“Nghe nói việc tu hành ở Quảng Hàn môn rất cực khổ, cha mẹ của tỷ muội bọn họ đều không còn nữa, Tố Ảnh lại phải quản lý công việc của môn phái, không thể để tâm được đến muội muội, vì thế đã đưa Tố Nga đến núi Thần Tinh, làm môn hạ của Thanh Quảng chân nhân…” Nhạn Hồi tiếp tục kể chuyện của Lăng Phi, Thiên Diêu bên cạnh vẫn luôn chẳng có biểu cảm gì nghe đến đây thì ngắc ngứ ngắt lời Nhạn Hồi:
“Hồ yêu kia thì sao?”
Nhạn Hồi biết Thiên Diệu không muốn nghe những chuyện này nên lời cầu xin của Hồ yêu. Nhưng nàng ta vẫn không đi, mấy ngày tiếp đó, đêm nào nàng ta cũng xuất hiện trong giấc mộng của ta, lúc, lúc lại cầu xin ta, cuối cùng ta cũng không chịu nổi sự giày vò của nàng ta nữa…”
Thiên Diệu nhướn mày: “Cô giúp nàng ta đi đòi người à?”
Nhạn Hồi lườm hắn: “Ta có thể đi được à?” Nàng nói, “Chưa nói tới quan hệ giữa ta và Lăng Phi vốn không tốt, chỉ nói thân phận của con gái Hồ yêu thôi. Sở dĩ con gái nàng ta ở núi Thần Tinh, chỉ có thể là bị đệ tử núi Thần Tinh coi như yêu quái mà bắt về. Cô ta bị nhốt trong nhà lao giam giữ yêu quái, ta thân là một đệ tử tu tiên mà lại đi đòi Lăng Phi thả một yêu quái à? Có khi họ còn nghĩ ta bị điên ấy chứ.”
Thiên Diệu gật đầu: “Thì ra cũng có lúc cô nhớ mang theo đầu óc lúc làm việc.”
“…”
Nhạn Hồi đương nhiên cũng không đần như Thiên Diệu nói.
Tam Vĩ Hồ kia muốn Nhạn Hồi giúp con gái mình trốn thoát, tuy Nhạn Hồi chưa đồng ý nhưng nàng đã vô thức bắt đầu để ý thời gian nghỉ ngơi thay ca của chúng đệ tử đỉnh Tâm Túc, đến lúc bị Hồ yêu giày vò đến nỗi không chịu nổi nữa mà phải nhận lời, Nhạn Hồi đã nắm rõ thời gian thay ca của các đệ tử trông coi nhà lao giam yêu quái của Lăng Phi.
Tuy Nhạn Hồi nhập môn muộn nhưng nàng học rất nhanh, nàng vốn là người xuất sắc nhất trong chúng đệ tử đồng lứa.
Sau khi biết thời gian thay ca, chỉ cần dùng chút thuật dịch dung, Nhạn Hồi đã dễ dàng trà trộn vào nhà lao của đỉnh Tâm Túc.
Có điều lúc thả yêu quái lại xảy ra sơ sót.
Lăng Tiêu cũng đã từng bắt yêu quái về giam, Nhạn Hồi cũng từng trông coi nhà lao giam yêu quái, nàng những tưởng nhà lao của đỉnh Tâm Túc không khác gì với nhà lao nàng từng trông coi, mỗi yêu quái một gian, khóa bằng song sắt, treo một ổ khóa sắt to, bên trên dán mấy tờ phong ấn.
Nhưng lúc Nhạn hồi bước vào nhà lao của đỉnh Tâm Túc thì mới kinh ngạc đến sợ ngây ra, không khí bên trong ᴆục ngầu, vừa nóng bức vừa ngột ngạt, Nhạn Hồi vốn tưởng nơi này là như thế, nhưng lúc nhìn thấy một nhà lao chật hẹp nhốt gần hai mươi yêu quái, Nhạn Hồi lập tức hiểu ra tại sao nơi này lại nặng nề đến vậy.
Vì nơi này quá chật hẹp nên đám yêu quái dồn lại thành đống, mặt chúng đều đỏ bừng bất thường, như thể không đủ không khí để thở vậy.
Nhưng khi trông thấy Nhạn Hồi mặc y phục của đệ tử núi Thần Tinh bước vào, lũ yêu quái đều sợ hãi nhìn nàng, liều mạng co vào góc nhà giam. Những đôi mắt đủ các màu sắc nhìn Nhạn Hồi, đầy vẻ không biết làm sao cho phải.
Lũ yêu quái đều trông rất nhỏ, đối với yêu quái mà nói thì chắc hẳn bọn chúng cũng chỉ bằng khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Nhạn Hồi nghe nói lũ yêu quái lần này đều là do Lăng Phi và mấy sư thúc các núi khác phân nhau ra đi bắt.
Xem ra sau khi bắt chúng về, họ đã chia các yêu quái lớn và yêu quái nhỏ ra để giam riêng.
Nhưng điều kỳ lạ là… yêu quái bị bắt ở đây lại đều là Hồ yêu.
Nhạn Hồi cau mày đứng trước cửa nhà lao một chốc, nhưng chỉ trong một chốc này đã có một tiểu nữ yêu sợ đến phát khóc.
Ánh mắt Nhạn Hồi rơi vào người nó, bên cạnh nó có một thiếu niên yêu quái lập tức đứng chặn trước mặt tiểu nữ yêu, thiếu niên nhìn Nhạn Hồi chằm chằm, ánh mắt đầy thù hận: “Các ngươi lại muốn làm gì?”
Nhạn hồi nhíu mày, cũng không giải thích mà hỏi thẳng: “Ai là Bạch Hiểu Lộ?”
Không có ai trả lời. Ngoài thiếu niên thù hận kia, tất cả đều sợ hãi run lẩy bẩy.
Nhạn hồi thở dài, lần này thì phiền toái rồi, nếu nàng thả con gái Hồ yêu đi thì chắc chắn phải mở cửa nhà lao, bây giờ một đám yêu quái bị giam thế này, nàng không thể mở cửa nhà lao chỉ để thả một tên được, các yêu quái khác cũng chẳng ngốc, chắc chắn cũng sẽ thừa cơ trốn chạy.
Nàng cũng không thể nói mình đến cứu người, nhưng nếu chỉ hô lên như vậy, bọn chúng đương nhiên sẽ tưởng nàng muốn làm gì bất lợi với chúng, trừ khi Bạch Hiểu Lộ là kẻ ngu, nếu không sao lại tự đứng ra được.
Suy nghĩ một chốc, Nhạn Hồi gãi đầu, chỉ đành uy Hi*p nói: “Không tự mình đứng ra, ta đây sẽ bắt bừa mấy kẻ ૮ɦếƭ thay đấy.” Chẳng có ai muốn ૮ɦếƭ, nhất định sẽ có người chỉ Bạch Hiểu Lộ, Nhạn Hồi nghĩ như thế.
Nhưng nàng không ngờ rằng lời còn chưa dứt, thiếu niên kia đã nói thẳng: “Ngươi đừng ở đây hù dọa người khác, ta đi với ngươi là được rồi.”
Nhạn Hồi lườm thiếu niên kia, rồi hít sâu một hơi, tiểu tử thối ςướק lời làm gì, tỏ vẻ anh hùng làm gì thế, đúng là rỗi hơi.
“Ngươi mở cửa đi, ta đi theo ngươi, muốn đánh muốn Gi*t gì cũng được.”
“Ai cần ngươi đi theo ta?” Nhạn Hồi quẳng cho nó một ánh mắt ghét bỏ, nàng thầm nghĩ đám yêu quái này đều còn nhỏ, sát khí trên người cũng chẳng đáng là bao, hơn nữa thả đám tiểu yêu quái này ra làm rối loạn tầm mắt của chúng đệ tử đỉnh Tâm Túc cũng tiện cho nàng chút nữa mang Bạch Hiểu Lộ đi…
Nghĩ đến đây, Nhạn Hồi bèn thở dài lẩm bẩm: “Được rồi được rồi, dù sao cũng đã làm rồi, chẳng ngại ầm ỹ một chút.”
Nhạn Hồi nhìn đám yêu quái rồi nói: “Không phải ta đến hại các ngươi.” Nói xong, nàng đưa tay xé từng tờ phong ấn dán trên nhà lao xuống, sau đó chưởng một cái phá nát khóa sắt trên cửa rồi chặn ở cửa nói: “Ai là Bạch Hiểu Lộ, nói ra thì ta sẽ thả hết các ngươi đi.”
Đến nước này, cho dù thiếu niên kia có tỏ vẻ anh hùng đi chăng nữa cũng vô dụng, vì ánh mắt các yêu quái đều tự nhiên tập trung nhìn Bạch Hiểu Lộ.
Nhìn cô bé đang run lẩy bẩy, Nhạn Hồi thở phào một cái, tránh khỏi cửa nhà lao: “Đi hết đi.”
Nghe xong ba chữ này, mọi người hẵng còn hơi do dự, nhưng có một tiểu nữ yêu sốt ruột chạy trốn vừa bước về phía cửa hai bước, thiếu niên áo vải kia lập tức nói: “Đừng tin cô ta, có trá.”
Nhạn Hồi liếc thiếu niên kia, cũng không giải thích, nhưng tiểu nữ yêu nọ rất muốn rời khỏi nơi này, cắn răng một cái rồi quyết tâm chui đầu ra khỏi cửa, Nhạn Hồi cũng không cản, để mặc cô bé chạy ra ngoài.
Nhạn Hồi khoanh tay dựa vào tường, động tác có vẻ cà lơ phất phơ: “Các ngươi đều không đi à?”
Vừa dứt lời, đám yêu quái còn lại ùn ùn chui ra khỏi cửa nhà lao, chẳng mấy chốc, bên ngoài đã có đệ tử đỉnh Tâm Túc phát hiện yêu quái trốn thoát, bên ngoài bắt đầu gà bay chó sủa ầm ỹ.
Rất nhanh, trong nhà lao chỉ còn lại thiếu niên và Bạch Hiểu Lộ đang ngơ ngẩn.
Nhạn Hồi tự bước vào nhà lao, không chẳng để ý đến thiếu niên kia, ngồi xổm trước mặt Bạch Hiểu Lộ, nhìn cô bé vẫn còn đang run rẩy, nàng sờ đầu nó.
Nghĩ lại cô bé đáng yêu thế này nhưng đã không còn mẹ, tuy chỉ là một yêu quái nhưng Nhạn Hồi vẫn có phần cảm khái: “Mẹ ngươi báo mộng nhờ ta cứu ngươi, đi theo ta.”
Bạch Hiểu Lộ ngẩng đầu nhìn nàng: “Mẹ? Nhưng mẹ đã… đã mất rồi.”
Nhạn Hồi thấy bên cạnh mình có khí đen tụ lại, nàng biết là Tam Vĩ Hồ đã đến, Nhạn Hồi nhìn sang bên cạnh, thấy Tam Vĩ Hồ vẫn chỉ luôn kể lể chuyện của mình đang nhìn con gái chằm chằm, gau mắt ướt đẫm, môi khẽ run, vẻ mặt phức tạp không nói nên lời.
Nhạn Hồi thở dài, kéo Bạch Hiểu Lộ dậy: “Không còn thời gian nữa, ta đưa ngươi rời khỏi núi Thần Tinh rồi nói sau.”
Nhạn Hồi đưa Bạch Hiểu Lộ ra khỏi nhà lao, nhưng thiếu niên áo vải vẫn còn đứng ở bên trong, lúc Nhạn Hồi sắp ra ngoài, thiếu niên áo vải bỗng chắn trước mặt nàng, nhìn nàng chăm chú rồi nghiêm túc hỏi: “Ngươi là người tu đạo, tại sao lại giúp yêu quái?”
Thiếu niên kia thấp hơn Nhạn Hồi một cái đầu, Nhạn Hồi nghe câu hỏi này thì cười cười, dáng vẻ không đứng đắn đưa móng vuốt nhéo má thiếu niên kia, nhéo xong lại nhìn vào mắt cậu ta nói: “Đó là vì ngươi vẫn chưa hiểu cái gọi là dịu dàng như nước của nữ nhân.”
Nàng buông mặt thiếu niên, sau đó đẩy nó sang bên cạnh: “Chớ có cản đường, tỷ tỷ còn đang vội đấy.”
Thiếu niên kinh ngạc sờ mặt mình rồi nhìn Nhạn Hồi chằm chằm, sau đó tai dần dần đỏ bừng lên, không nói được câu nào mà chỉ nhìn Nhạn Hồi đưa Bạch Hiểu Lộ đi xa.
Thiên Diệu nghe đến đây thì liếc nhìn Nhạn Hồi vẫn đang đắc chí, âm thầm nhấp một hớp trà.
“Sức quyến rũ của ta cũng thật là lớn, chỉ véo mặt vậy thôi đã bắt được trái tim của một thiếu niên yêu quái rồi.” Nhạn Hồi cảm thấy rất kiêu ngạo.
Giọng Thiêu Diệu bình thản nói: “Người ta chỉ cảm thấy xấu hổ vì hành vi không biết xấu hổ đó thay cô thôi.”
Nhạn Hồi im lặng, liếc xéo Thiên Diệu: “Miệng huynh sao ngày lúc càng ác độc thế? Tối khuya lén uống nước tiêu nóng à?”
Thiên Diệu lại nhấp một hớp trà: “Sau đó thì sao, cô đưa con gái Hồ yêu chạy trốn khỏi núi Thần Tinh à?”
Nhạn Hồi bĩu môi: “Trên đường bị mấy đệ tử của đỉnh Tâm Túc phát hiện, nhưng dựa vào cơ trí của ta thì vẫn gạt được họ, ta kiếm cách để họ đi hướng khác tìm yêu quái, sau đó ta đưa Bạch Hiểu Lộ ra ngoài.”
Thiên Diệu bất ngờ nhíu mày: “Nói vậy là cô đã cứu con gái của Hồ yêu kia ra thành công, nhưng sao bây giờ Hồ yêu này lại tới tìm cô?”
“Không phải…” Nhạn Hồi lại mở miệng, mang theo vẻ hoang mang buồn rầu, “Lúc đó tuy ta đưa Bạch Hiểu Lộ ra khỏi núi Thần Tinh, nhưng sau đó… cô bé chạy quá chậm nên lại bị người ta bắt về.”
“Vậy nên bây giờ Hồ yêu muốn cô đi cứu con gái nàng ta nữa sao?”
“Chắc là vậy, nhưng bây giờ ta vốn không thể quay về núi Thần Tinh, thêm vào đó Hồ yêu này chỉ gào khóc ầm ĩ trong giấc mộng của ta, ta hoàn toàn không nghe ra được nàng ta đang nói gì.” Nhạn Hồi vuốt mi tâm, “Hơn nữa, lần này cảm giác lệ khí trên người cô ta còn nặng hơn lần trước nữa, có vẻ như đã phát triển về con đường lệ quỷ…”
Thiên Diệu nghe vậy thì trầm ngâm một chốc.
Nhạn Hồi tiếp tục nói: “Đám yêu quái đang bị giam tử tế trên đỉnh Tâm Túc bỗng nhiên toàn bộ chạy hết, Lăng Phi chưởng quản đỉnh Tâm Túc đương nhiên phải điều tra rõ ràng chuyện này, sau đó cứ tra, tra mãi rồi tra đến ta. Mấy đệ tử ta gặp lúc đưa Bạch Hiểu Lộ chạy trốn đã xác nhận hôm đó ta đã từng xuất hiện trên đỉnh Tâm Túc, sau đó bọn họ… ép cung Bạch Hiểu Lộ, cuối cùng lộ ra ta.”
“Vì thế nên cô bị trục xuất à?”
Nhạn Hồi bĩu môi lắc đầu: “Chỉ thả mấy yêu quái thôi, sư phụ sẽ không đuổi ta đi đâu, từ trước đến giờ, ta gây họa còn nhiều hơn vậy nữa kìa.”
“Hử, thế thì tại sao?”
Nhạn Hồi tựa đầu vào tường nhớ lại, sau đó cười đến là ngọt ngào nói: “À, chắc hẳn là vì ta đánh Lăng Phi.” Nàng nhếch môi cười lộ chiếc răng khểnh, thoạt nhìn có vẻ tà ác: “Đánh sướng tay lắm.”