Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy - Chương 14

Tác giả: Hạ Tuyết Duyên

Đồng hồ cát tình yêu màu sữa
Thứ 7, ngày mùng 7 tháng 8, trời mưa.
Trong một lần tình cờ, tôi đã đi nhầm vào một con ngõ dài và hẹp, thế là tôi phát hiện ra một cửa hàng đồ lưu niệm nằm sâu trong ngõ… - Aglaia. chủ cửa hàng nói Aglaia là tên của nữ thần ánh sáng trong thần thoại Hy Lạp. Nhưng, tôi thích gọi cửa hàng đó là “Đồng hồ cát tình yêu”, vì ở đây chủ quán dùng những hạt cát đủ sắc màu để làm nên những chiếc đồng hồ cát khác nhau, mỗi chiếc đồng hồ cát đều dựa vào yêu cầu của khách hàng để tạo nên độ dài thời gian nhất định.
Tôi đã len lén thu gom được một túi những hạt cát nhỏ màu trắng sữa để đưa cho ông chủ, hy vọng có một ngày Vũ có thể tìm thấy cửa hàng đồ lưu niệm này, hơn nữa có thể dùng cát của tôi để làm một chiếc đồng hồ cát, như vậy anh ấy có thể phát hiện ra rằng nếu dùng túi cát đó để làm thành đồng hồ cát thì thời gian sẽ là 8 phút 40 giây, tức là 520 giây.
520… Em yêu anh.
Tôi biết làm như vậy thật là trẻ con, nhưng tôi tin rằng anh ấy sẽ thực hiện ước mơ đẹp đẽ của tôi.
Chiếc túi cát đó, tôi nghĩ vào một ngày nào đó anh ấy cuối cùng cũng tìm ra, giống như hai người được duyên số sắp đặt vậy, dù không cần nói cho anh ấy biết rằng tôi ở đâu đợi anh ấy, thì nhất định anh ấy cũng xuất hiện. Tôi luôn tin rằng, vì ngày đó, tôi có thể đợi, tôi tự nguyện đợi, mãi chờ đợi…
Vân Phi
01
Buổi chiều.
Nước chảy lờ lững, những đám cỏ xanh mượt đẹp đẽ, căn phòng nhỏ tràn ngập mùi hương ngào ngạt như thấm vào lòng người. Hạ Nặc Kỳ lau những giọt mồ hôi ở trên trán, nhìn lên biển hiệu của căn nhà nhỏ, cô thở một hơi nhẹ nhõm: “Cuối cùng mình tìm thấy rồi!”
Vì Tiểu Do đã mang lại cho cô một phiền phức là phải đi dự Party, nên để bồi thường, Tiểu Do đã đề xuất ra một số cách để cô có thể tiến một bước trong việc tiếp cận Lam Tịnh Vũ, đồng thời có thể kiểm nghiệm lại tình cảm của mình.
Sau khi Tiểu Do lục lọi một hồi, làm loạn mọi thứ lên, chẳng biết thế nào cô ấy lại giở nhật ký của Vân Phi ra xem, kết quả là may mà còn tìm được một cách khả quan!
Quả thật cái cửa hàng Aglaia mà Vân Phi ghi trong nhật ký thật không dễ tìm chút nào, cô đi một đoạn đường rất dài, cuối cùng mới nhìn thấy cái biển hiệu cửa hàng đã bị ánh mặt trời đốt cháy biến thành màu nâu nhạt.
Uống một ngụm Cocacola mát lạnh, Hạ Nặc Kỳ thích thú híp mắt lại.
Một con chó nhỏ đang nằm ngủ ở góc nhà, cô rón ra rón rén đi tới, nhẹ nhàng vuốt lên bộ lông mềm mượt trên người nó: “Ngoan, bé con, nói cho chị biết, anh ấy có xuất hiện không?”
Con chó nhỏ đang chìm trong giấc ngủ bỗng tỉnh giấc, vui mừng vẫy vẫy đuôi.
“Mình biết hôm nay anh ấy sẽ xuất hiện, dự cảm này rất là mạnh, vì, chị tin rằng, nếu hai người mà có duyên, thì không cần nói em ở đâu đợi anh, nhất định anh ấy cũng xuất hiện.”
Hạ Nặc Kỳ đứng dậy, mỉm cười đẩy cửa bước vào trong cửa hàng đồ mĩ nghệ.
Chủ cửa hàng là một bác trông rất hiền hậu, nhìn thấy có khách đi vào, ông vội cười tít mắt hỏi: “Cháu cần gì vậy?”
“Cháu muốn xem…”
Hạ Nặc Kỳ đặt lon nước ngọt có ga lên tủ kính thủy tinh trong suốt, sau đó, cô mở to mắt nhìn qua một lượt những túi cát mịn bày trên tủ.
Màu tím, màu xanh, màu cam, màu đỏ… tất cả các màu sắc đều có hết, duy chỉ không có loại cát màu trắng sữa như Vân Phi nói.
Lẽ nào để đây lâu quá rồi, nên đã bị ông chủ bán đi cho người khác?
Hạ Nặc Kỳ do dự nhìn chủ quán, sau đó mới dám mở miệng: “Cháu muốn đặt làm một chiếc đồng hồ cát.”
Đương nhiên là có thể, thế cháu muốn nó chảy hết trong 30 giây hay là một phút.
“8 phút 40 giây.”
“Ý là 520 đúng không?” Chủ cửa hàng cười hiểu biết, “Nếu vậy đồng hồ cát phải làm to một chút, nếu không thì không có cách nào để kéo dài khoảng thời gian như vậy. Còn nữa, cháu thích bình thủy tinh và cát màu gì?”
“Là loại cát màu trắng sữa, đã từng được một cô gái có mái tóc dài xinh như công chúa gửi ở đây rồi ạ, cháu muốn…”
Hạ Nặc Kỳ còn chưa nói dứt, cánh cửa của cửa hàng bỗng mở toang ra, một người con gái trên người nồng nặc mùi nước hoa, ăn mặc quái dị, vênh váo như một bông hoa hướng dương, tóc nhuộm màu nâu đỏ đang đi vào.
Sao nhìn lại quen như vậy? Hạ Nặc Kỳ nhìn người con gái đó, không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu. Người con gái đó cũng dò xét nhìn Hạ Nặc Kỳ một hồi, húng hắng một tiếng, ra vẻ ngạo mạn vô cùng.
“Ông chủ, tôi muốn một chiếc đồng hồ cát.” Cô gái xinh đẹp đó bằng một giọng the thé hét lớn, “Ông mau làm đi, tôi cần gấp.”
“Cái này…” Ông chủ nhìn Hạ Nặc Kỳ, sau đó lại nhìn người con gái kia, “Xin lỗi, đã có khách đặt trước rồi, tôi phải làm cho cô ta trước, sau đó mới giúp cô được…”
“Ông nói nhiều như vậy làm gì, tôi sẽ trả giá gấp đôi.” Nói xong, cô gái xinh đẹp kia móc ra một nắm tiền, vứt lên bàn, “Đủ chưa?”
Ông chủ cửa hàng lắc đầu: “Đây không phải vấn đề tiền nong…”
“Vậy ông muốn thế nào?” Cô gái xinh đẹp tức giận, mắt đỏ ngầu hằn lên vẻ giận dữ.
“Tôi muốn phải có đồng hồ cát trước cô ta!”
Hạ Nặc Kỳ lắc đầu. Trên đời này loại người nào cũng có, cô đồng tình với ông chủ ở đây.
Việc chế tạo đồng hồ cát vốn là một thú vui tao nhã, có người lại dùng tiền để đong đếm nó, điều này thật khó chịu!
Xem ra, việc lựa chọn hôm nay để “ngẫu nhiên gặp mặt” với Lam Tịnh Vũ là một sai lầm, vì có người khách không mời mà đến này làm náo loạn.
“Ôi!” Hạ Nặc Kỳ than lên đầy khó chịu, “Ông chủ, cháu có thể đợi, ông chủ cứ làm cho cô gái này trước đi!”
Ông chủ cửa hàng gật đầu cảm kích: “Cảm ơn cô.” Sau đó mau chóng giúp cô gái kia chọn cát.
Cô gái kia đắc ý nhìn Hạ Nặc Kỳ, Hạ Nặc Kỳ chỉ thấy mơ hồ.
Đợi chờ là dài lâu, cũng là một việc thử thách sự kiên nhẫn của con người.
Hạ Nặc Kỳ chán nản cầm lấy lon Coca còn đang uống dở, vừa nhâm nhi một ngụm thì mũi bất chợt bị nổi ngứa.
Thật khó chịu! Hạ Nặc Kỳ gãi gãi mũi, kết quả khiến cô càng cảm thấy ngứa hơn, giống như có một chiếc lông đang không ngừng phe phẩy trước mũi cô.
Cứ như vậy, cuối cùng cô không chịu được…
“Hắt xì!”
Một tiếng hắt xì kinh thiên động địa vang lên, Coca trong miệng cô cũng theo đó mà phun ra. Hạ Nặc Kỳ suýt nữa chảy cả nước mắt, lẽ nào có người đang chửi cô chăng?
Đột nhiên một bàn tay тһô Ьạᴏ nắm lấy cổ áo cô.
“Á!” Hạ Nặc Kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy chủ nhân của cánh tay này chính là cô nữ sinh vô lễ kia và trên đầu, trên mặt cô ấy đầy những giọt Coca, điều khiến cô khi*p sợ hơn nữa đó là, đôi mắt kẻ macara màu sẫm sau khi dính nước đã nhòe hết cả, trông vô cùng thảm hại.
Trời ơi! Lẽ nào do cái hắt xì vừa rồi của cô gây ra sao? Sao cô ta kém may mắn vậy, chỉ một cái hắt xì cũng để lại hậu quả lớn như vậy.
Hạ Nặc Kỳ nuốt nước bọt và nói một cách khó khăn: “Xin, xin lỗi, tôi không cố ý, là do mũi tôi ngứa quá.”
“Mũi cô ngứa sao? Tôi thấy là cô ngứa đòn thì có!” Giọng nói của cô nữ sinh này cao đến mức có thể lật đổ cả quán hàng lưu niệm mày, “Cô biết tôi tốn bao tiền với số mỹ phẩm này không? Đồ đáng ૮ɦếƭ, cô đã hủy hoại cuộc hẹn của tôi rồi! Cô biết không hả?”
Do bản thân không cố ý, Hạ Nặc Kỳ lắc lắc đầu: “Hay là để tôi bồi thường cho cô.”
“Không cần cô đền!” Cô gái xinh đẹp quắc mắt lên “Dù có đền, thì cô cũng đền không nổi đâu.”
Nói xong, cô ta không do dự mà tát Hạ Nặc Kỳ một cái.
Người Hạ Nặc Kỳ run lên, trên mặt lộ rõ sự bực tức, nước mắt cũng trào ra, nhất thời quên mất nên phản ứng thế nào.
“Cô thật ngốc nghếch! Cứ im lặng để người ta đánh mình như vậy sao?” Một giọng nói quen thuộc quát lên như gió rít bên tai cô, Hạ Nặc Kỳ mở to mắt, thấy Mục Dã Tình Xuyên đang đứng trước mặt, vừa dùng một tay nắm chặt tay cô nữ sinh kia, vừa vứt ra một nắm tiền: “Mai Khả Lâm, cô cố tình bảo chúng gọi tôi đến đây là vì muốn tôi thấy khả năng đánh người của cô sao? Cô hãy lau sạch người mình đi!”
“Mục Dã Tình Xuyên?”
“Tình Xuyên!”
Hai âm thanh cùng lúc vang lên.
02
Hạ Nặc Kỳ không dám mở to mắt: “Sao anh lại ở đây?”
Vẻ mặt của cô gái kia bỗng chốc thay đổi, thái độ hung hãn biến mất, cô nhanh chóng rút giấy ăn từ trong túi ra, lau hết mỹ phẩm trên mặt, sau đó giọng ngọt xớt nói: “Tình Xuyên, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Hạ Nặc Kỳ nghe xong câu nói đó bỗng thấy nổi da gà.
Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ít lâu sau, một đám nữ sinh đến vây lấy cửa hàng lưu niệm bé xíu, mọi con mắt đều hướng về Mục Dã Tình Xuyên.
Bộ dạng Mai Khả Lâm không còn nghênh ngang ngạo nghễ như lúc đầu nữa, rồi ra vẻ tội nghiệp, chớp chớp mắt nhìn Mục Dã Tình Xuyên. “Tình Xuyên à, anh hiểu lầm em rồi, cô ta cố tình ức Hi*p em. Chả là em nghe nói đồng hồ cát ở đây có thể gìn giữ được tình yêu, nên em mới gọi anh đến để chọn, kết quả là đứa con gái này cố tình phun Coca vào mặt em… Anh xem quần áo em bẩn hết rồi nè.”
“Đúng vậy, đúng vậy, từ trước đến nay Khả Lâm đâu thèm chấp mấy chuyện vặt vãnh, nếu không vì tại cô ta quá đáng ghét, thì Khả Lâm đã không đâm phải cô ta.” Một đứa con gái bên cạnh nói chen vào.
“Đúng vậy đấy! Hạng người như cô ta vừa nhìn đã biết chẳng ra gì rồi, làm sao có thể sánh với chị cả của chúng ta được!”
Một đám con gái vây quanh Mục Dã Tình Xuyên, mỗi người chêm vào một câu, cứ như là hiểu Hạ Nặc Kỳ rõ lắm. Còn Mai Khả Lâm lại đứng ở một góc khuất mà Mục Dã Tình Xuyên không nhìn thấy, nhìn Hạ Nặc Kỳ với vẻ mặt khiêu khích. Thật khiến Hạ Nặc Kỳ tức ૮ɦếƭ mất.
Thấy như vậy, Hạ Nặc Kỳ cũng chẳng muốn nói gì nữa, quay người chuẩn bị đi khỏi đó. Cô vừa đi được hai bước, liền bị một người kéo cánh tay lại.
“Cô ở lại đây, tôi có chuyện muốn nói.”
Mục Dã Tình Xuyên vừa dứt lời, thì đám con gái mặt ai nấy đều lạnh băng băng, bắt đầu ném vô số ánh mắt hậm hực về phía kẻ gặp xui xẻo… Hạ Nặc Kỳ.
Hạ Nặc Kỳ không mấy thiện cảm nhìn anh ta: “Anh bạn ơi, chúng ta đâu có quen biết gì…”
“Ai nói vậy chứ, em là bạn gái của anh! Lẽ nào em quên rồi sao?” Mục Dã Tình Xuyên cười tít cả mắt.
“Tôi đồng ý từ lúc nào vậy? Thậm chí đến tên của tôi anh còn không biết nữa là?”
“Ai nói vậy chứ?” Mục Dã Tình Xuyên cười sung sướng, “Em tên là Hạ Nặc Kỳ, cao 1m57, nặng 42kg, thích ăn đồ cay… có cần anh kể hết mọi chuyện của em từ nhỏ đến lớn không?”
Hạ Nặc Kỳ kinh ngạc gãi gãi đầu: “Anh điều tra ở đâu mà rõ như vậy?”
Mục Dã Tình Xuyên vỗ vỗ vào иgự¢: “Chỉ cần có trái tim, thì tất cả đều có thể làm được.”
“Cứ cho là như vậy đi, nhưng tôi đâu có đồng ý làm bạn gái của anh, hơn nữa anh cũng đâu thật lòng, không phải vậy sao? Anh chỉ là thích khiêu chiến, chỉ thích giành được tất cả mọi thứ mà đối thủ cạnh tranh của anh có, thế nên mới mù quáng xin tôi làm bạn gái của anh! Chứ thực ra đâu thích tôi!”
“Lúc đầu đúng là tôi nghĩ như vậy, nhưng…” Mục Dã Tình Xuyên lắc đầu, ánh mắt anh tỏ rõ sự chân thật, “Không biết bắt đầu từ khi nào, anh phát hiện ra, anh thực sự rất thích em.”
Hạ Nặc Kỳ đứng nghệt ra.
Đám con gái bắt đầu nhốn nháo, thậm chí có đứa còn giơ nắm đấm lên như chuẩn bị đánh nhau to, Mai Khả Lâm thì mặt mày xám ngắt, định mở miệng gầm gào lên, nhưng Mục Dã Tình Xuyên đã đưa mắt ra hiệu bọn họ không được cắt lời của anh, nên tất cả mọi người đều không dám động chân động tay.
“Không có ai nói với em rằng, tên cửa hàng này là Aglaia sao? Tên của cửa hàng còn có một hàm ý sâu xa khác, đó là nếu hai người không hẹn mà gặp nhau ở đây, thì chắc chắn là họ có duyên.”
“Tôi biết.” Hạ Nặc Kỳ lí nhí nói, “Tôi cũng vì lí do này, nên đến đây để đợi Lam Tịnh Vũ.”
Đôi mắt hoa đào mê hoặc lòng người của Mục Dã Tình Xuyên chợt ánh lên một nỗi buồn vô hạn, nhưng rất nhanh sau đó đôi môi anh lại cong lên nói: “Nhưng em đã gặp anh trước mà.”
Hạ Nặc Kỳ đứng ngây ra, trong chốc lát ánh mắt của cô bị thu hút bởi một thứ.
Rút cuộc là thứ gì vậy?
Dù cô cũng không thể giải thích được, nhưng thực sự cô thấy như có một thứ ánh sáng nhấp nháy chói lóa chiếu thẳng vào mắt.
Hạ Nặc Kỳ ngay lập tức quay mặt về phía bên cạnh, ấp úng nói: “Nhưng nhất định tôi sẽ đợi, cho đến khi người đó xuất hiện…”
Đôi mắt Mục Dã Tình Xuyên ánh lên một tia sáng óng ánh như đá quý, cười lớn, tựa như muốn dùng nụ cười tươi roi rói này để che lấp đi vẻ buồn bã trong đôi mắt của mình: “Nếu như anh ta không bao giờ xuất hiện thì sao?”
“Tôi không biết!” Hạ Nặc Kỳ bối rối lắc đầu, “Có lẽ là sẽ tiếp tục đợi.”
“Thì ra là vậy, anh hiểu rồi” Ánh mắt Mục Dã Tình Xuyên không thể che giấu thêm được nữa vẻ trầm buồn lộ hẳn ra, cứ như là mảnh sứ trong chốc lát mất đi màu sắc, nhưng, đứng đối diện với Hạ Nặc Kỳ, anh vẫn mỉm cười, “Em cứ ở yên đây mà đợi cái người có lẽ là sẽ không bao giờ xuất hiện ấy, anh tin rằng, em sẽ mau nản chí, rồi trở về bên cạnh anh ngay thôi!”
Anh nhếch mép, sau đó quay về phía Mai Khả Lâm nói: “Nhân tiện nói luôn, Hạ Nặc Kỳ là người đi cùng tôi đến dự bữa tiệc của cô. Nếu cô dám làm tổn thương cô ấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Nói xong, anh nháy mắt, rồi quay đầu bỏ đi.
Hạ Nặc Kỳ đứng tần ngần, lúc sực tỉnh thì phát hiện ra mình bị một đám con gái mặt mày hung dữ, bặm trợn do Mai Khả Lâm dẫn đầu bao vây xung quanh.
“Các người… định làm gì?” Khó khăn lắm cô mới nuốt được nước bọt, Hạ Nặc Kỳ kéo chặt cổ áo lại để bảo vệ cái thân hình yếu đuối của mình trước sự uy Hi*p của đám người này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc