A Manh là bị ngã tỉnh.
Nằm trên sàn nhà cứng rắn, thân thể nàng vốn vẫn còn cực kì mệt mỏi và khó chịu bị va chạm như vậy liền bị ép buộc tỉnh lại. Bất quá sau khi choáng váng mà vẫn có thể tỉnh lại nhanh như vậy, còn có một nguyên nhân, bởi vì nàng thường hay không cẩn thận, nên thân thể này từ nhỏ đến lớn vẫn thường bị ép buộc luôn dễ dàng thích ứng với mọi hoàn cảnh.
Cho nên mới nói, dù vẻ ngoài có mảnh mai nhưng bên trong lại bất đồng, thân thể nàng cực kì khỏe mạnh. Chỉ vì khung xương nàng quá bé, lại thường xuyên ở trong phòng, nên mới có thể gây ra ấn tượng sai lầm cho người ngoài mà thôi.
Đây là một gian nhà gỗ nhỏ trong núi, là địa phương thợ săn ở tạm khi vào núi săn thú, trừ bỏ giường gỗ bàn gỗ và tấm ván gỗ làm ghế, cũng không có gì khác, thập phần đơn sơ. Trên bàn chỉ có duy nhất một ngọn đèn, tuy rằng có vẻ ảm đạm, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng tình hình trong phòng. Mà nàng lúc này bị một sợi dây thừng trói hai tay, bất quá không có bao nhiêu trói buộc, phỏng chừng bọn ςướק cho rằng nàng chính là một nữ tử nhu nhược không có võ công, nên không cần quá mức phòng bị.
A Manh yên lặng đem nuốt lại âm thanh do bị ngã đau, liền quỳ rạp trên mặt đất, đánh giá hai người trong gian nhà gỗ.
Vẫn như cũ là nữ tử mặc Tử Y (màu tím) ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, ánh mắt lạnh như băng nhìn bóng đêm bên ngoài. Mà nam tử bắt cóc nàng mặc một thân hắc y, bên hông trang bị một thanh trường kiếm giống như của Tử Y nữ tử, trên chuôi kiếm có khắc một chữ "Vạn".
"Sư muội, muội sẽ xử lý nàng như thế nào?" Nam nhân mở miệng hỏi, trong thanh âm có ý lấy lòng.
Tử Y nữ tử cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Khắc hoa trên mặt của nàng, xem nàng về sau còn có thể dùng khuôn mặt kia làm cho Ly Trần công tử đối đãi tốt với nàng hay không, sau đó lại đánh gãy gân mạch tay chân nàng!"
"Sư muội... Ma cầm tôn giả đã thông cáo võ lâm, việc này không ổn." Hắc y nam tử có điều băn khoăn. Trọng yếu hơn là, hắn thu được tin tức, nàng lại là thê tử của Ngu Nguyệt Trác, là người duy nhất luyện thành kiếm pháp đã thất truyền hơn 100 năm nay - Vân tiêu cửu thức, đả thương nàng thật sự rất không khôn ngoan. Hơn nữa vụ án mất kiếm của Vạn Kiếm sơn trang đã điều tra hơn ba năm, gần đây lại biết được việc này cùng ma cầm tôn giả —— Ly Trần công tử và Cửu Kiếm Công Tử —— Ngu Nguyệt Trác có liên quan, tuy rằng muốn tra hỏi hai người, nhưng bởi vì chứng cớ không đủ, cũng không dám công khai chống lại bọn họ.
Còn có một nguyên nhân, hiện tại Ngu Nguyệt Trác là đương triều đại tướng quân, năm đó không phải sơn trang không mời kiếm khách giúp đỡ, mà cho dù có tra đến trên người hắn, giang hồ cùng triều đình xưa nay nước giếng không phạm nước sông, theo ý hắn —— thậm chí cái gọi là giang hồ còn muốn kiêng kị triều đình mấy phần, điều này khiến cho Vạn Kiếm sơn trang muốn chống lại Ngu Nguyệt Trác cũng phải suy nghĩ lại lực lượng của chính mình.
A Manh trong lòng mãnh liệt gật đầu phụ họa, cô nương gia ác độc như thế thật sự là không tốt. Hơn nữa nàng đã có trượng phu, vì sao nữ nhân này lại vì một nam nhân không phải trượng phu của nàng mà giận chó đánh mèo với nàng?
"Ta lại không Gi*t ૮ɦếƭ nàng, tại sao không ổn?" Tử Y nữ tử lạnh lùng liếc mắt nhìn nam nhân kia một cái, cứng rắn nói: "Sư huynh, ta thật vất vả mới tìm được hắn, hắn lại không nhìn ta mà lại nhìn nữ nhân này, ta... Trong lòng ta khó chịu lắm." Đến cuối cùng, trong thanh âm xen lẫn ai oán và đau đớn.
Nàng bộ dạng cực xinh đẹp, bình thường lãnh nhược băng sương (lạnh lùng), một thân Tử Y giống như chân trời xa xôi. Mà khi nàng lộ ra một mặt yếu ớt, mặc dù nàng làm ra chuyện tình ác độc, vẫn khiến cho người ta cảm thấy nàng có duyên, khiến cho người ta thương tiếc thông cảm. Đây có lẽ chính là mị lực mỹ nhân.
"Sư muội, muội đây là vì cái gì? Thôi thôi, nếu Ly Trần công tử cùng Ngu Nguyệt Trác trách tội xuống dưới, ta chịu trách nhiệm cho muội."
"Đa tạ sư huynh." Tử Y nữ tử nghẹn ngào một tiếng, một lúc lâu sau lại sâu kín thở dài: "Chúng ta lần này xuống phía bắc, cũng là vì tra án trộm Kinh Loan kiếm, chúng ta bắt nữ nhân này, thật ra có thể áp chế Ngu Nguyệt Trác, làm cho hắn nói ra tình hình thực tế, trả lại Kinh Loan kiếm."
"Sư muội, vì sao lại khẳng định là Ngu Nguyệt Trác trộm kiếm."
"Vạn Kiếm sơn trang tra ra chứng cứ xác thực đều chỉ hướng hắn, không có lửa làm sao có khói, cho dù không phải hắn, hẳn là cùng hắn có liên quan."
......
Nghe bọn họ đối thoại, A Manh khóe miệng run rẩy, nhận rõ tình cảnh hiện tại của chính mình. Bởi vì Diêm Ly Trần đối đãi tốt với nàng, cho nên nàng bị nữ nhân khác ghi hận, sau đó bị hắc y nam tử luôn ái mộ sư muội bắt đến nhằm để cho sư muội của hắn hết giận. Hơn nữa vụ án mất trộm Kinh Loan kiếm, bọn họ hoài nghi Ngu Nguyệt Trác, cho nên muốn lấy nàng đi áp chế hắn.
Này thật sự là OOXX muội muội ngươi... Khiến cho nàng muốn phun một ngụm máu a! Nào có người nghĩ hay ho như vậy chứ? Bởi vì không được nam nhân chú ý liền giận chó đánh mèo...
Chờ sư huynh muội bọn họ tính toán xong, cùng nhìn về phía A Manh.
Thấy vị sư huynh kia mang kiếm lại đây, A Manh không hề bình tĩnh nổi nữa, nhanh chóng ngồi dậy hướng thẳng góc nhà chạy đi, may mắn nơi nàng bị trói cách góc nhà rất gần, như vậy co rụt lại, có thể lui vào góc tường.
Nhìn đến nàng thế nhưng nhanh như vậy thanh tỉnh, vị sư huynh kia lắp bắp kinh hãi, bất quá cũng không nghĩ nhiều, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm A Manh, giống như đang cân nhắc xem nên bắt đầu xuống tay từ đâu.
"Ngươi đừng tới đây." A Manh rất sợ hắn rút kiếm ra đâm mình, có chút nơm nớp lo sợ nói, "Ta cùng với Diêm Ly Trần thật sự không quan hệ gì cả, hơn nữa ta đã gả cho Ngu Nguyệt Trác rồi, sẽ không liếc mắt nhìn nam nhân khác một cái, ngươi có thể yên tâm đuổi theo Ly Trần công tử của ngươi."
Tử Y nữ tử sâu kín nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Ly Trần công tử có cái gì không tốt, ngươi thế nhưng không thích hắn?"
A Manh thiếu chút nữa muốn quỳ lạy cô nương này, tin tưởng rằng nếu nàng nói Ly Trần công tử tốt lắm, nàng không chê hắn, Tử Y nữ tử tuyệt đối sẽ tự mình cầm kiếm đến đâm nàng, nữ nhân ghen tị tuyệt đối không có lý trí.
"Hắn tốt lắm, nhưng ta cùng với tướng công nhà ta tình đầu ý hợp, ta thương hắn yêu hắn đến không được, không thể liếc mắt nhìn nam nhân khác một cái." Vì tránh bị đâm, A Manh miệng lưỡi xảo quyệt, ૮ɦếƭ cũng có thể nói là sống —— phương diện này mà nói, kỳ thật nàng cũng rất có tính "vô sỉ" như Ngu Nguyệt Trác.
"Nga? Vậy bây giờ ngươi nhìn sư huynh ta một cái? Sư huynh ta tự nhiên cũng không kém so với Cửu Kiếm Công Tử Ngu Nguyệt Trác." Tử Y nữ tử như trước lạnh băng nói.
"..."
A Manh xem xét vị sư huynh kia ân, bộ dạng rất anh tuấn, bởi vì là người tập võ, dáng người tự nhiên cũng không sai, nhìn tựa như thiếu hiệp danh môn thế gia đầy hứa hẹn, tiền đồ vô lượng y như trong sách miêu tả. Nhưng là không biết như thế nào, nàng chính là cảm thấy Ngu Nguyệt Trác so với hắn tuấn mỹ hơn, khí chất so với hắn tuyệt hơn, da mặt so với hắn đẹp hơn, thậm chí so với hắn cũng vô sỉ...
"Là rất được..." Lời này mới nói ra, A Manh đột nhiên cảm giác được một cỗ sát ý đâm vào chính mình làm cho lông tơ đều dựng đứng, không khỏi âm thầm cảnh giác, "Nhưng là... Ta vẫn cảm thấy tướng công nhà ta tốt nhất, bộ dạng anh tuấn nhân phẩm lại bất phàm, ta chỉ thương mình hắn." Nói xong, đột nhiên cỗ sát khí kia biến mất, không khí cũng khôi phục thành độ ấm bình thường của mùa xuân tháng ba.
Tử Y nữ tử giống như đã mất hết tính nhẫn nại, đột nhiên lạnh lùng nói: "Sư huynh, động thủ!"
A Manh kinh hãi, há mồm hô: "Uy, đừng tới đây, bằng không ta nguyền rủa ngươi té gãy chân!"
Nguyền rủa của nàng quả nhiên là trăm thử bách linh, do hai sư huynh muội kia khinh thường không nghe lời của nàng dẫn đến hậu quả ngay lập tức, vị sư huynh kia vừa bước ra hai bước quả nhiên liền bị quăng ngã, phát ra tiếng vang thật lớn, nhà gỗ cũng rung động vài cái.
"Sư huynh, ngươi làm sao vậy?" Tử Y nữ tử lo lắng.
Sư huynh mặt không chút thay đổi cúi đầu nhìn chân mình, toàn thân đau đớn làm cho sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, "Chân bị chặt đứt."
Nói xong, hai người lập tức quay sang nhìn chằm chằm vào bạn nữ nào đó đang bày ra vẻ mặt vô tội ở góc tường, nhất thời hai mắt sâu thẳm.
"Ngươi đã làm yêu pháp gì?" Tử Y nữ tử nhớ tới chuyện tình hôm qua ở ôn tuyền, nhất thời phẫn hận, "Chẳng lẽ đây là nguyên nhân Ly Trần công tử đối tốt với ngươi? Ta đây càng không thể lưu lại ngươi." Nói xong, rút kiếm ra đâm đến.
Tốc độ của nàng cực nhanh, trang chủ giang hồ đệ nhất trang - Vạn Kiếm sơn trang toàn lực bồi dưỡng cho đứa con gái duy nhất võ công tất nhiên là không giống bình thường, gần như không có cấp A Manh thời gian để nguyền rủa, nàng chỉ có thể nhìn trường kiếm kia lóe hàn quang đâm tới, theo bản năng nhắm mắt lại.
Đột nhiên, "Tranh" một tiếng thanh âm kim loại chạm vào nhau vang lên, thân thể của nàng bay lên trời, được ôm vào trong một Ⱡồ₦g иgự¢ quen thuộc.
Là Ngu Nguyệt Trác.
Nhận biết điều này làm cho nàng nhẹ nhàng thở ra, sau đó thả lỏng chính mình nép ở trong lòng hắn, bên tai là tiếng va chạm của kiếm, làm cho nàng theo bản năng nhắm chặt mắt, sợ đao kiếm không có mắt làm bị thương chính mình.
Bất quá ngay lập tức lúc đó, thắng bại đã phân.
"Ngươi thua!" Ngu Nguyệt Trác nói.
A Manh sửng sốt, liền mở to mắt, liền nhìn thấy Tử Y nữ tử bị một thanh trường kiếm chỉ thẳng cổ họng.
"Ta thua..." Tử Y nữ tử tự giễu cười cười, "Cửu Kiếm Công Tử vân tiêu cửu thức quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ một chiêu ta liền bị đánh bại."
Ngu Nguyệt Trác thu hồi kiếm, kiếm kia giống như một con rắn linh hoạt quấn bên hông của hắn, thì ra là một thanh nhuyễn kiếm có thể co duỗi. Trên khuôn mặt tuấn nhã vẫn duy trì nụ cười vô hại, quả nhiên là thư sinh nho nhã, "Quy củ như cũ, người thua dưới kiếm của ta, tự đoạn một tay!"
Nghe vậy, Tử Y nữ tử sắc mặt càng thêm trắng bệch.
A Manh hô hấp dồn dập, nữ nhân bị chặt đứt một tay còn có thể xem sao? Ngẩng mặt lên nhìn về phía nam nhân đang ôm mình, hắn tuy rằng cười đến cực kỳ tuấn nhã, nhưng mâu quang trầm liễm hung thần, giống như tử thần, làm cho nàng không có can đảm lên tiếng.
"Cửu Kiếm Công Tử, thỉnh thủ hạ lưu tình!" Sư huynh Tử Y nữ tử mở miệng, "Việc này là ta gây nên, ta nguyện ý thay thế sư muội nhận trừng phạt này." Nói xong, cầm lấy thanh kiếm hướng tay mình chém tới.
"Sư huynh!"
"Chậm đã!"
Tử Y nữ tử cùng Ngu Nguyệt Trác đồng thời lên tiếng, kiếm của vị sư huynh kia cũng bị văng ra rơi trên mặt đất. Tử Y nữ tử sắc mặt vui vẻ, Ngu Nguyệt Trác cản một kiếm kia, chẳng lẽ...
"Các ngươi dọa đến nương tử ta, đừng làm bẩn ánh mắt của nàng." Nam nhân trưng lên một nụ cười thập phần ác liệt, “đem cho người khác hy vọng lại vô tình đánh vỡ" dùng loại thủ đoạn này vô cùng nhuần nhuyễn, thực hưởng thụ người khác đối với hắn phẫn hận, "Đợi chúng ta rời đi, ngươi hãy tự đoạn một tay."
"Ngu Nguyệt Trác!" Tử Y nữ tử cuối cùng cũng tức giận duy trì không được hình tượng lãnh nhược băng sương, "Ngươi không cần quá đáng!"
Ngu Nguyệt Trác ngạo nghễ liếc mắt một cái, mâu quang lạnh lẽo, "Các ngươi muốn khắc hoa lên mặt nàng, đánh gãy gân mạch tay chân nàng, sẽ không quá mức?" Nói xong, ánh mắt thâm tình chân thành nhìn chăm chú người trong lòng bởi vì lời hắn nói mà đột nhiên cứng ngắc, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của nàng, nhu tình mật ý nói, "Ngay cả ta đều luyến tiếc động vào một sợi lông tơ của nàng? Có thể nào để cho người khác bắt nạt đâu?"
"Cửu Kiếm Công Tử thỉnh thứ lỗi!" Vị sư huynh tuy rằng một chân bị chặt mất chỉ có thể ngồi dưới đất, nhưng vẫn trầm ổn ứng đối, "Là sư muội tại hạ tùy hứng, nhưng lúc ấy tại hạ cũng không có ý tổn thương tôn phu nhân, mặc dù ngươi không đến kịp, tôn phu nhân cũng sẽ không bị thương, Vạn mỗ lấy Vạn Kiếm sơn trang ra thề không dám có gì giả dối. Chúng ta chỉ là hy vọng dụ được ngươi đi ra, hy vọng ngươi có thể đồng ý cùng chúng ta đi Vạn Kiếm sơn trang một chuyến." Chính là lúc ấy bởi vì thấy sư muội quá mức thương tâm, mới có thể tạm thời hành động đem người bắt lại đây.
Ngu Nguyệt Trác đem cắt dây thừng đang trói A Manh, sau đó đưa tay ra sau gáy nữ tử nhẹ nhàng vuốt, vì nàng xóa tan vết bầm sau gáy, thở dài nói: "Ta tất nhiên là biết ngươi lúc ấy không có sát khí, bằng không Vạn cô nương hiện nay cũng không thể vẫn còn nguyên vẹn đứng ở chỗ này. Chính là việc ngươi đánh nàng choáng váng rồi mang nàng tới đây, làm cho ta rất tức giận. Ngoan, A Manh, còn đau hay không?"
"... Hiện tại không đau." A Manh nghiêm mặt trả lời, tuy rằng ngữ khí của hắn có điểm thương tiếc, làm cho người ở đây cho rằng hắn đối nàng một mảnh tình thâm, nhưng nàng lại nghe ra có ý tức giận, tinh tế liên tưởng, liền biết đối tượng hắn tức giận cũng bao gồm chính mình, làm cho nàng có loại dự cảm không hay ho. Có lẽ đêm nay sẽ rất khó qua...
"Cửu Kiếm Công Tử Yên tâm, Vạn mỗ sẽ tự đoạn một tay để tạ lỗi. Ngu phu nhân, thỉnh tha thứ Vạn mỗ lúc trước cử chỉ thất lễ." Vị sư huynh kia khẩn thiết nói.
A Manh thì thào nói: "Nếu xin lỗi hữu dụng, còn cần đến nha môn làm cái gì? Ngươi thật sự hại ta thực không hay ho nha..." Không hay ho đến mức khi trở về không biết gã ác nam này như thế nào ép buộc nàng, cho nên nàng tuyệt không muốn tha thứ cho hắn. Nhưng là, loại trường hợp chém Gi*t này thật sự làm cho nàng chán ghét, thậm chí nghe được vị sư huynh này muốn tự đoạn một tay, thế nhưng làm cho nàng cảm thấy thập phần buồn nôn, cảm xúc có chút thấp.
Ngu Nguyệt Trác mở hai mắt, nhìn chằm chằm vào mặt của nàng một lúc lâu, tại lúc đôi sư huynh muội tập trung chờ đợi, rốt cục nói: "Thôi, Vạn công tử là đại đệ tử Vạn trang chủ chân truyền, làm việc quang minh lỗi lạc, Ngu mỗ tất nhiên là kính nể cách làm người của các hạ, nếu là mất một tay thì không thể dùng kiếm, Ngu mỗ cũng cảm thấy tiếc nuối. Vạn công tử xin trở về nói cho Vạn trang chủ, chuyện mất trộm Kinh Loan kiếm cùng Ngu mỗ không quan hệ, Ngu mỗ năm đó đột nhiên rời đi nguyên nhân là do nhận được mật chỉ từ Hoàng Thượng, đến cứu viện chiến trườngTây Bắc bảo vệ non sông Đại Sở ta cùng các huynh đệ."
Nghe vậy, sư huynh muộiVạn Kiếm sơn trang cảm thấy chấn động, chắp tay nói: "Ngu tướng quân cao thượng." Xưng hô đã sửa, hiện tại ở trong mắt bọn họ, Ngu Nguyệt Trác đã không phải là "Cửu Kiếm Công Tử" trên giang hồ, mà là người làm cho dân chúng Đại Sở kính nể noi gương Tĩnh Viễn Đại Tương Quân.
Ngu Nguyệt Trác lại cười, tiếp tục nói: "Ngu mỗ hiện đã là mệnh quan triều đình, không tham dự giang hồ thế sự, hy vọng Vạn trang chủ cùng Vạn thiếu hiệp thông cảm."
Nghe xong, sư huynh muội Vạn Kiếm sơn trang cảm thấy hiểu rõ, đồng loạt đối hắn chắp tay thi lễ.
Ngu Nguyệt Trác vào lúc này cấp cho Vạn Kiếm sơn trang một cái mặt mũi, làm cho Vạn Kiếm sơn trang không thể không đem nhân lực xuống phía Bắc điều tra trở về, cũng đồng thời cho Vạn Kiếm sơn trang thấy thân phận hắn hiện tại, về sau cho dù có người trong giang hồ muốn tìm hắn gây phiền toái hoặc là tìm hắn khiêu chiến linh tinh, thì Vạn Kiếm sơn trang không thể bàn quan đứng nhìn, chắc chắn sẽ nhúng tay, vì hắn chắn đi nhiều chuyện phiền toái.
Giao dịch này hắn không mất gì, thậm chí còn có thể chứng minh mình không liên quan đến án trộm kiếm ở Vạn Kiếm sơn trang, thấy thế nào đều thực có lời.
********
Ngu Nguyệt Trác rất nhanh liền mang theo A Manh ly khai.
Ra khỏi nhà gỗ, A Manh mới phát hiện thì ra nơi này là một thác nước khác nằm ở phía đối diện của ngọn núi chỗ khách điếm, lúc này tuy rằng ánh trăng sáng ngời, nhưng chung quanh đều là núi rừng, âm thanh các loại côn trùng kêu vang không ngừng, làm cho không khí núi rừng u ám càng thêm phần khủng bố.
Nam nhân thản nhiên đi về phía trước, cước bộ từ tốn thập phần nhàn nhã.
Thẳng đến khi tới nơi thượng nguồn của ngọn thác, bọn họ dừng lại bên một vách núi.
Gió núi lạnh thấu xương, phía trước là vách núi sâu thẳm không thấy đáy, thân mình nàng đơn bạc có chút không chịu nổi, giống như tùy thời đều có khả năng trượt chân ngã xuống vách núi đen. Cái loại cảm giác bất an này làm cho nàng chỉ có thể gắt gao kéo lấy ống tay áo nam nhân, cầu xin hắn nhanh chút rời đi.
Ngu Nguyệt Trác đứng bên vách núi đen, một thân nhàn nhã tự tại, ánh trăng rơi trên người hắn, khiến cho hắn thoạt nhìn thật tuấn mĩ, giống như quý công tử bước ra từ bức họa tinh xảo trong truyện tranh làm cho người ta khó có thể cưỡng lại, tự giác chìm đắm trong bầu không khí ảo diệu xung quanh hắn.
"A Manh, thì ra nàng yêu ta yêu đến không được, không thể liếc mắt nhìn nam nhân khác một cái, vi phu thật sự là cao hứng." Ngu Nguyệt Trác vẻ mặt ôn hoà nói, ngay cả ánh mắt đều là một loại sắc thái ௱ôЛƓ lung.
"..."
A Manh bỗng nhiên cứng đờ, khuôn mặt nghiêm lại không có biểu tình.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
"Ta nhìn thấy đâu."
Vừa tìm đường ra vừa liên tục làm đau mình để giữ tỉnh táo, tiểu nam hài đầu quyền trong tay nắm chắt, liền nghe được một âm thanh trong suốt.
Nam hài lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại liền thấy một thiếu niên áo trắng ung dung tự tại đứng sau hòn giả sơn, như ngọc tinh xảo, trong trẻo nhưng lạnh lùng lạnh nhạt.
"Ngươi là ai?" Nam hài hỏi, tư thái thật là hào phóng, thoạt nhìn tựa như đứa bé ngây thơ nhà thế gia, ôn nhã đáng yêu.
Thiếu niên phất tay, tùy ý nói: "Diêm Ly Trần. Ngươi rất khá, có muốn làm đồ đệ của ta?"
"Không cần!"
"Nga, thật không? Vậy làm đệ đệ đi."
"Không cần."
Thiếu niên ánh mắt trong suốt vô cảm nhìn hắn, "Tuổi còn nhỏ, nội tâm lại lớn rồi, không tệ a! Ta sẽ dạy cho ngươi võ công, làm ngươi trở thành kiếm khách giỏi nhất, về sau ta đem ngươi trở thành người trong giang hồ, ngươi giúp ta tìm một người."
Nam hài nhíu mày, cảm thấy thiếu niên này rất thích làm theo ý mình, toàn tự quyết định, làm cho người ta trời sinh muốn đối nghịch hắn."Không cần, ta nghĩ muốn làm đại tướng quân." Nam hài ngạo nghễ nói, làm đại tướng quân thực uy phong, có thể chà đạp càng nhiều người.
"Không sai, một bên làm đại tướng quân tai họa cho quốc gia, một bên làm đại ma đầu trên giang hồ gây tai họa người khác, rất hợp ý ta."
"..."
Uy uy uy, ngươi có thể lại vô sỉ một chút sao?