“Ha ha, thấy ngốc chưa? Ai bảo anh bắt nạt em!”
Người đàn ông soi gương, bất đắc dĩ nhìn trên tóc mình dính đầy bơ, lại nhìn cô gái hai tay đều là bơ trắng bóng đang đứng dựa ở cửa phòng vệ sinh cười không ngừng.
“Được rồi, Đường Đinh anh sai rồi, đừng ném bơ lên người anh nữa. Lần sau anh sẽ không đến trễ nữa mà!”
Nhìn khuôn mặt buồn cười trước mắt, Đường Đinh cười thiếu chút nữa lạc cả giọng, khó khăn nói: “Nhi*p…Nhi*p Phàn, nhớ kỹ lời anh nói nhé! Nếu có lần sau thì sẽ không chỉ có bơ như thế này đâu nhé! Ha ha!”
Cô gái với khuôn mặt rực rỡ mờ mờ dần, càng ngày càng xa, vươn tay ra nhưng làm thế nào cũng không bắt được, làm thế nào cũng không gặp được. Hình ảnh vừa biến mất thì hình ảnh khác xuất hiện: anh đang đứng dưới lầu một khu nhà trọ, Đường Đinh mắt mở to nằm trên sàn xi măng lạnh như băng, dưới người là một vũng máu lớn, chậm rãi chảy…chảy mãi cho đến khi chạm đến chân anh. Nhi*p Phàn không thể tin được, lấy hai tay che mặt lại nhưng lại phát hiện hai tay dính đầy máu tươi, dữ tợn, dường như toàn bộ lên án anh.
“Đường Đinh!!!”
Nhi*p Phàn đầu đầy mồ hôi từ trong mộng tỉnh lại. Có lẽ đối với anh ta mà nói đây chính là một cơn ác mộng.
Quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trong tủ, bên trên ghi rõ ‘3:07’, Nhi*p Phàn lau mặt, vén chăn lên từ trên giường ngồi dậy. Hiện tại trong đầu đều là hình ảnh cùng Đường Đinh cười nói, hình ảnh cô nằm bất động ở đó vô cùng thê lương.
Đường Đinh đã từng là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của anh. Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mặc dù tuổi tác chênh lệch nhưng mỗi ngày đều gặp mặt, mỗi ngày đều ở cùng nhau.
Đường Đinh là mối tình đầu của anh, anh trao toàn bộ tình cảm trong sáng thuần thiết nhất của tuổi học trò cho cô. Bọn họ đã từng rất tốt nhưng vì sao sau khi lên đại học tất cả đều đã thay đổi. Là bắt đầu từ khi anh gặp Phương Á Hi hay từ lúc anh cảm thấy Đường Đinh không hiểu sự đời?
Bọn họ vì Phương Á Hi mà cãi nhau, vì chuyện sinh hoạt vụn vặt mà cãi nhau, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới việc xa nhau. Mãi cho đến khi anh hồ đồ quan hệ với Phương Á Hi thì cuộc sống bắt đầu thay đổi hoàn toàn, tất cả mọi chuyện cũng đều thoát khỏi ra quỹ đạo bình thường.
Đường Đinh, đã ૮ɦếƭ…
Đã rất lâu rồi anh chưa có giấc mơ như vậy, rất lâu đã không mơ về Đường Đinh nhưng vì sao bây giờ lại bắt đầu…
Tan ca sớm, Nhi*p Phàn mang theo một bó hoa cúc lái xe đến khu mộ Vô Thường. Đi tới hàng thứ 103, bia mộ thứ sáu, nơi đó đã lẳng lặng có một bó hoa cúc, có lẽ là vài ngày trước vì cánh hoa đã hơi héo.
Xem ra Tống Gia Diễn khi đến đã dọn dẹp qua.
Để bó hoa xuống, Nhi*p Phàn ngồi xuống, nhìn thẳng vào tấm ảnh Đinh Đinh trên bia mộ.
***
Liên tục chơi trò chơi mấy ngày, Đinh Đinh bị Tống Gia Diễn cưỡng chế kéo ra khỏi nhà, lý do là nhìn máy tính quá lâu sẽ không tốt cho mắt và cả cơ thể.
Một con ma đã ૮ɦếƭ còn sợ không tốt cho sức khỏe sao? =.=
Tống Gia Diễn nhìn Đinh Đinh ra khỏi nhà rồi mà mắt vẫn lưu luyến máy tính, bất đắc dĩ nói: “Đinh Đinh, cô muốn đi chơi chỗ nào?”
“Tôi muốn đi vùng Trung Nguyên chơi một chút…”
“…”
Cuối cùng, Tống Gia Diễn lựa chọn đến mộ phần của Đinh Đinh.
Mang theo nến hương, giấy tiền vàng mã mua được từ cửa hàng, Tống Gia Diễn ngoài ý muốn thấy Nhi*p Phàn đứng ở đó rồi lại ngồi xuống.
Đinh Đinh chọc chọc vai anh, “Tống Tống, anh trốn đi trước, tôi đi nghe xem anh ta nói gì với ‘tôi’!”
Tống Gia Diễn còn chưa phản ứng gì thì Đinh Đinh đã bay ngang qua anh, vẻ mặt tò mò ngồi trước mặt Nhi*p Phàn còn thỉnh thoảng quơ quơ tay để xem anh ta có thể nhìn thấy mình hay không.
Nhi*p Phàn từ từ giơ tay lên, xuyên qua mặt Đinh Đinh chạm vào hình cô.
Sợ bị phát hiện, Đinh Đinh vội né qua một bên vỗ иgự¢ rồi quay về phía Tống Gia Diễn đang trốn cách đó không xa làm động tác chữ “V”.
Tống Gia Diễn: “=.=”
“Đường Đinh…Anh mơ thấy em…”
“Hả? Anh mơ thấy tôi cái gì?”
“Anh mơ thấy em cười với anh, mơ thấy em ૮ɦếƭ….”
“Giấc mơ này giống như một điềm xấu…”
“Đường Đinh, anh biết anh có lỗi với em, là anh phụ em…. Thậm chí nếu em nói là anh hại ૮ɦếƭ em thì cũng không quá đáng….”
“Nhưng mà khi anh mơ thấy em cười với anh thì anh thật sự cảm thấy hối hận… Anh hối hận đã không biết quý trọng em, hối hận đã quen biết Phương Á Hi…”
“Đường Đinh, anh nên làm gì bây giờ?”
Đinh Đinh sờ sờ cằm làm bộ dáng suy nghĩ: “Anh hỏi tôi làm sao hả? Vậy thì đi ૮ɦếƭ đi! ૮ɦếƭ rồi thì tôi có thể tìm anh trả thù, anh cũng cũng không cần cảm thấy quá tội lỗi!”
Mặc dù Tống Gia Diễn không nghe rõ những lời đau khổ của Nhi*p Phàn nhưng lại nghe được rất rõ những lời của Đinh Đinh nói với anh ta. Đinh Đinh không phải là Nhi*p Phàn, cho dù cô có gào thét kêu la to cỡ nào thì trừ anh ra ai cũng không thể nghe thấy. Mà cũng không biết Nhi*p Phàn đã nói gì khiến cho Đinh Đinh phản ứng như vậy.
Trải qua quá trình huấn luyện trên Internet, Đinh Đinh đã không còn là Đinh Đinh mà anh gặp trước đây. Thỉnh thoảng lại rất mạnh mẽ, tuyệt đối không phải là tiểu Bạch Hoa mặc người ta làm thịt mà giống như là Hoàng hậu nương nương hay Dung ma ma trong “Hoàn Châu cách cách”.
Nhi*p Phàn thâm tình nhìn chăm chú vào tấm hình trên bia mộ, nói: “Đường Đinh, em không biết là anh hy vọng em còn sống cỡ nào đâu….”
Cả người cứng đờ, Đinh Đinh bắt đầu không ngừng lấy tay xuyên qua xuyên lại trên đầu Nhi*p Phàn: “Tôi không cần còn sống, còn sống để phải nhìn mặt anh mà dạ dày đau thắt!”
Mà Nhi*p Phàn chỉ cảm thấy sau gáy một đợt gió lạnh thổi qua, cánh tay không hiểu sao nổi da gà.
Không đợi Nhi*p Phàn nói thêm gì nữa, Đinh Đinh bay nhanh đến bên cạnh Tống Gia Diễn, kéo ống tay áo anh, nói: “Tống Tống, Tống Tống, thời gian tản bộ của chúng ta đã hết. Mau về nhà ăn cơm thôi!”
“Cô không quang minh chính đại mà lại nghe lén?”
“=.= Tôi cảm thấy nghe anh ta nói sẽ làm giảm đi trình độ của tôi…”
Tống Gia Diễn lặng lẽ nhấc chân khỏi bậc thềm, cười khan vài tiếng: “Nhi*p Phàn này đã nói gì mà chọc tới cô?”
“Anh ta nói anh ta nằm mơ thấy tôi, anh ta nói anh ta rất hối hận, anh ta nói anh ta hy vọng tôi còn sống các loại.” Đinh Đinh hướng Tống Gia Diễn huơ huơ tay nói: “Anh nói xem anh ta nói thật hay nói dối? Tôi muốn trực tiếp đánh anh ta nhưng đáng tiếc là tôi chỉ là một con ma, để cho người ta phát hiện thì không tốt lắm. Tôi sợ mấy loại người đạo sĩ….”
Tống Gia Diễn làm động tác biểu trưng, sờ sờ đầu đang cúi thấp của Đinh Đinh, “Không nên ủ rũ như vậy, hôm nào cô lại nghe thấy anh ta nói những lời này nữa thì tôi giúp cô đánh anh ta!”
Khôi phục lại như cũ, Đinh Đinh chợt ôm lấy cổ Tống Gia Diễn, nở nụ cười so với trong hình còn sáng lạn hơn: “Tống Tống, anh thật tốt! Yêu anh ૮ɦếƭ mất!”
Mặt trời chiều ngả vê phía Tây, bên cạnh một vùng trời đỏ rực, nơi này cũng có một Tống Gia Diễn đang đỏ bừng cả hai tai.
Nửa đêm tỉnh lại đi vệ sinh, lúc đi ngang qua thư phòng Tống Gia Diễn chợt nghe thấy một trận cười “ha ha” dung tục thì đứng lặng một chỗ rất lâu vẫn chưa tỉnh lại.
Chẳng lẽ trong nhà anh lại xuất hiện thêm một con ma?
Rón rén lại gần, nhẹ nhàng đẩy cửa ra chỉ thấy Đinh Đinh cả người ngồi vùi ở trên ghế, mà nguồn sáng duy nhất trong phòng chính là từ chiếc máy tính kia. Ánh sáng mờ ảo nhấp nháy trên khuôn mặt Đường Đinh trông rất quỷ dị, huống chi còn có tiếng cười và giọng nói không rõ ràng kia.
Tống Gia Diễn cẩn thận nhìn màn hình máy tính, ở trên đó là cảnh hai người đàn ông đang ở trên giường OOXX. Mặc dù âm lượng đã được Đinh Đinh điều chỉnh xuống rất thấp nhưng anh vẫn có thể loáng thoáng nghe được những tiếng thở dốc mập mờ cùng với những tiếng ՐêՈ Րỉ trầm thấp…
Cái này, mẹ nó, rốt cuộc đây là tình huống gì?
Tống Gia Diễn hơi lúng túng sờ mũi một cái, thở mạnh một hơi, quát Đinh Đinh: “Cô dám xem GV?”
“Oa!!!” Qủa nhiên Đinh Đinh bị giật mình, hoảng sợ nhìn Tống Gia Diễn: “Tống Tống! Anh làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ!”
Tống Gia Diễn hừ lạnh một tiếng: “Hóa ra cô còn có thể ૮ɦếƭ thêm một lần nữa?”
Đinh Đinh di chuyển con chuột nhấn ‘tạm dừng’ rồi nói: “Tống Tống, anh làm sao vậy?”
Giơ tay lên chỉ: “Mấy thứ kia là ai cho cô?”
