Bắt đầu từ ngày đó, Long Nại và tôi ngủ cùng nhau.
Dáng vẻ nhóc ngủ luôn rất im lặng, co ro cuộn người lại, từ lúc nhắm mắt ngủ đến khi tỉnh lại đều cùng một thư thế.
Thi thoảng tôi sẽ nghe thấy nhóc lầm bầm nói mớ, dáng vừa nghiêm túc lại dịu dàng, chẳng biết có phải là do liên quan đến Tiểu Bạch hay không.
Câu chuyện Hoàng tử bé tôi vẫn luôn kể cho nhóc nghe trước khi nhóc ngủ, những mỗi lần khi tôi dừng lại nhóc đều đã sớm ngủ thật say.
Cho nên đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết nhóc hiểu được bao phần.
Tôi chỉ nhớ rõ nhóc từng mơ mơ màng màng nói với tôi, “Nếu có một ngày, tôi không thể xác định một người có phải thật lòng đối tốt với tôi hay không, tôi sẽ giống Hoàng tử bé, sẽ kêu người đó vẽ tranh thay tôi, chỉ là tôi sẽ kêu người đó vẽ tranh về một con chó… Vẽ Tiểu Bạch của tôi.”
Trong một chớp mắt ấy tôi cảm thấy rất khổ sở.
Một là bởi vì tôi cho tới bây giờ chưa từng biết vẽ tranh, hai là bởi vì, trừ bỏ chi tiết cái đuôi ngắn hệt đuôi thỏ, tôi đã chẳng còn nhớ rõ hình dáng Tiểu Bạch là thế nào.
Thời tiết liên tục chuyển lạnh, sau khi mùa hạ nóng bức qua đi, mùa thu lặng lẽ đến ngồi vào lòng thành phố.
“Loại thời tiết này thật nhàm chán!” Nhóc kéo chiếc áo lông thật to lại, ngồi xếp bằng trước cửa sổ, trừng mắt nhìn mưa rơi ‘tí tách’ chẳng dừng bên ngoài, khuôn mặt nhỏ bé nhăn lại hệt chiếc bánh bao.
Tôi nhún vai, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.
Mùa thu nơi này chính là như vậy. Bầu trời âm u và những cơn mưa đứt quãng, thế là kéo tình tự con người cũng rầu rĩ theo.
Huống chi tốc độ ra kem mới dường như rút ngắn lại, thế là thiếu gia nhà chúng ta đã nhét kem đầy tủ lạnh đến mức đủ dùng cho vài ngày.
“Trác Việt, chúng ta quay về được không?” Nhóc khịt khịt mũi sau một lúc lâu, bỗng giống những lúc đang suy nghĩ gì đó mà lẻn đến trước mặt tôi.
“Quay về?” Tôi nhất thời không theo kịp tốc độ suy nghĩ của nhóc.
“Đúng vậy, về thăm quê hương đó!” Đôi mắt nhóc cong cong nheo lại, “Lúc này nơi đó là đẹp nhất, bầu trời màu xanh, nước hồ màu lam nhạt, trời sẽ không mưa, chỉ có những cơn gió hanh khô. Trên núi sẽ có rất nhiều người thả diều, còn có thể có rất nhiều lá phong đỏ và cây ngô đồng rực vàng. Những thứ ấy anh còn nhớ hay không?”
Đôi môi hồng hào của nhóc vui mừng khép mở, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn. Tôi kinh ngạc mà nghe, cảm xúc hốt hoàng tràn ngập đáy lòng.
Những gì nhóc nói tôi đều hiểu.
Thậm chí mỗi một câu, mỗi một lời nhóc tôi còn có thể cảm nhận được những hình ảnh hiện lên trong tâm trí. Cảm giác này kỳ lạ quá, cứ như hồi ức của chúng tôi giao lại cùng một chỗ.
Thậm chí trong một nháy mắt, tôi có một loại ảo giác chẳng nói thành lời, ảo giác rằng giữa tôi và nhóc đã có càng nhiều mối liên quan mật thiết hơn.
Ý niệm mơ hồ trong đầu hiện lên, khi muốn vươn tay bắt lấy nó lại tựa hồ xa xăm chẳng thể với tới.
“Nhóc rất nhớ nơi đó sao?” Tôi gập chân lại, để nhóc có thể thoải mái gối lên đầu gối tôi, sau đó nhẹ nhàng thổi mạnh vào gương mặt nghiêng nghiêng có phần gầy yếu của nhóc.
“Đúng vậy, từ khi Trác Việt anh đến đây công tác, chúng ta vẫn chưa trở về quê hương lần nào, có rất nhiều thứ chẳng thể nhớ rõ.” Hàng mi nhóc nhíu lại, dáng vẻ rất nghiêm túc mà suy nghĩ.
Tôi dời mắt, tránh nhìn biểu tình đang cố hết sức hổi tưởng của nhóc – cảm giác lừa gạt sẽ khiến tôi mỗi lần đối mặt với sự đơn thuần và tin tưởng của nhóc trở nên vô cùng khó chịu.
Tôi không biết trong trí nhớ hư cấu của nhóc có khu vườn Babylon đẹp đến nhường nào, nhưng dù có biết nhiều việc phấn khích hơn nữa cũng chẳng còn ý nghĩa.
“Là anh có quá nhiều việc phải làm nên đi không được?” Sau một lúc lâu trầm mặc, nhóc thất vọng mà ngẩng đầu lên.
Tôi chỉ có thể cười xin lỗi nhóc.
Dù sao, nhóc chỉ là một người nhân tạo mà thôi, tiếp xúc quá nhiều với thế giới bên ngoài sẽ sinh ra phiền phức không cần thiết.
Huống chi, nếu sau khi trở về quê, hình ảnh của hiện thực khiến nhóc không tìm được dấu vết nơi ký ức, tôi phải nên giải thích với nhóc thế nào đây?
Tuy rằng, trong cuộc đời ngắn ngủi của nhóc, tôi nào muốn ςướק đoạt đi yêu cầu nhỏ nhoi kỳ thật chẳng đáng kể gì này.
“Thôi bỏ đi, tôi chỉ nói mà thôi…” Nhóc duỗi người, một lần nữa nằm lên chân tôi.
Tôi biết nhóc rất thất vọng — thần sắc này dù giấu sâu trong đáy mắt, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy.
Tôi nghĩ mình nên làm gì đó nho nhỏ bù lại cho nhóc, để trong ký ức chân thật của mình, nhóc có thể lưu giữ cảm giác hạnh phúc nhiều hơn. Vậy là sau giờ cơm chiều, tôi hắng giọng bắt đầu chủ động đến gần.
“Long Nại, ngày mai là cuối tuần.”
“Ừm…” Âm thanh không yên lòng, mắt nhóc căn bản chẳng thèm nhìn tôi.
“Tôi ra ngoài chơi với nhóc?”
“Không cần…” Chẳng hứng thú gì mà mở miệng từ chối, “Mỗi lần đi với anh nếu không phải là bảo tàng thì cũng là công viên, đi nơi nào nhiều người anh cũng không cho, vậy thì không bằng ở nhà cho rồi.”
Tôi nghẹn lời, hồi tưởng lại bản thân mình đứng trước mặt nhóc hưng trí bừng bừng mà khoác lên dáng vẻ của người đàn bà đanh đá khoa tay múa chân.
“Vậy… lần này nghe theo ý nhóc, nhóc muốn đi đâu?”
“Thật sao?” Nắm được quyền chủ đạo trong tay, mắt nhóc bắt đầu tỏa sáng, bộ dáng một giây trước vờ rằng cái gì cũng chẳng hứng thú lập tức bay lên chín tầng mây, “Tôi muốn đi nơi nào náo nhiệt! Nơi nào càng nhiều người càng tốt!”
Tôi biết ngay mà! Hậu quả của thỏa hiệp chính là ra đề khó cho chính mình.
Trước kia cũng không phải chưa từng dẫn nhóc tham gia qua tiệc tùng, chẳng qua là nhìn một đám tiểu cô nương vây xung quanh nhóc với bộ dáng như lang như hổ, tôi nghĩ đến mà sợ — đó là chưa kể đến khoảng bảy, tám bà cô vẻ mặt hưng phấn đứng trước mặt tôi mà hỏi thăm ngày sinh tháng đẻ của nhóc.
Có trời mới biết loại tươi cười cún con như nhóc vì cái gì mà được hoan nghênh như vậy.
May là nhóc ngốc nghếch, đều cách điện với những màn phóng điện của phái nữ tất cả, bằng không thật sự bị cô bé nào phóng lên, thân phận chân thật bị phơi bày chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Mà rủi ro như vậy, tuyệt đối không cho phép phát sinh.
“Được không? Được không?” Vô cùng hưng phấn mà nắm tay áo tôi đưa qua đưa lại, nhóc vì khẩn trương mà lấy lưỡi nhẹ liếm môi.
“Được, được!” Đến mức này rồi, tôi làm gì còn lập trường cự tuyệt nhóc?
Thế là cả một buổi tối, tôi nằm trên giường vắt tay lên trán, ra sức suy nghĩ ngày mai phải dẫn nhóc đi đâu để nhóc không thất vọng và cũng không gặp phiền phức. Nhóc tâm tình sung sướng cuộn tròn bên cạnh tôi nói lầm bầm một hồi thì rất nhanh mà nhắm mắt lại, ngáy khò ngủ đi.
Trong hỗn loạn, cũng chẳng biết trằn trọc đến tận mấy giờ mới miễn cưỡng nhắm mắt lại, sau đó giống như tôi mang nhóc đến một nơi long trọng ồn ào náo nhiệt.
Bên cạnh những món ăn ngon, nhóc mặt mày hớn hở ăn lấy ăn để, tôi tinh thần khẩn trương canh trái canh phải, chỉ ngóng trông hết thảy mau mau chấm dứt. Đang lúc nhóc ăn cảm thấy mỹ mãn, và có vẻ mọi thứ sẽ chấm dứt vô cùng thuận lợi, chén đĩa một tiếng ‘loảng xoảng’ rơi xuống đất, bờ vai hao gầy của nhóc bị chế trụ một cách тһô Ьạᴏ.
“Long Nại, kỳ hạn thí nghiệm của cậu đã xong, hiện tại phải bị mang về phòng thí nghiệm tiêu hủy…” Bóng người với gương mặt mơ hồ, bên tai tôi chỉ có thứ âm thanh lạnh như băng vang lên.
Thí nghiệm?
Tiêu hủy????
Nhóc mở trừng mắt, nghi hoặc nhìn tôi.
Hầu kết tôi lên xuống một cách dồn dập, liều mạng muốn nói nhưng chẳng phát ra được từ nào.
“Trác Việt?”B loại tư thế thô lỗ ấy trói buộc, nhóc hoàn toàn giãy không ra, chỉ có thể nhìn chằm chằm tôi cầu xin giúp đỡ.
“Không thể mang Long Nại đi… Các người không được đối xử với Long Nại như vậy!!”
Nội tâm dậy sóng, tôi điên cuồng la lên, thế mã tất cả lời đều nghẹn lại nơi miệng bị nuốt trở về. Bước chân cứng ngắc và toàn bộ cơ thể không cách nào hoạt động, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn nhóc bị chậm rãi kéo đi.
Nhóc vẫn luôn chăm chú nhìn về phía tôi, trong mắt là chờ mong và tin tưởng chẳng hề thay đổi, dáng vẻ nhóc thật chấp nhất, cho dù cuối cùng nhóc biến mất chỉ còn một chấm đen nho nhỏ, tôi vẫn cảm giác được điều ấy.
“Long Nại…” Chẳng biết qua bao lâu mới thoát khỏi cơn ác mộng khắc khoải này, chưa hoàn toàn tỉnh lại nhưng tôi vẫn cảm thấy mồ hôi lạnh đầy đầu.
“Anh, anh làm gì vậy?” Mới mở mắt ra đã bắt gặp gương mặt phóng to vô cùng gần trong gang tấc.
“Anh gọi tôi? Tôi phải hỏi anh có chuyện gì vậy? Vừa được ngủ thẳng đến giữa trưa còn lớn tiếng gọi tên tôi như vậy? Chẳng lẽ mơ anh cũng phải suy nghĩ nên giáo huấn tôi thế nào sao?”
À… Hóa ra chỉ là mơ…
Con tim được thả lỏng, tập trung, tôi bỗng lấy lại cảm giác.
“Này! Sao đè hết người lên tôi vậy, ép tôi đau quá!” Thật không biết lớn lên như thế nào, mà lúc ôm trong tay cũng nhẹ như vậy.
“Ừm… Anh cũng nhanh dậy đi, hôm nay đi chơi mà!” Rời khỏi việc cọ cọ trước иgự¢ tôi, nhóc tới tạm thời nằm xuống nơi giường, cuộn tròn lại như quả bóng.
“Đi chơi? Thế cũng đâu cần sốt ruột vậy…” Tôi cười chọc nhóc, bắt đầu đứng dậy chuẩn bị bộ áo ngủ.
Cánh tay còn chưa kịp luồn vào tay áo, bóng đen trước mặt đã lóe lên, nhóc hổn hển lại đè lấy tôi, “Hôm qua anh nói rồi mà, anh muốn đổi ý sao?”
“Tôi…” Cắn răng liều mạng hít vào, nơi môi dưới ẩm ướt, lấy lưỡi liếm thì toàn là mùi máu.
Va chạm với nhóc bị ᴆụng phải rất nhiều chỗ.
“Tôi nói nếu ban ngày nhóc ngoan, buổi tối tôi dẫn nhóc đi quán rượu.” Gắng sức nói câu mấu chốt xong, phát hiện toàn bộ môi dưới cũng đã sắp tê dại.
“Tôi biết rồi Trác Việt! Anh đừng nói nữa, tôi đi lấy khăn mặt!” Hoang mang rối loạn nhóc nhảy xuống giường, chân trái nhét vào bên chiếc dép phải, chân phải để trần, dáng vẻ rất thảm hại, tư thế chạy bộ chẳng hiểu sao có phần giống Tiểu Bạch.
Quỷ mới biết vì sao lúc miệng đầy máu mà tôi còn có tâm tình nghiên cứu việc này.
“Nhanh lau đi, Trác Việt, còn đau không?”
“Còn, đau lắm.”
Trên chiếc khăn màu xanh in lên vài dấu đỏ nhợt nhạt, máu chảy tràn nơi khóe miệng cuối cùng cũng ngừng.
“Tôi không phải cố ý…” Chu chu môi bắt đầu vờ đáng thương.
“Tôi biết.” Cười hiểu ý, bất đắc dĩ do khóe miệng đau quá, chẳng cong môi lên nhiều được.
“Anh giận à?”
“Có giận đâu nào.”
“Nhưng sắc mặt anh không tốt, cũng không cười!”
“…”
Đau thành như vậy, nhóc có giỏi thì cười thử xem?
“Anh rõ ràng là giận mà!” Nhóc vẫn kiên quyết.
“…”
Chẳng hơi đâu mà cãi nhau, nhóc muốn tôi tức giận thì coi như tôi giận đi, dù sao hiện tại để không chảy máu nên cũng chẳng thể nhiều lời.
Mắt to trừng mắt nhỏ, trầm mặc, tôi chịu không nổi trong mắt nhóc là vẻ tủi thân, bèn quay đầu, nhắm mắt.
Nhóc khẽ hừ một tiếng, suy sụp ngồi xuống, “Anh giận rồi, hôm nay sẽ không ra ngoài chơi…”
Suy nghĩ nửa ngày, hóa ra vấn đề trọng điểm nhóc quan tâm là câu này.
Có phần khó chịu, tôi bước tới cạnh nhóc, thân là kẻ bị thương vậy mà còn phải chủ động trấn an nhóc.
“Hôm qua đã nói thì sao lại không đi, chẳng qua hiện tại môi rất đau nên tôi không thể nói nhiều, còn không nhóc đi lựa đồ thử đi, nghĩ coi tối mặc đồ gì ra ngoài chơi?”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Ha hả… Tôi biết mà, Trác Việt là tốt nhất!” Vội vàng lỗ mãng một câu, người đã phóng về phòng dọn dẹp quần áo. Từ ngữ khen người khác cũng chỉ chừng ấy câu, cũng chẳng hơn được bao nhiêu so với Tiểu Bạch.
Tròng áo ngủ lên, nửa dựa vào gối đầu, một bên nhe răng trợn mắt hít vào hơi lạnh để giảm đau, một bên bắt đầu chờ thưởng thức việc nhóc thử quần áo.
Xét quy luật trong cuộc sống của chúng tôi. Ban ngày làm thí nghiệm buổi tối ở nhà nghỉ ngơi, lựa chọn ban đêm đi quán rượu, dù cho dù không phải kế hay cũng là lựa chọn với tỉ lệ ít gặp người quen nhất.
Dẫn nhóc đi khiêu vũ, nghe nhạc, nhóc hẳn sẽ rất vui mừng. Cho dù là kết bạn với ai đi nữa thì cũng chỉ là tâm sự trong lúc ngắn ngủi ấy thôi, sẽ không có cơ hội quen biết nhiều hơn.
Hoặc phải nói là, tại những loại nơi chốn ấy, tôi có quyền hạn lớn nhất để ngăn chặn cơ hội nhóc trao đổi với thế giới bên ngoài.
Bên tai truyền đến tiếng nhóc nhảy nhót đến càng ngày càng gần, trong lòng tôi đau xót — từ khi nào thì bắt đầu, tôi ngay cả cuộc sống bình thường của nhóc cũng phải tính trăm phương ngàn kế.