Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy - Chương 15

Tác giả: Hạ Tuyết Duyên

Gió nhẹ, nắng vàng. Trong cái thời tiết như thế này người ta thấy tinh thần thật sảng khoái. Hạ Nặc Kỳ thì lại đang mếu máo cầu xin thượng đế: “Xin người trong thời khắc này, cho tôi ૮ɦếƭ đi! Tôi không muốn sống nữa! Tôi bằng lòng rời xa thế giới đẹp đẽ này!”
Đáng tiếc là, thượng đế không nghe thấy tiếng cầu xin thảm thiết của cô, vì cô còn nhìn thấy rõ đám con gái đang bao vây uy Hi*p cô vẫn lù lù ngay trước mắt.
“Im mồm! Chúng tôi sẽ không làm gì cô đâu! Chỉ muốn cảnh cáo cô, Tình Xuyên là của tôi, tốt nhất cô tránh xa anh ấy ra.” Mai Khả Lâm tức giận trợn mắt nhìn cô, hai tay chống nạnh, đanh giọng cảnh cáo, “Không ngờ rằng làm thế này cũng không khiến Tình Xuyên ghét cô, hôm nay coi như cô gặp may! Nhưng, tốt nhất cô nên biết điều, đừng có dụ dỗ Tình Xuyên, không thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”
“Tôi quyến rũ Tình Xuyên? Cô có nhầm không vậy? Tôi chỉ muốn tránh càng xa anh ta càng tốt, mỗi lần tôi gặp anh ta là lại xảy ra chuyện không hay.” Hạ Nặc Kỳ buồn bã nói.
“Sao? Cô không phục sao?” Mai Khả Lâm chau mày nhìn Hạ Nặc Kỳ, rồi lại đe dọa, “Tôi không quan tâm cô phục hay không phục, tóm lại, đừng có để tôi thấy cô ở cạnh Tình Xuyên nữa! Nếu không, tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá đắt!”
Nói xong, Mai Khả Lâm dẫn đám con gái cùng lớp bỏ đi, đến ngay chiếc đồng hồ cát lúc nãy đặt làm cũng không thèm lấy. Ông chủ cửa hàng đứng như phỗng ở bên cạnh không biết làm thế nào đành thở dài: “Sao bây giờ bọn trẻ lại trở nên như vậy!”
Hạ Nặc Kỳ sờ chiếc kẹp tóc ở trên đầu, nụ cười của cô thuần khiết như thiên sứ: “Không sao đâu ạ, chiếc đồng hồ cát này để cháu lấy.”
Ông chủ cửa hàng tỏ vẻ cảm kích đưa chiếc đồng hồ cát đã được làm xong cho cô, rồi không ngừng cảm ơn: “Cảm ơn cháu, bác sẽ bán rẻ cho cháu.”
Hạ Nặc Kỳ thò tay ra, nhẹ nhàng lấy đầu ngón tay xoa xoa vào cái lỗ hổng nằm trên cái bình thủy tinh đựng những hạt cát mịn, cô mím môi, vẻ mặt lộ rõ sự thất vọng: “Cứ hy vọng có thể gặp người đó, đến giờ này mà vẫn chưa xuất hiện!”
Thời tiết bỗng dưng thay đổi, không biết từ lúc nào, mặt trởi biến mất, những đám mây vốn dĩ trắng tinh khiết giờ chuyển sang màu xám xịt, chầm chậm trôi trên bầu trời đen kịt. Gió mang hơi lạnh của những hạt mưa mát lành thổi vào trong cửa.
Hình như sắp mưa rồi, xem ra thì, cô phải quay về thôi, không thể đợi thêm nữa.
Người đó… hôm nay, có lẽ sẽ không xuất hiện…
Cảm giác thất vọng từng chút từng chút một lấn chiếm trong lòng Hạ Nặc Kỳ. Cô nắm chặt chiếc đồng hồ cát trong tay, chuẩn bị đi về.
Nhưng đúng lúc cô vừa quay lưng định đi, thì ở cửa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Đúng lúc cô ngước mắt lên nhìn, thì thấy miếng thánh giá thạch anh đang đung đưa trước иgự¢ anh chàng mặc bộ quần áo trắng ánh lên ánh sáng bảy sắc cầu vồng lóa mắt.
“Lam Tịnh Vũ?” Toàn thân Hạ Nặc Kỳ cứng lại, cô dụi dụi mắt, khi biết đây không phải là mơ, cô mới kinh ngạc lấy tay bịt miệng lại.
Đúng là anh ấy! Vào giây phút cuối cùng cô định rời đi, anh ấy như một kỳ tích xuất hiện trước mắt cô.
“Hai người nếu như có duyên, thì dù không nói cho anh ấy biết là mình ở đâu đợi anh ấy, anh ấy nhất định sẽ xuất hiện.”
04
Ngoài cửa hàng, vang lên tiếng sấm đùng đoàng.
Ông chủ cửa hàng vẫn đon đả thân thiện như vậy, cười nói: “Cháu muốn mua gì vậy?”
Lam Tịnh Vũ lạnh nhạt gật đầu: “Cháu chỉ đến xem chơi thôi.” Sau đó, đi về phía cái tủ, lúc đi qua Hạ Nặc Kỳ, anh ngạc nhiên đứng lại, ánh mắt thờ ơ nhìn cô, “Thì ra cô cũng ở đây.”
“Đúng vậy.” Hạ Nặc Kỳ sững người nhìn chằm chằm vào anh, cảm giác như lúc này toàn bộ sức lực của cơ thể bị rút sạch.
Lúc này, trong lòng cô ngập tràn bao cảm xúc lẫn lộn phức tạp không thể dùng từ ngữ để diễn đạt, có một thứ tình cảm không tên cứ chực trào ra…
Thì ra là gặp thật, cứ thế mà gặp. Đây chả phải chứng minh thực sự giữa cô và anh tồn tại một thứ duyên phận mà đến cả Vân Phi cũng không thể thay thế được đấy sao?
Hạ Nặc Kỳ mím chặt môi, ngón tay khẽ run lên, máu trong người cô như đang sôi lên, trước mắt cô dần dần hiện ra đám sương mù màu trắng, trong khoảnh khắc cô bất chợt nhìn không rõ hình dáng của anh. Cô hỏi trong gấp gáp: “Sao anh lại đến đây?”
“Tôi!” Lam Tịnh Vũ nhìn thẳng vào cô, khuôn mặt đẹp tuyệt mĩ của anh hiện ra một nụ cười ấm áp, “Từ sáng sớm lúc tôi đến kí túc xá lấy đồ, vô tình nhìn thấy một loại đồng hồ cát rất đẹp ở chỗ chú quản lý kí túc. Sau khi chú ấy nói cho tôi biết chỗ để đào cát mịn ở đâu, tôi liền đi gom được một ít, muốn nhờ ông chủ đây làm cho một chiếc đồng hồ cát đặc biệt.”
Anh vừa nói, vừa thích thú cười rạng rỡ như một đứa trẻ con nhận được quà, giơ túi cát mịn màu trắng sữa trong tay lên.
Cát màu trắng sữa… Hạ Nặc Kỳ ngây người.
Cô lặng lẽ chăm chú nhìn anh, khuôn mặt màu hồng nhạt của anh bị ánh hoàng hôn nhuộm lên màu ấm áp.
“Tại sao lại là cát màu trắng sữa?” Cô lí nhí hỏi, giống như là đang tự mình nói với mình.
Đôi mắt của Lam Tịnh Vũ sáng lên long lanh: “Màu này rất giống với màu sắc trên người cô ấy.”
Cô ấy? Lòng Hạ Nặc Kỳ đau xót. Cô ấy mà anh ấy nói không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Vân Phi!
Những hạt mưa ngoài cửa rơi lộp độp trên những chiếc lá xanh sẫm, sau đó lã chã lã chã rơi xuống mặt đất, rồi những giọt nước trong veo như thạch anh lại bắn tóe lên, không khí vô cùng trong lành.
Hạ Nặc Kỳ trầm tư nhìn anh, cô khẽ chu môi lên.
Cô nhẹ nhàng nói, giọng hơi run run: “Vậy anh biết không? Tên của cửa hàng này là Aglaia, là tên của nữ thần ánh sáng trong thần thoại Hy Lạp, nhưng, tôi thích tên gọi cửa hàng này là “Đồng hồ cát tình yêu”, vì chủ của cửa hàng này dùng những nắm cát đa dạng đủ màu sắc để làm thành những chiếc đồng hồ cát khác nhau, mỗi chiếc đồng hồ cát đều dựa vào yêu cầu của khách hàng mà định lượng độ dài của thời gian.”
“Còn anh? Anh muốn dùng số cát này để làm thành chiếc đồng hồ cát chảy trong bao lâu?” Hạ Nặc Kỳ hỏi.
Lam Tịnh Vũ trầm tư một lát: “Tôi muốn dùng số cát này làm ra một chiếc đồng hồ cát chảy trong thời gian là 8 phút 40 giây, chính là 520 giây.”
Hạ Nặc Kỳ thờ thẫn, chiếc kẹp tóc bông hoa tuyết trên đầu ánh lên tia sáng cô độc lẻ loi. Cô cứng đờ người đứng một chỗ, môi mím chặt quá đỗi khiến cô hơi đau.
Quả nhiên đó là con số để thể hiện “Anh yêu em”!
Lúc này, cô phải vui cho Vân Phi mới đúng chứ, nhưng tại sao cô không những không thể cười được, mà lòng còn cảm thấy đau nhói vậy?
Mưa, vẫn cứ rơi, xung quanh bao phủ một mùi hương không tên.
Ánh đèn mờ mịt, tất cả cứ mơ mơ màng màng, không biết từ lúc nào trong cửa hàng bật một bản nhạc đồng quê nhẹ nhàng.
Rất lâu sau, tiếng của ông chủ cửa hàng phá tan bầu không khí trầm mặc: “Cháu có chắc muốn dùng túi cát trắng này để làm đồng hồ cát chứ?”
“Có ạ, dùng cái này, thời gian là 520 giây.” Lam Tịnh Vũ gật gật đầu.
“Thật là xin lỗi quá!” Ông chủ cửa hàng lắc đầu tiếc nuối, “Túi cát này ít quá, không đủ để làm đồng hồ có thời gian dài như vậy.”
“Vậy sao?” Lam Tịnh Vũ buồn bã.
Hạ Nặc Kỳ đứng đó lặng lẽ quan sát anh, rất lâu sau, cô nhẹ nhàng nói: “Chúng ta cùng đi tìm cát, tìm đủ số cát có thể kéo dài thời gian đến 520 giây.”
“Tìm đủ số cát?” Đột nhiên ánh mắt của Lam Tịnh Vũ nhìn về phía xa xăm, rất xa, rất xa.
Bãi biển trong cơn mưa. Từng cơn sóng biển vỗ vào bờ cát. Trên trời, đùng đoàng tiếng sấm.
Hạ Nặc Kỳ bỏ giầy ra, xắn gấu quần bò lên, nói với Lam Tịnh vũ đang đi bên cạnh: “Là chỗ này, đúng không? Chỗ này có cát màu trắng sữa mà anh cần?”
“Đúng thế.”
Lam Tịnh Vũ gật đầu, đang định bỏ giầy ra như cô. Hạ Nặc Kỳ ngăn anh lại: “Chỉ cần một mình tôi là đủ rồi, có một chút cát thôi mà, đơn giản như đan rổ, cần gì phải hai người phải dính bẩn chứ?”
Trong cơn mưa, Lam Tịnh Vũ hơi loạng choạng, nước mưa từ trên mặt anh chảy xuống, ánh mắt anh xuyên qua màn mưa dày đặc, lặng lẽ dõi theo cô.
Hạ Nặc Kỳ cười rạng rỡ, chạy trên bãi cát, nhẹ nhàng nắm lấy từng nắm cát bỏ vào chiếc túi đã chuẩn bị sẵn, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, những hạt mưa làm ướt mái tóc, rồi chảy qua khuôn mặt của cô.
Cách đó không xa, Lam Tịnh Vũ lặng lẽ đứng trong mưa, chăm chú dõi theo bóng dáng nhỏ bé đang bận rộn ở trong mưa, ánh mắt chất chứa những nỗi niềm khó tả.
Anh nắm chặt tay lại, những giọt mưa tươi mát làm ướt mu bàn tay của anh, không chịu thêm được nữa anh chạy lên phía trước.
Chiếc quần vốn sạch sẽ của Hạ Nặc Kỳ giờ dính đầy những hạt cát nhỏ, cổ tay áo cũng vậy, nhưng tay cô vẫn vốc từng nắm cát, cẩn thận lựa chọn những hạt cát đẹp nhất để làm đồng hồ cát, cho đến khi đôi giầy thể thao màu trắng ướt nhẹp đập vào mắt, cô mới ngẩn người ngẩng đầu lên…
“Sao rồi?”
Lam Tịnh Vũ nhìn cô, những giọt nước mưa đọng trên cặp lông mi dày, đôi mắt trong veo sáng long lanh.
Mưa, nhè nhẹ rơi xuống.
Bốn phía chỉ có tiếng sóng xô vào vách đá ngầm.
Hạ Nặc Kỳ ướt như chuột lột chạy trên bãi cát, trông tả tơi như một con cá không được gặp nước.
Đôi mắt sâu thẳm vô tận của Lam Tịnh Vũ ánh lên chút sắc màu, anh nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ bằng này là đủ rồi.”
Hạ Nặc Kỳ nhìn anh, nở một nụ cười: “Vậy bây giờ tôi sẽ đi bảo ông chủ, làm cho anh chiếc đồng hồ 520 giây!”
“Đồng hồ làm xong, tôi có thể làm gì để cảm ơn cô đã giúp tôi tìm cát?” Lam Tịnh Vũ nói, mắt anh rạng ngời.
Hạ Nặc Kỳ nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, cười như ranh mãnh: “Để tôi ở chỗ của anh thêm vài hôm nữa, đến lúc tôi tìm được nhà… sau đó, nấu cho tôi một bữa cơm!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc