Hồ Ly Bán Kẹo Đường - Chương 19

Tác giả: Bách Lý

Chương 19: Viên đường thứ mười chín
Sâm Sâm vội vã chạy ra khỏi phòng học.
Đầu óc cô rối bời, lòng cũng hoảng, tay không khống chế được mà bắt đầu run rẩy. Lục Thần Dục hình như đã nói với cô cái gì đó, nhưng cô không có cách nào bình tĩnh mà nghe, hoảng hốt chạy vào nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu lấy điện di động ra gọi cho Sâm Mạt Lệ, điện thoại vang lên rất lâu đầu kia mới tiếp, vẫn là tiếng bận rộn huyên náo sau bếp, lưỡi dao sắc bén chặt ở trên thớt, bang bang vang dội. Sâm Mạt Lệ vào nhà kho, giọng ân cần: "Sao lại gọi điện tới đây?"
"Mẹ." Sâm Sâm gọi, lỗ mũi ê ẩm, "Mẹ đang bận sao?"
Sâm Mạt Lệ không trả lời, có người vào nhà kho, không biết nói cái gì, bà trả lời "Con gái của tôi." Tiếp tục nói với điện thoại: "Có phải con đã xảy ra chuyện gì ở trường không?"
"Không có." Sâm Sâm hít mũi một cái, thanh âm buồn rầu, "Chính là... có kì kiểm tra, con nghe bạn học nói, hình như kì thi tháng sẽ là kì thi chung giữa 14 trường."
"Vậy thật tốt, một loạt người thi xong, con cũng biết trình độ của trong thành phố của con thế nào." Sâm Mạt Lệ dừng một chút, nghi ngờ, "Con khẩn trương?"
"Có một chút." Sâm Sâm nói, "Nhất Trung với Tam Trung đồng thời thi đấu cùng trường bọn con."
"Nếu bình thường con chăm chỉ học tập một chút thì thời điểm thi cũng sẽ không khẩn trương." Sâm Mạt Lệ trách cứ cô, "Khi nào có kì kiểm tra? Con bây giờ đã bắt đầu khẩn trương, điều này nói lên điều gì? Này là nói rõ tâm tư của con toàn bộ không phải đặt ở trong trường học."
Bà nghiêm túc khiển trách, Sâm Sâm vâng dạ nghe, cho đến khi tiếng chuông chói tai vang lên, Sâm Mạt Lệ nói, "Nếu thành tích học tập bị thụt lùi, con nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ có cuối tuần nữa, đi học bổ túc đi. Thôi chạy nhanh trở về còn học."
"Con biết." Sâm Sâm nói, "Mẹ, hẹn gặp lại."
Sau khi kết thúc việc nghe một đợt giáo huấn, trong lòng cô ngược lại ổn định hơn chút. Trở lại phòng học, cô nhìn thấy Lục Thần Dục ngồi ở hàng ghế cuối cùng, đang bò ra bàn ngủ. Buổi chiều là giờ lịch sử, Triệu Chiếu khẽ meo meo, cầm điện thoại di động ngồi xuống bên cạnh Lục Thần Dục, vẫn còn cùng Hàn Lâm Kiệt dùng voice chat nói chuyện trên Wechat, hưng phấn lại đắc ý nói: "Lão Hàn, tớ cùng Lục ca đang chiếm chỗ ngồi của cậu nè."
Sâm Sâm ngồi xuống, Lâm Thiên Úy quay người lại, nháy mắt nói: "Cậu vừa rồi sao vậy?"
Dưới ánh mắt của mọi người trực tiếp bị Lục Thần Dục ôm cũng quá kích thích rồi.
"Không sao." Khuôn mặt Sâm Sâm còn chưa có khôi phục, sắc mặt so với bình thường càng trắng, "Chỉ là có chút tụt huyết áp thôi."
"Cậu chưa ăn cơm hả?" Lâm Thiên Úy rất kinh ngạc.
"Ừ." Sâm Sâm hạ thấp giọng, "Giảm cân."
Cô chóng mặt, còn xuất hiện triệu chứng tim đập rộn ràng, tay run rẩy, quả thật giống như bị tụt huyết áp. Lâm Thiên Úy trong đầu nghĩ buổi tối mình còn ăn khuya, trong khi cậu ấy gầy như vậy lại còn giảm cân, trong lòng không có chút tư vị gì.
Trong chốc lát, thầy giáo tới, mặt đầy bi thương mà bắt đầu nói về lịch sử sau thời đại nhà Thành.
Triệu Chiếu một chút cũng không muốn nghe, thấy Lục Thần Dục di chuyển, nửa bên gò má từ trong cánh tay lộ ra, mắt lim dim quan sát thầy giáo giảng bài. Thầy hỏi "Chiến tranh Nha phiến* lần đầu tiên xảy ra là lúc nào?"
*Chiến tranh nha phiến: nước Anh mượn cớ Trung Quốc cấm thương nhân Anh buôn bán thuốc phiện nên phát động chiến tranh xâm lược Trung Quốc 1840-1842, sau khi chiến tranh bùng nổ Lâm Tắc Từ lãnh đạo nhân dân yêu nước ở Quảng Đông kiên quyết chống lại, nhưng triều đình nhà Thanh mục nát nhiều lần thoả hiệp với quân xâm lược, để cho quân xâm lược lần lượt đánh chiếm Hạ Môn, Ninh Ba, Thượng Hải..., quân lính đã tiến sát thành Nam Kinh. Dưới sự ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ bằng vũ lực của quân Anh, triều đình nhà Thanh đã nhục nhã đầu hàng và ký với quân Anh "Điều Ước Nam Kinh", đây là nổi nhục mất nước đầu tiên trong lịch sử cận đại Trung Quốc. Từ đó, Trung Quốc dần dần trở thành một nước nửa thuộc địa, nửa phong kiến, Cách mạng dân chủ của chủ nghĩa chống phong kiến, chống đế quốc cũng từ đó ra đời. Còn được gọi là chiến tranh nha phiến lần thứ nhất.
Triệu Chiếu ôm điện thoại di động lại gần, hạ thấp giọng nói: "Lục ca, lão Hàn gọi tớ chơi game, tới một ván không?"
Sâm Sâm cùng mấy âm thanh thưa thớt trả lời vấn đề của thầy giáo, người phía sau đột nhiên lên tiếng, bị cắt ngang một chút.
Lục Thần Dục ném ánh mắt lãnh đạm tới: "Im miệng."
Triệu Chiếu nghe lời, yên lặng làm một động tác khéo miệng.
Kết thúc giờ học, Sâm Sâm không muốn tới nhà ăn ăn cơm, cầm trà sữa Lâm Thiên Úy cho về ký túc xá. Cô xin nghỉ với thầy giáo, buổi tối ở lại ký túc xá làm đề. Tô Ỷ Hạ chỉ ở một chút trong buổi tự học buổi tối liền trở về, nhìn video học động tác nhảy múa, động tĩnh rất lớn, ngay cả phòng cách vách cũng có thể nghe rõ.
Cao Vũ Hân trở lại nhìn thấy cô ấy như vây, trong lòng tức đến mức muốn nổ tung, hết lần này đến lần khác Tô Ỷ Hạ còn không có tự giác, ở trước mặt các cô nhảy qua nhảy lại. Lúc Cao Vũ Hân lấy đồ cùng cô ấy ᴆụng một cái, hô to: "Cậu đạp vào chân tôi rồi."
"Cậu tự ᴆụng vào, lại còn trách tôi?" Tô Ỷ Hạ phản bác.
"Nếu không phải cậu cứ ở chỗ này làm ảnh hưởng người khác, tôi cũng sẽ không ᴆụng vào cậu." Cao Vũ Hân lạnh mặt nói, "Ký túc xá là khu vực công cộng, không phải chỗ của mình cậu, cậu mỗi ngày ở chỗ này ầm ầm ĩ ĩ còn có để cho người khác nghỉ ngơi hay không?"
"Ký túc xá không phải của mình tôi, nhưng mọi người cũng đâu có ý kiến gì với tôi." Tô Ỷ Hạ liếc mắt.
"Cậu có tin tôi sẽ tìm quản lý kí túc xá phản ánh hay không?" Cao Vũ Hân lườm cô ấy.
"Cậu đi đi, có bản lĩnh thì đi luôn đi." Tô Ỷ Hạ một chút cũng không bị ảnh hưởng, giọng nói lành lạnh, "Hôm nay cứ như ăn phải thuốc nổ, cho rằng tôi sẽ sợ cậu chắc? Hay là do Khương Hoa nhà mấy người còn không rõ sống ૮ɦếƭ, cậu tức giận không có chỗ xả liền tìm tôi hả giận?"
Hai mắt Cao Vũ Hân như muốn phun lửa, lạnh lùng nói: "Chỉ bằng vào cậu cũng xứng kêu tên anh ấy? Cậu đứng trước gương soi xem, cậu học chính chủ* nhà cậu nhảy múa cái gì đó trông có thật sự giống đang nhảy múa không? Tập thể dục theo đài radio có khi còn trông đẹp hơn! Sớm hay muộn cũng phải xuyên thủng tầng giấy*, còn không biết xấu hổ mà đánh đồng bản thân với phái diễn xuất."
*Ở đây tác giả viết là ""sớm muộn hồ xuyên địa tâm đích đoàn" t cũng không biết phải edit ra sao mạn phép viết là "xuyên thủng một tầng giấy" như nhiều bạn đọc ngôn tình nhiều sẽ biết ý tớ edit ở đây đại loại là: Dù gì cũng phải nói ra sự thật, xuyên thủng tầng giấy mỏng như kiểu chọc vỡ 1 điều mà bạn không muốn thừa nhận ấy:vv Nói chung là đây mới chỉ là ý kiến riêng của tớ, nghe có vẻ phù hợp với hoàn cảnh. Còn bạn nào biết rõ ý của câu này thì mong rằng sẽ giúp chúng tớ một chút. Cảm ơn:vv
"Cao Vũ Hân, cậu tự tìm ૮ɦếƭ." Tô Ỷ Hạ cũng nổi giận, chỉ tay về phía mũi của cô ấy nói, "Cậu hôm nay đã muốn cùng tôi ầm ĩ thì cũng đừng trách tôi không khách khí."
"Đừng có ầm ĩ nữa." Sâm Sâm rốt cuộc không nhịn được phải đứng ra, cắt đứt hai người, "Hôm nay thân thể tớ không được thoải mái, mời hai cậu nói nhỏ một chút." Cô không có tâm tư nhìn hai người gây gổ, cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị tắm, đóng cửa lại, hai người bên ngoài căn bản không để ý tới cô, gây gổ tiếp tục lên cao trào, từ mâu thuẫn riêng phát triển đến công kích idol lẫn nhau, đem từng cái hắc liêu* nói ra, xuất sắc mà tranh chấp.
*hắc liêu: mấy câu chuyện bôi đen
"Kỹ thuật diễn mẹ nó mỗi ngày cũng chỉ là thổi phồng. Tra nam bỏ vợ bỏ con, nhân phẩm gớm như vậy các cô còn xem như bảo bối, ghê tởm ૮ɦếƭ tôi rồi."
"Cô có bệnh sao? Tin đồn bị bác bỏ bao nhiêu lần như vậy, đó chỉ là một người phụ nữ điên tinh thần thất thường tới ăn vạ, đừng có mà đem mấy chuyện không có căn cứ này nói ra! Mà idol của cô chỉnh dung bao nhiêu lần? Đôi mắt hai mí của cô cắt sao lại thất bại như vậy? Là hỏi bác sĩ từ idol nhà cô à?"
Blah blah blah blah, ríu ra ríu rít.
Sâm Sâm một chút cũng không muốn nghe, cô dùng sức che lỗ tai, không biết làm sao với thanh âm ầm ĩ có lực xuyên thấu có thể so với lựu đạn của nữ sinh, có thể khiến một cái tường bị ầm nát. Cô ngơ ngác ở trên bồn cầu, cúi đầu nhìn một cái, kinh nguyệt tới rồi.
Nhà dột lại còn gặp mưa suốt đêm, chỗ nào cũng không thuận lợi.
Ở trong phòng vệ sinh hơn nửa tiếng, hai người bên ngoài ồn ào đến mệt mỏi, đi tìm quản lý kí túc xá khiếu nại. Sâm Sâm tắm xong đi ra, vừa vặn gặp Cao Vũ Hân đang đi vào, đối phương liếc cô một cái, ngồi xuống nước mắt rơi lộp bộp, nức nở nói: "Các cậu thật không có lương tâm, Khương Hoa còn không biết có thoát khỏi nguy hiểm hay không đây này."
Sâm Sâm không nói tiếng nào leo lên giường, nằm xuống rồi nhắm mắt lại, muốn đem cái tên này đuổi ra khỏi đầu. Suốt cả ngày, hai chữ Khương Hoa giống như mầm bệnh chiếm cứ trong đầu cô, không ngừng xâm chiếm ký ức cùng tình cảm của cô, cô không muốn cùng người này có bất kỳ liên quan gì, thế nhưng những thứ đó cứ ngang ngạnh xông đến trước mặt cô.
Tai nạn xe cộ, làm sao không dứt khoát ૮ɦếƭ luôn đi còn cấp cứu cái gì, không đáng, anh ta không đáng được các bác sĩ tốn công tốn sức.
Một nhà ba người đều bị tai nạn xe cộ, thật tốt, người một nhà thì phải chỉnh tề, tốt nhất là nắm tay nhau lên thiên đường luôn đi.
Sâm Sâm cắn chăn, hốc mắt không tự chủ được mà tràn ra nước mắt, cô cảnh cáo bản thân không được biến thành người ác độc, nhưng cô chính là không nhịn được mà nguyền rủa trong lòng, nguyền rủa cái người đàn ông đã từ bỏ cô cùng Sâm Mạt Lệ.
Từ Đế Đô lưu lạc đến Minh Thành, đôi tay nhẵn mịn của Sâm Mạt Lệ chứa đầy vết chai, mỗi ngày cô phải chịu đựng cái tính khí nóng nảy của bà đều bởi vì ông ta, vì cái thứ gọi là hình tượng, vì cái thứ gọi là tiền đồ, đem người phụ nữ mới mười chín tuổi đã vì ông ta sinh con đuổi đi.
Lúc thảo phấn* sao lại không suy nghĩ một chút mình còn phải giữ hình tượng và tiền đồ.
*Bọn mình không tìm ra nghĩa, bạn nào biết thì giúp bọn mình với nhé.
Sâm Mạt Lệ lúc còn trẻ không có đầu óc, theo một người diễn viên không nổi tiếng chạy khắp thế giới, sau đó ông bà ngoại của cô biết chuyện, ngại mất mặt, trực tiếp cùng bà đoạn tuyệt quan hệ, cháu gái ngoại họ cùng không cần, xem ra với bọn họ, đứa bé kia cũng chỉ biểu tượng cho sự sỉ nhục.
Sâm Sâm từ khi sinh ra đã chưa từng thấy qua ông bà ngoại, Sâm Mạt Lệ cũng bướng bỉnh, ban đầu cùng Khương Hoa xa cách mấy năm, sau khi nghe được tin tức anh ta kết hôn thì hoàn toàn từ bỏ ý định, rời khỏi Đế Đô lặn lội đến Minh Thành, một mình kiên cường đem Sâm Sâm nuôi lớn. Nhiều năm như vậy trôi qua, bà cũng chưa từng mang Sâm Sâm trở lại quê nhà, tin chắc rằng tự mình có thể nuôi được đứa trẻ.
Nhưng mà, những điều khổ sở này vốn dĩ cô không cần phải chịu đựng. Trong lòng Sâm Sâm hận, hận người đàn ông vứt bỏ mẹ con cô, hận ông bà ngoại chưa từng gặp mặt, hôm nay thấy tin tức xảy ra tai nạn của Khương Hoa, cô nghĩ, thật đúng là thiên đạo luân hồi.
Tin tức nói mặc dù Khương Hoa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vợ cùng con trai lại bị thương nghiêm trọng.
Là báo ứng sao? Có lẽ trời cao đã bắt đầu trừng phạt tên tra nam này, nhưng Sâm Sâm một chút cũng không vui vẻ nổi. Cho dù người đàn ông kia mất đi gia đình, nhưng ba cô cũng sẽ không trở lại, vĩnh viễn không trở lại.
Cô yên lặng cả một buổi sáng.
Giữa trưa, Sâm Sâm từ nhà ăn đi ra, dùng nước lạnh rửa mặt, tinh thần rốt cuộc cũng khá hơn một chút. Tầng một, có một nam sinh đi tới, vừa hưng phấn lại xấu hổ: "Bạn học Sâm Sâm, cậu còn nhớ tớ không?"
Sâm Sâm lau mặt, quay đầu, cười nói: "Nhớ, bạn học Diêu Hoằng."
Là nam sinh hôm qua tặng hoa cho cô.
"Cậu khỏe." Diêu Hoằng nhìn chằm chằm mặt cô, ánh mắt có chút biến đổi, lắp bắp nói, "Tớ vừa nhìn thấy cậu, liền muốn tới chào hỏi, có phải do thời tiết quá nóng nên cậu mới dùng nước lạnh không? Da nữ sinh các cậu dễ bị tổn thương, không nên trực tiếp dùng nước lạnh rửa mặt."
"Cảm ơn cậu đã quan tâm, tớ phải về nghỉ trưa, gặp lại sau." Sâm Sâm nói xong liền muốn đi, Diêu Hoằng rõ ràng muốn nói thêm mấy câu với cô, lại không muốn trì hoãn thời gian cô nghỉ ngơi, mâu thuẫn liền hiện rõ trên mặt.
Nam sinh này hẳn là thật lòng, dè dặt thích cô.
Thấy biểu tình của cậu, Sâm Sâm không biết làm sao lại nghĩ đến câu nói hôm qua của Lục Thần Dục, nếu như chuyện cô hai mặt bị phát hiện, sẽ bị tất cả mọi người khinh bỉ. Cái vấn đề này cô đương nhiên biết, cô cũng không phải học sinh tiểu học, cậu cho rằng cô là người ngu hay sao? Ở đó cao cao tại thượng mà dạy dỗ người khác.
Sâm Sâm cắn răng, dừng bước, nhìn Diêu Hoằng, đầu nóng lên, hướng cậu thẳng thắn nói: "Thật xin lỗi, hoa ngày hôm qua cậu tặng tớ làm hư rồi."
"Hoa?" Diêu Hoằng sửng sốt một chút, lập tức cười nói, "Không sao không sao, nếu cậu thích, ngày mai tớ lại mua cho cậu."
Sâm Sâm lắc đầu một cái, nói: "Không cần mua cho tớ, tớ làm hư quà của cậu, cậu không giận là tốt rồi."
"Tớ không tức giận! Tại sao tớ phải tức giận?" Diêu Hoằng cười hắc hắc, "Hoa tặng cho cậu, cậu thích thì giữ lại, không thích thì vứt bỏ, chỉ cần cậu vui vẻ là được."
"Cám ơn." Sâm Sâm mím môi, "Tớ đi trước."
"Được, gặp lại sau." Diêu Hoằng đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô, đỏ mặt.
Sâm Sâm đi trên hành lang, chợt nghe mấy tiếng vang, giống như tiếng chụp hình trên điện thoại. Cô dừng bước xoay người, phát hiện bóng người đằng sau cây cột, đi tới nhìn một cái, đối phương không hoảng hốt không vội vàng, vừa nhai kẹo cao su vừa chơi điện thoại di động, tựa như không muốn nhìn Sâm Sâm.
Là cán bộ trong hội học sinh sáng nay.
Sâm Sâm bình tĩnh nhìn cô ta: "Cậu chụp lén tôi."
"Vừa mở miệng đã nói tôi chụp lén, cậu cho rằng cậu là đại minh tinh sao?" Nữ sinh cười nhạt, "Không có chứng cứ thì đừng nói bậy, cái này gọi là ngậm máu phun người cậu hiểu không?"
Sâm Sâm rõ ràng nghe được tiếng chụp hình, không kìm được trừng cô ta: "Cậu đưa điện thoại của cậu cho tôi nhìn một chút."
"Dựa vào cái gì?" Nữ sinh nói, "Xem điện thoại của người khác là xâm phạm quyền riêng tư, cậu đường đường là học sinh cao trung, vậy mà cái đơn giản này cũng không biết?"
"Cậu!" Sâm Sâm giận đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng nghĩ tới đối phương là nhân vật hung ác, dưới cô ta không biết còn có bao nhiêu nhóm nhỏ, lại không dám cùng cô ta lấy cứng chọi cứng, không thể làm gì khác liền nói, "Tôi sẽ đến hội học sinh tố cáo cậu."
"Cậu cho rằng cậu là ai? Chỉ bằng việc tố cáo sẽ dọa bổn tiểu thư sợ cậu sao?" Nữ sinh cười một tiếng, trước khi đi còn liếc cô một cái, giễu cợt, "Muốn đối chọi với tôi thì cậu tốt nhất nên sẵn sàng nhận kết quả đi."
Sâm Sâm thiếu chút nữa liền muốn xông lên giựt cái điện thoại di động của cô ta, nghĩ lại một chút liền thấy không được, nếu thật sự làm như vậy, cô ta quay lại đòi đánh nhau thì đến lúc đó muốn nói cũng không được, người thua thiệt ngược lại lại là bản thân cô.
Chắc chắn cô ta đã dùng thân phận cán bộ hội học sinh mà khi dễ bạn học, nếu muốn vạch trần cô ta, phải đem những chuyện cô ta đã từng làm ra ngoài ánh sáng.
Nhìn dáng vẻ phách lối của cô ta, đoán chừng ở trường cũng là nhân vật làm mưa làm gió không ít, Sâm Sâm quyết định viết bức thư tố cáo, chỉ cần đi điều tra, nhất định có thể tìm được chứng cứ cô ta khi dễ bạn học.
Không biết nữ sinh kia vừa mới chụp được gì, lại định làm gì với những tấm hình kia, Sâm Sâm tạm thời nhịn xuống khẩu khí này, chuẩn bị đi lên lầu viết thư tố cáo, ánh mắt khẽ động, thấy nữ sinh kia đang tiến lại gần đây.
Sâm Sâm đứng tại chỗ, muốn nhìn nàng còn có gì muốn nói.
Tuy nhiên, lần này biểu tình của nữ sinh kia rất quái dị, tựa hồ có chút hốt hoảng, lại mang theo mấy phần không cam lòng. Cô ta đi nhanh đến trước mặt Sâm Sâm, giơ điện thoại di động, mở album, mấy tấm hình mới nhất là chụp lúc Sâm Sâm đang nói chuyện với Diêu Hoằng.
"Tôi sẽ xóa hình đi, thật xin lỗi."
Động tác của nữ sinh này rất nhanh, Sâm Sâm căn bản không phản ứng kịp, cô ta đã xóa hết hình, cuối cùng, còn hung hăng trừng Sâm Sâm một cái, nghiêng đầu rời đi.
Sâm Sâm ngẩn ra, chuyện vừa phát sinh không quá mấy phút, cô không hiểu đối phương làm sao lại thay đổi nhanh như vậy. Lúc uy Hi*p cô, thái độ của cô ta hoàn toàn coi thường, bây giờ làm sao lại đột nhiên thay đổi.
Sâm Sâm định thần một chút, đi về trước phía khúc cua trước mặt nhìn sang, trong lòng toát ra cái ý nghĩ quỷ dị. Cô hít sâu một hơi, đi qua bên kia, vừa mới cong người, quả nhiên nhìn thấy có người dựa ở trên tường, ánh mặt trời bên ngoài xen qua lá cây chiếu vào, chia đồng phục của cậu thành từng mảng sáng tối, nửa bên mặt vừa vặn cũng có ánh mặt trời, một màu vàng chói ở trên da thịt trắng nõn, có thể thấy rõ lớp lông tơ trên mặt cậu.
Ánh mắt cậu híp một nửa, đứng đấy phơi nắng, tư thế lười biếng, giống như mèo.
Sâm Sâm đứng trước mặt cậu, Lục Thần Dục hơi vén mí mắt lên.
Cậu đương nhiên nghe được tiếng bước chân của cô, cũng không né tránh, căn bản là không có ý định tránh cô.
Sâm Sâm cắn môi, trong đầu nghĩ, cậu vừa mới làm gì nữ sinh kia mà chưa đến ba phút, thái độ của nữ sinh kia liền thay đổi, cái này cũng quá khoa trương rồi, quả nhiên người có tiền muốn làm gì thì làm.
"Cậu... Cậu đã làm gì?" Cô hỏi, mặc dù cô biết cậu ghét mình làm bộ, nhưng cô đã thành thói quen, không tự chủ liền cất lên chất giọng nũng nịu.
