???? Editor: Khắc Lạp Lạp
???? Beta: Hải Yến
-- TÔ HÀNG TRAO ĐỔI: Niềm vui làm cha (Hết) --
7 giờ rưỡi.
Thím Trương đem cơm sáng vừa chuẩn bị cẩn thận tới bệnh viện, dẫn bà đi chính là cái người ở biệt thự trông con giúp Tô Hàng, vật vã cả ngày, cuối cùng dứt khoát trải qua một đêm cực khổ ở đó – Lý Thanh Viễn.
"Mẹ ơi."
"Mẹ ơi."
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tả Tả và Hữu Hữu gấp gáp chạy vào, hôm qua cha đưa mẹ đi với vẻ mặt căng thẳng, cả ngày chẳng trở về, hai anh em đã cực kì sốt ruột, tuy chú Lý đã nói, mẹ chỉ là đi bệnh viện sinh em gái thôi, nhưng hai cậu nhóc một ngày một đêm không được nhìn thấy mẹ vẫn rất rất không yên tâm.
"Tả Tả, Hữu Hữu." Trầm Khê được nghỉ ngơi cả đêm, sắc mặt đã tốt hơn nhiều.
"Mẹ, mẹ sao rồi ạ?" Tả Tả nhăn mặt, lo lắng hỏi.
"Mẹ không sao hết, hai ngày nữa là có thể xuất viện rồi." Trầm Khê cười trả lời.
"Mẹ ơi, em con đâu ạ? Chú Lý với bác Trương đều nói em đã chui ra khỏi bụng mẹ rồi." Hữu Hữu ngây thơ hỏi.
"Em còn đang ở phòng sơ sinh, làm kiểm tra xong sẽ được đưa qua đây."
"Vậy lát nữa tụi con sẽ được gặp em ạ?" Hai mắt Hữu Hữu sáng lên.
"Đúng rồi." Trầm Khê đáp.
Thím Trương mang bữa sáng của cả nhà đến, đẩy bàn ăn đến trước mặt Trầm Khê: "Phu nhân, ăn chút gì đó trước đi."
"Vâng vâng, mẹ ăn một chút đi." Tả Tả và Hữu Hữu cũng không hỏi nữa, ngẩng mặt chờ mẹ ăn sáng.
"Vậy hai đứa ăn với mẹ nha." Thật ra Trầm Khê cũng không muốn ăn lắm, nhưng nhìn gương mặt trông mong của bọn nhóc, cô vẫn mỉm cười cầm đũa lên.
Thím Trương cười cười, đặt phần chuẩn bị cho Tô Hàng lên một góc bàn: "Tiên sinh, ngài cũng ăn chút đi."
"Được." Tô Hàng nãy giờ vẫn mãi chăm chú nhìn ba mẹ con loay hoay với ánh mắt chứa chan tình cảm, lúc này mới sực tỉnh.
"Vậy mọi người ăn đi, tôi đi xem con gái nuôi của tôi, lát nữa còn phải đi làm." Lý Thanh Viễn thấy mình không còn việc gì, định chào hỏi một cái rồi đi.
"Để tôi đưa cậu đi." Tô Hàng nghe Lý Thanh Viễn nói xong, buông đôi đũa vừa mới cầm xuống.
"Không cần đâu, tôi tự đi là được rồi, cậu ăn sáng trước đi." Lý Thanh Viễn từ chối.
Tô Hàng không nói gì, chỉ là đứng lên, lướt qua anh ta ra cửa trước, Lý Thanh Viễn bất đắc dĩ nhún nhún vai tạm biệt Tả Tả và Hữu Hữu, xoay người đi ra ngoài theo.
Trầm Khê nhìn về phía cửa phòng bệnh, nét mặt thoáng hiện lên chút do dự, rốt cuộc có nên nói với Tô Hàng là cô cũng có cùng ký ức giống hắn không đây?
Phòng dành cho trẻ sơ sinh.
Lý Thanh Viễn nhìn đứa bé trắng trẻo mũm mĩm bên trong, vui vẻ như đây thật sự là con của anh ta vậy: "Quả nhiên con gái vẫn xinh hơn, lúc Tả Tả với Hữu Hữu mới chào đời không được đẹp như này."
"Lúc Tả Tả và Hữu Hữu sinh ra cậu cũng tới?" Tô Hàng hỏi.
"Tất nhiên rồi, tôi còn được bế chúng trước cả cậu nữa kìa." Lý Thanh Viễn vẫn nhớ rõ, khi đó Trầm Khê sinh liên tục hai đứa, đau đến sắp ngất đi, ánh mắt Tô Hàng nhìn Tả Tả Hữu Hữu rất ghét bỏ, cho nên anh ta mới có thể ôm hai nhóc trước Tô Hàng.
"Cậu vừa nói là... Con gái nuôi?" Tô Hàng nhớ lúc sắp ra khỏi phòng bệnh, Lý Thanh Viễn hình như có nhắc tới chuyện con gái nuôi.
"Cậu đừng có đổi ý nha." Lý Thanh Viễn lập tức phát cáu, "Lúc trước tôi muốn làm cha nuôi của Tả Tả với Hữu Hữu, cậu khinh khỉnh bảo tôi tự sinh đi, con cái nói muốn sinh là sinh được hả. Bảy tháng trước, chị dâu đã chính miệng đồng ý để đứa bé này làm con gái nuôi của tôi rồi đấy, cậu không được đổi ý đâu."
"Không đổi ý." Tô Hàng nghiêm túc nói, "Cậu muốn làm cha nuôi, cho cậu làm cha nuôi của cả ba đứa luôn."
"Sao mà... Hào phóng thế?" Bạn tốt bỗng nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy làm Lý Thanh Viễn hoảng sợ.
"Thanh Viễn, cảm ơn cậu." Đây là lời Tô Hàng vẫn luôn muốn nói từ lúc nhìn thấy Lý Thanh Viễn. Bởi vì nếu không nhờ anh ta nói với Trầm Khê rằng hắn yêu thầm cô, Trầm Khê cũng sẽ không tiếp thu hắn nhanh như vậy, cũng sẽ không thể nào có được một giấc mơ mỹ mãn thế này.
"Sao tự dưng lại cảm ơn?" Lý Thanh Viễn mờ mịt chớp chớp mắt, hình như hôm nay anh ta có làm gì đâu. Chẳng lẽ hôm qua trông con giúp hắn, cho nên mới cảm ơn anh ta? Bình thường còn làm nhiều việc hơn cũng có thấy hắn khách khí đâu.
"Cảm ơn cậu." Giọng điệu Tô Hàng đầy cảm kích.
"Ái chà, tôi cũng có làm gì đâu mà, đừng... Đừng khách khí thế." Lý Thanh Viễn sợ đến nói lắp, "À... Ừm, tôi muốn đi làm, tôi... Mai tôi lại đến ha."
Tô Hàng trông theo Lý Thanh Viễn rời đi, quay đầu lại tiếp tục ngắm con gái, quả nhiên thoạt nhìn xinh hơn hôm qua một chút, thật hi vọng thời gian ở thế giới trong mơ có thể trôi nhanh hơn, để hắn có thể tận mắt nhìn con bé chào đời rồi lớn lên, trở nên ngoan ngoãn đáng yêu, ngọt ngào gọi hắn cha ơi cha ơi, sau đó đưa nó đi nhà trẻ, tiểu học, trung học, đại học, cuối cùng giao con bé cho một thằng nhóc thúi "đáng ghét."
"Tô tiên sinh, ngài tới đón bảo bảo ạ?" Y tá trông thấy Tô Hàng, tiến lại cười hỏi.
"Ý là đưa tới phòng bệnh hả?"
"Vâng, bảo bảo rất khỏe mạnh, đã có thể rời khỏi phòng sơ sinh rồi, tôi đang định đưa qua chỗ mọi người đây." Y tá trả lời.
"Tôi tự đẩy đi có được không?" Tô Hàng nhìn xe nôi trong tay cô y tá.
"Tất nhiên là được ạ." Y tá cười đáp.
Vì thế Tô Hàng đẩy chiếc xe nôi hồng nhạt, vẻ mặt say mê nhìn con nhóc mắt còn chưa mở hẳn, chỉ biết quơ tay quơ chân, chậm rì rì đi về phòng bệnh VIP.
Lúc Trầm Khê và Tả Tả Hữu Hữu nhìn thấy bé thì cũng rất ngạc nhiên vui mừng, Tả Tả Hữu Hữu tuy thường ngày lo lắng em gái xuất hiện sẽ khiến mình bị thất sủng, nhưng khi đã thật sự thấy em gái nhỏ nhỏ xinh xinh rồi thì hai cậu nhóc lại chẳng thể nào chán ghét nổi.
Ăn sáng xong, cha Trầm cùng mẹ Trầm đến bệnh viện, hai người gặp bé gái lại vờn quanh một buổi.
Trầm Khê cầm cơm trưa mẹ Trầm mang đến, nhìn Tô Hàng: "Anh dắt Tả Tả với Hữu Hữu ra ngoài ăn đi."
"Được." Tô Hàng gật đầu đồng ý, cúi xuống nhìn thoáng qua hai đứa nhóc chỉ mới cao được một đoạn, còn chưa bằng chân mình, cứng nhắc vươn tay.
Tả Tả và Hữu Hữu hơi chần chừ, quay đầu ngó Trầm Khê, cô gật gật đầu cổ vũ, Tả Tả và Hữu Hữu liếc nhìn nhau một cái rồi mới một trái một phải nắm lấy tay cha.
Cảm giác bàn tay nho nhỏ mềm mềm nằm gọn trong tay mình làm tim Tô Hàng run lên, niềm vui trong mắt sắp tràn ra ngoài, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Trầm Khê như phản xạ có điều kiện.
"Đi đi, ngoài đường đông người, anh nhớ nắm chặt tay tụi nhỏ, đừng để lạc nhau." Trầm Khê dặn dò.
"Ừm." Tô Hàng nghe lời siết chặt tay, gật đầu thật mạnh.
"Tả Tả Hữu Hữu muốn ăn gì thì cứ nói với cha nhé, để cha dẫn các con đi." Trầm Khê lại nhìn sang hai cậu bé, cười nói.
"Cái gì cũng được phải không ạ?" Trầm Hữu bên phải hỏi với đôi mắt sáng ngời.
"Cái gì cũng được." Trầm Khê nói đoạn, nhìn Tô Hàng dặn, "Con đòi ăn cái gì thì anh phải dẫn tụi nó đi ăn cái đấy nha."
"Ừm." Tô Hàng lại gật đầu thật mạnh.
"Đi đi." Trầm Khê vui mừng trông theo người nào đó đang cứng nhắc dắt tay hai đứa nhỏ rời khỏi phòng bệnh.
"Sao hôm nay Tô Hàng có vẻ quái quái thế nào ấy nhỉ?" Mẹ Trầm kỳ lạ hỏi, "Cảm giác nó rất câu nệ."
Trầm Khê cười cười không đáp, sao lại không câu nệ được, đối với Tô Hàng mà nói, đây là lần đầu tiên anh ấy có con, lại còn đủ cả nếp lẫn tẻ mà.
Tô Hàng lái xe đưa Tả Tả và Hữu Hữu đến trung tâm thương mại gần nhất, vừa xuống xe lập tức nắm thật chặt tay hai đứa nhóc, len lỏi trong dòng người tới cửa hàng đồ ăn nhanh. Bởi vì giá trị nhan sắc của ba cha con thật sự quá cao, dọc đường có rất rất nhiều người quay lại xem, còn có người cầm điện thoại chụp ảnh. Tô Hàng có chút bực bội, hắn ngồi xổm xuống bế cả hai đứa lên, bước nhanh đi đến nơi.
Tả Tả và Hữu Hữu một trái một phải khoác vai cha, vui vẻ không ngừng cười há há. Tô Hàng ngửi được mùi sữa nhàn nhạt trên người trẻ con, sự phiền muộn trong lòng rất nhanh đã tan biến mất tăm.
"Cha ơi, cha, hai phần khoai tây chiên nha."
"Cha, cha ơi, kem tươi nữa ạ."
"Cha, cha, con muốn ăn súp khoai tây."
"Cha, cha phải kêu nước trái cây nữa, nếu không sẽ ngán lắm."
Mua, mua, mua, Tô tổng giám đốc chỉ hận không thể mua cả cửa hàng người ta, bị con trai liên tục gọi cha suýt nữa tê liệt đại não.
"Cha cũng ăn nè." Hữu Hữu đút một cọng khoai tây.
"Cha, cái này ngọt lắm đó." Tả Tả đút một muỗng kem.
Tô Hàng ăn bên trái một miếng nuốt bên phải một ngụm, từ từ cũng thấy no, nhìn nét mặt vui vẻ của bọn nhỏ, không nhịn được cười nói: "Hồi bé mẹ các con cũng rất thích ăn mấy thứ này."
"Thật á?" Hai tên nhóc tỏ vẻ không tin.
"Thật mà." Tô Hàng không khỏi nhớ tới, vào một buổi sáng rất lâu trước kia, hắn đã từng dẫn bé Trầm Khê đi ăn sáng.
Cơm trưa xong, hai tên nhóc lại đòi đến trung tâm thương mại mua đồ chơi, Tô Hàng tất nhiên là không từ chối, hắn dắt tụi nhỏ tìm một cửa hàng đồ chơi, để chúng vào trong tùy thích chọn lựa. Không ngờ rằng, chỉ chốc lát sau, hai cậu bé đứa thì ôm một con 乃úp bê, đứa lại cầm một cái kẹp tóc vương miện xinh xắn.
"Đây là..." Tô Hàng lập tức kinh ngạc.
"Cha, đây là mua cho em gái, cha nghĩ em có thích không ạ?" Tả Tả hỏi.
"Cha, cái này để tụi con trả tiền cho, tiền mừng tuổi của con với anh là cha mẹ giữ đúng không ạ? Cha cứ trừ vào đó là được rồi." Hữu Hữu nói.
Trái tim Tô Hàng mềm nhũn, hắn ngồi xổm xuống hỏi: "Hai đứa... Rất thích em gái hả?"
Hai anh em liếc nhau một cái, Tả Tả trả lời trước: "Cha, xin lỗi, lúc trước tụi con không nên nói ghét em."
"Đúng thế, tụi con sẽ không bao giờ ghét em, sau này tụi con sẽ bảo vệ em, cha đừng đưa em đi đâu mà." Hữu Hữu nói vài câu, bỗng nhiên bắt đầu buồn bã.
"Đưa đi?" Tô Hàng nghi hoặc hỏi.
"Tối qua chú Lý nói với tụi con, em gái mà trưởng thành, thì sẽ là của nhà người ta." Hữu Hữu đáp.
"Chú Lý nói sẽ có một người đàn ông cường tráng dẫn em ra khỏi nhà." Tả Tả hỏi, "Con sẽ ăn nhiều cơm hơn, sẽ chăm chỉ học hành, có phải chỉ cần con mạnh mẽ lên rồi, thì sẽ không ai có thể bắt em đi đúng không ạ?"
"Con cũng vậy, con sẽ ngoan ngoãn ăn cơm để lớn nhanh bảo vệ em." Hữu Hữu nói.
Tô Hàng vươn tay, kéo hai đứa nhỏ vào lòng mình, giọng nghẹn ngào: "Được, chúng ta cùng nhau bảo vệ em nhé."
"Cha ơi, sau này tụi con sẽ không tranh giành với em." Tả Tả hứa hẹn.
"Có đồ ăn ngon cũng cho em." Hữu Hữu cũng hiểu chuyện gật đầu.
"Ngoan quá." Tô Hàng không nhịn được hôn lên mặt mỗi đứa một cái.
Tả Tả và Hữu Hữu có chút xấu hổ bụm mặt, một lát sau, cả hai cùng lúc nhào qua, một trái một phải trả lại một cái hôn, trái tim Tô Hàng lập tức tan thành nước.
Lúc ăn cơm chiều, cha Trầm mẹ Trầm dẫn Tả Tả và Hữu Hữu về, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tô Hàng với Trầm Khê. Tô Hàng đời trước không nói nhiều, hai người phần lớn thời gian đều yên lặng, nhưng gần như chỉ cần Trầm Khê có yêu cầu gì, hắn đều có thể phát hiện ngay.
Trầm Khê cố gắng liên tục phá vỡ sự yên lặng, bởi vì cô biết, hình thức như vậy sẽ khiến Tô Hàng có cảm giác an toàn. Chỉ là trời càng ngày càng tối, Trầm Khê nhìn đôi mắt đã buồn ngủ đến hiện đầy tơ máu của người kia, không thể không nói: "Nếu mệt thì ngủ đi."
Tô Hàng lắc lắc đầu.
"Anh đã hai ngày một đêm không chợp mắt rồi." Cảm xúc lại thay đổi rất nhanh, thân thể nào mà chịu nổi.
"Anh không buồn ngủ." Tô Hàng bướng bỉnh nói, "Em ngủ trước đi."
"..." Trầm Khê nhìn gương mặt tiều tụy của nam nhân, có chút tức giận trách, "Rõ ràng anh đã buồn ngủ thế này rồi, tại sao không chịu ngủ?"
"..." Tô Hàng thấy Trầm Khê nổi giận, môi mấp máy vài cái, tay căng thẳng nắm chặt quyển tạp chí đã đọc được một nửa, rối rắm trả lời, "Anh sợ... Anh sợ ngủ rồi sẽ tỉnh mộng..."
Tim Trầm Khê khẽ thắt lại.
"Tả Tả và Hữu Hữu, con gái, còn cả em như vậy..." Một Trầm Khê hạnh phúc như vậy, "Đều sẽ tan biến."
"Anh..." Mũi Trầm Khê cay cay, cô hơi khựng lại, sau đó hỏi, "Nếu anh sợ tụi em tan biến, vậy sao lại còn muốn ly hôn với em?"
"Bởi vì... Hiện thực hoàn toàn trái ngược với cảnh trong mơ." Tô Hàng cười khổ, "Em ở hiện thực, ngày nào cũng rất không vui."
"Em ở hiện thực, không muốn có con, trên tủ đầu giường lúc nào cũng có Tђยốς tгáภђ tђคเ. Em ở hiện thực không muốn về nhà, cho dù anh tăng ca đến khuya mới về, trên bàn vẫn còn bữa tối chưa từng động qua. Em ở hiện thực, chỉ cần anh vừa vắng nhà, liền sẽ về nhà mẹ ruột, anh biết đó là những lúc em thả lỏng nhất..."
"Cho nên anh mới thường xuyên đi công tác?" Trầm Khê hỏi.
"..." Tô Hàng cúi đầu, lặng thinh.
"Anh..." Trầm Khê tức đến muốn mắng người, chỉ là vừa cử động liền đau đến ngã ra.
"Em không sao chứ?" Tô Hàng lo lắng thò qua.
"Anh không nghĩ tới chuyện, cảnh trong mơ cũng có khả năng trở thành hiện thực ư?" Trầm Khê nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của nam nhân, cuối cùng vẫn mềm lòng nói.
Hắn muốn chứ, muốn hơn bất kì ai khác, nhưng hi vọng bao nhiêu thì tuyệt vọng bấy nhiêu.
"Sao anh không chịu cố gắng một lần giống như mình trong mơ, đi nói với em ở hiện thực, rằng anh để ý em nhiều đến nhường nào?"
"Nhưng mà em ở hiện thực, không hề thích anh." Tô Hàng cười khổ.
"Em thích anh." Trầm Khê nghiêm túc nói.
Tô tổng giám đốc bất ngờ được tỏ tình hoàn toàn ngẩn ngơ, trong mắt đầy sự không tin nổi.
"Em thích anh mà, anh cẩn thận nghĩ lại xem, thật ra nếu em muốn ly hôn với anh, trong thời gian năm năm có rất nhiều cơ hội, nhưng em cũng chưa từng đề nghị đúng không?"
"Nhưng mà... Em cũng không nguyện ý ở bên anh." Tô Hàng ngây ngốc nói.
"Đó là vì em cứ tưởng rằng anh không thích em." Trầm Khê lấy ra một nhân vật hư cấu – hình mẫu người đàn ông trong mộng lúc trước của mình, phân tích cho Tô Hàng nghe nỗi lòng của bản thân đời trước, "Người bên ngoài đều nói anh yêu thầm một cô gái khác, em kiêu ngạo như vậy, nếu em biết chồng của em lại thích người khác thì sao có thể vui nổi, em càng để ý đến anh càng khó chấp nhận được."
"Anh lúc nào cũng đi công tác, em cho rằng anh cũng hoàn toàn không thích cái gia đình này, nên em cũng không muốn thích. Em là một người phụ nữ, em có sự kiêu ngạo có cái rụt rè của mình, em có thể chịu đựng việc chồng mình không thích mình, nhưng lại không đủ dũng khí để chủ động theo đuổi một Tô Hàng như vậy. Ám chỉ lớn nhất của em là không đề nghị ly hôn với anh, sao anh lại không nhìn ra chứ?"
"Anh... Không có yêu thầm..."
"Vậy anh nói với em đi chứ." Trầm Khê càng nói càng buồn, cảm giác như quay về đời trước, "Anh phải đi nói với em, nói với em rằng anh không thích người khác, nói với em rằng người anh yêu thầm chính là em, nói với em rằng anh thích em nhiều thế nào, phải nói cho em biết chứ."
"Anh... Nếu anh nói với em, thì sẽ có cơ hội sao?" Tô Hàng ôm mong đợi hỏi, "Sẽ giống như nơi này sao? Sẽ có Tả Tả Hữu Hữu và con gái sao?"
"Nếu đây chỉ là một giấc mơ, anh không thể mãi mãi không tỉnh giấc." Trầm Khê nói, "Tô Hàng, tại sao anh không chịu tiến một bước về phía trước, anh đã có thể chọn ly hôn, vậy sao không thể bước lên trước một bước?"
Đúng vậy, kết quả tồi tệ nhất chẳng qua cũng chỉ là ly hôn mà thôi, nhưng nếu dũng cảm tiến lên, có lẽ cảnh trong mơ này có thể trở thành hiện thực, sự dụ hoặc này vô cùng hấp dẫn.
"Anh... Anh muốn thử một lần." Giọng Tô Hàng run run.
Trầm Khê vui mừng gật đầu.
Tô Hàng ϲởí áօ ngoài, lên giường nằm cùng Trầm Khê, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, mơ mơ màng màng, hắn thật sự rất mệt: "Anh buồn ngủ quá."
"Ngủ đi." Trầm Khê khẽ an ủi.
"Nếu tỉnh dậy rồi, vẫn có thể được thấy em cười thì thật tốt." Tô Hàng thì thầm.
"Vậy anh nói mấy lời làm em vui đi."
"Em... Muốn nghe anh nói gì?"
"Nói anh thích em."
Trầm Khê cảm giác được hắn ổn định hô hấp, thở ra một hơi thật dài, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
"Anh thích em..." Nam nhân thủ thỉ một tiếng rồi chìm vào giấc ngủ say, hoàn toàn thoát ra khỏi "cảnh trong mơ".
Editor có lời muốn nói: Đừng gấp, còn một chương nữa...