Chương 69: Anh yêu em ૮ɦếƭ mấtEditor: Dì Annie
Hôm sau, tin tức có kẻ xâm phạm phụ nữ qua đường liền lên hot search. Ở những nơi như thung lùng Silicon thu nhỏ, loại tin tức này rất có tính oanh tạc.
Mấy người hăng hái làm việc nghĩa cũng rất nhanh bị đào ra danh tính.
Nửa năm qua, tin tức về Tần Mặc thật sự là quá nhiều, từ tin tức bôi đen phú nhị đại hoàn khố đến tin tức nửa khen nửa chê tân binh khởi nghiệp, bây giờ lại vì hăng hái làm việc nghĩa mà trèo lên hot search, hiển nhiên trở thành người của công chúng.
Tần Mặc vốn không để chuyện này trong lòng, chỉ là hơi lo lắng cho Diệp Mân suýt chút nữa vì mình mà bị thương. Về phần trả lời phỏng vấn với truyền thông, anh giao cho Lâm Khải Phong và Giang Lâm toàn quyền quyết định.
Lần này xem như hai người họ được dịp thể hiện bản thân.
Trong thời gian ngắn đã có không ít cô gái trẻ ở các công ty gần đó nhân lúc giờ nghỉ trưa chạy đến muốn thấy phong thái của hai vị đại hiệp một lần, hai người họ cũng nhận được không ít quà và ánh mắt đưa tình.
Chỉ tiếc là hai tên trạch nam này thần kinh thô như bát nước, cuối cùng cũng không chớp được cơ hội thoát ế này.
Một tuần sau lên đường đi công tác, lòng bàn tay bị thương của Diệp Mân đã lành, chỉ còn lại vết sẹo nhàn nhạt.
Tần Mặc hăng hái xoa tay chờ cơ hội hai người có không gian riêng đã lâu, thậm chí còn âm thầm lên kế hoạch phụ cho hành trình, chuẩn bị lấy việc công làm việc tư bồi dưỡng tình cảm.
Tiếc là lý tưởng thì tươi đẹp mà hiện thực thì phũ phàng.
Việc khảo sát nhà máy phức tạp hơn nhiều so với những gì bọn họ dự đoán.
Sau khi khảo sát cẩn thận, bọn họ chọn ra một trong hai nhà máy dự bị được Đằng Dược chỉ định làm xưởng sản xuất con chip. Ban đầu hai người nghĩ rằng chuyện này khá đơn giản, nhưng khi đến nhà máy, đối mặt với các vấn đề như công nghệ xử lí, lập kế hoạch sản xuất, thỏa thuận bảo mật... mới phát hiện tân binh như bọn họ muốn thảo luận hợp tác với doanh nghiệp lão làng, thật sự là cạm bẫy khắp nơi.
May mà có Thẩm Quân Hòa và Đằng Dược đằng sau, nếu không chỉ sợ là dân kỹ thuật không có kinh nghiệm như bọn họ đã bị xâu xé không còn cả xương.
Dù là vậy nhưng qua hai ngày, bọn họ cũng gần như bị lột mất một lớp da.
Làm gì còn tâm tình mà nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Hôm sau, lúc hai người về đến nội thành thì phố đã lên đèn. Khi xuống xe, hai người đã đói đến mức bụng biểu tình, cũng lười đi tìm quán ăn, liền mua hai phần mì lạnh* ở một quán lề đường cạnh khách sạn. Gió đêm thổi nhè nhẹ, hai người bất chấp hình tượng ngồi bên bồn hoa ven đường, vui vẻ thưởng thức.
*Liangpi là món mì lạnh Tây An được làm từ bột mì hoặc bột gạo, có nhiều nước sốt khác nhau. Cái tên mì lạnh bắt nguồn từ việc những sợi mì được để nguội sau khi xắt lát mỏng. Món mì lạnh cơ bản nhất được rưới nước sốt dầu ớt, tiêu bột, dấm và tỏi, để giá đỗ và dưa chuột thái lát lên trên.
Tần Mặc cắm đầu ăn như hổ đói hết nửa phần, miễn cưỡng lấp đầy phân nửa bụng, quay đầu nhìn cô gái đang cúi đầu ăn bên cạnh, cười nói: "Nếu là một năm trước, anh có nằm mơ cũng không nghĩ được con đường lập nghiệp của anh sẽ như bây giờ. Ngồi khoang phổ thông, ở khách sạn bình dân, còn ngồi ven đường ăn một phần mì lạnh sáu tệ."
Diệp Mân quay đầu, đối diện với ánh mắt hơi mệt mỏi của anh, cười nói: "Vậy trước kia cậu nghĩ con đường lập nghiệp sẽ thế nào?"
Tần Mặc nhíu mày cười nói: "Ít ra phòng làm việc cũng phải năm mươi mét vuông, có hai tài xế, tám trợ lý, ra ngoài bằng Rolls-Royce hoặc là Maybach, ngồi ở ghế sau rộng rãi, vừa uống rượu đỏ vừa xử lý văn kiện. Đi công tác bằng máy bay riêng, hoặc ít ra cũng là khoang hạng nhất. Ảnh chụp thì ba ngày hai bữa leo lên trang đầu của tạp chí kinh tế tài chính, mỗi ngày có cả đống nam nữ trên mạng gọi là chồng."
Diệp Mân biết anh cố ý nói đùa, nhưng suy nghĩ lại, nếu nhà anh không xảy ra chuyện thì cuộc sống của anh đã không phải thế này. Chí ít là không giống bây giờ, một phân tiền cũng chia thành hai nửa.
Trước khi công ty tạo ra lợi nhuận, tiền lương cơ bản của bọn họ không khác gì nhân viên văn phòng bình thường, không ai dám lấy tiền đầu tư tiêu xài.
Diệp Mân nghĩ ngợi, cười hỏi: "Có phải cậu thấy chênh lệch lớn lắm đúng không?"
Tần Mặc nhìn cảnh đêm mênh ௱ôЛƓ của thành phố, hơi nheo mắt lại.
Bên kia đường, một ông lão mặc đồ rách rưới đang bới tìm phế liệu trong thùng rác.
Nếu nói không có chênh lệch thì chắc chắn là giả.
Lúc vừa biết trong nhà xảy ra chuyện, anh cũng cảm thấy như trời sập xuống, nhất là khi đối mặt với đủ loại châm chọc khiêu khích trên mạng và ngoài đời, căn bản anh không chịu nổi.
Dường như anh nhận thức được, cuộc sống hơn 20 năm thuận buồm xuôi gió đều là do gia cảnh của anh. Còn trong mắt người khác, bất quá mình chỉ là tên nhị thế tổ đáng ghét.
Anh cũng từng nghi ngờ đời người và muốn bỏ đi thật xa. Về sau tỉnh táo lại, anh bắt đầu suy nghĩ một lần nữa, rốt cuộc mình là ai đây? Chẳng lẽ chỉ là tên hoàn khố như người ta nói?
Mãi đến khi biết cô vẫn chưa rời phòng thí nghiệm, anh mới xác định được, mình tuyệt đối không phải như lời đồn đại bên ngoài.
Có thể khiến cho cô gái như cô không rời bỏ, dĩ nhiên phải là người có năng lực.
Lòng tin mất đi trong anh dần dần trở lại.
Diệp Mân thấy anh không nói lời nào, lấy cùi chỏ đẩy anh: "Hỏi cậu đó?"
Tần Mặc cười, nghiêng người nhìn cô một chút, lại chỉ sang ông lão nhặt ve chai bên đường, nói: "Em thấy đó, những người này còn phải tự mình kiếm sống, anh cũng không cao quý gì hơn họ, cuộc sống lại thoải mái hơn họ, có gì mà oán trách." Anh dừng một chút, còn nói, "Thật ra sau khi chấp nhận sự thật rằng mình chỉ là người bình thường thì chuyện gì cũng không đáng kể. Làm người bình thường, vẫn có thể phấn đấu vì ước mơ của mình, đồng thời còn thuận lợi đi đến được đây, quả thật đã là điều rất may mắn."
"Wow!" Diệp Mân nhìn anh cười nói, "Tần thiếu gia trở nên khiêm tốn và thực tế thế này tôi không quen chút nào."
Tần Mặc nghiêng đầu nhìn đôi mắt đen lấp lánh dưới ánh đèn đường của cô, nhíu mày cười nói: "Có phải anh thế này trưởng thành hơn nhiều không?"
Diệp Mân gật đầu, nói: "Hình như là có một chút."
Tần Mặc nói: "Vậy em có biết anh vì ai mà trở nên trưởng thành không?"
Diệp Mân biết anh muốn nói gì, liếc mắt mặc kệ anh, cúi đầu tiếp tục ăn mì lạnh.
Tần Mặc tiếp tục nói: "Đương nhiên là vì Tiểu Diệp học bá của chúng ta, vì tình yêu khiến con người ta tiến lên phía trước."
Diệp Mân xùy một tiếng: "Đây cũng nằm trong kế hoạch theo đuổi tôi của cậu đó hả?"
Tần Mặc cười: "Bị em nhìn ra rồi hả? Có phải là rất cảm động không?"
"Rất cảm động đó." Diệp Mân cố ý giả mù sa mưa nói, "Sau khi cảm động còn khẳng định được một điều, đó là độ dày của mặt cậu càng ngày càng tăng."
Ban đầu cô cảm thấy anh là một người kiêu ngạo, không ngờ về sau lại nhận ra tính cách của anh chủ động thắng thắn thế này.
Nhưng mà nghĩ lại thì cũng thấy đúng, anh vốn là người ăn ngay nói thẳng, chưa từng quanh co che giấu tâm tư.
Tần Mặc lơ đễnh nói: "Liệt nữ sợ quấn lang, theo đuổi người mình thích phải mặt dày mới được."
Diệp Mân nhìn anh, bật cười: "Cậu không cảm thấy nói mấy lời này trong lúc miệng hai ta đầy mùi tỏi thì buồn cười lắm hả?"
Tần Mặc nói: "Có gì mà buồn cười? Đợi sau này có hai tài xế tám trợ lí, ra ngoài không phải bằng Rolls- Royce thì là Maybach, lại nhớ đến ngày hôm nay hai ta ngồi ven đường ăn mì lạnh sáu tệ một phần, ức khổ tư điềm* không phải là rất lãng mạn sao?"
*忆苦思甜: (Ức khổ tư điềm): thành ngữ, ý chỉ hồi tưởng cuộc sống cực khổ trước kia, nhớ đến cuộc sống hạnh phúc hiện tại.
Diệp Mân hiếm khi lộ ra nụ cười xấu xa, giễu cợt: "Tám trợ lý không phải đều là đại mỹ nữ chân dài dáng cao đó chứ."
Tần Mặc đang gắp miếng mì lạnh cuối cùng vào miệng, suýt chút nữa thì sặc: "Sao mà em lại sát phong cảnh* như vậy hả?"
*ý nói đang vui mà mất vui vì một chuyện buồn, trái ý
"Chẳng lẽ nói trúng tim đen của cậu rồi?"
Tần Mặc nghiêm chỉnh nói: "Đùa gì vậy? Anh tài năng đẹp trai nhiều tiền phóng khoáng như thế, đến lúc đó sẽ là miếng thịt Đường Tăng thơm ngon, đương nhiên không thể để phụ nữ tùy tiện tiếp cận rồi."
Diệp Mân thở dài: "Quả nhiên sự khiêm tốn vừa rồi chỉ là ảo giác mà."
Tần Mặc nhìn cô một chút, thấp giọng hỏi: "Này, chờ sau này chúng ta có tiền rồi em muốn làm gì?"
Diệp Mân nghĩ ngợi, cười nói: "Suy nghĩ của tôi cũng giống đa số những người khác, đơn giản là muốn cuộc sống sau này thoải mái hơn thôi. Nhưng mà cậu nói thế này khiến tôi đột nhiên kỳ vọng công ty chúng ta được lên sàn niêm yết, tôi cũng muốn lĩnh hội cảm giác có hai tài xế và tám trợ lý."
Tần Mặc: "Sẽ có ngày đó."
Diệp Mân: "Cậu có lòng tin như thế hả?"
"Đương nhiên, điều anh càng xác định hơn là đến ngày đó, chúng ta đã sớm kết hôn rồi."
Diệp Mân đưa tay đánh anh: "Cút!"
Tần Mặc cười, cầm hộp thức ăn trong tay cô vứt vào thùng rác, quay đầu cười nói: "Đi thôi, Tần phu nhân tương lai."
Diệp Mân bị anh trêu đến đỏ mặt, nhảy xuống bậc thang giả bộ muốn đạp anh.
Tần Mặc lượn nhanh, đến thang máy khách sạn mới bị cô bắt được: "Còn nói hươu nói vượn nữa thì tôi tịch thu phiếu xếp hàng của cậu đó."
Người Tần Mặc như không có xương sống lười biếng tựa lên vách thang máy, thấy cô đỏ mặt quay lưng lại, tưởng rằng cô giận vì sự lỗ mãng của mình, đứng thẳng người khịt mũi, thăm dò hỏi: "Giận rồi hả?"
Diệp Mân không để ý đến anh.
Hai người dừng ở tầng bốn, cửa thang máy vừa mở, cô lập tức đi ra ngoài.
Tần Mặc đuổi theo: "Này, giận thật rồi hả?"
Diệp Mân vẫn không để ý đến anh, lấy thẻ phòng ra mở cửa.
Tần Mặc muốn nhân cơ hội này chen vào sau lưng cô, nhưng cô nhanh nhẹn lách người, ngăn anh ngoài cửa, chỉ chừa một khe nhỏ, cười lạnh nói với anh: "Lúc đầu muốn cho cậu xếp hàng đầu rồi, nhưng xét thấy biểu hiện của cậu đêm nay quá lỗ mãng, bây giờ cậu bị xếp vào hàng cuối cùng."
"Không phải chứ?" Tần Mặc ra vẻ kinh hãi, "Anh nói thật thôi mà, có nói hiện tại em là Tần phu nhân đâu."
Diệp Mân cười ngượng ngùng, đóng cửa lại không thương tiếc.
Tần Mặc sờ mũi, đứng trước cửa phân vân một lúc, đang định trở về phòng, cửa lại mở ra từ bên trong: "Có vào không?"
"... Không phải anh có ý đó đâu."
Diệp Mân lườm anh, chỉ vào bánh kem nhỏ trên bàn trong phòng: "Đầu óc cậu không nghĩ được gì khác hết hả? Không nhớ hôm nay là ngày gì sao?"
Tần Mặc hơi bất ngờ, buồn cười nói: "Không phải chứ, vậy mà em nhớ tới sinh nhật của anh?"
Nếu sáng nay ba mẹ anh không gọi điện thoại, anh cũng quên mất hôm nay là sinh nhật của mình. Nhưng có nhớ cũng không quan tâm, bận rộn cả ngày, còn tâm trí đâu mà nghĩ đến sinh nhật.
Vừa rồi cùng cô ăn mì lạnh ven đường đã coi như là một trải nghiệm ngày sinh nhật rồi.
Diệp Mân nói: "Không phải năm ngoái sinh nhật cậu chúng ta có đi ăn sao? Trí nhớ tôi tốt lắm, đương nhiên là nhớ rõ."
Tần Mặc vô thức sờ sợi dây đỏ đã đeo trên tay hơn một năm, không thể tin nhìn bánh kem nhỏ trên bàn, mặc dù nhỏ nhưng bất ngờ hơn bất kỳ cái bánh kem lớn nào trước đó.
Anh hỏi: "Em mua bánh khi nào vậy?"
Diệp Mân nói: "Buổi trưa đặt trên mạng, nhờ khách sạn ký nhận hộ." Cô cầm một ngọn nến cắm trên bánh kem nhỏ, dùng bật lửa thắp lên, "Mặc dù hơi sơ sài nhưng đi công tác bên ngoài thì đành chấp nhận vậy. Hai mươi lăm tuổi cũng coi như là ranh giới của đời người, cậu mau tới đây ước nguyện đi."
Móa, có cần phải khiến người ta cảm động như vậy không!
Tần Mặc thở phào một hơi, trái tim như bị người ta nắm lấy, vừa chua vừa mềm, hốc mắt không nhịn được hơi nóng lên.
Anh bước qua, thổi ngọn nến lẻ loi trơ trọi, nhắm mắt ước nguyện vọng lớn nhất.
Diệp Mân nhìn dáng vẻ của anh nghiêm túc, chia bánh kem thành hai phần, phần lớn đưa cho anh, phần nhỏ dành cho mình.
Tần Mặc mở mắt ra, đôi mắt sáng rực như ánh sao nhìn cô, cầm bánh kem cắn mạnh một phát, gằn từng tiếng: "Tiểu Diệp học bá, mẹ nó, anh yêu em ૮ɦếƭ mất!"
Sự thật chứng minh, có yêu ૮ɦếƭ cũng vô dụng, đợi anh ăn xong bánh kem, Diệp Mân liền đuổi anh về phòng không thương tiếc, đồng thời còn tiếp tục tịch thu thẻ xếp hàng.