“Chào người đẹp! Tôi ngồi đây được chứ?”
Tiếng gọi của người đàn ông khiến Lam Uyển Như giật mình, phải mở mắt ra để nhìn xem là ai đang gọi mình.
Wou! Và tất nhiên rồi... đó chính là Trần Hạo.
Cô có hơi bất ngờ vì gặp mặt Trần Hạo ở đây và trong tình cảnh này nhưng cũng rất bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông trước mắt.
Đánh giá sơ về Trần Hạo lúc này thì anh đang mặc một chiếc áo len màu trắng có khoác một chiếc áo vest màu đen và quần cũng là màu đen nốt. Khá khác so với lần gặp nhau đầu tiên ở nhà Trần Hạo nhưng khí thế mà vẻ mặt thì vẫn như thế.
Mang một vẻ nguy hiểm, lạnh lùng nhất là nụ cười thật sự khiến người ta phải nổi da gà... nhưng vẫn không thể phủ nhận được là anh rất đẹp trai a~
“Lam tiểu thư chảy nước miếng rồi kìa.”
“Hả... đâu đâu.” Vừa nói cô vừa lấy tay lau lau miệng.
Phụt..
“Hahahaha. Giỡn một chút thôi, cô đừng giận nhé!” Trần Hạo nói với giọng cợt nhã.
Grrrrrr... tên này nhất định là cố tình trêu chọc cô đây mà...
Cô khinh bỉ liếc mắt một cái rồi lại nhìn ra cửa sổ.
“Chào mừng quý khách đã đến với hãng hàng không LaHan, chuyến bay H3407 đến Los Angeles sẽ bắt đầu khởi hành trong giây lát. Quý khách hãy nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, kiểm tra hành lí và thắt chặt dây an toàn trong suốt quá trình bay.... Ladies and gentlemen, welcome...”
Tiếng nói của tiếp viên hàng không vừa dứt, Trần Hạo đã ngồi ngay vào ghế cạnh cô.
Đây có thế gọi là “Thừa Nước Đục Thả Câu” không nhỉ?
“Này! Vé anh đâu? Ngồi vào ghế của mình đi chứ?”
“Vé? Tôi vừa vứt mất rồi. Vả lại... tôi thích ngồi ở đây hơn.” Vừa nói Trần Hạo vừa nhìn vào mắt cô, cười cười.
Cô nghe thấy những lời vô liêm sĩ đó thì cũng chả biết nên nói lại sao cho đúng, thôi thì đành ngồi với hắn một chút vậy... Dù sao hạng thương gia cũng có đồ ngăn cách. Ít nhất thì có lẽ hắn sẽ không làm phiền cô.
“Tuỳ anh.”
[...]
Cốc... cốcc
Cái tên này!!!
“Gì nữa đây? Anh có thể để tôi yên được không? Coi phim mà cứ gõ như thế tụt hết cả cảm xúc.”
Đang xem phim thì cái tên kế bên cứ gõ gõ như thế, coi có tức không chứ? Đáng lẽ lúc Lục Đình Phong kêu đi phi cơ riêng thì nên đồng ý bố nó cho rồi. Bày đặt chảnh chó chi không biết...
[...]
Hồi tưởng lại lúc trước khi đi.
“Anh lấy đồ xong chưa?” Lam Uyển Như hét to lên lầu.
“Rồi, đây đây.”
Trên lầu lúc này đã xuất hiện một người đàn ông mặc một cái áo sơ mi trắng cùng cái quần tây đen. Khác với lúc thông thường là vest và cà vạt... nhưng... mặc như thế này mất máu quá đi mất aaaaa.
“Đợi chút đi, chúng ta đi phi cơ riêng.” Lục Đình Phong nói.
Lam Uyển Như vẫn hơi thất thần nhìn vẻ ngoài của Lục Đình Phong. Có lẽ vì cô đã quá quen với hình ảnh kia nên lúc anh mặc đồ như vậy thì lại khiến cô không thể rời mắt.
Phải mở căng đôi mắt to, tròn để nhìn người đàn ông hoàn mĩ trước mắt.
“Nè?”
“Nè?! Cô có nghe tôi nói gì không vậy?”
Lục Đình Phong quơ quơ tay trước mặt cô.
Thấy cô vẫn đứng như trời trồng thì anh khẽ nhếch mép nhẹ...
“Tôi mặc vậy có đẹp trai không?”
“Đẹp a~” Lam Uyển Như trả lời.
Nhưng ngay tức khắc, cô đã giật bắn mình lên, lắp bắp nói.
“À... kh...không... ý tôi là... cũng được đó.”
Lúc này, mặt cô đã đỏ như trái gấc, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Lục Đình Phong nhìn thấy biểu hiện này của cô thì khẽ hài lòng, anh đưa tay lên xoa đầu cô và nói:
“Cô!”
“Đáng yêu thật đó!”