“Ha... đó chẳng phải là gu của anh hay sao? иgự¢, ௱ôЛƓ to, và biết ℓàм тìин?”
Cô đứng khoanh tay giọng hơi bùn nhìn hắn.
Lục Đình Phong nghe xong từng bước tiến lại gần cô, hắn nâng cằm cô lên và nói:
“So với những thứ đó thì tôi thích người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp và thông minh hơn...”
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, cô tưởng cô đã hận hắn đến nổi không thể yêu nhưng lúc này đây tim cô vẫn đập mạnh khi nhìn vào mắt hắn...
Chứng tỏ cô vẫn còn yêu hắn rất nhiều...
Vì chênh lệch chiều cao khá nhiều, cô 1m67 còn hắn 1m89 nên cổ cô rất mỏi, cô lấy tay hất tay hắn ra rồi nói:
“Bắt đầu chủ đề chính đi, tôi không đến đây để nói chuyện chơi với anh.”
“Được thôi! Ngồi đi, cô hỏi gì tôi sẽ trả lời cái đó.”
Hắn lạnh lùng trả lời, chân tiến tới ghế sofa trong phòng ngồi xuống.
Lam Như Uyển thấy thế cũng cầm hộp cơm trưa đi lại ngồi.
Cô gỡ từng hộp cơm hôm nay cô chuẩn bị cho hắn, món ăn phong phú, trang trí lại đẹp, đồ ăn hôm nay cô chăm chút và cho nhiều hơn mọi ngày, tiếc là nó hơi nguội nhưng không sao, vẫn còn hơi ấm ấm có thể ăn được.
[...]
“Được rồi.... nói đi! Rốt cuộc tôi đã làm gì mà anh lại hận tôi như vậy.”
Lục Đình Phong đang ăn chợt khựng lại vài giây, gương mặt hắn biến sắc rõ rệt, ban nãy còn vui vẻ mà giờ chỉ còn lại một cái mặt lạnh giống như... 1 năm trước.
Hắn bỏ đôi đũa đang cầm trên tay xuống, người ngả về phía sau, giọng nói lạnh lùng:
“Tôi tưởng cô là người rõ nhất chứ? Chuyện tốt của mình thì nhớ còn chuyện xấu của mình thì quên dễ dàng vậy sao?”
“Xin lỗi! Nếu cô tới đây để hỏi về chuyện này thì chúng ta không nên phí thời gian cho nhau nữa. Tôi sẽ không trả lời câu hỏi này.”
Hắn vừa nói vừa đứng dậy đi vào bàn làm việc.
Cô cau mày, rốt cuộc thì cô đã gây ra chuyện xấu gì cơ chứ?
“Anh... anh đứng lại đó! Không phải nói sẽ trả lời tôi hay sao?”
Hắn liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói đã có phần tức giận:
“Cô tốt nhất nên đi ra khỏi đây trước khi tôi nổi điên lên.”
“Anh!!!!”
Cùng lúc đó, trợ lí An bước vào. Xui cho anh vì đã không dò xét tình hình trước khi vào.
“Chủ tịch tôi đã kí được hợp đồng....”
Lúc này, trợ lí An mới ngẩng đầu lên, trước mắt anh là hai con người đang đối mắt với nhau, không khí phải nói dưới âm độ.
Anh rùng mình một cái rồi tiếp lời:
“Hình như tôi vào không đúng lúc thì phải....”