Một: Mới quen.
Bánh Trôi như thế nào từ một nắm thịt béo trưởng thành thành một đại cô nương như hoa như ngọc, Ngôn Sơ Nam không biết, thậm chí khi ở Thiệu An Tự gặp vị Công Chúa điện hạ này, hắn cũng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua rồi xoay người đi luôn, bởi luôn tuân theo tôn chỉ xa rời hậu cung, nên vị Thừa Tướng căn cản chưa từng tiếp xúc với hậu cung này cũng không nhận ra Công Chúa điện hạ.
Chỉ coi là cô gái bình thường thôi.
“Công Chúa mau nhìn kìa, người kia chính là Thừa Tướng mà ngài cả ngày nhắc tới đấy.” Bánh Trôi cung kính thắp nén nhang trước tượng phật, lạy ba cái, tỳ nữ bên cạnh thấy nàng đứng dậy vội vã kéo ống tay áo nàng, chỉ vào bóng người cao lớn dần biến mất mà kích động cực kỳ.
Bánh Trôi tự nhiên từ trên đệm đứng dậy, sau đó híp mắt lại nhìn người này. Chỉ bóng lưng thôi đã cao ngất như vậy, trong lúc bước đi mang theo ý vị văn nhân, không hổ là Ngôn Thừa Tướng quyền cao chức trọng trong truyền thuyết của Cao Thú. Nàng suốt ngày ở trong hoàng cung, trước kia quả thật chưa từng gặp vị Thừa Tướng đại nhân này.
“Ngôn Thừa Tướng…” Bánh Trôi siết nắm tay kêu lên răng rắc.
Vì sao nàng cả ngày nhắc đến vị Ngôn Thừa Tướng này phải ngược dòng đến vài năm trước, nhắc tới mẫu thân nàng. Nàng là con của Hoàng Hậu, là công chúa Thiệu Tuyên Đế yêu chiều nhất, từ nhỏ đã dưới một người trên vạn người. Vì vậy nàng từng cho rằng tên nàng là cái tên đẹp nhất thiên hạ.
Như Hoa – sáng lạn như hoa, hương thơm thoang thoảng.
Thế nhưng sau đó… sau đó của sau đó, trong một lần nàng nghe mẹ nàng thở dài, nói cái gì khuê nữ xinh đẹp như vậy lại đặt cái tên quá tục… orz —- Tục?! Thì ra cái tên này quá ư là tục! Bánh Trôi sớm đã nghe kể về “sự tích thần kỳ” của mẫu thân mình, cho nên trước nay tin tưởng mẫu thân của mình không hề nghi ngờ.
Nên khi đó một chữ “tục” đập vào tai, nàng hừ hừ hai tiếng rồi khóc toáng lên. Thân là một công chúa, nàng chưa bao giờ ưu thương một mình gạt lệ, mà chạy ào vào phòng khóc lớn (tư thế kia rất có khí thế của Bánh Bao một tuổi năm đó). Sau khi biết tiền căn hậu quả, Thiệu Tuyên Đế rất vô tội tỏ vẻ, cái tên không may này năm đó do Ngôn Thừa Tướng phiêu dật như tiên, phong độ có thừa, văn thải đẹp đẽ đặt.
Chỉ vì cái tên như vậy, Bánh Trôi kết thù với Ngôn Thừa Tướng!
Ngôn Sơ Nam đi tới bên cạnh rừng hoa đào của Thiệu An Tự bỗng cảm thấy lưng lạnh toát, hắn khẽ cười một tiếng Ϧóþ trán, thầm nghĩ gần đây thần kinh mình kéo quá căng, có lẽ hai ngày nữa nên xin Hoàng Thượng nghỉ ngơi vài ngày?
Trong rừng đào cánh hoa rơi lả tả, đôi giày đen của Ngôn Sơ Nam bước qua mặt đất, bất ngờ nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói dễ nghe: “Đại thúc phía trước ơi…”
Nói thật, Ngôn Sơ Nam không cho rằng cô nương này đang gọi mình. Đầu tiên, trước nay đối với nữ tử hắn chỉ sợ tránh không kịp, đây cũng là lý do hắn đã qua tuổi ba mươi mà vẫn chưa lập gia đình; thứ hai chính là… tuổi hắn tuy lớn một chút nhưng khí chất cực tốt, trước giờ chưa có ai gọi hắn đại thúc. Hai nguyên do này khiến Ngôn Sơ Nam không quay đầu lại.
