Chạng vạng, Sở Bá Ninh từ quân doanh đi ra, một đạo thân ảnh liền nhảy qua, nếu không phải nhìn ra thân phận người nọ, Sở Bá Ninh thiếu chút nữa cho thị vệ phía sau đem người đá ra ngoài.
Triệu Kỳ Hoa mặt đoan trang ngọt ngào cười hướng Sở Bá Ninh kêu.
Bởi vì nữ nhân không được vào quân doanh, cho dù nàng là con gái của Triệu tướng quân, luật này cũng là không đổi, Triệu Kỳ Hoa đành phải đành ở bên ngoài quân doanh nằm vùng chờ Sở Bá Ninh đi ra. Tuy rằng gió bắc rét lạnh thổi khiến cho mặt nàng đều hồng, một thân lạnh buốt, nhưng khi nhìn đến Sở Bá Ninh, cảm thấy vậy cũng đáng.
Sở Bá Ninh hơi chau mày, nghiêm túc nói: “Kỳ Hoa, bổn vương là trưởng bối của ngươi, ngươi nên gọi bổn vương là thúc thúc.”
Ôn Lương đang vịn vào cây cột gỗ bên cửa quân doanh nghe lén thiếu chút nữa nhịn không được lăn lộn dưới đất, cười đến mức không thẳng nổi thắt lưng.
Ai uy, Vương gia, cho dù ngài không nhìn ra tình cảm tinh tế của cô nương nhà người ta cũng không quan trọng, nhưng cũng đừng nên đả kích người ta như vậy a! Phốc — thúc thúc, con khỉ á, đúng là làm tổn thương tấm lòng chất phác của tiểu cô nương a.
Triệu Kỳ Hoa nhìn gương mặt tuy là nghiêm túc kia, nhưng thực trẻ tuổi cũng thực tuấn tú, nhưng thế nào cũng không gọi nổi hai tiếng “thúc thúc”, vì thế nàng đem lời của Sở Bá Ninh hoa hoa lệ lệ coi nhẹ, nói: “Ninh ca ca, ta muốn biết ngươi vì sao lại cưới Túc Vương phi, ngươi lúc trước không phải nói nếu muốn cưới Vương phi, sẽ để ta giúp ngươi chọn sao? Ninh ca ca, ngươi không tuân thủ hứa hẹn.”
Sở Bá Ninh liếc mắt nhìn vvị quân sư bất lương đang vị ở cửa quân doanh, còn có mấy bóng người lén lút phía sau hắn, đều là giáo lý có giao tình rất tốt với Ôn Lương, cũng vui vẻ xem kịch hay của Sở Bá Ninh, mấy người vẻ mặt hưng phấn vịn ở cửa mở to mắt nhìn.
Sở Bá Ninh không có hứng thú cho người khác xem diễn, giản lược nói: “Kỳ Hoa, hoàng huynh tứ hôn, hoàng mệnh không thể trái.”
Triệu Kỳ Hoa trừng lớn mắt, cảm thấy mình đoán đúng rồi, không hỏi hưng phấn nói: “Ta đã nói rồi mà, sao Ninh ca ca ngươi lại đột nhiên thành thân, nhất định là có nỗi khổ riêng. Hôm nay ta đến hỏi Túc Vương phi, nàng cũng nói là hoàng thượng chỉ hôn, nàng mới gả. Túc Vương phi nhất định cũng bất đắc dĩ, hẳn là cũng không muốn gả đi. Hoàng thượng thúc thúc thật là, sao lại có thể loạn điểm uyên ương như thế…” Triệu Kỳ Hoa không khỏi oán trách.
“Cái gì?” Sở Bá Ninh vốn dĩ không để ý, hiện tại thần thái hơi thay đổi, chỉ là rất rất nhỏ, không ai phát hiện.
Thời tiết đầu đông, một mảng vắng lặng ௱ôЛƓ lung, thanh âm lạnh lùng nhẹ nhàng vang lên, giống như rét đậm tháng chạp lập tức buông xuống, không chỉ Triệu Kỳ Hoa đột nhiên rùng mình, ngay cả mấy người vịn ở cửa quân doanh kia cũng rùng mình mãnh liệt, chà xát cánh tay, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy thời tiết thực lạnh a. Bạn đang đọc truyện tại Thích Truyện.Vn
“Ninh ca ca, sao vậy?” Triệu Kỳ Hoa có chút cẩn thận hỏi, tuy rằng nàng không biết mình vì sao phải cẩn thận, chỉ là trực giác thấy phải làm như vậy.
Con ngươi đen thẫm của Sở Bá Ninh, thần sắc vẫn nghiêm túc như cũ, “Vương phi thật sự nói như vậy?”
Triệu Kỳ Hoa gật đầu nói, “Ninh ca ca, Túc Vương phi không thhích ngươi, nàng là bị thánh chỉ cưỡng ép gả. Nàng cũng thực đáng thương nga…” Triệu Kỳ Hoa có chút khổ sở nói, trong lòng oán trách Sùng Đức hoàng đế loạn điểm uyên ương, cho rằng Sùng Đức hoàng đế phá hoại cuộc đời hai người.
Sở Bá ninh rút tay áo lại, đối diện Triệu Kỳ Hoa nói: “Kỳ Hoa, tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, phải biết những lời nên nói nhưng lời không nên nói. Hoàng huynh thân là vua một nước, ý chỉ của hắn không thể trái nghịch, lời này của ngươi về sau không nên nói nữa, miễn cho phiền toái đến Triệu tướng quân.”
Thần sắc Sở Bá Ninh có chút nghiêm túc, dọa Triệu Kỳ Hoa sợ tới mức thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể liên tiếp gật đầu. Chở Sở Bá Ninh mang theo gã sai vặt đi xa, Triệu Kỳ Hoa mới ngơ ngác phát giác, hình như nàng còn rất nhiều việc chưa hỏi rõ ràng a. Hơn nữa, nghe được Sở Bá Ninh cưới Vương phi là vì ý chỉ của hoàng đế, làm cho nàng cảm thấy thập phần thương tâm, cảm thấy Sở Bá Ninh quá ủy khuất chính mình.
Triệu Kỳ Hoa một người miên man suy nghĩ, nhất thời không biết nên làm gì, đến khi Triệu tướng quân nghe tin mà đến, nhìn con gái mình thương tâm đứng trước quân doanh, chỉ cảm thấy đau xót trong lòng.
Con gái của hắn luôn trực lai trực vãng, có chuyện đều nói thẳng, chưa bao giờ đem cảm xúc tích trong lòng, lúc nào lại có biểu tình thương tâm như vậy?
“Kỳ Hoa, về nhà cùng phụ thân đi.” Triệu tướng quân tiến lên xoa xoa đầu con gái.
Triệu Kỳ Hoa nhìn thấy ánh mắt từ ái của phụ thân, khổ sở trong lòng càng bộc phát không thể vãn hồi, không khỏi ôm lấy phụ thân tùy ý khóc nức nở, “Phụ thân, con không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy rất khổ sở…”
“Đứa ngốc! Đứa ngốc…” Triệu tướng quân vụng về nói, nắm tay nữ nhi hướng trong nhà đi, “Kỳ Hoa, đừng thương tâm, chờ chúng ta đem Bắc Việt mọi rợ đuổi đi, sang năm phụ thân chủ trì đưa con về kinh, để hoàng hậu bác của con chọn giúp con một lang quân như ý, bằng quyền thế của nhà chúng ta, phụ thân nhất định sẽ tìm một người thiện lương, khiến người mà con gả sẽ không dám khi dễ con….”
“Vương gia~ Vương gia~”
Phía sau, Ôn Lương dùng thanh âm phi thường xúc động ôn nhu kêu, Sở Bá Ninh lại nhíu mày một chút, không thể không dừng cước bộ chờ bạn quân sư bất lương nào đó như đang gọi hồn qua tới, nếu không hắn có thể kêu đến mức cả dân chúng Đồng thành ra xem náo nhiệt, đến lúc đó không chỉ là mất mặt thôi.
Sở Bá Ninh gần đây rất phản cảm một ít đồng trạch trong quân doanh dùng một loại ánh mắt thập phần mập mờ đánh giá hắn cùng Ôn lương, giống như hắn cùng Ôn Lương phát sinh chuyện gì.
Ngay cả khi hắn cùng Ôn Lương ở sa bàn trong trướng bàn việc quân, đến binh sĩ trông coi sổ sách đều lộ ra ánh mắt mờ ám, làm cho Sở Bá Ninh đã phiền càng phiền. Mà dân chúng Đồng Thành tuy rằng sợ hãi thân phận Vương gia của hắn không dám biểu hiện quá mức rõ ràng, nhưng sau lưng hắn cũng nghe thấy chút lời đồn, lúc biết mọi người đem hắn cùng Ôn Lương ghép thành một đôi, hắn lập tức đen mặt, nếu không phải tự chủ tốt, cũng biết Ôn Lương chỉ là thích trêu đùa, hắn thực sự sẽ cho người trực tiếp đem Ôn Lương đánh đến cả nương hắn cũng nhận không ra.
“Vương gia, hôm hay lạnh đến sắp đông lại rồi, chúng ta đi uống một chén đi.” Ôn Lương phe phẩy quạt nói, “Ta biết lão bản của một gian tửu quán, hắn có nữ nhi hồng quý hiếm được cất giữ mấy mươi năm, rất thơm.” Ôn Lương nói xong, bày ra biểu tình đói khát.
Sở Bá Ninh chán ghét nhìn cây quạt trên tay hắn, thanh âm càng lãnh đạm, “Nếu biết lạnh, thu cây quạt này lại. Cả ngày phe phẩy quạt, người không biết còn tưởng rằng ngươi có bệnh.”
“………” Ôn Lương run rẩy khóe miệng, lòng nói cái gã này độc miệng như vậy, vì sao hắn còn phải tiếp cận chứ? Chẳng lẽ hắn thật sự có bệnh?
“Vương gia, lời này không phải nói như thế, đây chỉ là một cái chiêu bài thôi. Thấy phiến quạy này, tất sẽ biết là Ôn mỗ.”
“Quả thực, cũng là cây quạt tốt, chờ người Bắc Việt đến, ngươi đến tường thành phe phẩy quạt đi.”
Ôn Lương cảm thấy chính mình sắp không thể nhịn nổi nưac, cùng vị Vương gia này nói chuyện rất dễ bị nội thương, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị chọc thủng.
Sở Bá Ninh lại liếc hắn một cái, âm thanhlạnh lùng nói: “Nếu nhàn rỗi như vậy, trở về lập ra một kế hoạch, có một vài binh lính đnag rất nhàn rỗi, nên hảo hảo thao luyện.”
“Không, ta không được rảnh lắm.” Ôn Lương lập tức nghiêm trang nói, ánh mắt chuyển vòng vo, phe phẩy quạt cười nói: “Tuy rằng ta không được rảnh lắm, nhưng có rảnh tiễn Vương gia ngài về nhà.”
Sở Bá Ninh không thích bộ dáng cà lơ phất phơ của gã này, phất tay áo rời đi.
Ôn Lương chép chép miệng, có chút đáng tiếc chính mình không thể đi theo xem náo nhiệt, kỳ thật hắn rất muốn xem Vương gia bị Vương phi nhà hắn chọc tức đến mức xù lông là bộ dáng gì.
**********
Trong thành thủ phủ, A Nan thấy thân thể mình đã hoàn toàn khỏe lại, đang ôm hai tiểu hồ ly lên kế hoạch ngày mai xuất phủ đi dạo phố Đồng Thanh này nọ, nàng nghe Hà phu nhân nói phía tây Đồng Thành có cái chợ, nơi đó bán rất nhiều thương phẩm mà chợ nội lục ít thấy, như là áo lông thủ công của người Bắc Việt, dược liệu hiếm thấy trên Tuyết Sơn, muối, ngựa, trâu, dê các loại gia súc. Nói không chừng nàng có thể mua được con bò cái cùng dê cái về, sao đó mỗi ngày đều có sữa bò sữa dê uống. Sữa bò sữa dê là đồ tốt đó, lại là thiên nhiên nuôi thả tinh khiết không có thuốc hóa học ô nhiễm, mỗi ngày uống một chén, sống đến chín mươi chín. Đương nhiên, không chỉ mình nàng ăn, Vương gia nhà nàng làm việc vất vả, cũng cùng uống, bảo đảm tinh thần đầy đủ.
Đang lúc A Nan YY đến cười rộ lên một cách ngốc nghếch, đột nhiên một luồng khílạnh xông thẳng vào đầu nàng tẩy rửa, cứng rắn đem nàng đônglạnh đến tỉnh táo, nhịn không được rùng mình.
A Nan trực giác nhìn về phía cửa, liền thấy một nha hoàn vén rèm xe, một bóng người cao lớn đi đến.
Là Sở Bá Ninh đã trở lại.
Khi Sở Bá Ninh bước vào, vì rèm bị vén ra, một luồng không khílạnh tràn vào. A Nan trong lòng cười thầm mình nhất định là bệnh lâu lắm mới sinh ra ảo giác, còn tưởng không khílạnh của bạn nào đó trong nhà lại buông xuống. Nàng hiện tại đang rất tự hào, vì mình gần đây rất ngoan, rất ngoan, không có làm chuyện gì khiến Vương gia tức giận đâu.
A Nan đem hai tiểu hồ ly thả lại trong rổ, đi lau sạch tay vốn muốn tới giúp hắn thay quần áo, không ngờ Sở Bá Ninh trực tiếp đi qua nàng, bước vào nội thất.
A Nan ngây ngốc nhìn bóng dáng của bạn Vương gia, lúc này mới phát hiện, Vương gia nhà nàng một thân hàn khí, không biết là đang giận ai.
“Tiểu thư, ngài thảm rồi, Vương gia nhất định là giận ngài, còn không mau đi vào tận lực làm tốt bổn phận của ngài đi!”
Như Thúy giống như một bóng ma lướt đến bên người A Nan nói, trong lúc A Nan còn hoảng sợ, nhanh chóng đem A Nan đẩy mạnh đi làm hết bổn phận — Vương gia đang giận, đương nhiên bổn phận của Vương phi là đi dập tắt lửa giận, mà nàng cùng đám người Như Lam thân phận nha hoàn nhỏ bé thì chạy ra bên ngoài trốn khílạnh. Hàn khí của Vương gia không phải ai cũng chịu nổi, mà các nàng rất tinh mắt, dám đánh cuộc nửa cân dưa leo, nguyên nhân Vương gia tức giận tuyệt đối là bởi vì Vương phi của các nàng, lúc này không chạy chẳng lẽ đâm đầu vào làm vật hy sinh à?
A Nan oán hận trừng mắt nhìn đám nha hoàn không nói nghĩa khí, chỉ biết tự chạy nạn, cũng không cho nàng một chút ý kiến, uổng công nàng thương bọn họ.
A Nan chậm rãi đi vào nội thất, liền thấy Sở Bá Ninh đã ϲởí áօ ngoài ném qua một bên, một mìng ngồi trên giường, mặt không biểu tình nhìn nàng từ từ đi vào.
Rõ ràng trong phòng có đốt địa long (1 vị thuốc đông y), thập phần ấm áp, nhưng A Nan chỉ cảm thấy thật lạnh thậtlạnh a.
Nhìn đến bộ dáng của Sở Bá Ninh, A Nan thoáng chút nhát gan thiếu chút nữa quay người tông cửa xông ra, nếu không phải là phát hiện Vương gia đã nheo mắt nguy hiểm nhìn nàng, nàng thật sự sẽ bỏ chạy.
A Nan trong lòng đổ mồ hôilạnh, rất muốn nói: Vương gia à, ai chọc ngài giận, nói cho thần thi*p, thần thi*p viết thư cho mẫu hậu, để mẫu hậu giải giận cho ngài. Cho nên, đừng lại dùng hàn khí “chăm sóc” ta a >_
A Nan chậm chậm đi qua, ngồi vào bên kia giường, không có can đảm hỏi hắn c phải đang giận hay không, chỉ có thể trưng ra khuôn mặt tươi cười hỏi: “Vương gia, nếu như đói bụng, cho người truyền lệnh nhé?”
“Bổn vương không đói!”
Sở Bá Ninh thản nhiên liếc nhìn nàng, cầm lên cuốn tiểu thuyết linh tinh trên án bên cạnh giường xem.
A Nan nhất thời bế tắc không biết làm thế nào cho tốt.
Một lát sau, A Nan đoán Vương gia xem mệt, mà sống lưng nàng vì cố gắng ngồi cũng mỏi, Sở Bá Ninh rốt cục chịu bố thí cho nàng một ánh mắt.
“Vương gia ~” A Nan theo bản năng thẳng lưng, cười ngọt ngào, có ý tứ lấy lòng.
Con mắt Sở Bá Ninh thâm trầm, vẻ mặt như trước, nhàn nhạt nhìn chằm chằm nàng, lúc A Nan bị hắn nhìn đến mức sắp không cười nổi, Sở Bá Ninh đột nhiên đem cô gái bên cạnh đang cười giống như con mèo nhỏ kêu meo meo thu vào trong lòng.
A Nan bất ngờ, rơi vào lòng иgự¢ hắn, khuôn mặt nhỏ đập vào Ⱡồ₦g иgự¢ cứng rắn, lập tức nước mắt vòng quanh, cái mũi đều ** đỏ, không khỏi kinh hô.
Sở Bá Ninh nâng mặt nàng lên, tỉ mỉ nhìn xuống, đại khái là cảm thấy nàng rất đáng thương, không khỏi vươn tay nhẹ nhàng xoa cái mũi nhỏ bị thương, bàn taylạnh lẽo khiến mũi nàng không thoải mái, làm cho A Nan rất muốn trốn, mà nàng cũng thực sự tránh.
Bất quá, kết cục của A Nan khi tránh đi, đó là bị người trực tiếp đặt lên giường, thân thể hai người chặt chẽ kề sát không còn khe hở, người nam nhân thật nặng làm nàng thiếu chút nữa không thở nổi, mặt ửng đỏ như trái táo, có vẻ thực ngon miệng.
A Nan thực hoảng sợ, theo bản năng nói: “Vương gia, trời còn chưa tối…” A Nan nói xong, thiếu chút muốn cắn lưỡi, hôm qua náo loạn đến nửa đêm, thắt lưng của nàng vẫn còn đau, đêm nay nàng tuyệt đối phải nghỉ ngơi thật tốt, không muốn làm cái gì vận động trên giường đâu a a a!!!
Sở Bá Ninh thấy nàng làm thế có chút vui vẻ, đem trán đặt lên trán nàng, thanh âm hiếm khi vừa thấp lại vừa ôn nhu: “Vào đông đêm dài ngày ngắn, hiện tại trời đã tối.” Nói xong, hôn lên gương mặt đỏ như táo thật đáng yêu của người trong lòng, bàn tay ấm áp gạt ra vạt áo của nàng, dò vào trong theo hướng cái yếm xoa hai viên mềm mại trước иgự¢, bắt lấy vân vê từng chút từng chút
Mặt A Nan đỏ lên, trời còn chưa tối mà, dưới ánh sáng mờ nhạt, nàng có thể rõ ràng nhìn thấy da mặt tinh tế của hắn, lông mi vừa dày vừa cong, đôi mắt sâu không lường được… Đợi nàng tỉnh lại hoảng sợ phát hiện trời còn chưa tối, hơn nữa đám nha hoàn đều ở bên ngoài, nếu phát ra thanh âm mờ ám gì, không phải cho người biết bọn họ đang làm gì sao?
A Nan lập tức giãy dụa, nhưng rất nhanh, hai tay bị người siết chặt chế trụ. A Nan trừng lớn mắt, chỉ thấy được gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc cùng một đôi mắt sâu không thấy đáy, bên trong có gì đó ẩn ẩn nhảy lên, làm cho nàng nhất thời khó nhìn rõ.
Sở Bá Ninh cúi đầu dán môi mình lên môi nàng, nói nhỏ: “A Nan, nàng là không tình nguyện gả cho bổn vương sao….”
A Nan trong lòng cả kinh, theo bản năng nhắm mắt lại, không đám đối diện với cặp mắt sắc bén hung ác kia.
A Nan kỳ quái trong lòng, không biết vì sao hắn lại hỏi vậy. Đương nhiên, khi Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn, nàng chưa gặp hắn, lại nghe được nhiều lời đồn đãi như vậy, trong lòng đương nhiên là không muốn, ngay cả vợ chồng Lục Thừa tướng đều âm thầm kháng cự mối hôn sự này. Khi đó, giấc mộng của nàng là gả cho một nam nhân thành thật trung hậu, gia thế không cần rất tốt, trên không có mẹ chồng ác độc, dưới không có em dâu khó khăn, nàng qua đó chính là làm đương gia chủ mẫu, coi giữ cuộc sống gia đình của mình an ổn đến già….
“Mở mắt!”
Nghe ra thanh âm kia hơi tức giận, A Nan lập tức mở to mắt, sợ hãi nhìn hắn.
Sở Bá Ninh đem cả người đặt trên người nàng, lúc này người nàng bị bóc chỉ còn lại cái yếm cùng tiết khố, hai tròng mắt âm u phát sáng kia in bóng bộ dáng trần trụi của nàng.
Sở Bá Ninh nhìn nàng, A Nan mở miệng, lại không biết nói gì. Chính nàng cũng hồ đồ, vì sao đột nhiên lại hỏi nàng chuyện không đâu này, đều đã gả, hiện tại hỏi không phải đã quá muộn sao?
Đôi mắt Sở Bá Ninh tối đi, trực tiếp há mồm cắn đôi môi cánh hoa của nàng, gặm vài lần khiến môi nàng đau, lại không chịu ngừng. A Nan chỉ cảm thấy môi đau xót, theo bản năng mở miệng, lập tức bị lưỡi của hắn xâm nhập.
Trong lòng A Nan cũng nổi giận, mấy lần né tránh, lại khiến cho hắn càng ra sức truy đuổi, vẫn là nữ nhân trời sinh yếu đuối, không như nam tử, đơn giản tùy hắn càn rỡ gặm cắn, đem môi nàng chà đạp đến sưng đỏ không chịu nổi.
Cuối cùng, khi A Nan bị hôn đến mê loạn, động tình không dứt, đã định ngoan ngoãn cho hắn trực tiếp chà đạp, đột nhiên, trên người nhẹ hẳn, Vương gia nhà nàng hành hung nàng xong, khẽ vuốt vuốt tóc mai của nàng, chậm rãi ngồi dậy, đem tóc đen tán loạn gạt ra sau, chậm rãi nói:
“Bổn vương đói, dọn cơm đi.”
A Nan thiếu chút nữa cắn khăn tay, Vương gia, không cần quá đáng như vậy a.
A Nan: TAT, tại sao a, Vương gia, ta đã thật ngoan thật ngoan, không có làm ra việc gì 囧 chọc ngài giận mà!
——————————————
Sở Bá Ninh gần đây rất phản cảm một ít đồng trạch trong quân doanh dùng một loại ánh mắt thập phần mập mờ đánh giá hắn cùng Ôn Lương, giống như hắn cùng Ôn Lương phát sinh chuyện gì.