Hiền Quân Và Hạ Lam - Chương 03

Tác giả: Châu Huỳnh

Lam vui vẻ đi vào, không biết nguy hiểm đang rình rập xung quanh mình.
Trong quán trà sữa, Viễn gọi trà sữa cô thích dạng nóng. Lam nhìn anh có chút bất ngờ :
" Chú, sao chú biết vị trà sữa cháu thích ? "
Thanh Viễn lạnh lùng đáp :
" Hỏi anh em. "
Lam nhìn sang Vũ, Vũ lắc đâu lia lịa nhằm ám chỉ là không có nói. Viễn liếc một phát, Vũ im bặt. Lam có chút hoài nghi nhưng cũng không truy cứu. Cô hỏi Vũ :
" Hai, anh muốn hỏi em gì thế ? "
Vũ như nhớ được chuyện gì đó, mặt trở nên nghiêm túc.
" Em đã chia tay với thằng oắt họ Dương kia chưa ? "
Vũ là người đầu tiên phản đối chuyện yêu đương của Lam, không phải anh thích kiểm soát nhưng Huân - hắn thật sự không ổn. Ngoài mặt thì tỏ ra tri thức, bên trong thì cầm thú không ai bằng. Vừa nói Vũ vừa đưa Lam một đoạn video và một gói thư.
" Dạ rồi. "
Lam đáp trả rồi gỡ " bưu phẩm " kia ra. Bên trong là những tấm hình của Huân, đi bên cạnh không phải Lam mà là các cô gái khác. Lam khẽ nhíu mày nhìn đoạn video, đây chẳng phải cảnh chúng âи áι trên giường sao ? Cứ tưởng thế nào, thì ra chỉ là loại rác rưởi này.
Vũ nhìn Lam cuối cùng con bé cũng thấy bộ mặt thật của Huân, anh ngó sang Viễn. Viễn chăm chú nhìn Lam, không phải ánh mắt " chú cháu " mà là ánh mắt tình đơn phương. Vũ thấy thế, hỏi Lam :
" Lam, em nhớ đây là ai không ? "
Lam ngây người rồi nhanh chóng đáp :
" Chú Thanh Viễn, bạn của anh ? "
Viễn có chút nhói, cô thật sự không nhớ anh. Dễ hiểu thôi, hồi cô 6 tuổi, Viễn 15 tuổi. Anh phải đi du học, cô chỉ là con nhóc 6 tuổi đã thế còn phải trải qua ảnh hưởng tâm lý, mất nhà, mất cả bố mẹ chỉ vì có nội gián trong công ty. Lam phải sống với ông bà, may mắn ông bà vẫn còn trẻ, cũng là cổ đông lớn của Vĩnh gia - nhà ngoại của Lam. Nhà nội thì ở nước ngoài sinh sống. Nhìn kĩ thì Lam cũng là người có gia thế hiển hách.
Vũ định hỏi tiếp, nhưng Viễn khẽ đẩy tay Vũ. Đúng lúc đó thì có cuộc điện thoại đến, Vũ phải rời đi. Để lại 2 người với không gian riêng tư.
Viễn là người mở đầu câu chuyện :
" Em có buồn không ? "
" Không buồn ạ, chỉ cảm thấy buồn nôn vì từng yêu tên rác rưởi này thôi. "
Viễn mỉm cười, nụ cười đầy mị hoặc.
" Em có định yêu ai để giải quyết nỗi buồn không ? Tôi có quen một người rất đẹp trai, body ngon và kỹ thuật rất tốt. "
" Ai thế ạ ? "
Lam đó giờ thấy toàn những gương mặt bình thường, chẳng ai sánh được với anh cô. Nhưng khi gặp Viễn, cô đã thấy anh rất đẹp trai rồi. không lẽ có người đẹp hơn nữa ? Viễn không nhanh không chậm đáp.
" Tôi. "
Lam phì cười, giở giọng trêu chọc :
" Đẹp thì có đẹp, body ngon thì có ngon nhưng chú già rồi, cái kia có được không thế ? "
Viễn nhếch môi đầy nham hiểm.
" Em kiểm chứng là biết. "
Thôi rồi thôi rồi. Toi rồi. Cô tự đào hố chôn mình rồi. Thế là buổi trò chuyện tiếp tục với gương mặt đã đỏ như trái cà chua của Lam, Viễn nhìn Lam cười nói vui vẻ. \' Nếu em không nhớ, anh sẽ từ từ giúp em nhớ ra. Không sớm thì muộn em cũng là của tôi. \'
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc