Ngoại TruyệnTrong mắt mọi người, con gái nhà họ Tống rất thông minh cơ trí, nhưng Tống Gia Diễn và Đường Đinh hoàn toàn hiểu được mỗi việc con bé kia làm chắc hẳn sau lưng cất giấu rất nhiều chuyện ngu ngốc. Từ nhỏ đã như vậy!
Một năm này, Tống Nhuế tốt nghiệp tiểu học, sắp vào trung học. Kỳ nghỉ hè là giai đoạn các phim truyền hình chiếu nhiều nhất, gần đây phim về triều nhà Thanh rất được yêu thíchh, vừa chuyển kênh là có thể nhìn thấy cái đầu nửa trọc khốn khổ kia.
“Mẹ ơi, vì sao đằng trước họ không có tóc mà đằng sau lại có một cái đuôi sam rất dài?” Tống Nhuế ngồi cạnh hỏi Đường Đinh.
“Bởi vì bọn họ sống tại triều Thanh!”
Tống Nhuế liếc nhìn Đường Đinh, lại nhìn người đàn ông trọc nửa đầu, sau đó chạy về phòng mình, nhỏ giọng nói với người thường xuyên nói với mình “Nhóc đoán đi”: “Túc Hoài, em đã biết anh là người ở đâu rồi!”
“À?” Túc Hoài khẽ chớp mắt, trong con ngươi nhỏ dài lộ ra ý cười, bay đến trước mặt Tống Nhuế: “”Anh là người ở đâu?”
“Anh không phải là người triều Thanh!” Tống Nhuế chỉ tay vào mái tóc trắng rồi bù của người đàn ông: “Tóc của anh dài hơn bọn họ rất nhiều!”
“Nhóc biết rồi sao?”
Tống Nhuế ngẩng đầu, tỏ vẻ đắc ý: “Ít nhất em đã loại trừ được một khả năng!”
Túc Hoài lấy ống tay áo dài che cái miệng đang cười lại, tiện thể vuốt chóp mũi Tống Nhuế vô cùng thân thiết nói: “Cô bé ngốc!”
Từ khi Tống Nhuế bắt đầu nhận thức thì Túc Hoài đã theo bên canh cô bé, quần áo y mặc giống như trong phim cổ trang trên ti vi, ngay cả hành bi lời nói cũng vậy. Tống Nhuế đầu óc đơn giản, chỉ cảm thấy có người luôn ở bên cạnh là chuyện hạnh phúc, cô bé không nói cho cha mẹ nhưng cô bé cũng không hề biết một chút gì về Túc Hoài, thích vẻ mặt tươi cười của y, thích dáng vẻ nói chuyện với cô bé.
Một tháng sau Tống Nhuế vào trung học. Một ngày nào đó cô bé bị kích động chạy đến nói với Túc Hoài: “Anh biết không? Trường em có chuyện ma quái, nghe nói ngày tối qua có người nhìn thấy một cái bóng trắng bay qua khu nhà dạy học!”
Túc Hoài gác chân trong không trung, không để ý nói: “Chuyện này liên quan gì đến nhóc?”
“Ông nội em là đạo sĩ, ông lén dạy em một vài thứ, cuối cùng em cũng có thể thử rồi!” Tống Nhuế buông cặp sách xuống, tóc đuôi ngựa nhỏ lắc lắc: “Chờ em làm xong bài tập, sau đó đến trường nhìn xem.”
Mấp máy môi, Túc Hoài im lặng không nói gì, chỉ là cặp mắt đỏ dần tối lại.
Tối đến, Tống Nhuế đeo một túi trắng trên lưng, đứng ở chân tường trường học, ngửa đầu nhìn bức tường cao. Không biết làm thế nào, Túc Hoài lại cố tình ngồi trên đỉnh tường nhìn cô bé phía dưới làm trò vui.
“Túc Hoài, em phải vượt tường thế nào bây giờ?” Tống Nhuế phụng phịu, vẻ mặt uể oải.
“Đã không qua được thì về thôi.”
“Không về! Đến cũng đã đến, nếu không làm một chút gì đó em sẽ không cam lòng!” Nói xong, Tống Nhuế chạy đi, bưng hòn đá to gần đó lại, xếp từng hòn chồng lên nhau muốn giẫm lên đó mà trèo qua.
Túc Hoài nhìn Tống Nhuế ngã trên mặt đất, cảm thấy rất đau lòng. Y yên lặng khẽ thở dài, vung tay áo dài lên, Tống Nhuế từ từ bay qua tường.
“Túc Hoài, rốt cuộc anh là ai? Thật không thể ngờ được anh còn có pháp thuật!” Tống Nhuế vừa phủi phủi quần áo vừa hỏi.
Thu tay áo lại, khóe miệng Túc Hoài cong lên, nở nụ cười: “Anh là một con hồ ly ngàn năm, nhóc có tin không?”
“Tin! Vẻ ngoài hồ ly tinh cực kỳ đẹp!” Tống Nhuế cười hì hì trả lời, không nhận ra nét xấu hổ trong mắt Túc Hoài.
“Anh là hồ tiên! Hồ ly tinh quả thực bôi bác anh, cô bé ngốc!”
Sau khi chờ bảo vệ trường học kiểm tra một lần nữa, Tống Nhuế và Túc Hoài đi vào trong, trốn ở nhà vệ sinh nữ trên tầng hai.
Bỏ ba lô trên lưng xuống, Tống Nhuế kéo khóa ra, lấy ra một hộp bánh đậu xanh và một lá bùa vàng nhăn nhúm.
Tống Nhuế vừa nhét bánh vào miệng ăn, vừa nói mà không rõ: “Ông nội nói lá bùa này có thể trừ được yêu ma quỷ quái, nhưng không biết sử dụng nó như thế nào?”
Nuốt miệng bánh đậu xanh xuống, Tống Nhuế vỗ vỗ tay phủi vụn bánh, lấy một lá bàu ra rồi vuốt vuốt, sau đó “bộp” một tiếng dán lên trán mình, nói với Túc Hoài: “Dùng như vậy sao?”
“……”
Khóe miệng Túc Hoài giật giật, “Anh nghĩ, với trình độ của em, đừng nói là bắt quỷ, không bị quỷ đến bắt đi đã là điều may mắn rồi!”
“Xí!” Tống Nhuế bĩu môi, kéo lá bùa xuống, nhớ lại lời nói vừa rồi của Túc Hoài có chút không cam lòng, bỗng nhiên tức giận dán lá bùa lên cửa nhà vệ sinh nữ!
Cái tay dán lá bùa còn chưa buông xuống thì đã nghe thấy một tiếng gào thê lương cực kỳ dọa người, chói đến mức Tống Nhuế phải vội vàng cúi đầu che tai lại.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu tiếng gào mới dừng lại. Tống Nhuế cẩn thận buông tay xuống, sợ hãi nhìn Túc Hoài.
Túc Hoài liếc mắt nhìn Tống Nhuế, bay tới mở cái cửa bị dán bùa lên, chỉ thấy một vòng khí đen kỳ lạ quấn quanh cái kẹp tóc nằm trên sàn nhà.
Khẽ nhíu mày, Túc Hoài lấy một hộp gỗ lim từ tay áo ra, để chiếc kẹp tóc vào trong rồi lại cất trong tay áo.
Xoay người nhìn thấy dáng vẻ Tống Nhuế bị dọa sợ, Túc Hoài giãn hai đầu chân mày, cười cười xoa đầu cô bé: “Đừng sợ! Con ma trong miệng nhóc không chừng đã bị nhóc đánh lung tung ૮ɦếƭ rồi.”
“Thật sao?” Tống Nhuế thấy Túc Hoài gật đầu mới từ từ đứng lên, vỗ иgự¢ thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt lại trở lại dáng vẻ tràn đầy đắc ý, “Hì, hì, xem đi, em cũng có trình độ chuyên ngiệp đấy chứ!”
Túc Hoài lắc đầu không nói.
Vài ngày sau, lời đồn về ma vốn lan rộng dần dần biến mất, một tháng sau không có người nào nhắc tới nữa!
——HẾT——