏa hương thơm mà người ta thường ngửi thấy ở khu mỹ phẩm của các trung tâm thương mại, đang nhìn cô cười duyên dáng.
“Chị hại em phải trông nhà một mình mà còn dám đòi đặc sản nữa sao?” Trì Linh Đồng trừng mắt trách móc.
“Không có chị em không ngủ được à?” Nhan Tiểu Úy mỉm cười yêu kiều, đưa tay trêu ghẹo cô.
Trì Linh Đồng trốn không kịp, “Trời ạ, em đi đôi giày này tới chỗ làm?” Nhan Tiểu Úy kinh ngạc nói.
Trì Linh Đồng cúi đầu nhìn, một đàn quạ đen bay qua đầu cô. Trong lúc vội vàng, cô đã mang nhầm đôi dép xỏ ngón đi làm.
“Cưng ơi, em chuẩn bị đi tắm biển sao?” Nhan Tiểu Úy trêu chọc.
“Lát nữa chị cười nhạo em cũng chưa muộn, giờ mau nghĩ cách cứu em đi. Chi bằng chị cởi giày cho em mượn, hôm nay nữ hoàng sẽ triệu kiến em đấy”. Trì Linh Đồng nhỏ giọng nói.
Nhan Tiểu Úy tặc lưỡi. Thường thì các cô gái tiêu thụ nhà sẽ phải đứng, nhưng đứng quá lâu chân cũng mỏi không chịu được, họ đều lẳng lặng mang theo một đôi giầy đế bằng, lúc nhàn rỗi thay ra để nghỉ ngơi một chút. Nhan Tiểu Úy tìm cho Trì Linh Đồng một đôi giày, cũng coi như hợp gu với chiếc quần bò của cô. “Buổi trưa cùng tới căn tin với chị nhé, có một anh chàng đầu bếp đẹp trai mới đến đây, làm bánh đào rất ngon”.
“Chị không chê mùi dầu khói trên người anh ta à?” Trì Linh Đồng khịt khịt mũi.
“Anh ta đẹp trai như vậy, chị chịu được hết”.
Trì Linh Đồng câm nín.
Áp suất ở bộ phận thiết kế thấp đến mức hơi thở của mọi người đều run rẩy. Bàn tay của Trần Thần nằm ở ngoài cùng, anh ta tới Thái Hoa sớm hơn Trì Linh Đồng hai năm, là thạc sĩ ngành kiến trúc của Đại học Đồng Tề(2), là một trong số trụ cột của Thái Hoa. Trông anh ta không giống một người thiết kế nhà cửa mà giống một nhà thiết kế thời trang hơn. Buộc tóc, mặc sơ mi hoa tối màu, cởi ba cúc áo để lộ xương ức, phía dưới mặc một chiếc quần bó sát màu xanh quân đội. Thấy Trì Linh Đồng bước vào, anh ta đứng lên quở trách: “Sao giờ này cô mới đến, Chủ tịch Nhạc đã gọi hai cuộc điện thoại rồi đấy”. Ở bộ phận thiết kế, cho dù Trì Linh Đồng có tài hoa xuất chúng tới đâu thì cũng là lớp đàn em gia nhập công ty muộn nhất mà thôi.
(2) Đại học Đồng Tề là một trong những trường đại học danh giá và khó thi vào nhất TQ, nằm ở thành phố Thượng Hải.
Trì Linh Đồng lầm bầm: “Tôi còn chưa ăn sáng nữa mà!”
“Nhịn một bữa cũng không ૮ɦếƭ đói được. Nhưng cô làm hỏng dự án Trang viên Âu Lục thì sẽ có người ૮ɦếƭ đấy”. Trần Thần lườm cô.
Trì Linh Đồng than thầm, đặt túi xuống, ngoan ngoãn bước tới văn phòng của Nhạc Tĩnh Phân.
“Qua ba ngày rồi, mà anh đưa cho tôi cái bản báo cáo bỏ đi như thế này đây”. Trì Linh Đồng vừa đi đến của đã nghe thấy tiếng mắng giận dữ truyền ra từ bên trong, tiếp đó là những tiếng cười lạnh ngắt quãng khiến người ta nổi da gà. “Giám đốc Ninh, nếu anh không thể hoàn thành báo cáo nghiên cứu thị trường cho quý sau, tôi xin nói thẳng, tôi sẽ để cho người khác làm”.
“Không không, chủ tịch Nhạc, tôi sẽ sửa lại ngay đây, bản báo cáo mới chắc chắn sẽ xuất hiện trên bàn chị trước khi tan tầm”.
“Tôi có thể tin tưởng anh không?”
“Tôi…. Tôi sẽ không để chủ tịch Nhạc thất vọng”. Tiếng mồ hôi tuôn như mưa.
“Vậy tôi mỏi mắt chờ mong”.
Cửa vừa mở, giám đốc Ninh của bộ phận Marketing ủ rũ bước ra ngoài, thấy Trì Linh Đồng, đầu càng cúi thấp hơn.
Một người đàn ông cao to lại bị phụ nữ mắng như con như cháu, cũng chẳng phải chuyện gì vinh hạnh cho cam, Trì Linh Đồng áy náy quay đi.
“Trì Linh Đồng, có phải em muốn chị đích thân ra đón thì em mới chịu vào hay không?” Nữ hoàng của Thái Hoa đứng yên một chỗ đầy xa cách, bắt đầu giận dữ trách mắng.
“Không phải, không phải… “ Trì Linh Đồng mỉm cười, vội vã đi vào, khép na khép nép đứng trước bàn làm việc của Nhạc Tĩnh Phân. Chẳng qua cô cảm thấy lúc này Nhạc Tĩnh Phân đang bừng bừng lửa giận, nếu mạo muội đi vào, ắt là “Cổng thành hừng hực cháy, cá trong hồ vạ lây”. Nhưng thực ra thì con cá này không còn nằm trong hồ nữa, mà nằm trong nồi nước sôi rồi.
Nhạc Tĩnh Phân lạnh lùng đánh giá cô, “Năng lực thì chẳng bằng ai nhưng kiêu căng lại không ai bằng! Mời không biết bao nhiêu lần mới có mặt”.
Dù có là trụ cột của Thái Hoa đi chăng nữa, nhưng một khi chọc tức Nhạc Tĩnh Phân, khiến chị ta nỗi giận thì chị ta chẳng nể nang ai hết. Ba năm nay cô cũng không nhàn rỗi gì. Trì Linh Đồng đã ký hợp đồng bán thân, làm sao dám nổi nóng! “Chủ tịch Nhạc, chị vui tính thật đấy”. Đánh mặt không đánh người cười, cô mỉm cười, rồi lại mỉm cười.
Nhạc Tĩnh Phân khép mắt lại, từ từ ngồi xuống ghế tựa, môi hơi nhếch lên. Từng cơn gió lạnh thổi vù vù sau lưng Trì Linh Đồng, dáng vẻ này là điềm báo cho cơn thịnh nộ của Nhạc Tĩnh Phân.
Nhạc Tĩnh Phân là một người phụ nữ hơi mập, khi vui vẻ thì hiền lành phúc hậu, khi tức giận thì thực sự biến thành một ma nữ. “Phịch!” Chị ta rút ra một tập tài liệu từ chồng văn kiện, quăng tới trước mặt Trì Linh Đồng, “Có lẽ em nghe rồi, dự án Trang viên Âu Lục này, chúng ta thua dưới tay Hằng Vũ”.
Trì Linh Đồng nhặt tập tài liệu lên, im lặng.
“Tuy rằng Hằng Vũ xếp hạng nhất trong ngành bất động sản, nhưng lần này, chúng ta ra giá khu đất này bằng với bọn họ, trên phương diện quan hệ xã giao, chị cũng chưa từng keo kiệt, nhưng chúng ta vẫn cứ thua, em biết vấn đề nằm ở đâu không?” Nhạc Tĩnh Phân đứng bật dậy.
Trì Linh Đồng xin được chỉ bảo một cách khiêm tốn.
“Tên nó là Trang viên Âu Lục, nhưng em tưởng xây nhà cho người Châu Âu ở thật đấy à? Bãi cỏ, rừng cây, vườn hoa, bãi đỗ xe xa xỉ, bể bơi rộng lớn. Đây là Trung Quốc, người ở cũng là người Trung Quốc. Biết dân số Trung Quốc là bao nhiêu không? Một tỷ ba, làm như em thì quá nửa chuyển lên Sao Hỏa sống rồi. Bản thiết kế này của em trở thành một trò cười. Người ta chế nhạo chị quá Tây hóa. Trì Linh Đồng, em bảo chị phải khen em thế nào đây, rốt cuộc em có não không hả, có hiểu tình hình Trung Quốc thế nào không? Frank của Hằng Vũ – người ta còn là người Hồng Kông đấy, thế mà lại thiết kế được một tác phẩm có tính ứng dụng cao như vậy”. Nhạc Tĩnh Phân tức giận đến gần nghẹt thở.
Trì Linh Đồng cúi đầu, một khu đất có vị trí đẹp như vậy, quay mặt về phía biển, kề sát rừng cây, nhưng chỉ xây mấy căn nhà, cô còn tưởng người đó thực sự giàu có, cho nên thiết kế theo phong cách xa hoa. Hóa ra là một đám người học đòi Tây hóa! “Xin lỗi, Chủ tịch Nhạc”. Sự đã rồi, cô đành cúi đầu nhận lỗi. Cô không phải thần tiên mà chỉ là một con người, luôn có lúc phạm sai lầm. Gặp khó khăn nghịch cảnh mới khiến con người ta trưởng thành hơn.
“Một câu nói xin lỗi thì có ích gì đây? Vì chuyện này mà công ty chúng ta tổn thất bao nhiêu em có biết không?” Giọng nói và sắc mặt của Nhạc Tĩnh Phân đều rất nghiêm túc, “Chị đã đối xử với em như thế nào, bề ngoài lương em cũng giống những nhà thiết kế khác, nhưng tiền thưởng cuối năm của em gấp mấy lần bọn họ. Lúc cầm số tiền này, em có thấy xấu hổ không?”
Trì Linh Đồng khẽ nhíu mày, lại bắt đầu phiền muộn trong lòng: “Em sẽ cố kiểm điểm bản thân”.
“Chị chán nghe mấy lời này lắm rồi, em hãy thể hiện bằng hành động đi. Một nhà thiết kế giỏi thì cần bám sát thực tế, chứ không phải xây lâu đài trên không”.
Trì Linh Đồng thở dài mệt mỏi. Vậy tiếp theo chị sẽ nói tới chuyện giảm lương hay sathải?
Nhạc Tĩnh Phân cũng giải tỏa được kha khá rồi, vẻ mặt dần trở nên ôn hòa, chuyển đề tài: “Dù sao chuyện này cũng không hoàn toàn lỗi tại em, chị cũng chưa cẩn thận khi xét duyệt thiết kế. Cho nên chúng ta đều phải rút kinh nghiệm từ bài học này, về sau không được phép tái phạm nữa. Bản thiết kế kia của em được Tổng giám đốc Lam của một sân goft ưng ý, ông ấy muốn xây hai căn biệt thự lớn ở gần núi, giờ đang thương lượng với công ty chúng ta. Như thế thì coi như em đã lấy công chuộc tội, bù đắp lại một phần tổn thất”.
Trì Linh Đồng đặt tập tài liệu trong tay lên bàn, chuẩn bị rời khỏi đây.
“Tiểu Trì, trong nhà em không có chuyện gì chứ?” Vẻ mặt Nhạc Tĩnh Phân lại thay đổi, y chang một bác hàng xóm thân thiện. Đây chính là sức hút của lãnh đạo, vừa đấm vừa xoa, khiến bạn xoay như chong chóng, nhưng không thể thoát khỏi bàn tay chị ta. “Không ạ, đều ổn cả”.
“Vậy thì tốt, yên tâm công tác. Tối mai có bận gì không?”
“Không ạ”. Dự án cũ đã hỏng, dự án mới chưa bắt đầu. Ngày mai là cuối tuần, cô có thể bận việc gì chứ?
“Tối mai, em tới gặp một người ở quán cà phê Địch Âu trên đường Tô Châu nhé”.
“Là khách hàng ạ?” Trì Linh Đồng hỏi.
Nhạc Tĩnh Phân mỉm cười thần bí: “Là một niềm vui bất ngờ, em phải cố mà nắm chắc”.
Trì Linh Đồng quay về văn phòng, cô chưa ăn bữa sáng, không khỏi mặt vàng môi nhợt, trong mắt người khác, nhìn như vừa trốn ra từ cơn mua bom bão đạn.
“Vẫn còn sống à?” Trần Thần ân cần rót cho cô cốc nước yến mạch.
“Còn giữ được hài cốt”.
“Cái tính khí ấy của nữ hoàng, không biết chồng bà ấy chịu đựng kiểu gì”. Trần Thần đồng cảm thở than.
Trì Linh Đồng cũng rất đồng cảm. Cô đã từng gặp chồng của Nhạc Tĩnh Phân, là ông chủ của showroom ô tô 4S(3) bán ô tô hạng sang nhập từ Đức, là một người đàn ông rất hào phóng, bốn mùa đều mặc áo phông, nghiện thuốc nặng, giọng nói sang sảng. Nhưng con gái của hai người lại rất xinh xắn đáng yêu, giờ đang học đại học ở nước ngoài.
(3) Tên đầy đủ của 4S là Automobile Sales Serviceshop 4S, là một loại cửa hàng bán và phân phối xe (Sale), linh kiện (Sparepart), dịch vụ bảo hành (Service) và thông tin phản hồi (Survey). Showroom kiểu này thường rất lớn, quản lý nghiêm ngặt, phục vụ hoàn thiện.
Buổi trưa, Trì Linh Đồng và Nhan Tiểu Úy cùng nhau tới căng tin ăn cơm, gặp được anh đầu bếp đẹp trai trong truyền thuyết. Anh chàng trẻ tuổi này vừa ra đời, lúc cười có hai lúm đồng tiền,hay ngượng ngùng xấu hổ. Nhan Tiểu Úy chen đến trước mặt anh ta, sắp chảy nước miếng tới nơi. Nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, điều tra được tám đời tổ tông nhà người ta, tiện thể hẹn chủ nhật cùng đi leo núi, ăn cơm dã ngoại.
“Chị trắng trợn thế, người ta vẫn còn là trẻ con đấy!” Trì Linh Đồng nhỏ giọng nói.
“Trẻ con thì càng tốt chứ sao, chưa học đòi thói hư tật xấu, cả người như đồ xứ không một chút tì vết. Qua vài năm sau, cậu ta học được cách tổn thương phụ nữ thì chẳng còn gì thú vị nữa”. Trong khi nói chuyện, Nhan Tiểu Úy vẫn không quên liếc mắt đưa tình với anh chàng nọ.
“Nhỡ cậu ta muốn chị phụ trách thì sao?”
“Ha, đây đúng chuyện hài hước nhất thế kỷ. Yên tâm đi, cậu ta chỉ coi chị như người dẫn đường thôi, còn chị thì chỉ muốn hồi tưởng lại dư vị tình yêu. Sau khi kết hôn sẽ không thể tự do như hiện tại nữa rồi”.
“Chị muốn kết hôn ư?”
“Đang tìm người hợp tuổi”.
“Thế sao chị còn yêu nhiều như vậy?”
“Chị chỉ tìm kiếm chút cảm xúc thôi, tâm tưởng không thể bị nhiễu loạn”.
Bộ óc nhạy bén của Trì Linh Đồng vẫn không thể hiểu nổi, tâm tưởng và thể xác có thể đặt ở hai nơi? Cô đành vùi đầu ăn cơm, tranh thủ bù lại chất dinh dưỡng bị mất trong buổi sáng.
Lúc ăn xong ra ngoài, Nhan Tiểu Úy hỏi tối mai cô có bận gì không, trên đường Ninh Hạ có một quán lẩu khá tuyệt, rủ cô cùng tới đó ăn.
Trì Linh Đồng kể cho Nhan Tiểu Úy chuyện tối mai mình có hẹn. “Không lẽ nữ hoàng muốn làm bà mối, giới thiệu đối tượng xem mắt cho em? Đây đúng là một chiêu lôi kéo lòng người!” Nhan Tiểu Úy kêu lên.
“Em… hình như còn chưa tính là gái ế mà!” Trì Linh Đồng nhớ tới nụ cười thần bí của Nhạc Tĩnh Phân, lòng dạ rối bời.
“Đến tuổi làm gái ế thì không còn quyền lựa chọn nữa rồi. Hay chị đi hộ em nhé?” Nhan Tiểu Úy nhiệt tình đề nghị.
Với những chuyện mới lạ, Trì Linh Đồng luôn cực kỳ tò mò: “Không, để em tự đi”.
Nhan Tiểu Úy là chuyên gia xem mắt, tối ngày hôm sau, chị ta giúp Trì Linh Đồng trang điểm. Da dẻ mịn màng trắng nõn, lông mi dài cong ✓út, son môi không màu nhưng tươi tắn đầy sức sống. Cô mặc một bộ váy nền hoa xanh trắng, thắt lưng lỏng quấn quanh eo.
“Như thế này trông vừa dịu dàng, vừa khéo léo. Người mà nữ hoàng giới thiệu nhất định là thanh niên tuấn tú tài hoa, cho dù kết quả có ra sao, em đều phải thể hiện được tố chất và giá trị của bản thân mình”.
Giờ hẹn mà Nhạc Tĩnh Phân nói với Trì Linh Đồng là vào sáu rưỡi, thời điểm này uống cà phê thì quá sớm, đành cùng đi ăn tối. Nhan Tiểu Úy y như người bảo mẫu da đen của Scarlett(4), ép cô phải uống hết một cốc sữa bò lớn, nhằm giữ gìn dáng vẻ tao nhã trên bàn ăn, cũng không đói tới mức bụng dán vào lưng.
(4) Nữ chính của tác phẩm Cuốn theo chiều gió.
Trì Linh Đồng chịu đựng sự ђàภђ ђạ của bà chị này, cũng chẳng muốn đi đâu, nhưng lại không dám đắc tội với nữ hoàng. Cô cố gắng cầm cự đến sáu giờ mới ra khỏi nhà, không ngờ xe buýt lại chạy nhanh như vậy, mới tới sáu giờ hai mươi phút đã tới Địch Âu, trong quán ánh đèn mờ ảo, thưa thớt người, có một người đàn ông đang ngồi ở một bàn trong cùng.
Vị trí đó hình như là nơi mà Nhạc Tĩnh Phân đã đặt trước, còn nói anh ta sẽ tới sớm mười phút, họ Dương. Người đàn ông đó ngồi quay lưng về phía cô, bóng lưng rất nghiêm nghị. Trì Linh Đồng hơi rung động, cô đứng ngoài cửa vội vàng sửa sang tóc tai, lén soi mình vào cửa kính, sau đó mới bước vào.
Càng tới gần, cô càng cảm thấy người đàn ông này rất quen. Cho tới khi bước đến trước mặt anh ta, cô cố ý mỉm cười vừa lịch sự áy náy: “Xin lỗi, Dương tiên sinh, đã để anh đợi lâu”.
Người đàn ông nọ im lặng ngẩng đầu, hai người đều sửng sốt. Frank! Trì Linh Đồng nhanh chóng nghĩ đến mọi tình huống, không lẽ Nhạc Tĩnh Phân muốn kéo anh ta về công ty mình, nên để cô thử thăm dò bằng cách dùng mỹ nhân kế? Tên tiếng trung người này tên là Dương XX?
“Thế giới nhỏ thật đấy!” Oan gia ngỏ hẹp. Trì Linh Đồng cười đầy miễn cưỡng, vẻ mặt gần như co rúm lại.
Còn Frank thì hiển nhiên không bất ngờ như vậy, anh hờ hững nói: “Họ của tôi không phải họ Dương, cũng không đợi ai cả”.
“Vậy anh ngồi đây làm gì?” Trì Linh Đồng dè dặt nuốt nước miếng.
“Tôi đang đợi cà phê của tôi”. Anh ung dung nói, chiếc đồng hồ Cartier(5) trên cổ tay lấp lánh sắc màu dưới ánh đèn.
(5) Một thương hiệu cao cấp nổi tiếng của Pháp.
“Tại sao lại ở bàn này?” Trì Linh Đồng không muốn chấp nhận sự thật tàn khốc ấy.
Frank hỏi ngược lại: “Tại sao không thể là bàn này?”
“Tại vì… tại vì tôi đã đặt trước mà!”
Khóe môi mỏng của Frank khẽ cong lên hỏi người phục vụ đang bưng khay cà phê tới: “Hiện giờ tiệm của các vị có dịch vụ đặt trước không?”
Người phục vụ trịnh trọng đáp: “Đây là phương hướng phấn đấu trong tương lai của chúng tôi”.
Trì Linh Đồng xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng, nhất thời xin lỗi không được, bỏ đi không xong, cứ đứng đờ người ra như vậy. Frank cũng không tức giận, chỉ ưu nhã bưng cốc cà phê lên, thưởng thức khuôn mặt hết đỏ lại trắng của cô như ngắm chậu cây cảnh.
“Là cô Trì đó ư?” Một người đàn ông đang xoa tay, vừa bước ra từ phòng rửa tay, nhìn Trì Linh Đồng bằng ánh mắt vừa vui mừng, vừa pha lẫn nguyện vọng giao lưu.
Trì Linh Đồng quay đầu lại, thấy người đàn ông kia hơi mập, sắc mặt hồng hào, tóc chẳng có mấy sợi nhưng sợi nào sợi nấy dựng đứng đầy quả cảm.
Trì Linh Đồng choáng váng, người này không phải thanh niên, cũng không hề tuấn tú, quả thực là một “niềm vui bất ngờ”.
“Tôi là Dương Dương, bạn của chủ tịch Nhạc, mới từ Mỹ về”. Người đàn ông nọ thân thiện đưa tay ra, tâng bốc cô, “Cô Trì đúng là vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp”.
Trì Linh Đồng ngoài cười nhưng trong lòng khóc không ra nước mắt, vội nói: “Đâu có, đâu có! Anh quá khen!”
Dương Dương là một con “rùa biển”(6) đích thực, học lập trình ở Đại học Yale tại Mỹ mấy năm, sau đó lại tới San Francisco làm việc mấy năm, gần đây mới được công ty phát triển phần mềm ở Thanh Đài mời về nước. Tuy dáng vẻ trông như ông cụ nhưng tuổi tác mới chỉ ba mươi lẻ một mà thôi. Có nhà có xe, có thẻ xanh(7), có tài hoa thực thụ. Nếu bỏ qua tướng mạo thì anh ta đúng là một người đàn ông hoàn hảo mà các cô gái thường nhắc đến.
(6) Tiếng lóng người TQ thường dùng để chỉ những người du học nước ngoài, sau đó về nước.
(7) Là thẻ xác nhận tình trạng thường trú nhân của một người nước ngoài tại Mỹ.
Nhan Tiểu Úy từng nói với cô bằng giọng thấm thía: “Tìm chồng chứ không phải tìm thần tượng, lúc già đi thì đàn ông ai cũng như ai thôi. Chồng phải có nội hàm, có tố chất bên trong. Em yêu là yêu nhân phẩm, tấm lòng, khả năng kinh tế của anh ta. Lấy đàn ông có tướng mạo bình thường thì chúng ta mới không phải ngày nào cũng nơm nớp lo sợ”.
Nhưng Trì Linh Đồng vẫn còn là một cô gái vừa bước qua tuổi hai mươi, còn chưa bị cuộc sống xóa mờ những mộng tưởng về tình yêu, còn chưa biết thưởng thức báu vật. Cô không bỏ về đã là nể mặt Nhạc Tĩnh Phân lắm rồi. Vả lại người ta cũng không cầm dao kề vào cổ cô, ăn một bữa tối thôi mà, không cần căng thẳng như vậy.
Dương Dương kéo ghế giúp cô một cách lịch thiệp, hai mươi phút ngồi đối diện nhau, gọi cơm theo suất. Cốc sữa bò mà Nhan Tiểu Úy bắt Trì Linh Đồng uống giờ mới phát huy tác dụng, Trì Linh Đồng nhìn món cơm chín Thái Lan, thơm nức mũi nhưng đành nuốt nước miếng chứ không nuốt vào bụng được. Trong mắt của Dương Dương, chuyện này khiến cô càng thêm yêu kiều hơn.
“Ngày trước tóc tôi cũng rất rậm, nhưng sau khi tới Mỹ, học hành vất vả, áp lực quá lớn, dần dần biến thành thế này”. Dương Dương cũng tự biết mình, giải thích qua loa về khuôn mặt già cả của anh ta, “Chẳng phải Trung Quốc có câu ngạn ngữ thế này sao: “Đường lớn sạch sẽ không mọc cỏ, đầu óc thông minh không mọc tóc”.
Trì Linh Đồng nhìn Dương Dương bằng một ánh mắt phức tạp, sau đó vuốt nhẹ mái tóc mềm như tơ của mình. Học bốn năm ở học viện Kiến Trúc, ba môn cơ học(8) khô khan, thâm thúy tới mức có thể biến thiếu nữ thành cụ già, nhưng một người thông minh thực sự đương nhiên sẽ vượt qua cửa ải đó một cách dễ dàng, luôn giữ gìn được nhan sắc xinh đẹp của mình. Cho nên đừng có đổ tội cho thông minh, mà hãy tôn trọng sự thực đi.
(8) Bao gồm: Cơ học lý luận, cơ học vật liệu, cơ học kết cấu.
“Cô Trì quả xứng với câu “Tuổi trẻ tài cao”, “chủ tịch Nhạc nói cô là một thiên tài”. Dương Dương thấy Trì Linh Đồng im lặng, đành chuyển câu chuyện về phía cô.
“Người như tôi ở Thái Hoa anh có thể thấy rất nhiều”. Trì Linh Đồng mỉm cười, không hề có ý tiếp nhận lời tâng bốc của anh ta.
“Cô Trì có ý định tới Mỹ định cư không?” Dương Dương cắn răng, chìa ra một cành ô liu quyến rũ.
Ánh mắt Trì Linh Đồng ảm đạm, cô cầm cốc nước lên khẽ nhấp vài ngụm.
“Tôi có biệt thự ở California, môi trường ở đó rất tuyệt, phúc lợi xã hội cũng rất tốt”. Dương Dương tưởng cô không mấy hiểu về nước Mỹ.
Trì Linh Đồng đặt cốc nước xuống, nói với giọng tiếc nuối: “Tiến sĩ Dương, ngay cả Nhật Bản sát gần Trung Quốc, tôi cũng không đi được, chứ đừng nói là châu lục cách đây cả một Thái Bình Dương”.
“Tại sao?”
“Cho tới bây giờ, thành phố xa nhất mà tôi từng tới, chính là Thanh Đài, còn thủ đô Bắc Kinh, tôi chỉ thấy trên TV mà thôi. Tôi say máy bay, say tàu hỏa, say tàu thủy”.
Dương Dương cực kỳ kiềm chế để không tỏ ra kinh ngạc, “Vậy… vậy tôi có thể ở trong nước”.
Câu này rõ ám chỉ anh ta muốn tiếp tục phát triển mối quan hệ. Trì Linh Đồng cười tươi tắn: “Hình như cơm của anh sắp nguội rồi, mau đi ăn thôi!”
Ăn cơm xong, Dương Dương muốn gọi hai cốc cà phê, còn chưa mở miệng, Trì Linh Đồng đã giơ tay gọi người phục vụ: “Tiến sĩ Dương, thanh toán thôi, chúng ta chia đều nhé”.
Dương Dương hiểu ra ngay tức thì, tự giễu: “Cô cũng tiến bộ thật đấy, nhưng bữa cơm này – tôi vẫn đủ sức mời”.
“Không, để tôi tự trả”. Trì Linh Đồng kiên quyết, trả hết tiền suất ăn của mình, lịch sự chào tạm biệt Dương Dương: “Cám ơn anh đã ăn tối cùng tôi, tối nay tôi rất vui, tạm biệt!”
Dương Dương vẫn chưa hết hi vọng hỏi: “Sau này tôi có thể gọi điện cho cô không?”
Đôi mắt trong trẻo của Trì Linh Đồng lộ vẻ chân thành : “Tôi không thấu hiểu Thanh Đài lắm, có vẻ không phải là một hướng dẫn viên tốt”.
“Tôi không muốn du ngoạn Thanh Đài, tôi chỉ muốn thi thoảng được cùng cô ăn bữa cơm, uống cà phê như bây giờ thôi. Chia đều cũng được”.
“Chuyện đó nói sau nhé!” Trì Linh Đồng mỉm cười rạng rỡ, quay người đi về phía trạm xe buýt, làn váy hoa màu xanh bay nhẹ trong gió.
Có một người đang đứng dưới tấm áp phích quảng cáo ở trạm xe buýt, nghe tiếng bước chân bèn quay đầu lại, khóe môi khẽ nhếch lên: “Nói chuyện với ông chú kia vui lắm à?”
Lại là vị đại gia Frank này! Khi nãy cô chỉ lo đối phó với Dương Dương, không để ý tới anh, anh rời đi lúc nào cô cũng không biết. “Rất vui, anh ta là người có trình độ cao”. Dự án Trang viên Âu Lục, cô thua dưới tay anh, cho nên trước mặt anh cô cũng hơi rụt rè yếu thế, chỉ có điều giọng nói vẫn cứ bình thản như thường.
Anh cười như có như không, bất chợt đưa tay về phía cô: “Cho tôi mượn di động một lát nhé?”
“Để làm gì?” Trì Linh Đồng lùi ra sau một bước, ôm chặt túi xách, như thể gặp phải tội phạm ςướק giật”.
“Tiện cho việc liên lạc!” Frank trả lời ngắn gọn.
“Xin lỗi, tôi không làm được chuyện đứng núi này trông núi nọ. Chủ tịch Nhạc đối xử với tôi rất tốt”. Cô tuyên bố rõ.
Trong bóng đêm, Frank ngẩng đầu, bờ vai khẽ động. Hồi lâu, anh mới cúi đầu nhìn cô: “Yên tâm đi, tôi không có ý định lôi kéo cô đâu”.
“Thế thì liên lạc để làm gì?” Hai người họ là địch thủ, liên lạc nhiều sẽ bị nghi là nội ứng nằm vùng.
Frank nhíu mày, lẳng lặng nhìn cô.
“Được rồi được rồi, bảo tôi cho thì tôi cho”. Cô quả thực không chịu nổi đôi mắt với điện áp cao chí mạng kia, rút điện thoại di động trong túi đưa anh. Chẳng phải chỉ là một dãy số thôi sao, sợ gì chứ!
Anh cầm lấy di động của cô, dùng một lát rồi trả lại, sau đó mỉm cười lạnh nhạt: “Xe buýt tới rồi”.
Cô vội vàng quay đầu lại, lên xe, nhìn ra cửa sổ xe thấy anh đang vẫy tay với mình.
Sau khi lịch sự chào lại, cô cúi đầu nhìn màn hình di động, anh lưu vào điện thoại, tên tương ứng của số điện thoại ấy là: Bùi Địch Thanh.
Hóa ra anh họ Bùi! Bùi Địch Thanh? Trì Linh Đồng kinh ngạc nhớ tới suýt nữa thì nhảy dựng lên. Người đàn ông này lại khiến cô hoảng sợ lần nữa. Bùi Địch Thanh là Frank. Frank là Bùi Địch Thanh. Ôi mẹ ơi, Tổng giám đốc của công ty bất động sản Hằng Vũ tên là Bùi Địch Thanh đấy.
Thông tin này thật đáng sợ. Cô vội vàng xóa số điện thoại kia đi, nếu để Nhạc Tĩnh Phân biết cô liên lạc với Bùi Địch Thanh, chỉ sợ sẽ cho ngũ mã phanh thây cô. Nữ hoàng hận nhất là nhân viên của mình ăn cây táo rào cây sung, trong mắt không chấp nhận có một hạt cát. Trong giấy bán thân của cô có ghi rõ, nếu làm trái với các điều khoản, thì sẽ phải chuẩn bị một số tiền đền bù vi phạm hợp đồng. Có bắt cô lao xuống biển làm vũ nữ thì cũng không trả nỗi số tiền kia! Cha mẹ cô lại vừa ly hôn, không có đủ khả năng cứu cô ra khỏi bể khổ, chỉ đành sống thật thận trọng.
Trì Linh Đồng xụ mặt quay về nhà trọ. Hiếm khí thấy được Nhan Tiểu Úy ngoan ngoãn ở nhà. Dạo gần đây chị ta lại hứng thú với nấu ăn, muốn luyện tập nấu nướng. Đây cũng là một con đường tắt để tìm được tiếng nói chung với anh đầu bếp đẹp trai, đồng thời làm thang điểm cho thẻ cược lập gia đình của chị ta. Muốn chinh phục trái tim của người đàn ông thì trước hết phải chinh phục được dạ dày của anh ta đã.
Tối nay Nhan Tiểu Úy làm món nem cuốn, cải trắng, măng đông, nấm hương xếp chật bàn, nhưng cũng chẳng được mấy miếng nem thành hình. “Người đàn ông đó thế nào?” Chị ta đập đống bột trắng trên tay, sắp gần hỏi.
Trì Linh Đồng ngồi phịch xuống ghế sofa, ỉu xìu: “Người đàn ông nào cơ?”
“Người mà em xem mắt ấy!”
Trì Linh Đồng ngẩn ra, cô đã quên béng mất con rùa biển kia rồi. “Về cơ bản thì anh ta là một tên quái gở, nhân vị lão dung di suy”(9)
(9) Tuổi tác chưa cao nhưng mặt đã già nua.
“Trông thảm lắm à?”
“Nhìn mà xót xa trong lòng”. Xã hội tư bản độc ác, giày xéo một thanh niên tràn trề sức sống thành một ông già sắp xuống mồ.
Nhan Tiểu Úy cũng thở dài: “Vừa xuất trận đã không được như ý!”
Trong khi Trì Linh Đồng đang tỏ vẻ đau buồn chán nản thì điện thoại di động reo lên trong túi sách của cô. Cô mở ra xem, là một dãy số lạ.
“Ai đấy?”Cô uể oải hỏi.
“Tôi là Bùi Địch Thanh, chúng ta vừa gặp nhau xong”.
Mắt Nhan Tiểu Úy lập lòe kích động, mấp máy môi hỏi: “Đàn ông?”
Mặt mũi Trì Linh Đồng co rúm lại, cô lấy tay che phần nghe trên điện thoại, quay người đi, “Biết rồi, anh có việc gì sao?”
“Cô về tới nhà chưa?” Giọng nói của Frank, cũng chính là Bùi Địch Thanh song trong điện thoại nghe rất lạnh nhạt, bình thản, nhưng khiến người ta không thể kháng cự.
“Về rồi, về rồi”. Cô vội vàng trả lời, thấy đầu Nhan Tiểu Úy ngày càng sáp gần hơn, “Bây giờ tôi đang có chút việc, mai tôi sẽ gọi điện cho anh nhé!”
“Được thôi, tôi sẽ chờ!”
Vừa khép điện thoại lại, Nhan Tiểu Úy đã bắt đầu tra hỏi: “ Là tên quái gở trong buổi xem mắt à?”
Ánh mắt Trì Linh Đồng đảo qua đảo lại, “Cứ xem như thế đi”. Cũng là một tên quái gở, nhưng không gặp khi xem mắt. Suýt nữa thì tiêu đời! Anh nói liên lạc là liên lạc luôn đó hả? Cô phải suy tính thay số điện thoại thôi, nếu không hậu họa thật khó lường!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc