Thời tiết thành phố C trong thời gian sắp tới rất tốt, nhiệt độ thích hợp, trời xanh gió mát, rất thích hợp đi du lịch. Tống Gia Diễn và Đường Đinh đi dạo một nơi gần nhà, có lẽ là vì lớn lên tại nơi này, ngoại trừ một số ít dân địa phương quen nơi quen chốn, nên anh là người duy nhất có thể tìm được những quán nhỏ trong những con ngõ nhỏ vắng vẻ. Có khi là cửa hàng thủ công mĩ nghệ tinh xảo, có lúc lại là những hàng quán điểm tâm, đồ ăn vặt vô cùng hấp dẫn, lắm khi lại là những cửa hàng quần áo với kiểu dáng độc đáo,…
Buông thân phận sống trong nhung lụa xuống, Đường Đinh cùng ba mẹ Tống sống chung tình cảm rất tốt, cô thường xuyên vào bếp giúp mẹ Tống nấu cơm nấu canh. Thực ra ba Tống đồng ý cho hai người kết hôn còn có một nguyên nhân.
Nếu như Tống Gia Diễn không muốn kế thừa tổ nghiệp của nhà họ Tống thì con của Tống Gia Diễn và Đường Đinh với thân phận ma nữ kiếp trước có thừa tư chất thiên phú làm đạo sĩ.
Vì vậy, không đem nguyên nhân trọng yếu* nói ra khỏi miệng, ba Tống rất vui sướng, sôi nổi bàn chuyện cùng với mẹ Tống chuyện thời gian đến nhà họ Diêu dạm hỏi, còn cảm thấy càng xon sớm càng tốt. *trọng yếu: quan trọng và chủ yếu
Kỳ nghỉ lễ quốc khánh ngày một tháng mười chỉ còn ba ngày nữa là kết thúc, ba mẹ Tống cùng nhau bàn bạc trao đổi, quyết định theo Tống Gia Diễn và Đường Đinh cùng trở về thành phố C.
Lúc Đường Đinh gọi điện về nhà thông báo, những tưởng mẹ Diêu sẽ hồi hộp, khẩn trương nhưng không nghĩ rằng bà lại vui vẻ đáp ứng, còn hưng phấn nói bà sẽ làm những gì, làm thế nào ở đầu bên kia điện thoại.
Mãi cho đến khi đã cúp điện thoại, Đường Đinh vẫn cầm điện thoại mà ngẩn người. Chẳng lẽ, cô đã là một bà cô hơn ba mươi tuổi siêu cấp gái ế? Nếu không thì tại sao mẹ Diêu lại vội vàng gả cô ra ngoài như vậy? Giọng nói kia còn có chút mập mờ…
Đến sân bay đón ngoài Diêu ba Diêu mẹ còn có Diêu Đạm đang trong thời gian nghỉ, bọn họ ngồi trên hai chiếc xe trở lại, gia trưởng hai nhà ngồi một chiếc, những người còn lại ngồi chiếc kia.
Thấy dáng vẻ của người lớn hai nhà thân thiện như vậy, Đường Đinh cảm thấy sợ hãi muốn lùi bước. Cô chỉ muốn một hôn lễ đơn giản, ấm cùng, không cần quan trọng hóa vậy chứ?!
“Aizz, Song Song, anh còn chưa có bạn gái đây! Em là em gái mà lại sắp kết hôn rồi!” Diêu Đạm vừa khởi động xe vừa trêu chọc nói: “Em rể, có cần anh đây giúp em thông báo cho mọi người trong bang phái một tiếng hay không?”
Đường Đinh nghiêng người bám lấy ghế, nói: “Nếu chờ anh kết hôn rồi em mới được lấy chồng, thì thật sự không biết phải chờ đến khi nào? Còn nữa, anh phải gọi anh ấy là em rể tương lai, giấy chứng nhận còn chưa lấy đấy!”
Đường Đinh nghiêng đầu liếc nhìn Tống Gia Diễn, cũng không biết anh có nghe hay không. Tuy rằng nói lòng cô đã giao phó cho anh, bọn họ cũng nguyện suốt đời ở chung một chỗ, thế nhưng ngay cả cầu hôn anh cũng chưa làm, mang cô về nhà ra mắt cha mẹ anh. Cha mẹ hai bên cũng đã cùng ngồi xuống thảo luận, nhưng cô vẫn chưa thấy anh có bất cứ hành động nào. Chẳng lẽ, cô sống nhiều năm như vậy cũng không được nhìn thấy một màn quỳ gối cùng hoa tươi và nhẫn một lần sao?
Thấy Đường Đinh liếc mắt về phía mình dần dần nheo lại, Tống Gia Diễn làm như không thấy gì còn cười với cô, cười đến mức cô giận dỗ quay đầu đi chỗ khác, hai tai cũng dần dần đỏ lên.
Tống Gia Diễn sờ cái cằm đang bắt đầu mọc râu lại, không khỏi đắc ý một phen.
Thịnh tình nhà thông gia không thể từ chối, ba mẹ Tống liền đến nhà họ Diêu, mẹ Diêu đã một tiếng thông gia, hai tiếng cũng thông gia. Ăn cơm tối xong, sau khi cùng xem ti vi, hàn huyên một lúc, mọi người ai về phòng người ấy, dù sao ông bà nhà họ Tống cũng vừa từ thành phố C đến thành phố A, đi đường cũng đã mệt nhọc.
Đường Đinh vẫn như trước tiễn Tống Tống ra khỏi khu chung cư về nhà, nhưng lần này lại nhiều thêm một cái xe bốn bánh cùng do Diêu Đạm lái xe.
“Hai người nghĩ xong chưa? Sau khi kết hôn muốn ở nơi nào? Thành phố A hay thành phố C?” Diêu Đạm hỏi.
Đường Đinh nhìn về phía Tống Gia Diễn bên cạnh, cô không muốn rời khỏi thành phố A nhưng cũng không muốn anh phải khó xử.
Tống Gia Diễn vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Đường Đinh, nói: “Thực ra thì tôi dự định sẽ đón ba mẹ đến thành phố A. Lúc trước tôi cũng đã đề cập qua với cha mẹ, chỉ là hai người vẫn chưa có câu trả lời chính thức. Công việc của tôi chủ yếu là ở thành phố A, mấy năm nay ngoại trừ lễ tết mới về nhà, bình thường vẫn sống ở thành phố A.”
“Căn phòng trên đường Vô Thường đang đứng tên của anh, nếu như em muốn, chúng ta sau này có thể sửa sang lại làm phòng tân hôn, hơn nữa còn để em đứng tên.”
Câu cuối cùng này đương nhiên là nói với Đường Đinh, hàm ý trong đó có lẽ chỉ hai người họ mới hiểu rõ.
Sáng sớm hôm sau, nhân lúc mọi người còn chưa tỉnh dậy, Đường Đinh lén đi đến đường Vô Thường tìm Tống Gia Diễn. Nếu như đoán không lầm, cha mẹ hai bên hôm nay có thể sẽ ngồi xuống cùng bàn chuyện hôn sự của hai người, cô thực sự không muốn bị lôi kéo nghe những chuyện kia, mặc dù nhân vật chính là cô.
Tống Gia Diễn đã nói cho Đường Đinh biết chỗ cất chìa khóa dự phòng của căn nhà, vì vậy cô mở cửa rất thuận lợi, rồi mò vào phòng Tống Gia Diễn.
Trong phòng rèm cửa được kéo kín, rất tối, trên giường lớn hai người, Tống Gia Diễn còn đang trùm đầu ngủ say, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Đường Đinh rón ra rón rén đi tới gần anh nhất, kéo một góc chăn lộ ra khuôn mặt anh. Che miệng cười, Đường Đinh đưa tay nắm lấy mũi Tống Gia Diễn.
Chưa tới một phút, Tống Gia mở to miệng sau đó mới mở mắt ra, “Anh biết ngay là em giở trò quỷ mà!”
Sáng sớm vừa mới tỉnh lại, giọng nói của anh có chút khàn khàn, so với bình thường có từ tính hơn rất nhiều, “Đêm qua rất khuya mới ngủ?”
“Ừm! Khoảng hơn mười một giờ, vẫn còn sớm mà!” Tống Gia Diễn ngáp ngủ, lau mặt rồi từ trên giường ngồi dậy hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Sắp chín giờ rồi.” Đường Đinh giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói xong rồi cũng leo lên giường, tựa cằm lên vai anh, than thở: “Em sợ ở nhà ba mẹ kéo vào ngồi nghe bàn bạc này nọ nên lén tới tìm anh!”
“Ngốc, chẳng lẽ bọn họ không gọi điện thoại gọi chúng ta qua đó sao?” Tống Gia Diễn nhẹ 乃úng lên trán Đường Đinh, “Nếu không thì em ngủ cùng anh thêm một lúc nữa!”
Đường Đinh chợt ngồi thẳng cả người lên, đầu ngẩng cao hiên ngang nói: “Anh nghĩ tốt vậy sao! Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi, anh còn chưa có cầu hôn, cho dù ba mẹ đồng ý cho hai chúng ta ở chung một chỗ thì cũng không tính!” “A, thì ra hôm trước là em đang nghĩ đến chuyện này à?” Tống Gia Diễn cố tình kéo dài giọng nói, thấy Đường Đinh có xu hướng tức giận mới vuốt vuốt tóc cô, nói: “Yên tâm, anh chưa từng quên đâu.”
Cho dù anh không có một kế hoạch lãng mạn, nhưng cũng không để Đường Đinh phải chịu thiệt thòi. ——————————————————————————————
Bonus: Chọn đồ đoán tương lai
Kể rằng, chuyện này xảy ra cũng là sau khi Đường Đinh cùng Tống Gia Diễn kết hôn sinh được một bé gái.
Con gái Tống Tống tên là Tống Nhuế, còn tên ở nhà thường gọi là Quỷ Quỷ. Ngay lúc bé vừa tròn một tuổi, ông bà hai bên nhà họ Diêu và nhà họ Tống liền bày ra trò chọn đồ đoán tương lai, còn vô cùng hứng trí lấy đủ mọi thứ đồ bày lên sàn nhà. Của ba Diêu là một mô hình căn nhà nhỏ, của mẹ Diêu là một cuốn “Bách khoa toàn thư” cho trẻ em, còn mẹ Tống là một bộ “văn phòng tứ bảo”, mà Tống ba lại lấy ra một hoàng phù…. *Hoàng phù: loại giấy màu vàng mà các đạo sĩ viết bùa làm phép.
Xấu hổ hơn nữa là Tống Tống cũng lấy ra một con chuột, còn Đinh Đinh thì lấy ra một hộp điểm tâm trẻ em.
Cuối cùng Quỷ Quỷ ngồi trên đống sách, chân đạp hoàng phù, tay cầm điểm tâm lên ăn, vui vẻ đến mức quên cả trời đất!* *Nguyên văn: “bất diệc nhạc hồ”: ý là làm việc gì đó rất vui, mải mê đến nỗi quên cả trời đất!
Thì ra Quỷ Quỷ đúng là đồ quỷ tham ăn, quỷ tham ăn!
Mấy ngày qua, nhóm người lớn thảo luận và quyết định ngày mười hai đính hôn, khoảng tháng năm, tháng sáu năm sau chọn ngày tốt tiến hành hôn lễ, sau đó đi đăng ký kết hôn tại ủy ban, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến của Tống Gia Diễn và Đường Đinh. Ba Tống và mẹ Tống đều đồng ý đến thành phố A dưỡng tuổi già, nhưng căn nhà ở thành phố C vẫn giữ lại. Nếu một ngày nào đó trở về thành phố C thăm lại chốn cũ thì có chỗ nghỉ ngơi cũng rất tốt. Dù sao, khách sạn khu du lịch lúc nào cũng kín chỗ nên không thể nói chính xác được.
Giá nhà đất ở thành phố A cao hơn nơi khác khá nhiều, mà hai vị nhà họ Tống cũng không yêu cầu quá cao. Sau khi hỏi qua ý kiến của họ, Tống Gia Diễn mua một căn hộ cũ còn mới trong khu nhà gần đường Vô Thường. Kiểu mẫu căn hộ này tương tự với căn hộ nhỏ của anh, thậm chí còn rộng hơn một chút.
Cha mẹ hai bên cũng đến xem qua căn hộ ở đó, còn khéo léo muốn đổi căn hộ lớn cho hai người làm phòng tân hôn. Không đợi Tống Già Diễn lên tiếng, Đường Đinh đã đứng ra từ chối trước.
Căn phòng nhỏ này chứa đựng rất nhiều kỷ niệm của cô. Đây là nơi cô ૮ɦếƭ, là nơi lần đầu tiên cô gặp anh và cũng là nơi chứng kiến mọi cảm xúc của cô kiếp trước.
Căn phòng nhỏ này chứa đựng rất nhiều kỉ niệm của hai người, vì thế cô tiếc nuối không muốn bỏ.
Ngày lễ Quốc khánh trôi qua, thời tiết cũng lạnh hơn rất nhiều. Đường Đinh mặc một chiếc áo dài tay có mũ thay cho áo cộc tay mỏng. Vì mùa hè nóng bức qua đi, hơn nữa mấy ngày gần đây tâm tình cô khá tốt, nếu như đi cân thì sẽ phát hiện ra cơ thể cô béo ra không ít.
Vào buổi chiều hai ngày nghỉ cuối tuần nào đó, Tống Gia Diễn hoàn thành công việc, hưng phấn kéo Đường Đinh đi dạo phố.
Do bây giờ là cuối tuần nên người đi trên đường nhiều hơn so với ngày thường. Tống Gia Diễn và Đường Đinh nắm tay nhau đi về phía trước, đi tới đi lui mấy cửa hàng gần đó. Nhân dịp này, Đường Đinh chọn một chiếc áo gió cho Tống Gia Diễn, bản thân cũng mua cho mình một chiếc áo cùng màu.
Không biết từ lúc nào hai người đã đứng trước một cửa hàng trang sức khá nổi tiếng ở thành phố A. Bị anh kéo vào cửa hàng, trái tim Đường Đinh đập thình thịch; cô lén nhìn Tống Gia Diễn, ngoài khóe miệng hơi cong thì căn bản không nhìn ra cảm xúc hiện tại của anh.
Anh đưa cô đi mua nhẫn để cầu hôn với cô sao?
Khi cánh cửa bên cạnh tự động mở ra, Tống Gia Diễn ra ngoài, không xem nhẫn với cô, cũng không hỏi cô có thích kiểu này không mà trực tiếp lấy một tờ giấy trong túi ra rồi đưa cho nhân viên quầy lễ tân, nói: “Xin hỏi thứ tôi đặt đã lấy được chưa?”
“Vâng, quý khách vui lòng chờ một chút.” Nhân viên bán hàng nhận lấy, nhìn thoáng qua rồi đi mời người quản lý.
Đường Đinh giật nhẹ áo Tống Gia Diễn, thấp giọng hỏi: “Anh đặt cái gì vậy?”
“Lát nữa em sẽ biết!”
“……”
Đường Đinh bĩu môi, véo eo Tống Gia Diễn: “Nếu không phải nhẫn, em sẽ trốn khỏi nhà!”
Bàn tay anh đan chặt vào mười ngón tay cô, Tống Gia Diễn trêu ghẹo nói: “Trốn khỏi nhà? Em muốn nói là rời khỏi nhà họ Diêu chuyển đến nhà họ Tống anh sao?”
“…”
Nhân viên bán hàng lấy từ hôp nhung màu đỏ ra đích thực là một đôi nhẫn, xung quanh đường cong màu bạc có một ký hiệu cô nhìn không hiểu, ở chính giữa được khảm một viên kim cương một carat lóng lánh.
“Tống Tống, cái này là?”
Tống Gia Diễn lấy nhẫn từ trong hộp ra, nâng bàn tay trái Đường Đinh lên, trả lời: “Chữ này là ‘quỷ’, bên trong khắc hai chữ cái đầu tiên trong tên của chúng ta. Đinh Đinh, em có nguyện ý…”
“Anh nói này, Đinh Đinh, có phải em đang mập lên không?”
Đường Đinh đang cảm động chờ mong, nhưng khi nghe đến câu sau thì không khỏi sửng sốt. Cô cúi đầu nhìn vật ở đốt ngón tay thứ hai, lại ngẩng đầu nhìn Tống Gia Diễn một cái, cười gượng nói: “Ha ha, em…làm sao em có thể mập lên chứ? Nếu là anh ước lượng bằng mắt thì đương nhiên sẽ thấy nhỏ rồi.”
“……”
Tống Gia Diễn híp mắt, tháo nhẫn xuống trả về hộp, bỏ vào trong túi rồi nói: “Nhân lúc em ngủ say, anh đã tự ước lượng kích thước ngón tay trước, nên em muốn nhẫn thì đầu tiên phải giảm béo!”
Nhân viên lễ tân đứng cách đó không xa nghe vậy liền bật cười ra tiếng.
Đường Đinh nhất thời đau khổ, vừa kéo cánh tay Tống Gia Diễn ra khỏi cửa hàng, vừa làm nũng: “Tống Tống, Tống Tống à, đừng nói như vậy mà! Em đâu có biết tay cũng sẽ béo lên, đưa nhẫn cho em đi, cho em, cho em đi…Hu hu hu…T^T”
Đúng lúc Đường Đinh đang vội vàng quấn lấy Tống Gia Diễn, đòi giữ chiếc nhận bên người thì bên đường có một giọng nữ gọi Tống Gia Diễn.
Đường Đinh ngây người, dừng động tác lại, cảnh giác quan sát xung quanh. Rốt cuộc, cô cũng nhìn thấy một phụ nữ đang vẫy tay với bọn họ, bên cạnh còn có một người đàn ông đang bế một đứa bé.
“Tống Gia Diễn, đây là bạn gái anh sao?” Người phụ nữ tiến lại gần, vỗ mạnh lên bả vai Tống Gia Diễn.
“Không! Tô Tử Tiêu, cô ấy là vợ tôi, Diêu Song Song!”
Đứng trên đường nói chuyện một lúc, sau khi hẹn thời gian lần sau gặp mặt, cả hai bên đi làm việc của mình. Đường Đinh đi được vài bước, lại quay đầu nhìn Tô Tử Tiêu: “Em tưởng hai người không còn liên lạc nữa, em sẽ không còn được gặp lại cô ấy nữa!”
“Đúng là đã rất lâu rồi không liên lạc. Sau khi em biến mất thì không bao lâu sau cô ấy cũng mang Tô Manh đi sang Mĩ. Lúc đó, nói là ở đó mấy tháng, nhưng em cũng nghe thấy rồi đó, cô ấy mới trở về mấy ngày gần đây. Bây giờ bên cạnh còn có chồng cô ấy, nghĩ lại cũng đoán được vì sao cô ấy lại đứng ngẩn ngơ ở đó lâu như vậy!”
“Haiz, Tống Tống, anh nghĩ em có nên nói cho cô ấy không?”
“Tùy em! Chẳng qua anh tin tưởng vào cảm xúc con tim của cô ấy nhất định sẽ nhận ra em!” Tống Gia Diễn xoa đầu Đường Đinh, một tay lại đặt trên vai cô.
Hai ngày sau, một mình Tô Tử Tiêu đi tới căn hộ nhỏ trên đường Vô Thường, và dĩ nhiên nhìn thấy Đường Đinh đang ngồi trên ghế sofa.
***
Sau khi đón tiếp, Đường Đinh mang một tách trà cho Tô Tử Tiêu, dáng ngồi của cô không được tự nhiên cho lắm, ngẫm nghĩ lời để trò chuyện nhưng không biết nói như thế nào.
Cửa phòng ngủ vừa mở ra, Tống Gia Diễn đi ra từ trong phòng: “Ôi, cô đến tìm…”
Tô Tử Tiêu trợn trừng mắt, nâng chén trà nói: “Không phải anh nói có việc muốn nói với tôi sao?! Chuyện gì mà không thể nói ở nơi trước đó, phải hẹn nhau? Lại muốn chỉ có tôi đi một mình.”
Tống Gia Diễn nhìn qua Đường Đinh rồi mới nói: “Là về Đường Đinh!”
Tô Tử Tiêu đang uống trà phải dừng lại, đuôi lông mày bên trái hơi sếch lên: “Tống Gia Diễn, ý anh là sao?”
“Có một số việc tôi không thể nói nguyên nhân một cách rõ ràng, nhưng mà…” Tống Gia Diễn kéo Đường Đinh qua bên mình, chỉ vào cô tiếp tục nói: “Mặc kệ cô tin hay không, cô ấy là Diêu Song Song và cũng là Đường Đinh!”
“૮ɦếƭ tiêt! Tống Gia Diễn, anh đừng ăn nói bậy bạ!” Tô Tử Tiêu tức giận đặt mạnh chén trà xuống mặt bàn, đứng lên chỉ vào Đường Đinh nói: “Đường Đinh đã ૮ɦếƭ! Anh đừng có kéo người lạ đến rồi nói là cô ấy, anh khiến tôi thật thất vọng! Anh không biết tôi là người hiểu Đường Đinh nhất sao? Cho dù là cô ấy đầu thai nhưng cũng không có khả năng chỉ trong vài năm đã biến thành Diêu Song Song từng này tuổi được!”