“Chủ tịch à...ưm... người ta muốn... muốn cái... đó... ưm...”
Chặc... thật không chịu nỗi nữa mà, giờ cô phải xem phim ѕєχ sao?
Lấy lại bình tĩnh và thần thái, cô đẩy cánh cửa, gương mặt quyến rũ, với đôi mắt sắc bén lạnh lẽo nhìn thẳng vào hai con người kia!
Biết có người, ả ta dừng hôn quay đầu nhìn cô.
Hắn gương mặt vẫn lạnh như vậy nhưng có vẻ sự có mặt của cô, làm cho hắn hơi ngạc nhiên khẽ nhếch nhẹ mép lên.
Cô đứng khoanh tay dựa vào tường, thấy hơi dừng lại nhìn mình cô cũng không ngần ngại lên tiếng:
“Hửm? Sao vậy? Tôi làm hỏng chuyện tốt của hai người à? Thôi nào, tiếp tục đi! Không ngờ phim ѕєχ do chính chồng mình đóng lại thú vị như vậy!”
Ả nghe xong nghiến răng nhìn cô, tức ૮ɦếƭ ả mà! Lần đầu, lừa được chủ tịch mà lại bị cô phá hỏng!
Lục Đình Phong chỉ nhìn cô không chớp mắt. Cô vợ của mình nay đã xù lông rồi.
“Cô! Đi ra ngoài!”
Hắn nghiêm túc ra lệnh.
Ả lúc này nhếch mép, giọng mỉa mai nhìn cô ra oai:
”Phong đã nói vậy rồi thì thiếu phu nhân nên về nhà đi là dừa. Chúng tôi còn có những chuyện để làm với nhau lắm, phải không anh yêu?”
Ọe, từ khi nào khẩu vị của Lục Đình Phong đây lại mặn như vậy? Nổi hết cả da gà.
“Ha! Gọi hẳn tên thật và.... ‘Anh yêu’ cơ đấy à?”
“Ok! Xem như tôi vừa mới xem hai con chó cắn nhau vậy! Tiếp tục đi, tôi đi đây!”
Ả cười thỏa mãn nhưng khi cô vừa quay đầu thì Lục Đình Phong cát tiếng:
“Đứng lại! Tôi bảo cô đi à?”
Rồi hắn nhìn và chỉ thẳng vào ả ta:
“Cô! Cô đó! Cút ra khỏi đây! Và đừng bảo giờ trở lại nữa!”
Tôi lúc này quay đầu lại cười nhẹ, ả ta thì tím tái mặt mày, giở giọng cầu xin:
“Phong...Phong đừng mà! Em yêu anh mà Phong...”
Lục Đình Phong hất mạnh cô ra xuống đấy, nhìn ả bằng ánh mắt chim ưng hình viên đạn.
“Điều tối kị nhất là không được gọi tên tôi! Tôi thích phụ nữ nghe lời, ngoan ngoãn rời khỏi đây thì bình yên còn không thì tôi sẽ để cô ‘sống không bằng ૮ɦếƭ’!”
Ả nghe vậy sợ hãi chạy ra ngoài, tôi nhìn ả bằng con mắt thích thú.
Hừ! Muốn chơi với tôi? Cô còn non lắm cô gái.
Nhìn theo hướng ả một hồi lúc quay lại thì Lục Đình Phong đã ngay lập tức hiện trước mặt cô, cũng đã 1 năm rồi hai người không đứng gần thế này!
Gần đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở và nhịp tim của nhau.
Ngượng ૮ɦếƭ đi được!
Cả hai im lặng không nói gì cho đến khi cô lên tiếng:
”À.... ừm... xin lỗi vì đã phá hỏng chuyện tốt của anh!”
Mặt hắn hơi phì cười nhẹ, thì ra cô đang nghĩ về chuyện này sao?
“Cô đến đây làm gì?”
“À...à tôi đến đưa đồ ăn trưa cho anh!”
“Vậy... đồ ăn trưa đâu?”
“Tôi... à tôi để quên ở ngoài bàn thư kí mất rồi! Để... để tôi ra lấy cho...”
Cô vừa quay đầu thì một cánh tay đã giữ cô lại, dùng lực xoay cô về phía mình và ép vào tường.
“Không cần! Tôi hết muốn ăn cơm rồi, tôi muốn ăn cái khác cơ.”
“...”
“Chẳng phải cô vừa phá hỏng chuyện tốt của tôi sao? Bồi thường đi!”