Ngoại truyện 1: Người em yêuAnh và tôi quen nhau từ thời trung học, anh là một người tôi rất ngưỡng mộ. Tôi nhớ như in cái lần đầu gặp anh, lúc ấy mới lơ ngơ bước vào trường, anh đại diện cho các học sinh trong trường chào đón học sinh mới, anh vui vẻ bắt tay với chúng tôi. Đến gần tôi, anh nói: “Chào nhóc!” rồi cười rạng rỡ.
Nhìn thấy nụ cười ấy, ánh sáng xung quanh tôi như tắt hết, chỉ có nụ cười của anh là tỏa sáng. Tôi thích anh ngay từ lần đầu gặp anh.
Những ngày học tập ở trường, tôi mon men làm quen với anh, anh rất hòa đồng và nhiệt tình. Anh chỉ cho tôi học tập, hoạt động đoàn đội, và đặc biệt là đàn guitar. Tôi học đàn chỉ đơn giản vì tôi thích anh, cái cảm giác ngồi ở tầng thượng kí túc xá, nhìn anh đàn, nghe anh hát, từng ngọn gió thồi bay bay mái tóc anh trong buổi chiều chưa tắt nắng tạo cho tôi cảm giác tuyệt vời lắm. Lời bài hát cứ ngân dài theo buổi chiều hoàng hôn đầy gió, vang mãi trong lòng tôi cho đến mãi sau này.
“…Dường như nắng đã làm má em thêm hồng, làn mây bay đã yêu tóc em
Trộm nhìn anh khẽ cười khiến em thẹn thùng, áo trắng em giờ tan trường
Người ngẩn ngơ đứng nhìn đánh rơi nụ cười, rồi em xao xuyến, chợt nghe vu vơ…”
Tôi luôn gọi anh là anh hai, nhưng thực sự trong lòng tôi, tôi yêu anh đã lâu rồi. Nhưng chưa một lần tôi giám thổ lộ với anh, bởi lẽ, tôi với anh quá khác nhau. Anh quá nổi bật, trong khi tôi không mấy đặc biệt, nếu không muốn nói là bình thường. Tôi sợ khi nói ra, anh sẽ không còn làm bạn với tôi nữa, giữa tôi và anh sẽ có một khoảng cách rất xa mà tôi không thể nối lại. Thế là tôi im lặng, im lặng suốt hai năm trời trung học.
Ngày anh ra trường để thi đại học, tôi mới chỉ là một cô nhóc lớp 11, ngây ngô, làm tặng anh một ngàn ngôi sao để trong một chiếc bình thủy tinh màu hồng nhạt, mong anh sẽ thành công. Trong chiếc bình ấy có một bí mật, nhưng có lẽ anh sẽ không bao giờ biết được. Tôi cũng đấu tranh giữa việc một bên hi vọng anh biết tâm tình tôi gửi gắm trong chiếc bình ấy, một bên mong anh đừng biết để tôi không phải ngại ngùng. Anh nhận món quà với tất cả sự nhã nhặn, lịch sự như trước nay vẫn từng như vậy, anh xoa đầu tôi và nói: “Cảm ơn nhóc!!” chỉ đơn giản thế thôi nhưng đã làm tôi thao thức nguyên một mùa hè.
Vì anh, vì tình yêu chưa một lần mở lời của mình, tôi đã tự hứa với bản thân phải học tập thật chăm chỉ, thi đậu vào một trường đại học tại thành phố mà anh đang học tập, sẽ chứng tỏ cho anh thấy tôi tài giỏi và tôi xứng đáng với anh.
Những tháng ngày miệt mài không phụ tấm lòng của tôi, tôi đậu vào trường Đại học Marketting, tôi lên thành phố và liên lạc lại với anh. Ngày gặp mặt, chúng tôi vui mừng chào đón nhau, anh nhìn tôi một lượt từ trên xuống rồi nói:
“Nhóc của anh là thiếu nữ rồi nhỉ?”
Tôi đỏ mặt, khấp khởi vui mừng, anh đã coi tôi như một người con gái!
Tôi kể anh nghe những chuyện ở trường khi anh đi, anh chỉ dạy cho tôi những điều mà anh học được trong năm đầu làm sinh viên của mình. Anh có hoài bão lớn và tôi ủng hộ anh, anh nói khuyên tôi nên tập trung học tập, đừng vội yêu ai để có một tương lai tốt đẹp hơn, tôi cũng nghe theo anh vì biết anh cũng làm như vậy. Tôi gặp anh thường xuyên và cũng hay hỏi han gọi điện. Tình cảm của tôi ngày càng sâu đậm hơn, da diết hơn, nhưng điều tôi làm là vẫn giấu kín nó trong lòng. Tôi dường như cũng cảm nhận được tình cảm của anh dành ình cũng đặc biệt, có khi anh cũng lén nhìn tôi, cũng cố ý chạm vào tay tôi.
Tôi chờ một ngày, một ngày tôi sẽ nói với anh tất cả. Chúng tôi sẽ nói với nhau tất cả.
Anh tốt nghiệp trước tôi và nhận một học bổng du học tại Úc, ngày tiễn anh tại sân bay, tôi muốn ôm anh, muốn níu giữ anh, muốn nói tôi yêu anh, nhưng tôi biết điều đó không tốt cho anh lúc này.
Anh hôn lên trán tôi, thì thầm: “Chờ anh nhé! Nhóc!”
Nụ hôn đầu tiên của tôi chỉ như vậy!
Nụ hôn mà người con trai tôi yêu thương dành cho tôi. Anh cũng yêu tôi, chắc chắn vậy.
Tự hứa với lòng mình, tôi sẽ chờ anh về, sẽ làm việc chăm chỉ để quên đi nỗi đằng đẵng của những năm tháng xa cách. Sẽ trở thành người con gái giỏi dang, xứng đáng với tình cảm của anh.
Tạm biệt anh, tình yêu của em!
Tôi những tưởng em là định mệnh đời tôi, không có em cuộc sống của tôi sẽ trở nên vô nghĩa, tôi những tưởng tôi yêu em đến ૮ɦếƭ đi sống lại. Nhưng đó là trước khi tôi gặp và bước vào cuộc đời của cô ấy.
Sau lần bỏ nhà đi và gặp được em, tôi đã chạy đôn chạy đáo mọi nơi ở Úc chỉ để tìm một người con gái có cái tên đặc biệt mà tôi hằng ghi nhớ – Thiên Ân. Gặp được em, tôi mừng vui vì cuối cùng ông trời cũng cho tôi thắng trong trò chơi cút bắt này, tôi đã từng hứa rằng, chỉ cần có thể gặp lại em, tôi sẽ yêu em và sẽ làm cho em yêu mình. Nhưng dường như những kí ức của lần gặp gỡ đó chỉ một mình tôi ghi nhớ, một mình tôi điên cuồng tìm em trong một biển người ở nơi xa xôi.
Còn em đã sớm quên đi mọi chuyện. Nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc, đáp lại sự cố gắng của tôi, cuối cùng em cũng yêu tôi. Những năm tháng cùng học, cùng làm, cùng vượt qua những khó khăn của cuộc sống làm tôi tràn ngập trong hạnh phúc. Chiếc máy ảnh của tôi đầy ắp hình ảnh của em, đầy ắp những kỉ niệm, tình cảm của hai chúng ta, nhưng rồi nó cũng bị lãng quên khi em gặp Mạnh Huy. Tôi ngây ngô không hiểu, tôi đã níu kéo và hi vọng em sẽ quay lại.
Tôi điên cuồng, tôi khổ sở vì những gì đã xảy ra, tôi không chấp nhận mất đi tất cả như vậy. Nhưng rồi mọi chuyện cũng phải đi đến hồi kết của nó và tôi cũng phải buông tay em, tôi nghĩ rằng, chỉ cần như vậy em sẽ hạnh phúc. Tôi đã cho rằng, không lấy được em thì tôi có lấy ai cũng như vậy. Nhưng người tôi cưới lại là cô ấy. Một món quà bất ngờ mà số phận mang đến cho tôi. Và khi em quay lại, trái tim của tôi đã ở bên cô ấy, không biết từ lúc nào.
Tôi từng tự hứa với bản thân mình rằng sẽ khiến cho cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, để người khác phải ngưỡng mộ cô ấy, để cô ấy có thể nương tựa vào tôi, nhưng rốt cuộc, tôi chỉ mang lại khổ đau và nước mắt cho cô ấy.