Chương 47: Anh lặng lẽ trốn ở đây khócEditor: Dì Annie
"Diệp Mân –"
Chiều tối ba người ra khỏi tòa thí nghiệm chuẩn bị đến căn tin ăn cơm, bỗng có người gọi Diệp Mân.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Chu Văn Hiên đã lâu không gặp đang đứng dưới trời chiều trong lành cuối thu, từ xa mỉm cười với cô.
Cô hơi bất ngờ, vẫy tay với anh, lại quay đầu nói với hai người: "Các cậu đi trước đi!"
Tần Mặc nhíu mày nhìn người cách đó không xa, lãnh đạm nói: "Hay là bọn tôi chờ em?"
"Không cần đâu, các cậu đi trước đi."
"Được, chọn được chỗ sẽ nhắn tin cho em."
"Ừ."
Tần Mặc dời mắt khỏi Chu Văn Hiên, miễn cưỡng đi đến căn tin cùng Giang Lâm.
Diệp Mân đi đến trước mặt Chu Văn Hiên, cười chào: "Học trưởng, đã lâu không gặp!"
Chu Văn Hiên gật đầu, nói: "Hôm nay xong việc đi ngang trường các em tìm may, ai ngờ vận may không tệ." Vừa nói anh vừa mở cửa ghế lái phụ, "Đi thôi, cùng đi ăn một bữa."
Diệp Mân chần chừ một lúc, cười gật đầu: "Được ạ!"
Dường như cô nhớ đến điều gì, quay đầu nhìn hai người đã đi xa, sau đó ngồi vào ghế lái phụ, lấy điện thoại nhắn tin cho Tần Mặc: Tôi và học trưởng đi ăn cơm, không đến căn tin, không cần giành chỗ giúp tôi."
Tần Mặc nghe âm báo tin nhắn, lấy điện thoại ra xem, có chút không vui bĩu môi, quay đầu nhìn phía sau, chỉ thấy chiếc xe Nissan màu đen đã chạy ra phía cổng trường.
Giang Lâm cũng quay đầu nhìn theo anh, ồ lên một tiếng: "Tiểu Diệp tử có người mời ăn cơm rồi!"
"Ừ."
Giang Lâm nói: "Người vừa nãy là ai vậy?"
Tần Mặc đáp: "Học trưởng hồi cao trung của cô ấy."
"Đẹp trai thật đó, không phải là muốn theo đuổi Diệp Mân đó chứ?"
Tần Mặc bực bội nói: "Không biết."
Giang Lâm nói: "Nhìn cũng rất tốt."
Tần Mặc: "..." Một người uống thuốc ngủ với rượu đỏ thì tốt chỗ nào?
Hơn nữa còn thừa nước ᴆục thả câu.
*
Chu Văn Hiên không rành những quán ăn gần đây, Diệp Mân đành chọn một quán Vân Nam giản dị, giá cả phải chăng.
Từ sau lần ở bệnh viện hai người chưa gặp lại, Chu Văn Hiên cũng không thường nhắn tin cho cô như lúc trước. Chỉ là mấy ngày lễ nhắn cho cô vài câu chúc không mặn không nhạt.
Dù lúc ấy anh nói là không biết uống rượu đỏ và thuốc ngủ sẽ nguy hiểm, nhưng có một số việc con người sẽ ngầm hiểu lẫn nhau.
Hẳn là anh không biết phải đối mặt với cô thế nào nên cô cũng không chủ động nhắn tin, làm thế anh sẽ cảm thấy xấu hổ, cô chỉ là tiếp tục theo dõi trạng thái trên vòng bạn bè của anh thôi.
Mà theo dõi chính là mỗi ngày cô theo thông lệ nhìn vòng bạn bè của anh một chút, xác định anh bình an vô sự là được.
Về phần những chuyện khác, vì biến cố của Tần Mặc đột ngột xuất hiện nên cô không có tâm tư và hơi sức để mà quan tâm.
Chu Văn Hiên chậm rãi rót cho cô chén trà, cười nói: "Vốn định tìm em cùng đi ăn từ lâu rồi nhưng gần đây anh bận quá."
Diệp Mân cười nói: "Không sao đâu ạ, dù sao cũng ở cùng một thành phố, không lo không có cơ hội gặp nhau."
Chu Văn Hiên gật đầu, trầm mặc một lát, lại chân thành nói: "Lần trước cảm ơn em và người bạn học kia của em đã đưa anh đến bệnh viện, bây giờ nghĩ lại mà thấy sợ, nếu không phải có em, chỉ sợ anh đã xảy ra chuyện lớn rồi."
Diệp Mân nói: "Học trưởng không cần phải khách sáo với em đâu ạ, về sau anh chú ý cẩn thận một chút là được."
Chu Văn Hiên cười nói: "Ừ, anh sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này nữa đâu."
Diệp Mân liếc nhìn anh, cầm chén trà nhẹ nhàng hớp một ngụm.
Không khí nhất thời trầm mặc, có điều không đợi cho tình cảnh quá xấu hổ, Chu Văn Hiên đã mở miệng: "Có phải lần trước em cho là anh cố ý tự sát không?"
Diệp Mân ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn anh, nhất thời không biết nên gật hay lắc đầu.
Chu Văn Hiên cười khẽ, nói: "Thật ra cũng coi là vậy, anh vốn uống thuốc ngủ vì mất ngủ thật, nhưng uống xong rồi anh lại uống rượu. Dù biết uống rượu và thuốc ngủ cùng lúc sẽ rất nguy hiểm nhưng anh cũng lười quản, nghĩ rằng cứ để mặc cho trời sắp xếp đi! Có điều hình như ông trời cũng không muốn thu nhận anh."
Ngữ khí của anh tự nhiên nhẹ nhõm dường như chỉ đang nói thời tiết hôm nay thật tốt.
"Học trưởng..." Diệp Mân muốn nói nhưng lại như bị nghẹn ở cổ. Tần Mặc nói không sai, năng lực an ủi người khác của cô tệ thật.
Chu Văn Hiên khoát tay nói: "Đừng lo, thật ra không có gì đâu, trước đó anh cảm thấy hơi khó mở miệng nhưng khoảng thời gian này anh đã nghĩ thông suốt, cảm thấy bản thân vẫn còn tốt. Dù sao bệnh trầm cảm cũng phải chuyện hiếm lạ gì, những người ở thành phố thường hay mắc bệnh này, chỉ là có thể bệnh của anh nghiêm trọng hơn một chút."
Diệp Mân gật đầu: "Vâng."
Chu Văn Hiên nói: "Trước kia anh không để người khác biết là vì sợ người ta cảm thấy anh lắm chuyện. Rõ ràng là không thiếu thứ gì, tiền đồ cũng tốt đẹp, tốt hơn nhiều người ăn không đủ no mặc không đủ ấm, người như anh thì có tư cách gì mà oán trách trời đất?"
Diệp Mân nói: "Đúng là có người cho là vậy, chỉ có thể nói là do họ vô tình. Chuyện bệnh tình đâu ai có thể khống chế được, đúng rồi, anh có đến gặp bác sĩ chưa ạ?"
Chu Văn Hiên nói: "Rồi, gần đây quả thật anh thấy tốt hơn nhiều."
Diệp Mân: "Vậy là tốt rồi ạ."
Chu Văn Hiên thở phào, cười nói: "Nói ra như được giải thoát, dường như anh thấy thoải mái hơn."
Diệp Mân nói: "Cho nên có chuyện gì anh hãy nói ra, đừng giấu ở trong lòng sẽ thấy tốt hơn nhiều đấy ạ."
Chu Văn Hiên: "Dù sao bây giờ em cũng biết trình trạng của anh, vậy sau này anh sẽ tâm sự cùng em."
"Không thành vấn đề."
Chu Văn Hiên trầm mặc một lát lại cười nói: "Diệp Mân, em là một cô gái tốt."
Diệp Mân bật cười: "Đừng khen em, em sẽ kiêu ngạo đó."
"Thật mà, trước giờ em vẫn ưu tú như vậy, nào có kiêu ngạo tự mãn đâu."
Diệp Mân nhớ tới nhận xét của Tần Mặc, cười nói: "Thật ạ? Có người còn nói em rất chảnh!"
Chu Văn Hiên nói: "Đó là tại mắt người đó không tốt."
Trong lòng Diệp Mân tự nhủ, đúng là không tốt, rất tệ.
Vì Chu Văn Hiên thẳng thắn thừa nhận nên chút xấu hổ ban đầu dường như bị quét sạch, hai người lại trò chuyện tự nhiên như trước.
Ăn được một lúc, Chu Văn Hiên dường như nhớ đến điều gì, nói: "Đúng rồi, người bạn học kia của em có phải tên là Tần Mặc không?"
Diệp Mân gật đầu, cười nói: "Anh cũng thấy tin tức ạ?"
Chu Văn Hiên nói: "Đoàn luật sư của anh phụ trách bản án của ba cậu ấy, anh cũng là một thành viên phụ trách."
Tay cầm đũa của Diệp Mân hơi chậm lại: "Rất nghiêm trọng sao ạ?"
Chu Văn Hiên nói: "Ông ấy liên can nhiều vào vụ án, kim ngạch liên quan cũng lớn, đúng là tương đối phức tạp."
Diệp Mân lo lắng gật đầu.
Lúc trước thấy trên mạng có không ít tin về ba Tần, rất nhiều nhà truyền thông đã khẳng định ông ấy không tránh được tù tội. Nhưng mấy ngày qua Tần Mặc không đề cập gì đến bản án của ba anh, nhìn như mọi chuyện không nghiêm trọng, vì thế cô nghĩ hẳn là truyền thông nói quá lên thôi, dù sao trên mạng còn viết Tần thiếu gia thường xuyên ᗰᑌᗩ ᗪâᗰ.
"Sẽ... ngồi tù sao ạ?" Cô hỏi.
Chu Văn Hiên nói: "Cũng khó nói lắm, vì có liên quan đến làm giả tư liệu nên không thể hoàn toàn không chịu trách nhiệm hình sự, chỉ có thể cố gắng giảm thời gian thi hành án. Danh tiếng của Tần chủ tịch cũng không tệ, gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cần cù khiêm tốn, cũng rất cần kiệm, tình cảm với vợ còn rất rốt, chưa từng có bê bối trăng hoa. Không nghĩ rằng con trai của ông ấy lại phóng túng như vậy." Nói xong dường như cảm thấy lỡ lời, anh lại nhanh chóng bổ sung, "Không phải anh nói Tần Mặc không tốt, chỉ là không giống với tác phong của ba cậu ấy."
Diệp Mân lơ đễnh bĩu môi cười nói: "Đúng là cậu ấy rất khoa trương, lên đại học mấy năm đã đổi mười mấy chiếc siêu xe, tính cách thì kiêu ngạo ương ngạnh không ai bì nổi."
Chu Văn Hiên nói: "Nghe nói lúc trước Tần Chủ tịch bận rộn với sự nghiệp, ba mươi mấy tuổi mới có con trai, ở tuổi đó cũng được coi là lớn tuổi mới có con nên chắc là tương đối cưng chiều cậu ấy."
Diệp Mân không tìm hiểu nhiều những chuyện này, nhưng bây giờ nghe anh nói vậy cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Không cưng chiều thì đã không đổi xe tùy theo tâm trạng của anh rồi.
Cô nghĩ ngợi, nói: "Học trưởng, nếu bản án của ba Tần Mặc có tin tức gì quan trọng, anh có thể nói cho em không ạ?" Nói xong lại cảm thấy không đúng, "Nếu không tiện thì thôi ạ."
Chu Văn Hiên nói: "Chỉ cần không phải là tin mật, có tin tức gì mới anh sẽ nói với em. Có điều..." Anh hơi dừng lại, dường như có chút nghi vấn, "Quan hệ của em và Tần Mặc rất tốt à?"
Diệp Mân nói: "Cũng coi là vậy ạ."
Chu Văn Hiên nói: "Hơi bất ngờ, vì anh có cảm giác các em là người của hai thế giới."
Diệp Mân hờ hững nói: "Bọn em là bạn học, bây giờ làm dự án cùng nhau. Với lại tính cách của cậu ấy thật ra không tệ, không khoa trương như trên mạng viết đâu ạ."
Chu Văn Hiên gật đầu: "Phải rồi, em không nói thì suýt nữa anh quên mất, lần trước em nói đang nghiên cứu chip thông minh, bây giờ nhà Tần Mặc phá sản, các em có thể làm tiếp được không?"
Diệp Mân cười nói: "Nói thật là rất khó khăn ạ. Nhưng mà đã làm được đến đây cũng không thể bỏ dở nửa chừng."
Chu Văn Hiên gật đầu: "Có gì cần hỗ trợ cứ nói với anh, chỉ cần giúp được thì anh sẽ cố hết sức."
Diệp Mân nói: "Được ạ, cảm ơn học trưởng."
Đi ăn tối bên ngoài thế này mất thời gian hơn ăn ở căn tin nhiều, ăn cơm xong còn ngồi hàn huyên một lúc, cứ thế mà hơn một giờ đồng hồ.
Diệp Mân trở lại phòng thí nghiệm đã hơn bảy giờ.
Hai người đến căn tin ăn đã sớm bắt đầu công việc buổi tối.
Thấy Diệp Mân trở về, Tần Mặc quay đầu lườm cô, lười biếng: "Em đi ăn gì vậy? Sao lâu thế?"
Diệp Mân nói: "Ăn đồ Vân Nam."
Tần Mặc hừ một tiếng, phàn nàn: "Biết tôi và Lâm ca ăn uống kham khổ ở căn tin cũng không đóng gói mang về cho bọn tôi một ít nữa."
Diệp Mân ngồi xuống ghế dựa, nói: "Người ta mời khách sao tôi đóng gói mang về được? Hơn nữa cũng không thừa bao nhiêu, cậu nghĩ rằng học trưởng của tôi giống cậu mỗi lần gọi món đều gọi một đống hả?"
Tần Mặc bĩu môi nói: "Thế mới nói, học trưởng kia của em rất keo kiệt."
"Đó là người ta không thích lãng phí, không giống bộ dạng ăn chơi xa xỉ như cậu."
иgự¢ Tần thiếu gia bị trúng một mũi tên: "Nói đi cũng phải nói lại, bây giờ mỗi ngày tôi đều ăn sạch đĩa ở căn tin."
Diệp Mân cười lắc đầu.
Tần Mặc nhìn cô, thăm dò hỏi: "Học trưởng kia tìm em làm gì vậy?"
Diệp Mân nói: "Không có gì, chỉ là vừa hay đi ngang qua nên gọi tôi đi ăn cơm thôi."
"Ừ." Tần Mặc gật đầu.
Diệp Mân nghiêng nhìn anh, nói: "Được rồi, tiếp tục làm việc đi. Hai mươi ngày nữa mà không làm được con chip mẫu thì chúng ta sẽ gặp phiền phức đó."
Tần Mặc ngồi thẳng người, hơi nghiêm mặt: "Không sai."
Phòng thí nghiệm yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng gõ bàn phím lách cách, bỗng có người gõ cửa.
"Ai vậy?"
"Là tôi." Lâm Khải Phong cẩn thận đẩy cửa ra.
Tần Mặc xoay ghế nhìn cậu nói: "A Phong, sao cậu lại tới đây?"
Lâm Khải Phong đi tới, cắn môi, thấp giọng nói: "Lão Tần, tôi muốn trở về."
Tần Mặc ngẩng đầu nhìn người bạn thân đã quen biết gần mười năm, trầm mặc một lát rồi cười khẽ: "A Phong, cậu đang nói ngu ngốc gì vậy? Công ty lớn offer lương một năm hai mươi vạn không phải lúc nào cũng có, cậu về đây làm gì? Về uống gió tây bắc với bọn tôi hả?"
Lâm Khải Phong nói: "Lão Tần, tôi biết cậu trách tôi đã rời đi, đó là vì tôi cho rằng cậu muốn xuất ngoại."
Tần Mặc vốn đang tươi cười cà lơ phất phơ bỗng trầm xuống: "A Phong, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, trong mắt cậu tôi là thứ hèn nhát gặp chuyện thì chạy trốn sao?"
Lâm Khải Phong ấp úng: "Không... Không phải như vậy."
Tần Mặc vẫn lạnh lùng nói: "Còn nữa, tôi đã trở lại hơn nửa tháng rồi, cậu cho là tôi xuất ngoại nên mới rời đi, vậy sao lâu như vậy mới nói muốn trở về?!"
Nhất thời Lâm Khải Phong không trả lời được.
Không sai, dù khoảng thời gian này không liên lạc nhưng mười ngày trước cậu đã biết Tần Mặc trở lại trường vì trên mạng ngày nào cũng có đủ loại bài đăng bóc phốt, còn có ảnh chụp lén nữa.
Nhưng vì sao cậu chưa trở về, là vì vừa nhận được offer đáng ngưỡng mộ, lúc mới nhận được offer, cậu hoàn toàn không nghĩ tới chuyện trở về.
Chỉ là thời gian trôi qua, niềm vui sướng khi nhận được offer dần bị mất mát và trống rỗng thay thế, cậu mới phát hiện đó không phải thứ mình muốn.
Khoảng thời gian vui vẻ nhất của mình chính là một năm qua ở phòng 603, có bạn tốt bên canh, làm điều mình thích, mơ ước hy vọng vào tương lai. Dù cậu cũng mơ mộng về việc sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng càng suy nghĩ nhiều hơn về việc gầy dựng nên sự nghiệp mà cả đời sẽ không bao giờ hối tiếc."
Nhất là tối hôm trước khi thấy ba người họ cùng rời đi, cái loại cảm giác cô độc kia gặm nhấm khiến tâm hồn cậu đau đớn thống khổ.
Tần Mặc chất vấn khiến cậu không thể phản bác được.
Bởi vì đúng là cậu nhát gan, ích kỷ mà bỏ đi, bởi vì sợ con đường thuận lợi lúc đầu sẽ biến mất nên mới bỏ đi.
Cậu mím môi, nói: "Lão Tần –"
Tần Mặc khoát tay, xoay người đưa lưng về phía cậu, lãnh đạm nói: "Cậu đi đi, nơi này không có tiền đồ, không thích hợp với cậu."
Lâm Khải Phong cắn răng, yên lặng nhìn bóng lưng của anh một lúc, cuối cùng quay người rời đi.
Diệp Mân quay đầu nhìn sắc mặt người đàn ông bên cạnh đã tái xanh, thử nói: "Cậu không sao chứ?"
Tần Mặc bật dậy, cầm cốc trên bàn, nói: "Tôi đi rót nước."
Anh vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người đưa mắt nhìn nhau.
Giang Lâm yếu ớt nói: "Thật ra tôi cảm thấy A Phong muốn trở lại là chuyện rất tốt, nhưng mà lão Tần..." Cậu thở dài, "Dù sao bọn họ đã làm bạn tốt của nhau hơn mười năm rồi, trong lòng cậu ấy thấy khó chịu cũng là bình thường."
Diệp Mân gật đầu, cầm cốc nói: "Tôi cũng đi rót cốc nước."
"Ừ."
Trong phòng nước nhỏ, người đàn ông cầm cốc nước dựa vào cửa sổ, vừa uống nước vừa nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Chắc là anh đang tập trung suy nghĩ nên không phát hiện cô tới.
Diệp Mân cũng không gọi anh, chỉ đứng cạnh cửa, bình tĩnh nhìn bóng lưng cao lớn của anh.
Dường như bóng lưng kia vẫn thẳng tắp như trước, nhưng nhìn kĩ thì có thể nhận ra một điểm khác biệt nho nhỏ. Không phải là dáng vẻ suy sụp, nhưng nhìn ra trên vai đang gánh biết bao áp lực.
Mấy ngày nay anh luôn duy trì dáng vẻ hờ hững chẳng để ý, thậm chí còn trêu đùa tự giễu như không có gì xảy ra. Nhưng cô biết, có nhiều thứ đã thay đổi.
Ba có thể sẽ ngồi tù, trường vẫn đang điều tra thành tích của anh, trên mạng có đủ thứ bài đăng bóc phốt, bôi xấu châm chọc và khiêu khích, hôm qua còn có người chụp lén ảnh anh đạp xe đạp so sánh với siêu xe ngày trước, khiến cả đám người ùa vào chế giễu.
Dù là người có tâm lý vững vàng cỡ nào cũng không thể thờ ơ mặc kệ.
Huống chi bây giờ còn không biết tương lai dự án sẽ ra sao.
Còn có chuyện của Lâm Khải Phong vừa rồi, chỉ sợ mọi thứ đã đè ૮ɦếƭ cọng rơm cuối cùng trong lòng anh.
Nếu anh lặng lẽ trốn ở đây khóc, cô phải an ủi thế nào đây?
Cô tự nhận mình là người hiểu rộng, duy chỉ có chuyện an ủi người khác này là dường như không thể nào hiểu được.