Một Hoàng Phong khácSáng hôm sau, cô nhanh chóng thu dọn hành lý và trở lại bệnh viện khi trời mới chỉ tờ mờ sáng. Hoàng Phong có lẽ còn chưa thức giấc. Để không kinh động đến hắn, cô rón rén bước ra ngoài. Chỉ khi ra đến cổng, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Và cô bắt một chiếc taxi và đi thẳng đến bệnh viện.
Đêm hôm qua, cô không thể nào chợp mắt được và sáng sớm nay cô quyết định phải đến bệnh viện trước khi cái tên Hoàng Phong kia kịp thức giấc. Ngồi trên taxi, cô vẫn cảm thấy hồi hộp và xấu hổ.
Buổi tối hôm qua, sau khi cảm thấy hoàn toàn thật vọng và buồn bã khi nghĩ rằng cô chỉ mãi mãi là một cái bóng của Thiên Ân, mãi mãi không thể ở bên cạnh hắn nên cô quyết định sẽ không tiếp tục nhìn về phía hắn nữa, sẽ đưa mọi thứ trở lại vị trí ban đầu. Cô đã nói với hắn:
“Chúng ta…dừng lại đi!”
Hắn dường như hơi bất ngờ trước câu nói của cô, hắn nhíu mày rồi nhìn cô đầy khó hiểu. Không biết tại sao khi nhìn hắn như vậy cô lại lúng túng, cô cúi gằm mặt xuống nhưng vẫn cố gắng lặp lại một lần nữa cho hắn hiểu, rằng cô muốn chấm dứt tất cả với hắn.
“Chúng ta…kết…thúc…thôi…”
Những từ cuối cùng của câu nói ấy nhỏ dần rồi gần như im bặt trong cổ họng khi cô thấy hắn đã đứng trước mặt cô.
Hắn, vẫn dáng vẻ ung dung tự tại chống cây đàn guitar giữa cô và hắn, vắt chéo tay trên cần đàn và khom người xuống nhìn thẳng vào mắt cô. Những ý nghĩ ban nãy trong đầu cô bỗng nhiên tiêu tan hết, cô ngượng ngùng quay mặt đi tránh né. Hắn lại phì cười rồi xoa đầu cô, hắn nói:
“Đúng là gà mái không hiểu chuyện, mất hứng!”
Xong hắn đưa cho cô cây đàn rồi nhét hai tay vào túi quần đi vào nhà. Cô ôm cây đàn mà vẫn không hiểu tại sao hắn lại nói như vậy thì thấy hắn nói vọng ra:
“Đi vào nhà, trời đang lạnh!”
Nghe hắn nói cô mới nhớ mình đang mặc một chiếc váy lưng trần đứng giữa sân trong đêm Giáng Sinh. Cô đúng là một loại người mà cứ suy nghĩ vớ vẩn là quên hết mọi thứ, và cô bắt đầu thấy thương hại cho cơ thể mình, có một “chủ nhân” như vậy, chắc nó cũng đau khổ lắm.
Đứng thay đồ và tẩy trang trong phòng, cô hình như hiểu được tại sao ban nãy hắn lại nói như vậy. Đúng là một câu có thể hiểu thành nhiều nghĩa mà. Cô muốn chấm dứt hợp đồng hôn nhân còn hắn lại hiểu rằng cô muốn dừng lại cái việc đàn hát giữa vườn mà hắn đang làm. Không rõ ràng đúng là tai hại thật.
Cô nằm trên giường lật qua lật lại mà vẫn không ngủ được. Mở cửa phòng định bước ra ngoài đi dạo thì phát hiện Hoàng Phong đang ngồi giữa phòng khách uống rượu. Cô thở dài, muốn đi ra ngoài hít thở chút không khí cũng bị phá đám. Định quay trở lại phòng thì lại nghe thấy tiếng của hắn:
“Ê, lại đây!”
Vẫn cái kiểu gọi đó. Hắn không thể gọi cô bằng tên hay cái gì đó thân thiện hơn một chút sao. Nghĩ mà thấy chạnh lòng.
Cô lê từng bước lại gần chỗ hắn đang ngồi, nhưng không thèm nhìn hắn. Hắn vẫn bình thản:
“Ngồi đi!”
Ngồi thì ngồi, sợ gì chứ. Cô nghĩ rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha. Hắn thấy vậy lại nhếch mép nhìn, hắn rót một ly rượu rồi đưa cho cô.
“Uống không?”
Cô không thèm động đậy, vẫn không trả lời và cũng không nhìn hắn. Hắn không nói gì chỉ đặt cái ly xuống trước mặt cô. Hắn tiến lại gần kệ sách của hắn và cẩn thận lựa chọn. Nói là kệ sách nhưng trên kệ sách của hắn không có sách mà toàn là đĩa phim. Hắn hỏi cô có muốn xem phim gì không bởi hắn phim nào về Giáng Sinh cũng có.
Khoác lác. Hắn lại bắt đầu khoe khoang sự giàu có của mình đó sao. Nhưng cô không tin rằng phim gì hắn cũng có.
Cô có thích một bộ phim nhưng bộ phim đó đã có từ rất lâu rồi. Chắc chắn anh ta sẽ không có.
“Miracle on 34th Street, anh có không!”
Hắn sững người. Biết mà! Với khí thế của người vừa đập tan cái vẻ tự đắc của hắn cô nâng ly rượu trên bàn lên và tu một hơi hết sạch. Rượu nho mà, cũng nhẹ thôi!
Cô thấy hắn từ từ tiến lại gần đầu đĩa và nhét vào một chiếc đĩa. Không để ý lắm, có lẽ hắn chọn đại một phim nào đó khác để thay thế. Cũng là đêm Giáng Sinh mà, thư giãn một chút vậy. Cô đi sang ngồi ở chiếc ghế đối diện TV. Hắn sau khi nhét chiếc đĩa vào cũng bình thản cầm vỏ đĩa để xuống bàn và ngồi ở vị trí đối diện TV. Cô tò mò với xem thử vỏ đĩa để xem bộ phim đang chiếu là gì thì cô giật mình phát hiện nó chính là bộ phim ban nãy cô đã yêu cầu. Nhìn vỏ đĩa dường như đã rất cũ, có đôi chỗ bụi vẫn còn bám. Cô quay sang hỏi hắn.
“Anh mà cũng xem bộ phim này sao?”
Cô không nghĩ rằng một người như hắn lại có thể xem bộ phim này. Bất ngờ thật. Nhưng hắn, với đôi mắt đầy ưu tư nhìn vào màn hình TV, xong chậm rãi nói:
“Chưa xem bao giờ!”
Cái con người khó hiểu. Chưa xem bao giờ thì mua làm gì? Hay là hắn mua chỉ bởi muốn chứng tỏ hắn là công tử nhà giàu, cái gì cũng có. Kiêu kì thật.
Không thèm để ý đến thái độ của hắn, cô dán mắt vào màn hình TV với bộ phim yêu thích của mình. Có lẽ vì đĩa đã cũ nên có đôi chỗ hình bị nhòe, bị nhiễu những lúc ấy cô lại cúi xuống tự rót rượu và tự uống, cô có vẻ thích cái vị ngọt ngọt của rượu nho này thì phải. Nhưng nhìn sang gương mặt của hắn, hắn vấn giữ cái vẻ đăm chiêu và sầu muộn nhìn chằm chằm vào màn hình TV. Cô không hiểu đôi mắt của hắn ẩn chứa sự giận dữ hay bi thương. Hắn đang nghĩ gì vậy?
Bỗng nhiên màn hình đứng yên ngay lúc một nhân vật trong phim cất tiếng hỏi: “Do you believe in Santa Clause?”. Thật là, đến cả cái phim cũng làm người ta hụt hẫng ngay lúc gay cấn. Nhưng có lẽ là vì cái đĩa này đã cũ quá rồi, cô quay sang nói với hắn thì phát hiện ra hắn vẫn khoanh tay nhìn chằm chằm vào màn hình. Huơ huơ tay trước mặt hắn, hắn quay sang nhìn cô, cô hỏi:
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
Hắn lại nhếch mép.
“Cười cái giề?” Cô bực mình.
Hắn nhíu mày nhìn sang chai rượu và phát hiện ra nó đã cạn hết hai phần ba. Rồi lại quay sang nhìn cô. Hắn đưa hai ngón tay lên xoa xoa thái dương. Rồi hắn lại trầm giọng mà nói với cô.
“Đi ngủ đi! Em say rồi!”
Say cái gì mà say. Cô còn chưa uống hết chai rượu cơ mà. Làm sao mà say được. Cô trừng mắt nhìn hắn. Hắn ngồi đó bên cạnh cô, ánh sáng từ TV hắt lên gương mặt hắn. Cô bỗng nhiên thấy hắn xoa thái dương như vậy thì đẹp lạ lùng. Cô thích hắn. Rất thích.
Chả chút ngại ngần, cô choàng lấy cánh tay hắn. Hắn giật mình quay sang nhìn cô. Cô cười với hắn, ra hiệu cho hắn ghé tai lại gần để cô nói nhỏ với hắn một điều gì đó. Nhưng khi hắn vừa ghé tai lại gần thì cô đã nhanh chóng hôn lên má hắn một cái thật kêu. Cô lại cười, ôm chặt lấy cánh tay hắn và nói:
“Phong là chồng của An! Không để cho ai lấy đi hết! Ai mà động vào là đánh ૮ɦếƭ!”
Cô lảm nhảm được hai lần câu ấy rồi mắt mờ đi, cô gục xuống trên vai hắn và ngủ ngon lành.
***
Khi cô tỉnh lại thì cảm thấy đau đầu và buồn nôn vô cùng. Chạy vào nhà vệ sinh để tổng hết chất cồn trong dạ dày cô ra ngoài, bụng cô lại đau quằn quại. Cô sơ ý quá, đã bị đau bao tử lại không ăn gì mà uống rượu. Cái thứ rượu ngọt ngọt đó, không ngờ lại dễ say đến vậy. Nhìn đồng hồ, đã 3 giờ sáng. Có lẽ hắn đã phải chật vật lắm để bế được cô vào giường và giờ đã đi ngủ rồi. Nghĩ đến hắn, cô lại giật mình.
Tối qua hình như…
Cô đã hôn hắn!
Cô đã chủ động hôn hắn!
Không phải chứ? Cô tát vào mặt mình rằng tại sao có thể làm cái trò đó? Cô thích hắn quá đến hóa rồ rồi sao? Hắn sẽ nghĩ cô là người thế nào đây? Một chút thể diện cũng không còn. Vậy mà trước đó cô còn đòi chấm dứt cuộc hôn nhân này. Giờ cô đã đến mức độ không còn kiềm chế được bản thân nữa rồi hay sao? Nghĩ đến đây cô bỗng rùng mình, cô xả nước và liên tục rửa mặt. Thiên An ơi là Thiên An!
Cô lại đập đập đầu vào cửa kính taxi khi nghĩ về nhưng gì cô đã làm buổi tối hôm qua. Cũng may là sáng hôm nay cô đã chuồn ra khỏi nhà lúc trời mới tờ mờ sáng, chứ không biết nếu cô mà gặp hắn thì sẽ phải ứng xử ra sao. Hắn sẽ lại trêu chọc cô nhỉ, với cái bản tính của hắn thì chắc chắn là như thế rồi.
Bước xuống khỏi taxi, cô khệ nệ vác balô cùng đồ đạc vào trong bệnh viện. Lúc này trông cô không khác gì kẻ bỏ nhà đi bụi, một balo to đùng đầy đồ đạc, một valy kéo theo đằng sau và một cái gối ôm ở trước mặt. Đây là những hành lý từ sau khi kết hôn cô chuyển từ nhà cô sang, cô để những thứ này ở dưới gầm giường nên không ai để ý. Cũng may cô chỉ mang những quần áo mà bà chủ tịch mua cho “thiếu phu nhân nhà họ Hoàng” bỏ sang phòng của Hoàng Phong thôi, không thì cô thực sự không biết phải làm sao mà có đồ đạc để trốn khỏi nhà nữa. Thôi thì phải chuyển đến đây một thời gian để tránh mặt hắn trước đã. Rồi sẽ chọn thời điểm để nói rõ rằng với hắn và kết thúc mọi chuyện. Cô không biết nếu cứ tiếp tục tình cảnh này thì cô có thể làm ra được những hạnh động gàn dở gì nữa. Hắn giờ là đối tượng nguy hiểm nhất đối với thể diện của cô.
Cô vừa bước vào đến cổng bệnh viện thì thấy giữa khuôn viên bệnh viên có trang trí một cây thông noel rất lớn, nhưng cây xung quanh đều được gắn đèn nhấp nháy, vì trời vẫn chưa sáng hẳn nên đèn vẫn chưa được tắt đi. Bệnh viện này đối với cô mà nói như một ngồi nhà thứ hai vậy, mẹ cô phải nằm viện suốt nên năm nào cô cũng đón Giáng Sinh ở bệnh viện này cả, nhưng tại sao chưa thấy năm nào bệnh viện lại trang trí đẹp như năm nay. Mùa an lành mà, cầu mong an lành đến với những bệnh nhân đang ở trong bệnh viện và tất nhiên có cả mẹ cô nữa.
Cô mang đồ đạc đi qua cây thông để đến phòng của mẹ cô đang nằm. Có phải không khí Giáng Sinh bao phủ khắp nơi nên mọi người ai cũng thân thiện hơn hay không nhỉ? Vì hết thảy mọi người từ bác sĩ, y tá đến bệnh nhân đều thân thiện cười chào với cô. Cô cũng gượng gạo đáp lại một cách lịch sự. Và rồi lại có hai hộ lý khỏe mạnh ra giúp cô bê đồ đạc. Trước đây bọn họ đâu có đối xử với cô tốt như vậy? Cô dường như cảm thấy có gì đó không ổn nhưng hai tên hộ lý vẫn vui vẻ niềm nở giành hết đồ đạc từ tay cô, đến khi trên tay cô chỉ còn ôm một cái gối thì bọn họ mới không giành với cô nữa. Họ đưa cô đến cửa phòng bệnh của mẹ cô.
Đứng trước cửa phòng bệnh của mẹ, chiếc gối từ tay cô rơi xuống đất, cô thẫn thờ nhìn vào bên trong giường bệnh của mẹ.
Mẹ cô lúc này đang được bố cô đút cho từng thìa cháo, bà nhìn thấy cô và nở nụ cười trìu mến dù vẫn còn yếu ớt.
Mẹ cô đã tỉnh.
Người mà một tuần trước bác sĩ còn nói rằng có thể sẽ không tỉnh lại nữa thì nay đang mỉm cười với c
ô. Gạt nhanh dòng nước mắt đang chực rơi xuống, cô chạy thật nhanh đến bên mẹ. Cô nhìn mẹ, rồi lại nhìn bố hạnh phúc.
Tách!
Cô quay mặt nhìn sang góc phòng lúc nãy cô không kịp để ý, là Hoàng Phong đang cầm máy ảnh để chụp hình cho cả gia đình cô. Cô ngạc nhiên nhìn hắn nhưng hắn thì vẫn bình thản như không mang tấm hình vừa chụp đến đưa cho bố mẹ cô xem, rồi hắn cầm tấm hình đó gắn lên một cây thông nhỏ đã được trang trí ở trên bàn cạnh giường của mẹ.
Cô vẫn thẫn thờ nhìn hắn thì bố mẹ cô lại hết lòng lên tiếng cảm ơn hắn. Bố cô kể cho cô rằng mẹ cô đã tỉnh lại từ hôm qua nhưng điện thoại của cô không thể nào liên lạc được. Cô vội nhấc điện thoại ra thì phát hiện nó đã tắt ngấm vì hết pin từ khi nào. Chính vì thế bố mẹ đã gọi điện thoại cho hắn và chính vì thế mà hắn đã đến đây từ rất sớm. Sớm hơn cả cô.
“Sao anh không gọi tôi dậy?”
Cô bực tức rằng tại sao chuyện quan trọng như vậy hắn có thể biết mà không nói với cô một tiếng nào. Nhưng vừa nói xong thì đã bắt gặp ánh mắt khó hiểu của bố mẹ cô nhìn chằm chằm. Cô lại mất bình tĩnh rồi. Lại ăn nói không suy nghĩ rồi.
“Tối qua cô ấy hơi mệt, và con nghĩ sáng sớm nay thể nào cô ấy cũng đến đây!” Hắn không thèm trả lời câu hỏi của cô mà lại quay sang thanh mình với bố mẹ cô, nhưng cô thấy mắt hắn vẫn nhìn cô rồi nhướn mày cố ý nhấn mạnh vào chữ “hơi mệt”. Cái tên này, lại muốn làm người khác bẽ mặt đây mà.
Cô đang không biết phải nói thế nào thì bố cô lại nhìn cô sửng sốt:
“Con bỏ nhà đi à? Hai con cãi nhau sao?”
Thì ra lúc này bố cô đã để ý đến đống hành lý của cô mang theo đã được hai tên hộ lý để ngay ngắn ở góc tường. Cô vội vàng phủ nhận rồi nhanh chóng giải thích rằng vì muốn ở lại trong bệnh viện chăm sóc ẹ nên cô định ở lại đây một thời gian, giờ mẹ đã tỉnh lại và có bố chăm sóc thì dĩ nhiên là cô sẽ về nhà chứ. Cô cười xuề xòa.
Bố cô nghe những lời cô nói thì lắc đầu. Mẹ cô cũng vậy. Xong mẹ vẫy hắn lại gần rồi cầm tay hắn, dù mệt mỏi nhưng bà vẫn nói với hắn rằng cô là một đứa hay làm trước khi nghĩ, nhưng là một đứa không có bụng dạ gì, mong hắn hãy bao dung với cô. Rồi mẹ quay sang nhìn cô nói với cô rằng có được người chồng yêu thương cô như hắn là phúc của cô. Phúc đức cái gì không biết. Hắn ta có yêu thương gì cô đâu, hăn ta chỉ coi cô là osin của hắn và là thú vui tiêu khiển của hắn thì có. Nhưng lúc này hắn lại vỗ vỗ bàn tay của mẹ ra điều thấu hiểu. Hắn đang muốn chọc tức cô đây mà.
Bực mình, cô ngồi phịch xuống chiếc ghế và bắt đầu gọt hoa quả. Bố cô cảm ơn hắn về chiếc vòng ổn định huyết áp mà hắn mua tặng, bố cũng cảm ơn hắn đã tìm về một bác sĩ người Mỹ nổi tiếng để chăm sóc ẹ cô. Khi y tá và bác sĩ bước vào họ không ngừng cảm ơn vợ chồng cô vì nhờ có hắn trang trí mà bệnh viện đã trở nên ấm áp hơn rất nhiều và tinh thần của nhiều người bệnh cũng thoải mái hơn. Thì ra tất cả những điều mà cô thấy từ cổng bệnh viện vào đến đây đều do hắn bày ra. Có tiền đúng là mua được nhiều thứ thật. Mọi người đều đã bị hắn mua chuộc hết rồi.
Nhưng có phải bố mẹ cô cũng thật lòng yêu quý hắn và coi hắn là con rể của mình rồi hay không? Cô có phần bực tức vì hình như chỗ đứng của cô trong lòng bố mẹ nhỏ đi không ít khi hắn xuất hiện, nhưng nhìn nụ cười của bố mẹ cô lại có phần biết ơn hắn. Vậy nếu chia tay với hắn lúc này, bố mẹ sẽ rất buồn nhỉ? Nghĩ đến đây, lòng cô lại chùng xuống.
“Con xin phép đưa vợ con về nhà, hôm nay chúng con muốn ăn mừng một chút!”
Cô như sét đánh ngang tai. Cái gì mà đưa vợ con về nhà. Ăn mừng cái gì chứ. Hắn lại muốn lấy cô ra để giải khuây cho hắn đây mà. Không được, cô thích hắn nhưng cô không muốn bị hắn mang ra làm trò cười. Bởi có người con gái nào muốn biến thành trò hề trước mặt người mình thích đâu. Cô nhanh chóng lấy lý do muốn ở lại chơi với bố mẹ để từ chối nhưng rồi lại bị bố mẹ cô ột bài rằng cô ở đây có giải quyết được vấn đề gì đâu vì mẹ cô phải nghỉ ngơi, rằng hôm nay là Giáng Sinh nên hai bọn cô nên tranh thủ hẹn hò và bố mẹ cô nhấn mạnh rằng sẽ không vui nếu cô và hắn còn giận nhau và cô bỏ nhà đi như thế này. Và thế là cô đành lê bước theo hắn ra về.
Bước ra đứng trước cây thông noel giữa sân bệnh viện, cô thấy hắn bỗng nhiên đứng lại, nhìn vào hình ông già Noel đang treo trên cây thông ấy. Khi cô tiến lại gần thì cô nghe hắn nói:
“Em có tin vào ông già Noel không?”
“Có!” Hỏi dư thừa.
“Dù biết rằng không có thật?” Hắn quay sang nhìn cô với ánh mắt dò xét.
“Sao anh biết rằng không có thật?” Cô không hiểu hắn đang muốn nói gì.
“Đó chỉ là thần thoại thôi!” Hắn lại quay đầu nhìn về phía bức hình đó.
“Bất cứ cái gì cũng có lý do để tồn tại!” Cô thận trọng nói với hắn.
Đôi mắt hắn bỗng nhiên nhíu lại. Hắn gọi người mang đồ đạc của cô về trước còn hắn kéo xềnh xệch cô lên xe, hắn nói cô và hắn sẽ đi một nơi. Cô hỏi hắn là đi đâu nhưng hắn không nói mà chỉ phóng xe về phía ngoại ô thành phố.
Chiếc xe dừng lại ở một thung lũng nhỏ, có một chiếc nhà gỗ nằm bên cạnh một bìa rừng. Cô thực sự rất thích thiên nhiên như thế này, nhưng tại sao hắn lại đưa cô đến đây. Nhưng hắn vẫn không dừng lại ở ngôi nhà ấy mà đi tiếp một đoạn nữa. Một khoảng trống ngập tràn hoa cỏ may, hắn bỗng đứng lại trước một ụ đất, và nhìn chằm chằm vào nó.
Cô tiến lại gần hắn và phát hiện ra đây là một nấm mộ. Tại sao hắn lại muốn đến đây.
Trên nấm mộ có hình ảnh một người con gái với nụ cười xinh đẹp và cái tên Hoàng Phương Linh. Nhìn thời gian được ghi, thì người này đã qua đời cách đây mười bốn năm rồi nhưng mất khi còn quá trẻ, mới mười tám tuổi. Thật đáng xót xa ột người con gái phải ra đi ở một độ tuổi đẹp như vậy.
Cô thấy hắn nửa quỳ nửa ngồi lau bức hình của người con gái ấy rồi hắn đi vòng quanh để nhặt cỏ quanh nấm mồ. Cô cũng làm theo hắn, đối với những người đã khuất, phải có lòng thành.
Cô nghe thấy tiếng hắn nói:
“Lâu rồi không gặp, mười bốn năm rồi nhỉ?…Chị khỏe chứ, chị hai?”
Người nằm đây là chị hai của hắn? Cô loáng thoáng nhớ về câu chuyện đã được nghe từ bà chủ tịch, rằng từ sau khi chị hắn mất, hắn đã quá chán nản và đã từng bỏ nhà đi bụi. Nhưng chưa bao giờ nghe hắn nói về chị hắn và cũng chưa bao giờ biết được tại sao chị hắn lại qua đời. Nhưng nhìn vào đôi mắt của hắn, cô có thể cảm thấy được nỗi buồn mênh mang. Phải chăng vì chị hăn qua đời mà hắn mang trên mình dáng vẻ sâu thẳm, phong trần ấy? Một cú sốc quá lớn chăng?
Sau khi nhổ xong cỏ cho ngôi mộ của chị mình, hắn chán nản quay sang phía bên cạnh. Lúc này cô mới phát hiện ra rằng ở đây có những hai ngôi mộ. Nhưng ngôi mộ thứ hai này đã bị cỏ cây mọc cao che đi mất. Hoàng Phong dù vẫn tỏ ra lạnh nhạt xong vẫn đưa tay nhổ nhưng cây cỏ đang mọc trên nấm mồ này. Cô cũng phụ hắn một tay. Sau khi đã sạch sẽ, cô nhìn vào bia mộ thì biết được, đây là một ngôi mộ của một chàng trai, tên Nguyễn Thái Đức, cũng mất cùng năm và ở cùng độ tuổi với chị gái của Hoàng Phong. Nhìn vào di ảnh, cô không hiểu sao cô cứ loáng thoáng thấy được sự thân quen từ đôi mắt của người con trai này. Cô đã từng gặp anh chăng?
Cô thấy Hoàng Phong chỉ đứng im trước bia mộ của người con trai ấy nhưng không nói gì. Rồi hắn quay lưng ra hiệu cho cô đi về.
Cái tên này, hắn bị làm sao vậy? Đã đến viếng mộ không mang hoa hương lại còn bỏ về với vẻ mặt như vậy. Thật chẳng có thành ý.
“Anh không vái lạy mà đi về sao?”
“Đi về!” Hắn gằn giọng.
“Thật quá đáng! Chị anh sẽ buồn lắm đấy!” Cô vẫn không thể hiểu được tại sao hắn có thể đối xử với chị của mình như vậy.
Hắn vẫn không nói gì mà bước nhanh ra phía xe. Cô nhanh chóng chạy theo giật tay hắn lại.
“Mười bốn năm rồi! Vậy là từ lúc chị ấy nằm xuống anh đã không đến gặp chị ấy, nhưng giờ lại dùng cái thái độ như vậy để đối diện với người đã khuất là sao?”
Hắn bỗng nhiên giận dữ. Hắn quát lớn:
“Chị ấy không cần tôi đến thăm!”
Cô sững sờ trước vẻ mặt giận dữ của hắn. Cô thấy người hắn bắt đầu run lên và đau thương chỉ chờ để tràn ra khóe mắt. Hắn nhanh chóng quay mặt đi và bước thật nhanh vào xe.
Cô bước vào xe và ngồi xuống. Xe bắt đầu chuyển bánh và trong suốt quãng đường, hắn và cô không nói với nhau tiếng nào. Nhìn sang hắn, lúc này hắn chỉ mang một vẻ chán chường, kìm nén đau khổ, không phải là Hoàng Phong bá đạo hay châm chọc, cũng không phải là một người tĩnh lặng như đêm. Hắn như một hồ nước yên ả nay bỗng nhiên dậy sóng. Đây có phải Hoàng Phong cô vẫn thương biết hay không?
Hắn để cô trước cửa nhà và lại phóng xe đi mất. Tại sao hắn lại như vậy? Đằng sau những chuyện này rốt cuộc là điều gì?