Bị người ta nhìn thấy mình đang nghe lén, trong lòng A Manh chột dạ một chút, biểu tình có chút ngốc, vội vàng phản ứng lại, nhìn đến nữ tử bên kia hành lang, âm thầm đánh giá nàng ta.
Đó là một cô gái diện mạo được gọi là thập phần xinh đẹp, thân hình cao gầy, đứng ở phía bên kia, giống như một cung nữ đồ được lôi cuốn vào trong cảnh đẹp, khiến người ta nhịn không được mà tán thưởng. Bất quá, điểm hấp dẫn người ta nhất chính là phong thái của nàng, nàng không giống như các quý nữ khác ở đây cao ngạo hoặc uyển chuyển, nàng thản nhiên nhìn về phía này, đôi mắt đẹp hơi động, khiến cho người ta có cảm giác vạn vật đều ở phía dưới đôi mắt đó, chỉ cần nhìn một cái thì không thể tránh mũi nhọn kia.
“Ngươi là phu nhân Tĩnh Viễn tướng quân?” Nàng thản nhiên mở miệng, thanh âm có chút lạnh lùng, có lẽ là thói quen ra lệnh.
Vừa làm chuyện nghe lén, không chỉ bị người nhìn thấy, mà đối phương còn biết chính xác thân phận của mình, trong lòng A Manh càng xấu hổ, nhưng trên mặt cũng biểu lộ bộ dáng hiền hòa, rộng rãi cười nói: “Đúng thế, không biết vị tiểu thư này là…”
"Tốt lắm!"
Có được đáp án, nàng kia gật gật đầu đánh gãy lời của nàng, sau đó thân hình vừa động, A Manh còn chưa kịp phản ứng lại, đối phương đã đến trước mặt nàng, một bàn tay xinh đẹp đặt trên cổ nàng, khiến nàng không thể động đậy.
“Tiểu thư - ” Tri Hạ chỉ kịp kêu một tiếng, âm thanh liền bị tắt ngay lập tức.
Từ sau khi được gả cho Ngu Nguyệt Trác, A Manh cũng đã quen với việc này, đối với việc đả thương người khác trên giang hồ cũng biết đôi chút, biết được là Tri Hạ đã bị điểm huyệt. Mà động tác của nữ tử này thật nhanh, một luồng khí thế sắc bén ập đến, tạo cho người ta một cảm giác áp lực bức bách, khiến cho sắc mặt nàng có chút trắng bệch. A Manh có thể cảm giác được, nữ tử này so với huynh muội Vạn gia trên đỉnh núi còn lợi hại hơn, biểu hiện của nàng cho thấy Vạn Tử Y không thể nào sánh bằng được.
Lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên, nháy mắt, sau lưng đã toàn mồ hôi, thậm chí quần áo đều đã bị mồ hôi thấm ướt. Bất quá, A Manh lại có vẻ an tâm, tuy rằng nữ tử này nhìn sắc bén lạnh lùng, nhưng chỉ chế trụ cổ nàng để nàng không động đậy, còn không có làm hại nàng.
Nàng ta Ϧóþ cổ A Manh, tầm mắt sắc bén nhìn nhìn mặt nàng, thản nhiên nói: “Bộ dáng bình thường, không có điểm gì đặc biệt, làm sao Ngu Nguyệt Trác có thể cưới một người như ngươi?” Nói xong, chậm rãi buông tay ra, thu lại sau lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm A Manh, tựa như đang tìm xem nàng có điểm gì khiến cho hắn nguyện ý cưới nàng.
A Manh nghe xong, liền hiểu được đây là vận hoa đào của nam nhân nào đó, nhất thời trong lòng có chút ai oán. Tuy rằng, bị nữ nhân xem xét rất khó chịu, nhưng nàng xưa nay vẫn thức thời, nữ tử này cực kỳ lợi hại, nàng sẽ không dại dột đối mặt chống lại.
A Manh lui ra phía sau từng bước, lưng áp vào tường vách núi giả, sờ sờ chỗ cổ vừa bị nắm, lại nhìn nha hoàn đang bất động đứng một bên, cười cười nói: “Đại khái là…” Thanh âm kéo dài, cô nương kia tuy vẻ mặt lãnh đạm, nhưng thân thể vẫn biểu hiện ra rằng nàng ta đang thập phần quan tâm, khiến cho nàng không khỏi mỉm cười giả vờ giả vịt, “Hắn có vẻ nhớ tình cũ đi!”
“Nhớ tình cũ?” Cô nương kia vừa nghe xong, mày hơi nhếch lên, sau đó trên mặt lại biểu hiện chút ưu thương, sự sắc bén cũng giảm mất vài phần, tựa như nữ tử khuê phòng ưu thê: “Chẳng trách…”
A Manh đứng im lặng một bên chờ nàng tự hỏi, không mạo muội quấy rầy. Không phải là nàng không nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng hiện tại Tri Hạ đang bị người ta điểm huyệt, nàng không thể vứt bỏ nha hoàn mà chạy đi được. Còn có, nàng tự nhận, mình thoát không khỏi tay nữ nhân này…
Cô nương kia thất thần trong nháy mắt, ngay sau đó, ánh mắt có chút lạnh lành nhìn lại, nói: “Ngươi thật trấn tĩnh, xem là cùng nữ nhân khác không giống. Nhưng thế thì sao? Ta vẫn cảm thấy ngươi không xứng với hắn!”
Nói xong, khi A Manh vẫn còn đang ngơ ngác, một chưởng đánh tới, chưởng phong sắc bén vô tình, tiến đến trước иgự¢ nàng, nhưng không có đánh vào người nàng.
A Manh cảm thấy trong nháy mắt, hô hấp của mình bị đình chỉ, chưởng phong đập vào khiến tóc trên trán nàng bay ra phía sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng. Mồ hôi lạnh nháy mắt đã chảy xuống thành hàng trên gương mặt. Tuy rằng chưởng kia chưa đánh vào người nàng, nhưng nàng chỉ có thể chất của người bình thường, trên иgự¢ vẫn cảm thấy khó chịu, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
Có lẽ là cô nương kia băn khoăn đôi chút, cho nên chưởng này không có chân chính đánh trúng nàng, chỉ trừng mắt nhìn A Manh một cái, thu hồi chưởng, nói: “Hôm nay là tiệc đầy tháng của tiểu thế tử Túc vương, ta không thể làm gì ngươi. Nhưng nếu ở bên ngoài, để ta gặp ngươi, nhất định, ta sẽ động thủ. Đương nhiên, nếu ngươi tự giác xin không làm Ngu phu nhân nữa, ta sẽ không làm gì ngươi cả!”
Nghe vậy, A Manh nhẹ nhàng thở ra, ít nhất nữ nhân này còn kiêng nể phủ Túc vương, nếu dám sinh sự ở trong vương phủ, sẽ gánh vác sự trừng phạt của hoàng thất. Cô nương này không có ngu xuẩn như vậy, đương nhiên không làm chuyện ngu ngốc này, mà mục đích của nàng cũng không muốn gây sự ở đây.
Chỉ là, nghe lời nói của nàng, A Manh không khỏi nở nụ cười, cũng hiểu được cô nương này có phần ngốc nghếch.
“Ngươi cười cái gì? Ta nói sai sao? Ngươi sao có thể xứng đôi với hắn? Thân phận? Tài năng? Phẩm đức? Bộ dáng?” Cô nương kia nhất loạt kể ra, sau đó lại dùng ánh mắt khinh thường liếc nàng một cái, nói: “Ngươi chỉ là lấy thân phận người cũ mới khiến hắn kiên trì cưới ngươi, còn ta là…”
Cuối cùng không nói hết, nhưng cũng khiến cho người hiểu được phần nào, đặc biệt, ngữ khí cùng ánh mắt kiêu ngạo, tựa như mình cùng nam nhân kia có một cái bí mật gì đó siêu việt.
A Manh thừa nhận hiện tại bản thân rất khó chịu, vì sao kia rõ ràng là lão công nhà nàng, nam nhân của nàng, hiện tại lại bị một người ngoài không rõ thân phận khoa tay múa chân, nói nàng không xứng? Xứng cái muội muội ngươi a, trên đời này có rất nhiều chuyện, cái gì mà không xứng? Kiên trì cùng một chỗ, sẽ xứng đôi thôi!
Miễn cưỡng đè nén tức giận trong lòng, A Manh khách khí nói: “Nói nhiều như vậy, còn không biết cô nương là…” Phải tìm hiểu rõ thân phận của nàng ta, mới có thể cảnh báo nam nhân kia.
“Ta họ Hà, là con gái của Thái phó.” Cô nương kia cũng không kiêng kị gì, ngạo nghễ nói.
A Manh cụp mi mắt, thản nhiên nói: “Thì ra là Hà tiểu thư. Hà cô nương, có thể giúp nha hoàn nhà ta giải huyệt đạo không?”
Hà cô nương có chút kinh ngạc nhìn phản ứng của nàng, cảm thấy biểu hiện của nàng quá bình tĩnh, không thất kinh, cũng không bị người uy Hi*p mà tức giận, phản ứng bình thường thản nhiên, khiến nàng có cảm giác đang đấm vào bịch bông. Đương nhiên, cũng có thể đối phương đang dựa vào cái gì đó, phán đoán này khiến nàng phải cẩn thận, âm thầm nhìn bốn phía cảnh giác, với võ công hiện tại của nàng, vẫn chưa cảm giác được xung quanh có người, lúc này mới yên tâm một chút. Dù sao nàng cũng không ngu ngốc đến mức động thủ ở phủ Túc vương, như vật rất không khôn ngoan.
A Manh thản nhiên đứng đó, trên mặt không nhìn ra được có đem đối phương để trong lòng hay không, Hà cô nương giải huyệt đạo xong, lại cười cười nhìn A Manh một cái, sau đó phất tay áo, tao nhã rời đi.
Lần sau gặp mặt, nàng sẽ không hạ thủ lưu tình.
“Tiểu thư…” Tri Hạ đi nhanh đến bên người A Manh, giúp nàng đỡ thân thể mềm nhũn, rõ ràng đang cuối xuân ấm áp, lại phát hiện tay nàng lạnh buốt, lúc này mới biết tiểu thư nhà mình chỉ bình tĩnh trên mặt, kỳ thật, nội tâm lại không được như vậy.
A Manh nhìn theo nơi Hà tiểu thư đi, sau đó nghe tiếng gọi của Tri Hạ, hồi phục lại tinh thần, mím môi, dùng tay áo che miệng, khóe môi động vài lần, dưới sự nghi hoặc của Tri Hạ, đứng thẳng lên, thản nhiên nói: “Đừng nói gì cả, chúng ta về viện thôi.”
Tri Hạ lo lắng nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng tiến lên, dìu A Manh rời đi.
**********
Còn chưa bước vào viện, A Manh đã ᴆụng phải Ngu Nguyệt Trác đang đi tìm người.
Ngu Nguyệt Trác nhìn thoáng qua, bỗng thần sắc căng thẳng, chớp bắt đến trước mặt nàng, kéo tay nàng, thì thấy lạnh như băng, trong mắt có chút lạnh lùng, hỏi: “Làm sao vậy? Sao tay lại lạnh thế này?”
A Manh nhìn hắn, dừng ở khuôn mặt tuấn nhã hồi lâu, rốt cuộc cũng thấy ánh mắt không chút che giấu lo lắng của hắn, trong lòng dễ chịu đôi chút, lại ủy khuất nói: “Người tình của chàng đến tìm ta!”
Ngu Nguyệt Trác nghe thế, mặt mày càng nhăn, thanh âm kỳ lạ mang theo uẩn giận: “Nói bậy, ta nào có người tình? Nếu có, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có một mình nàng, nữ nhân khác ta còn khinh thường!” Nói xong vội ôm lấy nàng, bước đến một góc, lấy hoa cỏ che giấu, sờ sờ khuôn mặt lạnh như băng của nàng, trong mắt chỉ còn sự quan tâm, đưa tay ra xoa xoa lưng nàng.
A Manh cảm thấy tay hắn chạm vào chỗ nào, chỗ đó liền truyền đến một cảm giác sảng khoái, thoải mái khiến nàng thiếu chút nữa ngâm ra tiếng, chờ khi tay hắn rời đi, toàn thân nàng đã thấy ấm áp dễ chịu, thoải mái dựa vào lòng hắn. Cảm giác này thật khiến nàng lười biếng không muốn rời đi.
Ngu Nguyệt Trác rất nhanh kiểm tra toàn thân nàng một lần, thấy nàng không bị thương, mới yên lòng. Bất quá, vừa rồi thấy mạch của nàng không ổn, hiển nhiên đã bị người dùng nội lực đả thương.
“Kẻ nào làm nàng bị thương?”
Nghe thấy hắn lộ ra sát khíhung tàn, A Manh ngẩng đầu nhìn hắn, mềm mại nói: “Nàng nói nàng là con gái Thái Phó, có quen chàng, còn nói ta không xứng với chàng, nói ta thức tỉnh tự bỏ đi, bằng không sẽ động thủ với ta.” A Manh thành thực đem lời đối phương uy Hi*p nói rành mạch cho vị ác nam kia nghe, nàng cũng không phải là thánh mẫu thiện lương, bị người bắt nạt mà không nói gì. Mà A Manh thành thực như vậy, còn có một nguyên nhân, nam nhân này cực kỳ không phân rõ trái phải, luôn bao che khuyết điểm.
Quả nhiên, nghe nàng nói, trong nháy mắt, không khí có chút ngưng trệ, tuy biết rằng, tức giận không nhằm vào mình, nhưng A Manh vẫn bị khó thở. May mắn, như cảm giác được khó chịu của nàng, Ngu Nguyệt Trác rất nhanh thu liễm tức giận, sau đó cúi đầu cọ cọ mặt nàng an ủi.
“Chàng quen nàng ta sao?” A Manh nhìn phản ứng của hắn, tựa như chỉ cần hắn nói quen, nàng sẽ khóc òa lên!
“Không quen!” Ngu Nguyệt Trác cười lạnh, ngữ khí lạnh lùng, “Bất quá, hiện tại ta rất muốn gặp nữ nhân lớn mật kia.” Nói xong, cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng bộ dáng còn tái nhợt, mảnh mai dựa vào lòng hắn, khiến cho người ta dâng lên một cảm giác thương tiếc. иgự¢ lại khó chịu, khiến hắn không khỏi ôm chặt nàng hơn nữa, vẫn thấy như thế còn chưa đủ, không nghĩ nàng sẽ yếu ớt đến nhường này, khiến hắn cực kỳ khó chịu, thật muốn làm chút sự tình gì đó cho nàng.
A Manh bị hắn ôm đến đau cả xương cốt, vội lên tiếng kháng nghị, vỗ tay hắn để hắn buông mình ra. Sau đó, có chút ấm ức nói: “Nàng ta có vẻ quen chàng nhiều lắm, vì sao chàng không nói cho ta biết?”
Thấy nàng đã có sức sống, Ngu Nguyệt Trác chỉ cười cười nói: “Nàng yên tâm, lần sau sẽ không phát sinh chuyện này, ta cam đoan!” Nói xong, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi nàng.
A Manh nghe xong, trong lòng thực vừa lòng, biết là tiểu thư kia sẽ bị ác nam này trừng trị, về sau phỏng chừng cơ hội gặp nàng còn khó ~~ hừ, dám uy Hi*p nàng, dám động thủ với nàng, vì sao nàng lại không dám ăn miếng trả miếng?!!!
Ngẩng đầu thưởng cho hắn một cái hôn, A Manh lúc này mới hỏi: “Sao chàng lại tới đây?”
“Còn không phải không thấy các nàng đâu, đương nhiên phải đi tìm. Nguyệt Quyên làm sao vậy?”
“Thân thể có chỗ không thoải mái, yên tâm, không sao đâu.”
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người rất nhanh trở về viện, lúc này buổi tiệc đã bắt đầu.
A Manh cùng Ngu Nguyệt Trácchia tay trên đường phân biệt nam nữ. Vừa ngồi xuống, A Manh phát hiện hiện trường có chút khác, một vài người cùng cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó.
Lúc này, Diêu Thanh Thanh vội chạy lại nhỏ giọng nói với nàng: “Ngươi đi đâu vậy? Nghe nói vừa rồi con gái của Thái Phó bị thương, cả mặt toàn máu, thực dọa người. Theo nha hoàn bên người Hà tiểu thư nói, nàng tự ᴆụng vào cây cột nên bị thương, thực không hay ho, thế nhưng bị đâm đến đầy máu trên mặt, ban ngày nhìn đến cũng thật đáng sợ.” Nói xong, có chút sợ vỗ vỗ иgự¢, sau đó lại nói với A Manh: “Nếu không phải biết tính tình ngươi an phận không gây chuyện, ngươi cũng không có xung đột gì với nàng, ta còn tưởng ngươi nguyền rủa nàng… Hì hì, may mắn, hôm nay là đại tiệc của tiểu thế tử, có vài thái y đến, bằng không Hà tiểu tư kia có khi lại bị trách tội.”
Chờ cho Thanh Thanh nói xong, A Manh đột nhiên hỏi: “Thanh Thanh, Thái Phó có mấy nữ nhi?”
“Uhm, có ba người, trong đó có con gái lớn đã gả cho Ngu châu thành chủ, còn lại hai tỷ muội sinh đôi, còn chưa định việc hôn nhân.” Diêu Thanh Thanh nhìn cái bàn cách đó không xa, vị trí đó lúc trước là của Hà phu nhân, bởi vì Hà tiểu thư bị thương mà giờ lại bỏ trống. “Vừa rồi, người bị thương chính là người chị trong hai chị em sinh đôi – Hà Tiêm Hoa, nghe nói hồi nhỏ thân thể bệnh tật, vẫn dưỡng bệnh ở chùa, trước đó vài ngày, nàng mới đủ mười sáu tuổi trở về. Hôm nay cũng là lần đầu tiên ta gặp nàng, nàng tuyệt không giống muội muội Hà Tiêm Ngữ, Hà Tiêm Ngữ kia thật chán ghét.”
Nghe Diêu Thanh Thanh kể về Hà Tiêm Hoa, trong lòng A Manh lại nghĩ, Hà Tiêm Hoa so với muội muội càng là nhân vật hung tàn, đặc biệt không giống như nữ nhân biết võ công trong kinh thành, thật khiến người hoài nghi mười năm qua nàng như thế nào trải qua, tuyệt đối không chỉ đơn giản sống qua ngày ở chùa, khí thế sắc bén như vậy lại có điểm giống như đã từng lăn lộn trong giang hồ.
Bất quá, mặc kệ Hà Tiêm Hoa như thế nào, cũng không ảnh hưởng đến buổi tiệc của phủ Túc vương, dù sao chỉ là con gái của Thái Phó bị thương, sẽ không đến mức ảnh hưởng đến phủ Túc vương, huống hồ hôm nay tiệc tiến hành theo chỉ dụ của hoàng đế cùng thái hậu, cho dù phát sinh thiên tai cũng phải tiến hành. Cho nên rất nhanh, dưới sự an bài của phủ Túc vương, bữa tiệc vẫn triển khai đúng hạn, lúc này xuất hiện hai nữ nhân ra chào hỏi mọi người, là Túc vương phi và nghĩa muội Túc vương.
Nhìn Túc vương phi xuất hiện, các nữ quyến ở đây nhất đề đứng lên nghênh đón.
Bộ dạng Túc vương phi thực mượt mà, trên mặt mang theo ý cười, thoạt nhìn không có cảm giác là người phụ nữ đã kết hôn, tựa như viên châu ngọc hoàn hảo. Có lẽ vì vừa sinh đứa nhỏ, dáng người còn có chút thịt, vừa xứng với ý cười ngọt ngào trên mặt nàng, làm cho người ta thấy thực thoải mái, không có cảm giác xem nhẹ thân phận Túc vương phi của nàng, ngược lại có cảm thấy thập phần dễ gần.
Chỉ là, trước mặt mọi người đều nhìn thấy bên người Túc vương phi có một tiểu bao tử cực kỳ giống Túc vương, biểu tình luôn nghiêm túc, liền nhận ra không quá dễ gần, ngay cả tươi cười cũng có chút miễn cưỡng, không tự giác thu lại ngữ khí của bản thân – đây là phản ứng của mọi người khi đứng trước Túc vương, đã thành thói quen.
Túc vương phi chào hỏi một chút, để bà ✓ú ôm tiểu thế tử đi cho mọi người nhìn một vòng, sau đó liền đi ra.
Diêu Thanh Thanh nhìn đám người Túc vương phi rời đi, lại kề tai A Manh nói nhỏ: “Kỳ thật, ta thấy, trong kinh thành, nữ tử may mắn nhất chính là Túc vương phi, không ai có được phúc khí của nàng.”
A Manh nhíu mày, "Vì sao nói như vậy?"
“Ngươi xem, Túc vương vì nàng, đều đã khắc ૮ɦếƭ những nữ nhân được đưa lên, ngươi không biết đó là hạnh phúc của nàng sao?” Diêu Thanh Thanh hay nói giỡn: “Ta còn nhớ rõ năm đó, khi Túc vương phụng chỉ cưới vợ, cha ta còn cùng mấy vị thúc thúc ngầm đánh cược bao lâu nữa thì Túc vương phi sẽ bị khắc ૮ɦếƭ, ai biết đâu được giờ đã sinh ra hai đứa nhỏ, luôn luôn bồi bên Túc vương, mà Túc vương cũng chỉ có một mình nàng là Vương phi, không biết làm bao nhiêu nữ nhân hâm mộ. Tuy hiện tại, còn nhiều người hoài nghi liệu Túc vương phi có bị khắc ૮ɦếƭ hay không, nhưng nhìn xem hiện tại, Túc vương phi thực may mắn, phải không?”
Đối với tin đồn “Khắc thê tuyệt tử” của Túc vương, A Manh cùng Diêu Thanh Thanh cũng có nghe nói đôi chút, hơn nữa chuyện Túc vương thậm chí nhiều lần đuổi nữ nhân thái hậu đưa đến ra khỏi cửa cũng được người bàn tán xôn xao, có thể nhận thấy được tình cảm mà Túc vương dành cho Túc vương phi.
Bất quá, điều này với nàng cũng không có quan hệ.
Diêu Thanh Thanh còn đang muốn bàn luận tiếp, A Manh đột nhiên nói: “Vừa rồi ta có gặp Tam công tử Tĩnh vương phủ.”
Quả nhiên, nghe nói thế, người nào đó không còn bát quái nữa, ngược lại, khuôn mặt đỏ bừng, có chút ngượng ngùng cùng dồn dập nói: “Thật sao? Hắn, uhm, bộ dáng hắn thế nào…?”
Thấy nàng càng ngày càng gấp, A Manh ngược lại, chậm chạp bắt đầu cúi đầu ăn uống, khiến cho Diêu Thanh Thanh gấp đến độ muốn ૮ɦếƭ, lại không dám nhảy lên ép nàng, dù sao bây giờ cũng đang trước mặt người ngoài.
Để nàng chờ một chút, A Manh rốt cuộc nói: “Đừng vội, ta sẽ kể cho ngươi nghe. Hiện tại bí mật khó giữ, tai vách mạch rừng, để khi trở về, ta sẽ kể tỉ mỉ cho ngươi.”
Diêu Thanh Thanh nghe xong, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, chỉ có thể không tình nguyện ngậm miệng lại, không dám hỏi nữa.