“Ý tôi là... lý do Phong hận cô là vì cô đã hại ૮ɦếƭ Lục Uyên Nhi.”
“Lục Uyên Nhi? Họ Lục? Sao tôi trước giờ chưa bao giờ nghe nói là Lục Đình Phong có em gái vậy?”
“Phải... nhưng Lục Uyên Nhi chỉ là con gái nuôi do Lục Phu Nhân nhận về thôi.”
“Con gái nuôi?”
“Bất ngờ gì vậy chứ? Cô thật sự chưa bao giờ nghe Lục Đình Phong kể gì hết sao?”
Cô trầm lặng...
“Chưa!”
“Vậy... xem ra cô cũng chỉ là công cụ để cậu ta trả thù cho Tiểu Nhi thôi.”
“Nhưng.... tôi đâu có quen biết cô ta? Sao mà Gi*t cô ta được chứ?”
“Cô nhớ năm 19 tuổi cô đã từng nhập viện trong lúc lái xe không?”
“Sao... sao anh biết?”
Hắn cười nhẹ: “Ha... để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện thú vị.”
“Năm đó... không phải tự nhiên cô lại nhập viện phải không?”
“Tôi... không nhớ... lúc tỉnh lại ba mẹ tôi chỉ bảo do tôi chạy nhanh quá lúc né ổ gà vô tình tông vào cây nên ở đây...”
Nghe cô nói Trần Hạo cười lớn, hắn nói:
“Ngây thơ quá cô bé à. Cô nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy thôi sao?”
“Nguyên nhân thật sự là do lúc đó cô đã tông phải Lục Uyên Nhi! Chứ hong hề có cái cây nào ở đây cả!”
“Cái... cái gì cơ...?”
“Sao ba mẹ phải nói dối tôi chứ?”
“Năm đó, nếu theo tôi điều tra thì Ông bà Lam vì sợ con gái mới 19 tuổi của mình vô tù nên đã giấu cái xác đi rồi.”
“Lam gia cũng là gia tộc lớn, mọi thông tin năm đó đều bị ông bà Lam xoá sạch nên thông tin điều tra được rất ít ỏi.”
“Với cả hai ông bà thương cô như vậy... sao có thể để cô vào tù cơ chứ?”
Cô nghe từng lời nói của hắn mà như cứa vào Ⱡồ₦g иgự¢... Đau quá... ba mẹ làm tất cả đều là vì mình sao? Mình thật sự... đã Gi*t Lục Uyên Nhi?
Đôi mắt long lanh đã bắt đầu ngấn lệ... lúc này cô không thể kiềm chế bản thân mình được nữa...
Không thể mạnh mẽ tiếp nữa rồi...
Trần Hạo nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt đã rơi nước mắt không hiểu sao anh cũng hơi nhói lòng...
Nhưng nghĩ đến Lục Uyên Nhi... anh thầm không cho phép bản thân mềm lòng...
Khi lấy lại bình tĩnh... cô nhẹ nhàng chùi nước mắt và nói:
“Anh có thể cho tôi biết... tại sao Lục Gia lại giấu Lục Uyên Nhi hay không?”
Anh thở dài...
“Lục Uyên Nhi đã được nhận nuôi từ lúc 10 tuổi, là Lục Đình Phong đã xin nhận nuôi em ấy...”
“Vì tránh ồn ào và vì để bảo vệ Uyên Nhi nên Lục Phu Nhân đã cố ý giấy em ấy đi... đợi 18 tuổi mới công bố ra ngoài.”
“Nhưng... đâu ngờ 18 tuổi em ấy lại phải ra đi sớm như vậy...”
Thì ra Lục Uyên Nhi chỉ nhỏ hơn cô 1 tuổi...
Thấy cô không nói gì... Trần Hạo nói tiếp:
“Uyên Nhi từ nhỏ chỉ có Lục gia và tôi biết và cũng là người thân duy nhất của em ấy...”
“Em ấy mồ côi từ bé... cả tên cũng là Lục Phu Nhân đặt cho mới có.”
“Từ nhỏ đã rất hiền lành, ngoan ngoãn.... và cũng rất quấn Đình Phong.”
Rất quấn Phong sao....
“Nói cô đừng cười... nhưng mà tôi hồi nhỏ đã từng thích thầm Tiểu Nhi...”
“Tiếc là... em ấy chỉ hướng mỗi về Phong...”