Tiết văn.Nó len lén nhìn cô Trinh ở trên bục giảng, bắt gặp ánh mắt của cô nhìn lại thì vội cuối mặt xuống bàn, cô đã liệt nó vào danh sách học sinh cần quan tâm và lưu ý từ cuộc thi cặp đôi hoàn hảo rồi, cứ vào tiết cô là nó rất bận rộn nếu không trả bài thì là phát biểu mà không phải tự nguyện đâu do cô dùng chính sách ૮ưỡɳɠ éρ cả. Và bây giờ nó đang phải vắt óc suy nghĩ câu hỏi mà lúc đầu giờ cô đưa ra đây, thật sự bất công quá đi một lớp ngoài nó ra có đến 44 mạng mà sao cứ chèn ép dùng cực hình với nó vậy chứ? Luân lí ở đâu? Công bằng ở đâu hả God?
- Sao suy nghĩ ra chưa Nhi?
Cô đi về phía nó lên tiếng hỏi, cả lớp ai cũng nhìn nó với vẻ ái ngại hoặc cũng có thể là tội nghiệp đi kèm với lời chúc " chúc bạn thượng lộ bình an" đại khái là vậy, nó nghĩ thế....
- Dạ... thưa cô em chưa nghĩ ra.
Nó đứng lên e ngại nói, vừa nói xong đã bị cô cho một trận.
- Tôi có hỏi ở đâu xa xôi không? Ngay trong sách giáo khoa cả đấy, chị về có soạn bài đâu mà biết.... tôi nói rồi chị cứ học hành lơ tơ mơ như trên sao hỏa ấy cuối năm thi lại môn ngữ văn nhé! Ngồi xuống suy nghĩ tiếp nếu không ra tôi phê vào sổ đầu bài rằng chị không soạn bài đấy!
Tai nó bây giờ lùng bùng chẳng nghe rõ gì nữa, ngồi xuống với cái mặt ỉu xìu cô lại trở về bài giảng nhưng cũng không quên chú ý tới nó. Đọc lại câu hỏi nó muốn phát điên lên, câu hỏi có nội dung như sau " Em hãy cho biết đặc điểm thơ của Hàn Mặc Tử qua bài thơ đây thôn vĩ dạ?" đơn giản ngắn gọn đầy súc tích nhưng mà nó chính xác là không biết. Ngoài Hóa ra thì cái môn ngu truyền kiếp của nó là môn văn, cứ mỗi lần kiểm tra văn là nó sẽ ngồi học thuộc lòng cả tấn bài văn mẫu rồi cứ thế vào thi trúng tủ thì chép bể tủ thì bịa, chém gió vân vân và vân vân.... đối với nó thì từ khi lọt lòng mẹ ra đã định sẵn không có kĩ năng diễn đạt suôn sẽ bài viết của nó nếu không bị phê là nghèo dẫn chứng nghèo tiếng mẹ đẻ thì là diễn đạt không mạch lạc, không liên kết, câu cú không rõ ràng, thế đấy tốt nhất đừng bắt nó học văn, kiểm tra cho qua là may lắm rồi!
Suy nghĩ và suy nghĩ không ra vẫn là không ra, nó bực bội Hàn Mặc Tử ơi là Hàn Mặc Tử bác nói cho cháu biết rốt cuộc đặc điểm thơ của bác là gì đi nếu không kì này cháu ૮ɦếƭ mất thôi. Bác nhìn xem ánh mắt của cô cháu kìa " sao bác không về thăm cháu vậy? nhìn mắt màu lửa cô cháu đi... huhu" đầu nó hiện lên vô vàn ý thơ tuy nhiên chẳng dính vào đâu cả. Vy và Linh rất muốn chỉ nó nhưng mà ý nghĩ bất thành cô biết trong lớp nó chỉ chơi với Vy và Linh cũng biết 3 đứa nó là bạn thân nên cứ mỗi tiết là ba chúng nó bị cách li nhau mỗi đứa một tổ, nó đưa mắt nhìn quanh trời ạ chẳng có lấy một đứa nào thân thân để hỏi cả toàn là kẻ thù không à, lại nhìn quanh một lần nữa cuối cùng nó đã nhắm được một đối tượng - là Hắn, Phạm Khắc Huy học sinh giỏi toàn diện đạt 9 phẩy môn văn ngồi cạnh đây sao nó ngu vậy nhỉ không chịu hỏi hắn. Vạch ra kế hoạch nó khẽ nhích người từ từ và nhè nhẹ lại cạnh hắn, woa tuyệt cô không nhìn thấy, nó gọi khẽ hắn. " Huy...." không nghe đối tượng vẫn ngồi nhịp chân như không có chuyện gì xảy ra nó lại gọi " Sao chỗi..." hic... cuối cùng Hắn cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn về phía nó.
- Giúp tôi với!
Nó chấp tay khẩn cầu đường cùng rồi không hỏi hắn chỉ có nước ૮ɦếƭ thôi, nhìn điệu bộ cún con của nó hắn biết tỏng mục đích của nó là gì luôn rồi lúc nảy có nghe nó gọi chỉ là làm kiêu tí thôi.
- Đọc câu hỏi!
Hắn gật đầu nói, nó mừng quýnh đọc lia lịa, nó đâu biết rằng cô Trinh đang phóng tầm mắt về phía nó cùng với một nụ cười chẳng biết là của bà tiên hay của phù thủy nữa, chỉ biết rằng hắn đang đọc đáp án cho nó thì......
- Anh Huy và chị Nhi đứng lên cho tôi!
Một tiếng gọi đầy thân thương, cả lớp nhìn về hướng của nó và hắn, cả hai đứng dậy, cô Trinh chấp tay đi xuống bàn của tụi nó, Vy, Linh,Tuấn và Hoàng lắc đầu thôi tiu rồi từ nãy ra bốn người bọn họ nhìn thấy hết thấy cả cái cười đắc ý của cô chỉ mong hai đứa kia toàn thây thôi.
- Chị nhắc lại lời tôi đã dặn trước khi đọc câu hỏi cho chị xem!
Nó khóc trong lòng, cái bẫy đây là cái bẫy mà, cô giả vờ không thấy để cho nó hỏi hắn khi hỏi gần xong thì xuống bắt quả tang tại trận đúng là âm mưu của cô ghê quá đi, nó nuốt nước bọt nói.
- Dạ.... cô dặn.... em không được hỏi ai..... nếu em hỏi mà ai chỉ thì cả hai....
- Cả hai thế nào?
- Dạ bị phạt cùng nhau ạ!
Cô gật đầu tỏ vẻ hài lòng bảo nó và hắn ngồi xuống còn mình thì trở lại bài dạy, nó cứ tưởng thoát nạn rồi, nhưng mà không ngờ đến cuối giờ cô lại nói một câu làm nó muốn òa lên mà khóc.
- Huy và Nhi coi như không thuộc bài, tôi cho tiết B, chị Nhi 1 điểm tiết sau trả bài lại, còn Huy cũng vậy! lớp nghỉ.
Cô đi rồi mà dư âm vẫn còn, bốn đứa kia bay lại, Vy nói vẻ an ủi.
- Thôi đừng buồn mày biết cô đó là vậy mà, ai bảo mày chọc giận cô làm gì haizz.
Nghe Vy an ủi mà nó muốn bốc hỏa thêm nên liếc xéo Vy, Linh thì đàng hoàng hơn.
- Hai người thế nào cũng bị cô chủ nhiệm phạt cho coi, lớp mình là lớp chọn mà bị tiết B cô không phát điên lên mới sợ!
Hoàng và Tuấn gật đầu đồng tình, nó ủ rũ hơn ấy vậy mà hắn vẫn bình thường, nó rất là thắc mắc rốt cuộc thì chuyện gì mới làm hắn lo lắng đây? chuyện gì mới làm khuôn mặt đó hốt hoảng lo sợ?.........
- Thôi dẹp chuyện đó đi chúng ta xuống căn tin ăn gì thôi đói quá rồi!
Vy lên tiếng thế là cả bọn kéo xuống căn tin, ba đứa con gái đi trước ba đứa con trai ở phía sau đang mãi lo nói chuyện nó không để ý mình đang đi giữa sân bóng thế là một trái bóng từ đâu bay thẳng đập vào đầu nó.
- Á........
