Heo Mập Cận Thị Và Quần Chíp Rùa - Chương 06

Tác giả: Born

Ai hơn ai
Viễn Hinh đứng trên lầu một khu B quan sát xung quanh, cậu dựa một góc tường khóe môi cười đắt ý. Lần này cậu đâu có ngu ngốc mà ở lầu dưới để làm mục tilêu cho con nhỏ cận thị đó chứ. Không cần tai nghe mắt thấy cậu cũng khẳng định là con nhỏ cận thị đã chơi xấu sau lưng cậu .
Với khoảng cách và tầm bắn, Viễn Hinh chắc chắn nhỏ cận thị chỉ có thể đứng ở lầu 1 này mà thôi. Cậu phục sẵn ở đây, còn yêu cầu một người bạn có tướng giống cậu đội nón đứng ở một khoảng cách xa khu bậc thang này , chỉ cần nhỏ thấy dáng cậu từ xa như vậy là được, cậu sợ đứng quá gần, nhỏ cận thị phát hiện không phải cậu lại bỏ đi thì cậu ở đây đứng cũng như không?
Viễn Hinh tin chắc là con nhỏ cận thị kia sẽ tìm mọi cách đánh lén cậu bạn kia của cậu, còn cậu ở đây cứ làm ngư ông đắc lợi, chờ bắt được nhỏ cận thị là xong.
Viễn Hinh cực kỳ yên trí với kế hoạch của mình , đắc ý đảo mắt nhìn ngó, nhưng mà hôm nay không như mấy hôm trước, lớp học tin giờ ùa ra, nhiều người như vậy khiến cậu không biết ai là nhỏ bốn mắt đó.
Viễn Hinh nén cơn bực mình chờ cho dòng người tản đi hết, nhìn cậu bạn đứng dưới trời nắng bắt đầu mất kiên nhẫn. Viễn Hinh nhìn đồng hồ, đã quá trưa rồi, lớp mới lát nữa sẽ đến, nhỏ cận thị liệu có cho cậu leo cây hay không? Mọi lần không có lớp tin học nên nhỏ mặc sức giở trò, hôm nay lớp tin học, có thể nhỏ cận thị đã bỏ ý định ra về rồi.
Viễn Hinh cho tay vào túi bấm nút gọi cho nhỏ cận thị, nhưng nhỏ này rõ ràng là dùng sim rác, cậu gọi mãi mà không được. Viễn Hinh ghiến răng ghiến lợi cho cậu bạn nói:
- Hủy đi.
Viễn Hinh chỉ nói đơn giản rồi gấp điện thoại lại, lòng cay cú vì bị cho leo cây. Cậu thấy người bạn bỏ đi thì cùng xoay người định đi xuống lầu ra về.
Nào ngờ điện thoại của cậu lại rung lên.
- Này ҨЦầЛ ŁóŤ rùa. Đang ở đâu thế hả?
- Chỗ hẹn – Viễn Hinh nghe cái giọng ở bên đầu dây bên kia thì vừa phấn khởi vừa tức giận, đáp lỏn lọn.
- Này! Đã nói là chỗ hẹn mà. Chị đây đứng nãy giờ mà vẫn không thấy cái tên ҨЦầЛ ŁóŤ rùa cưng ở đâu cả – Giọng ở đầu bên kia vang lên từng tiếng như tiếng chuông chùa từng chút từng xiêng vào óc của Viễn Hinh đầy đinh tai nhức óc.
Mặt Viễn Hinh từ trắng chuyển xanh rồi lại từ xanh chuyển sang đỏ, cậu hít một hơi đầy tức giận: cả cuộc đời, cậu ghét nhất ai gọi mình là ҨЦầЛ ŁóŤ Rùa, đó là nỗi nhục nhất trong cuộc đời cậu, lại còn cái từ “cưng” kia nữa chứ . Viễn Hinh ghiến răng ghiến lợi nguyền rủa con nhỏ cận thị kia đừng để cậu bắt được nếu không thì không đơn giản chỉ là bị cậu phá phách chơi đùa vài lần đâu. Cậu nhất định sẽ lột da róc xương ăn gan uống máu cái con nhỏ đáng ghét này.
- Tại sao tôi không nhìn thấy? – Viễn Hinh gằn từng chữ qua điện thoại.
- Em trai, em đang đứng ở lầu một à, vậy thì bước ra hành lang và nhìn xuống dưới đi.
Viễn Hinh bước tới phía trước và nghiêng người nhìn xuống dưới. Đập vào mắt cậu là một cái đít chai màu đen hình vuông cùng một nụ cười thật tươi.
Con nhỏ cận thị đang ngang nhiên nhìn cậu vẫy tay chào, sau đó dùng ngón tay ngoắc ngoắc , miệng vẫn nụ cười thật tươi nói với cậu qua điện thoại:
- Xuống đây đi em cưng.
- Có giỏi thì đứng im ở đó – Viễn Hinh gầm lên trong điện thoại rồi xoay người phóng như bay xuống bên dưới.
Như Nguyệt nghe tiếng dập máy lông trời lỡ đất của Viễn Hinh thì khoái trí cười vang tắt máy chun mũi nói:
- Có đồ ngu mới đứng im ở đây.
Nói xong cô xoay người, nhún vai chạy đi.
Viễn Hinh hộc tốc chạy xuống đến nơi thì lại thấy một khoảng trống không người. Đang dáo dát nhìn quay thì nghe từ bên trên lầu một tiếng gọi vọng xuống.
- Bé cưng, chị ở đây nè.
Người ở trên đang dùng hai tay che hờ gương mặt rồi mở hờ kêu lên:
- Cúc cu. Trên đây nè…
Viễn Hinh có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy nhỏ cận thị đứng trên lầu một. Dù biết rằng trường học luôn có hai cửa cầu thang, nhưng cậu không tin nhỏ cận thị này lại có thể chạy nhanh hơn cậu.
Viễn Hinh ghiến răng chạy vội lên trên lầu một.
Nhưng khi lên đến nơi vẫn chẳng có ai, Viễn Hinh thở hồng hộc, ôm lấy phần hông nhìn xuống bên dưới.
Quả nhiên là nhỏ cận thị vẫn với cặp đít chai và nụ cười đáng ghét đang ở dưới nhìn cậu.
Như Nguyệt hất hất mái tóc dài bu6ng xõa của mình một cách kiêu kì, hách dịch, rồi đưa tay hoắc hoắc Viễn Hinh. Viễn Hinh trừng mắt đầy tức giận xoay người thật nhanh lao xuống bên dưới.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cậu hết lên rồi xuống nhưng chẳng thể nào bắt được nhỏ cận thị. Viễn Hinh thở hồng hộc, bung dạ quặn thắt, đau vô cùng nhìn xuống bên dưới.
- Này em trai, chị đang mặc váy đó, đàn ông con trai gì mà chạy còn thua đàn bà mặc váy nữa. Tốt nhất là về sắm một chiếc váy bận vào, dù có chạy thua cũng không bị người ta cười đâu – Như Nguyệt túm váy xòe xòe trêu tức Viễn Hinh.
Viễn Hinh người nhễ nhại mồ hôi , nói không ra hơi, chỉ gắng sức chỉ tay vào Như Nguyệt nói nhỏ:
- Con cận thị kia, mày giỏi lắm.
Ở một góc bên kia lầu 1, Thiên Phong đang khoanh tay lắc đầu nhìn Như Nguyệt trêu chọc Viễn Hinh cười nói thầm: “ Thằng nhóc này thật là…sao lại thiếu sáng suốt như vậy chứ. Anh có nên giúp em trả thù hay không đây? Hay là giúp người ta đối phó với em.
Ở một góc bên kia dưới chân Thiên Phong, Đăng Khôi đang dùng điện thoại quay lại hình ảnh Viễn Hinh chạy lên chạy xuống, miệng chắc lưỡi đầy tiếc rẻ: biết vậy mình đem theo máy quay phim.
Như Nguyệt và Như Ngọc nhanh chóng rời khỏi hiện trường phạm tội, cả hai đập tay đắc ý cười lớn.
- Nhìn cái mặt của tên đó, thiệt là khiến người ta cười không khép miệng mà. – Như Nguyệt không khỏi ôm bụng cười khi nghĩ đến bộ dạng bị trêu tức của Viễn hinh.
- Haha, anh chàng vừa chạy lên là mình lập tức núp vào ào lớp học ngay, đương nhiên khi anh chàng lên thì làm gì thấy bóng ai ở trên đó. – Như Ngọc gật đầu nói thêm vào – Nói gì thì nói, lần này xém chút tụi mình thất bại rồi, nếu không phải bà tinh mắt nhìn thấy cái tên ҨЦầЛ ŁóŤ Rùa kia phục kích trên lầu một thì tụi mình bị hắn ta túm đầu rồi.
- Cũng là may mắn thôi mà. Xui rủi sao đang đi lên lầu thì gặp cái ông thầy hắc ám kia. Tui còn tưởng là bị xui nữa chứ đang trốn ổng thì bị ổng phát hiện – Như Nguyệt thở dài một hơi kể lại đầu đuôi sự việc cho Như Ngọc nghe.
Lúc đầu, cô chọn vị trí ở trên, còn Như Ngọc thì núp ở trong tolet gần phòng vi tính , thấy Viễn Hinh đến thì nhá máy cùng nhảy ra cùng họp sức trêu Viễn Hinh. Nào ngờ cô đang ung dung đi lên lầu chờ tên Viễn Hinh kia, tên kia vẫn chưa thấy đến mà người đến lại là ông thầy sao chổi kia. Cho nên Như Nguyệt vội vàng quay lưng lại trốn thật nhanh để không giáp mặt với thầy. Cô rõ ràng nghe bước chân đi qua chỗ mình đứng rồi, đang thở phào nhẹ nhỏm, thì chuông điện thoại reo lên, cứ tưởng là của Như Ngọc, nào ngờ là một số điện thoại lạ hoắc. Như Nguyệt bấm nút nghe thì một giọng nói trong trẻo rõ ràng rành mạch vang lên ba chữ :” Này, giàn ná”
Đang suy nghĩ đến câu này thì trước mặt đã xuất hiện một bàn tay chìa một ngón tay ra xoay xoay cái giàn ná rõ ràng là của cô quay quay đến chóng cả mặt.
Như Nguyệt âm thầm kêu khổ, đành quay đầu lại nhìn ông thầy sao chổi kia, miệng cố gắng cố gắng rặng ra một nụ cười thật tươi nói:
- Em chào thầy.
Thiên Phong nhìn nụ cười miễn cưỡng trên môi của Như Nguyệt thì không hỏi buồn cười, cái cô nhóc này, theo anh biết thì là sinh viên dãy A, giờ ra về cứ đến dãy B này đứng tìm cậu em trai của mình giở trò gì đó thật là thú vị. Trong lòng Thiên Phong đột nhiên thấy tò mò về Như Nguyệt.
- Thầy nhớ em nói sẽ dạy thầy bắn cái này.
Điện thoại bỗng vang lên , là điện thoại của Như Ngọc báo Viễn Hinh đã đến rồi, đang đứng ở phía ngoài , chứ không đứng ở bậc cầu thang, theo suy đoán của Như Ngọc là anh chàng sợ bị bắn lén nên đứng xa.
Như Nguyệt mắng thầm trong đầu, sao lại đến đúng lúc như thế, không thể bỏ lỡ cơ hội hôm nay, nhưng hiện tại thì…Như Nguyệt đành tắt điện thoại nhìn thiên Phong, cậu vẫn đang nhìn cô không rời.
- Cái này dễ bắn mà thầy, chỉ để bắn chơi thôi mà – Như Nguyệt muốn nhanh chóng đuổi ông thầy đi bèn trả lời – Cứ tùy tiện mà bắn.
- Thầy cũng muốn tùy tiện mà bắn lắm, nhưng mà không tài nào bắn được chính xác như em, bắn một phát là …- Thiên Phong cố tình kéo dài giọng nói của mình, ánh mắt nheo nheo lại nhìn Như Nguyệt.
Như Nguyệt làm chuyện xấu bị người ta bắt gặp nên vội vàng muốn bịt miệng nhân chứng lại ngay, cho nên cô cười giả lả nói:
- Luyện tập cái này không khó, nhưng mà cần sự kiên nhẫn cao. Đầu tiên thầy phải tập bắn cho thật xa, giương tay thật mạnh. Khi nào thầy bắn đủ xa thì em sẽ dạy thầy cách nhắm bắn chính xác nhất.
- Vậy sao – Thiên Phong gật gù giả vờ suy nghĩ.
Như Nguyệt đang ngẩng đầu định nói tiếp mấy câu đuổi Thiên Phong đi thì thấy từ đằng xa một bóng dáng ngạo mạn mạnh mẽ tiến về phía họ. Như Nguyệt xanh cả mặt, lúc nãy cô rõ ràng nghe Như Ngọc nói Viễn Hinh đang ở dưới mà, vì sao mới nói có mấy câu chỉ vài giây mà đã thấy tên khốn này ở đâu rồi. tên này có phép thần thông à.
Nhưng bây giờ dù là thế nào thì cô cũng không thể để Viễn Hinh nhìn thấy mình được. Cho nên cô vội níu áo của Thiên Phong kéo anh ra phía lan can dãy trước của khu B cười nói:
- Thôi, để em chỉ thầy bắn luôn vậy.
Cô nhìn Viễn Hinh cứ tiến thẳng ở hành lang dãy sau của khu B mà đi rồi đứng đợi ở ngay đường ngăn cách khu giữa dãy B, khoanh tay nhịp chân đầy vẻ đắc ý. Trong đầu Như Nguyệt bổng xuất hiện linh cảm không hay. Tên này ở đây vì sao không thấy Như Ngọc nhắn tin hay gọi điện nói gì hết. Cô vờ dạy Thiên Phong, vừa đưa mắt lén nhìn Viễn Hinh mà không để cậu biết, vắt óc suy nghĩ xem chuyện gì xảy ra.
- Bắn vậy được chưa – Giọng thiên Phong vang lên cắt đứt suy nghĩ của Như Nguyệt.
Như Nguyệt vội vàng vỗ tay cười nói:
- Thầy đúng là thầy. Em cảm thấy những ai đã làm thầy đặc biệt đều có IQ cao, chỉ vừa dạy thôi thì thầy đã làm tốt đến vậy rồi. Đúng là học một hiểu mười. Thầy bắn rất tốt không cần em chỉ dạy đâu, chỉ cần thường xuyên luyện tập nữa là thạo ngay. Cũng trễ rồi, em về trước đây ạ.
Thiên Phong nãy giờ giả vờ nghe theo lời dạy của Như Nguyệt, âm thầm quan sát nét mặt và thái độ của cô đầy thích thú. Xem chừng là cô bé này đang có âm mưu bất thành nào đó, cậu cũng muốn xem cô bé này làm gì. Thật ra lúc nãy cậu cũng thấy Viễn Hinh đang đi tới.
- Thầy cũng phải vào văn phòng khoa đây. Tạm biệt em nha .
Thiên Phong nói rồi rảo bước đi thật nhanh, Như Nguyệt mừng hơn bắt đuyợc vàng, nhanh chóng lủi ở đầu bên kia dạy học mà quan sát bên dưới. Cô nhìn thấy một tên dáng cao ráo dáng khá giống Viễn Hinh đứng ở đằng xa thì hiểu ra kế hoạch của Viễn Hinh là định tóm cá bằng lưỡi câu này.
- Haha. Đáng tiếc lần này tên ҨЦầЛ ŁóŤ Rùa đã tính toán sai lầm rồi, chẳng những không câu được cá còn bị cá ăn sạch bách mồi. – Như Nguyệt khoái trí cười vang nói.
Hai người đang đi thì bị một bóng người chặn ngang, nhìn kỹ mới biết hóa ra là Đăng Khôi.
- tâm trạng không tệ nha – Đăng Khôi nheo nheo mắt nhìn Như Nguyệt cười tươi nói.
Như Nguyệt nhún vai thừa nhận.
- Được rồi, chúng ta đi uống nước thôi, mình mời – Đăng Khôi liền tươi cười nói tiếp.
- Xin lỗi, mình không thích cùng bạn đi uống nước – Như Nguyệt gạt phắt Đăng Khôi qua một bên đi tiếp và nói.
- Nè, bạn định nuốt lời sao? – Đăng Khôi tiếp tục đứng chặn đường như Nguyệt nói.
- Nè, con mắt nào của bạn thấy mình nuốt lời chứ – Như Nguyệt trừng mắt nhìn Đăng Khôi kêu lên .
- Rõ ràng chúng ta giao dịch với nhau, mình nói cho bạn biết một lá bùa phòng thân có thể trị được Viễn Hinh, nhưng đổi lại bạn nói cho mình biết lí do bạn chơi khâm Viễn Hinh là gì kia mà – Đăng Khôi trần giọng nhìn Như nguyệt và Như Ngọc bắng ánh mắt kiên định rằng nếu hôm nay cô không nói, cậu sẽ không để cho hai người họ qua.
- Đúng là chúng ta có giao dịch với nhau. Nhưng là giao dịch khi mình dùng lá chắn bạn mà bạn nói thôi. Khi nào mình dùng lá chắn đó thì lúc đó mới chính thức dùng giao dịch – Như Nguyệt không tin Đăng Khôi tốt bụng đến mức giúp cô để hại bạn thân của cậu ta đâu, chắc chắn cậu ta có ý đồ không tốt, cho nên trước khi cô biết được ý đồ của Đăng Khôi, cô không ngu dại nói ra đâu. Nhưng cô cũng biết Đăng Khôi không phải dạng người dễ bỏ qua cho nên cô vỗ vai nói – Yên tâm đi, trước sau gì mình cũng sẽ nói cho bạn biết lí do mà thôi. Dù sao thì mình cũng sợ bạn tiết lộ mọi chuyện với viễn Hinh mà. Yên tâm chờ đợi ít hôm nữa đi. Vậy nhé…
Như Nguyệt nói xong thì kéo tay Như Ngọc ra lấy xe rồi cùng nhau chạy đi.
Đăng Khôi nhìn theo bóng như Nguyệt thì nhếch môi cười, ánh mắt lóe lên sự khoái trí:
- Đợi đến khi bạn dùng lá chắn à, được thôi, mình sẽ khiến bạn nhanh chóng tìm lá chắn cho bản thân.
Viễn Hinh cùng Đăng Khôi cùng đến sân chơi tennis, từng trái bóng bị Viễn Hinh đánh bật vào tường rồi dội ra một cách dữ dội và mạnh mẽ đến mức Đăng khôi chẳng thể nào chạm vợt vào một trái bóng nào. Cậu gác vợt trên vai đứng lùi lại phía sau, dựa lưng vào bức tường kính phía sau khẽ đưa mắt nhìn về phía Viễn Hinh cười nhạt. Hôm nay tâm trạng của Viễn Hinh đúng là cực kì xấu.
Không xấu mới là lạ, chưa bao giờ cậu nhìn thấy Viễn Hinh bị thê thảm đến như vậy. Cứ nghĩ đại học cũng tẻ nhạt, nhưng giờ thì Đăng Khôi lại thấy đại học thật thú vị.
Viễn Hinh dùng hết sức đánh bật mấy trái bóng tennis vào tường đến mức mồ hôi đầm đìa, cánh tay gần như tê dại, cả người gần như mất hết sức lực, cuối cùng bị đón hụt, bị trái bóng bật ra đánh trúng vào người. Thế là Viễn Hinh ngạ vật xuống đất, nơi bị bóng chạm vào đau điếng.
Cậu điên tiết quăng mạnh cây vợt trong tay mình vào vách tường, ngồi thở dốc.
Đăng Khôi đi đến gần với chai nước suối mát lạnh chìa trước mặt Viễn Hinh. Viễn Hinh không nói không rằng giành lấy chai nước mở nắp sau đó uống cạn một hơi, Ϧóþ nát cái chai rỗng văng mạnh.
- Này, sao lại quăng rác như vậy hả – Đăng Khôi cười cười ngồi xuống bên cạnh khẽ trách.
- Có tin mình xem cậu là rác rồi quăng đi luôn không – Viễn Hinh lườm lườm Đăng Khôi nói.
- Này này, đừng có mà giận cá chém thớt nhé. Mình đâu có lỗi với cậu, nếu có tức giận thì cứ tìm cái con nhỏ cận thị kia mà trút giận. – Đăng Khôi cũng bắt chước Viễn Hinh tu một hơi cạn chai nước, nhưng cậu còn chưa uống hết đã bị Viễn Hinh ςướק chai nước trong tay mình, khiến nước đổ lên mặt vào mũi, vào mắt có chút khó chịu.
Đăng Khôi tức giận quay sang Viễn hinh định mắng thì nghe thấy Viễn Hinh trút số nước còn lại lên mặt, nước quăng tung tóe trên mặt mũi đầu tóc và ướt một mảng áo của viễn Hinh, may mà chỗ nước ấy còn ít. Viễn Hinh nhìn cái chai rỗng một cái rồi tiếp tục quăng mạnh nó về phía bức tường.
- Này, bộ cậu thích con nhỏ cận thị đó à? – Đăng Khôi hích cùi trỏ vào tay Viễn Hinh, cố tình hỏi.
- Cậu muốn ૮ɦếƭ à – Viễn Hinh nghiên đầu trừng mắt nhìn Đăng Khôi, ánh mắt như muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ Đăng Khôi khi nói ra một điều đáng sợ nào đó.
- Thật không thích nhỏ cận thị đó à – Đăng Khôi vẫn điềm nhiêm hỏi tiếp, chẳng thèm để ý đến sự đe dọa của Viễn Hinh.
- Biến.
- haha, mình cứ tưởng cậu bị bệnh thích ngược đãi nên bị con nhỏ cận thị đó hành hết lần này đến lần khác mà chỉ biết tức giận mà chẳng thấy cậu làm gì hết, biến thành một con người khác hoàn toàn. Nếu là Viễn Hinh trước đây, thì dù là không đánh con gái, cũng sẽ khiến nhỏ đó khóc một trận nhớ đời. Chứ đâu như bây giờ, bị gái nó phá chỉ biết trút giận lên mấy trái bóng kia – Rõ ràng biết vì sao Viễn Hinh không thể ra tay, thế nhưng Đăng Khôi vẫn cố tình vờ như không biết nói khích để châm ngòi vào suy nghĩ của Viễn Hinh.
- Cậu cũng biết mẹ mình đã cảnh cáo mình không được làm loạn rồi mà – Viễn Hinh trầm mặt nhớ lại lời cảnh cáo của mẹ hiểu Đồng nói với mình, cậu cảm thấy thật là nhức đầu .
- Mình cứ nghĩ mẹ cậu chỉ nói vậy thôi chứ – Đăng Khôi có chút không tin được – Mẹ thật sự sẽ tống cậu đi mỹ à. Ba cậu không nói gì sao?
- Cậu mong ba mình sẽ nói gì? – Viễn Hinh thở dài đáp.
Đăng Khôi nuốt nước miếng cái ực im lặng, cậu chưa từng thấy người đàn ông nào yêu vợ như ba của Viễn Hinh. Thế nhưng nếu Viễn Hinh cứ nín nhịn như vậy, tâm trạng không tốt, làm bạn tốt như cậu cũng thấy không vui. Hơn nữa, niềm vui đại học của cậu không thể dập tắt nhanh như thế được, và sự tò mò của cậu đối với quan hệ giữa Như Nguyệt cùng Viễn Hinh chỉ có tăng chứ không giảm. Cho nên cậu phải thúc vào thôi.
- Cậu dồn tâm trí vào việc thi đại học xong rồi thì quăng mất trí thông kinh rồi à. Đâu phải cứ trả thù là phải dùng nấm đấm hay phương thức đáng sợ nào đó đâu. Đôi khi phải khiến đối phương cam tâm chấp nhận làm theo lời mình nói, cũng là một hình phạt đáng sợ đó chứ. Còn dùng cách nào thì người thông minh như cậu chắc không cần mình phải động não giúp đâu đúng không – Đăng Khôi vỗ vai Viễn Hinh rồi đứng dậy, nụ cười trên môi càng đậm hơn bao giờ hết.
Viễn Hinh nghe Đăng Khôi nói, một lời như thức tỉnh người trong mộng, từ hồi nhỏ Heo Mập rời đi thì cậu đã thôi không sử dụng chiêu trò này rồi. Xem ra lâu quá không dùng nên lụt nghề rồi.
Cậu nhếch môi cười khinh bạc, ánh mắt bỗng trở nên nham hiểm:
- Nhỏ cận thị chờ xem anh đây trả thù.
Bây giờ thì Như Nguyệt hiểu thế nào là trước khi giông bão kéo đến, thường thì song yên bể lặng. Chính vì quá yên lặng khiến cô đắc ý mà sa chân vào bể khổ trần gian thế này.
- Xong chưa.
Giọng nói chói tai đến mức Như Nguyệt tình nguyện nhét than vào lỗ tai của mình để không phải nghe âm thanh này nữa. Thế nhưng nhìn lại mấy mảnh than rực rỡ bên dưới, cô nuốt nước bọt cái ực, cảm thấy rằng không thể nóng vội nhất thời mà chịu tàn phế cả đời. Cho nên cô chị ẩm thầm nguyền rủa tổ tiên mấy chục đời của cái tên ҨЦầЛ ŁóŤ Rùa này không có đức, cho nên mới sinh ra thằng con cháu thế này.
Cô đưa mắt lườm về phía Viễn Hinh một cái thật sắc bén mà âm thầm thương xót cho số phận của mình. Cô thì đứng dưới trời nắng chảy mỡ thế này, kế bên là một khay than hồng lớn, để làm osin nướng thức ăn cho tên khốn này và bạn bè của hắn. Trong khi hắn ta cùng bạn bè nhàn nhã ngồi trên ghế dưới bóng cây mát rượi trò chuyện với nhau .
Thề có trời đất, cô đã dụ khị Như Ngọc thi cùng trường với mình chỉ để Như Ngọc nấu cơm cho mình ăn. Như Ngọc được chân truyền của mẹ mình, cho nên cô bạn nấu ăn rất ngon, Như Nguyệt không phải động đến bếp núc dao nĩa lấy một giờ, vậy mà lại đến đây hầu hạ tên này và bạn của hắn ta. Đã vậy, hắn ta còn tàn nhẫn không cho cô đứng nướng dưới bóng mát với lí do hết sức khiến người ta muốn Gi*t người :” Khói sẽ làm hư cây. Cô đền nổi không?”
Đền – tất nhiên là không đền nổi rồi, nếu đền nổi thì cô đâu có ở đây làm cu ly cho hắn ta đâu cơ chứ.
Cô đã hạ mình nướng thịt cho hắn, vậy mà hắn còn làm khó làm dễ cô, khi thì chưa chín, khi thì khét quá….
- Nè, cô điếc rồi à? Không nghe tôi nói hả?
Vẫn là cái giọng nói chuyện như ông nội người ta của cái tên ҨЦầЛ ŁóŤ Rùa, Như nguyệt quay lại định chửi một tiếng cho hả tức thì thấy trên tay hắn ta là cái điện thoại có bằng chứng phạm tội của cô trong đó. Như Nguyệt hít một hơi kìm chế cục tức đang như núi lửa phun trào của mình xuống. Cô bê dĩa thịt mình vất vả nướng được, phải đánh đổi bằng một làn da nhầy nhụa mồ hôi hầm hầm đi đến.
- Cạch.
“ Ăn đi, ăn cho mắc ghẹn ૮ɦếƭ hết đi” – Như nguyệt vừa quay lung bỏ đi vừa âm thầm nguyền rủa.
- Nè!
- Chuyện gì?
- Nhìn cô chưng vẻ mặt như người ૮ɦếƭ thế thì ai còn muốn ăn nữa hả? – Viễn Hinh khoanh tay trước иgự¢ đầy ngạo nghễ nheo mắt nhìn như Nguyệt, chiếc điện thoại xịn được cậu xem như đồ chơi xoay tới xoay lui trước mặt Như Nguyệt.
“ Nhịn, nhịn, nhịn….” Như Nguyệt kêu gào trong đầu mình từ này hang chục lần, đánh cũng không đánh lại một mình tên này huống hồ hắn ta có rất nhiều bạn ở đây, chắc chắn cô không thể ςướק điện thoại và xóa bằng chứng phạm tội được. mà cũng không thể hung hổ đắc tội với tên khốn này cho nên cách tốt nhất là nên nhịn.
Như Nguyệt cố hết sức rặng ra một nụ cười rồi nói:
- Như thế này được chưa?
- Tôi không biết cô đang khóc hay đang cười nữa, khó coi muốn ૮ɦếƭ. – Viễn Hinh nghiêm mặt chau mày lắc đầu đáp. Cậu quyết làm khó dễ cô đến cùng để trả thù mấy ngày bị cô ђàภђ ђạ.
Như Nguyệt đưa hai tay xoa xoa mặt đầy mồ hôi của mình bằng bàn tay đã khô rát vì độ nóng của lò than. Lần nữa cô rặng ra một nụ cười.
- Mắc ói quá – Viễn Hinh vẫn lắc đầu .
Như Nguyệt đành nở ra một nụ cười khác, cố cười thật tươi để cho tên khốn này vừa lòng. Từ nụ cười “ hihi”, “ hô hô”, “haha”, “ hà hà”, “ hô hô”, “ hí hí”, đến nụ cười khả ố nhất là “ khà khà” vẫn bị tên này lắc đầu và chế giễu.
- Thật là ăn không vô khi thấy vẻ mặt này của cô đó. Nhìn lại mặt mình trong gương đi, bảo đảm cô mở dịch vụ nhát ma rất đông khách đó. Nhà nào có con nít không nghe lời, mướn cô một lần bảo đảm con họ từ nay về sau ngoan ngoãn ngay.
Đăng Khôi cùng mấy người bạn ngồi im lặng xem trò vui không nhịn được cười nữa mà cười phá ra nắc nẻ, khiến mặt Như Nguyệt như xám lại, cô chỉ muốn đất nứt ra để mà chui xuống thôi. Cô hậm hực nhìn Viễn Hinh hỏi:
- Vậy chứ ông muốn tui cười thế nào mới chịu đây.
- Lại đây – Viễn Hinh nhếch môi nở một nụ cười gian trá, ngón tay ngoắc ngoắc gọi Như Nguyệt đến gần mình.
Như Nguyệt liếc nhìn Viễn Hinh một cái rồi mới bước đến gần. Cô vừa bước đến thì Viễn Hinh đã giơ hai tay véo hai má cô ra hai bên thật lớn khiến miệng cô bành rộng ra, ánh mắt Viễn hinh nhìn vẻ mặt cô lúc này cười thích thú nói:
- Phải cười như thế này nè.
Bị véo đau, Như Nguyệt vùng vẫy khổ sở nhưng không thể thoát được bàn tay cứng như càng cua của Viễn Hinh. Cô tức giận đang muốn giơ chân đạp cho tên này một cái thì Đăng khôi bỗng nhiên lên tiếng nói:
- Được rồi, tha cho bạn ấy đi. Để bạn ấy tiếp tục nướng thịt cho tụi mình ăn. Không thịt lại khét bây giờ, lãng phí lắm.
Viễn Hinh nghe vậy thì gật đầu thả tay buông má như nguyệt ra nói:
- Cũng đúng, lãng phí thức ăn là một cái tội.
Như Nguyệt đưa hai tay xoa xoa má mình, cái tên khốn này véo đau đến mức nước mắt cô chút xíu nữa là chảy xuống rồi. Cô đưa mắt nhìn Đăng Khôi một cái cảm ơn, thế nhưng Đăng khôi lại ra dấu rằng cô nợ cậu một món nợ. Như Nguyệt bặm môi tức tối quay đi, sao cô lại quên chuyện hắn là bạn của tên khốn ҨЦầЛ ŁóŤ Rùa kia chứ. Chỉ có cầm thú mới chơi với nhau mà thôi.
Như Nguyệt vừa lẩm bẩm nguyền rủa hai cái tên này, à không một lũ cầm thú này, vừa nướng tiếp số thịt được giao. Cô chẳng buồn để ý đến sự cười nhạo sau lung của bọn cầm thú kia nữa, chỉ mong mau chóng nướng xong chỗ thịt này để về nhà mà thôi.
- Bùm…
Âm thanh vang lên ở sau lưng khiến Như Nguyệt giật cả mình. Cô giật mình quay lung lại nhìn về phía sau.
Một quang cảnh khiến cô sững người, mắt chữ O, miệng chữ A, dĩa thịt cô cực khổ nướng nãy giờ trên tay rơi xuống đất.
Trước mặt cô là một mảng xuân xanh. Mấy tên con trai vừa nãy quần áo đầy đủ nhàn nhã ngồi ghế cười trêu cô, giờ đây chỉ còn đúng một mảnh tam giác, để lộ ra cơ thể trần trụi với làn da trắng trước mặt cô. Mấy tên con trai thấy Như Nguyệt nhìn về phái họ thì huýt sáo, nháy mắt….trêu chọc thấy rõ. Có tên còn ngắc tay giọng cười cợt nói với cô:
- Tắm chung không? Như Nguyệt bĩu môi lườm mắt với hắn ta một cái rồi quay lưng lại thì đập vào một bờ vai trần vạm vỡ. Cô ngẩng đầu nhìn lên thì gặp ngay gương mặt kênh kiệu với nụ cười nhếch môi đáng ghét.
- Ui da – Cú đập khá mạnh khiến Như Nguyệt kêu lên rồi nhanh chóng cách xa Viễn Hinh ra vài bước.
Nhờ khoảng cách mà Như Nguyệt ngắm Viễn Hinh từ đầu đến đuôi được rõ hơn. Thân hình cao ráo, săn chắc, có cơ bắp, da trắng , đặc biệt là chiếc quần tam giác màu đỏ xanh bên dưới càng làm nổi bật thân hình của Viễn Hinh. Dù Như Nguyệt rất ghét Viễn Hinh, nhưng cô phải thừa nhận là cậu có thân hình rất chuẩn.
Mặc dù cô ở dưới quê, quanh năm suốt tháng thấy con trai cỡi trần làm ruộng, thế nhưng chưa bao giờ cô nhìn tận mặt cái cảnh chỉ còn một mảnh tam giác như thế trên người cả. Thật là gây nhức nhối cho mắt quá.
- Này, ngắm đủ chưa? – Giọng Viễn Hinh chế giễu hỏi– Gọi cô đến đây đúng là làm lợi cho đôi mắt của cô quá đúng không? Như Nguyệt nghe giọng mĩa mai thì hoàn hồn trở lại, cô cong môi lên đáp trả:
- Cái gì mà lợi cho mắt. Đôi mắt tôi vốn dĩ 10/10, nhưng bây giờ tôi phải đi kiểm tra mắt lại mới được, đúng là hại mắt quá.
- Xì…được lợi mà còn làm bộ
- Viễn Hinh nhếch môi quả quyết không tin những lời Như Nguyệt nói.
Điệu cười cùng thân hình lồ lộ trước mặt của Viễn Hinh thật đúng là quá mới gọi sắc nữ mà, lần đầu tiên Như Nguyệt thấy may mắn khi mình không phải là một sắc nữ. Nếu là Như Ngọc ở đây thì chắc chắc cô ấy sẽ hét lên sau đó ngất xỉu một cách rất mất mặt. Nhưng nói gì thì nói, Như Nguyệt hơi cảm thấy đầu óc mình rối loạn, tim cũng đập nhanh hơn.
- Buồn nôn quá. Xin lỗi nha, tôi đây là người nhà quê, ngày nào cũng chứng kiến mấy anh nông dân cởi trần. Nói thiệt nha, họ cơ bắp cuồn cuộn, làn da bánh mật trong cực kỳ gợi cảm và đầy sức hút. Còn mấy người … – Như Nguyệt cố diễn tả cường điệu về những anh chàng tá điền ở dưới quê cô, sau đó nhìn trừng trừng Viễn Hinh từ trên xuống dưới rồi bĩu môi nói tiếp – …có một tí cơ bắp là cứ tưởng mình ngon, người thì trắng như cục bột, nhìn là thấy gớm, muốn ói ૮ɦếƭ được. Vậy mà không biết ngượng cứ bô bô đi khoe lên cho thiên hạ dòm đặng chê cười.
Viễn Hinh xưa nay rất tự tin vào thân hình của mình, mỗi khi đi bởi ở bể bơi công cộng thì không cô gái nào không bị cậu thu hút, vậy mà Như Nguyệt chẳng những không bị thu hút còn không tiếc lời chê bai. Mặt Viễn Hinh xám xịt, ánh mắt tức tối nhìn Như Nguyệt mắng:
- Cô thiệt là đồ không biết thưởng thức. Đúng là đồ nhà quê mà…Mau nướng thịt nhanh đi rồi dọn dẹp đống đồ cô làm rơi này đi.
Nói xong cậu quảy bước bỏ đi đến bên các bạn đang làm động tác khởi động chuẩn bị xuống hồ. Như Nguyệt khoái trí khi chọc tức Viễn Hinh, cô huýt sáo quay người lấy một cái dĩa khác tiếp tục công việc nướng thịt của mình.
Nhưng đột nhiên cô thấy một giọt máu đỏ rơi trên nền trắng của chiếc dĩa. Như Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên, cô nhớ mình đâu có cầm xiên thịt sống nào đâu mà có máu rơi xuống thế nhỉ. Như Nguyệt nhìn lại tya của mình, rõ ràng là xâu thịt chín. Vậy giọt máu này từ đâu mà ra. Chắc là không phải máu mà là phẩm màu gì đó bị mấy tên khốn kia làm văng đến đây. Một giọt máu nữa rơi xuống chiếc dĩa. Như Nguyệt sững người nhìn lại vì trông giống máu quá. Cô bắt đầu cảm thấy không ổn, mà sự không ổn này bắt đầu từ chính cô. Một giọt máu nữa rơi xuống. Như Nguyệt đưa tay quẹt mũi của mình thì cảm thấy ướt ướt. Cô nhìn kỹ thì thấy trên tay mình là dấu máu. Đột nhiên Như Nguyệt thấy choáng vô cùng. Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ chảy máu cam. Lần này vì sao lại bị chảy máy cam chứ? Như Nguyệt hoảng loạn lắc đầu. Cô tin chắc là vì cô đứng dưới trời nóng nướng đồ ăn cho nên mới chảy máu cam. Hay là vì cú va đập của mũi vào vòm иgự¢ của Viễn hinh nên bị chảy máu cam. Chứ tuyệt đối không phải vì cô nhìn thấy từ trên xuống dưới của Viễn Hinh mà chảy máu cam, cô không phải là một sắc nữ. Đầu óc cứ thế mà trở nên choáng voáng khiến Như Nguyệt lảo đảo vài bước. Sau đó là cảm giác rơi tự do.
- Ùm….
Như Nguyệt thấy người mình ướt nhẹp, được nước bao trọn cơ thể.
Trong đầu cô chợt nghĩ : Vì sao người ta rơi xuống nước trong tiếng “ Bùm” huy hoàng, còn cô rơi xuống nước trong tiếng “ ùm” thê thảm như vậy chứ.
Điều quan trọng là cô thấy mình không còn sức để bơi.
Như Nguyệt cảm thấy cả người đang từ từ chìm xuống bên dưới, nước dường như đang trào vào mang tai cô, thế những cô vẫn loáng thoáng nghe được giọng nói của Viễn Hinh với mấy người bạn.
- Nè, không xuống cứu bạn ấy à.
- Chờ chút đi, đợi con nhỏ cận thị này uống nước đủ no rồi thì hãy cứu lên. Cho đáng đời cái tội dám chơi mình – Viễn Hinh đứng trên cao, khoanh tay đầy ngạo ngễ nhìn Như Nguyệt đang chìm trong hồ.
- Này, Viễn Hinh, cậu không thấy lạ hay sao. Bạn ấy không hề vùng quẫy hay kêu cứu gì hết , chẳng lẽ là có khả năng lặn hay sao? Nhưng lâu như vậy …– Đăng Khôi khều tay Viễn Hinh đưa ra nghi vấn của mình.
Sắc mặt Viễn Hinh bỗng tái lại, cậu nhìn Như Nguyệt chìm dưới hồ qua làn nước, đúng là từ lúc té xuống chẳng có lấy một biểu hiện nào. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi hay sao?
Viễn Hinh hoảng hốt vội vàng lao đến bên hồ bơi…
- Bùm…..
Có ai đó đã nhanh chân nhảy xuống nước trước cậu.
Như Nguyệt mơ mơ màng màng cảm thấy ai đó đang lay mình, sau đó nghe thấy giọng mắng đầy giận dữ :
- Các cậu có thể đứng trơ mắt ra nhìn thế sao. Lỡ xảy ra chuyện thật thì sao hả. Còn không quay mặt đi hết, các cậu là đồ háo sắc à, định nhìn đến khi nào hả.
Trong lúc đầu óc quay cuồng nữa tỉnh nữa mê, cô thấy giọng nói này có chút quen quen nhưng cô không thể nhận ra đó là giọng của ai hết. Điều Như Nguyệt chú ý nhất là câu nói sau của anh ta, như thế là ý gì?
Như Nguyệt còn chưa hiểu rõ thì đã thấy cơ thể mình bị nhấc lên, cô nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của ai đó, được người đó bế đi. Lát sau thấy mình được đặt lên một chiếc đêm êm ái, người được phủ lên một cái chăn.
Giọng của người đã cứu cô lại vang lên:
- Mau cho người giúp việc đến thay quần áo cho cô ấy đi, không thể để cô ấy mặc đồ ướt như vậy, hơn nữa áo cô ấy thấm nước trong suốt như vậy…
Lời anh ta nói tới đây thì dừng lại, đầy vẻ bối rối. Như Nguyệt vừa nghe xong thì bên tai như có tiếng sấm nổ cái đùng. Đột nhiên cô muốn đứng dậy chửi mấy cái tên khốn đó một trận cho hả lòng hả dạ. Hóa ra cô bị người ta nhìn thấy hết rồi. Cô thật sự muốn ૮ɦếƭ đi cho rồi, sự trong sạch gìn giữ mười mấy năm của cô. Cô rầu rĩ mắng mình vì sao hôm nay lại mặc chiếc áo này cơ chứ.
- Còn không mau đi – Giọng nói quen thuộc vang lên.
- Để em đi gọi – Đăng Khôi liền lên tiếng nói, rồi quay người đi ra ngoài.
Sau khi bình tĩnh lại, như Nguyệt nhận ra giọng nói này là của ông thầy trẻ sao chổi mà cô hay gặp khi chơi khâm Viễn Hinh. Nhưng mà vì sao ông thầy này lại ở đây.
- Anh à…- Viễn Hinh lên tiếng gọi.
- Em đừng giải thích gì hết. Anh tưởng em chỉ nghịch ngợm ham chơi một chút thôi. Lại thấy cô chú quảng em có hơi chặt cho nên em làm gì anh cũng có thể thông cảm cho em. Nhưng đến nước này rồi, anh không thể nào thông cảm cho em được nữa. Sao em có thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu như thế.
- Không phải em thấy ૮ɦếƭ mà không cứu đâu – Viễn Hinh rầu rĩ giải thích, Như Nguyệt chỉ mới vừa rớt xuống nước, cô chắc chắc chỉ vừa mới uống vài ngụm nước mà thôi, không thể nào ૮ɦếƭ nhanh như vậy.
- Giờ em có nói gì cũng vô ích – Thiên Phong thở dài nói – Chờ bạn ấy tỉnh dậy rồi hãy tính. Đừng để chuyện này đến tay cô chú, nếu không thì…
- Anh à, chuyện này chỉ cần anh không nói ra, sẽ không ai dám nói ra đâu – Viễn Hinh vẫn khăng khăng nói.
Thiên Phong liền lườm cậu một cái, Viễn Hinh thở dài.
“ Đồ khốn, không ai nói ra sao. Chị đây không nói, nhưng sẽ không để đồ khốn nhà ngươi yên đâu” – Như Nguyệt nhắm mắt nghĩ thầm trong lòng.
Hai người có mối quan hệ anh em sao? Hóa ra con cờ lợi dụng trả thù Viễn hinh của Đăng Khôi có thật. Được thôi, vậy thì cô phải lợi dụng điều này mới được.
Như nguyệt giả vờ ho vài tiếng báo cho người trong phòng biết mình đã tỉnh.
Thiên Phong và Viễn hinh quay đầu nhìn cô vui mừng:
- Em tỉnh rồi sao – Thiên phong dịu dàng nhìn Như Nguyệt hỏi.
Như Nguyệt liếc mắt nhìn Thiên Phong và Viễn Hinh sau đó lập tức bưng tay lên mặt khóc thật to.
Hai người đàn ông thấy như nguyệt hai tay che mặt khóc thì đưa mắt nhìn nhau. Thiên Phong đi đến lay Như Nguyệt gọi:
- Nè, em không sao chứ?
Như Nguyệt bị lay thì xoay mặt đưa lưng về Thiên Phong, cố ý dịu cho mắt đỏ lên, còn dùng nước bọt thay cho nước mắt tạo ra công cụ đắc lực hòng bày trò cho dễ. Thiên Phong lườm Viễn Hinh một cái, hất đầu ra hiệu cho Viễn Hinh nói, Viễn Hinh miễn cưỡng bước lại gọi:
- Nè…
Như Nguyệt chẳng hế nhúc nhích, chỉ có mấy tiếng thút thít vang lên mà thôi. Viễn Hinh trước giờ ghét thấy con gái khóc, cảm thấy rất phiền phức, huống hồ cậu không tin con nhỏ cận thị láu cá này lại khóc một cách yếu đuối như thế nên cao giọng nói:
- Nhỏ cận thị kia, cô nín chưa hả. Chỉ là uống vài ngụm nước thôi mà, có ૮ɦếƭ đâu mà khóc dữ vậy hả.
“ Đồ khốn, làm người ta xém ૮ɦếƭ đuối mà còn mở miệng nói bằng cái giọng như thế nữa, đồ ác nhân thất đức, cầu cho kiếp sau ông không được đầu thai thành người mà thành con heo” – Như Nguyệt tức giận rủa thầm trong lòng. Nhưng cô chợt cảm thấy có chút gì lạ lạ, nhưng là lạ ở đâu, cô nhất thời không nhận ra.
Như Nguyệt ghiến răng ghiến lợi giả vờ bật khóc to, cả vai cũng run lên, cô cảm thấy mình dường như có khiếu làm diễn viên thì phải.
- Giàn ná…em không sao chứ. Mọi chuyện qua rồi, đã ổn rồi, em đừng sợ nữa – Thiên Phong thấy Như Nguyệt khóc nức nở như vậy thì dỗ ngọt cô – Em đừng khóc nữa có gì ấm ức cứ nói ra.
Như Nguyệt vẫn vùng ra khỏi tay Thiên Phong, nhanh tay chấm thêm mấy phần nước bọt lên mặt. Tiếng khóc ấm ức cũng to hơn, cô không tin lần này cái đồ khốn ҨЦầЛ ŁóŤ Rùa này không ૮ɦếƭ trong tay cô.
Viễn Hinh bực bội thật sự, cậu đến kéo tay Như Nguyệt xoay cô lại, Như Nguyệt ngẩng đầu mím môi nhìn Viễn Hinh đầy ấm ức, ánh mắt cô khiến Viễn Hinh sững lại. Viễn Hinh vốn nghĩ như Nguyệt giở trò, nhưng thấy nước mắt đọng trên mặt cô , lại thấy hai mắt đỏ hoe của cô thì tin cô thật sự bị sợ hãi mà khóc, trong lòng thấy lúng túng không biết phải làm gì?
- Viễn Hinh…- Thiên Phong thấy thái độ thô lỗ của Viễn Hinh thì quát lên cảnh cáo cậu không được hành động tùy tiện nữa.
- Thầy ơi, thầy đừng la bạn ấy , kẻo bạn ấy lại trút giận lên em thì khổ – Như Nguyệt níu tay Thiên Phong khẽ nói, cô trưng ra ánh mắt tội nghiệp trước mặt Thiên Phong, nhưng xoay mặt đi một chút lại hướng ánh mắt khiêu khích về phía Viễn Hinh, cô là đang muốn chọc cho tên khốn này tức hộc máu ૮ɦếƭ đi, để xem hắn dám ra tay đánh cô trước mặt anh trai hắn hay không?
Viễn Hinh sau vài giây ૮ɦếƭ sững thì tức giận trước ánh mắt khiêu khích cùng lời nói giậu đổ bìm leo của Như Nguyệt.
- Anh đừng nghe lời nhỏ Cận thị này nói, nhỏ không sao đâu, nhỏ này giỏi nhất là giả vờ….Anh nhìn xem kìa…
Viễn Hinh vừa nói xong thì há hốc miệng ra, không thể nói tiếp khi nhìn Như Nguyệt.
Như Nguyệt thấy Viễn Hinh thay đổi nét mặt từ tức giận sang sửng sốt thì cảm thấy lạ, lại thấy Thiên Phong đứng bật dậy lao đến hộp giấy để gần đó rút vài tấm giấy, miệng quát:
- Còn nói là không sao?
Thấy Thiên Phong như vậy, Như Nguyệt cũng cảm thấy có chuyện gì đang xảy ra, còn chưa kịp suy nghĩ thì nhận ra có gì đó rớt xuống tay cô, nhìn lại thì là một giọt máu. Sao cô lại chảy máu cam nữa, Như Nguyệt cảm thấy hoang mang, chẳng lẽ cô bị nhún nước thế mà vẫn chẳng xua được cái nóng hay sao.
- Ngửa đầu lên nhanh lên – Thiên Phong dùng giấy chặn máu mũi cô rồi ra lệnh, Như Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời.
Thiên Phong thấy Viễn Hinh vẫn đứng đó , trên người không mặc gì ngoài cái quần bơi, trên đầu vẫn đọng nước, sợ Viễn Hinh bệnh nên nói:
- Ở đây có anh rồi, em mau đi về phòng tắm rửa thay đồ đi kẻo bệnh.
Nghe Thiên Phong nói như vậy thì Như nguyệt giật mình, dường như cô nhận ra nguyên nhân cô bị chảy máu mũi rồi. Cô đâu phải là sắc nữ, vì sao nhìn thấy tên này trong chiếc quần bơi lại khiến cô chảy máu mũi như thế chứ, chỉ nghĩ thôi, Như Nguyệt lại muốn khóc, nhưng Như Nguyệt ngẩng đầu, nước mắt chỉ có thể chảy ngược vào trong.
Dù Thiên Phong đã nói như vậy, thế nhưng như Nguyệt vẫn thấy Viễn Hinh đứng đó, lại còn nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt kỳ lạ. Như Nguyệt không ngữa đầu lên nữa, đưa tay tự mình giữ lấy khăn giấy rồi nhìn lại Viễn Hinh với ánh mắt phức tạp. Nghĩ ngợi vài giây, cô liền cúi đầu xem xét lại mình.
Cô nghĩ cái áo mình thấm nước vào nên có hơi….thế nhưng chính cô nhìn mình cái áo thì mới biết rằng nó không chỉ hơi mà vô cùng trong suốt bám dính vào người, có thể nhìn rõ tận bên trong của cô. Đầu Như Nguyệt như bị ai đánh một cái choàng voáng. Cô dùng hết sức bình sinh hét lên, đồng thời hai tay che lấy phía trước иgự¢ của mình.
Thiên Phong và Viễn Hinh lúc này mới nhận ra, cả hai người đỏ mặt quay đi chỗ khác. Nhưng Như Nguyệt trong tâm trạng muốn Gi*t người, cô dùng gối đập cả hai người không thương tiếc, vừa đánh, vừa mắng, vừa đuổi cả hai đi.
- Cút…cút đi lũ dê xồm này…
Thiên Phong và Viễn hinh thấy Như nguyệt kích động quá, đành vội vàng ra khỏi phòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc