Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh! - Chương 03

Tác giả: Gấu Vy

- Này đừng tìm nữa có thể em để quên ở nhà rồi, anh đã trả tiền xe giờ chúng ta đi học thôi kẻo trễ.
Thế là cậu cùng nó đi bộ đến trường vì từ trạm xe đến trường không xa,( mọi hôm nó đi đường tắt hôm nay nó đi đường vòng).
Vừa bước qua cổng trường mọi ánh mắt đều dồn về nó và người bên cạnh, có người còn xì xầm to nhỏ với nhau tiếc là nó không nghe được thắc mắc nó quay sang cậu:
- Này anh xem dùm em mặt em có bị dính gì không?
- Không, mà sao thế?
- Vậy sao họ cứ nhìn chúng ta mãi thế kia
- Em không biết thật sao?
- Thật.
Nó gật đầu cái rụp làm Quân thoáng chau mày, cậu là hotboy của 12 nó đi cùng cậu mọi người nhìn là đúng rồi, nó thật sự không biết ư, lạ thật.
- Vì em đi cùng anh thế thôi, anh về lớp nhé, hẹn gặp em sau.
Quân đi thẳng lên cầu thang dãy 12, nó ngơ ngác nhìn theo với hàng đống câu hỏi trong đầu, rồi cũng bước về lớp.
Chưa vào đến cửa lớp nó đã thấy nhỏ Vy từ đâu bay ra, kéo nó vào chỗ hỏi đủ thứ.
- Này tao mới vừa nghe tụi kia nói mày đi học với prince 12 hả? Mày gặp anh ấy ở đâu thế? Mày quen ảnh hả? Không nói tao biết mày.. đáng ghét...
Nó chả hiểu mô tê gì cả prince 12 ư là đứa ૮ɦếƭ dẫm nào chứ sao nó biết được.
- Mày nói gì tao không hiểu? Gì mà prince là đứa nào?
- Mày đùa hả Nhi? Vậy sáng nay mày đi học cùng ai?
- Tường Quân.
- Trời ơi Tường Quân là prince 12 đấy chị, bây giờ mày nổi tiếng rồi đi cùng hotboy.
- CÁI GÌ??? ANH TA LÀ HOTBOY??
Nó hét với âm lượng maximum làm mấy đứa còn trong lớp nhìn nó cứ như bệnh nhân mới từ trung tâm thần kinh về. Nhỏ Vy nhanh chóng bịt miệng nó lại nếu không chắc nó đã lên xe đi rồi.
- Anh ấy không nói mày biết sao? Mà người ta nổi tiếng cả trường thế kia ai mà không biết chỉ có cái đứa đi sau thời đại như mày là khác người thôi....
Reng...reng...
Chuông vào học reo lên, nhỏ Vy đành trở về chỗ ngồi, nó cũng đã an tọa tại chỗ của mình, nó suy nghĩ những việc vừa xảy ra, nhớ đến nét mặt của Quân lúc nãy chắc cũng hơi thất vọng về nó lắm.
- CẢ LỚP NGHIÊM!!!
Tiếng của cái An lớp trưởng đánh thức suy nghĩ của nó, nhanh chóng lấy tập vở ra bắt đầu học, nó đã tự nhủ là hôm nay không gây trò cười cho mọi người nữa.
Bắt đầu là tiết toán, nó hì hục làm bài tập mà cô giao, nghĩ mãi nát óc mà không ra, quay sang bên cạnh nó thấy hắn - cái tên sao chỗi của cuộc đời nó đang đeo headphone mắt khép hờ đầu nghiêng ra cửa sổ, từng đợt gió thổi làm tóc hắn bay bay. Đúng là không thể phủ nhận hắn rất đẹp ở khoảnh khắc này ,nó như bị cuốn hút, ôi sao nó cảm giác tim đập liên hồi thế này, quay lại tư thế ban nãy nó cố trấn tĩnh lại cảm giác mơ hồ lúc nãy rồi lay tay hắn.
- Này sao chỗi! Cô bảo làm bài tập cơ mà, dậy đi.
-...............
- Này anh nghe không hả?
-...............
- Này anh đang xem tôi như không khí vậy sao tên ૮ɦếƭ tiệt kia.
- Cô ồn ào quá, để tôi yên.
- Anh..... được lắm tôi mặc xác anh, tôi không quan tâm, đồ thần kinh, đồ ૮ɦếƭ bầm, sao chỗi,... asiii điên lên mất.
Nó cứ ngồi đấy lèm bèm mà không biết rằng những câu mắng mỏ đó đều bị hắn nghe hết, thế nhưng hắn cũng không nói gì, kể cũng lạ nếu như là đứa con gái khác thì hắn đã không để yên rồi, có gì đó rất lạ nhỉ?
Ra về, nó bước cùng 2 nhỏ bạn ra khỏi lớp, ba chúng nó kể đủ thứ chuyện trên đời, đột nhiên nhỏ Linh lên tiếng.
- Tao... về trước nhé, tao... có hẹn với Tuấn.
Rồi nhỏ chạy vụt đi mà nó chưa kịp ú ớ gì cả, nhỏ đi với Tuấn ơ mà Tuấn là đứa nào thế thắc mắc nó quay ra hỏi Vy
- Tuấn là ai?
- Trời mày đúng là người ngoài hành tinh rồi, Tuấn ngồi cùng với cái Linh mới chuyển trường cùng tụi mình đấy có cả Hoàng và Huy nữa.
- À ra là thế, vậy Hoàng là cái tên ngồi cùng mày ấy à vậy Huy chẳng phải là..... tên sao chổi ư?
- Người ta là hotboy mà mày gọi là sao chổi sợ mày luôn.
- Cái tên sao chỗi ấy hot cái nổi gì? Thôi về...
- Mày không đi xe thì về bằng cách nào, đợi tao lấy xe rồi chở mày về.
Trong khi đợi Vy đi lấy xe, nó ra cổng đợi, chợt nó thấy hắn, hắn cũng quay sang nó vội quay đi hướng khác vờ như không thấy, cùng lúc đó có một cô gái chạy lại nắm tay hắn đi. Vy cũng ra đến nó lên xe về, không hiểu sao cái hình ảnh nó thấy lúc nãy cứ lỡn vỡn quanh đầu nó đúng là điên thật mà.
Về đến nhà, việc đầu tiên của nó là chạy ào vào bếp kiếm đồ ăn, từ sáng giờ nó có được ăn gì đâu, khi mà cái ví tiền ૮ɦếƭ tiệt không cánh mà bay.
TRƯA
Nhà nó, cụ thể là ở tầng 3, có một đứa đang vò đầu bức tóc.
- Sao thế này, ví tiền rốt cuộc là em đang ở đâu???
Tít tít.. tít tít.. chị Nhi ơi có tin nhắn....
Nó với tay lấy điện thoại, 1 tin nhắn mới, số lạ của ai thế nhỉ?
- " chủ của chiếc ví màu hồng, chào em"
- Gì??? Ví màu hồng đúng rồi ví mình màu hồng, phải rồi mình có để số điện thoại vào ví mà quên mất
Nhanh chóng trả lời lại.
- " anh nhặt được ví của tôi? Thế làm ơn trả lại tôi đi ạ, tôi nghèo lắm tài sản của tôi chỉ bằng đấy thôi..... bla bla"
-" Được thôi cô bé em đến quán smile nhận lại nhé anh chờ em Quốc Nam"
- Quốc Nam ư???
Nó nhanh chóng thay đồ, chạy xe đến quán smile.
- Mình nhớ không nhầm mà, đây là nơi đầu tiên mình rất ấn tượng.
Đẩy cửa bước vào, nó tiến đến quầy phục vụ lên tiếng hỏi.
- Chị cho hỏi có anh Quốc Nam ở đây không ạ?
- Em đợi chị một chút chị gọi cho anh ấy.
- Tôi đây, chào em chúng ta ra kia nói chuyện.
Quốc Nam đến kéo nó ra bàn cạnh cửa sổ ở tầng 2. Giờ nó mới biết quán chia ra làm 2 tầng, phía dưới phục vụ những món ăn, còn tầng trên là nước uống, kem,... ôi tuyệt thật.
- Ngồi đây nhé, em muốn uống gì?
- Anh cho em 1 ly cappucino nha.
Quốc Nam gật đầu rồi vẫy tay nói với phục vụ, xong anh quay sang nó nở 1 nụ cười, nó nhìn anh có 1 nét gì đó rất quen, nhất là ánh mắt màu nâu đen, nghĩ tới nghĩ lui tên cuối cùng và duy nhất nó nghĩ ra là...... Khắc Huy... không... nó lắc đầu xua đi suy nghĩ vớ vẫn nó quay sang Nam cất giọng.
- Anh nhặt được ví của em đúng không?
- Ừ lúc em chạy ra đánh rơi, anh có gọi mà em chạy nhanh quá, anh không biết trả em làm sao nên anh có mở ví của em ra không giận anh chứ?
- Không đâu ạ, em làm sao giận khi anh cũng mang nó lại trả em chứ.
- Ừ, vậy được rồi ví của em đây.
Quốc Nam lấy từ túi áo ra chiếc ví màu hồng phấn đưa cho nó. Capuchino nó gọi cũng được bưng ra.
- Em cảm ơn, mà anh Nam là nhân viên ở đây sao?
- À... có thể coi là như thế. Em uống xem thế nào, khi nào buồn có thể đến đây ngắm cảnh vào ban đêm ngồi ở vị trí này có thể ngắm thành phố lên đèn và cả trung tâm kia đấy.
Vừa nói anh vừa chỉ ra hướng trung tâm thương mại C-max lớn nhất thành phố, đó là nơi nó chưa đặt chân đến bao giờ mấy lần nghe 2 đứa bạn nó nói đến thôi. Nhấp ngụm cappucino nó mỉm cười.
- Cappucino ở đây có vị lạ quá, nhưng rất tuyệt đấy ạ!
- Vậy là tốt rồi, anh cứ tưởng em chê anh pha đấy..
- Woa, thật không ạ.
- Nhưng vẫn thua 1 người..
...................................................................
Nó trở về nhà sau khi rời khỏi smile, nó và Nam đã nói chuyện say sưa đến quên cả giờ giấc nào là những thức uống ngon, cách chọn cà phê, trái cây làm nước ép...... đủ thứ trên đời. Nói chuyện với anh thật sự rất thú vị, nó cảm thấy quên đi những mệt nhọc, anh như 1 người anh trai tốt bụng luôn che chở nó vậy, mặc dù chỉ mới quen thôi nói vậy thì còn quá sớm nhưng nó lại cảm nhận như thế, nó tin anh là người như thế qua cách nói chuyện thì phải? Thôi không suy nghĩ nữa, nó chạy xuống nhà tìm dì út.
- Dì ơi, dì không ăn cơm trước ạ sao lại đợi con?
- Nhà còn 2 dì cháu ăn trước ăn sau gì, ngồi ăn cùng dì luôn đi.
- Dạ, dì ăn rau này nè, tốt cho sức khỏe con thấy dì lúc này hay ho đấy.
- Nhóc con., lớn thật rồi còn biết dặn dò nữa thường ngày không phải dì hay dặn này dặn kia con hay sao?
- hì hì.... con học 11 rồi chứ bộ.
Hai dì cháu nó người gắp cái này người gắp cái kia cho nhau, nó lớn lên 1 tay dì chăm sóc, cha mẹ nó thường hay đi công tác nước ngoài lâu lâu mới về, đôi lúc nó cũng ghen tị với chúng bạn khi mà lúc nào nó cũng kể đủ thứ nào là cùng ba đi chỗ này cùng mẹ đi chỗ kia. Nhưng rồi thôi vì nó biết cha mẹ nó quá bận rộn, nó cũng biết cha mẹ luôn dành tình yêu thương cho nó.
SÁNG
Lại một ngày nữa lại đến, hôm nay vẫn như hôm qua sau khi ăn sáng nó đeo headphone đi thẳng ra bến xe bus, nó không muốn sống như những đứa tiểu thư khác tạo cho mình cái vỏ bọc hotgirl vì thế nên cũng không cần phải tập cho mình cái thói quen ngồi xe hơi đi học. Nó ngồi trên xe hát vu vơ bài hát mình đang nghe ngắm cảnh trời buổi sáng, hôm nay nó không gặp Tường Quân có 1 chút gì đó buồn nhỉ? Anh ta có gì đó rất thân thuộc với nó thì phải?
Xuống bến xe, nó đi bộ một đoạn đến trường vừa đi ngang qua con hẻm nhỏ nó bị một đám con gái chắng ngang đường. Chúng nó có khoảng 10 đứa, nó thầm nghĩ xem mình đã đắc tội gì với cái bọn này thì có 1 con nhỏ tóc màu vàng vàng, cô ta trắng mặt mũi nhìn rất đẹp nhưng thoạt nhìn có nét gì đó không thật lắm. Nhỏ đó bước đến trước mặt nó.
- Mày là Hiểu Nhi?
- Ừ, thì sao?
- Mày quen Tường Quân?
- Ừ, thì sao?
Điệu bộ không quan tâm của nó làm nhỏ đó tức điên lên, nhỏ nắm lấy tóc nó, chậm rãi nói.
- Mày dùng thái độ đó nói chuyện với tao hả? Biết tao là ai không?
- Kệ tôi đây chẳng quan tâm, giờ có bỏ cái tay bẩn thỉu của cô ra khỏi người tôi không?
- Giỏi lắm, để xem 10 đứa này cho mày một trận thì mày còn có thái độ đó không? Lên tụi bây.
Nhỏ tóc vàng lùi ra sau khoanh tay chờ xem chuyện vui. Tiến tới trước mặt nó là 3 con nhỏ, nó cười nhếch miệng một cái vứt cái cặp vào một góc, ba con nhỏ kia bắt đầu ra đòn, đầu tiên là nắm đấm nhắm thẳng vào mặt nó, nó né sang 1 bên tay nắm chặc lấy nắm đấm bẻ tay nhỏ kia kêu cái rắc làm nhỏ la oai oải, hai nhỏ kia người thì đá đấm nhưng đều bị nó cho nằm lăn ra đất.
- Lên đi, còn 7 đứa cơ mà.
Sau lời thách thức của nó 7 đứa còn lại chạy đến tấn công nó, tình hình bây giờ là 1 chọi 7 ( mình đã nói với các bạn là nó biết võ chưa nhỉ đai đen karate nhé, vì từ nhỏ nó bị người ta ăn Hi*p không ai nghĩ nó là tiểu thư, trông nó quê lắm mặc dù là con gái của nhà thiết kế thời trang, vì thế nó đã xin ba mẹ cho nó đi học võ đấy). Nó né và ra đòn rất điêu luyện nhưng 1 chọi 7 làm nó đuối sức và không may khi nó bị 1 con nhỏ cầm gậy đánh lén phía sau, không chú ý nên nó trúng đòn vào đầu, nó bắt đầu hoa mắt nhưng nó không thể để mình thua như vậy được nó cố gắng gượng tiếp tục đánh trả.
Còn 3 đứa, nó đánh bằng tất cả sự tức giận ba nhỏ kia gục xuống không thể ngóc đầu dậy, nó quay qua con nhỏ tóc vàng.
- Lần sau, người nằm đây sẽ là cô đấy.
---------------------------------------------------------------------
nhỏ tóc vàng kia tên Phan Mỹ Linh là một đứa tiểu thư của tập đoàn Phan thị cha kinh doanh rượu và làm chủ các quán bar. đanh đá và hiểm độc. Cô ta yêu Tường Quân và sẵn sàng dẹp bỏ những đứa con gái bên cạnh cậu. Cô ta cũng là người con gái có hôn ước với Tường Quân.
---------------------------------------------------------------------
Rồi nó rời khỏi đấy, máu từ đầu bắt đầu chảy xuống,( là cú đánh lén của con nhỏ kia khi nãy đấy), giờ nó thấy đầu choáng váng, loạng choạng đi đến con hẻm phía trước nó ngồi phịt xuống, lấy điện thoại ra nó bấm số gọi cho Vy.
- Alo... Vy.... mày xin phép cho tao nghỉ học 1 ngày nhé...
- Nhi mày làm sao thế? Sao lại nghỉ??
Tút tút tút....
- Nhi.... asiii cái con này bạn bè hỏi thăm nó chưa nói hết câu nó đã thế.
- Sao vậy Vy? - Hoàng ngồi cạnh Vy lên tiếng
- Nhi nó gọi điện bảo xin nghỉ tớ chưa nói hết câu mà nó đã cúp máy.
- Thôi chắc Nhi có việc bận, Vy đừng có giận thầy vô lớp rồi kìa. À mà Huy đâu rồi nhỉ?
