Hẹn Em Kiếp Sau - Chương 07

Tác giả: Lan Anh

“Hình như tôi vào không đúng lúc thì phải....”
Trợ lí An xoay người tính chuồn thì Lục Đình Phong nhìn anh, quát:
“Cậu ngày càng lớn mật rồi nhỉ? Ai cho phép cậu đưa cô ta ra ngoài? Hả?”
“Tôi...”
Anh có hơi run sợ nhưng vẫn cố gắng giữ tác phong bình tĩnh, cúi mặt xuống nhận tội.
Lam Như Uyển thấy thế liền lên tiếng bênh vực trợ lí An vì chính cô mới là người có lỗi.
“Không liên quan đến trợ lí An, là tôi đã cầu xin được ra ngoài.”
“Nhưng có lẽ việc ra ngoài hôm nay vô ích rồi. Mắt còn bị bẩn nữa!”
Lục Đình Phong nghe cô nói, gân xanh liền nổi lên! Trông anh đáng sợ hơn bao giờ hết!
“Cậu! Đưa cô ta của khỏi đây trước khi tôi nổi điên lên! Nhanh!”
“Vâng... thưa chủ tịch!”
Trợ lí An nhanh chóng tiền lại gần cô, cung kính nói:
“Mời thiếu phu nhân.”
Lam Như Uyển tức giận đi thẳng ra khỏi phòng, trợ lí An cũng chạy theo cô.
[...]
Ở thang máy.
Cô gian yên tĩnh đến khó chịu, cô cũng có chút ngại về chuyện ban nãy nên mở lời:
“Xin lỗi vì đã làm liên luỵ đến anh, trợ lí An.”
Trợ lí An nhìn cô cười cười rồi cũng đáp lại:
“Không sao, tôi biết chủ tịch dù bên ngoài cử chỉ, lời nói hơi tàn nhẫn và lạnh lùng nhưng tôi biết chủ tịch bên trong rất ấm áp và gần gũi.”
“Chỉ là anh ấy không biết cách biểu đạt thôi...”
“Tôi hiểu.... anh ấy là một con người ngoài lạnh trong nóng... ở bên anh ấy tôi cảm thấy rất an toàn..”
Cô nhớ về thời gian yêu nhau... đôi mắt đượm buồn nhưng lời nói có phần hạnh phúc khi nhắc đến nó.
“Tôi biết một năm qua cô đã chịu khổ nhiều rồi... tôi cũng không biết tại sao chủ tịch lại thay đổi nhiều như vậy... chắc anh ấy đã có hiểu lầm gì đó...”
Cô có phần hơi ngạc nhiên vì trợ lí An nói như thế...
Thật ra... bên ngoài ai cũng nghĩ hai người vẫn rất hạnh phúc... kể cả ba mẹ hai bên... không ngờ trợ lí An lại biết điều đáng xấu hổ này.
“Anh.... biết hết sao?”
Lúc này trợ lí An mới giật mình hiểu ra mình đã lỡ nói điều không nên nói... nhưng anh vẫn quyết định nói thật cho cô nghe.
“À... ừm... thật ra các tình nhân hay nói cách khác là thư kí của chủ tịch đều là tôi tuyển vào...”
“Hả? Anh nói cái gì cơ?”
Cô hét lên vì ngạc nhiên.
“Xin... xin lỗi thiếu phu nhân... tôi chỉ theo lệnh của chủ tịch và tìm những cô gái theo yêu cầu của ngài ấy thôi...”
Cô từ từ lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:
“Được rồi! Tôi cũng không trách gì anh, vậy nói xem anh có biết tại sao anh ấy lại nhờ anh như vậy? Anh ấy thiếu thốn đến vậy sao?”
“Thưa.... là... là vì để chọc tức thiếu phu nhân...”
Chọc tức cô ư? Hắn lấy đâu ra cái suy nghĩ trẻ con như thế chứ?
“Tại sao Lục Đình Phong lại muốn chọc tức tôi?”
“Tôi... tôi cũng không rõ lắm thưa thiếu phu nhân... hình như... chủ tịch đơn giản chỉ muốn cô đau khổ..”
“Ha... anh ta thật sự nghĩ rằng tôi sẽ đau khổ ư?”
Cô nói với giọng đầy đau thương, chỉ tay lên иgự¢ trái.
“Trái tim này... từ đêm tân hôn đến lúc anh ta dẫn người phụ nữ khác về nhà ℓàм тìин... thì nó đã ૮ɦếƭ rồi... không thể đau khổ được nữa!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc