“Tiếc là... em ấy chỉ hướng mỗi về Phong...”
Hướng.... mỗi về Phong...
Xem ra Lục Uyên Nhi mới là người anh ấy yêu... Anh ấy dành 4 năm yêu cô... thì ra cũng chỉ là để trả thù..
Cô cúi mặt xuống, nắm chặt hai tay thành nấm đấm... Sự thật này... cũng quá tàn nhẫn rồi...
Thấy cô vẫn im lặng không nói gì, Trần Hạo lên tiếng:
“Vậy... cô còn có thắc mắc gì nữa không?”
Cô lúc này đã ngước mặt lên nhìn anh...
Có... có chứ... cô còn rất nhiều thứ... nhiều điều thắc mắc... nhưng... hỏi gì bây giờ?
“Anh....”
“Anh có hận tôi như Phong không?”
Trần Hạo đơ người, nhìn người con gái trước mắt khuôn mặt lấm lem nhưng ánh mắt lại rất kiên định. Là một cô gái... đặc biệt.
Nhìn cô bây giờ yếu đuối và nhạy cảm khác xa với lúc mới bước vào đây, như thể... chỉ muốn ôm vào lòng vỗ về...
Ánh mắt kiên định ấy... thật giống... mẹ của anh...
“Có!” Anh đáp.
Lời nói của anh như thêm một mũi tên đâm vào lòng иgự¢...
Thấy Lam Uyển Như đơ người... anh cười nhẹ rồi tiếp lời:
“...Nhưng là lúc trước khi cô đến đây.” Hắn cười.
Cô nhìn hắn không rời mắt... Phải công nhận... Trần Hạo rất đẹp trai... nếu so với Phong thì cũng là một 9, một 10...
“Đừng nhìn nữa... dù cô là vợ Phong thì tôi vẫn không nhịn đâu. Tôi cũng là đàn ông đó.”
Lời nói của hắn khiến cô chợt tỉnh...
Trời ơi!! Cái bản tính háo sắc này!!
Cô ngại ngùng lên tiếng:
“Cảm... cảm ơn anh vì đã giải đáp giúp tôi...”
“Tôi... tôi xin phép.”
Cô vội vàng đứng dậy với sự ngại ngùng hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp.
Cô đi khuất, Trần Hạo mới khẽ nhếch mép.
“Đáng yêu thật!”
[...]
Lái xe về biệt thự của Lục Đình Phong, cô mệt mỏi vì có quá nhiều chuyện xảy ra trong một ngày.
Khi không biết thì cố gắng tìm kiếm câu trả lời, nhưng... khi biết rồi thì lại ước gì mình chưa từng biết....
Vừa bước vào thì cô đã thấy một thân ảnh quen thuộc đang ngồi trên ghế sofa. Mặt hắn có vẻ như... đang rất tức giận.
“Cô đã đi đâu?” Hắn nói.
Cô có chút giật mình khi nghe hắn nói như vậy nhưng... bất ngờ hơn là... tại sao hắn lại ở đây?
“Tôi hỏi là Cô Đã Đi Đâu?! “ Hắn tức giận gào lên.
Lam Uyển Như thật sự có chút sợ cái giọng nói và dáng vẻ đáng sợ này... nhưng cô vẫn bình tĩnh trả lời.
“Tôi đi đâu thì kệ tôi, cũng không liên quan đến Lục chủ tịch đây.”
Hắn nghe xong nổi điên lên đi tới chỗ cô, Ϧóþ cằm, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng! Nói! Cô nãy giờ đi đâu mà không về nhà!”
Cô khó chịu đẩy mạnh hắn ra. Cằm cô đã bị hắn Ϧóþ đến đỏ.
“Tôi đi vào bar kiếm trai bao, được chưa?”