Trong khoảnh khắc, Dương Chiêu cảm thấy rất kỳ lạ.
Cô vẫn chưa nhìn kỹ Trần Minh Sinh. Tuy rằng đã nói chuyện với anh, cũng đã mang anh về nhà trú mưa, nhưng thực sự cô chưa bao giờ nhìn kỹ mặt anh.
Bề ngoài của anh chàng tài xế taxi này khá được.
Dựa trên tiêu chuẩn của một cô gái hiện đại thì Trần Minh Sinh không được coi là đẹp. Anh không bừng bừng sức sống, khuôn mặt cũng không quyến rũ hấp dẫn, cùng lắm chỉ là ngũ quan đoan chính mà thôi.
Nhưng anh lại hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô gái trẻ Dương Chiêu này.
Vẻ ngoài của Trần Minh Sinh rất giản dị, tóc đen ngắn gọn gàng, mắt không lớn nhưng đường nét sắc gọn, Dương Chiêu còn nhớ rõ ánh mắt anh rất sâu, rất trầm.
Tuy rằng anh mất một chân, nhưng nhìn không hề có cảm giác mỏng manh. Ngược lại, cơ thể anh nhìn khá rắn chắc, vòm иgự¢ rộng, lưng dài, eo hẹp. Trong đầu Dương Chiêu tự động gắn thêm cho anh một cái chân, sau đó cô hết sức kinh ngạc phát hiện ra dáng người Trần Minh Sinh rất đẹp.
Bờ môi kiên nghị, chắc chắn. Có nhiều người khi ngủ hơi hé miệng, nhưng Trần Minh Sinh hoàn toàn không. Cho dù là lúc ngủ môi anh vẫn mím chặt lại, khóe môi tạo thành một đường nét tiêu chuẩn.
Dương Chiêu từng xem qua một quyển sách nói về thuật xem tướng, trên sách viết người có đôi môi như vậy tính cách sẽ rất cực đoan cố chấp.
Trần Minh Sinh có như vậy hay không, Dương Chiêu không biết.
Dương Chiêu nhìn sang chiếc chân giả mà suýt nữa dọa cô hồn vía lên mây kia, chiếc chân giả đó nhìn có vẻ không cao cấp gì. Tiết Miểu từng có một khách hàng là người tàn tật, một ông cụ người Mỹ. Dương Chiêu gặp ông ta vào mùa hè, ông thoải mái mặc quần đùi không che dấu gì. Cái chân giả của ông ta nhìn rất tối tân, giống mấy loại máy móc trong mấy phim bom tấn của Mỹ vậy, bước đi y như người thường, không có gì khác biệt.
Dương Chiêu mơ hồ nhớ tới dáng đi của Trần Minh Sinh, rất gượng gạo.
Người đàn ông này vòng tay trước иgự¢ ngồi ngủ. Đối với một người đang say giấc mà nói, thì tướng ngủ của anh hết sức đoan chính.
Dương Chiêu nhìn một vòng, cuối cùng nhìn đến bàn trà.
Trên bàn trà có cốc nước, có hộp thuốc, còn có cả chùm chìa khóa nhà của cô. Dương Chiêu nghi hoặc giây lát, rồi cũng đoán ra mọi chuyện.
Cô đứng lên vào phòng ngủ thay đồ.
Bước đi, chuyện đầu tiên Dương Chiêu nghĩ tới là —
Năm ngàn tệ kia không cần lấy nữa.
Dương Chiêu thay một bộ quần áo dệt kim dài tay. Cô quay ra phòng khách lấy di động ra ban công gọi hai phần đồ ăn. Mồ hôi thoát ra nên cơn sốt đã hạ, tuy vẫn còn khó chịu nhưng vẫn chịu đựng được. Cô quay vào phòng khách, ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha bưng ly nước uống một ngụm. Cô không biết Trần Minh Sinh lấy nước ấm ở đâu ra.
Ngồi ngẩn ngơ, đầu óc vừa luẩn quẩn câu hỏi vớ vẩn đó vừa chờ Trần Minh Sinh tỉnh dậy.
Người tài xế này làm cho cô có chút cảm động.
Dương Chiêu là một phụ nữ lạnh lùng. Thực ra thì người nhà họ Dương ai cũng thế, quan hệ với mọi người rõ ràng mà gọn ghẽ. Từ nhỏ đến lớn, hàng năm ngoại trừ sinh nhật ông bà và bữa cơm tất niên giao thừa ra thì Dương Chiêu chưa từng cùng gia đình tụ họp, và cô cũng chưa bao giờ chờ mong điều đó. Người nhà họ Dương ai cũng có cuộc sống riêng của mình, bình thản an ổn, không can thiệp vào cuộc sống của nhau.
Dương Chiêu từng có hai người bạn trai, một người là người Trung Quốc, một người người nước ngoài. Khi yêu đương, mọi việc mà nam nữ khi yêu sẽ làm đều đã làm, bình thường như bao người. Tới giờ, đôi khi nhớ lại hai người bạn trai cũ đó, trí nhớ Dương Chiêu thường cảm thấy rất mơ hồ.
Nguyên nhân chia tay đều do tính cách không hợp.
Dương Chiêu biết rõ tính cách mình khá lạnh lùng, nhưng cô không muốn thay đổi.
Cô cũng đâu rảnh rỗi, công việc của cô luôn xoay quanh một mớ các đồ vật tràn ngập chuyện xưa tích cũ này, phức tạp mà phong phú. Hiện giờ ngoại trừ cậu em Dương Cẩm Thiên, cuộc sống của cô vô cùng bình thản.
Cho nên, một chút cảm động mà người tài xế này mang lại cho cô, cô cảm nhận được rất rõ.
Lúc Dương Chiêu còn đang ngơ ngẩn, Trần Minh Sinh đã tỉnh.
Anh mở mắt ra, khi thấy Dương Chiêu thì hơi khựng lại, dường như chưa kịp tỉnh táo. Sau đó anh ngồi thẳng dậy, ngón tay xoa xoa mũi.
“Ngại quá, tôi ngủ quên mất.”
Giọng Trần Minh Sinh hơi trầm thấp, đặc trưng của người mới ngủ dậy.
Dương Chiêu nhìn anh, nói: “Tôi là Dương Chiêu.”
Trần Minh Sinh sửng sốt, không hiểu tại sao đột nhiên Dương Chiêu lại tự giới thiệu như vậy, anh dừng một lát rồi nói: “Xin chào cô Dương”, nghĩ nghĩ lại nói tiếp: “Tôi là Trần Minh Sinh.”
Dương Chiêu gật gật đầu, nhìn thoáng qua hộp thuốc trên bàn.
“Cái này anh mua sao?”
Trần Minh Sinh gật đầu, “Ừm, tối qua cô sốt, tôi đành phải lấy chìa khóa nhà cô ra ngoài mua thuốc. Chìa khóa tôi để trên bàn.” Anh nhìn thoáng qua, phát hiện chìa khóa không có trên bàn, đang thấy kỳ lạ thì Dương Chiêu lại nói: “Chùm chìa khóa tôi cất rồi.”
Trần Minh Sinh khựng một lát, sao đó nói: “Tôi sốt ruột quá nên lục luôn túi áo cô, rất xin lỗi.”
Câu cất rồi kia của Dương Chiêu nghe qua giống như có ý trách móc, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh đều nhận ra.
Dương Chiêu lắc đầu nói: “Tôi không có ý đó, cảm ơn anh mua thuốc giúp tôi.”
Trần Minh Sinh không biết phải nói gì, chỉ nói một câu không cần khách sáo, sau đó hai bên hết chuyện để nói.
Trần Minh Sinh do dự muốn mang chân giả rời đi, nhưng trước mặt cô gái vẫn đang nhìn mình thế này anh không thể động đậy được. Mang chân giả hơi phiền toái, phải vén quần lên. Trần Minh Sinh còn chưa thoải mái đến mức có thể phô ra phần thân thể khiếm khuyết của mình trước mặt một cô gái xa lạ thế này.
Anh nghĩ nghĩ, bèn nói với Dương Chiêu: “Cô Dương, tôi phải đi đây.”
Dương Chiêu: “Anh ăn chút gì đã, tôi đã gọi rồi, họ đưa tới nhanh thôi. Anh ăn xong rồi hẳng đi.”
Trần Minh Sinh không ngờ lúc anh ngủ cô đã gọi đồ ăn, anh lắc đầu: “Không cần đâu, tôi về nhà ăn cũng được.”
Dương Chiêu: “Làm sao giờ, tôi gọi mất rồi. Một mình tôi ăn không hết, quá lãng phí.”
Trần Minh Sinh: “…”
Anh còn định nói thêm vài câu, nhưng nhìn nét mặt chấp nhất của Dương Chiêu nên đành thôi. “Vậy cũng được, làm phiền cô.”
Dương Chiêu không nói gì, hai người lại lặng thinh.
Nhưng không khí tẻ nhạt này không khiến người ta cảm thấy xấu hổ, bởi Dương Chiêu cũng nhận ra Trần Minh Sinh không phải người nói nhiều. Cô nhìn thoáng qua ly nước ấm trên bàn, như nhớ ra gì đó nên nói với Trần Minh Sinh: “Anh lấy nước ấm đâu ra vậy?”
Trần Minh Sinh cũng nghĩ tới, anh nhìn Dương Chiêu: “Tôi không tìm thấy nước nên đành tự nấu, dùng mất một cái nồi mới của cô.”
Dương Chiêu im lặng.
Trần Minh Sinh nghĩ cô giận, lại áy náy nói: “Ngại quá, chưa được cô cho phép đã —”
“Nhà tôi có nồi?”
“Hả?”
Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh với ánh mắt đầy nghi vấn.
“Nhà tôi có nồi? Sao tôi không biết nhỉ?”
Trần Minh Sinh cảm thấy cô gái này dường như hơi mơ màng, anh cân nhắc một chút mới nói: “Có một cái còn chưa mở hộp, đặt ở ngăn tủ ngay dưới bếp.” Anh sợ cô còn chưa nhớ ra cẩn thận nói thêm, “Một chiếc nồi inox hiệu Tô Bạc.”
Dương Chiêu ngẫm nghĩ một hồi mới khẽ a một tiếng.
“Tôi nhớ ra rồi, khi lắp đặt bếp họ tặng kèm.”
Trần Minh Sinh không biết phải nói gì, chỉ gật gật đầu.
Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh, bỗng nhiên hỏi: “Anh thấy khó chịu sao?”
Trần Minh Sinh nhìn cô một cái. Dương Chiêu nói tiếp: “Sắc mặt anh nhìn không tốt lắm.”
Trần Minh Sinh bất giác cúi đầu. Quả thật anh cảm thấy hơi khó chịu, quần áo vẫn ẩm ướt dính chặt vào người, nhất là đùi phải, sưng đau vô cùng. Trần Minh Sinh rất muốn vào toilet xem thử, anh nghi chân đã bị nhiễm trùng.
Dương Chiêu thấy anh không nói gì, chứng tỏ lời cô nói đã đúng. Cô bưng ly nước vào bếp, thấy trong nồi còn nửa nồi nước. Cô đổ phần nước còn lại trong ly đi, rót nước trong nồi vào ly rồi bưng ra phòng khách.
Cô đưa ly nước cho Trần Minh Sinh: “Có lẽ anh cũng bị cảm rồi.” Cô lấy hộp thuốc trên bàn trà lên nhìn nhìn, “Anh cũng uống thuốc đi.”
Trần Minh Sinh nhận ly nước nhưng không uống, “Cảm ơn, tôi không sao, không cần uống đâu.”
Anh nói là thật, tuy rằng quả thật anh cũng bị cảm nhẹ; nhưng vấn đề không nằm ở đó, thuốc này vốn chẳng có tác dụng gì với chân anh, có uống cũng vậy.
Dương Chiêu: “Anh khó chịu thế nào?”
Trần Minh Sinh không quen nói với người lạ về bệnh tình của mình, chỉ lắc đầu: “Tôi không sao, một lát là ổn thôi.”
Dương Chiêu nhận ra sự từ chối của anh nên không nói gì nữa.
Ngồi thêm một lát thì đồ ăn giao tới.
Dương Chiêu nhận đồ ăn đặt lên bàn. Cô mở ra giữa chừng thì dừng lại.
Trần Minh Sinh nhìn cô, cô nói: “Chỉ có một đôi đũa.”
Trần Minh Sinh: “Lấy thêm một đôi nữa là được.”
Dương Chiêu giương mắt nhìn anh: “Nhà tôi không có đũa.”
“…”
Trần Minh Sinh thật sự không biết phải nói gì, anh khẽ hếch cằm với Dương Chiêu: “Vậy cô ăn đi.”
“Không được.” Dương Chiêu lắc đầu, “Tôi gọi hai phần, sao lại chỉ đưa một đôi đũa. Anh ăn trước đi, để tôi gọi họ giao thêm một bộ.”
Trần Minh Sinh nghĩ một đôi đũa có nghiêm trọng gì đâu mà bắt người ta đi thêm một vòng. Nghĩ nghĩ đành nói với Dương Chiêu: “Không cần đâu, tôi dùng muỗng cũng được. Trong bộ nồi tặng kia có một chiếc muỗng.”
“Thật không?” Dương Chiêu đứng lên đi vào bếp. Hồi lâu sau cô xách ra một cái vá cán dài. “Anh chắc chắn có thể dùng cái này ăn được?”
Trần Minh Sinh gật đầu, “Được, đưa cho tôi đi.”
Dương Chiêu đưa cái vá cho anh, sau đó hai người không nói gì nữa bắt đầu ăn sáng.
Trần Minh Sinh bê nguyên cả hộp lên ăn. Anh ăn rất nhanh, cái vá vốn dùng để múc cơm, nhưng anh dùng cũng vẫn tự nhiên. Anh muốn ăn nhanh một chút, nhân lúc chân còn chưa hoàn toàn phát tác nhanh chóng rời đi thôi.
Dương Chiêu ăn chậm hơn Trần Minh Sinh rất nhiều. Tốc độ ăn của Trần Minh Sinh vô tình lại gây cho cô chút áp lực, nên cô chỉ ăn có chút xíu thì ngưng.
Trần Minh Sinh ăn rất sạch sẽ, một hạt cơm cũng không chừa. Anh đặt hộp không lên bàn, nói: “Cám ơn đã chiêu đãi, tôi phải đi đây.”
Dương Chiêu gật gật đầu, anh quả thật phải đi.
Trần Minh Sinh với tay lấy nạng. Nạng đặt bên phải sô pha, khi anh choài người ra lấy khó tránh khỏi chèn ép lên chân phải. Dương Chiêu thấy anh khẽ khựng lại, mày nhăn chặt, âm thầm cắn chặt răng, cố gắng với lấy cây nạng.
Lúc Trần Minh Sinh đứng lên, bả vai sụp xuống, chứng tỏ anh không thể tự đỡ được cơ thể mình nữa.
Trần Minh Sinh một đầu mồ hôi lạnh, thầm rủa một câu, càng không muốn đến lại càng đến.
Dương Chiêu không kịp nghĩ nhiều, khi thấy chân trái anh run run vội vàng đứng dậy đỡ.
“Anh sao vậy? Có ổn không?”