Nó hét lên tay ôm đầu lực quá mạnh khiến đầu nó choáng váng cả người lảo đảo, trong lúc đấy khi nó sắp ngã thì cảm nhận cả người mình được ai đó ôm lấy, đầu dựa vào иgự¢ người đó mùi nước hoa quen thuộc xộc vào mũi, nó biết là ai rồi. Hắn thấy nó lảo đảo thì kéo nó dựa vào người mình rồi đưa mắt nhìn sang bọn con trai đang chơi bóng quát.
- Ai làm thì bước ra! đừng để tôi phải mời!
khu vực của tụi nó bây giờ nhận được sự chú ý của học sinh toàn trường, chỗ nó bị bao quanh đông nghẹt cũng chỉ vì " Khắc Huy" đang quát gây sự chú ý. Bọn con trai là khối 12 nghe hắn quát thì tức, hắn chỉ học 11 mà dám lên mặt với bọn đàn anh như vậy, một tên hình như là đại ca đi về phía hắn.
- Anh mày ném đấy làm gì nào? mày chỉ là đàn em mà láo hả?
Tên kia vừa dứt lời một cú đấm được tung ra, tên kia ngã lăn ra đất chỗ đấm bầm đỏ lên đủ thấy lực không hề nhẹ, mọi người kể cả nó Vy Linh Tuấn Hoàng cũng sửng sốt với hành động vừa rồi của hắn. người ngạc nhiên nhất chính là nó, hắn đánh người ghê thật nó nhìn mà sợ run người nhưng mà nó vừa mới thấy dáng vẻ tức giận của hắn thì phải, thì ra lúc hắn tức giận là như vậy.
- Tôi cảnh cáo anh còn dám làm thế thì đừng trách!
Hắn chỉ thẳng mặt tên kia rồi kéo nó đi thẳng vào căn tin, đám đông tản ra, bốn đứa nhiều chuyện kia vẫn đang ngơ ngác nhìn nhau được một lúc mới hoàng hồn chạy vào căn tin. Nó nhìn bốn người kia bằng ánh mắt khó hiểu, suốt từ nảy đến giờ bọn họ cứ nhìn chằm chằm nó và hắn, nhìn đắm đuối lắm cơ, nó định nói gì đó thì hắn lên tiếng.
- Muốn hỏi gì? nói đi đừng có nhìn nữa.
Như là lời giải bùa chú Tuấn là người đầu tiên hỏi
- Mày lạ lắm nghe Huy?
- Đúng rồi, rốt cuộc hai người đang quen nhau à? - Linh rối rít
- Quen là cái chắc rồi, nhìn Huy bảo vệ Con Nhi thế kia mà! -Vy phán
Hoàng vờ sờ sờ râu nhưng thực tế là sờ cằm vì có râu đâu mà sờ râu.
- Khai đi hai người tiến triển tới đâu rồi?
Nó trợn mắt lên hết nhìn Vy thì nhìn Tuấn rồi đến Linh và cuối cùng là nhìn Hoàng, bọn họ điên à lảm nhảm gì thế kia, nó phản bác.
- điên à! làm gì có chuyện đó.
Tuấn nói.
- Nhi không phải dấu, tớ nhìn là biết cả đấy!
Đưa mắt nhìn Tuấn cái tên này từ ngày quen Linh thì nhiều chuyện hơn cái gì vậy đó, tức ghê.
- Huy nó không trả lời là thừa nhận rồi cậu còn dấu làm gì.
Đấy hết Tuấn rồi đến Hoàng nó không biết ai huấn luyện bọn họ nữa Tuấn thì không nói cái Linh nó nhiều chuyện sẵn rồi nên có thể bị lây từ nó còn Hoàng nó lấy làm lạ à nha.
- Biết rồi đừng nhiều lời!
Hắn nói xong đứng lên đi thẳng, nó nhìn theo rồi lắc đầu hắn nói cái gì mà biết rồi haizz khó hiểu quá chợt có cảm giác có tia lửa điện hướng về mình nó nhìn xuống thì bắt gặp 4 cặp mắt đang săm soi mình, sống lưng lạnh toát nó đứng phắt dậy chạy theo hắn không quên nói vọng lại.
- Vào lớp trước đây.
Nó đi rồi bốn cái đầu kia chụm đầu lại xong thì cười phá lên.
Giờ sinh tử cuối cùng cũng đã đến, cô giáo chủ nhiệm bước vào cả lớp im phăng phắt, cô chủ nhiệm lớp tụi nó khá xì teen nhưng cực kì khó tính, cô nhìn quanh lớp một lượt rồi mới nói.
- Nào bắt đầu báo cáo đi các em!
Thế là các tổ trưởng lần lượt lên báo cáo cô ghi chú khá bận rộn, nó mặt mày ủ rủ. đến lượt của Khiêm lớp phó học tập.
- Dạ thưa cô tuần này lớp ta có nhiều bạn được điểm cao ví dụ như bạn Nhi 9đ toán, bạn An 9đ hóa, bạn Vy 10đ lý, bạn Tuấn 10đ sinh, bạn Linh 10đ hóa, bạn Huy 10đ anh văn......
- tốt! - cô nói chen ngang gật đầu hài lòng.
- tuy nhiên hôm nay trong giờ văn bạn Nhi bị 1đ bạn Huy vì nhắc bài nên cũng bị cô cho không thuộc bài và lớp bị tiết B thưa cô!
Khiêm ngồi xuống cô giở sổ đầu bài ra, một lúc cô ngẩng đầu dậy mặt không vui một chút nào, cô nhìn nó và hắn.
- Đây là lần đầu tiên lớp ta bị tiết B cô rất là không vui vì hai em đó, Nhi và Huy hai em là một trong những học sinh đứng đầu khối sao lại để xảy ra vấn đề này hả? nói cô nghe xem.
Nó và Hắn đứng dậy im re không nói gì, cô vỗ cái thước xuống bàn kêu 1 tiếng rõ to nó giật mình lắp bắp.
- Dạ thưa cô..... tại em ngu văn ạ! Huy không có liên quan tại em hỏi bạn ấy thôi cô phạt em là được rồi!
Ai cũng nín thở trước câu trả lời của nó, Hắn nhìn sang hôm nay nó anh hùng quá làm hắn có hơi ngạc nhiên, cô nói.
- Hai em cũng gây ra tiết B thì cùng chịu phạt tôi không cần biết nguyên nhân, cuối giờ hai em quét dọn sạch lớp học và phòng truyền thống cho tôi.
Nó ngồi xuống buồn hiu, đầu năm quét lớp cũng vì môn văn, gần cuối năm quét lớp cũng vì môn văn số nó bị " văn ám" đây mà
Ra về.
- Ê Vy Linh ở lại giúp tao đi!
Nó kéo tay hai nhỏ bạn năn nỉ ỉ ôi.
- Mơ à! mày với Huy tự xử đi bọn tao đi hẹn hò đây!
Vy gạt tay nó ra nắm tay Linh dung dăng dung dẻ đi về, nó cởi dép nhắm ngay Vy mà phang cùng với câu quát.
- Đi ૮ɦếƭ đi hai con nhỏ ác ôn!
Nhưng mà rất tiếc Vy và Linh đã chuồn mất xác, cả lớp chỉ còn nó và hắn.
- Anh về đi tại tôi liên lụy anh cho tôi xin lỗi! ở đây tôi tự làm được rồi!
Hắn không nói gì cầm chổi lên bắt đầu quét, nó trố mắt nhìn chưa bao giờ thấy hắn trong bộ dạng "đảm đang" thế này nên cũng lấy làm ngạc nhiên lắm mà công nhận hắn làm gì cũng đẹp, nhìn mọi góc độ mọi khía cạnh đều đẹp hoàn mĩ, nó tự khen bản thân biết chọn người để yêu dễ sợ, đứng nhìn mãi cho đến khi hắn lên tiếng kéo nó về thực tại.
- Đừng nhìn nữa! làm đi còn về!
Nó gật gật chạy đi tìm cây chổi rồi cũng bắt tay vào quét dọn, hắn làm nghiêm túc lắm nha khiến nó nhìn mãi không chán, cái mặt háo sắc bây giờ mới có dịp bộc phát những lúc như vậy hắn phải nói " đừng nhìn nữa" nó mới thôi nhưng mà một lúc đâu lại vào đấy, hắn nhìn nó cười cười tự nhiên lại cảm nhận thấy nó cũng yêu hắn vậy.
Quét đến phòng truyền thống cả tay chân nó không còn sức lực mệt muốn ૮ɦếƭ vậy đó, nó vừa thở vừa nói với hắn.
- Nghỉ 1 chút đi, chịu hết nổi rồi... hơ....
Nó ngồi xuống bàn nghỉ mệt hắn cũng lại ngồi, nhìn quanh phòng truyền thống nó có hơi sợ sợ ở đây trưng bày tranh ảnh từ xưa của trường, ngoài ra còn trưng bày mô hình xương con vật như khủng long... kể cả mô hình mô phỏng sọ người nữa, nó bây giờ mới chú ý thấy rợn cả người.
- Ở đây ghê quá!
Nó đã chạy sang ngồi cạnh hắn.
- Cái đồ nhát gan!
Hắn phán một câu nó nghe vậy thì liếc xéo một cái cho bỏ ghét.
- Tôi là con gái mà!
- Cô cũng biết mình là con gái sao?
Biết mình cãi không lại nó chẳng thèm đôi co nữa, nó đi vòng vòng xem xét những thứ có trong phòng duy nhất là tránh cái chỗ mô hình sọ người kia , đang đi lòng vòng chợt cánh cửa phòng truyền thống đóng sầm lại làm nó giật mình chạy lại chỗ hắn, cả phòng tối hẳn đi chỉ có vài ánh sáng nhỏ li ti từ khe hở thông gió của phòng truyền vào. Nó sợ hãi đi về phía cửa dùng hết sức đẩy ra nhưng mà đẩy hoài cũng không được, hắn nhìn nó nói.
- Không đẩy được đâu.
- Sao anh biết? - nó thắc mắc
- Bọn họ khóa ngoài rồi!
- Hả?
Nó há hốc miệng hắn đang nói gì vậy bọn hóa khóa ngoài là ai chứ? rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây trời? Hắn nhún vai từ tốn nói.
- Bạn tốt của chúng ta.
Cố suy ngẫm lời hắn nói bạn tốt, của chúng ta, và cuối cùng nó đã hiểu ra vấn đề.
- Cái bọn ૮ɦếƭ tiệt để tôi ra được tôi băm băm họ ra nhừ tử luôn hừ...... - tiếng nói của nó lớn quá làm 5 người bên ngoài chột dạ.
Hắn đã nhận ra cái mục đích cao cả của bọn họ lúc Vy và Linh nháy mắt với Tuấn và Hoàng lận, với lại từ lúc vào đây cho tới giờ đã bị 5 cái đầu ở bên ngoài theo dõi rồi hắn chắc là ngoài bốn người kia ra thì có thêm Quỳnh Anh nữa, bọn họ tưởng qua mắt được hắn sao không dễ đâu chỉ là hắn chờ xem bọn họ giở trò gì thôi.
- Vậy bây giờ làm sao ra? tôi đói quá!
Nó ôm cái bụng đói meo ngồi xuống bàn, sáng giờ chỉ ăn được mấy lát bánh mì tươi thôi bây giờ bụng nó đói cồn cào rồi lại bị cái bọn rỗi hơi đó nhốt ở đây nữa đúng là số hưởng mà.
- Chờ thôi!
Nghe hắn nói thản nhiên như vậy nó có hơi chút bực bội phải rồi là nó đối chứ có phải là hắn đói đâu mà biết, chờ hoài chờ mãi đã 30 phút rồi mà không có động tĩnh gì cả.
Bên ngoài cả bọn ngồi dựa lưng vào tường áp tai vào cửa chú ý động tĩnh bên trong.
- Sao không nghe gì hết vậy? - Quỳnh Anh ngồi cả người dựa hẳn vào Hoàng, chật quá cả bọn 5 người mỗi người chỉ được một góc nhỏ xíu.
- Làm sao anh biết được. - Hoàng lắc đầu
- ui da đau em anh ngồi lại đàng hoàng coi.
Linh quát Tuấn cậu cứ chúi người ra phía trước đè lên tay của Linh khiến nhỏ đau muốn ૮ɦếƭ Tuấn chỉ cười hì hì, nãy giờ chỉ có Vy là im lìm, cô nàng là khỏe nhất vì một mình một góc đang tập trung cao độ.
- Mà này em thấy chúng ta làm vậy hình như quá đáng thì phải? anh Huy em ghê lắm!
Quỳnh Anh quay ra sau nói với cả bọn, mọi người đều gật gù tuy nhiên rất nhanh đã bác bỏ.
- Không sao đâu, họ về một nhà rồi cảm ơn chúng ta còn không hết nữa là. - Tuấn nói.
- Ủa họ về một nhà lâu rồi mà! - Linh chớp chớp mắt nhìn Tuấn nói.
- Ờ he anh quên!
- Anh cái gì mà chả quên!
- Ơ sao em lại mắng anh..... bắt đền em đó!
- Bắt đền này bắt đền này.
Linh vỗ vai Tuấn bốp bốp anh chàng cười tinh nghịch, Vy bực bội quát.
- Hai đứa kia đến đây không phải để cãi nhau nhé! về nhà đóng cửa vợ chồng bảo nhau sau đi!
Trước sự nghiêm khắc bất chợt của Vy cả bọn im phăng phắc chăm chí lắng nghe.
- CHẢY MÁU RỒI! CHẢY MÁU RỒI! HUY ƠI ANH ĐỪNG BỎ TÔI ĐI NHƯ VẬY MÀ HUHU....
Đang yên đang lành bỗng bên trong vọng ra tiếng la hét thất thanh của nó, cả bọn cuống cuồng đứng dậy mở khóa xông thẳng vào bên trong.
BỐP....
Tuấn ôm đầu bị ai đó đánh lén, cả bọn vào bên trong thì thấy nó đang cầm cái chai nước đứng cạnh cửa còn hắn đứng khoanh tay tại vị trí trung tâm, 5 đứa ngơ ngác nhận ra mình bị lừa thì đã quá muộn.
- Đông đủ nhỉ? - nó nói
Cả bọn cười hì hì.
- Vui quá nhỉ?
Nó lại hỏi cả bọn lại cười hì hì.
- VUI CÁI CON KHỈ KHÔ!!! TÔI NÓI CHO CÁC NGƯỜI BIẾT NHÉ CÁC NGƯỜI ĂN NO RÃNH RỖI QUÁ MÀ KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ LÀM THÌ ĐI HẸN HÒ ĐI, ĐI CHƠI ĐI MẮC MỚ GÌ NHỐT TÔI Ở CÁI NƠI KHỈ HO CÒ GÁY NÀY HẢ? HẢ? CÓ BIẾT ĐÓI BỤNG LẮM KHÔNG HẢ?
Hắn đi tới vỗ lưng cho nó, định là sẽ cho cái đám người kia một trận nhưng mà chắc không cần nữa, sau màn xả xì trét kia của nó bọn họ đã thảm thương lắm rồi nhìn mặt họ đi đơ hết rồi chẳng người nào nhúc nhích nổi nữa, kéo nó đi ra khỏi phòng truyền thống bỏ lại 5 cây chuối phía sau.
- Anh kéo tôi đi đâu vậy, bỏ ra tôi phải xử lí bọn họ mới được.
Nó giãy nãy lên, hắn phải giữ chặt mới kéo được cái đứa kia lên xe.
- Xử lí vậy được rồi, cô không thấy bọn họ đơ hết à?
- Nhưng mà chưa đủ, tôi ức lắm!
- Bây giờ đi ăn hay chửi?
- Tất nhiên là ăn rồi đi thôi!
Nghe tới ăn nó vứt tất mấy thứ kia ra thắt dây an toàn, Hắn lắc đầu cho xe chạy.
Quay lại lúc nãy, đang đói cồn cào nó ngồi dựa người vào cửa thì nghe tiếng bọn họ xầm xì bên ngoài, máu dồn lên tới não.
- Sao Chổi anh không được lên tiếng.
Nó nói nhỏ với hắn rồi chạy vòng vòng tìm cái gì có thể đánh được, đi một vòng chỉ tìm được chai nước, nó nấp vào một bên cửa hét lớn và tiếp theo là thế đấy.........
Năm người kia phải mất 15 phút mới định thần được tay trong tay cùng nhau ra về, sau này có cho tiền cũng không dám chọc nó nữa........