Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy - Chương 29

Tác giả: Hạ Tuyết Duyên

Một tuần cứ thế vô tình thấm thoát trôi đi, rất nhanh lại đến ngày lễ kỉ niệm của trường.
Chỉ có Hạ Nặc Kỳ là không tham gia biểu diễn trong một tiết mục nào, cũng không phải giúp một bạn học nào, nên thảnh thơi ngồi một mình. Còn người bạn tốt Tiểu Do lại gánh trên mình bao việc, bận đến nỗi không thèm để tâm đến cô nữa.
Đã từng hi vọng người hại cô trở nên mất hồn mất vía thế này đến tìm cô, nhưng, thời gian cứ từng ngày trôi qua, người đó vẫn mãi không xuất hiện.
Vẫn chưa hết hi vọng sao? Cô đã hoàn toàn từ bỏ, hoàn toàn tỉnh ngộ, hoàn toàn hiểu rõ rồi.
Bây giờ, cô đã không còn ôm chút hi vọng nào nữa, cứ đúng giờ đến trường, rồi tan trường. Nhưng, trái tim cô trống rỗng, giống như một linh hồn cô độc không có suy nghĩ, không có tim có phổi ngây ngây ngô ngô mà sống.
Đối với cô mà nói, đến trường tan trường, vào học tan học chả có gì khác biệt, bất kì lúc nào đầu óc cô cũng như ở trên mây, đôi mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ gì nữa, nhưng đôi mắt ấy ngập tràn sự đau khổ giống như nước biển đủ để khiến người ta bị nhấn chìm.
Bây giờ, cô cũng nói cười cùng các bạn học, thậm chí còn cười to như nắc nẻ cùng với Tiểu Do. Nhưng Tiểu Do lại nói với cô: “Nặc Kỳ, nếu như cậu không muốn cười, thì cũng đừng tự ép bản thân mình, nhìn vẻ mặt ủ rũ buồn bã của cậu, tớ thật sự rất buồn….”
Sau đó, nước mắt cứ thế từng giọt từng giọt lăn theo má của cô rơi xuống.
Mặt trời mọc mặt trời lặn, vật đổi sao dời. Rất nhanh, một tuần trôi qua, rất nhanh, lại một tuần nữa trôi qua…
Thấm thoát, một tháng đã trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Hạ Nặc Kỳ đã cố gắng thử tìm một việc gì đó có hứng thú để làm mong có thể phân tán suy nghĩ của mình. Rất nhanh, cô đã tìm được một việc… cho những con chó hoang ăn.
Chỉ là không ngờ có một ngày, cô đi nhầm vào một đám chó dại, ở trong tình huống này, chỉ có thể tìm một nơi để ẩn nấp một lát, thế mới là mưu trí.
Nhìn đám chó dại đang đuổi theo ở phía sau, Hạ Nặc Kỳ nhanh chóng nhảy vọt lên, khéo léo trèo qua cái lan can đang chắn ở trước mắt.
Lúc đầu cứ nghĩ tất cả đều hoàn hảo như là một vận động viên thể thao quốc tế vậy, nhưng lại do một lần nữa đứng không vững, cả người cô như một quả bom to nặng, bị mất thăng bằng… sợ rằng khó tránh khỏi việc ngã vào một con chó, nhưng chân phải của cô như giẫm phải thứ gì đó, tiếp theo, cả người cô bổ nhào ngã vào một vòng tay ấm áp như gió mùa xuân!
“Hình như lúc nào em rơi vào hoàn cảnh thê thảm nhất thì anh lại gặp em!”
Giọng nói bất cần đời vang lên bên tai cô. Lòng cô chợt cảm động, nhưng ngay sau đó thì lại hết hi vọng.
“Là anh?” giọng nói của cô tỏ rõ sự thất vọng, “Mục Dã Tình Xuyên, sao anh lại ở đây?”
“Đương nhiên là đến để tìm em rồi, ai ngờ trên đường lại gặp một truyện thú vị như vậy.” Sau khi Mục Dã Tình Xuyên giữ chắc Hạ Nặc Kỳ, anh đi nhanh đến trước đầu xe của mình, leo lên xe, tăng tốc rồ ga, đâm thẳng về phía đám chó hoang.
Lũ chó hoang thấy như vậy, sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, chạy tán loạn ra xung quanh.
Cô đứng ngây người nhìn Mục Dã Tình Xuyên đang quay lại, rồi hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì?”
Giọng nói của cô như được thốt ra từ một linh hồn đã ૮ɦếƭ, khuôn mặt cô tiều tụy hốc hác như mấy ngày rồi không ngủ.
Mục Dã Tình Xuyên mỉm cười xoa đầu cô, làm rối mái tóc ngắn vốn dĩ đã không được gọn gàng cho lắm, trong đôi mắt hoa đào của anh thoáng buồn.
“Xem ra cái đồ ngốc này thất tình rồi.” Anh nói tiếp, chế giễu thổi vào mặt cô một cái, “Lúc đầu anh cũng chả ưa gì bọn em, bây giờ thì vui rồi.”
“Nếu như anh đến đây chỉ để nói với em những điều này, anh nói xong rồi, thì có thể đi.” Hạ Nặc Kỳ cố mỉm cười mạnh mẽ, nhưng những giọt nước mắt cứ đua nhau trào ra, chảy theo má rơi xuống mặt đất.
Mục Dã Tình Xuyên ngừng lại một chút, giọng của anh khẽ thở dài, “Tại sao vậy? Từ trước đến nay anh chưa từng gặp một đôi tình nhân như hai ngươi, mặc dù yêu nhau như vậy, nhớ nhau như vậy, tại sao không nói rõ với nhau chứ…”
Nói đến đây, anh dừng lại một lát, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ của anh ánh lên óng ánh, anh mỉm cười: “Anh thấy cái tên ngu ngốc đó đang tự dằn vặt mình, còn em thì lại ở đây ngu ngốc đợi hắn ta, anh cảm thấy thật không chịu đựng nổi… Bây giờ nhìn bộ dạng em như này, anh muốn làm một người tốt, kết duyên cho hai người…”
Hạ Nặc Kỳ sửng sốt.
Ngẩng đầu lên, khuôn mặt thấm đẫm nước mắt, cô quên cả việc lau nó đi, chỉ thẫn thờ dán mắt vào Mục Dã Tình Xuyên: “Anh…vừa nói gì?”
“Anh ấy à?” Mục Dã Tình Xuyên trông vô cùng đẹp trai chỉ vào mũi mình, “Là đến để bảo em rằng, lúc Lam Tịnh Vũ đưa con dê đến cho anh đã hỏi về em, nhưng anh không nói cho cậu ta, ai bảo cậu ta ςướק mất người con gái anh thích chứ! Nhìn dáng vẻ đau khổ của của cậu ta…”
Mục Dã Tình Xuyên còn nói gì đó, nhưng Hạ Nặc Kỳ hoàn toàn không nghe thấy gì được nữa, cô vội vã nắm lấy cổ áo của anh: “Những gì anh nói là thật chứ?”
Mục Dã Tình Xuyên gật đầu: “Đương nhiên là thật.”
“Vậy, bây giờ Lam Tịnh Vũ ở đâu?”
“Sân bay, hôm nay, anh nghe nói cậu ta phải cùng cái cô gái tên là Y Vân Phi gì đó đáp máy bay ra nước ngoài.”
04
Lúc Hạ Nặc Kỳ bước vào sân bay, bầu trời tràn ngập những đám mây xám xịt vần vũ mờ ảo.
Trong căn phòng lớn vô cùng ồn ào, người chia tay, người đoàn tụ, xung quanh ngập tràn tiếng cười vui vẻ và cả những giọt nước mắt.
Rất nhanh, Hạ Nặc Kỳ liền phát hiện ra cặp tình nhân có ngoại hình rất cuốn hút.
“Nặc?”
Vân Phi vô tình liếc nhìn cô một cái, cuối cùng cũng phát hiện ra sự có mặt của Hạ Nặc Kỳ, vì thế, Hạ Nặc Kỳ đành cố lấy hết tinh thần bước lên phía trước.
“Hôm nay hai người bay à?” Trên gương mặt của Hạ Nặc Kỳ nở nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt không dám nhìn vào Lam Tịnh Vũ, “Chúc hai người lên đường may mắn.”
“Cậu không biết sao? Vũ không nói với cậu là chúng tớ…” Vân Phi có chút ngạc nhiên hỏi Hạ Nặc Kỳ, cô chưa nói hết câu, thì bị Lam Tịnh Vũ chen vào.
“Đúng thế, 45 phút nữa, máy bay của bọn anh cất cánh rồi.” Lam Tịnh Vũ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hốc hác của Hạ Nặc Kỳ, mắt anh ánh lên sự đau khổ, “Cảm ơn em đã đến tiễn bọn anh.”
“Ừ.” Hạ Nặc Kỳ cúi thấp đầu khẽ thốt lên một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Ba người im lặng đứng trong phòng chờ của sân bay, đối lập hoàn toàn với không khí náo nhiệt xung quanh.
Rất lâu sau, Hạ Nặc Kỳ lấy hết dũng khí nhìn về phía Lam Tịnh Vũ: “Đúng rồi, lần trước anh vẫn chưa kể hết câu chuyện Mĩ Nhân Ngư đó… trước lúc anh đi, có thể kể nốt câu chuyện đó được không?”
Hạ Nặc Kỳ tội nghiệp nhìn chằm chằm vào Lam Tịnh Vũ, ánh mắt đầy sự mong đợi.
Ánh mắt Lam Tịnh Vũ ẩn chứa sự nối tiếc, anh quay lại lạnh nhạt nói: “Tiểu Mĩ Nhân Ngư thích nghe nhất những câu chuyện liên quan đến thế giới con người trên mặt đất, bà ngoại của cô ấy đem tất cả những hiểu biết của mình về tàu thuyền, thành phố, loài người và các loại động vật khác kể cho cô ấy nghe…” Giọng nói hiền từ chậm rãi kể tiếp, “Đặc biệt có một việc khiến Tiểu Mĩ Nhân Ngư vô cùng thích đó là, bà ngoại đã đồng ý với cô ấy, đợi đến lúc cô ấy 15 tuổi, sẽ cho phép cô ấy bơi lên mặt biển để nhìn rừng cây và thành phố trên đất liền…”
Vân Phi nhìn Lam Tịnh Vũ, sau đó lại nhìn Hạ Nặc Kỳ, nín thinh đứng ở một bên. Hạ Nặc Kỳ lặng lẽ nhìn Lam Tịnh Vũ, như muốn khắc ghi lại hình ảnh của anh ở trong đầu, nghe rất chăm chú, cẩn thận, sợ rằng sẽ bỏ sót chi tiết nào dù là nhỏ nhất.
Mặc dù Hạ Nặc Kỳ được nghe giọng nói của anh, thậm chí là có thể nghe thấy tiếng anh thở, nhưng trái tim cô vẫn còn rất đau đớn. Suy cho cùng, anh ấy vẫn thuộc về Vân Phi…
Trong không trung, chỉ vang lên giọng nói lạnh nhạt của anh: “Sau đó trở đi, không biết là qua bao nhiêu đêm, Tiểu Mĩ Nhân Ngư đứng ở bên cạnh chiếc cửa sổ đang mở, xuyên qua làn nước biển sâu xanh thẳm nhìn ngóng lên trên, nhìn những con cá đang quẩy chiếc đuôi của mình. Cô còn nhìn thấy mặt trăng tròn vằng vặc và những vì sao lấp lánh, tuy chúng chỉ phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, nhưng khi xuyên qua nước biển, trông chúng to hơn rất nhiều so với loài người nhìn thấy… ngày tháng cứ thế mà trôi đi, cho đến một ngày kia cô có thể bơi lên mặt nước biển…”
“Đừng kể nữa.” Hạ Nặc Kỳ nói, “Em không muốn nghe đoạn sau khi cô ấy gặp hoàng tử, một cuộc gặp gỡ như vậy thà rằng từ trước đến giờ không gặp còn hơn, cũng sẽ không phải đau khổ.”
Một cảm giác đau đớn như những dòng nước đang từ từ chảy dưới mặt băng, âm ỉ luẩn quẩn trong lòng cô.
“Em không phải là Tiểu Mĩ Nhân Ngư, sao em lại biết là đau khổ? Có lẽ sau khi gặp hoàng tử mà cô ấy yêu, cô ấy tự nguyện biến thành những bọt sóng trong biển lớn, anh cũng không muốn để câu chuyện kết thúc như vậy.” Ánh mắt Lam Tịnh Vũ như ngọn đuốc nhìn chằm chằm vào cô, “Nếu cuộc sống chưa từng xảy ra tất cả những điều đó, thì càng khiến cho người ta thêm đau khổ.”
“Lam…” Nước mắt từ từ lăn trên má Hạ Nặc Kỳ. Cô khẽ thở nhè nhẹ, cố gắng để mỉm cười, nhưng nước mắt cứ thế trào ra.
Thấy tình cảnh đó, Vân Phi lặng lẽ bỏ đi, để cho Lam Tịnh Vũ và Hạ Nặc Kỳ có không gian riêng.
Ánh mắt Lam Tịnh Vũ trở nên yếu đuối, anh điềm tĩnh kể tiếp: “Người mà mình cần gặp thì cuối cùng cũng sẽ gặp được, người mà mình yêu thì dù có chạy cũng không thoát khỏi được duyên kiếp của tình yêu, Tiểu Mĩ Nhân Ngư lần đầu tiên bơi lên trên mặt biển đã gặp chàng hoàng tử định mệnh của mình…”
“Đừng kể nữa, em không muốn nghe…” Hạ Nặc Kỳ nghẹn ngào, khẽ ngắt lời anh.
Lam Tịnh Vũ trầm ngâm một lát, rồi tiếp tục nói: “Chàng hoàng tử trẻ tuổi đó rất khôi ngô tuấn tú! Khi nghe tiếng nhạc dần dần tan biến đi trong màn đêm rực rỡ ánh đèn, hoàng tử và các thủy thủ thân thiết nắm lấy tay nhau, cười nói vui vẻ. Đêm đã rất khuya, nhưng Tiểu Mĩ Nhân Ngư không nỡ rời ánh mắt của mình khỏi chiếc thuyền lớn và vị hoàng tử sang trọng…”
Hạ Nặc Kỳ lẳng lặng nhìn anh, rồi đột nhiên bật cười.
“Nhưng đúng vào lúc đó, từ đáy biển sâu nổi lên những âm thanh ầm ầm. Từng đợt sóng từ phía chân trời ào đến, những đám mây đen kịt phủ kín bầu trời, những tia chớp sáng chói lóe lên ở phía đằng xa! Đám thủy thủ vội vàng kéo buồm xuống, con thuyền bắt đầu lắc lư trên mặt biển đang sắp nổi bão chạy nhanh về phía trước.
Hạ Nặc Kỳ chăm chú nhìn thẳng vào mắt Lam Tịnh Vũ, Lam Tịnh Vũ tiếp tục kể tiếp: “Hoàng tử bị sóng lớn nhấn chìm vào trong biển, Tiểu Mĩ Nhân Ngư cứu lấy anh, sau đó cho anh ấy uống một loại thuốc rất thần kì, hai chân của hoàng tử lập tức biến thành đuôi cá. Sau khi cơn sóng lớn đi qua, hoàng tử tỉnh lại, anh ấy vô cùng cảm động trước tất cả những gì Tiểu Mĩ Nhân Ngư đã làm cho mình, vì từ rất lâu anh ấy đã rất muốn sống dưới đại dương mênh ௱ôЛƓ, vì thế, Tiểu Mĩ Nhân Ngư và Hoàng tử cùng nhau quẫy chiếc đuôi cá đẹp đẽ của mình bơi xuống dưới đáy biển sâu, đi đến cuộc sống hạnh phúc mà chỉ thuộc về hai người…”
“Một cái kết rất đẹp.” Sau khi anh kể xong, Hạ Nặc Kỳ mỉm cười mãn nguyện, “Nếu như cuộc sống thực tế không có gì là hoàn mĩ, thì ít nhất hãy để cho câu chuyện thiếu nhi được hoàn mĩ.”
Lam Tịnh Vũ lặng lẽ nhìn cô, sau đó, đưa tay ra nhẹ nhàng giúp cô lau đi những giọt nước mắt chưa được lau hết còn vương trên khóe mắt: “Đây là câu chuyện đồng thoại chỉ dành riêng cho mình em, chứ không dựa theo nguyên bản.”
Cô sụt sịt khóc đến nỗi mũi cô đỏ ửng lên, Hạ Nặc Kỳ nhìn anh: “Truyện đồng thoại? Cuộc sống thực tế có giống như trong truyện đồng thoại không?”
“Anh nghĩ là có.” Lam Tịnh Vũ gật đầu, đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên: “Nhất định sẽ có, chỉ cần em dùng trái tim mình để nghĩ, thì truyện đồng thoại đẹp như giấc mộng này sẽ xuất hiện ngay bên cạnh em.”
Sắc mặt Hạ Nặc Kỳ bỗng trở nên bình thản lạ thường: “Lam tin vào truyện đồng thoại, có phải là vì những câu chuyện đồng thoại đều kết thúc rất có hậu không? Dù là không có hậu nhưng ít nhất cũng không cảm thấy nuối tiếc?”
Mặt Hạ Nặc Kỳ trở nên nhợt nhạt, ánh mắt cô khẽ đượm buồn: “Mặc dù, cuối cùng Tiểu Mĩ Nhân Ngư không được ở bên cạnh hoàng tử, dù những gì mà cô ấy làm cho anh ấy, đều biến thành những bọt nước, nhưng tình yêu đó vẫn luôn vĩnh hằng, giống như tình yêu của Vân Phi dành cho anh, và tình yêu của anh dành cho Vân Phi.”
Nói xong, cô yên bình cười như công chúa ngủ say trong câu chuyện đồng thoại.
“Nếu như, em nói là nếu như, em và Vân Phi cùng một lúc gặp anh, anh có yêu em như bây giờ đang yêu Vân Phi không?”
Lam Tịnh Vũ lặng im nhìn cô, không trả lời.
Nụ cười trên môi Hạ Nặc Kỳ dần dần trở nên méo xệch đau đớn: “Chắc rằng sẽ không như vậy, có đúng không?”
Lam Tịnh Vũ vẫn im lặng.
Lúc này, Vân Phi từ từ đi đến: “Đến giờ rồi, phải lên máy bay thôi.”
Nói xong, Vân Phi ôm lấy Hạ Nặc Kỳ: “Nặc, cảm ơn cậu. Tớ sẽ nhớ cậu lắm đấy, chúc cậu hạnh phúc.”
Hạ Nặc Kỳ ôm chặt lấy Vân Phi, thút thít nói: “Vân Phi, tớ cũng sẽ rất nhớ cậu. Cậu là cô gái hiền hậu nhất trên thế giới này, nhất định sẽ rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn tớ.”
“Thôi, chúng ta đi đi.” Lam Tịnh Vũ dịu dàng nhìn Vân Phi, không nói lời từ biệt với Hạ Nặc Kỳ, kéo thẳng Vân Phi ra chỗ cửa lên máy bay.
Hạ Nặc Kỳ lặng lẽ đứng đó, nhìn Lam Tịnh Vũ đi vào cửa lên máy bay, cho đến khi mất dạng, cô mới quay người đi ra cửa.
Ra khỏi phòng chờ ở sân bay, đứng ở cửa, Hạ Nặc Kỳ cố bịt chặt lấy miệng không để mình khóc nấc lên, Nhưng, trái tim cô đau quá, rất đau!
Cái anh chàng mang ánh sáng màu xanh của đại dương kia đi rồi, sau này sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa… Vậy, cô phải làm thế nào?
“Em, có phải vì anh mà khóc không?”
Bên tai cô vang lên giọng nói quen thuộc, cùng lúc đó, một bó hoa nhỏ trắng tinh khiết hiện ra ngay trước mắt cô. Mùi hương của hoa thật thanh nhã.
Cô cảm thấy đột nhiên mình như ngừng thở, cô không dám quay đầu lại, sợ đây chỉ là ảo giác, khe khẽ nói: “Là anh sao? Anh không đi sao?”
“Là anh.”
Cô vội vàng quay người lại, đúng là nhìn thấy Lam Tịnh Vũ lặng lẽ đứng ở sau lưng cô, đang mỉm cười nhìn cô chăm chú, nụ cười đó long lanh như cầu vồng sau cơn mưa.
“Sao anh lại không đi?” Hạ Nặc Kỳ kinh ngạc nhìn Lam Tịnh Vũ, rồi lại nhìn bó hoa trong tay anh, sau đó, cẩn thận dùng ngón tay chạm nhẹ vào cánh hoa, hỏi anh: “Sao anh lại tặng em?”
Lam Tịnh Vũ đặt bó hoa vào trước mũi ngửi: “Nghe nói những loài hoa có hương thơm thoang thoảng, đem tặng cho người bị tổn thương, sẽ không khiến người đó khóc nữa.”
Hạ Nặc Kỳ sửng sốt, nghi hoặc nhìn những chiếc lá xanh thẫm rồi lại nhìn sang những cánh hoa màu trắng tinh khiết, cuối cùng nhìn vào trong mắt Lam Tịnh Vũ.
Cô mím chặt môi, cho đến khi môi hằn lên một vệt mờ mờ, đối lập hẳn với bờ môi mềm mềm màu hồng phấn của cô.
“Rút cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Vân Phi thì sao, cô ấy cũng không đi à?”
“Cô ấy đã lên máy bay rồi, còn anh đến tiễn người em gái tốt Vân Phi của anh lên máy bay. Sau này cô ấy sẽ rời xa anh, ra nước ngoài sống rồi, nghĩ đến việc này anh thực sự có chút không yên tâm. Nhưng, có một cô gái ngốc còn khiến anh không yên tâm hơn.”
Giọng nói mềm mại như cánh hoa hồng đó, nhẹ nhàng bay lọt vào trong tai cô. Đôi hàng mi cô khẽ run run, nhưng lại không dám hét lên vì sung sướng, cô vẫn lo sợ rằng mọi thứ đẹp đẽ trước mắt chỉ là ảo tưởng.
Giọng nói đó tiếp tục vang lên: “Cô gái ngốc nghếch đó thật là đáng ghét, tự nhiên lại bước vào cuộc sống của anh, sau đó, lại cứ thế mà biến mất khỏi thế giới của anh, không nói rõ nguyên nhân, cũng không từ biệt, cũng đừng hi vọng đến chuyện cô ấy sẽ đến gặp anh… Nếu như em gặp phải một cô gái như vậy, em sẽ làm thế nào?”
Đúng rồi! Lần này không phải là giả.
Hạ Nặc Kỳ hết khóc lại cười: “Lam, em nói cho anh biết làm thế nào nhé, hãy giam cầm cô ấy cả đời, đừng để cho cô ấy biến mất khỏi tầm mắt của anh!”
Lam Tịnh Vũ cười, nụ cười anh mềm mại như nước: “Xem ra, em không còn bị tổn thương nữa rồi, vậy chắc không cần bó hoa này nữa đâu nhỉ?”
“Ai bảo vậy.” Hạ Nặc Kỳ lại đưa bó hoa trong tay lên mũi, ngửi ngửi, sau đó nhìn Lam Tịnh Vũ, bất giác nắm chặt tay lại, cảm thấy lòng thật ấm áp.
Cô cười vui vẻ, bất chợt cảm thấy đầu không đau nữa, tay chân cũng không bủn rủn nữa: “Nghe nói, chỉ khi thích một người, mới tặng hoa cho cô ấy…”
“Vậy anh có nên tặng cho Vân Phi không?” Lam Tịnh Vũ chân thành nhìn Hạ Nặc Kỳ.
“Ý của anh là gì vậy?”
“Anh thích Vân Phi, cả đời này vẫn thích cô ấy, nhưng không giống như cảm giác thích em.” Lam Tịnh Vũ vẫn bình thản nói tiếp, khuôn mặt vô cùng thanh tú của anh thật hiền hòa, “Xa cách em một thời gian, anh đột nhiên phát hiện ra đối với Vân Phi anh chỉ có cảm giác muốn yêu thương, muốn chở che, còn với em, lại đứng ở góc độ của một người con trai, đơn giản thích một cô gái mà thôi.”
“Ồ, ra là vậy, vậy anh có thể hôn em một cái không?” Vừa nói, Hạ Nặc Kỳ vừa liếc mắt nhìn khiến Lam Tịnh Vũ ngơ ngác.
“Hôn em?” Lúc đó khuôn mặt anh khẽ ửng hồng lên.
Đôi mày cô chau chặt đến nỗi có thể kẹp ૮ɦếƭ con ruồi: “Có thể không vậy? Anh đã nói là anh đứng ở góc độ một người con trai, chỉ đơn thuần thích một cô gái, hôn một cái cũng không được sao?”
Nói xong, cô chu môi lên, nhắm hai mắt lại, bộ dạng như đang chờ đợi một nụ hôn.
“E hèm!” Lam Tịnh Vũ ngại ngùng hắng giọng, “Đây là phòng chờ ở sân bay…”
Nói xong, mặt anh nhanh chóng đỏ lựng lên.
“Em còn không sợ, thì anh sợ cái gì?” Hạ Nặc Kỳ vẫn nhắm chặt mắt nói, môi lại càng chu lên.
Ánh mặt trời mang theo mùi hương tươi mới của dâu tây, ngửi mùi hương như đang thấm vào ruột gan này, Lam Tịnh Vũ cảm thấy lòng mình ấm áp như đang nở hoa.
Cuối cùng anh cũng lấy hết can đảm, từ từ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi màu hồng phấn của cô.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống, bao trùm lên người họ, sáng lấp lánh.
Hơi thở của họ như hòa vào làm một, mãi mãi không bao giờ lìa xa…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc