“Nương nương, vị Bảo phi nương nương này quả là vô lễ, ngài làm điểm tâm đưa đến cho nàng ta lại vô duyên vô cớ bị nôn ra người, còn bị Hoàng Thượng xử phạt.”
Sau khi trở về Cầm Vận Cung, cung nữ bên cạnh Nhàn Phi vội vàng thay y phục cho nàng, Nhàn Phi ngồi trước gương, vẻ mặt sa sầm.
“Mang đàn đến cho bản cung.” Nhàn Phi đứng lên đi tới trước bàn,
Cung nữ “vâng” một tiếng rồi mang đàn tới.
Đàn cổ này bất kể là thân đàn hay dây đàn đều là của hiếm, cho nên bình thường Nhàn Phi thích cây đàn này nhất. Nàng đã cởi bộ váy áo trắng kia ra, thay một bộ đồ gấm, lúc này lẳng lặng ngồi đó nhìn có vẻ tài tình.
Nhàn Phi đặt tay lên иgự¢.
Trái tim nàng đang đập loạn nhịp, nàng cần đánh đàn để tĩnh tâm.
Gia thế tốt, gia giáo từ nhỏ bồi dưỡng nàng thành một đại gia cầm nghệ, nhưng chưa ai từng dạy nàng làm thế nào để trở thành phi tử của Hoàng Đế.
Lúc ấy Khang Vương còn sống, nàng nghĩ cả đời mình sẽ là thê tử của Khang Vương, chi bằng dành hết tình cảm cho người này, khi đó nàng nghĩ Khang Vương chính là bầu trời của nàng. Nhưng sau đó nàng mới phát hiện, khát vọng không thể thay thế tình yêu. Khi người khi xuất hiện trước mặt, nàng mới biết…
Chói mắt như vậy mới là thứ nàng khát vọng theo đuổi.
Thiệu Tuyên Đế quả thật tốt hơn Khang Vương nhiều lắm, trong nghìn nghìn vạn vạn người chỉ có hắn mới đáng được kiêu ngạo, đáng được mọi người tôn vinh cao quý, cũng chỉ có hắn mới xứng với câu “thiên chi kiêu tử”.
Nhưng điều vừa mừng vừa hận là, người này, trái tim hắn… chưa từng dừng lại vì bất cứ người con gái nào.
Nhàn Phi nhắm mắt lại, ngón tay ngọc mảnh khảnh gảy dây đàn, dây đàn rung động, ngón giữa tay trái nàng đặt trên dây đàn, bốn ngón tay phải lướt qua mặt đàn theo một quy luật quen thuộc, những tiếng “tinh tang” lập tức vang lên, có điều bay vào tai thì trước mắt càng hiện lên cảnh tượng ở trắc điện của Dưỡng Tâm Điện vừa rồi.
Một người đàn ông ngay cả người phụ nữ vừa nôn nghén cũng không ghét bỏ, ngược lại còn cẩn thận hôn môi… Nếu đổi người đàn ông này thành một đế vương, đó thật sự là “sủng” trong đế sủng hay sao?
Nhàn Phi mở mắt ra, vẻ mặt có chút hoảng hốt, sự xuất hiện của Bảo Phi hoàn toàn bất ngờ, khiến nàng vốn đã do dự lại càng hoảng loạn.
Cùng lúc đó, giữa ban ngày ban mặt, một bóng đen nhanh chóng thoát ra khỏi Chương Lan Cung, dáng người nhẹ nhàng lướt qua mái hoàng cung, lẩn vào Dưỡng Tâm Điện như một làn khói.
…
Tháng mười hai, tuyết phủ trắng xóa.
Cung nữ tết tóc hai bên cuộn áo nhung thật dày giẫm lên tuyết một hàng dấu chân.
Cô gái cầm đầu có gương mặt tròn tròn, đôi mắt trong vắt rất có tinh thần, trên tay nàng bưng một cái khay, phía trên dùng khăn gấm che kín bốn phía không một kẽ hở.
Vài cung nữ đi thành hàng phía sau nhìn bóng lưng cô gái mặt tròn khe khẽ nói nhỏ.
Một người trong số đó kéo cung nữ bên cạnh, hâm mộ nói: “Phía trước là người hầu hạ bên cạnh vị kia, nghe nói lúc trước từng ở tầng thấp nhất, không ngờ theo được chủ tử tốt, rõ ràng không lớn hơn chúng ta bao nhiêu mà xem như đã hết khổ rồi.”
“… Vị kia?”
“Còn vị nào được nữa? Nay Hoàng Hậu làm long nhan tức giận đang bị cấm cửa trong Chiêu Dương Cung, nghe nói Hoàng Thượng thậm chí còn không cho Hoàng Hậu ra khỏi cửa phòng. Theo ta thấy, nếu lần này Hoàng Hậu nương nương sinh long tử may ra còn làm dịu được quan hệ với Hoàng Thượng, nếu không thể sinh ra long tử chỉ sợ phải thật sự bị vùi dập rồi.”
Cung nữ này hơi dừng, cẩn thận nhìn quanh rồi mới nghiêm mặt nói: “Lại nói tới Dung Phi nương nương, từ sau sự kiện đình giữa hồ kia cũng không thấy xuất hiện nữa, ngược lại Tĩnh Phi nương nương gần đây không ít lần qua lại trước mặt Hoàng Thượng, có điều không biết vì sao Hoàng Thượng không đi Chương Lan Cung nữa.”
“Về phần Nhàn Phi nương nương… Vị chủ tử này không cần ta nói ngươi cũng biết. Người thấy đấy, năm người trước thân phận tôn quý cũng không lấy được thánh sủng, vậy đương nhiên chỉ còn một vị Bảo Phi nương nương.”
“Chẳng lẽ người phía trước chính là người bên cạnh Bảo Phi nương nương?”
Một cung nữ khác kinh ngạc che miệng, trước kia từng nghe nói cung nữ trong cung muốn tới bên cạnh Bảo Phi nương nương phải trải qua nhiều lần thẩm tra, từng hầu hạ người khác không được, từng có chủ tử không được, gia thế có liên quan tới triều đình càng sớm bị loại.
Nay có thể gặp một cung nữ bên cạnh Bảo Phi nương nương, những người này đương nhiên vô cùng kinh ngạc.
Cung nữ mặt tròn phía trước càng đi ánh mắt càng sáng.
Nàng quay lại vội vàng vẫy tay gọi người theo phía sau, gấp gáp nói: “Mau mau, các ngươi đi nhanh chút, các chủ tử đều chờ sốt ruột.”
Hai cung nữ cuối cùng vội vã chạy tới, “các chủ tử” này không cần nghĩ cũng biết là ai, trong Dưỡng Tâm Điện tổng cộng có hai chủ tử.
Một người là Bảo Phi nương nương, một người khác đương nhiên là Hoàng Thượng.
“Vâng.”
Cung nữ nối đuôi nhau vào dưới ánh mắt dò xét sắc bén của thị vệ, da đầu run lên bước qua cửa chính trắc điện Dưỡng Tâm Điện.
Dưỡng Tâm Điện tuy không rộng lớn vàng son như cung điện Thiệu Tuyên Đế thường lâm triều nhưng cũng rất uy nghiêm, có điều nay đã hoàn toàn thay đổi… Không nói đến thảm trải sàn màu sắc rực rỡ, chỉ nói đến trang trí trong phòng cùng bếp lửa nho nhỏ, không chỗ nào không thể hiện trình độ mỹ lệ tinh tế.
Rõ ràng càng giống kiểu phụ nữ thích.
Cung nữ mặt tròn đặt vật trên tay lên bàn, cung kính hành lễ với một cung nữ áo xanh khác: “Lộc tỷ tỷ, nô tỳ đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi.”
Cung nữ áo xanh nhận lấy cẩn thận xem một lượt, một lúc lâu sau mới gật gật đầu: “Những thứ này đều là đồ chuẩn bị tết, nhất định không được rối loạn, ngươi bảo bọn họ đặt vào kho đi, nói không chừng một thời gian nữa sẽ dùng đến.”
“Vâng.”
Cung nữa mặt tròn lại gọi người phía sau mang vào nhà kho.
Thật ra nàng cũng biết vì sao Dưỡng Tâm Điện chuẩn bị đồ tết trước, đại khái là vì Bảo Phi nương nương có thai nên càng sợ lạnh hơn người khác, lúc này Hoàng Thượng hạ lệnh chuẩn bị trước quả thực khiến người ta ấm lòng.
Quốc có quốc pháp, cung có cung quy.
Nay Hoàng Hậu không còn phượng ấn, Bảo Phi được sủng ái, phong thủy luân chuyển là chuyện tất nhiên. Xem đi, chẳng phải Bảo Phi nhận được đồ trước Hoàng Hậu đấy thôi? Thậm chí phân lệ còn ngang bằng với Hoàng Hậu.
Ngoài cửa vang lên tiếng kẽo kẹt, Thiệu Tuyên Đế vừa hạ triều đang chầm chầm đi vào trắc điện, mặt mày tao nhã khiến mấy cung nữ được kêu đi bưng vật phẩm nhìn hoa mắt, thì ra Hoàng Thượng… tuấn lãng đến thế.
Chẳng trách có thể khiến nhiều cung phi nhớ mãi không quên.
Lộc Nhi vội vàng đi tới: “Chủ tử vừa dậy, Hoàng Thượng muốn gặp chủ tử ạ?”
“Lát nữa trẫm sẽ vào.”
Trong phòng bếp lò đang cháy hồng.
Thiệu Tuyên Đế ϲởí áօ choàng tinh xảo đặt vào tay Lộc Nhi, hắn ngồi bên bếp lửa hơ tan hàn khí trên người, cho đến khi thấy lòng bàn tay ấm dần mới đứng lên.
Xốc lên tấm mành nặng, Thiệu Tuyên Đế đi vào phòng trong.
Hắn mím môi, ánh mắt đầy ý cười.
Lộc Nhi nhìn bóng lưng hắn, rồi lại nhìn áo choàng còn lạnh toát trong tay, bỗng nảy ra một suy nghĩ vớ vẩn… Hoàng Thượng ngày ngày vào cửa liền hơ bản thân ấm áp dễ chịu, lẽ nào vì sợ mình đi vào phòng trong, hơi lạnh trên người sẽ lạnh tới chủ tử?
An Đức Lễ nhận lấy áo choàng trong tay Lộc Nhi, thở dài: “Bảo Phi nương nương phúc lớn ngang trời, Hoàng Thượng mấy ngày nay thương Bảo Phi nương nương vào trong tâm khảm rồi.”