“Này, đại thúc, sao ngươi không để ý tới người ta?” Một tiểu cô nương thình thịch chạy tới, đôi mắt hạnh nổi giận đùng đùng đầy sức sống, bộ quần áo màu xanh lam làm nổi bật nước da trắng như tuyết của nàng. Tiểu cô nương này tất nhiên là Bánh Trôi, nàng thở hổn hển chạy vượt lên, hai má đỏ phây phây.
Ngôn Sơ Nam: “…”
Trong mắt Bánh Trôi hiện lên vẻ bỡn cợt, thoáng cái rồi biến mất, rồi tiếp tục nhìn hắn cười nói: “Đại thúc cũng tới dâng hương à? Tiểu nữ tên Như Hoa, trước kia nghe nói Thiệu An Tự rất thiêng nên mới từ xa xôi nghìn dặm tới đây dâng một nén nhang, cầu phúc cho phụ mẫu.”
Nghe cái tên Như Hoa này Ngôn Sơ Nam không có phản ứng quá lớn, chỉ ôn hòa gật đầu, muốn nói gì cuối cùng chần chờ một lát, hắn mím môi nói: “Gặp chuyện cầu phật không bằng cầu mình, nếu thật sự gặp chuyện vẫn nên dựa vào chính mình nghĩ cách.” Đối với một tiểu cô nương thế này, hắn cho rằng mình có trách nhiệm khuyên bảo một chút.
“Đại thúc, ngươi nói rất có đạo lý!” Bánh Trôi cứ mở miệng là đại thúc, mắt hạnh nheo lại, người này… ngay cả cái tên chính mình đặt cũng quên! Tức ૮ɦếƭ nàng!
Ngôn Sơ Nam cười khổ một tiếng, so với tuổi tác của tiểu cô nương này, hắn quả là lớn hơn nhiều.
Có điều —
Đại thúc…
Trong lòng Ngôn Sơ Năm không ngừng nhắc lại xưng hô này, thậm chí quên luôn gương mặt quá giống Hoàng Hậu của tiểu cô nương trước mặt. Hắn cứng nhắc gật đầu, đối với một tiểu cô nương hắn cũng không biết nên sửa lại xưng hô thế nào. Đại thúc… Thì đại thúc đi.
Dù sao cũng không gặp lại, Ngôn Sơ Nam nghĩ đến đó bỗng cảm thấy toàn thân thoải mái.
Ngày hôm sau, khi Thiệu Tuyên Đế phê duyệt tấu chương, mở ra quyển sổ của Ngôn Thừa Tướng vẻ mặt bỗng sửng sốt.
Yến An Quân nằm trên đùi hắn ngủ gật hé mắt, cảm nhận được thân thể hắn cứng đờ, liền vươn tay ôm thắt lưng hắn. Thiệu Tuyên Đế ngẩn ra một lúc bỗng thấp giọng cười, sau đó chậm rãi cười lớn tiếng: “Không ngờ Ngôn Sơ Nam cũng có ngày hôm nay.”
“Hoàng Thượng đang cười cái gì vậy?” Yến An Quân chọc chọc bụng hắn, có chút khó hiểu.
Nhận lấy tấu chương Thiệu Tuyên Đế đưa, Yến An Quân nhìn bên trên, chỉ thấy phần tên thế nào đột nhiên lại viết “lão… lão phu”, Yến An Quân tức cười hỏi: “Lẽ nào Thừa Tướng đã ngoài bốn mươi?”
“Chưa đến, tuổi hắn xấp xỉ tuổi trẫm.” Lúc này Thiệu Tuyên Đế nghĩ tới mấy lời thì thầm của nữ nhi nói với hắn sau khi đi dâng hương về, trong mắt sáng tỏ, miệng cười nói: “Ngôn Thừa Tướng của Cao Thú chúng ta hẳn là bị đả kích rồi.”
Yến An Quân không hiểu vì sao người lúc nào cũng thản nhiên như Ngôn Thừa Tướng mà còn bị đả kích được.
Thiệu Tuyên Đế cười thần bí, cúi người hôn môi nàng, ghen tuông không cho nàng nghĩ tới nam nhân khác nữa. Về phần rốt cuộc Ngôn Thừa Tướng bị cái gì đả kích… nên hỏi khuê nữ nghịch ngợm nhà bọn họ thì hơn..
Hai: Ngựa điên.
Ngôn Sơ Nam trở về phủ, nửa đêm nằm trên giường, không hiểu sao tiểu cô nương áo xanh ban ngày lại xuất hiện trong đầu, hắn chậm rãi mở mắt ra, ánh trăng ngoài cửa sổ sáng vằng vặc, gió mát phây phẩy. Mặt mày tinh xảo như vậy… dần dần trùng hợp với một dung nhan khác trong trí nhớ… Hoàng Hậu nương nương.
Hắn ngồi bật dậy, ánh trăng chiếu vào gương mặt lạnh lùng, hắn không cách nào ngủ nổi nữa. Không phải băn khoăn về xưng hô đại thúc, mà là… cô nương ban ngày rõ ràng chính là công chúa mà Hoàng Hậu nương nương sinh – Quỳnh Hoa Công Chúa. Mà Quỳnh Hoa Công Chúa chính là người hậu cung…
Bởi cái tên Như Hoa này khiến Yến An Quân thật sự không nghĩ nổi sự vật nào tốt đẹp, nên Yến An Quân mới nghĩ một phong hào thật xuất chúng cho khuê nữ nhà mình, che lại cái “Như Hoa” trước kia. ⊙﹏⊙. Gọi “Quỳnh Hoa”, hợp thành một đôi với Quân Hoa, như vậy mọi người gọi lên liền biết hai người là anh em, thật tốt.
Yến An Quân hăng hái, Thiệu Tuyên Đế đương nhiên không phản đối.
Vì vậy, xưng hô “Quỳnh Hoa Công Chúa” cứ thế chào đời, Quỳnh Hoa gọi lâu ngày, những người biết công chúa tên Như Hoa ngày càng ít, ngay cả Ngôn Sơn Nam cũng quên mình từng đặt một cái tên mỹ lệ động lòng người như thế.
Hội săn mùa thu, bởi trước kia Yến An Quân từng gặp chuyện ở bãi săn nên đến giờ Thiệu Tuyên Đế còn ác cảm và đau đớn với bãi săn, nên để Quân Hoa mang theo quần thần đi vây săn, đi cùng Quân Hoa còn có Công Chúa điện hạ vừa tròn mười lăm tuổi.
“Buổi săn hôm nay người săn được nhiều có trọng thưởng!”
“Vâng!” Quần thần đón ý nói hùa.
Quân Hoa lưu loát xoay người lên ngựa, tóc đen phấp phới.
Tô Văn Ca phía sau hắn cười khẽ, hoàng tử dần trưởng thành, tới hôm nay đã rất có phong thái của Hoàng Thượng. Hắn thúc ngựa đuổi theo, ánh mắt đảo qua Quỳnh Hoa Công Chúa bên cạnh, thấy dung nhan tương tự kia chỉ hơi ngừng rồi đánh ngựa rời khỏi.
Gió nặng nề phất qua vành tai hắn, tạo thành những âm thành vù vù.
— Dù tương tự thì vẫn là hai người.
Thiếu niên hăng hái phía trước quay đầu vẫy tay với hắn: “Tô Tướng Quân, mau tới đây… bên này có rất nhiều con mồi!” Lúc này Bánh Bao tuy vui vẻ ngoắc tay, trong đầu lại nghe hệ thống lải nhải nhiệm vụ gì đấy, chẳng phải đi săn một lần thôi sao… vì sao còn cần con mồi!!
Bánh Bao cảm thấy đầu mình sắp nứt thành hai nửa, hắn nở nụ cười vô hại vẫy tay với Tô Tướng Quân, thầm nghĩ có Tô Tướng Quân ở đây nhiệm vụ này sẽ hoàn thành rất nhanh. Hắn bắn cung không tốt, nhưng Tô Tướng Quân là gi gỉ gì gi cái gì cũng biết. Bánh Bao thầm cười trộm, hệ thống vẫn thua một bước rồi.
[Ngươi…]
“Hừ.” Bánh Bao kiêu ngạo hừ một tiếng, “Ngươi đâu có quy định không cho người khác giúp.”
[Ngươi… Ta đi đây, ngươi thắng…] Hệ thống quân yên lặng rơi lệ, vì sao nó cảm thấy tự do của mình đang bị người ta chậm rãi ςướק đoạt, rõ ràng nó mới là hệ thống được không? Người chơi không phải nên nghe lệnh nó làm việc sao? Oh no! Vì sao hắn lại giáo dục ra một tên nham hiểm thế này?!
Bánh Bao thắng hệ thống một phen, quất roi chạy xa. Mấy năm nay, hệ thống quân thắng ít thua nhiều, Bánh Bao đã quen rồi, miệng lưỡi lợi hại trước nay là sát chiêu của hắn, đối với chuyện này hệ thống quân cũng chậm rãi thành thói quen.
Bánh Trôi bị vứt bỏ nhìn bóng lưng ca ca nhà mình chạy xa, quét mắt nhìn thần tử bốn phía, bỗng nhìn tới một người nào đó hai mắt liền sáng ngời, vì vậy nở nụ cười càng vui vẻ hơn ca ca nhà mình thúc ngựa chạy qua.
Ngôn Sơ Nam liếc mắt nhìn thấy ý đồ của tiểu cô nương, mặt không đổi sắc quay sang một bên, chuẩn bị rời đi, không ngờ tiểu cô nương nhìn thì mảnh mai mà thuật cưỡi ngựa không tệ, hai ba bước đã ngăn trước mặt hắn.
Bánh Trôi mỉm cười: “Đại thúc, lại gặp mặt!”
Khóe mặt Ngôn Sơ Nam thầm giật giật.
“Đại thúc muốn săn con gì? Hay là ta giúp ngươi nhé?” Nghe Thiệu Tuyên Đế nói Ngôn Thừa Tướng dâng tấu còn dùng tự xưng “lão phu”, Bánh Trôi có điểm băn khoăn, nàng cảm thấy hình như mình thật sự đả kích Ngôn Thừa Tướng rồi.
“Không dám làm phiền Công Chúa điện hạ.” Ngôn Sơ Nam cung kính có lễ, Bánh Trôi nheo mắt hạnh, nhướng mày nói: “Thừa Tướng nhăn nhó cái gì, không cần bản công chúa giúp thì để bản công chúa xem tài bắn cung của ngươi thế nào đi.” Giúp còn không thèm? Bánh Trôi vừa nói vừa giận thật.
Trước nay nàng là người nói một không nói hai, vì vậy dứt lời liền đánh ngựa đi trước.
Ngôn Sơ Nam xoa chân mày rồi cũng tiến lên theo. Công Chúa điện hạ rốt cuộc vẫn mang tâm tính trẻ con, thật sự vô cùng bồng bột. “Đại thúc” như hắn quả là già rồi.
Từ đầu tới cuối, Ngôn Sơ Nam đều không rõ vì sao vị Quỳnh Hoa Công Chúa này luôn nhằm vào mình.
Trong rừng cành lá rậm rạp, vó ngựa đạp trên cành cây phát ra âm thanh rất nhỏ, Bánh Trôi cầm lấy cung tên treo trên lưng ngựa, tay chậm rãi rút ra một mũi tên màu bạc ngắm bắn, tên “vù” một tiếng xuyên qua tán cây tùng, bụi cây bắn ra một dòng máu. Phía sau có người chạy tới ôm con thỏ ra, chỉ thấy hai mắt thỏ bị cùng một mũi tên xuyên thủng, không hề làm hỏng bộ lông.
“Tài bắn cung của công chúa rất tốt.” Ngôn Sơ Nam theo phía sau, thấy thế không khỏi vỗ tay. Bất kể vị Công Chúa điện hạ này tính cách thế nào, chỉ riêng mũi tên này đã là rất thần kỳ. Ngôn Sơ Nam tuy chưa từng ra chiến trường nhưng ánh mắt thì rất tốt.
Bánh Trôi không kiêu ngạo, mấy thứ này từ sau khi học được nàng cảm thấy không đáng gì, chỉ coi như nghịch chơi thôi, lúc này thấy Ngôn Sơ Nam khen mình cũng có chút mới mẻ. Nàng nhường vị trí, phía trước là một mảnh đất trống, nhất định vẫn còn con mồi, Bánh Trôi giơ tay ý bảo: “Bản công chúa cũng muốn kiến thức tài bắn cung của Ngôn Thừa Tướng, Ngôn Thừa Tướng sẽ không dấu diếm đấy chứ?”
“Công Chúa có lệnh, thần nào dám không theo.” Ngôn Sơ Nam cũng lưu loát giơ cung ngắm bắn, tài bắn cung của hắn luyện từ nhỏ, khác với thiên phú của Bánh Trôi, hắn luyện thời gian càng dài động tác càng tiêu chuẩn, Bánh Trôi nhìn qua đã biết thực lực của hắn, không ngờ vị Ngôn Thừa Tướng nổi danh văn nghệ này còn là cao thủ bắn tên thâm tàng bất lộ?
Khi một tia sáng bạc hiện lên, bên cạnh cái cây vẩy máu, Bánh Trôi thúc ngựa tiến lên, không ngờ sau một đại thụ khác có một con mồi mắt đỏ như phát cuồng chạy ra, khiến con ngựa của Bánh Trôi giật mình giơ vó lên cao ba thước, Bánh Trôi mở to mắt, tay nắm chặt dây cương, thân thể nghiêng sang một bên.
Mà bên kia bãi săn chính là vách núi… Vách núi! Trong mắt Ngôn Sơ Nam hiện lên vẻ giật mình, không kịp nghĩ đã thả người nhảy lên khỏi lưng ngựa, kéo nàng vào trong lòng.
Thân thể hai người chợt lóe lên rồi biến mất khỏi bên cạnh vách núi.