“Này, mọi người đã từng nghe đến Sean Wei chưa?”
Những bộ váy áo rực rỡ, những chiếc ly thủy tinh trong suốt, những chiếc đèn pha lê tráng lệ, những đóa hoa hồng tràn ngập lối đi.
Đây chính là buổi hôn lễ điển hình của người giàu đó, con trai của một nhà chính trị nổi tiếng cưới vợ, đối phương xuất thân là một thiên kim tiểu thư của một doanh nhân thành đạt, hoàng tử và công chúa kết hợp cùng nhau, cho nên buổi hôn lễ này rất được mọi người quan tâm.
Những vị khách mời ngoại trừ yêu thích việc bình phẩm hai nhân vật chính từ đầu đến chân ra, còn nhắc đến một đề tài đang nóng sốt trong thời gian gần đây…
“Sean Wei? Là ai vậy?” Một vài người tin tức có vẻ không được nhanh nhạy mấy.
“Là Vệ Tương a, Managing Director của Tập đoàn đầu thư Đàm Thị.” Một người đàn ông tuổi tác khoảng hơn tứ tuần lên tiếng, vị này là người nổi tiếng thứ hai trong giới doanh nhân ở Đài Bắc.
“Cái gì? Anh nói là Tập Đoàn Đàm Thị ở Mỹ sao?” Vừa nghe được Vệ Tương là Director của Đàm Thị, người vừa thốt ra câu hỏi vừa rồi bỗng rơi vào trạng thái kinh ngạc bối rối.
“Không sai. Nghe nói anh chàng Vệ Tương kia ba mươi tuổi đã trở thành người quản lý ở khu vực Châu Á này rồi.”
“Không đơn giản nha! Làm sao mà anh biết được anh ta?”
“Tháng trước, tôi có dịp gặp cậu ta cùng một số nhân vật quan trọng cấp cao đang chơi đánh golf, còn có, tòa biệt thự kỳ quái trên núi Dương Minh, cậu biết không? Nghe nói cũng là do cậu ta mua đấy.”
“Là anh ta mua sao? Trời đất!” Trăm phần chắc chắn tin tức đó là như sét đánh ngang tai. “Anh ta thuyết phục vị kiến trúc sư thiên tài kia bằng cách nào vậy?”
“Ai biết? Tên kiến trúc sư kia ai cũng không bán, cuối cùng lại bán cho Vệ Tương.”
“Đúng rồi, tôi nhớ là văn phòng chính của Tập đoàn đầu tư Đàm Thị ở khu vực Châu Á là đặt tại Tokyo mà? Anh ta đến Đài Loan để làm gì? Không phải là đến để thực hiện việc thu mua một công ty nào nữa đấy chứ?”
Lời nói vừa thốt ra, những vị doanh nhân nổi tiếng trên bàn đồng loạt im lặng mà nghểnh tai lên nghe ngóng, tinh thần chấn động cực kỳ.
Trước đây, Tổng giám đốc của tập đoàn Đàm Thị là Đàm Dục từng có ý định thu mua “Tường Ưng khoa học kỹ thuật”, tuy rằng sau đó giao dịch này không thể thực hiện, thế nhưng nó lại trở thành một quả bom tấn gây chấn động toàn bộ giới kinh doanh tại Đài Loan, năm ngoái Đàm Thị lại phái trợ thủ đắc lực là Mạnh Định Vũ về để mua lại “Tập đoàn Phong Kình.”, tất cả những việc ấy đều như cơn lốc xoáy quét ngang giới kinh doanh, không ngờ đến năm nay lại xuất hiện thêm một Vệ Tương nữa.
“Nhắc đến việc ấy, tôi cũng vừa nhớ ra.” Một vị phó tổng giám đốc kỳ cựu của một ngân hàng vội tiếp lời. “Tuần trước, hình như tôi thấy anh ta cùng Tổng Giám Đốc của Tập đoàn Hoằng Kinh là Ân Phiền Á dùng cơm chung.”
“Ân Phiền Á???? Không lẽ mục tiêu lần này của Đàm Thị là Tập đoàn khoa học kỹ thuật Hoằng Kinh sao?”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
“Nếu quả thật là như vậy, tốt nhất chúng ta nên chú ý từng ngọn gió cành cây của thị trường chứng khoáng, xem có cơ hội thì sẽ kiếm một khoản tiền lớn.”
Thời gian gần đây, việc các tập đoàn đầu tư quốc tế hay thực hiện các vụ thu mua những công ty tư nhân ở Đài Loan đang là những tin tức nóng sốt, ai ai cũng quan tâm muốn biết công ty kế tiếp bị nhìn trúng là công ty nào, một số nhà đầu tư trên thị trường chứng khoán đã sớm lên kế hoạch, sẵn sàng nhúng tay vào bất cứ lúc nào.
Vừa nghe được tin tức có thể mang lại lợi ích, những vị thương gia trên bàn ai ai cũng mở to con mắt, cái máy tính trong đầu họ đang họat động với công suất nhanh như chớp, cân nhắc cơ hội để đầu tư.
“Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến!” Có người kêu lớn.
Mọi người đều dời tầm mắt nhìn về phía lối vào, một đôi trai tài gái sắc đang nắm tay nhau đi vào bữa tiệc.
Người đàn ông chính là nhân vật đang “hot” trong những câu chuyện tại bữa tiệc này. Anh ta mặc một bộ quần áo giả quân phục màu xanh, khoác thêm một chiếc áo gió, trên gương mặt nghiêm nghị đeo thêm một chiếc kính râm, làm tăng thêm khí thế bức người của anh.
Tương phản với vẻ đẹp trai cứng rắn và nghiêm nghị của anh, dáng vẻ của người phụ nữ đi bên cạnh anh ta thập phần ôn nhu, bộ váy lễ phục màu vàng nhạt càng làm tăng thêm sự nhẹ nhàng và uyển chuyển của cô.
“Hả? Cô bạn gái của anh ta …không phải là … Ân Hải Sắc sao?”
“Con gái cưng của Ân Thế Hạo?” Tin tức ấy như một tíêng sấm, làm rung động tất cả những người xung quanh. “Vừa quen Ân Phiền Á, lại biết Ân Hải Sắc, xem ra quan hệ của anh ta cùng Ân gia quả thật là rất tốt.”
Nếu xét về sự ảnh hưởng của hai anh em nhà họ Ân là Ân Thế Dụ cùng Ân Thế Hạo trên thương trường lẫn chính trị, những người có thể cùng Ân gia kết giao khẳng định không phải là nhân vật tầm thường.
“Xem ra anh ta là một người đáng để chúng là làm quen, đi, chúng ta đến tìm hiểu xem, rốt cuộc anh ta có một lai lịch như thế nào!”
Vừa bước vào bữa tiệc liền lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ, tình huống này, đều hoàn toàn nằm trong dự tính của Vệ Tương.
Nửa năm dàn xếp tính toán, là đề chờ đợi giờ phút này, tên của anh đã chiếm được một góc nhỏ trong đống cơ sở dữ liệu trong đầu của những người thuộc về giai cấp thượng lưu này.
“Xem ra có rất nhiều người muốn làm quen với anh lắm.” Nhưng riêng Ân Hải Sắc, đối với việc cả hai bị vây quanh lúc này cảm thấy rất kinh ngạc.
Vệ Tương nhếch môi, cười như không cười. “Đây là lúc để phát huy vai trò của em rồi đấy, Hải Sắc.”
Vai trò của cô?
Ân Hải Sắc ngạc nhiên, nhưng chỉ lúc sau cô từ từ hiểu được câu nói ẩn ý của Vệ Tương, anh ta đã từng nói qua, muốn cô giúp anh trở thành nỗi khát vọng, là người tình trong mộng của những thiên kim tiểu thư, danh gia thục nữ trên đất Đài Loan này.
Hôm nay, anh mặc một bộ trang phục giả quân trang, thực ra đều xuất phát từ chủ ý của cô, anh chắn chắn sẽ không thích hợp với hình tương công tử phong lưu tuấn tú, muốn hấp dẫn ánh mắt của phụ nữ, tốt nhất là phát huy bản chất của anh, càng khốc liệt càng tốt.
Không có người phụ nào có thể chống cự lại một người đàn ông đẹp lạnh lùng trong bộ quân phục.
Quả nhiên, khi anh đang thong thả mà ứng phó với những người trong giới kinh doanh thì những cô tiểu thư quen biết một cách sơ sài với Ân Hải Sắc cũng tiến lại bắt chuyện với cô.
“Là bạn trai cô sao, Hải Sắc?”
“Quả thật là một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng nha! Nghe nói anh ta là quản lý của Tập đoàn đầu tư Đàm Thị đúng không?”
“Hai người quen nhau lúc nào vậy?”
Những câu hỏi từ miệng các vị thục nữ cứ liên tục thốt ra, như đang oanh tạc Ân Hải Sắc.
Cô chỉ mỉm cười thản nhiên. “Anh ấy không phải là bạn trai của tôi, mọi người đừng hiểu lầm, anh ấy chỉ là một người bạn mà tôi quen biết khi còn đang học đại học, sau đó anh ta lại sang Mỹ làm việc, dạo gần đây mới trở về.
“Thực sự chỉ là bạn bè sao? Vậy sao hôm nay hai người lại cùng nhau xuất hiện vậy?”
“Anh ta rời Đài Loan cũng đã lâu, có rất nhiều người sẽ không nhận ra, tôi thì cũng quen biết một số người, dù sao thì cả hai cũng muốn tham gia buổi tiệc cưới hôm nay, cùng nhau đến thì sẽ có thể giới thiệu cho anh ấy một vài người bạn để làm quen.”
“Thế thì tốt quá! Hải Sắc, cô giới thiệu cho tôi làm quen đi.”
“Tôi cũng muốn làm quen với anh ấy.”
Chính vì vậy mà toàn bộ buổi tối hôm ấy, những vị khách cứ liên tục vây xung quanh Ân Hải Sắc và Vệ Tương, hầu như mọi người đều muốn bắt chuyện với Vệ Tương, bất kể là nam hay nữ.
“Anh thành công rồi.” Thật vất vả mới tìm được một khoảng không riêng biệt, Ân Hải Sắc nhìn Vệ Tương, trong mắt hiện lên một chút ý cười nhàn nhạt nhưng cũng đủ để khiến một người đàn ông không cẩn thận mà ૮ɦếƭ chìm trong đôi mắt ấy.
Vệ Tương chỉ lạnh lùng thở một hơi.
“Thế nào? Buối tối hôm nay, những cô gái mà em giới thiệu, có cô nào vừa ý không?” Cô hỏi.
Anh nhẹ nhàng nâng môi, khóe miệng hiện lên một vòng cung rất nhỏ. “Không có.”
“Không có?” Cô ngạc nhiên. “Các cô ấy mỗi người đều là những cô gái thục nữ con nhà danh giá, trong đó có vài người không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh, hẳn là phải phù hợp với điều kiện của anh chứ?”
“Đẹp là một chuyện, nhưng tôi xem trọng nhất chính là gia thế bối cảnh của các cô ấy, em hẳn là biết rõ mà.” Anh vô tình mà đuà giỡn với chiếc kính mát, động tác phóng khoáng rất mê người nhưng cũng làm người khác tức giận. “Những cô nàng ở đây dường như quyền thế không mạnh cho lắm.”
“Anh muốn có nhiều quyền thế hơn nữa sao?” Cô khẽ cắn môi, trong иgự¢ bỗng bốc lên một ngọn lửa giận. “Em nói rồi, tìm bạn gái không phải là lựa chọn một món hàng ở ngoài chợ, thái độ của anh nên tỏ ra tôn trọng một chút có được không?”
“Tôi cũng đã nói, không phải là vấn đề mua một món hàng ở ngoài chợ, vấn đề ở đây chính là việc đầu tư. Anh nhẹ nhàng đáp trả lại. Nếu tôi đã tốn công tìm một người phụ nữ, đương nhiên là muốn tìm người tốt nhất, để khỏi phải lãng phí tâm huyết đầu tư của tôi.”
Cô hoàn toàn đầu hàng với lí lẽ của anh
Ân Hải Sắc buồn bực chuyển dời ánh mắt. “Mặc kệ đi, anh đã nghĩ các cô ấy không tốt thì em tiếp tục nghĩ biệp pháp khác là được, danh sách của em vẫn còn một vài người.”
“Thế là tốt. Mà tốt nhất là danh sách của em nên xác định lại một lần nữa những người thực sự thích hợp với điều kiện của tôi, miễn cho việc đã bỏ thời gian đi tìm lại còn muốn lãng phí thời gian xã giao cùng các cô ấy rồi mới biết là không phù hợp điều kiện.” Anh nói.
Có người kiêu ngạo đến mức như thế sao?
Ân Hải Sắc nhíu mày, xem ra tính cách của anh ấy dường như càng trở nên cuồng vọng, người khác khó mà tiếp cận được.
“Ở Mỹ anh có từng quen bạn gái không?” Cô nhịn không được liền hỏi.
Ánh mắt sâu thẳm chợt hiện lên một tia sáng. “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Cách anh đối xử với phụ nữ như thế này, thực sự là có quen được bạn gái sao?” Cô thở dài một cách nhẹ nhàng. “Bạn gái cũ anh không phải thường bị anh làm tức giận đến ૮ɦếƭ khi*p đi?”
“Có ý gì?” Là cười nhạo anh sao? Vệ Tương nhanh chóng xóa đi dáng vẻ vừa hiện lên trên mặt anh. “Em cho rằng không có phụ nữ nào dám yêu tôi sao?”
“Em không phải có ý này, em chỉ là nghĩ anh đối với phụ nữ dường như rất không tôn trọng, như vậy không tốt chút nào, Vệ Tương, tốt nhất là anh nên sửa đi.”
“Hiện tại em đang làm gì? Thuyết giáo sao?” Anh hừ lạnh.
“Haiz…em không phải là có ý đó.” Cô lại thở dài, có vẻ như cô đã hao tổn tâm trí một cách bất đắt dĩ, đôi mắt đẹp lóng lánh nước dịu dàng nhìn anh.
Anh bỗng như nín thở, vô tình nhìn vào mắt cô.
Cô cho rằng cô là ai? Dám dạy anh thế này thế kia sao? Anh nhăn mặt, cố gắng xếp từng viên gạch để xây nên bức tường mang tên giận dữ trong lòng mình, nhưng lại không hiểu vì sao, từng viên từng viên gạch lại cứ nhẹ nhàng mà vỡ vụn.
Anh rất khó để tức giận, rất khó để ép buộc bản thân mình thể hiện sự tức tối khi đối mặt với cô, thậm chí, anh lại có chút … vui vẻ không thể hiểu được.
Anh đang vui vẻ cái gì chứ? Bởi vì cô cũng không giống như anh nghĩ, đánh giá anh là một người không được chú ý từ phụ nữ, hay có thể lời khuyên dịu dàng của cô biểu thị cô vẫn còn quan tâm anh sao?
Anh rốt cuộc là đang dao động vì cái gì..???
Vệ Tương hít sâu, ra sức thu thập lại sự bất mãn đối với chính bản thân mình. “Đi thôi.” Anh lắc lắc đầu, bước về phía trước.
Ân Hải Sắc kinh ngạc mà theo sát anh. “Bây giờ đi sao? Không phải là sớm quá sao? Đợi thêm một lát nữa sẽ có vũ hội mà.”
Anh nghe vậy, cơ thể đột nhiên đông cứng lại. “Tôi không khiêu vũ.”
“Vì sao?”
Còn phải hỏi sao?
Anh dừng lại, quay đầu nhìn cô, ánh mắt hiện lên một tảng băng lạnh lùng. “Em quên rồi ư, tôi sẽ không khiêu vũ.”
…
Phía trên mái nhà bằng thủy tinh là một bầu trời lấp lánh những ánh sao, ở bên bệ cửa là những ngọn nến lung linh như dãy ngân hà, một điệu Van mềm mại nhẹ nhàng bỗng vang lên.
Một bầu không khí cực kỳ lãng mạn, thế nhưng tâm tình của Vệ Tương lại cực kỳ ảm đạm.
Anh chăm chú nhìn vào Ân Hải Sắc, cô đứng cách anh vài bước chân, mỉm cười nhìn lại anh, hai tay giơ lên
“Đến đây đi, cùng em luyện tập a!” Cô ra hiệu bảo anh bước đến.
Thế nhưng anh không hề nhúc nhích.
“Mau lại đây a.”
Anh vẫn đứng yên như một bức tượng gỗ. “Phiền em đi về được không? Đây là nơi ở của tôi, ai cho phép em vào?”
“Em biết, nơi này chính là thánh địa, là pháo đài của riêng anh.” Ánh mắt cô ánh lên vài nét bướng bỉnh. “Ngay cả chiếc sô pha tại phòng khách cũng chỉ là một cái, có thể thấy được là anh sẽ không hề chào đón bất kỳ một vị khách nào đến đây.”
“Nếu em biết vậy thì sao còn muốn đi vào?”
“Bởi vì người ta không nên đóng cửa lại tự nhốt chính mình, không cùng những người khác kết giao, hơn nữa, anh đã từng mời em vào đây một lần, đương nhiên là sẽ có thể có lần thứ hai.”
“Lần trước chỉ là cho em vào để cùng tôi bàn bạc cuộc giao dịch kia, em đừng tưởng rằng tôi xem là vị khách mời của tôi.”
“Nói sao cũng không quan hệ, miễn là em có thể vào đây là được.” Rốt cuộc cô cũng thốt ra những lời ngang ngược.
Anh chỉ còn biết ảo não mà nhìn.
Cô nhẹ nhàng cười, hiểu rằng nếu anh không còn cố chấp muốn cô đi ra thì có nghĩa là anh đã ngầm đồng ý cho cô lưu lại, chỉ là sự tôn nghiêm của người đàn ông không cho em anh thừa nhận điều đó với cô mà thôi.
Kể từ khi cô mở nhà hàng, cô đã đối mặt với đủ loại khách hàng nam giới, dần dần, cô hiểu được rằng, thật ra, đàn ông có đôi lúc rất giống một đứa con nít.
Cô bước từng bước về phía cậu nhóc lớn xác đang không chịu nghe lời kia. “Đến đây, cùng em đếm theo từng nhịp nhé!”
Anh nhíu mày.
“Đến đây nào!” Cô nhẹ nhàng thúc giục, nắm lấy tay anh thật tự nhiên.
Không ngờ rằng vừa tiếp xúc với nhau thì, lòng bàn tay của anh người dường như có một nguồn điện cực mạnh xẹt ngang, làm cho bàn tay như tê rần lên, cô hoảng hốt vội vã buông tay.
“Thế nào? Em không muốn ᴆụng vào tôi àh?” Anh chăm chú nhìn vào gương mặt đang ửng đỏ của cô.
“Không phải, không phải như vậy…” Cô khẽ cắn cắn môi.
Anh nhíu mày, nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của cô, tâm tình bỗng chốc thoải mái hơn rất nhiều, hai tay từ từ mà đưa ra phía trước иgự¢, “Không phải là em muốn dạy tôi đếm nhịp sao?”
“Đúng đúng, đếm nhịp.” Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Anh nghe giai điệu của điệu nhạc này, đây là điệu Van ba nhịp, nghĩa là như thế này, một, hai, ba, một, hai, …”
“Tôi sẽ không đếm nhịp.” Anh lạnh lùng cắt đứt lời cô.
“Cái gì?” Cô kinh ngạc. “Anh sẽ không đếm sao?”
“Sẽ không.”
“Sao lại có thể như vậy?” Cô không tin. “Không ai học nhảy mà không đếm nhịp cả!” Anh là đang cố ý không chịu phối hợp với cô sao?
“Tôi sẽ không” Gương mặt anh như bao phủ một lớp mây mù. “Thẳng thắng mà nói cho em biết, tôi là một thằng ngốc trong lĩnh vực âm nhạc, như vậy em đã thoả mãn chưa?”
“Đồ ngốc trong lĩnh vực âm nhạc?” Ân Hải Sắc mờ mịt, suy nghĩ những lời nói thẳng thắng của anh, rất khó mà tin được có người ngay cả đếm nhịp cũng không biết, những người bạn mà cô quen biết hầu hết đều là những người biết thưởng thức âm nhạc. “Vậy tại sao anh không nói sớm ? Vì sao trước đây anh không hề nói với em chuyện đó?”
“Vì sao tôi lại phải nói cho em biết?” Đôi lông mày rậm cau lại.
Đúng rồi, đúng là như thế, ngay cả tâm sự của mình anh cũng sẽ không chịu nói với cô, làm sao lại có thể tiết lộ nhược điểm của chính mình cho cô biết được chứ?
Cô chăm chú nhìn anh một lúc lâu, sau đó lắc đầu. “Tính tình củng anh cũng trở nên cứng rắn hơn rất nhiều.”
Dường như có một mũi tên đang xuyên thẳng vào иgự¢ của Vệ Tương.
Anh nhìn cô một cách đầy bất mãn, cô gái này từ khi nào trở nên bướng bỉnh như vậy? Trước đây cô ấy sẽ không như vậy, sẽ không như bây giờ, có thể nhìn ra chính xác tâm tư yếu đuối của anh.
“Như vậy đi, nếu anh không đếm nhịp thì nghe em đếm cũng được.” Cô dịu dàng cười, một tay đặt lên vai anh, tay còn lại nắm lấy tay anh, tạo thành tư thế khiêu vũ.
Anh ngạc nhiên, thân thể bỗng chốc cứng đờ.
Làm thế nào mà hiện tại, ngay cả cảm giác xấu hổ cô cũng đánh mất rồi? Cô dám to gan mà tiếp xúc thân mật với anh như thế này sao?
“Anh cứ di chuyển theo em là được rồi.” Cô nhẹ giọng nói, chậm rãi mà di chuyển từng bước chân, để anh có thể nhìn rõ từng động tác.
Một, hai, ba, một, hai, ba….
Cố vẫn liên tục đếm nhịp và dạy anh cách nhảy, khi anh không theo kịp, cô tắt nhạc đi và tiếp tục đếm với tốc độ chậm hơn, thế nhưng anh luôn bước sai nhịp, có đôi lúc lại còn không cẩn thận dẫm vào đôi chân trần của cô, cô vẫn cứ mỉm cười dịu dàng, không hề than một tiếng, thậm chí đôi mày cũng không nhíu lại chút nào.
Cô rất kiên nhẫn….anh vẫn luôn biết rằng cô là một cô gái vừa dịu dàng lại lương thiện, chỉ là anh không nghĩ đến cô dịu dàng và thiện lương đến mức thực sự rất chịu khó nhẫn nại với người anh.
Người giáo sư vũ đạo trước kia của anh sau khi dạy buổi đầu tiên, trong lúc vô tình đã để lộ dáng vẻ chán nản khi gặp một người học trò khó dạy như anh, thế nhưng cô lại có thể lên tiếng đếm liên tục trong mấy tiếng đồng hồ mà không có chút biểu tình gì.
Anh thừa nhận, chính là anh đang cố ý thử cô, anh cố tình không nghỉ ngơi cũng không dừng lại, anh muốn ép cô phải thừa nhận chính bản thân mình cũng mệt mỏi, thừa nhận rằng cô không có khả năng để dạy anh khiêu vũ, thừa nhận rằng, anh là một người bạn nhảy kém cỏi nhất trong cuộc đời của cô.
Thế mà ngay cả một câu chê bai cô cũng không nói, một lời oán hận cũng không có, cô chỉ đơn giản là mỉm cười, cười đến tim anh cũng phải hoảng hốt, trái tim băng giá kia dường như không thể chống cự nỗi mà dần dần tan chảy.
“Anh đợi một chút, em đi uống ly nước.” Cuối cùng cô cũng dừng lại, tự mình rót một ly nước.
Cũng đến lúc phải khát nước rồi.
Anh lạnh lùng nhìn cô uống nước, khi dòng nước mát lạnh vừa chảy qua cổ họng cô, anh thấy gương mặt thanh tú kia dường như cũng thả lỏng đi rất nhiều, càng trở nên mềm mại hơn, như là trong cơn nắng hạn gặp được trận mưa rào, mười phần đều là dáng vẻ hưởng thụ sung sướng.
Sau khi uống xong, cô vội bỏ ly nước xuống, tươi cười nhìn anh. “Anh có mệt không?”
Người đang mệt chính là cô mới đúng. “Không mệt.”
“Muốn tiếp tục không?”
Cô vẫn có sức để tiếp tục sao? “Sao cũng được,”
“Vậy thì chúng ta tiếp tục tập thêm một chút nhé, hiếm khi một nhân vật tầm cỡ như anh lại có thời gian rảnh rỗi như hôm nay.” Cô nháy mắt với anh, sau đó quay về lại vị trí trước mặt anh, lần thứ hai tạo ra tư thế chuẩn bị khiêu vũ. Một, hai, ba…
Cô lại tiếp tục đếm nhịp, thế nhưng anh phát hiện chính bản thân mình lại không có can đảm để tiếp tục nghe.
Giọng nói của cô đã trở nên khàn đặc, anh dám khẳng định, ngày mai sau khi ngủ dậy, cô chắc chắn sẽ bị viêm họng.
“Em không nên đếm nữa!” Anh bỗng đột ngột dừng lại. “Cổ họng của em không thấy đau sao?”
“Không có.” Cô lắc đầu.
Nói dối! Anh trừng mắt nhìn vào khóe môi đang gượng cười của cô.
“Không sao cả, chúng ta tiếp tục đi, anh đã tiến bộ rất nhiều rồi, chúng ta lại có thể mở nhạc để tập luyện lại rồi.”
“Tôi không muốn nhảy nữa.” Anh đẩy cô ra.
“Vì sao?”
Còn phải hỏi vì sao? Bởi vì đã quá đủ rồi! Bởi vì anh đã dằn vặt cô đủ lâu, bởi vì anh trăm phương ngàn kế muốn làm tổn thương cô, thế nhưng đến cuối cùng lại phát hiện ra, chính bản thân mình cũng đau đớn không kém gì cô.
Anh liếc mắt nhìn cô, không giải thích, chỉ là tự bực tức với bản thân.
“Anh đang mệt phải không?” Tiếng nói của cô nhẹ nhàng rót thẳng vào tai anh. “Chúng ta chỉ cần bật nhạc, chính thức nhảy theo nhạc lần nữa là được rồi.”
Nói xong, cô cũng không hề quan tâm anh có đồng ý không liền đưa tay mở nhạc, sau đó nắm lấy tay anh.
“Nếu như anh sợ tiếng nhạc sẽ làm anh xao lãng thì trước tiên đừng để ý đến nó, cứ nghe em đếm nhịp là được rồi, như vậy sẽ không bị vấp nữa.” Cô nhẹ nhàng hạ lệnh, “Nào, chúng ta bắt đầu nhé.”
Một, hai, ba, một, hai, ba…
Cô lại tiếp tục đếm, từng tiếng từng tiếng như đập vào bức tường kiên cố trong tim anh, giọng nói khàn khàn như một lỗ đen cực mạnh của vũ trũ, hút mất hồn anh.
Anh bối rối nhìn đôi môi đang liên tục khép mở kia.
Một đôi môi mềm mại xinh đẹp như đóa hoa anh đào, bất kỳ người nào ông nào nhìn đến cũng đều muốn che chở, chỉ có anh là nhẫn tâm bẻ gãy.
Anh rất ngạc nhiên vì sao cô không hề tức giận với anh, ngạc nhiên vì sao cô lại cam tâm tình nguyện chịu sự đau nhức kia.
Trong lúc anh đang chăm chú nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô và tự hỏi mình, vô tình không nhận ra, trong ánh mắt vừa mang theo sự âu yếm và hy vọng.
Ánh mắt sâm thẳm nhưng nóng bỏng đập thẳng vào trái tim đang rối loạn của cô, cô nhận ra đường nhìn của anh, hai ánh mắt chạm vào nhau và ngưng đọng.
Cô nhìn thấy trong mắt anh một nỗi khát vọng, còn anh lại nhìn thấy sự bối rối hiện lên trong mắt cô, ánh mắt hai người như quấn quýt vào nhau, những chỗ tiếp xúc trên da thịt với nhau như chợt bùng cháy.
Cô vội buông tay anh ra, muốn lùi về phía sau vài bước, thế nhưng anh lại không để cô có cơ hội trốn thoát, cúi đầu và không hề có một lời giải thích nào.
Cô hoảng hốt nhận ra một tay anh đã vòng ra sau đỡ lấy chiếc cổ thanh tú của mình, còn một tay đang ngự tại chiếc eo nhỏ nhắn.
Cô cho rằng anh sẽ tấn công một cách mãnh liệt, тһô Ьạᴏ mà ςướק đoạt, thế nhưng anh lại không làm thế mà chỉ thật nhẹ nhàng, thật cẩn thận chạm vào đôi môi cô.
Nói đúng hơn, đó không giống như một nụ hôn môi nồng cháy, anh không hề cằn, không hề ʍúŧ cũng không hề nếm lấy tư vị của đôi môi cô, anh chỉ là dùng chính đôi môi mình, chạm vào môi cô.
Nếu nói là một nụ hôn thì chi bằng nói đó là một sự âm yếm, dường như biết rằng đôi môi cô đang rất khô, đang rất đau, cho nên mới làm cho cô thoải mái.
Một nụ hôn không hề phát ra tiếng, thế nhưng sao cô lại nghe được tiếng nức nở, là lời xin lỗi anh dành cho cô sao? Hay phải chăng là bởi đang luyến tiếc.
Không biết vì sao, Ân Hải Sắc lại muốn khóc, nước mắt như ngưng đọng trong đôi mắt cô, cô cố kìm nén, thế nhưng đánh bất lực…
Người đàn ông này …. Cô thực sự phải nên làm sao với anh mới tốt đây?