Ngoại truyện 4Tôi không thích cô ấy uống rượu, nhưng tôi lại thích cô ấy say rượu. Có phải rất mâu thuẫn không? Nhưng thực sự, chỉ khi say rượu lý trí của cô ấy mới bị tình cảm lấn át, chỉ có lúc say rượu, cô ấy mới có thể sống đúng với con người của mình. Khi say rượu cô ấy ăn nói rất vụng về, nhưng những lời cô ấy nói lại có thể làm tôi hạnh phúc đến điên dại.
“Phong là chồng của An! Không để cho ai lấy đi hết! Ai mà động vào là đánh ૮ɦếƭ!” Cô ấy đã nói như thế.
Rất đánh đá phải không? Nhưng tôi thích một Thiên An như vậy. Ít nhất thì tôi biết cô ấy cũng có tình cảm với tôi. Khi tôi muốn nói với cô ấy rằng tôi yêu cô ấy thì cô ấy lại lăn ra ngủ ngon lành trên vai tôi. Gà mái của tôi lúc nào cũng không biết nhìn hoàn cảnh mà. Tại sao có thể nói ra một câu như vậy và lăn ra ngủ đến tôi cũng không thể hiểu được.
Khi biết được cô ấy cũng có tình cảm với mình, tôi càng ngày càng không làm chủ được bản thân, tôi muốn nói tất cả mọi bí mật của tôi cho cô ấy. Thực sự muốn cô ấy hiểu con người của tôi. Dùng hết can đảm, tôi dẫn cô ấy đến căn nhà gỗ bí mật của tôi và chị mình. Nhưng khi nghĩ về lỗi lầm trong quá khứ của mình với chị tôi, tôi lại không thể khống chế được cảm xúc. Tôi sợ khi biết mọi chuyện, chính cô ấy cũng sợ hãi tôi, coi tôi là một kẻ Gi*t người vì những mộng tưởng ngu ngốc của bản thân. Sợ cô ấy khi biết được mọi chuyện sẽ bỏ rơi tôi, sẽ đưa mọi thứ trở về vạch xuất phát. Tôi đấu tranh và rồi cuối cùng cũng không dám nói với cô ấy, đêm hôm đó, tôi bỏ đi.
Tôi điên cuồng uống rượu, rồi lảo đảo thuê taxi đến căn nhà gỗ đó. Tôi có nên nói với cô ấy hay không? Suy nghĩ của tôi mâu thuẫn, tôi sợ hãi, và để trốn tránh, tôi tiếp tục uống rượu. Khi say, những quá khứ ma mị lại ùa về ám ảnh tôi. Khi tôi tưởng rằng mình sẽ bị nỗi đau này dằn vặt đến ૮ɦếƭ thì cô ấy lại đến tìm tôi, tôi thực sự không biết mình đã vui đến thế nào khi nhìn thấy cô ấy. Tôi như thấy được ánh đèn khi đi lạc giữa muôn vàn tuyết trắng lạnh lẽo. Tôi hạnh phúc cầm lấy cánh tay cô ấy. Tôi lại cảm nhận được hương hoa dại, nỗi đau của tôi được xoa dịu. Tôi cảm thấy nó được vuốt ve và không còn thổn thức.
Lại một lần nữa cô ấy phải thức đêm chăm sóc tôi. Khi tỉnh dậy sau cơn u mê, tôi mỉm cười khi thấy cô ấy đang ôm mình. Trái tim tôi như tan trong ấm áp, được ngắm nhìn cô ấy ngủ ngay bên cạnh mình, chiếc miệng chúm chím gọi tên tôi. Cô ấy đã không còn khóc trong mơ nữa mà đã gọi tên tôi. Tôi xuất hiện trong giấc mơ của cô ấy, cô ấy cũng yêu thương tôi, phải không?
Cô ấy muốn nghe về câu chuyện quá khứ của tôi. Dù đắn đo nhưng cuối cùng tôi vẫn kể cho cô ấy bí mật mà tôi luôn cất giữ, bí mật mà ngay cả em tôi cũng chưa từng kề. Chỉ vì tôi tin tưởng cô ấy, tuyệt đối.
Câu chuyện kết thúc, tôi sợ hãi chờ đợi phản ứng của cô ấy, cô ấy sẽ nghĩ sao về tôi. Tôi chỉ biết cúi gằm xuống, như một kẻ sai trái vừa thú nhận tội lỗi của mình.
Tôi nghe thấy tiếng chuông gió leng keng trong buổi sớm bình minh, cô ấy an ủi tôi, cô ấy dùng chính chiếc chuông gió mà chị tôi thích nhất để an ủi tôi. Sau bao nhiêu năm đằng đẵng sống trong bóng tôi của quá khứ, lần đầu tiên tôi tìm được ình một lối thoát mà người mở cho tôi lối thoát ấy lại chính là cô ấy.
Những lời cô ấy nói, tôi tin hết tất thảy, vì cô ấy cũng là một người chị. Tôi cho phép bản thân được tin hết những lời của cô ấy, ru ngủ quá khứ dày vò bấy lâu nay của mình, cất dấu hết tất cả trong buổi sáng hôm ấy.
Tôi dựa đầu vào vai cô ấy. Tôi không muốn đau khổ nữa, tôi muốn hạnh phúc cùng cô ấy.
***
Những ngày sau đó, chúng tôi sống cùng nhau trong mộng tưởng và hạnh phúc. Tôi những tưởng đó sẽ là kết thúc viên mãn cho cả hai chúng tôi.
Tôi tự hào nắm tay cô ấy đến dự đám cưới của Anh Quân và Tú An, người bạn thân nhất của mình. Tôi giới thiệu với hết thảy mọi người, đây là vợ của tôi. Chắc họ đã biết từ đám cưới của tôi rồi và nghĩ rằng tôi là một kẻ khoa trương, nhưng họ đâu biết được rằng, giờ chúng tôi đã yêu nhau, đã khát khao có được hạnh phúc cùng nhau như những cặp vợ chồng khác chứ không phải chỉ trên một tờ khế ước.
Cảm giác khoác vai cô ấy đứng giữa một biển người chờ đón pháo hoa giao thừa chỉ vì sợ lạc mất cô ấy cũng thật thú vị. Cảm giác treo bức hình đám cưới của chính mình trong căn nhà của mình, cùng cô ấy làm việc nhà, cùng cô ấy ăn củ cải, cùng ngồi trên xích đu đàn hát thật hạnh phúc. Nếu có thể, tôi ước rằng thời gian sẽ dừng lại ở đó. Để chúng tôi có thể hạnh phúc như vậy mãi mãi.
Nhưng thời gian không dừng lại, và những sự việc lại bắt đầu đẩy đưa chúng tôi, ngăn cách chúng tôi bằng những khoảng cách không thể nối lại.
Bắt đầu là việc em quay trở lại và nói yêu tôi trong đám cưới của Khải Hưng và Bảo Hân. Tôi không trách em. Người ta thực sự không thể nào đong đếm được tầm quan trọng của một người khác cho đến khi người đó đi mất. Tôi hay tình yêu của tôi đối với em là như vậy. Nhưng khi em quay lại, trái tim của tôi đã không còn thuộc về em nữa rồi, nó thuộc về người con gái ấy. Em điên cuồng không chấp nhận, giống như tôi trước đây, em ôm lấy tôi và mong tôi quay trở lại bên em. Nhưng mọi chuyện đã quá trễ để có thể quay trở lại. Nhưng gì lúc bấy giờ tôi có thể nói được với em chỉ là một câu xin lỗi. Mong em có thể tìm được một người có thể mang lại cho em hạnh phúc mà em hằng mong muốn, còn tôi, tôi không thể mang lại hạnh phúc cho em được nữa. Nếu đến bên em lúc này, đó là lừa dối, là tội nghiệp chứ không phải tình yêu. Tình yêu tôi dành cho em đã ૮ɦếƭ, đã là dĩ vãng. Tình yêu của tôi dành cho cô ấy mới đâm chồi nảy lộc, nó là tương lai. Tôi không muốn rời xa cô ấy.
Khi phát hiện cô ấy đang cùng Khải Hưng ở trong một căn phòng vắng trong chính đám cưới của anh ta. Tôi gần như phát điên. Tôi không thể chấp nhận được việc người con gái của mình bị người con trai khác lợi dụng, nhất là khi anh ta lại chính là người mà cô ấy từng yêu thương. Tôi sợ mất cô ấy.
Khi cô ấy nói với tôi rằng muốn chấm dứt hợp đồng, tôi tự hỏi, có phải cô ấy vẫn còn tình cảm với Khải Hưng? Cô ấy vẫn chưa quên được hình bóng của anh ta, nên khi đối mặt với anh ta cô ấy mới trở nên như vậy?
Không cam tâm, tôi muốn nghe lý do từ cô ấy. Nhưng khi nghe cô ấy nói trong nước mắt rằng cô ấy sợ hãi nếu cứ ở bên cạnh tôi sẽ không còn muốn rời xa tôi.
Không muốn rời xa tôi? Cô ấy không muốn rời xa tôi?
Cô ấy yêu tôi!
Đúng là gà mái ngốc nghếch. Đến cách bày tỏ tình cảm cũng ngốc nghếch. Tại sao cô ấy phải rời xa tôi, sẽ không bao giờ có ngày ấy. Cô ấy sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi. Tôi sẽ không để cô ấy rời xa tôi.
Vì tôi cần cô ấy.
Nhưng em vẫn muốn níu kéo, tại sao em lại dùng cả tính mạng của mình để níu kéo. Em đe dọa tôi rằng em sẽ tự tử, rồi em tự tử, tôi sợ hãi rằng vì tôi mà em xảy ra chuyện không hay nên đã chạy đến bên em.
Ở bệnh viện đêm đó, em đồng ý chia tay, nhưng em vẫn muốn tôi ở bên cạnh em vì em sợ bóng tối ở nơi này vì sẽ nhớ đến cái ૮ɦếƭ của mẹ em khi em còn nhỏ. Tôi hiểu và cũng cảm thấy có lỗi với em nên đã ở lại để an ủi em. Tôi nghĩ rằng đây có lẽ là việc cuối cùng tôi có thể làm cho em.
Nhưng tôi không để ý rằng tôi đã lần thứ hai và lần thứ ba bỏ cô ấy ở một mình mà chạy đến bên em. Với một người hay suy nghĩ như cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ cho rằng tôi vẫn chưa dứt khoát trong tình cảm với em.
Tôi không biết được rằng, tình yêu của chúng tôi vốn rất mỏng manh, lần đó tôi bỏ cô ấy đi, và chính lúc đó tôi đã đánh mất mãi mãi cơ hội để có thể ở bên cạnh cô ấy.
Việc của tập đoàn ngày càng phức tạp, tôi không biết kẻ trong bóng tôi là ai cũng không biết người đó đã mua chuộc những ai và định đưa vấn đề đi đến đâu. Nhưng tôi vẫn phải đề phòng, nguồn vốn dự trù của tôi vẫn không đủ, tôi phải tìm kiếm đối tác ở nước ngoài, chợt nhớ đến cha đỡ đầu của mình hiện đang ở Úc, tôi vội vã rời đi. Có lẽ em đã thực sự suy nghĩ thông suốt, em muốn quay trở về Úc, em xin tôi đưa em đi vì thực sự em không còn quen biết ai nữa. Tôi đã đồng ý.
Nhưng khi muốn gọi điện trấn an cô ấy thì điện thoại của tôi đã biến mất từ lúc nào. Vì công việc bận rộn tôi đã làm một sim khác, nhưng thật đáng trách khi mà đến số điện thoại của cô ấy tôi cũng không nhớ. Tôi chỉ muốn công việc nhanh chóng kết thúc, tôi sẽ về và nói rõ mọi chuyện với cô ấy. Chỉ mong cô ấy chờ đợi tôi.
Mọi việc không được như ý muốn, tôi phải rời Úc để sang Mỹ chỉ để tìm gặp cha đỡ đầu của mình và mong ông hợp tác đầu tư. Nhưng khi mọi chuyện vẫn chưa có tiến triển gì thì tôi nhìn thấy thông tin trên Internet rằng mẹ của cô ấy đã qua đời. Người ta chụp hình cô ấy thẫn thờ trong bộ trang phục trắng toát. Đôi mắt cô ấy chứa đầy mất mát, đau thương và tuyệt vọng. Tôi nghe trong lòng có gì đó vỡ vụn thành từng mảnh và cứa vào trái tim tôi đau nhói khi nhìn thấy cô ấy như vậy.
Vứt bỏ tất cả mọi thứ, tôi chạy như bay về như bên cô ấy. Nửa vòng trái đất thật xa, khi tôi ngồi trên máy bay lòng tôi như lửa đốt, và chỉ cần nghĩ đến việc người con gái của tôi đang mòn mỏi trong đau khổ, trái tim tôi như muốn nổ tung. Tôi mong ngóng từng giờ từng phút để được trở về bên cạnh cô ấy. Lúc này có lẽ là lúc cô ấy cần tôi nhất.
Chạy thẳng từ sân bay về nhà tang lễ, tôi sợ hãi khi nhìn cảnh cô ấy đau khổ và khóc vật vã trước linh cữu của mẹ mình. Nhưng người bên cạnh để vỗ về an ủi cô ấy lại không phải là tôi, người ở bên cạnh cô ấy lúc này là Đăng Minh. Anh ta đang ở bên cạnh cô ấy lúc cô ấy đau khổ nhất.
Một người luôn nghĩ rằng mình yêu cô ấy nhưng lại bỏ rơi cô ấy trong lúc cô ấy cần nhất liệu có tư cách để yêu cô ấy hay không? Tôi lo lắng, sợ hãi. Nhưng rồi ánh mắt của cô ấy cũng trả lời cho câu hỏi của tôi. Một kẻ bỏ rơi người mình yêu thương trong lúc người đó đau khổ và tuyệt vọng nhất vốn không có tư cách để nói lời yêu thương với người ấy, nếu có thì đó chỉ là những lời sáo rỗng.
Tôi chỉ biết im lặng đứng cạnh cô ấy. Thiên An của tôi, ánh mắt vô hồn, trái tim đau khổ, nước mắt lại rơi nhưng tôi không an ủi được cô ấy. Tôi chỉ biết đứng nhìn cô ấy đau khổ trước mặt mình. Tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng. Một kẻ coi tình yêu là tất cả mọi thứ lại từ bỏ nó để chạy theo đồng tiền. Thật nực cười. Tôi có lỗi với cô ấy. Tất cả những gì tôi làm để
níu kéo lại ánh mắt của cô ấy đều vô dụng. Cô ấy có lẽ đã quá thất vọng về tôi.
Bố tôi ngất xỉu, tôi không thể hiểu được nguyên do là gì. Nhưng chắc chắn nó có liên quan đến người đứng đằng sau mọi chuyện đang xảy ra. Tôi muốn ở bên cạnh cô ấy, nhưng bố mẹ tôi cần tôi làm tròn trách nhiệm của một người con, một người thừa kế đối với gia nghiệp của dòng họ. Tôi muốn giải quyết mọi chuyện thật nhanh chóng, rồi sẽ xin lỗi cô ấy. Tôi ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần mọi chuyện ở công ty kết thúc, tôi sẽ có thể quay trở lại bên cạnh cô ấy. Lúc bấy giờ tôi sẽ toàn tâm toàn ý lo lắng và chăm sóc cho cô ấy.
Nhưng lại một lần nữa tôi bỏ lại cô ấy để chạy theo tiền.
Khốn nạn thật!
Nhưng còn khốn nạn hơn nữa khi tôi nghe Thu Ngọc nói rằng vì muốn cứu công ty mà cô đã bị chủ nợ của Estermir – Hoài Anh sỉ nhục cách thậm tệ. Vì cứu công ty mà ngay cả nhìn mặt mẹ mình một lần cuối cũng không thể.
Vì tôi, tất cả là vì tôi mới đúng.
Tôi biết cái tính nghĩa khí, muốn đứng ra giải quyết mọi việc của cô ấy. cô ấy muốn giúp tôi, thế nên, cô ấy làm tất cả những điều đó vì tôi. Nhưng cô ấy nhận lại được gì? Sự ruồng bỏ từ tôi, bị người khác sỉ nhục, bị người khác coi thường, một nỗi ân hận cả đời khi không thể nhìn mặt mẹ mình lần cuối. Cô ấy là một người coi trong danh dự và tình cảm, tôi biết điều đó. Chính vì thế tôi càng cảm thấy những gì mình khiến cô ấy phải chịu đựng thật quá sức tưởng tượng.
Khi tôi biết Khải Hưng là người đứng sau tất cả, biết được những ân oán đời trước và nỗi đau của anh ta. Anh ta cũng chỉ là một kẻ giống như tôi trước đây, dày vò trong đau khổ của quá khứ, nhưng đáng thương hơn nữa, anh ta còn phải gánh một nỗi thù hận và sống cùng nó. Tôi hiểu ra những gì mà gia đình tôi đã nợ anh ta. Tôi muốn đến để nói chuyện với anh ta.
Nhưng khi đến gặp anh ta, anh ta nhìn tôi rồi cười đau khổ. Anh ta nói rằng anh ta đã từ bỏ việc muốn làm cho Estermir phá sản rồi. Tôi không hiểu anh ta muốn nói gì. Một thời gian dài theo đuổi, một thời gian dài làm mọi việc và bây giờ đích đến đã ở trước mặt. Estermir sắp rơi xuống đáy vực như anh ta mong muốn nhưng anh ta lại muốn dừng lại. Thật hoang đường.
“Tôi dùng sự an nguy của Estermir để trao đổi lấy sự ra đi của Thiên An, cô ấy đã đồng ý rời khỏi anh!” Khải Hưng nhìn tôi dò xét.
Nghe những lời anh ta nói, tai tôi ù đi. Cô ấy lại vì tôi mà chấp nhận ra đi. Tôi không muốn cô ấy ra đi. Tại sao cô ấy lại chỉ vì cứu Estermir mà chấp nhận rời khỏi tôi, cô ấy muốn vì tôi nên rời khỏi tôi hay cô ấy không còn yêu tôi nữa?
Tôi gọi điện cho luật sư, nói ông ta ngay lập tức tuyên bố phá sản Estermir. Estermir không còn nữa, cô ấy sẽ không phải vì cái gì để trao đổi nữa, cô ấy sẽ không phải rời bỏ tôi nữa. Ít nhất như vậy, cô ấy sẽ còn ở bên cạnh tôi.
Tôi có thể mất Estermir, nhưng không thể mất cô ấy.
Tôi chạy điên cuồng khắp mọi nơi để tìm kiếm, cầu mong cô ấy chưa bỏ tôi mà đi. Nhưng tôi không tìm thấy cô ấy ở đâu cả.
Valentine.
Trên con phố tấp nập những đôi tình nhân, tôi chạy đi tìm người con gái tôi yêu. Cầu xin thượng đế, chỉ một lần này thôi, cho tôi tìm thấy cô ấy. Tôi sẽ không bỏ cô ấy một mình nữa. Chỉ một lần này thôi, tôi sẽ nắm chặt tay cô ấy, sẽ không buông cô ấy ra nữa. Sẽ cầu xin cô ấy tha thứ, sẽ không để cô ấy bị tổn thương. Sẽ không để cô ấy phải mỏi mệt, sẽ cho cô ấy một bờ vai vững chắc để cô ấy dựa vào.
Sẽ nói cho cô ấy biết tôi yêu cô ấy đến nhường nào.
Tôi những tưởng cô ấy đã bỏ đi, cô ấy lại xuất hiện trong căn nhà của chúng tôi. Nhưng nụ cười trên môi tôi còn chưa kịp nở thì cô ấy đã đưa cho tôi một lá đơn xin ly dị. Cô ấy nói rằng cô ấy mệt mỏi và muốn chấm dứt.
Tôi sững người.
Cô ấy mệt mỏi. Tôi biết, những gì cô ấy phải trải qua thực sự quá mệt mỏi đối với cô ấy. Tôi là người đã khiến cô ấy mệt mỏi. Nhưng tôi vẫn mặt dày muốn giữ cô ấy ở lại bên mình. Tôi nhận ra tình yêu của mình đối với cô ấy chỉ gói gọn trong hai chữ – ích kỉ.
Tự cười vào mặt mình. Tôi vốn không có tư cách làm xáo trộn cuộc sống của cô ấy. Tất cả những thứ tồn tại xung quanh tôi: công việc, gia đình, sự nghiệp và cả tình yêu của tôi chỉ khiến cô ấy mệt mọi. Tôi biết người có thể mang lại cho cô ấy hạnh phúc trọn vẹn không phải là tôi, đáng ra tôi không nên tham lam bước vào cuộc sống của cô ấy. Chính tôi làm cho nụ cười tỏa nắng của cô ấy héo khô, chính tôi làm cho đôi mắt của cô ấy rơi lệ. Người con gái đó đã phải vì tôi mà đau khổ. Có lẽ, tôi đã sai ngay từ đầu. Lý do tôi đến với cô ấy hóa ra chỉ vì sự ích kỷ của cá nhân tôi, muốn được cô ấy xoa dịu vết thương của tôi. Chưa một lần tôi bảo vệ được cô ấy. Chưa một lần tôi nghĩ cho cô ấy. Chưa một lần tôi cho cô ấy một tình yêu đúng nghĩa. Tôi căm ghét những kẻ làm cô ấy khóc, nhưng người khiến cô ấy khóc nhiều và bi thương nhất lại chính là tôi.
Nhưng trái tim của tôi hướng về cô ấy. Nó lại gào khóc khi nhận thức được việc cô ấy và tôi sắp chấm dứt và cô ấy sắp ra đi. Trong men rượu, nó lại gào khóc và van xin cô ấy. Xin cô ấy hãy ở lại bên tôi.
Khi tôi đắm chìm trong hạnh phúc, và ảo tưởng rằng tôi đã giữ được cô ấy ở lại cũng là lúc tôi nhận được nụ hôn ly biệt của cô ấy.
“Bình an và hạnh phúc nhé!” Cô ấy dùng những từ ấy và một nụ hôn lên trán tôi để gạt bỏ tôi ra khỏi cuộc đời của cô ấy.
Khi cầm tờ giấy cô ấy để lại, cô ấy nói rằng mong tôi đừng tìm cô ấy nữa, mong tôi hãy buông tha cho cô ấy. Nhưng tôi một lần nữa vẫn muốn níu kéo cô ấy. Chạy thật nhanh để tìm cô ấy. Nhưng khi tôi thấy được bóng dáng của cô ấy cũng là lúc cô ấy bị hai kẻ lạ mặt bắt lên xe.
Những kẻ ấy là ai, chúng muốn làm gì cô ấy.
Dùng chút lý trí và bình tĩnh cuối cùng, tôi gọi điện thoại cho cảnh sát. Nhưng vẫn không yên tâm, tôi vẫn tự mình lái xe đuổi theo bọn chúng. Trong đầu tôi lúc bấy giờ chỉ muốn làm mọi cách để dừng chiếc xe đó lại. Tôi không muốn bọn chúng làm gì cô ấy, tôi không muốn cô ấy bị bất cứ một tổn thương nào nữa.
Khi tôi được người ta bế ra từ chiếc xe và người tôi đẫm máu nằm trong vòng tay của cô ấy tôi mới biết được những điều vừa xảy ra. Cô ấy khóc, máu và nước mắt hòa vào làm một rơi xuống trên gương mặt tôi. Trước đây, tôi coi cái ૮ɦếƭ như một sự giải thoát. Nhưng lúc này, tôi thực sự sợ cái ૮ɦếƭ, tôi sợ phải xa rời người con gái này, tôi sợ sẽ không thể nhìn thấy mặt cô ấy nữa.
Tôi thấy trước mắt mình chỉ làm một màu tối đen, nhưng tôi vẫn cảm nhận được mùi hương cỏ dại, mùi hương của cô ấy đâu đây. Rồi tôi cảm thấy mình trôi dạt thật lâu.
Khi tôi tỉnh dậy trong bệnh viện cũng là lúc tôi nghe được cuộc nói chuyện giữa Đăng Minh và cô ấy. Thì ra người bắt cóc cô ấy là Hoài Anh. Và lý do bắt cóc cô ấy lại là vì Estermir phá sản.
Chính tôi là người đã cho Estermir phá sản, vậy có phải chính tôi đã đẩy cô ấy vào nguy hiểm. Nếu tôi không may mắn nhìn thấy cô ấy lúc đó, không biết những kẻ kia sẽ làm gì cô ấy.
Tôi run sợ.
Bàn tay của cô ấy vẫn nắm chặt tay tôi. Cô ấy nói rằng sẽ ở bên cạnh tôi cho tới khi tôi tỉnh lại.
Tôi không muốn tỉnh lại. Thật ngu ngốc, nhưng tôi nghĩ nếu mình không tỉnh lại, cô ấy sẽ ở bên cạnh tôi mãi mãi. Tôi vẫn muốn níu kéo cô ấy. Chỉ cần cô ấy không buông tay tôi, tôi sẽ tham lam giữ cô ấy ở lại.
Nhưng rồi, cô ấy cũng buông tay tôi. Cô ấy quá mệt mỏi rồi. Và cô ấy buông tay tôi.
Tôi còn lý do gì để níu giữ. Một kẻ không thể an ủi cô ấy, không thể mang lại cho cô ấy hạnh phúc, chỉ khiến cô ấy bị sỉ nhục, chỉ khiến cô ấy phải đau lòng, phải khóc đến cùng cực, bỏ rơi cô ấy và đẩy cô ấy vào nguy hiểm có tư cách gì để tham lam giữ cô ấy lại cho riêng mình?
Ở bên cạnh tôi vốn không an toàn cho cô ấy. Tôi giờ sắp trắng tay, mất đi tất cả, lúc bấy giờ những kẻ vốn căm ghét tôi sẽ lại làm phiền cuộc sống của cô ấy. Rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu? Tôi sẽ ôm mãi vọng tưởng hạnh phúc và tình yêu của mình mà khiến cô ấy mệt mỏi như vậy sao. Nụ cười của cô ấy, nét tươi vui của cô ấy sẽ vì tôi mà không bao giờ có thể hiện lên trên gương mặt của cô ấy nữa? Tất cả chỉ vì tôi muốn giữ cô ấy ở lại sao?
Đã đến lúc tỉnh lại rồi, Hoàng Phong ạ!
Có lẽ, đã đến lúc kết thúc.
Vì yêu cô ấy, tôi nên để cho cô ấy ra đi. Chỉ như vậy, Thiên An của tôi mới được an toàn và không mệt mỏi nữa.
Cô ấy buông bàn tay của tôi ra rồi. Và tôi sẽ không níu kéo nữa.
Chỉ cần cô ấy hạnh phúc và bình an, tất cả những gì còn lại với tôi đều không quan trọng.
Chúng tôi, vậy là kết thúc.
***
Ngày cô ấy ra đi. Trời lại đổ mưa. Cơn mưa như ngày đầu tiên bắt đầu mối quan hệ này của chúng tôi, và giờ thì kết thúc nó. Mưa như muốn xóa sạch mọi kí ức và hạnh phúc trong lòng tôi. Tất cả chỉ còn lại nhàu nát, bi thương.
Tôi nghe nói cô ấy đã sang Mỹ để du học. Tôi chỉ nghe nói thôi chứ tôi không muốn điều tra mọi chuyện của cô ấy. Tôi sợ mình sẽ lại không kiềm chế được bản thân mà chạy đi tìm cô ấy. Vậy nên, tôi chỉ sống vui đầu vào công việc để tìm quên, biến bản thân mình trở nên bận rộn để ngăn chặn mọi ý nghĩ muốn đi tìm cô ấy trở về. Nhưng mỗi khi bóng đêm về, sống trong căn nhà đầy ắp hình ảnh của cô ấy. Tôi lại như một kẻ mất hồn.
Tôi nhớ cô ấy.
Người ta nói rằng, thời gian trôi qua mọi chuyện sẽ phai mờ. Tôi mong điều đó đúng với cô ấy. Nhưng với tôi thì dường như không thể.
Estermir đã phá sản. Tập đoàn cũng tuyên bố giải thể. Estermir vốn có nên móng không bền vững, nó được xây dựng trên máu và nước mắt của kẻ khác, nên số mệnh của nó sẽ có ngày như vậy. Nhưng không có bất kì công ty con nào của Estermir rơi vào tay Vansenter, tôi đã mua lại toàn bộ chúng với danh nghĩa của tập đoàn tài chính John Hemson của bố đỡ đầu người Mỹ của tôi. Chính vì thế cũng có thể coi như cơn sóng gió đối với sản nghiệp của nhà tôi đã qua. Nhưng như thế không có nghĩa là mọi chuyện trong gia đình tôi đều ổn.
Từ khi cô ấy ra đi, mang cả ánh mặt trời trong căn nhà ra đi, gia đình tôi như thiếu đi sức sống. Mẹ tôi trở nên trầm lặng hơn trước. Tôi biết nguyên nhân là vì cuộc hôn nhân hợp đồng của tôi và cũng vì bố.
Khi Thiên An đi được một thời gian, tôi nghe lén được một đoạn nói chuyện của mẹ và bố trong phòng làm việc của bố.
Mẹ nói rằng: “Mình không nhìn thấy chúng nó yêu nhau thế nào sao? Mình không nhìn thấy con bé chạy đôn chạy
đáo mọi nơi chỉ để giữ lại sản nghiệp ình sao? Một lần đối với Thái Đức chưa đủ hay sao? Hay mình phải thấy chúng nó ૮ɦếƭ cùng nhau lúc đó mình mới tin rằng chúng nó yêu nhau. Phải, ngày đó chính em đã đồng ý để Linh và Đức đi với nhau đấy. Tình yêu của chúng nó vô tội mà!…” Giọng mẹ nức nở: “Mình làm em thất vọng quá!”
Khi mẹ bước chân ra gần đến cửa, tiếng mẹ lại một lần nữa vang lên:
“Mình quên rằng em cũng chỉ là một cô gái bình thường trước khi quen mình sao?”
Bố vẫn không nói gì. Có lẽ trong đầu ông đang có một thứ gì đó mà khó có một ai có thể thay đổi được. Đó là nỗi lo sợ người ta đến với mình chỉ vì tiền chứ không phải vì tình cảm.
Nhưng cuộc nói chuyện này đã làm cho tôi hiểu thêm ra những điều mà tôi nợ cô ấy. Thì ra sống bên cạnh tôi, cô ấy chưa có lấy một ngày hạnh phúc mà giờ tôi còn biết khi ấy cô ấy đã bị bố khinh thường thế nào. Lại là “môn đăng mộ đối”, khái niệm này thật khiến cho nhiều người tổn thương quá rồi. Chị tôi, anh Thái Đức và cả cô ấy nữa.
Rốt cuộc, tiền bạc là gì?
Tôi mở một công ty thời trang áo cưới mới. Đặt tên là L’TA. Thừa kế những thành công của Estermir trước đây, L’TA quy tụ được một đội ngũ thiết kế tuyệt vời, một Giám đốc Marketting giỏi nên làm ăn rất phát đạt. Tôi thích công ty này, nhưng chưa một lần đặt chân đến. Tôi sợ tôi sẽ lại nghĩ đến cô ấy mỗi khi bước chân vào đó.
Tôi không mở lòng với ai cả. Tôi không đủ tự tin để có thể yêu ai ngoài cô ấy. Trái tim tôi vẫn chưa phút giây nào hết yêu cô ấy.
Vậy mà đã gần 4 năm trôi qua, tôi sống thiếu cô ấy. Phải nói là tôi tồn tại thiếu cô ấy mới đúng. Cuộc sống của tôi trong khoảng thời gian ấy thật tẻ nhạt. Anh Quân đôi lần đến nói chuyện với tôi, đôi khi uống rượu tâm sự cùng tôi.
Hôm nay, cậu ấy lại đến.
Chúng tôi uống rượu, nhưng rồi chỉ ngồi trầm ngâm mà không nói gì. Cậu ta nhìn cặp nhẫn được Ⱡồ₦g vào dây và đeo ở cổ rồi lên tiếng:
“Cậu còn yêu cô ấy như vậy sao không đi tìm cô ấy?”
Tôi thực sự không biết trả lời cậu ta thế nào. Chỉ nhún vai cười nhạt.
Tìm cô ấy thì sao chứ, mọi chuyện có thể thay đổi được không? Cô ấy đã muốn từ bỏ tức là không còn muốn ở bên cạnh tôi nữa. Tôi chỉ muốn cô ấy được hạnh phúc, không muốn cô ấy mệt mỏi. Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, tôi có thế nào cũng chẳng sao.
Chúng tôi lại không nói gì. Cuối cùng cậu ta chán nản đứng lên vỗ vỗ lên vai tôi, trước khi bỏ ra về, cậu ta lại lên tiếng:
“Cậu sẽ hối hận, nhóc à!”
Cậu ta đi khuất. Tôi lại ngồi một mình trong ngổn ngang suy nghĩ.
Không phải, tôi đã hối hận.
Tôi hối hận vì chưa lần nào nói cho cô ấy biết rằng tôi yêu cô ấy. Chưa bao giờ nói cho cô ấy biết rằng cô ấy quan trọng với tôi đến thế nào trước khi cô ấy buông tay và chúng tôi kết thúc. Tôi cũng muốn nói với cô ấy rằng thật oan ức khi phải kết thúc như vậy.
Nhưng có lẽ bây giờ đã không có cơ hội nữa rồi. Tất cả đã là quá khứ với cô ấy, chỉ còn một thằng ngốc là tôi vẫn muốn níu giữ nó mà thôi.
Nếu định mệnh cho tôi một cơ hội nữa để có thể bước vào cuộc đời cô ấy, một lần được đến gần cô ấy, chỉ cần một mối dây liên kết dù chỉ là mỏng manh thôi, tôi sẽ thử cố gắng một lần nữa. Sẽ cố gắng để có thể nói hết tất thảy những điều chưa nói với cô ấy.
Người ta nói rằng, định mệnh là một vòng tròn, chưa chắc khi phá vỡ nó là có thể thoát được nó.
Tôi muốn một lần tin vào điều đó.
Đôi khi, chỉ cần làm những việc để mình không phải hối hận là được. Phải không?
Nhưng rồi tôi lại cười chán nản. Phải cố gắng thế nào và tìm đâu ra mối dây liên kết đấy bây giờ? Số phận này, có khi nào mỉm cười với tôi không?
Trên thế giới này vẫn chỉ tồn tại một cách bi thương, phép màu chỉ có trong những câu chuyện cổ tích mà thôi.
Thả mình nằm xuống ghế sô pha. Hình ảnh của cô ấy lại hiện lên trong đầu tôi. Tôi lại nhớ cô ấy.
Một cơn gió bỗng thổi vào phòng, mang theo cái mát lành trong trẻo xua đi hơi rượu nồng đượm, chiếc chuông gió treo bên cửa sổ kêu leng keng.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại của tôi reo lên.
Nhìn vào màn hình, tôi sững người.
“Gà mái khóc nhè” đang gọi…
Cô ấy gọi cho tôi sao? Sau gần 4 năm?