Ngày kế tiếp, không mưa không gió.
A Manh tâm tư thoải mái, một mình ở viện Linh tê thản nhiên tự đắc, không người quấy rầy, lại không biết bên ngoài đã náo nhiệt đến mức nào.
Đầu tiên, nghe nói Tĩnh Viễn Đại Tương Quân cự tuyệt chỉ hôn của hoàng đế, nguyên nhân là khi còn nhỏ sớm đã cùng một cô nương định hôn ước, hai người cảm tình sâu nặng, hiện tại hắn khải hoàn trở về, chuẩn bị ít ngày nữa sẽ cưới cô nương kia vào cửa. Tuy rằng Tĩnh Viễn Đại Tương Quân này vừa hữu tình lại vừa có nghĩa, nhưng rõ ràng là đã không nể mặt cho hoàng đế một cái tát, làm đế vương tức giận không thôi. Nhưng vì hắn vừa lập công lớn, hoàng đế không thể động đến hắn, vì vậy hoàng đế chỉ có thể ngầm đồng ý hắn kháng chỉ.
Vì thế, người ở kinh thành đột nhiên tò mò rốt cuộc là vị cô nương có thể lọt vào mắt xanh đại anh hùng là ai, để hắn tình nguyện cự tuyệt cưới công chúa hoàng gia cũng muốn kiên trì cưới nàng làm vợ. Nhìn thế nào người ta cũng thấy Tĩnh Viễn Đại Tương Quân này có chút không lý trí, dù gì cũng chỉ là hôn ước lúc nhỏ, nếu hắn không nói ra, cũng không người nào biết từng có việc này, mệnh vua khó cãi, không bằng thuận theo ý Hoàng Thượng, đây là chuyện thường tình. Thậm chí còn có thể làm cho Diêu gia cùng Ngu gia càng nở mày nở mặt hơn, Ngu Nguyệt Trác rất nổi bật, tay lại nắm quân quyền, đã muốn công cao hơn chủ, chỉ sợ hoàng đế tức giận nhiều, tùy tiện phán một cái tội danh đoạt lại quyền của hắn, sau đó đem hắn đi lưu đày.
Mà ngày đó các khuê nữ tận mắt nhìn thấy phong thái Tĩnh Viễn Đại Tương Quân dẫn quân trở về thành mà càng ái mộ anh hùng, vì khí chất anh hùng của Tĩnh Viễn Đại Tướng Quân khiến các quý nữ nhà thế gia trong kinh thành cùng các cô nương bản địa cũng bắt đầu nguyền rủa nữ tử cùng đại tướng quân từ nhỏ đính hôn kia, cho rằng nàng ta đúng là trúng phải vận cứt chó gì mới được lọt vào mắt xanh của đại tướng quân.
Tiếp theo, là con của Trấn Quốc công Ôn Lương khẩn cầu hoàng đế tứ hôn cho hắn cùng một nữ tử xuất thân bình dân, tin tức này cùng tin đính hôn của Tĩnh Viễn Đại Tương Quân so sánh với nhau đều đồng dạng làm người ta rung động.
Ôn Lương là con trưởng duy nhất của Trấn Quốc công, là người thừa kế phủ quốc công tương lai, thế nhưng hắn lại muốn kết hôn cùng một nữ tử xuất thân bình dân, rõ ràng đã giáng cho Trấn Quốc công một bạt tai mà, vì thế, Trấn Quốc công như lửa đốt ௱ôЛƓ vào cung ngay đêm, khẩn cầu hoàng đế thu hồi ý chỉ, nói thẳng là do tiểu nhi hồ nháo, thỉnh tha thứ tiểu nhi niên kỉ còn trẻ không hiểu chuyện vân vân...
Ôn Lương ở chiến tranh Bắc Việt đảm nhiệm chức mưu sĩ, hắn ra mưu hiến kế, lập công lớn, hoàng đế luận công ban thưởng, phong hắn làmThái Sư, mà hắn cũng là sư phó của thái tử tương lai, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Chẳng những vậy hắn phong tư trác tuyệt, là kinh thành đệ nhất mỹ nam, không biết bao nhiêu quý nữ thế gia kinh thành sớm đã thầm thương trộm nhớ hắn, thế nhưng hắn lại cố ý bỏ qua những nữ tử thế gia kinh thành kia mà đi cưới một dân nữ làm vợ, sao có thể làm cho người ta không tức giận.
Nhưng mà, còn có việc làm cho người ta kinh ngạc hơn đó chính là dân nữ Ôn Lương muốn cưới vào nhà vốn là nha hoàn bên người của Túc vương phi, chúng nữ lại càng phẫn nộ, chỉ kém là chưa mỗi ngày đi đánh tiểu nhân nguyền rủa nha hoàn kia gặp chuyện không may.
Vì thế, A Manh vào lúc vô tình, nàng đã cùng vị nha hoàn may mắn kia cùng nhau thành người được hâm mộ ghen tị nhất từ các cô nương trong kinh thành, cũng không biết có phải do mấy cô nương đó ngầm đi đánh tiểu nhân không mà A Manh đôi lúc cảm thấy xương cốt mình đau ê ẩm.
A Manh hoàn toàn không hay biết gì, lúc đến thượng phòng thỉnh an, đột nhiên phát hiện muội muội kia nhà mình không còn dùng vẻ mặt ghen tị nhìn nàng nữa, nàng không biết nàng ta đem ánh mắt chuyển dời đến người nào bị nàng ta ghen tị nhất hiện nay, thậm chí vẻ mặt thường thường còn lộ vẻ u buồn như bị người ta ςướק chồng vậy.
Hôm nay, trời nắng, tỷ muội ở trong thư phòng luyện chữ.
La Ngọc Sa đột nhiên thở dài, có chút tâm phiền ý loạn cầm 乃út bỏ lại vào ống đựng.
A Manh mi cũng không động một chút, nàng thật sự đang chú tâm luyện chữ, thần sắc còn thật hờ hững.
Tâm tình La Ngọc Sa quả thật không tốt, nhìn mặt A Manh từ từ hồng hào hơn, cũng không thấy quá chướng mắt nữa, oán hận trong lòng nàng ta sớm đã di dời tới người nữ tử được người khác hâm mộ ghen tị nhất kinh thành kia rồi, đem nàng ta trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
"Tỷ tỷ, ngươi quá là nhàn nhã đi." La Ngọc Sa thở dài, nhớ tới A Manh chính là hai lỗ tai không thông, dáng vẻ không hề tiến thủ, nàng ta không khỏi có chút xem thường mà không chịu nổi nữa.
A Manh viết xong chữ cuối cùng, đem 乃út gác qua một bên, nàng vẫn không để ý tới châm chọc móc ngéo của La Ngọc Sa. Tri Xuân hợp thời đem trà ấm vào cho nàng, A Manh nhấp một ngụm, trên mặt lộ ra vẻ vừa lòng.
La Ngọc Sa nhìn thấy lại ghen tị một trận, A Manh vô luận làm chuyện gì, đều có loại dáng vẻ làm theo ý mình, tạo cho người ta cảm giác như mây bay nước chảy lưu loát sinh động tự nhiên, mà bộ dáng nàng ngày thường đã rất tinh xảo đáng yêu, vô luận làm động tác gì, đều có thể làm người ta yêu thương, nàng ta nghĩ người này thường cố ý làm như thế nên mới có thể khiến cho phụ thân thương yêu nàng như vậy.
Đúng lúc này,lại có nha hoàn tiến vào bẩm báo,thiên kim Diêu phủ tới đây.
Không cần phải nói cũng biết thiên kim Diêu phủ trong lời hạ nhân là ai, nữ nhân La gia có thể cùng nữ nhân Diêu gia giao hảo, đã là người La gia trèo cao. Ngoài Diêu Thanh Thanh đến đây đã nhiều lần thì còn ai, Hình thị sau khi ngầm báo cho La Hoằng Xương biết, cũng không làm nghi thức xã giao gì mà trực tiếp bảo người dẫn Diêu Thanh Thanh tới đây.
"A Manh, nhớ ngươi muốn ૮ɦếƭ ~~" Diêu Thanh Thanh vừa thấy khuôn mặt tinh xảo như 乃úp bê bằng sứ của A Manh, liền nhịn không được kêu ra miệng, nhưng động tác cũng coi như là còn nhàn nhã, không có làm ra chuyện gì khác người, đơn giản vì hiện trường còn có mặt La Ngọc Sa.
"Thanh Thanh tỷ, người khỏe chứ." La Ngọc Sa tiến lên hành lễ, vẻ mặt nhu hòa cười.
Diêu Thanh Thanh cũng hữu lễ đáp một tiếng, rồi lại cười nói: "Ngọc Sa muội muội cũng ở đây sao, các ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Muội cùng tỷ tỷ đang cùng nhau luyện chữ." La Ngọc Sa trả lời.
Hai người hàn huyên một lát sau, A Manh khách khí nói thời tiết hơi nóng, liền mang theo Diêu Thanh Thanh đến lương đình pha trà ngắm hoa, La Ngọc Sa thấy thế cũng mặt dày theo qua.
La Ngọc Sa tuy rằng không thích A Manh, nhưng nàng lại cực kì ngưỡng mộ Diêu Thanh Thanh, cùng trưởng nữ đích tôn của Diêu gia tôn quý nhất giao hảo trăm lợi không một hại, vì vậy mỗi khi Diêu Thanh Thanh qua phủ đến thăm A Manh, nàng ta đều da mặt dày bám theo.
Ba tiểu thư ngồi ở lương đình, tách trà trên bàn tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Diêu Thanh Thanh tao nhã bưng chén trà nhấp môi, rồi nói: "A Manh, ngươi đã bao lâu không có ra khỏi nhà rồi? Ta xem ngươi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài đúng không?"
A Manh giương mắt nhìn nàng, biểu tình vừa nghi hoặc lại có chút ngơ ngác, nhìn Diêu Thanh Thanh vui mừng một hồi, khóe mắt La Ngọc Sa cũng động theo.
Diêu Thanh Thanh thấy vẻ mặt A Manh như vậy trong lòng liền có cảm giác xúc động trìu mến, đột nhiên thở dài, có chút thương cảm nói: "Nam nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, vì sao những nam tử vĩ đại luôn làm ra những chuyện ngoài dự đoán mọi người chứ ? Đại tướng quân, Tử Tu của ta..." Nói xong, khuôn mặt minh diễm động lòng người phủ lên một mảnh u buồn đua lòng.
Nghe được ba chữ "Đại tướng quân" này, mí mắt A Manh kinh hoàng, trực giác cho nàng biết không phải chuyện tốt gì.
La Ngọc Sa nghe xong, giống như tìm được bạn tri âm, lập tức kích động chống bàn đá nói: "Thanh Thanh tỷ, tỷ nói quá đúng! Một là tướng quân anh hùng đại Sở, một là đệ nhất mỹ nam Đại Sở Ôn Lương Ôn Tử Tu, đều là những nam tử tuyệt thế vô hạn, bọn họ đều thuộc về mọi người, dựa vào cái gì mà hai nữ nhân không ai biết kia chiếm lấy, thật là đáng giận !"
La Ngọc Sa hung tợn nói ra lời trong lòng của các nữ tử kinh thành, khuôn mặt xinh đẹp có chút dữ tợn.
Diêu Thanh Thanh nghe xong, ấn tượng với La Ngọc Sa tự dưng tốt lên rất nhiều, phụ họa nói: "Chính là vậy ! Ngu tướng quân hoàn hảo, nếu hắn sớm định chung thân thì do lệnh cha mẹ, lời của mai mối, cũng không thể trái lời. Vốn dĩ Hoàng Thượng là muốn đem trưởng công chúa tứ hôn cho hắn, nhưng ai biết hắn đã sớm định chung thân, khiến cho trưởng công chúa cũng coi như bị đánh mất thể diện, nghe nói nàng ở trong cung khóc lóc với thái hậu khóc vài chập nữa kìa. Nhưng mà, Ôn Tử Tu vì sao lại lấy một dân nữ không có quyền không thế chứ? Thật làm cho người ta thất vọng mà..."
"Chính là vậy, nghe nói dân nữ kia xuất thân còn là một nha hoàn nữa. Mặc dù Túc vương phi tâm địa hiền lành để cho nàng ta thoát khỏi nô tịch, nhưng cũng không thể che giấu thực chất nàng ta cũng chỉ là một hạ nhân ti tiện, không biết Ôn Tử Tu dùng mắt gì mà có thể vừa mắt người ti tiện như vậy."
La Ngọc Sa cũng đồng lòng đầy căm phẫn, có thể biết, nàng đối với đệ nhất mỹ nam trong truyền thuyết Ôn Tử Tu cùng với Ngu tướng quân cũng đều có hảo cảm như nhau.
(editor: o bik phải do coi hiền thê khó làm nên thích tỷ nha hoàn o mà nghe 2 người này nói sao mà ghét 2 người này quá đi edit mà tức quá chai )
"Đúng vậy." Diêu Thanh Thanh nhíu mi, u buồn nói: "Vì việc này, nghe nói Trấn Quốc công đã tức giận đến ốm đau liệt giường..."
......
A Manh chậm rãi uống trà, nghe hai nàng thảo phạt kia hai nữ tử may mắn trong lời đồn đãi kia, trong lòng thật an nhàn thoải mái.
Nàng cũng không nghĩ tới Ngu Nguyệt Trác ác nam đó thế nhưng đã đính hôn, thật đúng là chuyện làm lòng người vui vẻ nhất. Được rồi, nàng cũng có chút thương cảm với cô nương cùng ác nam kia đính hôn, ở trong mắt nàng, vị cô nương kia tuyệt đối không may mắn, tuyệt đối là tạo nghiệt tám đời mới có thể đính hôn cùng tên ác nam đó, cả đời bị ác nam bắt nạt.
Ngu Nguyệt Trác bản tính gian ác, nàng tuyệt đối là người rõ ràng nhất. Trước không nói ngày bé chỉ gặp mặt vài lần, hắn đã lưu lại ấn tượng khắc sâu với nàng, mà hiện tại sau khi lớn lên, hắn càng làm bản tính ác độc phóng đại ra thêm. Về phần vì sao lại có nhiều nữ tử không thể chấp nhận chuyện hắn đính hôn, A Manh phỏng chừng, là do bình thường hắn rất biết đóng kịch, lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt tuấn nhã khí chất con nhà thế gia cao cao tại thượng, rất có tính lừa tình, nữ nhân không rõ bản chất của hắn, tuyệt đối sẽ bởi vì hắn là đại anh hùng mà quý mến hắn.
Về phần nữ tử trong miệng Ôn Tử Tu... A Manh nhíu mày, nàng lúc trước có lần tụ hợp với nhóm quý nữ cũng nghe qua tên Ôn Tử Tu, là một nam tử tuyệt thế hào hoa phong nhã, đương thời vô song, phàm là nữ nhân từng gặp qua đều ái mộ hắn. A Manh cảm thấy có lẽ nói quá rồi, dù sao đám quý nữ này đều là nữ nhân khuê phòng ít gặp qua nam nhân, mới có thể si mê một người nam nhân như vậy.
Bất quá nàng cũng có chút bội phục Ôn Tử Tu, một trưởng nam của Trấn Quốc công, thế nhưng muốn kết hôn cùng một nha hoàn, hắn còn vì nàng thỉnh cầu hoàng đế tứ hôn, tuy rằng làm cho nàng có cảm giác như đang xem phim Quỳnh Dao, tuy không biết việc này có thành công hay không nhưng nàng rất bội phục dũng khí của hắn. Theo như Diêu Thanh Thanh nói, hoàng đế bởi vì Trấn Quốc công suốt đêm vào cung khóc lóc kể lể, hoàng đế bị phiền không thể chịu đựng nổi, vì thế liền đem ý chỉ tứ hôn để qua một bên, chờ ngày nào đó Trấn Quốc công bị khan giọng không nói được nữa, hắn lại tiếp tục tứ hôn.
"Ai, A Manh, chẳng lẽ những nam nhân tuyệt thế trong thiên hạ đều có sở thích khác người sao ?" Diêu Thanh Thanh bức xúc hỏi.
A Manh nhìn nàng một cái, lại nhìn La Ngọc sa cũng đồng cảm xúc, khóe miệng nàng nhếch lên, thầm nghĩ Ngu Nguyệt Trác cũng được tính là nam nhân tuyệt thế sao? Không phải chỉ là đánh thắng trận thôi à.
"Ta cũng không biết. Bất quá ta thấy nam tử trác tuyệt trong thiên hạ tuy rất hiếm có,nhưng chẳng qua hai cô nương đó vừa vặn ᴆụng phải cơ hội gặp người nổi tiếng khắp nơi, làm cho ai cũng biết thôi." A Manh giải thích, sau đó lại nhịn không được hỏi: "Thanh Thanh, ngươi có thích hay không..."
Cùng Diêu Thanh Thanh là bạn tốt một thời gian dài, A Manh vẫn là quan tâm nàng, chỉ sợ người có tính cách thẳng thắng đơn thuần như Diêu Thanh Thanh nhìn trúng cái tên ác nam kia, đến lúc đó nàng thật không biết dùng tâm tình gì mà khuyên nàng ấy nữa. Nàng thật không hy vọng tỷ muội tốt của mình nhìn không rõ người yêu thích, thích nhầm cái gã không nên thích kia.
"Ngu tướng quân là biểu ca của ta, ta xưa nay kính nể anh hùng." Diêu Thanh Thanh nói.
A Manh lại nhìn về phía La Ngọc Sa.
La Ngọc Sa mặt đỏ lên, thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Ôn Tử Tu trời sinh thiên tài, mưu kế vô song, là mưu sĩ làm cho người ta kính nể."
A Manh dùng ánh mắt đáng thương nhìn hai người này, sau đó tự mình châm trà trấn an cõi lòng bi thương của hai người.
Sau khi uống trà, Diêu Thanh Thanh đột nhiên tỉnh lại đứng lên, nâng cằm, kiêu ngạo nói: "Hừ, nam nhân trong thiên hạ đếm không hết, nếu bọn họ đã có người trong lòng, ta cũng không hiếm lạ !" Sau đó chớp mắt, nhìn A Manh ranh mãnh cười: "Nè, A Manh, không bằng chúng ta cùng nguyền rủa hai nữ nhân may mắn đó gặp chuyện xui xẻo đi."
Chỉ cần A Manh xuất mã, một câu thôi cũng có thể làm cho người ta xui tám đời.
A Manh: "=__=! Không tốt lắm đâu, các nàng ấy cũng không có làm sai chuyện gì..."
Nói chưa hết, nàng đã nghe thấy La Ngọc Sa ở bên cạnh hung tợn nói: "Thanh Thanh tỷ nói đúng, chúng ta sẽ đi nguyền rủa hai nữ nhân đó gặp xui xẻo! Ai bảo các nàng đoạt đại tướng quân cùng Ôn Tử Tu của mọi người!"
Diêu Thanh Thanh vừa lòng liếc mắt nhìn La Ngọc Sa, nghe nha đầu kia nói xong, nàng lại ôn nhu yêu kiều hướng A Manh nói: "Xem đi, Ngọc Sa muội muội cũng cho rằng hai nữ nhân kia hẳn là đáng bị nguyền rủa. Đến đây, đến đây đến đây, cùng nhau nói nào, nguyền rủa hai nữ nhân kia gặp xui xẻo,trù cho các nàng cả đời bị người ta đè nặng!"
"... Uy !"
Đó là một quý nữ thế gia nói sao? ! ! !
*********
Bên này ba nữ nhân đang nguyền rủa, mà trong thư phòng La phủ lại đang nghênh đón một vị khách không ngờ.
La Hoằng Xương nhìn nam tử tuấn nhã nhanh nhẹn trước mặt, vẻ mặt kích động, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
"Bá phụ, xin thứ cho tiểu chất đến chậm, chỉ vì nhiều việc bận rộn, nhất thời khó có thể phân thân đến đây, cho nên..." Ngu Nguyệt Trác áy náy giải thích, biểu tình chân thành, làm cho người ta khó có thể trách cứ.
"Không có việc gì, không có việc gì! Nguyệt Trác hiền chất tới đúng thời điểm." La Hoằng Xương chạy nhanh đến nâng hắn đứng lên. Hắn có thể nhanh tới cửa như vậy, đã ngoài dự kiến của ông, hơn nữa hắn lại có thể tự mình đến đây, đã muốn nói lên thái độ của Ngu Nguyệt Trác, nữ nhi của ông rốt cục có thể gả ra ngoài rồi.
Nghĩ đến đây, La Hoằng Xương đột nhiên muốn chạy vọt đến từ đường ôm bài vị vợ trước đã qua đời mà khóc một hồi, nói cho nàng biết, nữ nhi của hai người rốt cục không cần trở thành gái già bị người ta nhạo bang nữa.
Ngu Nguyệt Trác mỉm cười đỡ lấy La phụ kích động có chút phát run, sau đó từ trong lòng cẩn thận xuất ra một cái hộp gỗ, đem hộp mở ra, bên trong là một cây kiếm ngọc nhỏ chạm ngọc đang nằm im.