Giọng cô vốn đã mềm mại, không có chút lực uy Hi*p nào, lúc này lại nhẹ nhàng nói chuyện, giống như một cô gái nhỏ thục nữ. Nghe nhiều, thật ra cái loại cảm giác này cũng không đáng ghét.
"Không có gì." Lục Thần Dục nghiêng đầu, "Uy Hi*p một chút."
Cậu vừa nói uy Hi*p, Sâm Sâm khẽ run.
"Cậu tại sao phải giúp tôi?" Cô có chút không hiểu, cậu không phải ghét cô sao? Sao buổi sáng nay lại thay cô giải thích trước mặt giáo viên, bây giờ lại giúp cô giải quyết phiền toái, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì a?
Lục Thần Dục dựa lưng vào tường, nhìn tư thế cậu có chút tùy ý, thực tế bắp thịt đã căng chặt. Cậu đánh giá Sâm Sâm, trong lòng cân nhắc một chút, đột nhiên mở miệng: "Cậu đừng tức giận có được không?"
Giọng cậu không tự nhiên như bình thường, nếu cẩn thận nghiên cứu liền có thể nghe ra một tia cẩn thận, tâm tình Sâm Sâm có chút phức tạp.
Lục Thần Dục thấy cô không lên tiếng, liền biết hỏng việc. Cậu không biết cách dỗ con gái, dứt khoát đứng thẳng người, nhìn có chút trang trọng hơn, thoáng cúi người, đến gần bên tai đối phương.
"Chuyện ngày hôm qua, tôi xin lỗi."
Lúc này Sâm Sâm rốt cuộc cũng có phản ứng, khó chịu nói: "Cậu tại sao phải xin lỗi, cậu nói cũng không sai."
Lục Thần Dục: "..."
Quả nhiên không thành công.
"Tôi không biết chuyện trước kia của cậu, nói chuyện rất khó nghe, làm tổn thương cậu." Lúc nói chuyện Lục Thần Dục chuyên chú nhìn rái tai mềm mại trắng nõn của cô, kiên nhẫn giải thích. Vốn nghĩ rằng cô là người thích đùa bỡn lời nói của người khác, cậu sẽ không thể nhịn được, quan hệ của hai người rất nhanh sẽ kết thúc. Nhưng mà, khi cậu dùng một khoảng cách gần nhìn cô, cảm giác trên người cô đặc biệt sạch sẽ, còn có mùi hương dễ chịu, không nhịn được hồi tưởng xúc cảm mềm mại ngày hôm qua, nghĩ một lần, trong lòng liền mềm mại một phần, nghĩ mười lần, tất cả kiên nhẫn đều trở về.
Được rồi, kiên nhẫn cả đời này đều dành cho cậu.
"Sau này tôi sẽ không hung dữ với cậu, cậu cũng đừng xụ mặt không phản ứng tôi." Lục Thần Dục nói. Cô như vậy, cậu sẽ tự trách bản thân mình.
Sâm Sâm khó hiểu nhìn cậu một cái, đại thiếu gia nay lại để ý người khác? Cô cho dù đang bực bội cũng cảm thấy, Lục Thần Dục chưa bao giờ nói nhiều như vậy.
Sâm Sâm nghĩ đến tính cách dễ nổi giận của cậu, so với Sâm Mạt Lệ chỉ có hơn chứ không kém, nên cũng không dám làm loạn trước mặt cậu, để tránh bị vạ lây.
"Tôi không có giận cậu." Cô nói dối, "Mấy ngày nay tâm trạng tôi không tốt."
Lục Thần Dục: "Vậy làm sao tâm trạng cậu mới tốt?"
Nói đến đây, tầm mắt Sâm Sâm hạ xuống, cô không biết, có lẽ rất lâu cũng sẽ không tốt.
"Có chuyện vui thì tâm trạng cũng tốt hơn a." giọng cô nhẹ nhàng, tiếp tục nói dối, "Ví dụ như ở kì thi sắp tới, tôi thi tốt mẹ tôi không tức giận, thì tâm trạng tôi liền tốt."
À. Lục Thần Dục nghĩ, cậu bế tắc rồi.
"Chuyện lúc nãy cảm ơn cậu, tôi về lớp trước." Sâm Sâm không muốn đứng đây nói chuyện phiếm với cậu nữa, mà còn là đề tài nhạy cảm.
"Tôi nói, ở trường, sẽ không có ai đánh cậu nữa." Đột nhiên Lục Thần Dục nói, thoáng cất cao giọng, "Nếu như có người khi dễ cậu, cậu đến tìm tôi, tôi đảm bảo với cậu những lời này là thật, có tin hay không?"
Lúc nói những lời này, cậu rất nghiêm túc nhìn Sâm Sâm, đôi mắt trong veo chưa từng thấy. Mặc dù cậu thường xuyên không khống chế được mà động thủ với người khác, nhưng cậu rất quen thuộc với việc bảo vệ người bên cạnh, sự trượng nghĩa dường như đã ăn sâu vào xương tủy cậu, có chút không nhận ra được, vô cùng phù hợp với chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Sâm Sâm nhìn thẳng đôi mắt sáng như sao kia, phòng thủ trong nội tâm thoáng buông lỏng, liền tin tưởng.
