Chương 41: Sao cậu xác định Tần Mặc sẽ không quay lại?Editor: Dì Annie
Thời gian nghỉ, mỗi ngày ngoại trừ giúp lão Diệp trông tiệm, lái xe đến thôn nhỏ đưa đồ điện đã sửa xong, Diệp Mân gần như không làm gì khác, không giống với cuộc sống bận rộn ở trường.
Vì con gái nói có bạn học đến đây du lịch muốn ở nhờ vài ngày nên lão Diệp đã sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đãi khách, trong nhà có hai con gà trống lớn được ông nuôi béo tốt chỉ chờ ngày khách tới thì mổ thịt.
Cuộc sống ở trấn nhỏ vốn là gió êm sóng lặng như thế.
Có điều đã quen mỗi ngày đều gặp Tần Mặc, bây giờ tách ra, Diệp Mân có chút không thích ứng.
Cũng may mà tên gia hỏa này chẳng bao lâu sẽ tới.
Sau khi về nhà, gần như mỗi ngày cô đều nhận được vài tin nhắn vô vị của anh, không hỏi cô muốn dẫn anh đi đâu thì là hỏi chỗ cô có món gì ngon, đại loại như thế.
Diệp Mân vẫn giữ nguyên phong cách ghét bỏ lạnh lùng, thỉnh thoảng còn cố ý không quan tâm đến anh.
Đương nhiên anh sẽ chơi xấu, khóc lóc om sòm kháng nghị.
Nhưng mà kháng nghị vô hiệu.
Mãi đến buổi tối trước ngày xuất phát, Diệp Mân mới nhắn tin Wechat nghiêm túc dặn dò anh: Ngày mai tôi đón cậu, nếu cậu không thấy tôi thì đứng ở bức tượng cạnh nhà ga chờ một lát. Nhà ga có nhiều trộm và lừa đảo, cậu cẩn thận điện thoại và ví tiền.
Lần này rất lâu mới thấy Tần Mặc nhắn lại: Thật ngại quá, trong nhà tôi có chút việc, ngày mai tôi không đi được. Cậu nghỉ hè vui vẻ, có rảnh tôi sẽ liên lạc lại.
Diệp Mân vốn hơi kháng cự chuyện anh chạy tới trấn cô chơi vài ngày. Không phải là kháng cự anh mà là chưa nghĩ ra cách xử lý thích hợp cho mối quan hệ của hai người.
Cô nam quả nữ ở cùng nhau trong ngày nghỉ sẽ phát sinh chuyện gì thì khó nói trước được. Cô cũng không đặt lòng tin quá lớn rằng bản thân có thể chống cự được mị lực của Tần Mặc.
Nếu nhỡ hồ đồ nói chuyện yêu đương với anh, đến lúc đó không biết sẽ chậm trễ bao nhiêu việc.
Nhưng bây giờ bỗng nhiên thấy anh nói không đến được, trong lòng cô có chút trống trải thất vọng khó hiểu.
Chỉ là do dự một chút, cô liền nhắn lại: Không sao, cậu bận chuyện trong nhà trước đi, sau này còn rất nhiều dịp.
Đầu kia không trả lời lại.
Thậm chí vài ngày sau Diệp Mân vẫn không nhận được tin nhắn của Tần Mặc, cũng không thấy anh xuất hiện trong nhóm chat bốn người.
Lúc đầu cô không cảm thấy có gì lạ, chỉ nghĩ anh có việc bận. Nhưng qua mấy ngày sau, cô bắt đầu thấy kỳ quái, chuyện gì mà bận đến mức mất dạng?
Vì thế cô chủ động nhắn tin cho anh, nhưng tin nhắn gửi đi như đá chìm vào biển, không hề được đáp lại.
Sau đó cô trực tiếp gọi điện thoại cũng không có ai nghe máy.
Hai ngày liên tiếp đều thế này, Diệp Mân bắt đầu thấy có gì đó không đúng, hỏi Lâm Khải Phong nhưng cậu ấy trả lời là cũng không biết.
"Mân Mân, sao hai ngày nay ba toàn thấy con ôm điện thoại thế?" Diệp Thắng Văn đang sửa TV cho người ta, nhìn con gái bên cạnh cứ ôm điện thoại không nói gì, ông không khỏi thắc mắc.
"Dạ, không có gì đâu ạ." Diệp Mân ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào màn hình TV.
Biên tập viên của chương trình tin tức đang đọc một tin vắn – Chủ tịch tỉnh X Lâm Quảng Phát bị tạm giữ để điều tra về hành vi tham nhũng.
Diệp Thắng Văn gật gù cảm thán: "Bây giờ sao có nhiều tham quan vậy chứ? Một chủ nhiệm thôn có thể tham ô mấy trăm triệu, con nói xem chủ tịch tỉnh này đã được hối lộ biết bao nhiêu ?!"
Diệp Mân không đáp, chỉ nhíu mày tiếp tục nhìn màn hình TV.
Không hiểu sao mí mắt cô giật mạnh, có dự cảm không tốt.
Cả ngày cô đều theo dõi tin tức.
Đến tối khuya, cuối cùng cũng có một kênh truyền thông đưa tin chi tiết.
Kênh này đào lên một số sự kiện lớn về hành vi lạm quyền tham nhũng của chủ tịch tỉnh X, trong số đó có liên quan đến tập đoàn Trung Chính. Bản tin đề cập không nhiều lắm nhưng thật sự là khiến người ta mất hồn mất vía.
Theo tin được điều tra, năm ngoái tập đoàn Trung Chính bắt đầu đầu tư thị trường dầu thô từ nước ngoài, vì giá dầu sụt giảm nên hai năm liền thiệt hại một khoản lớn. Sau đó Lâm Quảng Phát đã kí một khoản vay 20 tỷ để bù lỗ và tiếp tục đầu tư. Tuy nhiên vì vụ việc tham ô của Lâm Quảng Phát bị bại lộ nên các khoản vay tiếp theo của tập đoàn Trung Chính bị tạm dừng hai tháng trước. Tập đoàn Trung Chính có giá trị thị trường nằm trong top 20 đang đối mặt với phá sản.
Người đưa tin còn cho biết vì liên quan đến vụ án tham nhũng của Lâm Quảng Phát nên chủ tịch tập toàn Trung Chính Tần Thụ Nhân cũng bị tạm giữ để điều tra.
Có ai mà không biết tập đoàn Trung Chính? Tần Thụ Nhân – người sáng lập và là chủ tịch của tập đoàn là một trong những doanh nhân hàng đầu trong tỉnh, doanh nhân nổi tiếng trong nước và là tỷ phú có tên trong danh sách của Forbes.
Tần Mặc rất ít khi đề cập đến chuyện trong nhà, nhưng chuyện anh là thiếu gia của tập đoàn Trung Chính, con trai Tần Thụ Nhân xưa nay không phải là bí mật.
Diệp Mân nhìn bản tin được phát sóng chỉ cảm thấy hoảng hốt.
Một lúc lâu sau cô mới lấy lại tinh thần, vội vàng cầm điện thoại chuẩn bị gửi tin nhắn hỏi tình huống của Tần Mặc, ngón tay cô đặt trên màn hình, nhìn avatar người tuyết của Tần Mặc bỗng dừng lại.
Trong nhà có chuyện lớn như vậy, cô không biết bây giờ anh thế nào. Chỉ sợ là anh đã sớm bị tin tức đả kích, bây giờ mỗi tin tức được phát sóng đều là gánh nặng với anh, hẳn sẽ không có tâm tư thuật lại tình trạng của mình với bạn bè.
Diệp Mân yên lặng buông điện thoại xuống.
Một doanh nghiệp đã từng là gã khổng lồ lại bị sụp đổ dễ dàng dĩ nhiên là một tin tức chấn động.
Mấy ngày kế tiếp, tin tức về tập đoàn Trung Chính như quả cầu tuyết bị các tạp chí và kênh truyền hình ném qua ném lại, tin tức thật giả bay đầy trời.
Duy chỉ có một điều có thể xác định là vì bản án của Lâm Quảng Phát mà khoản vay của tập đoàn Trung Chính đã bị từ chối, tình trạng phá sản đã được kết luận.
Tần chủ tịch bị tạm giữ điều tra, chỉ sợ là vị doanh nhân lớn nổi tiếng một thời này cũng không tránh khỏi lao tù.
Diệp Mân không liên lạc được với Tần Mặc, chỉ có thể theo dõi các tin tức trên mạng.
Sau khi xảy ra chuyện, nhóm chat bốn người không có động tĩnh gì. Mọi người đều không nghe ngóng tin tức của nhau, sự trầm mặc dường như là ngầm hiểu lẫn nhau.
Cứ vậy mà hai tuần trôi qua, cách một tuần trước ngày khai giảng, Diệp Mân lo lắng, ở nhà không yên. Dù biết mình không làm được gì, càng không giúp được gì nhưng ít ra trở lại trường thì gần anh hơn một chút, có thể tìm hiểu tình trạng của anh.
Trở lại trường học, việc đầu tiên cô làm là chạy đến phòng thí nghiệm, chỉ có khoảng không gian nho nhỏ này mới có thể khiến cô hơi tỉnh táo lại.
Khung cảnh một năm qua dường như hiện lên trước mắt.
Thậm chí mấy tuần trước bọn họ còn thề với tương lai trên tầng thượng cao ốc ở khu phố khoa học kỹ thuật.
Ai mà ngờ được biến cố đang ẩn náu phía trước.
Điều càng làm Diệp Mân không ngờ tới là đêm trước ngày khai giảng, tin tức về con trai độc nhất của Tần Thụ Nhân đột nhiên bùng phát, trở thành tiêu điểm trên mạng suốt mấy ngày liền.
Những tin tức này đều miêu tả Tần Mặc là một tên phú nhị đại phong lưu xa hoa điển hình. Mọi người đều biết cậu ta có hai sở thích – siêu xe và mỹ nữ, tốc độ đổi bạn gái theo sát tốc độ đổi xe.
Đương nhiên, đối với một phú nhị đại thì tin tức này không ly kì gì. Ban đầu cư dân mạng chỉ là xem náo nhiệt, mang tâm lý cười trên nỗi đau của người khác.
Nhất là khi ảnh chụp của anh bị lộ ra, thanh niên đẹp trai nhiều tiền thế này mà phong lưu đào hoa thì cũng là chuyện bình thường.
Nhưng sau đó có người vạch trần, rất nhanh đã khiến dư luận xôn xao.
Đầu tiên là có người nói hồi đại học anh rất ít khi lên lớp, lại được trường tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh rõ ràng là dựa vào quan hệ. Sau đó lại có người đào ra anh được tuyển thẳng đại học, nghi ngờ cũng có gian lận thi cử.
Một phú nhị đại nhiều tiền chơi đùa phụ nữ và siêu xe thì cũng được đi, nhưng dựa vào quan hệ mà được lên nghiên cứu sinh của một trường đại học danh tiếng thì đúng là cạnh tranh không công bằng, đây mới là thứ khiến dân mạng phẫn nộ.
Huống chi cư dân mạng không có hứng thú tìm hiểu thật giả, một đám ô hợp chỉ cần chỗ để phát tiết.
Vì thế dư luận từ cười trên nỗi đau của người khác trở thành tâm lý phẫn nộ ghen ghét kẻ có tiền.
Đáng sợ nhất là những tin tức vạch trần này có bảy phần thật, ba phần giả. Cô biết Tần Mặc rất ưu tú, thi đại học và nghiên cứu sinh đều dựa vào khả năng, nhưng quả thật anh có cả đống tiền án, dù cô là người biết chuyện cũng không thể giải thích thay anh.
Làn sóng dư luận lên đỉnh điểm là khi weibo của Chung Dương vạch trần sự việc va chạm của anh ta và Tần Mặc lần trước.
Theo lời anh ta thì Tần Mặc dùng thủ đoạn mờ ám ςướק đoạt bạn gái nhiều năm của anh, anh ta chỉ là đến thương lượng lại bị đánh đến gãy xương chân. Thêm vào đó, trường lại gây áp lực với người bị hại là anh ta nên anh ta mới đồng ý giải quyết riêng. Khi đó anh ta vừa tốt nghiệp vừa ký hợp đồng với công ty hiện tại, bị áp lực từ nhiều phía nên chỉ có thể ký tên giải quyết riêng.
Năm đó Chung Dương là tài tử khoa máy tính của Giang đại, bây giờ là kỹ sư IT cao cấp của công ty khoa học kỹ thuật Phi Đằng, lương một năm năm mươi vạn. Anh ta là sinh viên nghèo phấn đấu điển hình, đúng là tạo nên sự so sánh với phú nhị đại nhiều tiền Tần Mặc.
Hắn ta vừa vạch trần, sự phẫn nộ của cư dân mạng đối với Tần Mặc cũng lên đỉnh điểm.
Phú nhị đại ngang ngược tranh đoạt tình ái, ỷ thế Hi*p người lại được trường bưng bít.
Quả thật có thể khiến các nhà truyền thông viết ra được mười mấy bài báo.
Mặc dù lời lẽ có hơi phóng đại nhưng anh ta không nói dối. Có điều đây là sự trả thù có âm mưu từ trước.
Diệp Mân không còn nghi ngờ gì nữa, người đứng đằng sau những tin tức vạch trần và chửi bới Tần Mặc trên mạng chính là anh ta.
Phong thủy luân chuyển, trước kia Tần Mặc ỷ thế Hi*p người, bây giờ đương nhiên anh ta có thể đạp ngược lại kẻ thù nghèo túng.
Nếu cô là Chung Dương, đại khái cô cũng sẽ làm vậy.
Sau khi Chung Dương đăng tin, rất nhiều cư dân mạng đã bình luận vào weibo chính thức của trường, ngày kế tiếp đã có hơn mười vạn bình luận.
Trường học cũng gánh chịu áp lực.
Hai ngày sau, trường tuyên bố quyết định - tiến hành điều tra tình huống của nghiên cứu sinh Tần Mặc khoa điện tử.
Cách giải quyết của trường đã khiến Diệp Mân hiểu được thế nào gọi là thói đời nóng lạnh.
Cô thử nhắn tin cho Tần Mặc hai lần nhưng vẫn không nhận được hồi đáp.
Chớp mắt đã đến ngày tựu trường, cũng là lúc trở lại phòng thí nghiệm làm việc như đã bàn.
Một mình Diệp Mân ở phòng thí nghiệm mấy ngày, lúc nhìn thấy Giang Lâm và Lâm Khải Phong, mũi cô không nhịn được chua xót.
Mọi người nhìn mặt nhau, nhất thời không ai mở miệng trước.
Lâm Khải Phong đứng ở cửa một lúc, lại ngồi vào chỗ của mình, yên lặng dọn hộc tủ và đồ đạc trên bàn bỏ vào thùng giấy sau đó mới mở miệng: "Diệp Mân, Giang Lâm, đừng tốn thời gian ở đây nữa, dự án này không thể tiếp tục được đâu."
Diệp Mân nhìn cậu, lạnh nhạt hỏi: "Cậu muốn từ bỏ à?"
Lâm Khải Phong quay đầu nhìn cô nói: "Không phải là tôi muốn từ bỏ mà là dự án này không có lão Tần, ba người chúng ta không làm được."
Dường như cậu đã cố nhịn, nhưng hốc mắt vẫn phiếm hồng.
Diệp Mân lại hỏi: "Sao cậu xác định Tần Mặc sẽ không trở lại?"
Lâm Khải Phong nói: "Tình huống nhà cậu ấy bây giờ như thế, ba cậu ấy có thể còn phải ngồi tù, trường thì điều tra cậu ấy, có bị đuổi hay không còn chưa biết. Cậu ấy sao trở lại được?"
Diệp Mân nói: "Chỉ vì thế mà chúng ta đã muốn tan đàn xẻ nghé sao? Cậu ấy còn chưa nói từ bỏ, chúng ta đã từ bỏ hết rồi sao?"
Lâm Khải Phong đập thùng giấy lên bàn, khóe mắt như muốn rách ra, gầm nhẹ nói: "Cậu nghĩ rằng tôi muốn từ bỏ hả? Cậu nghĩ rằng tôi không cố gắng hả? Tôi cố gắng học tập, từ hồi đại học đã bắt đầu chuẩn bị dự án cùng Tần Mặc, mấy năm qua tôi đều nỗ lực, tâm huyết không thua kém bất kỳ ai. Tôi đặt cả tương lai và tiền đồ vào dự án này. Bây giờ gần tốt nghiệp, con đường phía trước bỗng nhiên bị cắt đứt, kế hoạch nhân sinh bị xáo trộn, chẳng lẽ cậu muốn tôi chịu đựng mãi ở chỗ tối tăm không thấy mặt trời này hả?"
Nói đến đây hốc mắt phiếm hồng của cậu ấy rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nước mắt ào ào rơi xuống.
Trước giờ cậu ấy là người hồn nhiên, gương mặt lúc nào cũng tươi cười thoải mái của cậu ấy giờ phút này chỉ còn lại dáng vẻ chật vật.
Diệp Mân yên lặng nhìn cậu, không nói lời nào.
Lâm Khải Phong dùng sức xoa mặt, tiếp tục nói: "Có phải các cậu cảm thấy tôi không có nghĩa khí không? Lão Tần vừa xảy ra chuyện đã nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng tôi còn có thể làm gì? Điều kiện nhà tôi bình thường, ba mẹ tôi đều là công nhân, bản thân tôi còn phải có công việc còn phải có sinh hoạt chứ đúng không? Lão Tần có nghèo túng cũng không đến lượt chúng ta thông cảm. Cái này gọi là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo* các cậu có biết không! Ba cậu ấy phá sản, nhưng các cậu có biết bối cảnh nhà mẹ cậu ấy ra sao không? Ở Mỹ gia đình cậu ấy có tiếng, bảo vệ cậu ấy không thành vấn đề. Tình huống bây giờ của cậu ấy ở trong nước cũng không chịu được nữa, nhất định là ba mẹ cậu ấy sẽ đưa cậu ấy ra nước ngoài. Cậu ấy ra nước ngoài vẫn có thể sống một cuộc đời giàu sang sung sướng như trước!
*ý là đồ vứt đi vẫn còn có chỗ tận dụng được
Diệp Mân bối rối, nhíu mày hỏi: "Cậu nói Tần Mặc muốn xuất ngoại sao?"
Lâm Khải Phong nói: "Trên mạng bây giờ đều tấn công cậu ấy, có khi còn không được tiếp tục học. Nếu đổi lại cậu thì cậu có ở lại trong nước không?"
Diệp Mân trầm mặc.
Lâm Khải Phong ôm thùng giấy, hít mũi nói: "Tôi đi đây, có thể trường cũng rất nhanh thu hồi phòng thí nghiệm, hai cậu cũng nên chuẩn bị tốt đi, nhất là cậu đó Diệp Mân, dù là thi lên cao hay tìm việc thì cậu cũng mau chuẩn bị đi. CV cậu đẹp, bỏ lỡ cơ hội không tốt đâu, tôi muốn nhận được offer tốt sợ là không dễ dàng như vậy."
Diệp Mân không đáp, chỉ yên lặng quan sát cậu, sau đó lãnh đạm nói: "Vậy chúc cậu tìm được việc làm thích hợp."
Lâm Khải Phong gật đầu buồn rầu đáp: "Cảm ơn!"
Cậu nhìn biểu cảm khó đoán trên mặt cô, dừng một lát, rốt cuộc vẫn rời đi không quay đầu lại.
Diệp Mân quay đầu, ánh mắt rơi vào bàn làm việc vốn bừa bộn đồ đạc của Tần Mặc giờ chỉ còn lại máy tính trơ trọi.
Thời gian từng phấn đấu cố gắng cùng nhau dường như cũng tan thành mây khói.
Trong phòng còn lại hai người, không ai mở miệng, bên ngoài cửa sổ chỉ có tiếng ve kêu râm ran.
Diệp Mân chợt nhớ, năm ngoái lần đầu tiên tới phòng thí nghiệm cũng là một ngày thu như thế này, thời tiết cũng tốt như thế này.
Khi đó còn chưa biết được tương lai nhưng cô nghĩ nhân sinh cũng nên dũng cảm thử một lần.
Sau này cô được Tần Mặc tiếp nhận, quan hệ với mọi người ngày càng tốt, tương lai dường như ngày càng trở nên rõ ràng.
Việc đã đến nước này, nếu bọn họ có kiên trì thì cơ hội thành công cũng rất xa vời.
Nhưng nếu cứ yên lặng dừng ở đây, về sau cô có đạt được thành tích ở nơi khác cũng không thể bù đắp cho sự tiếc nuối trong giờ phút này.
Kim đồng hồ trên tường vẫn nhích thời gian một cách lặng lẽ và chậm chạp.
Cũng không biết yên lặng bao lâu, Giang Lâm vốn ngồi trên ghế không nói lời nào bỗng cầm con chuột đập lên bàn, giọng nghèn nghẹn lớn tiếng nói: "Tôi sẽ không rời đi!"
Dường như là cậu đang cố thuyết phục, động viên bản thân.
Diệp Mân hoàn hồn, ừ một tiếng: "Tôi cũng sẽ không rời đi!"
Giang Lâm còn có chút trẻ con nói: "Nếu phòng thí nghiệm bị tịch thu, chúng ta có thuê tầng hầm cũng phải nghiên cứu được con chip."
Diệp Mân bật cười: "Được."