Sau hơn một giờ ngồi máy bay, cuối cùng Tống Gia Diễn cũng đứng trên đất thành phố C. Quê Tống Gia Diễn ở gần một khu du lịch nổi tiếng của thành phố C, nếu như ngày thường thì từng đoàn người liên tục kéo đến, nhưng hôm nay người tới không nhiều. Hơn nữa phần lớn các cửa hàng cũng đều đóng cửa, còn những cửa hàng đang mở cửa thì đều treo Ⱡồ₦g đèn đỏ thẫm, cùng dán những hoa văn chúc mừng năm mới.
Tống Gia Diễn lấy điện thoại xem lịch âm, mới phát hiện ra không tới một tuần nữa đã là Tết âm lịch, cảm thấy mỗi ngày mình chỉ ở nhà bản thân cũng sắp hồ đồ mất rồi.
“Đinh Đinh, sắp tới Tết rồi…” Tống Gia Diễn thở ra một làn khói trắng, nhiệt độ thành phố C lạnh hơn thành phố A rất nhiều, nói không chừng ở đây đã có một trận tuyết rơi.
Nhìn Tống Gia Diễn mặc áo khoác dày, còn Đinh Đinh vẫn chỉ mặc áo khoác len mỏng, ngạc nhiên ôm hông anh, nói: “Tống Tống, Tết đến anh có lì xì cho em không? Sẽ cho em bắn pháo bông chứ?”
“Trước đây mỗi lần Tết đến cả nhà em đều ăn rất nhiều món ngon, Tô Tô sẽ cùng em ra bãi đất trống bên ngoài lén đốt pháo, Nhi*p Phàn….” Nói đến cái tên đó, Đinh Đinh chính mình cũng bất ngờ, ngay sau đó liền nở một nụ cười chua xót với Tống Gia Diễn: “Xem ra lòng em còn chưa đủ ác, khôi phục trí nhớ cũng không hẳn là một chuyện tốt phải không?”
“Không liên quan.” Tống Gia Diễn nháy nháy mắt: “Anh mạnh hơn Nhi*p Phàn rất nhiều đúng không?”
“Không sai!”
Thế nhưng cũng chính vì anh tốt hơn anh ta rất nhiều nên em càng sợ mất đi.
Nhà Tống Gia Diễn ở trong một con ngõ nhỏ, một cái sân riêng, có mùi vị đặc trưng của phong cách cổ xưa lâu đời. Mở cửa ra, bên trong so với bên ngoài lớn hơn rất nhiều. Mẹ Tống mặc một chiếc áo lông màu đỏ, càng làm tôn thêm sắc mặt dường như vô cùng tốt của bà, ngũ quan thanh tú rất ưa nhìn, từ khuôn mặt cũng có thể nhìn ra được bộ dáng của Tống Gia Diễn.
“A Diễn, con bảo chỉ đem ma nữ về sao lại còn dẫn theo bạn gái về?” Hai mắt bà Tống phát sáng chạy ra tới cửa, khuôn mặt vui vẻ: “Vóc dáng cô gái này khá đẹp nhưng mà mùa đông lạnh như thế này sao lại mặc phong phanh như thế, không sợ bị cảm sao? Đến đây đến đây, cùng vào nhà cho ấm nào!”
Bà Tống định kéo tay Đinh Đinh, nhưng tay lại xuyên qua, bà hết nhìn tay mình lại nhìn Đinh Đinh đang cười có phần hơi lúng túng, nuốt nước miếng, “Cô ma này của con giống người quá!”
“….”
Liếc nhìn Tống Gia Diễn, Đinh Đinh thấp thỏm không yên đi theo sau anh bước vào cổng lớn nhà họ Tống. Trong phòng rất ấm, Tống Gia Diễn ϲởí áօ khoác treo trên giá ngoài cửa, ba Tống đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, sau khi chuyển mắt nhìn con trai cùng Đinh Đinh bên cạnh, lại quay trở về xem tivi.
“Con trai, so với ba năm trước con gặp được người xinh đẹp hơn rồi đó!”
Tống Gia Diễn bất đắc dĩ ngồi bên cạnh ba mình, nói: “Ba, ba đã biết chúng con tới là muốn nói chuyện gì, ba cũng lạc đề quá xa rồi.’
Ba Tống buông tay cười hì hì: “Đến nói đi. Lần này rời khỏi nhà có gặp cái gì kỳ lạ không?”
“…Con gặp một người bên cạnh con đây….”
Đinh Đinh hưng phấn vẫy vẫy tay với ba Tống, “Chào bác, cháu là Đường Đinh. Thật kỳ lạ. Hình như tất cả mọi người trong nhà ai cũng có thể nhìn thấy cháu!”
“Đương nhiên, cháu không xem nhà chúng ta làm cái gì sao? Thân là một đạo sĩ chuyên nghiệp, ngay cả ma cũng không thấy được thì còn ra bộ dáng gì nữa!”
Tống Gia Diễn yên lặng đỡ lấy trán, “Ba! Vào chuyện chính, xin ba….”
“Được rồi, được rồi.” Ba Tống hút một điếu thuốc, chăm chú nhìn Đường Đinh, nói tiếp: “Thực ra, người họ Tống chúng ta không phải ngay từ đầu có thể nhìn thấy ma, mà phải có được duyên số. Giống như ông cố con là người thành phố B, ông nội người thành phố D, ba ở thành phố C, còn con ở thành phố A. Sau khi trông thấy ma một lần thì sau đó chỉ cần muốn nhìn thấy ma thì đều có thể nhìn thấy.”
“Ma cũng chia ra làm rất nhiều loại, ví dụ như là oán ma hay lệ ma, ma đói, vân vân. Ma khác nhau nên cũng có nhu cầu khác nhau. Nếu như con gặp được một con ma tốt, thỏa mãn nguyện vọng của nó khi còn sống thì có thể khiến nó an giấc, tiến vào luân hồi một lần nữa làm người. Nếu gặp phải một con ma ác thì con lại cần phải tiêu diệt nó, tìm ra nhược điểm của nó, tự mình đánh cho nó hồn bay phách lạc thì mới có thể sống yên ổn.”
“Như tình huống của cô gái này mà nói thì” Ba Tống chỉ chỉ Đường Đinh, “Hẳn là tâm nguyện của cô ấy đã thành, sắp đầu thai làm người một lần nữa.”
“Làm người một lần nữa?” Tống Gia Diễn kinh ngạc trợn mắt, “Làm thế nào cô ấy có thể lại làm người?”
“Từ trong bụng mẹ tương lai sinh ra! Lúc cô bé biến mất chính là lúc được sinh ra.” Ba Tống mở miệng nói chuyện như thật, dọa Tống Gia Diễn sợ hãi. Một lúc sau Tống Gia Diễn mới tiêu hóa được lời nói của ông.
“Em có thể làm người? Thật tốt quá! Tống Tống, anh nhất định phải đợi em trở về tìm anh…”
“Cô bé!” Ba Tống dập điếu thuốc, cười cười nhìn Đường Đinh đang chỉ tay vào Tống Gia Diễn, nói: “Một khi đầu thai thì ký ức của kiếp trước không phải con muốn là có thể giữ được. Đến lúc đó chỉ sợ tên của nó là gì con cũng không nhớ.”
Đinh Đinh yên lặng, đúng vậy, những bộ phim trên ti vi cũng đều diễn như vậy, thì ra canh Mạnh Bà cũng không phải chỉ là lừa người.
Đường hoàng tuyền, cầu Nại Hà, một bát canh Mạnh Bà, tất cả đều chấm dứt duyên phận kiếp trước.
Đinh Đinh cúi đầu, không nói tiếng nào bay ra ngoài. Tống Gia Diễn vừa muốn đứng dậy đuổi theo thì lại bị ba Tống cản lại.
“Con trai, ba có thể tính toán được việc con có duyên với ma ở thành phố A, biết rõ con không ưa nghề nghiệp này nhưng ba vẫn muốn ép con, ép con tới thành phố A để cho con có thể gặp được cô ấy. Nhà họ Tống đối với nghề này nhất định phải truyền đi, cho dù là con sau này mặc kệ không làm, nhưng ba cũng không thể ngờ tới là con lại đi yêu một con ma nữ…”
“Đúng!” Mẹ Tống ngồi bên cạnh bên nói: “Nói thật, nếu cô gái này mà là người thì làm con dâu chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng người và ma yêu nhau, con đường này không hề dễ đi, huống hồ cô ấy lại sắp đầu thai con sẽ thế nào?”
Chẳng lẽ thật sự muốn anh phải quên Đường Đinh sao, mà Đường Đinh đi đầu thai mới là một kết cục tốt hay sao? Nhất thời Tống Gia Diễn cảm thấy bất lực, lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân rất vô dụng. Anh chợt nghĩ giá như từ trước tới giờ mình chưa từng gặp qua Đinh Đinh thì ít nhất hai người bọn họ sẽ không phải khó xử. Có lẽ sẽ có một người khác giống như anh nhưng chỉ đơn thuần giúp cô hoàn thành tâm nguyện, không hề phát sinh loại chuyện gì khác…
Ban đêm, ba Tống và mẹ Tống đều đã về phòng nghỉ ngơi, Tống Gia Diễn ngồi trên giường trong căn phòng của mình trước kia, đợi cả buổi cũng không thấy bóng dáng Đinh Đinh, sau bữa tối, dường như cô cũng không xuất hiện nữa!
Vội vàng ra ngoài, Tống Gia Diễn cuối cùng cũng phát hiện ra Đinh Đinh cách ngoài cửa không xa. Cô ngồi trên thềm đá dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Tống Gia Diễn đến ngồi bên cạnh cô, cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ngoại trừ một bầu trời đầy sao cùng vầng trăng hiện ra, thật sự anh không tìm ra được cái gì.
“Đinh Đinh, em đang nhìn cái gì vậy?”
“Đang nhìn sao! Nếu những điều ba anh nói đều là sự thật, vậy có phải ba mẹ em cũng đã từng ở cạnh em mấy năm hay không? Thấy được em sống tốt, bọn họ cũng đi đầu thai. Nếu không thì tại sao từ lúc em làm ma đến giờ cũng chưa từng nhìn thấy bọn họ một lần nào?”
“Tống Tống, anh nói xem bọn họ bây giờ có khỏe không? Tống Tống, anh nói mẹ tương lai của em sẽ là một người như thế nào đây?” “Đinh Đinh…” “Tống Gia Diễn.” Đinh Đinh cười, quay đầu lại nhìn anh, ngón tay nhẹ lướt qua hai gò má anh, dường như muốn khắc thật sâu vào trong lòng, “Quên em đi, tạm biệt!”
Tống Gia Diễn dường như không thể tin, đưa tay bắt lấy Đường Đinh, nhưng sờ được cũng chỉ là không khí, anh mở to mắt nhìn thân ảnh cô dần dần nhạt đi rồi từ từ biến mất hẳn, mãi cho đến lúc hoàn toàn không thấy được nữa.
“Đường Đinh, em trở lại cho anh! Em làm sao có thể chỉ để lại một câu nói rồi rời đi ngay được chứ?!!”
Tống Gia Diễn ở thành phố C đến hết Tết rồi mới kéo hành lý trở về thành phố A.
Căn nhà trọ trên đường Vô Thường mới chỉ có mấy tuần không ai ở qua mà không khí trong nhà có chút vẩn ᴆục, đồ đạc trong nhà cũng bị phủ lên một lớp bụi mỏng. Tống Gia Diễn để hành lý xuống, lấy thùng nước trong phòng vệ sinh bắt đầu tiến hành dọn dẹp. Ngày trước, lúc Đinh Đinh còn ở đây tất cả đều do cô thu dọn, anh nhiều nhất chỉ là giúp cô lấy nước hoặc bê những vật nặng khác.
Lúc về đến căn hộ đã là bốn giờ chiều, đến khi Tống Gia Diễn trong ngoài dọn dẹp xong thì trời đã tối, bên trong tủ lạnh chỉ còn vài lon nước uống, bởi vì phải đi xa nhà nên trước khi đi Đinh Đinh đã kêu anh rút tất cả các phích cắm ra. Lấy mì gói từ trong một ngăn tủ, Tống Gia Diễn ngẩn ra một lúc lâu rồi lại đặt vào chỗ cũ, cầm chìa khóa ra ngoài mua đồ ăn.
Có lẽ là vừa qua Tết không bao lâu nên chợ đêm không náo nhiệt như mọi khi. Trên đường người đi lại cũng không nhiều, tìm một quán ăn tương đối sạch sẽ ngồi xuống, anh ngoài gọi một món kho ra thì còn gọi thêm bia, thứ mà anh không thường uống.
Tống Gia Diễn là người vừa uống rượu vào mặt liền đỏ, không lâu sau mặt anh đã đỏ như người uống say, nhưng thực ra anh mới chỉ uống có ba ly. Cầm cốc thủy tinh lên, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, dường như mỗi người đều có người đi cùng, người giống như anh đã ít lại càng ít. Trước đây anh không quá để ý vì có Đinh Đinh bên cạnh, cho dù người khác không nhìn thấy được cũng không sao. Hiện tại thì sao, chân chính chỉ còn có một mình anh.
Vừa uống một hớp bia lớn, điện thoại di động chợt vang lên, lấy ra nhìn thì đúng là số Tô Tử Tiêu. Lúc này Tống Gia Diễn mới nhớ lúc mình rời nhà về thành phố C không nói với cô ấy, về đến nhà điện thoại di động cũng đổi sang số cũ.
Nuốt nuốt nước miếng, Tống Gia Diễn nhấn nút “Call”, cẩn thận “Alo!” một tiếng, đổi lại là giọng nói kinh người của Tô Tử Tiêu: “Tống Gia Diễn, mấy tuần nay anh ૮ɦếƭ ở chỗ nào rồi? Tôi có ý tốt đem đồ đến nhà anh chúc Tết, không ngờ em gái anh lại chơi trò mất tích, gọi điện thoại lại còn tắt máy! Anh muốn thế nào hả…”
“Cô, cô bình tĩnh một chút, tôi đến thành phố đón năm mới, quên không báo cho cô biết…..Ợ ợ ợ…..”
Tống Gia Diễn lại ợ rượu khi đang nói chuyện, Tô Tử Tiêu ngẩn ra, nói: “Tống Gia Diễn, có phải anh ăn cơm tối quá no rồi không?”
“Không phải, tôi đang uống rượu….”
Từ khi biết Tống Gia Diễn cho tới nay, dường như Tô Tử Tiêu chưa từng thấy anh uống rượu, trong nhà trọ cũng không hề thấy rượu hay cái gì đó. Cô vẫn cho rằng anh không uống rượu hay dị ứng với rượu chẳng hạn, nhưng bây giờ trong điện thoại vừa nghe nói anh đang uống rượu, giọng điệu cũng không như bình thường. Tô Tử Tiêu nghĩ hay trong nhà anh đã xảy ra chuyện gì, khiến cho tâm tình không tốt? Nói thế nào thì anh cũng là bạn của Đường Đinh, lại là một người mới từ thành phố C trở về, có lẽ cũng nên quan tâm anh một chút. Vì vậy cô khẽ nhíu mày nói: “Vậy anh cẩn thận một chút, ngày mai tôi sang chúc mừng anh già thêm một tuổi!”
Tống Gia Diễn cười cười, nói: “Không cần phiền, năm mới đã qua lâu như vậy còn đến chúc mừng gì chứ? Cô nên chú ý Tô Manh một chút đi! Với lại tôi còn đang có một đống công việc cần phải làm….”
“Được rồi, một thời gian nữa tôi sẽ lại đến.”
Cúp điện thoại, Tống Gia Diễn đem những đồ ăn còn lại ăn hết, cầm chai rượu còn chưa uống xong tính tiền rồi đi về.
Trong phòng tối đen, âm u đến đáng sợ, Tống Gia Diễn cũng không bật đèn, để chai rượu xuống bên cạnh cửa rồi lần mò tìm đường vào nhà vệ sinh. Dùng nước lạnh xả vào mặt, giải chút rượu, anh lại lên giường nằm.
Nếu như là trước đây, chắc chắn Đinh Đinh sẽ ở bên cạnh quấy rầy anh, nói anh không đánh răng, không rửa mặt đã đi ngủ, lười ૮ɦếƭ. Sau đó lại liều mạng thúc giục anh vào phòng vệ sinh, bắt anh làm xong thì mới ngừng nói. Có lúc anh cảm thấy rất phiền, đắp chăn kín lên mặt không quan tâm đến cô mà ngủ, dù sao cô cũng chỉ là ma, căn bản không thể làm gì được anh.
Bây giờ anh mới phát hiện, có người bên cạnh dài dòng như vậy cũng là một chuyện hạnh phúc, ít nhất là anh được quan tâm. Tống Gia Diễn ngơ ngác nhìn trần nhà, rất nhiều lúc chỉ cần anh yên tĩnh một chút, trong đầu lại nhớ đến cảnh cô dần dần biến mất cùng câu nói của cô. Anh không tin đó là lời nói thật lòng của cô, cái gì mà “Hãy quên cô đi”, cái gì mà “Tạm biệt”? Cô cho rằng buông xuống một đoạn tình cảm thực sự rất dễ dáng, rất nhẹ nhàng hay sao?
Nhắm mắt lại, Tống Gia Diễn siết chặt nắm tay, yên lặng ra một quyết định. Ba anh đã từng nói qua “Lúc biến mất chính là lúc sống lại.”, như vậy nhất định Đường Đinh đã ra đời trong một cái bệnh viện nào đó, anh muốn tìm cô, cho dù chỉ có thể xa xa đứng nhìn cũng tốt.
***
Ngồi ở bên ngoài nhà họ Tống, dường như gió đang quất từng cơn vào mặt đau rát nhưng Đường Đinh hoàn toàn không cảm thấy lạnh. Cô chỉ là ma, đối với các tác nhân bên ngoài khác sớm đã không có cảm giác gì, thậm chí có lúc cô sẽ cho rằng mình đang sống trong một thế giới khác. Lời nói của ba Tống khiến cho Đường Đinh suy nghĩ rất nhiều, cô thực sự rất sợ những ký ức của kiếp này trong nháy mắt sẽ bị tiêu tán, không lưu lại một chút dấu tích nào. Nếu như cô biến mất, ký ức về cô của Tống Gia Diễn cũng biết mất theo thì cô cũng sẽ không cảm thấy quá khó khăn như vậy.
Thế nhưng, anh lại nhớ kỹ.
Cô sợ anh quên mất mình, nhưng lại càng sợ sẽ anh thương tâm. Nếu có một ngày hai người gặp mặt, cô lại không có một chút ấn tượng nào, anh sẽ như thế nào đây?
Tống Gia Diễn tìm tới, Đường Đinh cười nhìn anh, muốn đem bộ dáng của anh khắc thật sâu trong lòng, sau khi nói xong câu nói kia chỉ cảm thấy tầm mắt bắt đầu mờ dần, khuôn mặt Tống Gia Diễn, giọng nói của anh, tất cả dường như bị người ta nhấn nút dừng lại. Ngay sau đó, cô liền rơi vào bóng tối.
Lần đầu tiên mở mắt ra, hình như là ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên vào chiếu trên người cô, thứ ánh sáng gay gắt đến chói mắt. Đường Đinh không tự chủ “A!” một tiếng muốn giơ tay lên, lại phát hiện cơ thể nặng giống như chì, làm thế nào cũng không nhúc nhích được.
Chờ thích ứng được với ánh sáng, Đường Đinh mới phát hiện đây là phòng bệnh đơn cả phòng trắng toát, cô vẫn còn đang truyền nước, thoạt nhìn túi truyền dường như mới được thay không lâu.
Vỉ sao cô lại truyền nước ở trong bệnh viện? Không phải nói cô sẽ sống lại trong tình trạng trẻ sơ sinh sao? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Bên này, Đường Đinh đang suy nghĩ miên man, cửa phòng đột nhiên mở ra, tiếp theo đó là một tiếng thét chói tai.
“Bệnh nhân phòng 806 đã tỉnh lại!! Bác sĩ Trần! Bác sĩ Trần!!”
Đường Đinh bị sợ hết hồn, cơ thể không động đậy được nên chỉ có thể hướng ánh mắt nhìn về phía cửa. Người vừa kêu hẳn là một y tá, trong hành lang bỗng chốc loạn cả lên, có ba người xông vào phòng. Một bác sĩ, một y tá, còn có một người không rõ thân phận.
“Tỉnh lại là tốt rồi. Tối nay chúng tôi sẽ cho cô ấy làm một chút kiểm tra, nếu như không có vấn đề gì thì thực sự không sao nữa. Chờ cơ thể cô ấy điều dưỡng tốt một chút, làm một số bài tập phục hồi, từ từ, không tới hai ba năm là cô ấy hoàn toàn có thể như người bình thường.”
Người phụ nữ mặc y phục Trung Quốc hướng về phía bác sĩ Trần ngàn vạn lần tạ ơn, vừa tiễn ông ta ra cửa vừa gọi điện thoại. Chưa tới mấy phút sau, bà đã đến ngồi bên cạnh giường bệnh Đường Đinh, vành mắt đỏ trìu mến nhìn cô. “Bé ngoan, con cũng đã ngủ mất năm năm rồi….”