Cuộc gặp gỡ định mệnhThứ năm, ngày 7 tháng 5, trời nhiều mây.
Khi nghe anh ấy thông báo rằng sẽ tham gia cuộc đua xe, tôi vô cùng ngạc nhiên!
Trông anh yếu ớt như vậy, làm sao có thể lái được chiếc xe chạy với tốc độ nhanh được.
Tôi nhìn anh hoài nghi, lắc đầu lia lịa, kiên quyết phản đối, thế là anh ngoan ngoãn từ bỏ.
Nhưng, lúc nhìn vào đôi mắt đầy khao khát nhưng thất thần của anh, tôi lại nhượng bộ.
Tôi bí mật chuẩn bị cho anh một bộ quần áo đua xe trắng tinh. Lúc anh mặc bộ quần áo đua xe đó lên nhận giải vô địch, nhìn nụ cười tỏa nắng của anh, tôi vô cùng mãn nguyện, cảm giác như tim ngừng đập một lúc.
Vân PhiGió đêm hè thổi mát rượi, mặt trăng dần hiện lên, ánh trăng bạc dịu nhẹ lọt qua từng tán cây rơi xuống mặt đất. Trong màn đêm bao phủ, những khóm hoa hai bên đường tỏa ra mùi hương ngào ngạt.
Trong cơn gió thoang thoảng mùi hương của cỏ cây, Hạ Nặc Kỳ như người mất hồn thất thểu đi về nhà; mặt cúi gằm xuống. Nghĩ lại những chuyện xảy ra hôm nay, Hạ Nặc Kỳ mắt hơi ngấn lệ, hôm nay cô đã gây ra bao chuyện… nhưng, coi như đi cũng không uổng công, ít ra, cô đã biết được Lam Tịnh Vũ trông như thế nào.
Hạ Nặc Kỳ vuốt lên chiếc kẹp tóc hoa tuyết ở trên đầu, trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Lam Tịnh Vũ.
Anh ưu tư như biển xanh sâu thẳm, nếu như, cô không quen Vân Phi, có lẽ cả đời này cô sẽ không biết được rằng, trên trái đất này lại có một người có thể dễ dàng làm rung động trái tim cô như vậy.
Nhớ lại ánh mắt ấm áp mà u buồn của Lam Tịnh Vũ, Hạ Nặc Kỳ đột nhiên dừng bước, đứng tẩn ngẩn ở giữa đường, dường như mọi thứ đều tan biến, trong đầu Hạ Nặc Kỳ chỉ còn hình dáng tinh khôi của Lam Tịnh Vũ…
Tít, tít, tít…
Đúng lúc Hạ Nặc Kỳ bất giác dừng lại, ở phía trước mặt chiếc xe phân phối lớn phóng nhanh như điện đang lao tới, vì không kịp tránh, người lái xe Ϧóþ chặt tay phanh. Bánh xe ma sát với mặt đất, phát ra một âm thanh nghe chói tai, làm Hạ Nặc Kỳ bừng tỉnh.
Chiếc xe loạng choạng chạy qua, đầu xe bị lệch phương hướng, lúc chạy qua chỗ Hạ Nặc Kỳ may mà không đâm vào cô mà chỉ sượt qua áo, rồi chạy thành một đường vòng cung tuyệt đẹp. Nhưng, đầu xe khựng lại, người lái xe ngã phịch trên mặt đất. Người này sau khi ngã từ xe xuống, lăn vài vòng, sau đó mới dừng cách chỗ con chó hoang không xa.
Một việc nguy hiểm đột nhiên xảy ra, khiến cho con chó sủa oang lên, rồi chạy lùi ra xa.
“Phù…” Hạ Nặc Kỳ thở một hơi nhẹ nhõm, may mà không bị thương nặng.
Cô chạy vội về phía người lái xe, lo lắng hỏi anh ta: “Anh có sao không?”.
Người đó không thèm để ý đến cô, vừa đứng dậy đã chạy ngay đến chiếc xe, cúi đầu xuống tỉ mỉ kiểm tra. Bấy giờ, Hạ Nặc Kì mới nhìn kĩ người này…
Bộ quần áo đua xe màu trắng xen đỏ, mái tóc ngắn thanh thoát nhuộm màu lá mạ chói mắt, vẻ ngoài rất đẹp trai. Trời ơi! Đây chẳng phải là Mục Dã Tình Xuyên – kẻ mà trong buổi diễn kịch đã làm cô mất mặt, rồi đuổi cô ra khỏi hội trường đấy sao!
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Lúc này, Mục Dã Tình Xuyên đã kiểm tra xong xe của mình, Hạ Nặc Kì run rẩy sợ hãi đứng cạnh, lo lắng nhìn cái chân trái bị thương của anh ta. Sau đó, cô thành khẩn cúi người về phía anh ta, miệng mỉm cười tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi, tại tôi mà anh bị tai nạn, anh có đau chỗ nào không, có cần đi bệnh viện kiểm tra không?”
Mục Dã Tình Xuyên tức giận trừng mắt lườm Hạ Nặc Kỳ, rút điện thoại từ trong túi ra, giận dữ bấm số, rồi nói qua điện thoại: “Alô! Trên đường tôi xảy ra chút chuyện, xe bị hỏng, không chạy được nữa, cậu thông báo cho mọi người là hủy cuộc thi đi!”.
Việc này…đã làm cô hiểu rõ mọi chuyện? Hạ Nặc Kỳ có chút xấu hổ.
“Không có chuyện gì to tát đâu! Chỉ là gặp phải một con bé cực kì ngốc…”
Hả, một con bé…cực kì ngốc? Hai bên thái dương Hạ Nặc Kỳ nóng lên, cô ngượng nghịu nói: “Bạn Mục Dã Tình Xuyên ơi”.
“Đã bảo là ngốc rồi, cậu nghĩ chỉ số IQ của cô ta bao nhiêu chứ? Cô ta không chỉ ngốc, mà còn rất thô thiển nữa…”
“Bạn Mục Dã Tình Xuyên!” - Hạ Nặc Kỳ với bộ mặt nhăn nhó, cố nói to, “Tôi có điều cần nói!”.
“Làm sao?” – Ánh mắt sắc lẹm như có thể Gi*t ૮ɦếƭ người ném thẳng vào người cô.
“Tôi biết ngắt lời trong lúc anh đang nói gọi điện thoại là vô duyên, nhưng, không phải muốn trách anh vì nói tôi nào là loại con gái lỗ mãng, đồ cực kì ngốc, tôi chỉ muốn nhắc anh, quần bò của anh rách rồi, hình như chân bị thương, đang chảy máu…”
“Đáng ghét!” Mục Dã Tình Xuyên chau đôi mày rậm, tức giận nói “Nhất định là lúc nãy Ϧóþ phanh gấp quá, không cẩn thận nên bị thương.”
“Đúng thế, nhưng hình như anh không thấy đau, nên tôi mới nhắc anh, nếu như không mau chóng sơ cứu, thì có thể sẽ bị nặng hơn…”
“Điều đó không cần cô phải nói!” Mục Dã Tình Xuyên tức nổ đom đóm mắt nhìn Hạ Nặc Kỳ, không giữ nổi bình tĩnh hét lên, “Chỉ cần bây giờ cô im mồm cho tôi, để tôi nói chuyện điện thoại xong đã!”.
Một cơn gió thoảng qua, những tán cây rậm rạp phát ra âm thanh rì rào, rì rào.
Mục Dã Tình Xuyên vừa tắt điện thoại, Hạ Nặc Kỳ nháy mắt tinh nghịch cười tươi roi rói: “Vừa rồi lúc anh gọi điện thoại, tôi gọi 120 rồi, xe cứu thương sẽ đến ngay bây giờ, anh đừng lo, cứ ngồi yên mà đợi là được rồi.”
“Gọi cho 120 để làm gì?”
Hạ Nặc Kỳ xoa mũi, ngại ngùng cười nói: “Vì anh bị thương rồi, cần phải được chữa trị chứ, nhưng có vẻ anh đang rất bận, vì thế tôi gọi giúp anh xe cứu thương. Đó là những điều tôi nên làm, anh không cần phải cám ơn tôi đâu!”.
“Cô đúng là đồ ngốc!” Mục Dã Tình Xuyên tức giận nhảy dựng lên, “Ai bảo cô làm vậy chứ? Tôi chỉ bị sây sát nhẹ, đâu nặng đến mức phải gọi xe cứu thương?”.
“Hic..” Hạ Nặc Kỳ ngạc nhiên, “Tôi chỉ lo vết thương bị nặng hơn, chả phải như con sâu răng ban đầu chỉ ăn một lỗ nhỏ như hạt vừng sau đó mới to dần ra, cuối cùng là ăn sạch hết cả cái răng…”
“Không ngờ, ngoài vẻ ngốc nghếch ra, thì từng lời nói, từng hành động của cô đều tố cáo cô đúng là ngốc thật!” Mục Dã Tình Xuyên đầu như muốn bốc hỏa.
“Anh!” Nụ cười tươi rói ban đầu bỗng chốc đóng băng, Hạ Nặc Kỳ có chút tức giận, cô thở dốc, hai má đỏ bừng bừng, “Anh đừng biến lòng tốt của người khác thành lòng lang dạ sói thế chứ!” Cái tên này thật đáng ghét, miệng chỉ nói những câu độc địa, cô còn chưa tính sổ anh ta vì hành động quá đáng của anh ta trong buổi diễn kịch thì thôi. Bây giờ dù cô là nguyên nhân làm cho anh ta bị thương, nhưng cũng đã xin lỗi anh ta và tỏ ý sẽ bồi thường rồi mà, ít nhất anh ta cũng phải nhìn cô với ánh mắt thân thiện một chút chứ.
Nhưng, anh ta lại tỏ thái độ căm ghét với cô như vậy. Cô cảm thấy bị chọc tức!
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó, Mục Dã Tình Xuyên nhìn Hạ Nặc Kỳ tức nổ đom đóm mắt: “Cô có lòng tốt à? Vậy sao không nghĩ là tôi bị thương như thế này, là do ai chứ? Dìm người ta xuống tận đáy bùn, sau đó lại cố hết sức kéo người ta lên? Lại còn hy vọng người bị hại thương tích đầy mình cảm ơn cô sao? Cô không cảm thấy bản thân mình thật nực cười sao? Cô có biết vì cô mà tôi đã bỏ lỡ điều gì không?”.
Hạ Nặc Kỳ kinh ngạc. Đây là kiểu suy luận gì vậy?
Nhưng, nghe thì đúng là cũng có lý.
“Tôi mệt mỏi với cái loại đần như cô lắm rồi”. Nói xong, Mục Dã Tình Xuyên bỏ luôn cái xe không còn khởi động được nữa ở đó, đi bộ về phía trước.
“Hic… anh không đi bệnh viện sao?” Hạ Nặc Kỳ vò đầu bứt tai, do dự một lát, cô đang định đuổi theo, thì tiếng còi xe cứu thương đã dồn dập hú ở đằng sau.
Rất nhanh chóng, những bác sỹ và y tá mặc bộ blouse trắng, đeo “ống nghe” – biểu tượng của bệnh viện đã đẩy giường bệnh đến trước mặt cô.
“Cô ơi, xin hỏi ở đây ai bị thương?” Một vị bác sĩ trong đó lo lắng hỏi.
“Là anh ta…” Theo bản năng, Hạ Nặc Kỳ chỉ vào Mục Dã Tình Xuyên đang ì ạch lê từng bước chậm chạp ở phía trước.
“Cảm ơn.” Sau khi cảm ơn, đám người mặc áo blouse trắng chạy ùa đi, vội vàng đuổi theo Mục Dã Tình Xuyên, nhanh chóng đưa anh ta lên giường đẩy.
“Bỏ tôi ra!” Mục Dã Tình Xuyên giãy giụa la lên, “Các người là một lũ ngốc!”
Nhìn dáng vẻ khổ sở của anh ta, Hạ Nặc Kỳ không chịu được, muốn lên phía trước giải thích với bác sĩ y tá rằng: Tất cả chỉ là hiểu lầm, là do cô quá lo lắng, thực ra thì chân anh ta không bị thương quá nặng, hoặc là không cần phải đối xử với anh ta như người tàn tật.
Nhưng, chiếc giường đẩy mau chóng được đẩy qua, cô không kịp nói gì cả, chỉ nhìn thấy ánh mắt như muốn Gi*t người của Mục Dã Tình Xuyên. Sau đó, cửa chiếc xe được đóng chặt lại!
Hạ Nặc Kỳ đứng thộn ra, cho đến khi tiếng la hét tức giận của Mục Dã Tình Xuyên và tiếng xe cứu thương dần biến mất…
Màn đêm trở nên tĩnh lặng, cô vò đầu, cười ngọt ngào: Có phải cô đã làm một việc tốt không nhỉ? Ít nhất thì chỉ có người tốt mới đưa một người bị thương vào bệnh viên, dù người ta không cảm kích, nhưng cũng là làm một việc tốt.
Cứ nghĩ vậy, lòng cô vui hẳn lên.
“Tối nay, thật là đẹp.”
Ánh trăng len qua những tán cây ngô đồng ở bên đường, rọi vào khuôn mặt đang mỉm cười của cô, cô đứng chống nạnh, phấn chấn đến nỗi chân nghịch ngợm đá một viên đá vào không trung.
Dưới ánh trăng, viên đá xoay vòng vẽ nên một đường cong đẹp tuyệt mĩ.
Ồ, hình như không phải viên đá.
Hạ Nặc Kỳ chạy nhanh tới, cúi người nhặt viên đá lên xem, thì ra là ví tiền,
“Ha ha…” cầm ví tiền, Hạ Nặc Kỳ dương dương tự đắc cười.
Lẽ nào lúc nãy Mục Dã Tình Xuyên không cẩn thận đánh rơi sao?
Vậy thì phải suy nghĩ thật kĩ, xem có nên trả lại anh ta không. Ai bảo anh ta tỏ thái độ căm ghét với cô như vậy chứ, cô nhận được một ít bồi thường cũng đáng lắm chứ?
Hì hì…