Anh sẽ buông tay ai ?Những ngày sau đó, cô và hắn vẫn cùng nhau làm mọi thứ và chăm sóc gia đình. Nhưng dường như công việc ở công ty có phần bận rộn hơn và Hoàng Phong phải rất mệt mỏi để có thể lo lắng mọi việc. Cô không rõ những áp lực ấy đến từ đâu nhưng càng ngày cô càng cảm thấy hắn mệt mỏi sau khi từ công ty về nhà. Nhưng gặng hỏi thì hắn không trả lời mà chỉ nhìn cô cười trừ.
Cô nói với hắn rằng muốn quay lại công ty làm việc, cô muốn san sẻ công việc với hắn nhưng hắn không đồng ý, hắn nói cô nên dành thời gian chăm sóc ẹ mình. Không còn cách nào khác, cô đành ngậm ngùi làm thêm cho hắn vài món củ cải trong bữa cơm. Và hắn lại thấy thế làm hào hứng. Nhưng sao nhìn hắn như vậy, cô lại thoáng thấy trong lòng bất an. Dường như có chuyện gì đó đang xảy ra ở công ty mà cô không biết thì phải.
Cô dùng điện thoại gọi cho Trần Phương, nhưng máy của hắn lại trong tình trạng không liên lạc được. Điều này từ trước tới giờ chưa từng xảy ra, linh cảm thấy điều gì đó không hay, cô gọi cho Đăng Minh và Thu Ngọc, Đăng Minh trả lời rằng hắn đang có việc bận phải giải quyết còn Thu Ngọc thì trả lời qua loa rồi cúp máy. Nhưng có một điểm chung là, bọn họ đều nói với cô rằng cô đang lo xa, vì thực ra ở công ty chẳng có vấn đề gì xảy ra cả.
Ban đầu, cô cho rằng bọn họ đang trấn an cô, nhưng rồi sau khi xét đi tính lại thì có lẽ cô đã lo xa thật. Vì một công ty như Estermir thì sẽ không có chuyện có vấn đề gì xảy ra cho nó được mà nếu có thì chắc chắn báo chí sẽ nhanh chóng đưa tin thôi. Nhưng rồi lại có một chuyện khác khiến cô phải suy nghĩ nhiều hơn.
Ngày hôm đó, sau khi chia tay bố mẹ và từ bệnh viện ra về, cô bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi điện thoại từ một số lạ. Cô nhấc máy, là giọng một người con gái, cô ta muốn nói chuyện với cô và hẹn cô đến một quán café.
***
Trong lòng cô lúc này đang lo sợ vì người ngồi trước mặt cô đây chính là Thiên Ân.
Cô ấy nói rằng có chuyện muốn nói cùng cô. Cô định lên tiếng từ chối nhưng chưa tìm được lý do gì thì cô ấy đã cúp máy.
Thiên Ân vẫn là một cô gái toát lên vẻ đẹp của sự thanh thoát, cả người đầy khí chất cao quý. Cô cũng biết được rằng, cô không phải là người có thể so sánh với cô ấy, nhất là về cái khí chất cao sang ấy. Từ khi bước vào quán café, cô ấy không nói gì mà chỉ nhấm nháp tách café. Cô ta không nói gì, cô cũng không có gì để nói. Cô lên tiếng hỏi:
“Thiên Ân muốn nói chuyện gì với tôi sao?”
Thiên Ân đặt tách café trên tay xuống, đưa mắt nhìn cô. Một đôi mắt buồn và dường như mang chút u uất. Cô ấy nhìn cô rồi nở một nụ cười chán chường mang chút thông cảm, cô ấy nói:
“Kết hôn không có tình yêu, cô không thấy đau lòng sao?”
Cô sững người, rốt cục cô ta đang muốn nói gì. Cái con người vui vẻ, hấp dẫn, hoạt bát mà cô đã gặp trước kia đâu mất rồi. Thiên Ân của ngày hôm nay sao mang đầy vẻ bí hiểm như vậy.
“Ý cô là gì?” Cô nheo mắt nhìn Thiên Ân.
Thiên Ân lại nở một nụ cười khẩy như có như không rồi tiếp tục.
Cô ta nói rằng, cô ta vốn không biết rằng cô ta yêu Hoàng Phong nhiều đến thế nào, cho đến khi cô và Hoàng Phong làm đám cưới, cô ta mới thực sự đau lòng và nhận ra tình cảm ấy. Thế nên, mặc cho Mạnh Huy có đau khổ cầu xin, cô ta vẫn dứt áo ra đi vì cô ta không thể chịu được những ngày tháng không có Hoàng Phong và cô ta không cam chịu được việc Hoàng Phong đang ở bên một người con gái khác là cô.
Rồi cô ta xin lỗi cô. Cô ta thực sự không ngờ là sự việc sẽ diễn ra như thế này. Cô ta mong cô hãy hiểu cho cô ta và hắn. Có lẽ nhờ cô mà cô ta và hắn đã nhận ra tình cảm dành cho nhau nhiều đến thế nào. Cô ta hứa rằng sẽ nói với hắn bù đắp cho cô tất cả mọi thứ cô cần sau khi cuộc hôn nhân này kết thúc. Và hơn ai hết, cô ta hiểu rằng cuộc hôn nhân của cô vốn không có tình yêu. Cô ta khuyên cô nên chọn ình một lối đi riêng. Rồi cô ta lại nhìn cô bằng một ánh nhìn thông cảm.
Cô hiểu đôi mắt ấy, đôi mắt của một kẻ thắng cuộc nhìn một người thua cuộc. Có phải lúc trước, cô ta cho rằng Hoàng Phong đã thực sự yêu thương cô nên mới ngậm ngùi chấp nhận như vậy, nhưng tại sao bỗng nhiên cô ta lại cho rằng Hoàng Phong cũng muốn quay về bên cạnh cô ta. Cô biết, trong lòng hắn, cô ta luôn có một vị trí mà không dễ gì có thể thay đổi.
Nhưng trong lúc Hoàng Phong yêu thương cô ta nhất, cô ta lại gây cho hắn những vết thương đau đớn để đi theo một người con trai khác và đẩy hắn đến với một cuộc hôn nhân hợp đồng với cô. Một thời gian sau, cô ta lại quay lại và nói rằng Hoàng Phong mới là người quan trọng nhất với cô ta. Cô ta không biết được rằng cô đã nghe được cuộc nói chuyện hôm đó giữa cô ta và Hoàng Phong, và rồi lại nhìn thấy cảnh tượng cô ta ôm lấy Hoàng Phong và khóc vì cuối cùng sau ngần ấy thời gian, cô ta cũng nhận thức được ai là người quan trọng với mình nhất.
Nhưng cô ta rốt cuộc vẫn chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của Hoàng Phong mà chỉ là nghĩ đến cảm xúc của bản thân cô ta. Trong khi hắn phải cố gắng để ôm ấp kỉ niệm, hàn gắn nỗi đau thì cô ta đang ở đâu? Cô ta cho rằng giờ đây cuộc hôn nhân của cô và hắn vẫn chỉ là một cuộc hôn nhân không tình yêu? Cô ta sẽ bù đắp cho cô những gì để cô từ bỏ tình yêu của mình? Cô ta thật sự quá vô lý.
“Cô cho rằng Hoàng Phong sẽ trở về bên cô?” Cô nhìn thẳng vào Thiên Ân.
Cô ta lại một lần nữa nhếch môi cười. Xong cô ta lại nhìn cô với ánh mắt thương xót.
“Phong rất ngọt ngào, phải không?”
Cô ta lại muốn nói gì? Tại sao bỗng nhiên cô ta lại khen hắn như vậy? Cô đang mải suy nghĩ thì cô ta lại tiếp tục.
“Vậy nên có rất nhiều người lầm tưởng sự tốt bụng là tình yêu! Rốt cục, vẫn chỉ có tôi là hiểu anh ấy!”
Cô thoáng sững sờ. Đưa mắt nhìn sang phía Thiên Ân thì cô ấy vẫn mang một nét bình thản như không. Trong lòng cô bỗng nhiên lo sợ. Cô ta đang muốn nói rằng cô đã ngộ nhận những gì giữa cô và Hoàng Phong từ trước tới nay là tình yêu. Cô không thực sự phủ nhận. Khi hắn nói hắn cần cô, hắn muốn cô ở bên hắn, cô đã có suy nghĩ rằng, hắn cũng yêu cô.
Nhưng rốt cuộc, từ trước tới giờ Hoàng Phong vẫn chưa bao giờ nói thích cô chứ đừng nói là yêu cô. Cô có thực sự hiểu con người thật của hắn hay không, hay những gì diễn ra chỉ như Thiên Ân nói, là sự ngọt ngào khiến cho con người ta dễ dàng ngộ nhận. Những lo lắng trong cô lại một lần nữa như sóng cuộn trào trong lòng. Cô bỗng có cảm giác như người con gái trước mặt cô đây dường như đã biết hết mọi cảm xúc và suy nghĩ của cô vậy.
Trong lúc cô đang hỗn loạn suy nghĩ, Thiên Ân nheo mắt nhìn những biểu hiện của cô, cô ấy lại lên tiếng:
“Chẳng lẽ…cô thích Phong?”
Cô không nói được gì, bởi cô ta nói hoàn toàn đúng, cô thích Hoàng Phong, cô yêu hắn mất rồi. Thiên Ân lại cúi xuống dùng thìa khuấy đều tách café trên bàn của mình, không nhanh không chậm nói tiếp:
“Dừng lại đi, không người tổn thương nhiều nhất chính là cô đó!”
Cô ta nói rằng cô ta hiểu Hoàng Phong. Có lẽ đúng. Cô ta cho rằng nếu tiếp tục thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là cô. Cũng có lẽ đúng. Nhưng đó chỉ là khi Hoàng Phong không hề có tình cảm gì với cô. Nhưng cô không tin là như vậy. Tuy rằng quãng thời gian cô và hắn ở bên nhau thực sự chưa được dài và không thể so với thời gian của Thiên Ân và hắn ở bên nhau. Nhưng cô không tin những gì giữa cô và Hoàng Phong chỉ đơn giản là sự ngọt ngào của anh, ít nhất, trong lòng hắn, cô cũng có một vị trí nào đó.
Cô không muốn mất hắn, từ khi xác định rằng cô sẽ ở bên cạnh hắn vì hắn cần cô thì cô đã lường trước rằng sẽ có một ngày mọi việc như thế này sẽ diễn ra. Cô đã quyết tâm giữ lấy hạnh phúc ình. Cô sẽ không để ai ςướק mất hạnh phúc của mình. Ít nhất thì cô cũng sẽ đấu tranh chứ không bỏ cuộc và dù người đó có là ai thì cô cũng sẽ không từ bỏ.
“Tôi sẽ không từ bỏ!” Cô ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt của Thiên Ân.
Thiên Ân hơi nhăn nét mặt khi nghe cô nói như vậy. Nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, cô ấy lại tiếp tục nhìn cô cười nhẹ nhàng và nói:
“Ngây thơ thật! Cô nghĩ chỉ cần cô không từ bỏ thì sẽ mãi như vậy sao? Cô không nghĩ Phong sẽ cảm thấy như thế nào à?”
Hắn sẽ nghĩ như thế nào? Hắn muốn quay trở lại cùng Thiên Ân sao? Nếu hắn muốn như vậy thì cô có còn lý do gì để cô gắng. Cô sẽ ra sao? Bàn tay để trên đầu gối của cô bỗng nhiên nắm chặt lại.
Không! Cô không muốn nghe thêm những gì Thiên Ân nói nữa. Cô đột nhiên đứng dậy trước sự bất ngờ của cô ta. Cô nói với Thiên Ân:
“Dù thế nào, tôi cũng sẽ không từ bỏ!”
Cô đẩy ghế và bước nhanh ra ngoài, nhưng Thiên Ân vẫn nói với theo:
“Nếu cả hai chúng ta đều như vậy thì cứ để Phong quyết định đi!” Xong cô thấy Thiên Ân từ từ tiến lại phía cô. Khi đi ngang qua cô, cô ta nói thêm: “Xem Phong sẽ buông tay ai!”
Thiên Ân thanh toán rồi bước ra khỏi quá café. Chỉ riêng cô đứng lặng ở đó. Cô ấy đi khuất, nhưng lúc này những suy nghĩ trong đầu cô lại bắt đầu dày vò cô. Hoàng Phong sẽ buông tay ai? Người con gái định mệnh mà hắn đã yêu thương và che chở trong ngần ấy năm hay là một người con gái chỉ xuất hiện thoáng qua và gắn kết với hắn hắn bằng một bản hợp đồng vô vị.
Thiên Ân yêu hắn, và cô cũng yêu hắn, nhưng hắn yêu ai? Nếu hắn lựa chọn Thiên Ân, cô sẽ như thế nào. Thực sự, cô không muốn là cái bóng của cô ấy trong lòng hắn, cô muốn đàng hoàng sống bên cạnh hắn với tư cách là chính cô. Nhưng trong mơ hồ, cô vẫn có cảm giác, cô không thoát ra được khỏi hình ảnh người thay thế Thiên Ân dù có tự phủ định và an ủi bản thân bao nhiêu đi chăng nữa. Đặt cược với Thiên Ân, rốt cuộc sẽ thắng hay thua?
Hắn sẽ chọn ở bên cô chứ?
***
Những ngày sau đó, dù luôn tỏ ra vui vẻ nhưng những suy nghĩ kia vẫn đè nặng trong lòng cô và không có cách nào gỡ bỏ. Không những vậy, những sự việc ngay sau đó còn khiến lòng cô ngày càng thấp thỏm, bất an.
Hôm đó cô cùng Hoàng Phong đến bệnh viện thăm mẹ cô. Khi bước vào trong phòng cô bắt gặp bà chủ tịch đang có mặt ở đó trò chuyện và hỏi thăm sức khỏe của mẹ cô. Nhưng không phải chỉ mình bà chủ tịch mà còn có cả Thiên Ân đi cùng. Cô không hiểu tại sao thì bà chủ tịch nói rằng, từ sau đám cưới của cô và Hoàng Phong thì bà chủ tịch và Thiên Ân nói chuyện thân thiết hơn. Vì bà cũng rất thích đàn hạc mà cô ấy lại là một nghệ nhân có tiếng nên cả hai nói chuyện rất tâm
đầu ý hợp, không những vậy, Thiên Ân là bạn thân thiết của Hoàng Phong khi còn đi du học nên bà lại càng quý Thiên Ân.
Mẹ cô và bà ai cũng hết lời khen Thiên Ân hiền lành và chu đáo. Cô thấy Thiên Ân nở nụ cười vui vẻ chào đón cô và Hoàng Phong, như thể chưa hề có cuộc nói chuyện giữa cô và cô ta hôm trước. Ngồi trong phòng bệnh, Thiên Ân tự nhiên đùa giỡn với Hoàng Phong trước sự chứng kiến của mọi người. Khác với vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày, cô thấy Hoàng Phong mang đầy vẻ tự nhiên, vui vẻ khi ở cùng cô ấy. Không khí trong phòng bệnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt. Chỉ riêng cô cảm thấy bất an.
Bữa trưa, Thiên Ân lại nhiệt tình mời vợ chồng cô cùng bà chủ tịch đi ăn cái gì đó. Hoàng Phong vui vẻ nhận lời. Cô cũng không còn cách nào khác đành phải đi theo. Thiên Ân vui vẻ khoác tay Hoàng Phong đi trước mặt cô, rốt cục, cô ta đang muốn cho cô thấy điều gì?
Bà chủ tịch nhìn thấy như vậy thì khẽ khàng đến bên và nói với cô, bà khuyên cô đừng lo nghĩ quá, bởi Thiên Ân và Hoàng Phong là bạn thân của nhau nên mới cư xử như vậy. Cô chỉ nhìn bà cười và gật đầu.
Nhưng khi vào đến bàn ăn, Thiên Ân gọi ra một loạt đồ ăn và nói rằng đây là món mà Hoàng Phong thích nhất, nhìn những đồ ăn trên bàn, toàn những món chưa bao giờ cô thấy hắn ăn. Thiên Ân vui vẻ gắp hết món này với món kia cho hắn, rồi gắp cho bà chủ tịch và cô. Cô ấy nói chuyện và chăm sóc mọi người như người nhà. Bà chủ tịch thấy mặt cô thoáng nét không vui nên nói nửa đùa nửa thật:
“Cháu làm thế này thì Thiên An sẽ ghen mất thôi!”
Cô bối rối, thực sự cô chỉ đang buồn rằng cô chẳng biết Hoàng Phong thích ăn gì, thích mặc gì, thích làm gì. Điều duy nhất mà cô biết về hắn là hắn thích chụp ảnh và ăn củ cải. Nhưng khi nghe bà chủ tịch nói như vậy, cô thoáng xấu hổ.
Thiên Ân lại nhanh chóng nhìn cô chớp chớp mắt:
“Hic, mình xin lỗi nhé! Mình vô ý quá mất rồi!”
Vậy là chỉ trong phút chốc, cô biến thành một người hẹp hòi còn Thiên Ân chẳng qua chỉ là một cô gái vô tư mà thôi. Sao bỗng nhiên cô cảm thấy sợ hãi trước những gì đang diễn ra trước mắt quá đỗi. Cô ta thực sự muốn chứng tỏ cho cô thấy điều gì. Nhưng rồi cô lại nghe thấy tiếng Hoàng Phong chầm chậm vang lên:
“Cô ấy không biết giận đâu!”
Thiên Ân nghe vậy lại cười híp mắt, quay sang hỏi Hoàng Phong có phải những gì hắn nói là thật hay không, hắn lại gật đầu cười với cô ta. Và rồi cô ta lại vui vẻ huyên náo cả bữa ăn.
Sau khi dùng bữa xong, Thiên Ân chào từ biệt bọn cô, trước khi đi, cô ấy còn nói rằng không biết khi nào mới gặp lại mọi người vì cô ấy sắp sửa quay về Úc. Cô ấy vòng tay ôm lấy bà chủ tịch, Hoàng Phong và cô một cách thân thiết và không quên nhắc nhở bọn cô rằng đừng quên cô ấy trước khi lên xe đi khuất.
Trên đường ra về, cô không hiểu những điều Thiên Ân đang làm là gì? Cô ta đang muốn làm gì?
Hoàng Phong bỗng nhiên quay sang nói với cô rằng cô đừng nghĩ nhiều quá, tính tình Thiên Ân trước giờ vẫn như vậy, vô lo vô nghĩ, thế nên hắn mong cô đừng để ý đến cách cô ta nói chuyện với hắn.
Cô không hiểu tại sao hắn đột ngột giải thích với cô như vậy. Nhưng khi cô nhìn thấy hắn ăn uống cùng với Thiên Ân, ánh mắt của hắn bị cuốn vào những hành động đáng yêu của cô ấy. Thực sự cô ấy có vô lo vô nghĩ như Hoàng Phong nói không? Bởi cô đã gặp một Thiên Ân hoàn toàn khác. Nhưng ít nhất lời giải thích cũng cho cô thấy rằng cô vẫn còn là người mà hắn muốn giải thích.
Nhưng sự việc vẫn chưa dừng lại ở đó, bởi chỉ hai ngày sau đó, khi cô và hắn đang ngồi xem TV trong nhà thì điện thoại của hắn bỗng nhiên đổ chuông. Cô nhìn vào màn hình thì thấy người gọi đến là Thiên Ân. Lòng cô bỗng nhiên lo lắng, không phải cô ta đã quay trở lại Úc rồi sao?
Hoàng Phong nghe máy, mặt hắn bỗng nhiên khó coi, hắn nhanh chóng chạy vào nhà lấy áo khoác và chạy ra ngoài. Có chuyện gì sao? Cô cầm tay hắn và hỏi:
“Anh đi đâu vậy?”
Hắn vẫn giữ vẻ mặt đầy lo lắng đáp:
“Thiên Ân uống say, cô ấy không biết uống rượu! Tôi ra ngoài một chút! Em ngủ đi!”
Rồi không nói gì thêm, hắn chạy nhanh chóng ra xe và phóng đi mất. Cô chưa kịp nói thêm điều gì và bàn tay cô vẫn không nắm giữ được hắn. Cô muốn nói với hắn rằng đã khuya rồi, hắn đừng đi. Nhưng không được mất rồi. Chỉ cần Thiên Ân uống say thì hắn không màng đêm tối đến bên cô ta. Cô ta thực sự có một vị trí quá lớn trong lòng hắn. Còn cô, rốt cục là gì?
Cả đêm hôm đó Hoàng Phong không về nhà, cô nhắn tin hỏi hắn đang ở đâu nhưng hắn chỉ nhắn lại rằng cô hãy ngủ sớm đi. Sáng hôm sau hắn về và nhanh chóng thay quần áo đi làm. Cô và hắn chưa kịp gặp nhau thì hắn đã đi mất. Cả đêm hôm qua cô sống trong lo lắng. Cảm giác người mình yêu ở bên cạnh tình cũ thật dễ khiến người ta phát điên.
Buổi chiều hôm đó, hắn về nhà trong tâm trạng mệt mỏi. Cô lo lắng hỏi thì hắn chỉ nhìn cô cười rồi nói muốn cùng cô đi xem phim. Đang mải ngẫm nghĩ thì thấy hắn đưa cho cô hai chiếc vé với tên phim “Miracle in 34th street”. Bỗng nhớ ra lần trước cô và hắn vẫn chưa coi hết bộ phim này, cô vui vẻ đồng ý.
Chọn ình một bộ đồ thoải mái, cô và hắn lên xe đi đến một rạp chiếu phim gần đó. Ngồi trên xe, cô bỗng nhiên thấy hắn hôm nay có chút khó hiểu. Rồi bỗng nhiên, hắn lên tiếng nói với cô:
“Dù sau này có xảy ra chuyện gì, em phải mạnh mẽ lên, hiểu không?”
Tại sao hắn bỗng nhiên lại nói như vậy? Cô lên tiếng hỏi hắn nói vậy là có ý gì nhưng hắn vẫn im lặng không nói. Trong lòng cô bỗng nhiên thấp thỏm lo sợ. Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nhưng điều hắn muốn nói đến rốt cuộc là gì. Hắn trầm ngâm rồi lại lên tiếng:
“Vì có thể tôi sẽ không ở bên em được!”
Trái tim cô bỗng nhiên nhảy thót lên trong Ⱡồ₦g иgự¢. Đầu óc cô hoạt động hết mức những vẫn không hiểu những điều hắn đang nói là gì.
Ngồi trong phòng chiếu, những hình ảnh trước mắt di chuyển nhưng không thể nào lấn át được những gì đang diễn ra trong tâm trí của cô. Cô thấy điện thoại của Hoàng Phong đổ chuông liên tục nhưng hắn không nghe mà lạnh lùng tắt máy. Lại một lần nữa cô thấy số điện thoại gọi đến là Thiên Ân.
Cuối cùng thì Hoàng Phong vẫn ra ngoài để nghe điện thoại sau khi những cuộc gọi từ số Thiên Ân không ngừng gọi đến. Cô ngồi trong phòng chiếu lo lắng chờ đợi. Nhưng mãi lâu sau vẫn chưa thấy hắn quay trở lại. Bộ phim chưa chiếu hết, cô cũng bỏ ra ngoài.
Có một người mặc vest đen đột nhiên tiến lại gần phía cô. Anh ta lễ phép cúi đầu và nói chào cô chủ. Thì ra chính là một trong những tên trước đây đã giúp mẹ cô chuyển đồ đạc về nhà. Cô không hiểu tại sao anh ta lại có mặt ở đây thì anh ta nhanh chóng nói rằng cậu chủ nhờ anh ta đưa cô về nhà.
Hoàng Phong đã đi đâu?
Ngồi trên xe, cô lo lắng gọi điện thoại cho hắn nhưng hắn không nghe máy. Cô sực nhớ ra và gọi vào số của Thiên Ân thì người nghe máy lại là một giọng đàn ông xa lạ.
Thì ra người nghe máy là một bác sĩ. Anh ta nói rằng cô Trịnh Thiên Ân phải vào bệnh viện vì uống quá nhiều thuốc ngủ, anh ta hỏi cô có phải là bạn của bênh nhân hay không và còn khuyên cô đừng quá lo lắng vì anh ta đã gọi cho bạn trai của bệnh nhân đến chăm sóc rồi.
Cúp máy, cảm giác trong lòng cô bỗng nhiên hốt hoảng.
Cô muốn xác nhận một chuyện, cô nhanh chóng nói với tên mặc vest đen đang lái xe đến cái bệnh viện mà vị bác sĩ khi nãy tự giới thiệu đã nói với cô. Trong lòng cô cầu khẩn người bạn trai mà bác sĩ nói đến là Mạnh Huy chứ không phải là Hoàng Phong.
Đứng trước cổng bệnh viện, cô hồi hộp lê từng bước chân tiến vào. Sau khi hỏi thăm người tên là Trịnh Thiên Ân vừa được đưa vào cấp cứu đang ở phòng nào và được chỉ dẫn tận tình rằng cô ấy đã được đưa từ phòng cấp cứu về phòng hồi sức. Cô cười qua loa và tiến về dãy phòng ấy.
Đứng trước cửa phòng, cô lo lắng vô cùng. Cô sợ lại như lần trước, cô sẽ thấy hắn đang trong vòng tay của Thiên Ân, cô sợ sẽ phải nhìn thấy cảnh tượng đó. Nhưng không kìm nén được bản thân mình, cô muốn biết rốt cuộc người được gọi là bạn trai của Thiên Ân là ai?
Đẩy hé cửa nhìn vào. Trong phòng là một màu vàng nhạt của ánh đèn ngủ. Nhìn về phía giường bênh, cô thấy người đang nằm trên giường bệnh là Thiên Ân, cô ấy đang nhắm mắt như đã ngủ. Và người con trai ngồi bên cạnh cô ấy, đang cầm tay và vuốt ve mái tóc của cô ấy, không ai khác chính là Hoàng Phong.
Là hắn!
Điều cô sợ hãi nhất cuối cùng cũng đến. Cuối cùng thì hắn cũng chọn nắm lấy tay Thiên Ân. Chính vì thế mà khi nãy hắn đã nói cô phải mạnh mẽ lên khi không có hắn bên cạnh phải không? Chính vì thế mà hắn mới bỏ cô lại mà chạy đến đây phải không? Và những dẫn cô đi xem phim chỉ là cách để an ủi cho những chuyện sau này? Trong lòng hắn, Thiên Ân vốn có một vị trí không thể thay đổi được rồi. Một lần nữa, cô lại hiểu rõ điều đó. Giờ cô còn tiếp tục nắm tay hắn không buông thì sao, hắn đã buông tay cô rồi phải không.
Cô chán chường mệt mỏi khép cánh cửa và thẫn thờ đi ra ngoài. Cô thua rồi. Cô những tưởng cô có thể dùng mọi cách để giữ Hoàng Phong ở lại bên cạnh cô, nhưng cô không làm được. Thiên Ân có thể dùng cả tính mạng để đưa hắn về bên cạnh cô ấy, còn cô không làm được điều đó. Tính mạng của cô không phải là của cô, cô không có quyền tự vứt bỏ nó vì bất kì ai, nó vốn là của bố mẹ cho cô. Nhưng như thế có nghĩa là, cô không yêu thương hắn bằng Thiên Ân, đúng không?
Thua rồi!
Cô lê từng bước ra khỏi bệnh viện lên xe và về nhà. Từ buổi tối hôm đó, cô không thể ngủ được mà mơ màng sống trong lo sợ.
Ngày hôm sau, Hoàng Phong vẫn không về. Cô cũng không còn thắc mắc rằng hắn đang ở đâu vì trong lòng cô đã biết đích xác đáp án. Chỉ là cô vẫn còn một chút nào đó hi vọng, một chút nào đó mong mỏi hắn sẽ trở về, hắn vẫn chưa nói rõ ràng mọi chuyện với cô và như thế tức là chưa kết thúc.
Không kìm được lòng mình, cô lại nhấc điện thoại gọi đến bệnh viện kia để hỏi thăm về Thiên Ân, nhưng người ta nói rằng cô ấy đã xuất viện từ sáng hôm nay. Người ta nói rằng cô ấy muốn chuyển điều trị về Úc. Trong lòng cô lại một lần nữa lo lắng, Thiên Ân đã về Úc thì Hoàng Phong đã đi đâu?
Gọi điện cho văn phòng của Hoàng Phong, thư kí của hắn nói rằng hắn sẽ sang Úc vào sáng hôm nay.
Cô vẫn không tin vào những gì đang diễn ra, hắn đi cùng Thiên Ân sao?
Cũng có thể là hắn và cô ta không đi cùng nhau.
Chỉ là trùng hợp mà thôi. Cô níu giữ chút hi vọng cuối cùng. Nghĩ thế, cô bèn gọi điện thoại cho hắn. Tiếng chuông reo lên, rồi một giọng nói thân quen trả lời.
Cô hỏi hắn đang ở đâu vậy, hắn trả lời rằng hắn đang ở sân bay, hắn sắp sang Úc, nhưng khi cô chưa kịp hỏi thêm điều gì thì thấy giọng hắn la lên hốt hoảng và một giọng con gái vang lên.
Đúng là Thiên Ân.
Hắn đang đi cùng với Thiên Ân. Cô nghe thấy giọng hắn cuống quýt hỏi xem cô ta có làm sao không, cô lại nghe thấy tiếng nói thều thảo mệt mỏi từ cô ấy và điện thoại cup máy.
Rốt cuộc, hắn cũng là đi với Thiên Ân. Mắt cô mờ đi sau cuộc điện thoại vừa rồi.
Một lúc sau, điện thoại của cô hiện lên tin nhắn.
Từ Củ cải độc ác, tin nhắn chỉ vỏn vẹn:
[Chúng ta kết thúc thôi!]
Cô bỏ điện thoại xuống bàn, nằm vật ra sô pha.
Đúng là đồ củ cải độc ác. Không có lấy một lý do, chỉ vẻn vẹn bằng này chữ. Cô đã hi vọng quá nhiều rồi chăng. Ít ra hắn cũng sẽ giải thích rằng: tôi cũng thích em nhưng cô ấy cần tôi hơn, hay xin lỗi vì tôi đã ngộ nhận tình cảm với em. Nhưng cuối cùng chỉ là một tin nhắn như vậy để kết thúc.
Thật nực cười, cô tự cười bản thân mình, cho dù có lý do gì đi chăng nữa thì kết thúc cũng vẫn là kết thúc. Và cô có cố gắng thế nào cũng không thể giữ được tay một người muốn dứt áo ra đi. Cô biết, tình yêu không hề có lỗi, chỉ tại cô ta và hắn cần quá lâu để hiểu được nhau và chỉ tại cô là người xuất hiện và bắc cho họ một nhịp cầu. Cô chỉ là người vô tình bị chà đạp trong tình yêu đó mà thôi.
Cô đã thua một cách triệt để. Buồn thật, dù cố gắng như thế nào, thì rốt cục cô vẫn là người thua cuộc.
Gác tay lên che mắt, nhưng sao không ngăn được nước mắt tràn ra từ khóe mắt. Mệt mỏi quá rồi. Cô mơ màng thi*p đi lúc nào không hay.
Tiếng chuông điện thoại reo lên làm cô giật mình tỉnh giấc. Là mẹ chồng cô. Trong điện thoại, tiếng của bà trở nên hốt hoảng: bà nói rằng ông chủ tịch bỗng nhiên ngã ra hôn mê bất tỉnh và Estermir đang bị thu mua lại bởi một công ti nào đó.
Chuyện gì đang xảy ra?