Cô gật đầu một cái, thanh âm rất nhẹ: "Vậy cảm ơn cậu."
Thời gian nghỉ trưa rất dài, học sinh nội trú cũng về ký túc xá nghỉ ngơi. Cao Vũ Hân mua giấy màu, gấp cho Khương Hoa một ngàn con hạc giấy cầu phúc. Sâm Sâm không nghĩ trong ký túc xá của mình lại chồng chất những con hạc giấy này, trực tiếp ngủ ở phòng học. Bàn học cứng rắn, không mềm mại giống giường ngủ, cô ngủ một chút liền ngồi dậy, cảm giác nhức đầu đau lưng, còn cánh tay đã sớm tê rần.
Mí mắt nặng nề mở ra, Sâm Sâm ngẩn người một hồi, chờ ý thức thanh tỉnh một chút, không nhịn được vươn người, kết quả cánh tay ᴆụng phải một vật gì đó, cô giật mình rút tay về. Cô quay đầu lại nhìn, thấy Triệu Chiếu nửa nằm trên bàn Hàn Lâm Kiệt, lưng dựa vào tường, hai tai đeo tai nghe, ôm điện thoại chơi đến vui vẻ.
"Em gái Sâm Sâm dậy rồi?" Cậu nói, "Biết chơi trò chơi không?"
"Trò gì?" Sâm Sâm có chút tò mò, "Cậu chơi cả một buổi trưa có thấy mệt không?"
"Nông trại a." Triệu Chiếu nói, "Lục ca không biết đi đâu, vốn dĩ tớ đang cùng cấp với lão Hàn, lại gặp phải học sinh tiểu học, hại tớ rớt hạng."
Đánh bại được cậu cũng không chỉ là học sinh tiểu học. Sâm Sâm lặng lẽ nói trong lòng.
"Chưa đến giờ học đâu, em gái Sâm Sâm làm một ván không?" Triệu Chiếu hướng cô nháy nháy mắt, "Kéo cậu lên cấp a."
Sâm Sâm cười uyển chuyển từ chối: "Không được, cậu kéo tớ không được đâu."
Tâm trạng vững như núi Thái Sơn, cùng với biểu tình hờ hững, Triệu Chiếu kinh hãi: "Cậu đến cấp nào rồi?"
Sâm Sâm nháy mắt: "Đồng."
Triệu Chiếu suy nghĩ một chút, được rồi, cậu là em gái dễ thương, anh trai không cười. Cậu uyển chuyển nói: "Loại người thích học tập như cậu, trong điện thoại có trò chơi đã rất hiếm rồi."
Thật ra là không có đâu. Trong lòng Sâm Sâm than thở, làm sao cô dám tải trò chơi về điện thoại, nếu như bị Sâm Mạt Lệ phát hiện, khẳng định là sẽ lột da cô.
Một tiếng giễu cợt truyền vào tai, trầm thấp quen thuộc, Sâm Sâm ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Thần Dục từ cửa sau đi vào, Triệu Chiếu lập tức giả bộ đáng thương: "Lục ca, xin cậu, tớ cần một đồng đội đáng tin."
"Không có tinh thần." Lục Thần Dục ngồi xuống, thuận tay đặt một ly nước trên bàn Sâm Sâm, sau đó bắt đầu buồn ngủ.
Một ly trà sữa, bên ngoài ly còn đọng lại vài giọt nước đá.
Sâm Sâm ngơ ngẩn, có chút không tin được nhìn về phía cậu, hỏi: "Cho tôi?"
Lục Thần Dục liếc cô một cái: "Cậu không vui vẻ."
Sâm Sâm im lặng, cậu đây là nhớ những gì cô nói sao? Luôn cảm thấy lòng tốt của cậu có chút bất ngờ và khó đoán, thấp giọng hỏi: "Vậy làm sao cậu mua được?"
"À." Lục Thần Dục chậm rãi nói, "Thuận tay."
"Lục ca, tớ có không?" Triệu Chiếu nghe bọn họ nói chuyện, không nhịn được sáp tới gần.
"Cậu không có chân sao?" Lục Thần Dục không để ý đến cậu ta, nằm xuống, "Ngủ."
Lời của Triệu Chiếu nghẹn ở cổ họng, trong lòng khó hiểu ủy khuất, cậu có chân a, nhưng không phải Lục ca mang cho cô em Sâm Sâm uống sao, tại sao lại không thuận tay mang cho cậu!
Sâm Sâm thấy cậu có chút bất mãn, chỉ ly trà sữa thấp giọng hỏi: "Cậu có muốn uống không?"
Triệu Chiếu khoát tay lia lịa nói: "Tớ có chân tớ có chân." Rồi vội vàng chạy đi mua nước.
Lục Thần Dục đang ngủ chợt phát ra tiếng hừ lạnh, Sâm Sâm nghĩ đến lời nói ngày hôm qua của cậu, không dám đem trà sữa đổ đi. Nhưng cô đang đến kỳ kinh nguyệt, không thể uống nước lạnh, đưa tay thử nhiệt độ, cái ly này dường như đã được ở dưới ánh mặt trời một hồi, mới không lạnh như cô nghĩ. Sâm Sâm cắn ống hút uống một ngụm nhỏ, ngọt vô cùng.
Lục Thần Dục ngủ một buổi chiều, một ngày mùa hè dài ngoằng rốt cuộc cũng đã kết thúc, thứ sáu Khắc Lý Tư không có tiết, giờ tan học thứ năm tới dặn dò, chuyện thứ nhất chính là nhắc nhở mọi người phải chuẩn bị cho cuộc thi tháng.
"Nửa tháng sau chính là lần thi tháng đầu tiên của học kỳ này, lần này là mười bốn trường cùng thi, mặc dù sẽ biết được thứ hạng của mình ở toàn thành phố, nhưng tôi rất không đồng ý cách làm này, nhưng không có cách nào khác, nhập gia tùy tục, bộ giáo dục đã sắp xếp như vậy, thầy các em có phản kháng cũng vô lực." Khắc Lý Tư nói tiếp, "Kì thi tháng được xếp trước kỳ nghỉ đông tháng mười, thi xong liền nghỉ, nhất định các em sẽ rất vui vẻ, nếu đã như vậy thì phải càng chăm chỉ chuẩn bị cho kỳ thi."
Đại đa số mọi người trong lớp đối với thi cử đều là thái độ thờ ơ, Sâm Sâm chú ý, chỉ có Quyền Tuấn Hi trước mặt cô, khi nghe đến hai chữ "thi tháng" liền theo bản năng thẳng người.
Kỳ thi tháng rốt cuộc cũng đã tới, cô phải tập trung, đây là cơ hội để cô chứng minh trước mặt Sâm Mạt Lệ.
"Còn một chuyện nữa, tôi muốn đổi vị trí ngồi của các bạn một chút." Khắc Lý Tư hỏi, "Tôi muốn hỏi mọi người, có ai không hài lòng với chỗ ngồi của mình không?"
Không có ai giơ tay.
Sâm Sâm ngược lại đã chuẩn bị tâm lý, cô biết Sâm Mạt Lệ đã gọi điện thoại cho Khắc Lý Tư rồi.
"Được, xem ra các bạn học đã chung sống với nhau vô cùng hòa hợp, tôi rất vui." Khắc Lý Tư tựa hồ có chút phiền não, nhún nhún vai nói, "Bất quá tôi vẫn phải điều chỉnh chỗ ngồi của các bạn. Sâm Sâm cùng Quyền Tuấn Hi, các em ngồi trước Captain một bàn, Lâm và Huyên Huyên, xin lỗi phải tách các em ra, Huyên Huyên và Lâm Thiên Úy một bàn, Tú Lâm cùng Túc một bàn."
Chu Túc là bạn cùng bàn với Triệu Chiếu, nghe đến khúc này, Triệu Chiếu không nhịn được giơ tay, hỏi: "Thầy, tại sao bàn em cũng phải đổi?"
"Có lúc em sẽ không thể không tiếp nhận được kết quả." Khắc Lý Tư nói.
Triệu Chiếu đã hiểu sự an bài này của lão Vương, là đem tính cách an tĩnh cùng hoạt bát hiếu động tách ra, để cho nhiệt tình thích học ngồi chung một chỗ, thích chơi bời ngồi chung một chỗ. Nhưng nếu như vậy, cậu sẽ không thể cùng hai nữ sinh bàn trước xem phim Mỹ nữa, thấy sắp mất đi sự vui vẻ, Triệu Chiếu thử vùng vẫy, cười hì hì nói: "Thầy cũng không cần phí tâm vì em, em ngồi chỗ đấy cũng có thể nói chuyện."
"Em cùng bạn học Lục Thần Dục ngồi chung, có được không?" Khắc Lý Tư hỏi.
Mắt Triệu Chiếu sáng lên: "Được được được." Trong lòng liền vui vẻ.
"Nếu như các em không ai phản đối thì tuần sau liền ngồi theo chỗ mới của mình."
"A." Một giọng nói lãnh đạm phía sau phòng học vang lên, nói rất chậm, nghe có chút lười biếng, giống như bị người khác cố ý làm lơ, "Tại sao không ai hỏi ý kiến tôi?"
Sâm Sâm nghe tên liền bắt đầu dọn sách vở, lúc này động tác hơi ngừng một chút.
Lục Thần Dục thấy phản ứng này của cô, trong lòng cười nhạt, tầm mắt lạnh như băng từ gò má cô nhìn qua, rơi trên cái ly trà sữa cơ hồ không được động tới kia, cuối cùng thu hồi ánh mắt lại, lửa giận trong lòng như muốn bùng phát.
Lão Vương nói muốn đổi chỗ, người đầu tiên gọi tên chính là cô, vậy mà mẹ nó cô lại không nói tiếng nào, hay do cô đơn phương yêu cầu thầy giáo đổi chỗ? Không phải lúc mới tới muốn ngồi với cậu sao, lúc này lại mong chờ được đổi chỗ như vậy?
Thì ra sự lấy lòng và lời xin lỗi hôm nay của cậu đều chẳng là gì cả.
Tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc