" Em thấy anh chơi bóng có ngầu không ? "
" Rất ngầu ạ ! "
Lam vừa đưa chai nước cho Huân, vừa cười tươi. Huân lấy chai nước rồi cũng mỉm cười với cô. Bầu không khí màu hồng chưa lâu thì đột nhiên..
" Lão Huân ! Tớ nhớ cậu quá. "
Một giọng nói lạ xuất hiện, chưa kịp định hình thì cô ta đã ôm chầm lấy Huân. Huân theo phản xạ tự nhiên đỡ lấy cô. Kéo cô ra và nhìn, đây chẳng phải là thanh mai trúc mã - Nguyệt đây sao ? Huân hớn hở, Nguyệt một lần nữa ôm lấy Huân. Không phải phản xạ tự nhiên nữa, Huân ôm Nguyệt, ôm rất chặt.
" Nguyệt, cậu về nước khi nào thế ? "
" Mình mới về hôm qua. "
" Cậu vẫn lùn như thế nhỉ ? "
Huân không kìm được vui mừng mà trêu chọc Nguyệt, Nguyệt vờ giận dỗi đánh Huân. Hai người nô đùa với nhau trông rất vui vẻ, ai nhìn vào cũng thấy giống người yêu. Trong khi người yêu " thật " của anh là Lam vẫn đứng đó, nhưng anh đã quên mất sự hiện diện của cô. Đến khi nguyệt nhìn thấy và thốt lên :
" Lão Huân, sao cậu để cô gái nhỏ kia đứng một mình thế ? "
Lão Huân ? Thân mật quá nhỉ ? Sao không gọi là chồng ơi luôn đi ? Lam nhìn Huân, anh nhìn lại cô gãi gãi đầu
" Xin lỗi, tại anh vui quá nên quên mất em. "
" Không sao. "
Đáp trả lại lời xin lỗi kia chỉ là hai từ " không sao ! " . Lam nói thế là thật sự có sao đấy, cô ấy đang đau đấy anh hai à thế mà Huân lại thản nhiên cho qua chuyện một cách tùy ý. Nói chuyện được một lúc, Huân ngỏ lời muốn mời Nguyệt đi ăn trùng hợp sao hôm nay cũng là sinh nhật Nguyệt vậy là cả 3 kéo đến nhà hàng.
Đến nơi, Huân gọi toàn hải sản. Đúng, hải sản là món là Nguyệt thích ăn nhất. Nhưng Lam thì không, Huân lại quên mất điều đó rồi. Anh thấy Lam không ăn liền gắp tôm cho cô, cô nhìn anh, tim nhói càng thêm nhói. Lam biết là Nguyệt thích Huân, Huân cũng thích Nguyệt nhưng Nguyệt phải đi du học nên Huân đánh buông bỏ. Nay Nguyệt quay về, Lam thấy cô như kẻ thứ ba trong cuộc tình này vậy. Huân thấy Lam không ăn liền cau mày tỏ vẻ khó chịu, định nói gì đó nhưng lại bị phục vụ chặn mất, anh phục vụ đem ra một lon coca lạnh, một latte nóng và một cafe lạnh. Thấy Nguyệt cầm lon coca, anh giật lấy đổi thành latte nóng rồi quát :
" Cậu đang đến ngày, không được uống. Để Lam uống, cô ấy thích cái này. "
" ... "
Suốt buổi ăn, Nguyệt và Huân trò chuyện rất vui vẻ, người ngoài nhìn vào thấy Lam mới là kẻ thứ ba. Huân cứ liên tục gắp hải sản vào bát của Lam. Sức chịu đựng của con người có giới hạn, Lam thốt lên một câu làm bầu không khí trở nên im lặng
" Huân, chúng ta dừng lại đi. "
Huân cau mày khó chịu, nhìn Lam hỏi :
" Tại sao ? Đừng nói với anh và em ghen đấy. Nguyệt chỉ là bạn của anh thôi. "
Cổ họng Lam nghẹn ứ :
" Đủ rồi, bạn ? Anh tưởng em ngốc sao ? Em biết anh thích Nguyệt. Anh hiểu Nguyệt, anh biết Nguyệt thích ăn hải sản nhưng lại chẳng nhớ được người yêu của anh bị dị ứng. "
" Nhưng chỉ vì thế.. ? "
Huân chưa nói hết câu, Lam lại nói :
" Anh biết hôm nay cô ấy đến ngày không uống được lạnh nhưng anh không biết hôm nay người yêu anh cũng đến ngày. Anh nhớ hôm nay là sinh nhật cô ấy nhưng chẳng thể nhớ sinh nhật của người yêu anh là hôm qua, là cái hôm anh nhậu say sỉn đến nổi chỉ gọi mỗi một tên Nguyệt. Em mệt rồi anh à. "
" Nợ của cô ấy, để cô ấy trả anh nhé. Em không thể gánh thay cô ấy nữa rồi. "
Nói xong , Lam đứng dậy bước. Ra đến cửa, cô quay lại mỉm cười, hai hàng lệ đã không thể kìm nén nữa, nó cứ thể nhỏ giọt. Nước mắt cô hòa cũng với mưa. Mối tình đẹp đó đã kết thúc, nhưng nó chỉ đẹp với cô - người con gái với quá nhiều tổn thương.
* Tách.. tách.. *
" Huân, chăm sóc tốt cho cô ấy nhé. Chúc anh hạnh phúc. "
Lúc bắt đầu hạnh phúc bao nhiêu thì khi đến thúc sẽ đau khổ bấy nhiêu.