Vốn Không Mong Phú Quý Lời dẫn: Quân thần một giấc chiêm bao, hư danh kim cổ
Năm Tuyên Đức thứ nhất, Tân đế đăng cơ, ở triều ta kể từ lúc Thái tổ Hoàng Đế khai triều đến nay đã vào khoảng 280 năm, Thượng Quan Bùi là vị Hoàng Đế thứ mười lăm, lịch sử gọi là Hiếu Văn Đế. Hắn lên ngôi khi mới 22 tuổi, vốn xuất thân là Nhị hoàng tử thứ xuất, không có cơ hội thừa kế ngai vàng. Bởi vì ở triều đại ta Tông pháp quy định rất nghiêm khắc, nếu như hoàng hậu có con nối dõi, vô luận là trưởng hay thứ, phải để hoàng tử đích xuất làm người kế vị. Hơn nữa, một khi vị hoàng tử này lên ngôi, tất cả hoàng tử thứ xuất trưởng thành nhất định phải nộp lại binh quyền, rời khỏi kinh thành, ngoan ngoãn làm một Vương gia hữu danh vô thực. Chỉ có một hậu duệ hoàng thất cùng một mẹ sinh ra, được phụ trợ cho Hoàng Đế.
Trừ điều đó ra, triều ta còn có một Tổ luật nghiêm khắc hơn được thi hành từ thời Thái tổ, đó chính là vị trí hoàng hậu phải được tuyển chọn từ Bình Nam vọng tộc – Tư Đồ thế gia. Năm đó, Thượng Quan Thái tổ Hoàng Đế – Thượng Quan Đạt có thể đoạt được hoàng quyền từ trong loạn thế, không thể bỏ qua công lao của gia tộc Tư Đồ, cơ hồ tất cả nam tử trưởng thành của Tư Đồ gia đều hi sinh trên sa trường. Thượng Quan Đạt vốn là bạn tâm giao với Tư Đồ Kỳ. Trước lúc trút hơi thở cuối cùng, Tư Đồ Kỳ nắm lấy tay của Thượng Quan Đạt, nhờ hắn chiếu cố tiểu muội duy nhất còn sống sót: Tư Đồ Địch. Thượng Quan Đạt tiến vào kinh thành, đi lên ngai vị cửu ngũ chí tôn, lập tức sắc phong Tư Đồ Địch làm Hoàng hậu. Hơn nữa, vì cảm tạ sự cống hiến của gia tộc Tư Đồ với Thượng Quan gia, liền lập ra Tông pháp quy định, từ nay về sau, tất cả Hoàng hậu đều phải xuất thân từ Tư Đồ gia. Quy định này trải qua 280 năm, chưa từng bị phá bỏ. Tư Đồ gia mang nặng quân ân, trải qua nhiều năm tháng dần dần trở nên cường thịnh, trở thành đệ nhất thế gia uy danh lan xa.
Vị Tư Đồ hoàng hậu đầu tiên cùng Thái tổ Hoàng Đế tình cảm sâu đậm, nhưng thành hôn một thời gian dài vẫn chưa mang long thai, Thái tổ Hoàng Đế dưới sức ép của quần thần can gián mới bất đắc dĩ nạp phi tần. Không lâu sau thì có mấy hoàng tử. Nhưng Thái tổ Hoàng Đế vì lời phó thác của bằng hữu đã mất, cũng là để cho ái thê được yên tâm, đã ra một quyết định thâm tình với nàng nhưng lại tàn khốc với những người khác. Nếu như thứ xuất hoàng tử được năm tuổi mà Hoàng hậu vẫn không có con nối dõi, thì mẹ đẻ của thứ xuất hoàng tử kia phải tự sát, thứ xuất hoàng tử để cho Hoàng hậu nuôi dưỡng. Làm như vậy vì để phòng ngừa vạn nhất Hoàng hậu không có con nối dõi, sau khi Hoàng Đế mất, mới không bị Tân Đế đối xử không tử tế, cũng không sợ phi tần khác mẫu bằng tử quý, ngoại thích đoạt quyền. May là Hoàng hậu Tư Đồ gia không phụ sự mong đợi của đại đa số mọi người, trong 280 năm qua, chỉ có một đời Hoàng Đế, mẹ đẻ của Hoàng Đế thứ bảy – Hiếu Kiệt Đế là Tô Tiệp dư theo như Tổ luật tự sát mà ૮ɦếƭ.
Tiền nhiệm Hoàng hậu là Tư Đồ Mẫn, năm 20 tuổi gả cho Tiên Đế Thượng Quan Sân đương 24 tuổi. Đáng tiếc, Thượng Quan Sân mới làm Hoàng Đế được hai năm, liền mắc phải hàn nhiệt phong bất trị mà ૮ɦếƭ. Hai người phu thê âи áι, tình cảm vững bền như hoàng kim, huống chi Tiên Đế cũng không để lại huyết mạch nào, Tư Đồ Mẫn cảm thấy một mình lưu lại nhân thế, cũng không còn niềm vui trên đời, liền cũng liều mình đi theo Tiên Đế, lịch sử gọi nàng là Hiếu Mẫn Hoàng hậu.
Hiếu Mẫn Hoàng hậu đoan trang hiền thục, hành động khiến thế nhân xúc động, là a tỷ của ta. Mà ta, cũng là đích nữ duy nhất đồng trang lứa của Tư Đồ gia chưa xuất giá. Ta tên Tư Đồ Gia, năm nay 16 tuổi.
Chương 1: Vốn không mong phú quý
Mẫu thân của Thượng Quan Bùi là Mạc Phu nhân, vốn chỉ là tỳ nữ chải đầu của Hoàng hậu Tư Đồ Vân, tư sắc bình thường, cũng không nhận ra được bao nhiêu mặt chữ, hoàn toàn không thể so sánh cùng với tài mạo của biểu cô lúc đó là Hiếu Vân Hoàng hậu. Lúc đó, Hoàng Đế Thượng Quan Không cùng biểu cô tình cảm luôn luôn rất tốt, cử án tề mi [1], gắn bó như keo sơn. Cho nên đến nay cũng không có ai biết được, rốt cuộc là vì cơ duyên xảo hợp [2] gì mà Tiên hoàng Thượng Quan Không lại sủng hạnh Mạc Phu nhân. Có điều, có thể khẳng định là Tiên hoàng đã ngay lập tức khôi phục lí trí, từ sau lần sủng hạnh đó, không bao giờ lâm hạnh Mạc Phu nhân nữa. Nhưng chính một lần lâm hạnh kia lại vừa khéo để lại cho Mạc Phu nhân một đứa con trai, chính là Thượng Quan Bùi.
——[1] Cử án tề mi: Nâng khay ngang mày. Câu này ý chỉ vợ chồng hòa hợp, thương yêu lẫn nhau.——
——[2] Cơ duyên xảo hợp: Cơ duyên ngẫu nhiên, trùng hợp.——
Biểu cô của ta cái gì cũng tốt, duy nhất không chấp nhận được Tiên hoàng sủng hạnh phi tần khác. Huống chi lần này lại xảy ra trong hậu viện, tỳ nữ trong điện Triêu Dương của mình lại dám câu dẫn hoàng thượng rồi sinh hạ hoàng tử, khiến cho nhóm phi tần trong hậu cung bình thường bị biểu cô áp chế, đều lén mang người ra châm biếm tiêu sầu. Biểu cô vừa xấu hổ, vừa giận dữ, liền đem mẫu tử Mạc Phu nhân đưa đến cung Cảnh Thu. Cung Cảnh Thu là lãnh cung giam giữ các đời phế phi. Nơi này quanh năm âm lãnh, ẩm thấp. Chấp sự cô cô của cung Cảnh Thu – Trần cô cô – lại có biệt hiệu là “Quỷ Kiến Sầu”. Cảnh ngộ thảm đạm của mẫu tử Mạc Phu nhân cũng có thể tưởng tượng được rồi. Mà Tiên hoàng đối với biểu cô vốn rất sủng ái cũng vì chuyện này mà cảm thấy áy náy, nên đối với thủ đoạn trị tội của biểu cô liền lựa chọn thái độ thờ ơ. Cụ thể biểu cô đã làm gì mẫu tử bọn họ, ta không thể nào biết được. Nhưng có một lần ta lặng lẽ nghe thấy mẫu thân nói với phụ thân, để cho tộc trưởng đi khuyên nhủ biểu cô, làm việc có chừng mực, nên thu tay lại. Ngay cả mẫu thân dịu dàng, hiền lương, không màng thế sự cũng mở miệng cầu tình, cái đầu nho nhỏ của ta đột nhiên lần đầu tiên nảy lên một nghi vấn không bỏ đi được, đến tột cùng là biểu cô đã làm gì với mẫu tử bọn họ?
Dĩ nhiên biểu cô còn có chuyện trọng yếu hơn phải quan tâm, đó chính là tận tâm hết ý bồi dưỡng đích trưởng tử Thượng Quan Sân tương lai trở thành một bậc hiền quân được dân chúng kính yêu. Tiên hoàng Thượng Quan Không hai năm trước đã qua đời, Thái tử Thượng Quan Sân lên ngôi, sắc phong a tỷ của ta là Tư Đồ Mẫn làm Hoàng hậu. Đáng tiếc biểu cô ngàn tính vạn tính nhưng lại không tính đến, con của mình đoản mệnh, 26 tuổi đã quy tiên, sau khi qua đời cũng không để lại cốt nhục nào. Mà Thượng Quan Bùi, kẻ bị biểu cô ngược đãi đủ đường, thoáng cái trở thành huyết mạch duy nhất của Tiên hoàng có thể kế thừa đế vị.
Ngày hôm trước, lễ lên ngôi của Thượng Quan Bùi mới cử hành xong, hôm nay thánh chỉ sắc lập Hoàng hậu cũng đã hạ xuống nhà ta. Công công tuyên chỉ đứng ở chính sảnh hắng giọng đọc lên: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Tân Đế đăng cơ, trong cung trống vắng. Hiện tại sắc lập nhị thiên kim Đại Tể tướng Tư Đồ Thụy – Tư Đồ Gia làm Hoàng hậu. Tư Đồ tiểu thư lập tức tiến cung, chuẩn bị ba ngày sau đại hôn, vào điện Triêu Dương làm đại điển sắc phong”.
Ta lặng yên quỳ gối giữa phụ thân cùng ba vị huynh trưởng, lẳng lặng nghe một đạo thánh chỉ làm thay đổi cuộc đời ta kể từ đó. Công công tuyên chỉ xong, ta máy móc dập đầu tạ ơn theo mọi người, sau đó tiếp chỉ. Đợi người ngoài đi hết, ta mới ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân. Chỉ thấy phụ thân vẻ mặt xanh mét, không nhìn ra một chút vui sướng của người vinh dự trở thành Quốc trượng lần thứ hai. Trong mắt người chỉ có sự lo lắng vô tận cùng sự đau lòng không che giấu được. Ta lại quay đầu nhìn ba huynh trưởng, bọn họ cũng nhất loạt im lặng không nói, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt để lộ sự lo âu.
Trong lòng ta chợt sinh ra một cảm giác mê hoặc, ba vị huynh trưởng của ta đều là mười mấy tuổi đã tiến vào quan trường, sớm là những nhân vật nổi danh. Đại ca Tư Đồ Lý mười hai tuổi khảo trúng Trạng Nguyên, hiện tại đã là Văn Hoa các Đại Học sĩ kiêm nhiệm Đại Tư mã. Nhị ca Tư Đồ Giác mười lăm tuổi đã theo nhị thúc của ta, người được thiên hạ ca tụng là “Viễn Chinh Đại Nguyên soái” ra sa trường, hiện tại đã tiếp nhận vị trí của nhị thúc, thống lĩnh hơn phân nửa quân lực quốc gia, thanh danh lan xa là “Trấn Quan Đại Tướng quân”. Tam ca Tư Đồ Tranh từ nhỏ thể hiện thiên phú quản lí tài sản không gì sánh kịp, hiện tại được dân gian gọi vui là “Thần tài” Hộ bộ Thượng thư. Có thể làm cho những người trải qua kinh nghiệm phong phú như bọn họ cũng lộ ra vẻ mặt không biết phải làm sao, ta đối với thâm ý ẩn chứa sau đạo thánh chỉ này sinh ra chút hứng thú.
“Gia nhi, con theo ta đến thư phòng”. Phụ thân cũng không nhiều lời, trực tiếp đi tới thư phòng. Ta giống như dò xét nhìn qua ba vị huynh trưởng, bọn họ đều cưng chiều nhìn ta, gật đầu ý bảo để ta đi theo phụ thân.
Thư phòng của phụ thân, ta tổng cộng mới đến qua hai lần. Lần đầu tiên là nhị ca ra chiến trường lần đầu, ta cùng với các ca ca và tỷ tỷ khác cùng đến đây nghe phụ thân đọc Tổ huấn. Lúc ấy ta mới có năm tuổi, trong đầu chỉ nhớ được mấy chữ “Tinh trung báo quốc, trung hiếu lễ nghĩa”. Lần thứ hai là khi a tỷ được sắc phong làm Hoàng hậu, ta nhìn thấy a tỷ lần cuối ở thư phòng. A tỷ mười sáu tuổi, mang trên người phượng loan, lụa đỏ thượng đẳng làm thành mũ phượng chiếu rọi dung nhan tuyệt sắc. Ta không rõ tại sao mẫu thân một bên nói đây là chuyện đại hỉ, nhưng một bên lại không ngừng rơi nước mắt, cuối cùng không nhịn được, ôm lấy a tỷ mà khóc.
Một khắc kia, khi a tỷ bị bọn họ đưa lên phượng loan, có lẽ là do tình thân xui khiến, mặc dù không hiểu chuyện, ta rốt cục cũng không nhịn được nữa, gào khóc lớn tiếng, tránh thoát bàn tay của nhũ mẫu, chạy tới chỗ a tỷ, trong miệng còn lầm bầm kêu lên: “A tỷ, a tỷ, tỷ chừng nào trở lại, lúc nào trở lại?”. A tỷ lớn hơn ta sáu tuổi, đối với ta luôn là cẩn thận quan tâm. Từ nhỏ, chúng ta cùng nhau ngủ chung một phòng, cùng chơi trong sân, ta đối với nàng có thể tưởng tượng được lệ thuộc như thế nào.
A tỷ ngồi xổm xuống, dùng khăn hỉ trên tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên mặt ta, hôn nhẹ lên khuôn mặt tròn mập của ta. Ta vĩnh viễn ghi nhớ câu nói cuối cùng a tỷ nói với ta, dù lúc ấy ta đối với hàm nghĩa của những lời này vẫn còn mơ hồ.
Câu nói kia là: “Gia nhi, may mắn là tỷ, không phải là muội”.
A tỷ từ đó không còn trở lại nữa. Dựa theo quy củ, nữ nhi chưa đủ mười sáu tuổi mà không phải tôn thất thì không được phép tiến cung. Ta thật vất vả chờ đợi lại chờ đợi, chờ đến sinh nhật mười sáu tuổi, thầm nghĩ rốt cục có thể nhìn thấy a tỷ ta ngày nhớ đêm mong rồi. Nhưng mà đợi đến lúc đó, lại là tin tức Hiếu Mẫn Hoàng hậu tự sát theo Tiên Đế.
Thế giới của ta ở một khắc kia đã sụp đổ, hoàng cung được vạn chúng ngưỡng mộ kia đến tột cùng là nơi quỷ quái gì? A tỷ của ta giống như đóa hoa tươi mềm mại, như ánh mặt trời rực rỡ, làm sao lại có thể vùi chôn sinh mệnh tươi đẹp của nàng ở nơi đó? Ta khóc suốt hai tháng, hai tháng sau, chờ đón ta lại là vận mệnh giống như a tỷ.
“Gia nhi, ta…” Phụ thân ngồi trước bàn đọc sách, muốn nói lại thôi. Ta chưa từng nhìn thấy phụ thân luôn thành thạo bày mưu tính kế lại cũng có lúc ấp a ấp úng như thế, nhưng chỉ im lặng không lên tiếng, ngồi xuống chiếc ghế thái sư làm từ gỗ lê hoa bên cạnh phụ thân.
“Con cũng biết làm nữ nhi Tư Đồ gia, trở thành Hoàng hậu là con đường không thể tự mình chọn lựa. Bao nhiêu người bên ngoài hâm mộ nữ nhi Tư Đồ gia chúng ta có được vận mệnh như vậy, thế nhưng đắng cay ở trong đó bọn họ vĩnh viễn không hiểu được. Ta cho rằng a tỷ của con trở thành Hoàng hậu, ta và mẫu thân con còn có thể giữ lại con bên cạnh. Song thế sự trêu ngươi, không ngờ tới được hôm nay con cũng phải bước đi trên cùng một con đường với a tỷ con.” Ngữ điệu của phụ thân có chút nghẹn ngào, chỉ có thể mượn trà đè ép tâm tình. Ta lần đầu tiên ý thức được phụ thân đã thực sự già rồi, mấy chục năm lăn lộn chốn quan trường đã để lại trên những sợi tóc hai bên thái dương dấu vết của tháng năm. Bàn tay nâng chén trà của người có chút run run, ta không biết tại sao nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, chỉ có thể cố nén lại quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Không khí đầu hạ đã rõ nét, trong ao sen đã lấm tấm những cánh hoa phấn hồng nhị vàng tô điểm. Bình thường đều không nhìn kĩ, hiện tại sắp ly biệt, ngược lại trở nên đẹp đẽ lạ kì.
“Thánh thượng hiện nay, con cũng biết, cũng không phải dòng chính của Hoàng hậu Tư Đồ gia chúng ta sinh ra. Hơn nữa bởi vì một vài nguyên nhân, Hoàng thượng có khả năng đối với Tư Đồ gia chúng ta có chút thành kiến. Người từ nhỏ tới lớn cũng không được giáo dục để trở thành Thái tử, cho nên với việc làm sao để trở thành một quân vương chân chính, có lẽ còn cần chút thời gian thích ứng. Mà con bởi vì không phải trưởng nữ, từ nhỏ cũng không được dạy dỗ theo tiêu chuẩn Hoàng hậu. Vì lẽ đó mà hai người các con lần này đại hôn, sau này cuộc sống sợ là cũng không ít khó khăn. Cuộc sống trong thâm cung hiểm ác, con là người chưởng quản, nhất định phải tự mình cẩn thận mọi bề!” Ta cũng không lên tiếng, chỉ là nghe lời gật gật đầu. Ta trước nay không nói chuyện nhiều cùng phụ thân. Đối với chuyện phụ thân vừa nói, ta không biết ngoại trừ gật đầu còn có thể làm gì.
“Còn nữa, Thượng Quan Bùi, a, Hoàng thượng.” phụ thân lập tức cải chính nói: “Người bởi vì trước đây không có quan hệ gì với vị trí Thái tử, vì thế nên sớm đã có mấy phòng thê thi*p. Sau khi tỷ phu con đăng cơ, Thánh Thượng liền dẫn theo mẹ đẻ của hắn là Mạc Phu nhân tới Dung thành, cũng ở Dung thành đã lấy nữ nhi của Binh bộ Thượng thư tiền nhiệm Đinh Thiệu Phu làm thê tử. Sau đó lại lục tục nạp bốn phòng thị thi*p, tất cả đều là tiểu thư thứ xuất của vài danh môn thế gia.”
Phụ thân nhìn thấy vẻ mặt của ta không chút thay đổi, cũng không khỏi ngẩn người, dường như không tin ta mới chỉ mười sáu tuổi lại có thể ổn trọng, vững như bàn thạch. Thấy ta không có định lên tiếng, phụ thân chỉ có thể tiếp tục nói: “Ta phái người đi hỏi thăm qua, biết được hiện nay thánh thượng đặc biệt sủng ái một người trong đó gọi là Lệ Như thị thi*p, nàng là tiểu nữ nhi của Thái thú Bảo Trữ phủ Nguyên Hỉ, nghe nói cũng không phải người tầm thường.”
“Phụ thân, con là Hoàng hậu Tư Đồ gia, con biết địa vị và quyền lực của mình ở hậu cung. Hoàng thượng sủng ái ai, lạnh nhạt ai, con đều sẽ không để ý, càng sẽ không hỏi tới. Có điều đoán chừng bọn họ cũng không dám tới ức Hi*p con.”
Thanh âm của ta vẫn không có chút dao động nào. Chỉ có hàng lông mi dài khẽ cụp xuống, ôn thuận nhìn nghiên mực trên bàn phía trước phụ thân. Bên trong tản ra ánh sáng tối đen, tựa như báo hiệu cho ta một tương lai sâu không lường được. “Điểm ấy cũng không phải điều vi phụ lo lắng nhất. Chỉ là Nguyên Lệ Như đã mang thai. Con xem, dựa theo quy củ của tổ tông, nàng nếu sinh ra hoàng tử, mà con trong năm năm không có con nối dòng, nàng nhất định phải tự sát. Vì thế cho dù nàng vốn không muốn hại con, vì mạng sống, nhất định sẽ nghĩ cách làm hại con.” Thanh âm của phụ thân dần dần bị tiếng ếch nhái kêu to không biết mệt phía bên ngoài cửa sổ lấn át.
Ta bỗng nhiên bật cười, “Phụ thân, năm năm, con rất có thể sẽ có con nối dòng, người không cần phải lo lắng” ta trấn an nói. “Ai, Gia nhi, chuyện đến nước này, ta cũng không muốn lừa gạt con. Bởi vì chuyện của biểu cô lúc trước, Thượng Quan Bùi đối với nữ tử Tư Đồ gia chúng ta hận thấu xương. Hơn nữa Tân Đế kế vị, khó tránh khỏi đối với việc Tư Đồ gia chúng ta chiếm giữ chức vụ trọng yếu mà trong lòng sinh ra bất mãn, cho là chúng ta xem thường thân phận thứ xuất của hắn, muốn nắm lấy triều chính. Vì thế hắn thực lòng không muốn một hoàng tử của nữ nhi Tư Đồ gia làm thái tử, hơn nữa hắn đối với chúng ta có oán niệm rất sâu, nếu không phải là tông pháp của tổ tông quy định rõ ràng, hắn cũng sẽ không sắc lập nữ tử Tư Đồ gia làm Hoàng hậu. Hiện tại sắc lập, chỉ sợ sau này sẽ có rất nhiều phong ba.” Tâm hồn của ta lại dần dần bay ra ngoài thư phòng của phụ thân, tựa như trở về một ngày mùa thu của hai năm trước, a tỷ ôm ta ở đó khóc đến bi thương, câu nói năm ấy: “Gia nhi, may mà là tỷ, không phải là muội” từng từ từng chữ càng lúc càng trở nên rõ ràng.