“Là bà xã trong thế lực Quần cộc cho tôi…” Đinh Đinh che mặt “Xem cái này tôi rất hưng phấn!”
Tống Gia Diễn trong phút chốc không nói ra được một tiếng, anh cầm chuột nhấn nút màu đỏ phía bên phải tắt đi còn tìm đến nơi lưu trữ để xóa bỏ tận gốc.
Đinh Đinh trợn to hai mắt nhìn động tác của Tống Gia Diễn, lúc muốn ngăn lại thì đã quá muộn.
“Tống Tống, anh làm gì thế?!”
“Còn nhỏ mà học người khác xem GV. Cô muốn làm gì, muốn làm gì?!”
Đinh Đinh không thể tin được mà chỉ vào mình nói: “Còn nhỏ? So với ma khác thì tôi mới còn nhỏ. Tôi nhớ anh nói nếu tính cả thời gian tôi làm ma thì tôi chỉ nhỏ hơn anh có 3 tuổi thôi.”
Tống Gia Diễn nghiến răng, trực tiếp tắt máy tính: “Nhỏ tuổi hơn tôi thì đều không được.”
“Tôi vĩnh viễn không được xem sao? Chẳng lẽ phải chờ đến khi anh ૮ɦếƭ đi?” Đinh Đinh khẽ lẩm bẩm.
Buổi sáng vài ngày sau, trong trò chơi, Tống Gia Diễn dạy dỗ bọn Quần cộc một trận, lấy lý do là không trông nom bà xã cẩn thận.
Ngay lúc Đinh Đinh còn đang giận dỗi với Tống Gia Diễn thì một nhân vật không tưởng lại xuất hiện ở trước cửa nhà, hơn nữa đó lại là một cô gái.
So với Đại Ngốc mà nói, việc cô gái này tự nhiên xuất hiện còn làm cho Tống Gia Diễn càng kinh ngạc hơn, thậm chí là trong lòng còn chán ghét.
“A Diễn, anh không mời em vào trong nhà sao?”
Cô gái vừa lên tiếng có một mái tóc xoăn dài, khuôn mặt xinh đẹp, quần áo ăn mặc đơn giản nhưng người sáng suốt vừa nhìn thì cũng biết đây là đồ hàng hiệu. Cô ta cầm một chiếc túi du lịch LV, đứng ở căn hộ cũ nát này thật không hợp.
Không đợi Tống Gia Diễn kịp lên tiếng, di động trên bàn đã vang lên.
Sau khi thấy tên người gọi đến, Tống Gia Diễn vào phòng bếp nhận điện thoại càng tức giận trợn trừng mắt, “Này, Đại Ngốc!”
Đại Ngốc cười khan vài tiếng cũng đã nhận ra giọng điệu của Tống Gia Diễn, “A Diễn, không phải tôi cố ý nói cho cô ấy biết… Là cô…là cô ấy cứ liên tục đến công ty tìm tôi hỏi địa chỉ mới của cậu, làm tôi rất phiền, rồi thì thuận tiện buột miệng nói ra….”
Đúng rồi, là cậu buột miệng nhưng lại thuận tiện, bây giờ cô ta đang đứng trước cửa nhà tôi!
“A Diễn, cậu luôn luôn có biện pháp, Nghiêm Nặc giao cho cậu nhé, bye bye!”
Đặt điện thoại xuống, Tống Gia Diễn chán ghét chỉ muốn nói một câu: “૮ɦếƭ tiệt!”
“A Diễn…”
Tống Gia Diễn bất đắc dĩ đi tới cửa, nói: “Cô tới đây làm gì?”
“Em tới tìm anh! Sao anh chuyển đến thành phố A mà cũng không nói với em một tiếng chứ?”
“Vì sao phải thế? Cô tới thành phố A này làm gì?”
“Ừm…đến du lịch, tùy tiện đi du ngoạn! A Diễn, anh có thể cho em ở đây một thời gian ngắn được không?”
“Không thể!”
“Không thể!!!!”
Đinh Đinh bay tới đứng giữa Tống Gia Diễn và Nghiêm Nặc, quay lại hét lên với Tống Gia Diễn, “Không thể, không thể, không thể! Tống Tống, nếu như anh để cho cô gái này ở đây, tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.”
“A Diễn, vì sao lại không cho em ở đây?” Nghiêm Nặc thất vọng, chưa tới mấy giây cô lại nổi giận đùng đùng nói: “Có phải anh giấu phụ nữ ở bên trong?”
Tống Gia Diễn vỗ trán: Chính xác mà nói thì phải là ma nữ.
Thấy Tống Gia Diễn không thừa nhận cũng không phản bác, Nghiêm Nặc trực tiếp vòng qua anh đi vào trong nhà, xem xét hết mọi chỗ thậm chí còn vén chăn lên.
“Tống! Gia! Diễn!” Đinh Đinh thấy cô gái kia đi vào phòng ngủ, chẳng biết vì sao một cơn tức giận lên thẳng tới đỉnh đầu, tức giận hét teen anh lên.
Cùng lúc đó, Tống Gia Diễn cũng bị Đinh Đinh hù dọa. Từ lúc bọn họ bắt đầu “sống chung với nhau” Đinh Đinh vẫn luôn gọi anh là “Tống Tống”, mà Tống Gia Diễn từ lúc đầu không thích cái tên này đã chuyển qua dần dần quen với nó. Vừa rồi bị Đinh Đinh gọi đầy đủ cả họ lẫn tên, thật đúng là có chút không thích ứng kịp.
Quay đầu lại liếc nhìn Nghiêm Nặc, Tống Gia Diễn khẽ nói: “Đinh Đinh, cô làm sao vậy?”
“Không biết! Tôi đang không vui! Lúc nhìn thấy cô gái này tôi vô cùng khó chịu! Tôi không thích cô ta tới đây!”
Bất đắc dĩ thở dài, Tống Gia Diễn cầm lấy cổ tay Nghiêm Nặc kéo cô ta ra ngoài cửa, nói: “Mặc kệ cô tới thành phố A làm gì, nói thật tôi không hoan nghênh cô.”
Mắt Nghiêm Nặc lập tức liền đỏ lên: “Tống Gia Diễn, em từ năm nhất đại học đã bắt đầu theo đuổi anh, chẳng lẽ anh đối với em một chút cảm giác cũng không có sao?! Em yêu anh nhiều năm như vậy, anh thích em một chút thì sẽ ૮ɦếƭ hả!!”
“Nghiêm Nặc, ngay từ đầu tôi đã nói rõ với cô, đàn ông ưu tú bên cạnh cô rất nhiều tại sao cô không nghĩ tới bọn họ? Cô biết rất rõ là chúng ta không có kết quả, tôi không hề có cảm giác với cô, người tôi thích cũng không phải cô.”
Lau nước mắt, Nghiêm Nặc không cam lòng mà tiếp tục hỏi: “Vậy thì anh thích ai? Chỉ cần anh chưa kết hôn thì em vẫn còn có cơ hội!”
Mở miệng nhưng Tống Gia Diễn lại không nói ra được một câu. Người anh thích sao, người anh thích là….
“Tống Tống! Anh nói đi chứ!” Đinh Đinh ở một bên giơ nắm đấm lên thúc giục.
“A Diễn, anh căn bản là không có thích người nào đúng không?” Nghiêm Nặc lộ ra vẻ mặt hài lòng, tự mình đem hành lý kéo vào trong phòng khách, “A Diễn, anh chưa từng ở chung với em sao lại biết em sẽ không phải là người anh thích chứ? Cho dù là ngủ ở sô pha hay ngủ ở dưới đất thì tuần này em nhất định phải ở nơi này!”
Đinh Đinh không thể tin trừng mắt nhìn về phía Nghiêm Nặc, lại quay đầu nhìn Tống Gia Diễn đang trầm tư: “Tống! Gia! Diễn!!! Anh không cho tôi coi GV, lại để phụ nữ đến sống chung? Lại còn là một cô gái vô cùng thích anh?!!”
“… Nghiêm Nặc, tôi thích một người tên là Đường Đinh…”
Lần này, ngây người không chỉ có một.