- Sáng giờ Huy chưa vô mà - Linh chen ngang
- Trùng hợp quá, Nhi và Huy cùng nghỉ - Tuấn phán một câu làm tụi nó gật gật đầu
---------------------------------------------------------------------
Tại con hẻm, nó thấy đau đầu kinh khủng máu cứ chảy thế này mãi làm sao đây.
- Cô chán sống rồi à?
Nó nhìn về phía người vừa lên tiếng, là hắn trùng hợp thật tên sao chỗi lại ở đây.
- Sao anh biết tôi ở đây?
- Tôi không những biết cô ở đây mà còn biết 5 phút trước cô đánh nhau hậu quả là 5 phút sau máu chảy như thế này đây.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nó.
- Anh đi học đi trễ giờ rồi.
Môi nó nhợt nhạt vì mất máu, nó bị thiếu máu từ nhỏ mà.
- Tôi đi cô phải làm sao?
- Anh mặc kệ tôi, đi đi.
Giọng nó lúc này như thì thầm không còn sức sống.
Hắn mặc kệ lời nói của nó, kéo nó lên lưng hắn cõng nó ra xe đến bệnh viện.
TẠI BỆNH VIỆN
Nó được bác sĩ băng bó, kê đơn thuốc, bác sĩ dặn dò nó.
- Cháu đừng để vết thương trúng nước nhé nhiễm trùng đấy, nhớ uống thuốc đúng giờ thì vết thương mới không đau. Còn chân của cháu bị sưng ta đã giúp cháu thoa thuốc rồi còn 1 vài vết bầm thôi nhưng ổn.
- Cháu biết rồi, cảm ơn bác sĩ.
Nó cùng hắn ra về, ở trong xe hắn nó mệt mỏi nghiêng đầu dựa vào xe, miệng thì thầm.
- Cảm ơn anh sao chỗi!
- Nhớ là cô nợ tôi là được rồi, tôi sẽ đòi lại.
Nó không lên tiếng, dần chìm vào giấc ngủ. Hắn thấy thế cũng im lặng ngồi đó nhìn nó, hắn nhủ thầm "cô ta cũng xinh đấy chứ, mỗi tội đanh đá, ngốc. Mà trông cô ta có gì đó lạ nhỉ?, khuôn mặt lúc nãy đánh nhau cũng lạnh tanh không giống như lần đầu mình gặp, cô ta là tắc kè chắc, biến đổi liên tục".
Cứ thế ở trong xe, 1 người ngủ còn 1 người đắm chìm trong suy nghĩ
Mở mắt, trần nhà màu cà phê sữa đập vào mắt nó, nó nhìn một lượt quanh căn phòng.
- Đây đâu phải phòng mình, lạ quá mình đang ở đâu?
Bước xuống giường nó đi về phía cửa, vừa mở cửa nó đã xém tông phải hắn.
- Người gì cứ như ma hiện hồn ấy.
Nó xoay người bước vào ngồi trên giường.
- Cô không còn từ nào khác để nói về tôi hả? Hết sao chổi rồi đến ma, tôi cũng là hotboy đó.
- Với tôi anh chỉ thế thôi - nó tru mỏ
- Thôi không thèm đôi co với cô, ăn cái này đi rồi uống thuốc.
- Ừ cháo hả? Nhìn ngon quá.
Nó đón lấy tô cháo từ tay hắn ăn ngon lành.
- mà mấy giờ rồi?
- 7h tối.
- Cái gì???? -nó suýt mắc nghẹn ( cháo cũng mắc nghẹn )
- Sao??
- Tôi phải về rồi, tôi đi từ sáng đến giờ chắc dì út lo lắm, tôi về nhé!
Nó bỏ tô cháu xuống định chạy đi thì hắn kéo tay lại.
- Uống thuốc đã.
- À... ừ....
Nó đón lấy viên thuốc nuốt. cái ực, xong nó vẫy tay tạm biệt hắn, vừa đi được ba bước nó quay lại làm mặt cún con với hắn.
- Sao không về?
- Tôi..... anh... chở tôi về được không? Tôi không có xe về bằng cách nào.
- Tự về đi. Cô mạnh miệng lắm mà.
-Thôi mà tôi biết anh là người tốt mà - nó lay lay tay hắn.
- Cô buông tay tôi ra nhột ૮ɦếƭ được.
- Đi mà.....
- Được rồi, buông tay ra đi.
- yeah tôi biết anh là người tốt mà tôi xuống nhà đợi anh.
Nó nhảy lên vui sướng rồi bay cái vèo ra khỏi phòng, hắn lắc đầu.
- Chưa thấy ai như cô.
Về đến nhà, nó bước xuống xe vẫy tay chào tạm biệt hắn. Hắn nhanh chóng quay đầu xe hòa vào dòng người trên đường mất hút. Nó xoay người bước vào nhà đã thấy dì út nó hớt hãi.
- Nhi, con làm sao thế này? Sao băng bó trắng đầu thế?còn cái chân thì cà nhắc Sao trưa không về có biết dì đứng ngồi không yên không hả?
- Con xin lỗi, dì. Còn bị té cầu thang nên bạn đưa vào viện, giờ con không sao rồi, dì đừng lo.
- Sao không lo được, con ổn không nói dì út biết đi.
- Dạ con ổn mà, thật con bảo đảm.
Nó giơ tay lên làm kí hiệu miệng cười toe toét làm Út nó bật cười xoa đầu.
- Có gì nói út biết đó. Con ăn uống gì chưa?
- Con ăn rồi, thôi con lên phòng nhé.
- À... mà mẹ con có gọi cho con mà không được nên gọi về nhắn dì nói với con là 5 hôm nữa cha mẹ con về.
- Con biết rồi, dì ngủ ngon.
Nó lên phòng tắm rửa vừa bước ra chuông điện thoại reo lên.
Vy is calling..
- Alo tao nghe nè Vy.
- Con kia, hồi sáng tao chưa nói xong sao mày cúp máy hả?
- Hơ tao xin lỗi.
- Thế sao mày nghỉ học?
- À... tao đi giải quyết 1 số chuyện đấy mà.
- Là chuyện gì?
- Đánh nhau nên vào viện được chưa con quỷ?
- CÁI GÌ??? MÀY ĐÁNH NHAU VỚI AI?
- Chả biết mai tao kể mày nghe sau.
- Ừ, vậy thôi mày ngủ ngon.
Tút tút tút
Nó còn chưa nói nhỏ Vy đã cúp máy.
Beautiful my girl...... điện thoại nó lại reo.
Linh is calling......
- Alo tao nghe.
- Này sáng này mày bị sao mà nghỉ học vậy?
- Tao đánh nhau bị thương nên vào viện.
- Cái gì??? Đánh nhau???
- Ừ mai tao kể cho mày với con Vy nghe, giờ tao không sao đâu, mày ngủ đi.
- Ơ, thôi vậy cũng được, mày ngủ ngon bye bye..
-Ừ, ngủ ngon.. - lần này là nó cúp máy.
Nó ngã người ra giường, đầu nó đau như 乃úa bổ, không ngờ nó lại để cho con nhỏ kia đánh ra như thế này đúng là tức nuốc không trôi mà. Đang suy nghĩ thì điện thoại nó nhấp nháy.. Chị Nhi ơi có tin nhắn..
- " Tắc kè, cô ổn chứ?"
- tắc kè, tiên điên nào nhầm số hay sao vậy, có ai gọi mình là tắc kè bao giờ đâu
Nó trả lời lại.
-" này nhầm số rồi tôi không phải tắc kè"
-" Tôi thích gọi cô là tắc kè được không?"
-" Tôi ư, này ai vậy?"
-" Cô quên ân nhân rồi à"
Ân nhân? Nó nằm suy nghĩ mình có mắc nợ ai đâu mà ân nhân chứ?suy nghĩ một lát nó mới ra hôm nay người giúp đỡ nó là hắn mà chẳng lẽ....
-" anh là sao chỗi phải không?"
-" nhớ ra tôi rồi... cô ổn chứ?"
-" ừ, đầu vẫn còn rất đau"
-" cô uống thuốc rồi nằm nghỉ đi như thế sẽ hết đau đấy, tắc kè ngủ ngon"
Nó đọc xong tin nhắn mà mắt nổ đom đóm gì mà tắc kè hắn đúng là âm binh mà.
- Cũng vui chứ nhỉ? Hôm nay trông anh ta đáng yêu hẳn hihi....
Nó miên man chìm vào giấc ngủ, trong mơ nó thấy hắn mỉm cười với nó. Gió ngoài cửa sổ thổi nhè nhẹ trong phòng có một đứa ngủ miệng nở một nụ cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc