Chương 61: Có thật sự toàn tâm toàn ý được không?Editor: Dì Annie
YG Captial là mũi tên gió* trong giới đầu tư, đương nhiên dự án đầu tư cũng thu hút sự chú ý rộng rãi, hơn nữa còn vì thân phận của Tần Mặc, lễ ký kết lần này nhanh chóng trở thành chủ đề nóng trên mạng xã hội.
*mũi tên chỉ hướng gió, còn có nghĩa là người dẫn đầu xu hướng dẫn đến sự phát triển của một thứ gì đó
Video và ảnh chụp trong lễ ký kết được đăng tải khắp nơi trên mạng.
Đương nhiên nguyên nhân được đăng tải khắp nơi không phải vì chú ý đến công ty Khoa học Kỹ thuật Tương Lai mà chủ yếu vì Tần Mặc.
Lúc trước mấy tin tức xấu được lan truyền khắp nơi, có người còn ẩn danh cố ý đăng lên mấy bức ảnh giả mạo, cho rằng Tần thiếu gia là tên hoàn khố hèn mọn xấu xa, ỷ nhà giàu nên làm chuyện xằng bậy.
Lúc truyền thông đăng tải video lên, nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục đi giày da thành thục trầm tĩnh đối mặt với những câu hỏi của phóng viên, đám cư dân mạng, nhất là mấy cô gái lập tức giật mình vì lúc trước bị tin tức giả lừa gạt.
Người đàn ông như vậy cho dù không có tiền không có bối cảnh cũng có cả tá cô gái xinh đẹp vội vàng muốn nói chuyện yêu đương với anh.
Vì buổi lễ ký kết lần này mà những lời chỉ trích Tần Mặc trên mạng dần chuyển hướng.
Không biết có phải vì nguyên nhân này không mà Tần thiếu gia càng cố gắng làm việc hơn, ngẫu nhiên hóa thân thành người đàn ông cuồng công việc.
Đương nhiên Diệp Mân cũng rất bận rộn.
Vất vả lắm mới dành ra được một buổi sáng quay lại trường nộp bản thảo khóa luận tốt nghiệp cho thầy Vương Tranh Minh.
Buổi sáng hơn bảy giờ, cô vừa ra cửa, cửa phòng sát vách cũng mở ra, Tần Mặc mặc trang phục giản dị bước tới.
Diệp Mân nhìn anh, kỳ quái hỏi: "Đến công ty sớm vậy hả?"
Tần Mặc nói: "Không phải, tôi cũng về trường gặp thầy Vương giống em."
Diệp Mân liếc anh nói: "Tôi gặp thầy Vương để nộp bản thảo khóa luận, còn cậu thì sao?"
Tần Mặc giả vờ kinh ngạc: "Em viết xong bản thảo rồi hả? Gần đây không phải mỗi ngày đều tăng ca sao, em lấy thời gian đâu ra vậy?"
Diệp Mân nói: "Thời gian đối với học bá bọn tôi như miếng bọt biển hút nước vậy, tranh thủ một chút chắc chắn sẽ có. Cậu cũng nhanh chóng viết đi, đừng tưởng bây giờ là Tần tổng rồi thì bằng cấp không quan trọng, tốt xấu gì cũng phải giữ mặt mũi cho thầy Vương."
Tần Mặc cười giả dối, ảo thuật từ sau lưng ra một tập văn kiện, đắc ý nói: "Ha ha, tôi cũng viết xong bản thảo rồi."
Lần này đến lượt Diệp Mân giật nảy mình: "Cậu viết lúc nào sao tôi không biết?"
Cô vẫn nghĩ là anh không có ý định muốn lấy bằng, dù sao anh cũng chả để tâm đến việc học.
Tần Mặc nói: "Dù không phải học bá nhưng chỉ cần tranh thủ thời gian một chút cũng chắc chắn sẽ có. Hơn nữa đề tài tốt nghiệp là lấy từ dự án của chúng ta, số liệu và tư liệu đều có sẵn, đơn giản chỉ cần dành ra mấy tối là làm xong."
Diệp Mân buồn cười nói: "Cậu chăm chỉ thế này tôi không quen."
Cô cũng không nói đùa, dù lúc trước làm dự án anh cũng rất tập trung nhưng trừ những thời điểm quan trọng, ngày thường lúc nào anh cũng cà lơ phất phơ, về phần phương diện khác thì càng không cần nói đến, cũng vì chuyện trốn học này mà suýt chút nữa đã bị đuổi học.
Bây giờ anh thật sự nghiêm túc trên mọi mặt, đã sớm không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước.
Tần Mặc nói: "Đương nhiên là tôi phải đuổi kịp Tiểu Diệp học bá của chúng ta chứ, không dám không chăm chỉ đây này."
Diệp Mân nhận ra ý tứ trong lời nói của anh, nhưng có hiểu thì cũng phải giả vờ không hiểu, cô giả vờ bình tĩnh nhíu mày nói: "Không dễ dàng đuổi kịp học bá bọn tôi đâu."
Tần Mặc dùng sức gật đầu: "Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng."
Diệp Mân nghiêm mặt nhìn anh: "Đươc rồi, đi thôi!"
*
Hai tháng không gặp, mái đầu Địa Trung Hải của thầy Vương lại càng bóng láng hơn, có điều tinh thần ông thoải mái, hai mắt sáng ngời, hiển nhiên là tâm trạng không tệ.
Thực tế mấy ngày nay, người vui vẻ nhất không ai khác ngoài thầy Vương Tranh Minh.
Lúc trước ông vì cố gắng bảo vệ Tần Mặc mà phải chịu áp lực rất lớn, còn giúp bọn họ giữ lại phòng thí nghiệm hai tháng, lúc nào cũng phải viết báo cáo, còn bị cuốn vào bạo lực trên mạng, nói rằng ông chọn học trò như Tần Mặc là lạm dụng chức quyền làm việc tư.
Tóc vốn không còn lại mấy cứ vì thế mà càng rụng nhiều hơn.
Hiện tại hai người họ nhận được đầu tư từ YG Trung Quốc, chứng minh năng lực với tất cả mọi người. Ông là giáo sư, còn mang danh hiệu cố vấn nghiên cứu khoa học của Khoa học kỹ thuật Tương Lao, có thể nói là nở mày nở mặt, ai gặp ông cũng nói một câu chúc mừng.
"Thầy Vương, đây là bản thảo khóa luận của bọn em ạ." Diệp Mân và Tần Mặc nộp văn kiện trong tay cho Vương Tranh Minh, sau đó ngồi xuống ghế sô pha.
Vương Tranh Minh ngồi trên ghế làm việc, cúi đầu nhìn hai tập văn kiện trong tay, cười nói: "Tốt tốt tốt, Diệp Mân thì thầy không cần lo lắng, không nghĩ tới Tần Mặc cũng viết xong bản thảo, thầy còn tưởng rằng em muốn học theo Bill Gates hay Zuckerberg bỏ học lập nghiệp chứ!"
Tần Mặc nói: "Thầy Vương đã giúp em nhiều như vậy, chính vì thầy nên em nhất định phải cầm tấm bằng trên tay."
Lão Vương khoa điện tử đương nhiên rất hài lòng với câu trả lời này, vừa đọc qua khóa luận của anh vừa cười tươi như hoa.
Diệp Mân yên lặng nhìn người bên cạnh đang ra vẻ sinh viên nhu thuận, vừa lúc chạm phải ánh mắt của anh nhìn qua.
Tần Mặc cong môi cười với vô, chân dài bỗng nhiên lấn sang phạm vi ghế của cô bên này.
Diệp Mân liếc nhìn, đạp chân anh không thương tiếc.
Một tiếng bốp vang lên trong văn phòng nhỏ.
Vương Tranh Minh ngẩng đầu kỳ quái hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì ạ." Hai người đồng thanh trả lời.
Vương Tranh Minh buông tập văn kiện trong tay xuống, nói: "Thầy sẽ xem kỹ lại, có vấn đề gì sẽ nhắn cho các em. Đúng rồi, con chip đời đầu của các em sản xuất cho dòng điện thoại mới của công ty công nghệ Đằng Dược khi nào thì ra mắt?"
Tần Mặc nói: "Hiện tại còn cần phải cải tiến thiết kế một chút, theo kế hoạch thì cuối tháng tư sẽ ra mắt ạ."
Vương Tranh Minh gật đầu: "Tốt, thế còn tên thì sao?"
Tần Mặc nói: "Vẫn đang cân nhắc ạ, hay là thầy Vương nghĩ giúp bọn em một cái tên được không ạ?"
Vương Tranh Minh suy nghĩ một lúc, nói: "Hay là gọi là Phoenix phượng hoàng đi, ngụ ý là các em Niết Bàn trùng sinh."
Tần Mặc cười gật đầu: "Cái tên rất hay ạ."
Nói xong anh và Diệp Mân nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Thật ra là hai ngày trước lúc mọi người thảo luận đã cân nhắc cái tên này.
Vương Tranh Minh vừa nhìn hai sinh viên của mình là biết nửa năm vừa qua những thanh niên này đã chịu không ít khổ sở, cũng may là vận khí không tệ, nói chung là trong hoàn cảnh khốn cùng tìm được lối thoát.
Chướng ngại vật khiến cho con người ta trưởng thành hơn, hai cô cậu trước mặt ông rõ ràng đã thay đổi so với lúc trước, bất giác đều đã trưởng thành rồi.
Những lo lắng của ông cuối cùng cũng buông xuống được.
Ông như trút được gánh nặng, thở dài nói: "Mấy tháng nữa là các em rời khỏi ghế nhà trường rồi, con đường tương lai vừa bắt đầu, các em còn phải tiếp tục cố gắng mới được."
Tần Mặc nói: "Vâng, em hiểu ạ."
Vương Tranh Minh lại nói: "Xã hội không thể so sánh với trường học, sau này có khả năng các em sẽ gặp phải những khó khăn và cám dỗ nằm ngoài sức tưởng tượng. Nhưng thầy hi vọng các em là bạn học, có thể tin tưởng nâng đỡ lẫn nhau, dù công thành danh toại cũng không quên tình nghĩa ban đầu."
Tần Mặc cười: "Thầy Vương cứ yên tâm, tình bạn của em và Diệp Mân vững như vàng, nhất định sẽ không bị nguyên nhân bên ngoài ảnh hưởng đâu ạ."
Trong lòng Diệp Mân tự nhủ, ai tình vững như vàng* với cậu?
*ở đây Diệp Mân nói đến thành ngữ (qíng bǐ jīn jiān), ý là tình yêu vững chắc hơn vàng
Cũng may mà anh còn thêm vào là tình bạn, nếu không chắc thầy Vương Tranh Minh bị dọa cho giật mình.
"Tốt!" Người đàn ông kỹ thuật khô khan Vương Tranh Minh không nhận ra hàm ý sâu xa trong lời nói của Tần thiếu gia, vui vẻ hớn gật đầu. "Chắc các em bận rộn lắm, đi về làm việc đi, có việc thì liên lạc sau."
Diệp Mân đứng dậy lễ phép nói: "Cảm ơn thầy Vương, có rảnh em sẽ quay về thăm thầy ạ."
Vương Tranh Minh nhìn cô cười vui vẻ.
Cô nương này thật quyết đoán, không tìm việc làm cũng không học lên tiến sĩ, ông lo lắng nếu không tìm được đầu tư thì đứa nhỏ được ông dạy dỗ tốt này đã bị ông hại khiến cho vừa tốt nghiệp đã thất nghiệp, như thế thì lương tâm của ông biết phải làm sao?
Cũng may mà mọi chuyện thuận lợi.
Người khác còn đang vất vả phấn đấu vì việc làm và bằng cấp, cô đã đi trước một khoảng xa.
Nếu đổi lại là người khác chắc hẳn đã sớm từ bỏ, đương nhiên cũng không có thành quả như bây giờ.
*
"Thầy Vương cũng không dễ chịu gì, nhất định là áp lực năm ngoái rất lớn, tóc cũng rất nhanh đã không còn mấy cọng." Ra khỏi văn phòng, Diệp Mân thấp giọng cảm thán.
"Đúng vậy, nếu không có thầy Vương, tôi cũng không đi được tới ngày hôm nay, thật sự tôi rất biết ơn thầy."
"Tôi cũng vậy."
Hai người đang trò chuyện, cửa thang máy phía trước mở ra, viện trưởng từ trong bước tới, thấy hai người thì bỗng dưng bất ngờ.
Tần Mặc và Diệp Mân đồng thanh nói: "Chào Viện trưởng!"
Viện trưởng lấy lại tinh thần, nhiệt tình nói: "Tần Mặc, Diệp Mân, các em đến tìm thầy Vương à?"
Hai người gật đầu.
"Tốt tốt tốt, bây giờ các em đã khiến khoa điện tử của Giang đại chúng ta nở mày nở mặt, có rảnh thì về trường chia sẻ kinh nghiệm cho đàn em nhé."
"Vâng, được ạ."
Hai người vẫy tay đi vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, Diệp Mân quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, sắc mặc anh bình thản, hẳn là không để ý đến chuyện dự án xin ngân sách quốc gia của họ bị trường bác bỏ.
Cô cười nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu nhìn thấy viện trưởng sẽ tỏ thái độ chứ!"
Tần Mặc không quan tâm nhún vai: "Thói đời nóng lạnh là chuyện thường tình của con người, làm cùng ngành sau này sẽ còn gặp lại, không cần phải so đo."
"Wow." Diệp Mân cố ý khoa trương nói, "Tần thiếu gia bây giờ trưởng thành thật đó."
Tần Mặc liếc nhìn cô: "Trước giờ bản thiếu gia vẫn luôn trưởng thành trầm tĩnh."
Diệp Mân xùy một tiếng.
Tần Mặc cong môi, cười khẽ nói: "Khó khăn lắm mới về trường một lần, chúng ta đến căn tin ăn trưa đi rồi về công ty."
Ăn cơm là chuyện nhỏ, không gian riêng tư mới là chuyện chính.
Dù bây giờ ngẩng đầu cúi đầu đều gặp nhưng căn bản không có cơ hội có không gian riêng tư.
Tần thiếu gia đánh đâu thắng đó đừng nói là không viết được bát tự*, bây giờ ngay cả cây 乃út viết bát tự cũng không chạm tới được.
*đại ý là không có cơ hội
Vì còn dư thời gian nên Diệp Mân về ký túc xá thăm Tiêu Vũ một chút. Có điều không ngờ ký túc xá không chỉ có mình Tiêu Vũ mà còn có Triệu mỹ nữ đã lâu không gặp.
Thấy cô trở về, Triệu Đình cười, chủ động chào hỏi: "Chúc mừng cậu Diệp Mân!"
"Cảm ơn, hôm nay cậu không đi làm sao?"
Triệu Đình nói: "Kỳ thực tập của tôi kết thúc rồi, hiện tại công ty thả bọn tôi về làm luận văn chuẩn bị tốt nghiệp, vì thế nên gần đây tôi ở trường khá nhiều."
Diệp Mân gật đầu.
Triệu Đình còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Mân đã bị Tiêu Vũ kéo qua.
Bạn học Tiêu gần đây cũng coi như là thuận lợi, hiện tại đã nhận được offer của một trường đại học nước ngoài, mặc dù thành tích không mấy ngưỡng mộ nhưng ít ra cũng giữ được gốc, áp lực trong lòng vơi đi rất nhiều.
Cô ấy chỉ vào màn hình máy tính, hưng phấn nói: "Diệp Mân, trên mạng có nhiều hình ảnh và video lắm, bây giờ các cậu là danh nhân rồi."
Diệp Mân nói: "Có cần phải khoa trương vậy không?"
"Thật đó, mấy ngày nay tớ đến căn tin không chỉ nghe người ta nhắc đến các cậu một lần đâu, tớ thật sự hãnh diện quá đi."
Triệu Đình bị ngó lơ nhìn hai người đang thân thiết, ngại ngùng nói: "Vậy các cậu trò chuyện đi, tôi đến thư viện tìm tài liệu cho luận văn."
"Ừ, gặp lại sau." Diệp Mân khách sáo vẫy tay với cô ấy.
Tiêu Vũ hoàn toàn không để ý, lôi kéo cô ngồi xuống: "Các cậu đúng là quá lợi hại. Lúc trước tớ còn lo cậu không tìm việc làm không thi tiến sĩ thì làm sao bây giờ? Thì ra là cậu chắc chắn nên mới làm như vậy."
Diệp Mân cười: "Tớ có chắc chắn đâu, chỉ là vận may không tệ thôi. Có điều chuyện này cũng không có gì lớn lao, vạn lý trường chinh chỉ vừa mới bắt đầu thôi."
"Đã nhận được vốn đầu tư của YG thì con đường sau này còn lo lắng gì nữa chứ?"
Diệp Mân cười: "Đi được tới đâu hay tới đó vậy."
Tiêu Vũ nháy mắt mấy cái, trêu cô: "Nói thật nha, tớ xem Tần soái ca trong buổi lễ ký kết của các cậu đúng là đẹp trai ngây người. Diễn đàn trường mình bây giờ có nhiều nữ sinh gọi cậu ấy là chồng lắm. Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, cậu ấy không có động tĩnh một thời gian dài như vậy, sau này dựa vào bản lĩnh của mình, có phải sẽ càng phóng túng hơn không nhỉ?"
Diệp Mân giật mình cười nói: "Cũng không chắc nữa."
Quả thật cô cũng không chắc chắn, không ai có thể cam đoan thói hư tật xấu của đàn ông, huống chi người đàn ông như anh, dĩ nhiên sẽ gặp nhiều cám dỗ hơn.
Có một số việc không thể nghĩ nhiều, vì một khi nghĩ nhiều, tâm tình sẽ trở nên lung lay.
Hai người trên lầu đang trò chuyện, Triệu Đình ra khỏi cổng ký túc xá, liếc mắt liền thấy Tần Mặc đang đứng cạnh một chiếc xe màu đen đỗ bên đường.
Anh mặc quần bò áo khoác, trang phục thoải mái, còn đeo kính râm, dáng vẻ bất cần đời dường như không thay đổi gì so với lúc trước.
Nhưng cô vẫn nhìn ra có chút gì đó khác biệt.
Trước kia, bề ngoài anh trông lạnh lùng nhưng thật ra quan sát kỹ còn thấy anh có sự lỗ mãng. Còn bây giờ dù vẫn là dáng vẻ kia nhưng rốt cuộc lại không nhìn ra chút lỗ mãng nào, thay vào đó là sự trầm tĩnh.
Bỗng nhiên cô có chút không cam tâm.
Có điều cô cũng không biết chút không cam tâm này là vì Diệp Mân hay là Tần Mặc.
Cô dừng lại, sau đó băng qua đường, đi đến trước mặt người đàn ông.
"Chúc mừng, Tần Mặc!"
Tần Mặc cũng không thèm tháo kính râm xuống, chỉ lạnh nhạt đáp: "Cảm ơn."
Triệu Đình cong môi cười nói: "Bây giờ anh muốn thay đổi sao?"
Tần Mặc hiểu cô ta muốn nói gì, khóe miệng trầm xuống, không nói lời nào.
Triệu Đình tiếp tục nói: "Diệp Mân không dễ bị lừa như tôi, muốn để cô ấy tin rằng loại người như anh có thể lãng tử quay đầu e là không dễ dàng như vậy." Cô dừng một chút, lại bổ sung thêm, "Nhưng mà tôi cũng muốn biết, loại người như anh có thật sự toàn tâm toàn ý được không?"
Tần Mặc nhíu mày, hờ hững nói: "Tôi là người thế nào thì chứng minh với cô ấy là được, không cần phải nói với người khác."
Sắc mặt Triệu Đình cứng đờ, cười lạnh quay người rời đi.