Lối đi bộ ban đêm rất vắng vẻ, chỉ có những cơn gió thoáng qua, còn người đi đường thì lẻ tẻ. Đèn đường đang chiếu sáng, ánh sáng lờ mờ chạy dọc theo dãy hành lang trông càng mờ ảo, ngọn đèn nào cũng hiu hắt le lói, như ánh trăng những đêm cuối năm.
Hai tay Lam Tịnh Vũ đút túi quần, một mình lặng lẽ đi trong đêm.
Chú dê nhỏ cun cút đi theo, không rời anh một bước.
Cứ đi mãi đến một hiệu thuốc thì anh dừng lại. Đi vào trong hiệu thuốc, anh nhìn lần lượt hết các loại thuốc có trong tiệm, ánh mắt như chùng xuống.
Chủ tiệm lễ phép hỏi: “Cậu cần mua gì?”
Đôi mắt trong vắt của Lam Tịnh Vũ chợt ánh lên những tia sáng le lói: “Để tôi xem đã.”
Anh không có bệnh gì cả, chỉ là trong lòng có chút cảm xúc tinh tế nào đó đang dần nảy sinh trong lòng.
Tuy rằng chỉ vì cứu cô ấy mà làm hô hấp nhân tạo nhưng đôi môi mềm mại có hương thơm của hoa anh đào của cô cứ bủa vây xung quanh anh, làm cách nào cũng không hết.
“Được, cậu cứ từ từ mà xem.” Chủ tiệm lễ phép nói xong thì đi hỏi thăm khách hàng khác.
Lam Tịnh Vũ ngẩn ngơ nhìn những hộp thuốc được gói ghém cẩn thận trước mặt, tình cảm trong lòng lại trỗi dậy.
Bây giờ anh cứ nghĩ mãi về Hạ Nặc Kỳ vậy sao? Đây có còn là anh nữa không? Một người toàn tâm toán ý muốn bảo vệ Vân Phi đâu rồi?
Khi anh ở rất gần một người con gái khác, đôi môi của anh dính chặt lấy môi cô ấy, lúc đó anh thấy trái tim mình đang lạc nhịp. Sự tiếp xúc bất ngờ đó giống như một dòng nước ấm nóng cứ từ từ chảy trong máu, giống như là bị điện giật, thật khiến người ta cảm động!
“Ông chủ, làm phiền ông cho tôi một ít thuốc trị cảm cúm.”
Lam Tịnh Vũ do dự một hồi, cuối cùng nói tiếp, “càng nhiều càng tốt.”
“Được thôi.” Ông chủ tiếp lời, lấy một ít thuốc từ trên tủ, sau đó mau chóng gói ghém cẩn thận.
Lam Tịnh Vũ đón lấy túi thuốc màu trắng, sau đó rút ví tiền ra.
Dưới ánh đèn sáng trưng, anh thấy hình ảnh một cô gái có đôi mắt trong veo, chiếc mũi thẳng tinh tế, đôi môi hơi trắng, mái tóc đen tuyền, dày như tảo biển.
Anh ngây người ra, một chút đau đớn trong tim.
Anh nghĩ rằng mình có thể yêu được một người con gái khác, nhưng nhìn thấy cô, trái tim lại đóng băng trở lại.
Lam Tịnh Vũ mở ví tiền ra, các đồng xu bị rơi hết xuống bàn.
Ông chủ mập mạp mau chóng đi đến trước mặt, đếm số tiền xu đó.
Lam Tịnh Vũ rời khỏi hiệu thuốc, chưa cần vẫy tay thì một chiếc taxi màu vàng đã mau chóng dừng lại ngay bên cạnh.
Anh lặng lẽ ngồi vào trong xe, tài xế mau chóng khởi động xe. Chiếc taxi lao đi trên con đường vắng, tất cả mọi thứ đều bị nó bỏ lại sau ô cửa kính.
Một buổi đêm như vậy dễ dàng khiến người ta say, dễ dàng khiến người ra hoài niệm những chuyện đáng quên…
Cảnh đêm bên ngoài cửa kính xe càng lúc càng hư ảo, ánh sáng của những chiếc đèn neon khiến anh bị chói mắt.
Lam Tịnh Vũ nhắm chặt đôi mắt, lặng lẽ đi vào màn đêm vô cùng vô tận.
Trăng đã lên đến giữa bầu trời.
Ánh trăng chiếu rọi những đoá hoa nở thắm trong vườn hoa, thảng thốt mà mơ hồ.
Mục Dã Tình Xuyên dừng xe ở một căn nhà có vườn hoa kiểu cổ ngoài ngoại ô. Ngoài cửa những bông hoa tươi thắm đang nở rộ.
Những bông hoa Khiên ngưu leo đầy trên lan can cũng lác đác nở vài bông. Hàng rào bằng gỗ màu trắng sữa xinh xắn, đáng yêu được tô điểm bởi những hình vẽ mặt trời, du thuyền vũ trụ, còn có người sao hoả trên đầu đội trái bí ngô.
Lúc xuống xe, Hạ Nặc Kỳ dựa vào vai Mục Dã Tình Xuyên, anh sờ vào trán cô thấy rất nóng! Có lẽ cô bị sốt rồi.
“Em muốn đi tìm Lam…” Hạ Nặc Kỳ nói mê, giọng thều thào.
Mục Dã Tình Xuyên vội vàng bế cô lên: “ Phòng 401”
Trên đường anh luôn hỏi cô ở chỗ nào, theo cái danh bạ và lời nói mê sảng của Hạ Nặc Kỳ, cuối cùng anh cũng đã tìm đến nơi. Đến trước cửa, anh vội vàng gõ cửa, nhưng không có ai trả lời.
“Đã mấy giờ rồi, sao bố mẹ em vẫn chưa về vậy?” Mục Dã Tình Xuyên lo lắng nhìn Hạ Nặc Kỳ, định đưa cô về nơi ở của mình trước. Nhưng lúc anh quay người đi, không cẩn thận va vào một chậu hoa trước cửa. Chợt anh nhìn thấy một chùm chìa khoá, rất nhanh chóng anh nhặt chùm chìa khoá lên và mở cửa.
Vừa vào phòng, Mục Dã Tình Xuyên đã sờ thấy công tắc điện, cả căn phòng bừng sáng. Anh để Hạ Nặc Kỳ nằm xuống chiếc giường nơi góc tường, sau đó lấy khăn lau trán cho cô. Khi thấy cô ngủ say rồi mới yên tâm.
Nhìn xung quanh, căn phòng này rộng hơn so với tưởng tượng của anh và cũng gọn gàng hơn.
Cô có một chiếc giường sắt màu trắng kiểu Pháp, một tấm nệm màu xanh da trời. Trên tường treo những bức tranh kí hoạ thực vật tự vẽ.
Trên bàn đọc sách rộng lớn là một chiếc laptop và một chiếc máy tính màn hình tinh thể lỏng, ngoài ra còn một chồng sách báo, đĩa CD được bày biện gọn gàng. Trên sàn là tấm thảm dày màu trắng, dường như đã dùng rất lâu rồi nhưng vẫn còn khá mới.
Đồ vật trong phòng hầu hết toàn hàng chất lượng cao.
Mục Dã Tình Xuyên nhìn về phía Hạ Nặc Kỳ đang ngủ và thầm nghĩ: “Không ngờ cô ấy lại có một căn phòng gọn gàng như vậy.”
Hạ Nặc Kỳ dường như nghe thấy lời của Mục Dã Tình Xuyên, lại trở mình lần nữa, đạp bay chiếc chăn: “Nói cho anh biết, đừng có để tôi giở võ ra đây, như vậy chỉ có giống như một con thỏ thôi!”
“Cái gì?” - Mục Dã Tình Xuyên trố mắt nhìn cô. – “Em đang nói gì vậy?”
Hạ Nặc Kỳ không trả lời, tiếp tục ngủ thi*p đi. Hoá ra vừa rồi chỉ là nói mê.
Mục Dã Tình Xuyên nhặt tấm chăn bị Hạ Nặc Kì đạp xuống đất, đắp lại cho cô xong, sau đó tìm khắp phòng thuốc cảm cúm. Lúc anh lục tìm trong chiếc tủ ở trên đầu giường, mở chiếc hộp gỗ đặt ở ngay phía trên ra, cả người anh sững lại. Ở bên trong đặt một tấm ảnh được viền bởi một chiếc khung làm bằng gỗ đào, trong bức ảnh có hai người.
Nam là Lam Tịnh Vũ, nữ là ai thì anh không biết.
Mục Dã Tình Xuyên nhủ thầm: “Có cả ảnh của người con trai mà em thích với cô gái khác mà em còn thích anh ta sao? Hạ Nặc Kỳ, em thật kì lạ quá!”
Lúc sau anh để lại tấm ảnh vào chỗ cũ, sau đó lấy thuốc cảm cúm trong ngăn kéo ra, đi vào bếp tìm chút nước. Anh lấy ra từ tủ lạnh một túi trà màu cam, đun sôi nước, pha một bình trà. Sau đó cho Hạ Nặc Kỳ uống thuốc.
Lúc này, anh mới nhớ ra là bản thân mình cũng ướt như chuột lột, anh mở tủ quần áo, bất ngờ khi thấy trong đó toàn là đồ của nam. Chuyện này nghĩa là gì?
“Đây là nhà em sao?” Anh nghi hoặc nhìn Hạ Nặc Kỳ, “Hoặc chỗ quần áo này đều là của bố cô ấy. Vậy bố cô ấy hẳn còn rất trẻ.” Anh cười mỉm, lấy ra một bộ đồ màu trắng, không ngờ lại đúng size của anh hay mặc.
Sau khi thay quần áo xong, anh không thấy buồn ngủ, thế là anh ngồi lên giường ngắm Hạ Nặc Kỳ ngủ.
Hạ Nặc Kỳ vẫn đang chìm trong giấc ngủ sâu, bất chợt run người lên, giống như đang gặp ác mộng.
Mục Dã Tình Xuyên nhẹ nhàng xoa vào trán cô, khiến cô bình tĩnh trở lại, sau đó lại ngồi quan sát cô.
04
Cửa đột nhiên mở toang, tiếng mở cửa vang lên.
Hạ Nặc Kỳ đang nhắm chặt mắt, đôi lông mày khẽ chau lại, Mục Dã Tình Xuyên vội vàng chạy về phía cửa.
Bất ngờ, hai người đứng ở cửa đều ngẩn người ra.
Ánh trăng chiếu rọi lên người thiếu niên mặc đồ trắng, con cừu bé nhỏ đằng sau đang gặm những cành cỏ non trong vườn hoa.
Không gian như ngừng lại, dường như có một màn sương mờ ảo đang bao phủ quanh đây. Mục Dã Tình Xuyên mở to hai mắt, muốn nhìn rõ mọi thứ đang xảy ra.
“Sao cậu lại đến đây?” Anh nói kèm theo sự kinh ngạc, lo lắng và một chút bực tức.
“Tôi?” Lam Tịnh Vũ lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt anh lạnh nhạt, cơn gió đêm vuốt ve khuôn mặt của anh, trêu chọc những sợi tóc đen nhánh của anh. Anh ngửi thấy mùi trà xanh dịu nhẹ đang lan khắp phòng: “Đây là nhà tôi.”
Lam Tịnh Vũ lại nói tiếp: “Tôi nghĩ tôi nên hỏi cậu câu này mới đúng, tại sao cậu lại ở đây?”
Sao anh lại ở đây.
Trong lòng Mục Dã Tình Xuyên như bị đóng băng, anh đứng ngây người ra.
Ánh đèn mờ mờ đang chiếu rọi xuống.
Con dê nhỏ đã ăn no, lại quấn quýt húc đầu vào chân Lam Tịnh Vũ, anh cúi người xuống vuốt ve con thú cưng của mình: “Tôi nghĩ tôi có quyền được biết, tại sao anh lại xuất hiện ở nhà tôi vào lúc này.”
“Đây là một hiểu lầm…” Mục Dã Tình Xuyên bối rối.
“Hiểu nhầm sao?” Đôi mắt của Lam Tịch Vũ như nước biển, lạnh lẽo vô cùng, “Nếu đã là hiểu lầm thì lần sau đừng gặp lại.”
Nói xong anh quay người đi vào phòng ngủ.
Mục Dã Tình Xuyên cũng chạy theo sau.
Lam Tịnh Vũ nhìn cô gái đáng yêu đang nằm trên giường của anh, đôi mắt ánh lên chút ấm áp.
Ánh trăng như nước, tràn qua cửa sổ, soi rọi cả căn phòng.
Mục Dã Tình Xuyên bước qua Lam Tịnh Vũ, bế Hạ Nặc Kỳ lên và nói: “Thật sự xin lỗi, tôi nghĩ đây là nhà của Hạ Nặc Kỳ đã làm phiền cậu rồi.”
Lam Tịnh Vũ nhìn Mục Dã Tình Xuyên.
Quan sát anh ta.
Anh vẫn giữ vẻ điềm nhiên lúc trước.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Kẻ đứng sau thì ánh mắt kiêu căng ngạo mạn, kẻ đằng trước thì ánh mắt ẩn hiện lên những tia sáng màu xanh.
Từ từ, ánh mắt Lam Tịnh Vũ chùng xuống, anh hỏi: “Cô ấy bị sốt sao?”
“Ừ, ừ…” Vì bị chuyển động mạnh, thêm nữa tư thế nằm không thoải mái, lại không có chăn ấm, bất chợt Hạ Nặc Kỳ chau mày, ho sặc sụa.
Mục Dã Tình Xuyên cẩn thận ôm chặt lấy Hạ Nặc Kỳ: “Quần áo, tôi mượn tạm, ngày mai sẽ trả lại cho cậu.”
Nói xong, anh bước ra khỏi phòng ngủ, trước khi đi, anh do dự một lúc, quay người lại nói: “Đây không phải là vấn đề cậu cần phải quan tâm.” Sau đó, mở cửa bỏ đi.
Lam Tịnh Vũ đứng trong căn phòng mờ mờ, ảo ảo: “Thực sự đấy là chuyện mình không nên quan tâm sao?”
05
Ánh trăng sáng trong như nước len lỏi qua những cành cây chiếu xuống. Mục Dã Tình Xuyên ôm Hạ Nặc Kỳ đi về phía căn hộ của anh. Càng ôm càng cảm thấy thoải mái, Hạ Nặc Kỳ chớp chớp mắt liên tục rồi mở hai mắt ra, cô tỉnh giấc.
“Anh, anh!” vừa mở mắt ra, cô liền nhận được ánh mắt nồng nhiệt của Mục Dã Tình Xuyên.
Anh chăm chú nhìn cô: “Em tỉnh rồi à”.
“Bỏ em xuống.” Hạ Nặc Kỳ cố giãy giụa để thoát ra khỏi lòng anh, nhưng chân vừa chạm đất, cô liền cảm thấy đầu mình nặng trịch còn chân thì nhẹ bẫng, đứng không vững, nên đành phải ngồi xuống bậc thềm.
“Thềm nhà lạnh lắm, như vật sẽ khiến bệnh em nặng thêm đấy.” Mục Dã Tình Xuyên muốn kéo cô đứng dậy.
Hạ Nặc Kỳ lắc đầu: “Không lạnh đâu.”
Cô hít một hơi thật sâu, răng và môi cô bắt đầu run lập cập. Gió luồn qua từng kẽ áo chui vào, cô kéo cổ áo lên, “Hết sức rồi, không đi được nữa.”
“Vậy em muốn ૮ɦếƭ cóng trên miếng đá này sao?”
Bậc thềm đá thật lạnh lẽo, Mục Dã Tình Xuyên cũng ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Hạ Nặc Kỳ, “Nhà của anh không xa đây, mặc dù không được sang trọng lắm, nhưng đảm bảo là rất ấm.”
“Nhà của anh?” Hạ Nặc Kỳ hít hít mũi, run lẩy bẩy như sắp đuối hết sức, mới chợt nhận ra, “Vừa rồi chúng ta…”
“Vừa rồi chúng ta đang trên đường đi về nhà anh.” Mục Dã Tình Xuyên lạnh nhạt nói.
“Vậy… quần áo của anh…”
“Trên xe của anh có chuẩn bị sẵn, lúc xuống xe đã thay đổi.”
“Nhưng đã có xe rồi, tại sao không chạy thẳng đến nơi cần đến?” Bao câu hỏi ngập tràn trong đầu Hạ Nặc Kỳ, hình như lúc đó có ai đó tựa đầu vào vai cô, đầu óc cô trống rỗng.
Hạ Nặc Kỳ sửng sốt, cặp lông mi khẽ run lên.
Mục Dã Tình Xuyên dựa vào cô, ánh mắt anh sáng lên. Anh nhẹ nhàng nói: “Cái đồ ngốc như em, lấy đâu ra lắm câu hỏi thế.”
“Ngồi xa người ta ra một chút, anh đang khinh thường người ốm quá đấy.”
“Anh là chăm sóc người ốm, để đảm báo giữ ấm nhiệt độ cơ thể của người ốm, anh không ngại hi sinh bản thân mình.”
“Anh…” Hơi thở nong nóng của anh phả vào tai cô, cơ thể của cô vì có hơi ấm cơ thể của anh, dần dần ấm lên.
Trong màn đêm tĩnh mịch, gió đêm thổi tới, những bóng cây ở hai bên bậc thềm đưa qua đưa lại.
“Tại sao không ϲởí áօ ra đưa cho cô mặc, như vậy còn thực tế hơn.”
Dưới bóng đêm, bóng của hai người nghiêng nghiêng chiếu lên bậc thềm đã ướt sương.
Bầu trời bắt đầu sáng dần ra, những đám mây màu sắc tụ lại ở đường chân trời, tạo thành màu hồng phấn nhàn nhạt. Một tia nắng đã từ trên không rọi xuống, chỉ còn lại vài ngôi sao thoắt ẩn thoắt hiện.
Xung quanh sương trắng bao phủ, có tiếng dế kêu râm ran. Cơn gió sớm mai như thấm vào ruột gan, thong thả nghịch ngợm trên những ngọn cây, rồi lại nhè nhẹ từ phía trước thổi tới, giống như một người mẹ hiền từ đang dùng đôi bàn tay ấm áp của bà để vuốt ve đứa con yêu quý của mình, vô cùng dịu dàng. Một vài con chim ríu ra ríu rít đậu trên ngọn cây, vươn cổ lên, giũ giũ cánh, đua nhau hót líu lo.
Cơn gió thanh mát thổi tới, hương thơm của những đoá hoa cũng theo gió bay vào trong chiếc mũi đang khe khẽ thở của từng người. Mục Dã Tình Xuyên đột nhiên kéo tay Hạ Nặc Kỳ, ánh mắt của anh sáng long lanh: “Nhìn kìa, sao mai đấy.”
Hạ Nặc Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, ngôi sao mai giữa bầu trời đã biến mất, chỉ còn cơn gió nhẹ thổi đến, nghịch ngợm những sợi tóc trên trán cô, Cô thở dài nuối tiếc: “Trời cũng đã sáng rồi, không còn sao mai nữa.”
Hơi thở nhè nhẹ của cô giống như con gió buổi sớm lướt nhẹ trên những cánh hoa, khiến cho trái tim của Mục Dã Tình Xuyên đau đớn.
“Sao mai và sao băng anh đều rất quý trọng, nhưng khoảng cách giữa chúng và chúng ta xa như vậy, mặc dù rất muốn trân trọng, nhưng cũng đành phải từ bỏ, vì mãi mãi anh không bao giờ có được nó.” Mục Dã Tình Xuyên khẽ thở dài.
Hạ Nặc Kỳ ngỡ ngàng nhìn Mục Dã Tình Xuyên. Đôi mày của anh là sự pha lẫn giữa nét thanh tú và nho nhã, khuôn mặt như ánh nắng mùa xuân của anh còn mang những nét ngây thơ của trẻ con, một vẻ ngoài rất đáng yêu. Còn đôi mắt hoa đào mê hoặc lòng người của anh đang âu yếm nhìn cô chăm chú.
“Anh nói…” Mục Dã Tình Xuyên hít một hơi dài, nhìn vào đôi mắt tinh nhanh đáng yêu của Hạ Nặc Kỳ, như là mê muội thì thầm: “Anh đang nghĩ, anh là thiên thạch bị rơi xuống nhân gian, trên đường quay về không cẩn thận nằm mơ thấy em, sau đó vô cùng thần kì lại gặp được em. Anh như là tụng canh cứ gọi đi gọi lại tên em, vì, anh… tình nguyện yêu em vô điều kiện!”
Hạ Nặc Kỳ thẫn thờ.
Mùi thơm của hoa quyện với mùi đất sét theo cơn gió bay tới, bầu không khí trong lành mang theo hơi ấm dịu nhẹ đặc biệt của tiết trời đầu hè.
Hạ Nặc Kỳ cúi đầu khẽ thở nhẹ, cơn gió nhẹ vuốt ve vầng trán trắng mịn của cô, vầng trán thanh cao. Cô không dám nhìn vào Mục Dã Tình Xuyên đang ngồi bên cạnh, chỉ lơ đãng nhìn về phía trước.
Rất lâu sau, cô mới vuốt vuốt tóc, khẽ nói: “Xin lỗi, em không thể đáp lại tình yêu đó được. Em rất cảm động, nhưng yêu một người thì không thể miễn cưỡng được…”
Người ngồi bên cạnh cô không có phản ứng gì.
Trong cơn gió mát lành buổi sớm vẳng lại tiếng ngáy khe khẽ.
Hạ Nặc Kỳ nghiêng đầu nhìn Mục Dã Tình Xuyên, chỉ thấy anh đang nhắm chặt mắt lại, thở đều đều, đầu anh gật gật gù gù.
Cô thử nhè nhè lắc lắc người anh.
“Này! Này!”
Anh vẫn nhắm chặt mắt, không chút động đậy.
“Hic… ngủ rồi sao?” – Hạ Nặc Kỳ không dám tin ngước nhìn Mục Dã Tình Xuyên đang chìm vào trong giấc mộng, tức tối hét lên: “Anh tỏ tình kiểu gì vậy?”
Sau khi Hạ Nặc Kỳ nói xong, Mục Dã Tình Xuyên chỉ trở mình một cái, rồi lại ngủ say tít.