Hạnh phúcMẹ chồng cô chỉ ở cùng với bọn cô thêm một ngày nữa, rồi hôm sau bà cũng từ biệt vợ chồng cô để ra về. Nhưng bà một mực không chịu về nhà dù ông chủ tịch đã đích thân đến đón mà quyết định sẽ đi thăm “anh chị sui”. Nhìn cảnh ông chủ tịch bị bà bỏ rơi đứng giữa sân nhà cô như vậy, cô cũng cảm thấy tội nghiệp cho ông. Ông thực sự rất thương yêu và cưng chiều bà.
Nhưng sao cái tên Hoàng Phong này không có chút nào di truyền từ ông vậy. Hắn ta đối xử với phụ nữ không có chút thương hoa tiếc ngọc nào. Lắm lúc quá tức tối với hành động của hắn đối với mình cô đã nghĩ, có phải vì cái tính tình quái dị này mà hắn mới bị “đá” hay không. Nhưng đấy là suy nghĩ của cô thôi, còn giờ thì cô không dám ᴆụng đến cái tên đó. Dù gì thì cô cũng phải tự biết yêu thương và bảo vệ bản thân của cô trước đã. Cô không muốn bỗng nhiên ôm thêm một núi công việc vào thân nữa.
Nhưng nói về cái ngày thứ hai bà chủ tịch ở nhà cô thì lại một lần nữa thấy sợ hãi. Hôm đó, ban ngày cô và Hoàng Phong phải đi làm nên chỉ có một mình bà ở nhà. Đến tối sau khi đi làm về, mọi chuyện diễn ra hết sức bình thường nhưng cô thấy có cái gì đó lấp lánh trong đôi mắt của bà khi nhìn cô và Hoàng Phong. Cô bỗng cảm thấy bất an nhưng khi nói với cái tên Hoàng Phong thì hắn chỉ hơi nhíu mày mà không nói gì. Nhưng rồi sáng hôm sau khi tiễn bà chủ tịch ra về, cô hốt hoảng khi phát hiện ra trong phòng khách có gắn camera, cô và Hoàng Phong đi lục lọi khắp trong nhà thì phát hiện ra phòng nào cũng có 1 cái camera rất nhỏ được gắn trong một chỗ kín. Bà chủ tịch đúng là nguy hiểm quá.
Hoàng Phong dường như vô cùng tức giận, hắn gọi điện ngay cho bà chủ tịch nhưng điện thoại liên tục báo bận. Tức mình hắn mang tất cả số camera đó gắn vào mái chuồng gà của hắn. Mẹ nào con nấy, tên này cũng nguy hiểm không kém.
Cô và hắn kết hôn đã được hơn ba tuần, mọi chuyện trong nhà thì dường như vẫn được giữ kín nhưng dường như mọi người xung quanh đang hết sức tò mò về cuộc sống riêng của cô và hắn. Chẳng là, hắn vốn là một người không có nhiều thông tin được công bố cho công chúng, nhưng màn cầu hôn của hắn đối với cô đã trở thành một sự kiện hot được nhiều người biết đến, chính vì thế mà mọi người đã tò mò lại càng tò mò hơn.
Không những thế, vì quá đẹp trai (cái này thì cô không đồng ý lắm) mà lại có xuất thân từ “Hoàng gia” nên số lượng fan hâm mộ của hắn tăng lên nhanh chóng, con số này đã vượt ra khỏi ranh giới công ty của cô và phần lớn là người hâm mộ hắn đều là con gái. Trên mạng, hắn còn có một fanpage với số lượng người theo dõi lên đến con số trăm ngàn. Nhưng như thế thì chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô cho đến khi cô phát hiện cô cũng là một người nổi tiếng cùng với hắn và mức độ nổi tiếng cũng không thua kém gì hắn.
Nhưng mà thay vì hâm mộ thì mọi người lại thanh lập cho cô một hội Anti. Ngồi nhìn những con người này thỏa sức nói xấu cô, chù ẻo cô thì cô đến là mệt mỏi nào là “mèo mù vớ cá rán”, nào là “chuột sa chĩnh gạo”, hơn nữa họ còn so sánh cô và Hoàng Phong với hình ảnh “hoàng tử và phù thủy”…. Trước đây cô từng mong muốn mình được nổi tiếng, nhưng nổi tiếng như thế này thì làm sao cô chịu được. Tại sao cô lại gắn hình ảnh của mình với hắn để rồi giờ phải gánh chịu gạch đá của dư luận như thế này chứ.
Nhưng cô cũng biết, đối với những chuyện phiếm trên mạng thì cũng giống như chuyện trong công ty của cô mà thôi. Suy nghĩ nhiều chỉ làm cô đau đầu mà cũng không giải quyết được gì. Nhưng cô im lặng không có nghĩa là cô sẽ ngồi im.
Nhưng ngày này nhìn bản mặt của tên Hoàng Phong được hâm mộ kia lại làm cô cảm thấy khó chịu. Cô cũng không biết tại sao lại khó chịu khi nhìn hắn được các nhân viên nữ trong công ty bủa vây hỏi han công việc, tặng quà tặng bánh, cũng không biết sao đôi khi đang đi cùng cô, hắn lại được một số người xin chụp ảnh cùng, mà những người này đa phần là con gái thì cô lại cảm thấy bực bội.
Và nhất là cái tên đó lại bỗng nhiên nhiệt tình và thân thiện chụp ảnh cùng họ. Vừa chụp ảnh hắn còn đưa mắt nhìn cô nhếch mép cười. Còn cái con người là cô đây dù đứng bên cạnh hắn thì những kẻ hâm mộ hắn kia chỉ coi cô như không khí mà thôi. Có lẽ giờ cô đã hiểu cảm giác của một kẻ không nổi tiếng đi cạnh một ngôi sao rồi. Cảm giác đó là: bực mình!
Cô thực sự không chịu đựng được tình cảnh hiện tại cứ suốt ngày phải ở nhà dọn dẹp và nhìn vẻ mặt đắc ý của cái củ cải độc ác kia thế nên vào tối thứ bảy Đăng Minh nhắn tin muốn rủ cô cùng đi xem nhạc kịch với hắn vì hắn có được hai vé nhạc kịch “Romeo và Juliet”. Đúng là thể loại cô thích và cô cũng muốn giải trí một chút cho khuây khỏa đầu óc nên cô đã nhận lời.
Sáng chủ nhật, sau khi chọn cho mình một bộ trang phục thoải mãi. Cô nhanh chóng bước ra ngoài vì Đăng Minh đang chờ cô ở ngoài. Bước ra đến phòng khách, cô thấy Hoàng Phong đang ngồi ung dung trên ghế sô pha để lau chùi máy ảnh. Cô thấy hắn chăm chú thì không thèm nói gì với hắn mà định đi thẳng ra ngoài. Hắn vẫn giữ nguyên trạng thái chăm chú lau chùi máy ảnh, lên tiếng:
“Đi đâu?”
“Anh hỏi làm gì?”
Cô đi đâu thì cần gì phải nói cho hắn biết, hắn ở nhà mà nói chuyện với fan hâm mộ của hắn đi.
“Nhà sắp có khách!” Hắn vẫn ung dung, thong dong như cũ.
“Ai?” Tại sao nhà sắp có khách mà cô lại không biết.
Nhưng cô chưa kịp nghe trả lời thì đã thấy chuông cửa reo lên, cô tưởng Đăng Minh đến tìm nên đã nhanh chóng đi ra phía cửa để mở cửa. Nhưng mọi việc đúng là hoàn toàn không theo ý muốn của cô mà.
***
Lúc này cô và hắn đang cùng mặc áo đôi, ngồi trên ghế sô pha giữa phòng khách, khoác vai ôm eo thân mật và xung quanh cô là một phóng viên cùng với một quay phim.
Cô đang trả lời phỏng vấn cùng với hắn. Nhìn người phóng viên ngồi trước mặt cô đây, tâm trạng của cô lại bỗng trở nên chán chường.
Người phóng viên này tên là Lê Hòa, là phóng viên của tạp chí phụ nữ rất nổi tiếng. Bà là bạn của mẹ cô, cô biết bà từ khi còn rất nhỏ và trong những ngày mẹ cô ở bệnh viện bà cũng rất hay đến thăm mẹ cô. Chính vì thân thiết với mẹ cô nên bà đã nhờ mẹ cô sắp xếp cho bà được phỏng vấn vợ chồng cô, mẹ cô cũng vui vẻ nhận lời. Nhưng buồn cái là mẹ cô không hề liên lạc gì với cô về chuyện này mà chỉ thông báo với Hoàng Phong, và hắn thì không thèm nói gì với cô cho tới buổi sáng hôm nay.
Vì là phỏng vấn vợ chồng nên cô không thể chuồn đi chơi cùng Đăng Minh được. Mọi chuyện ngày càng không theo ý muốn của cô nữa rồi. Cuộc đời của cô đang bị Hoàng Phong chi phối và cô có cảm tưởng như tất cả những người thân của cô đều quay sang yêu quý hắn. Nếu có số phận thì nó đối với cô quá bất công rồi đấy.
Lên báo thì phải giữ gìn hình tượng cho nhau như trong hợp đồng đã ghi nhận, thêm nữa cô còn phải tỏ vui vẻ với cái tên này để khi lên báo ai ai cũng có thể thấy rằng cô là người rất mực hạnh phúc. Cuối cùng thì cô vẫn phải gồng mình lên để nở nụ cười tươi tắn để chụp hình quay phim cùng hắn vậy.
Phóng viên và quay phim xin phép đi một vòng thăm quan nhà của cô. Đồng ý. Phóng viên muốn chụp hình một số góc trong nhà của cô. Đồng ý. Nhưng phóng viên muốn chụp hình cô và Hoàng Phong vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Cô phải làm thế nào?
Nhưng chưa kịp biết phải làm thế nào thì cái tên Hoàng Phong đã vui vẻ nhận lời. Chính vì thế mà phóng viên và quay phim lại càng nhiệt tình dàn cảnh để chụp những bức ảnh “ấn tượng nhất” cho tờ tạp chí tháng sau. Thế là, trong phòng khách thì họ bắt cô cùng hắn ngồi uống trà – cười – nói – vui – vẻ. Trong nhà bếp thì họ bắt cô cùng hắn nấu cơm và – cười – nói – vui – vẻ. Ngoài sân họ cũng bắt cô cùng hắn dọn dẹp và chăm sóc khu vườn và – cười – nói – vui – vẻ.
Rất may trong phòng ngủ họ không bắt bọn cô cười nói vui vẻ nữa nhưng lại bắt bọn cô thay đồ ngủ và nằm lên giường, họ bắt cô nằm dựa đầu vào vai hắn, đôi mắt phải quay sang nhìn hắn trìu mến. Cô không biết phải làm sao với cái điệu bộ đáng xấu hổ này, thôi thì đành làm nhanh nhanh cho xong. Nghĩ thế, cô quay sang nhìn hắn.
Nhưng khi quay sang nhìn vào đôi mắt của hắn, cô và hắn lại bỗng nhiên ngượng ngùng.
Những tưởng mọi chuyện đã xong xuôi thì phóng viên lại một lần nữa yêu cầu cô và hắn có một cử chỉ thân mật nào đó để họ chụp lại.
Cử chỉ thân mật cái gì chứ. Nằm như thế này để chụp hình đã là quá sức tưởng tượng của cô rồi. Trước giờ cô rất ghét đọc báo, và bây giờ lại cảm thấy càng ghét hơn nữa.
Đang mải suy nghĩ và loay hoay không biết làm thế nào thì cái tên Hoàng Phong kia lại nhanh chóng quay sang hôn lên trán cô. Cô sững người.
Hành động của hắn rất từ tốn, như thể đây là chốn không người. Sau khi hôn lên trán cô, hắn còn nhìn thẳng vào mắt cô cười hiền lành. Đôi mắt lấp lánh yêu thương. Không hiểu sao cô lại cảm thấy cảm giác này có phần quen thuộc. Tim cô lại đập liên hồi.
Sau khi chụp hình xong phóng viên và quay phim tặng cho bọn cô một cặp áo đôi, họ muốn cô và hắn mặc vào và ra phòng khách để trả lời phỏng vấn xong họ nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô và hắn ngồi trên giường, cô vẫn chưa hoàn hồn sau hành động vừa rồi của hắn.
“Anh vừa làm gì vậy?” Cô nhìn hắn khó hiểu.
Thực sự cô không hiểu được tại sao hắn lại làm như vậy. Tự nhiên trong lòng cô hiện lên suy nghĩ rằng có phải hắn đã thích cô hay không?
Hắn nhìn cô nhếch mép cười xong chậm rãi bước xuống giường cầm lấy chiếc áo nam để đi vào nhà vệ sinh thay áo. Cô vẫn nhìn hắn chằm chằm. Đến cửa, hắn hơi dừng lại rồi lại với vẻ điềm tĩnh không nhanh không chậm nói với cô.
“Giúp cô nhân đôi số người hâm mộ!”
Hiểu luôn! Hắn đúng là không có gì tốt đẹp cả. Cô tự tát vào mặt mình rằng lại thích suy nghĩ vớ vẩn rồi tưởng tượng lung tung mà. Một tên tài phiệt ranh ma như hắn, cô bị hắn lừa bao nhiêu vố rồi vẫn chưa biết sợ. Đôi với hắn phải luôn cảnh giác đề phòng mới được, nhất định không để cho hắn có cơ hội mang cô ra làm thú tiêu khiển cho hắn nữa. Cô thực sự ghét cái tính hay tưởng bở và mơ mộng của mình. Nhưng sao cô lại có cảm giác hơi hụt hẫng nhỉ?
Thực sự là cô thở không nổi với những hành động sến súa được giàn xếp như thế này. Ra đến phòng khách ngồi để trả lời phỏng vấn thì bọn họ vẫn bắt cô và hắn quàng vai bá cổ để chụp hình. Nhưng bọn họ lại hứa hẹn sẽ chọn một bức ảnh đẹp nhất để làm bìa
tạp chí. Sao cô xem trong phim thì những tên nhà giàu như Hoàng Phong phải cảm thấy khó chịu khi có người soi mói cuộc sống riêng tư chứ nhỉ? Sao hắn lại có thể thân thiện và vui vẻ như thế này không biết? Hắn là một thể loại đột biến hay sao?
Nói về chiếc áo đôi hôm nay, không viết là vô tình hay hữu ý mà hai chiếc ao được tặng là hai chiếc áo phông màu xanh da trời, trên mặt áo in hình một đôi gà con ngộ nghĩnh. Cô thiết nghĩ, có phải phóng viên muốn trêu cô hay không mà lại cho cô mặc áo hình con gà, bởi cái tên Hoàng Phong kia cứ suốt ngày gọi cô là gà này gà nọ. Đến là bực mình. Mà đáng lẽ trên áo của hắn nên in hình một con đười ươi mới đúng. Nếu mà hắn mặc áo như vậy thì người ta sẽ tưởng hắn đem hình mình ra để in lên áo cũng không biết chừng. Nghĩ đến đây thì cô có chút hào hứng.
Đang mải miết trong những suy nghĩ thì câu nói của phóng viên lại làm cô giật mình quay về hiện tại. Bà nói sẽ hỏi bọn cô một số câu hỏi và mong bọn cô sẽ trả lời thật lòng vì đây là câu hỏi được đọc giả gửi đến. Cô gật đầu đồng ý vì cũng muốn nhanh nhanh kết thúc cái buổi phỏng vấn này để còn gọi điện thoại cho Đăng Minh, chắc giờ hắn ta đang giận cô lắm đây.
Và phóng viên bắt đầu hỏi.
“Hai người lưu tên nhau trong danh bạ là gì?”
Cô không cần suy nghĩ đáp: “Củ cải độc ác!” và quay sang hắn cười trìu mến với đôi mắt hấp háy. Cô thích câu hỏi này!
Hắn cũng quay sang cô nhếch mép như cái kiểu hắn vẫn thường làm, nhưng hắn không nói mà đưa màn hình điện thoại cho phóng viên đọc. Nhìn vào danh bạ điện thoại, phóng viên đọc thành tiếng: “Gà mái khóc nhè!”
Cô tức giận quay sang nhìn hắn thì bắt gặp ánh mắt đầy đắc ý của hắn. Cái tên này, hắn dám lưu tên cô là gà mái khóc nhè. Hắn được lắm, hãy chờ mà xem.
Phóng viên lại tiếp tục câu hỏi tiếp theo:
“Hai người biết gì về sở thích của nhau?”
Cô không cần nghĩ nhiều vì trong đầu cô đã hiện lên một núi củ cải. Cô nhanh chóng trả lời phóng viên rằng hắn ta thích củ cải và cũng thích chụp ảnh nữa. Tại câu này cô không biết phải làm cách nào đối phó với hắn nên đành trả lời thật thà và dành cơ hội phục thù trong câu hỏi sau.
Cô trả lời rồi quay sang nhìn hắn, cô thấy đôi mắt hắn lấp lánh khi nghe thấy câu trả lời của cô. Phóng viên quay sang chờ câu trả lời từ hắn thì hắn tỏ ra suy tư, lưỡng lự một chút. Cô cầm ly định nhấp một chút nước, cái tên này, hắn có biết gì về cô đâu, không bất ngờ!
“Cô ấy thích mùi hương của tôi!” Hắn bình tĩnh nói.
Sặc! Hắn vừa nói cái gì vậy? Mùi hương gì cơ? Cô trợn tròn mắt nhìn hắn rồi quay sang nhìn phóng viên cùng quay phim đang che miệng cười. Sao bỗng nhiên cô cảm thấy chóng mặt thế này nhỉ? Cô lại nhớ đến câu nói cô đã nói với mẹ chồng cô đêm hôm bà bước vào phòng hắn. Nhưng sao tên này có thể nói thành mùi hương của hắn. Lại còn nhấn mạnh rằng cô thích mùi hương của hắn. Cô vội vàng thanh minh:
“Ý của chồng tôi là mùi nước hoa ấy mà! Mùi nước hoa của anh ấy!” Cô cười xòa, xua xua tay.
Xong cô quay sang thì lại thấy hắn khẽ nhướn mày, nhếch mép cười gian xảo. Cái tên đáng ghét này!
Phóng viên khẽ đằng hắng và hỏi tiếp:
“Hai người quen nhau như thế nào?”
“Quen nhau ở công ty thôi, làm việc cùng nhau!” Lần này cô nhanh nhảu nói trước khi hắn kịp dở trò gì đó bôi xấu cô trước mặt công chúng. Đáng lẽ cô phải nói rằng cô đã làm cho hắn bẽ mặt ở công ty khi trước nhỉ? Cô thận trọng quay sang nhìn hắn.
Nhưng trái với những gì cô suy nghĩ, hắn ta chỉ nhìn cô và nhìn phóng viên cười gật đầu. Cái tên nham hiểm này, hắn lại suy nghĩ gì trong đầu không biết.
Sau một hồi ghi chép, chọn lọc, phóng viên lại tiếp tục lên tiếng:
“Hai người biết nhau bao lâu thì tổ chức đám cưới?”
Trả lời sao bây giờ? Chả lẽ nói vừa biết nhau chưa đầy một tháng đã kết hôn à? Như vậy lỡ chẳng may mẹ cô đọc được thì làm thế nào? Đang mải suy nghĩ xem nên trả lời thế nào cho hợp lý thì đã thấy Hoàng Phong cất tiếng trả lời.
“Tôi biết cô ấy từ năm năm trước!”
Cái tên này cũng biết nói dối đó chứ. Năm năm quen nhau rồi kết hôn cũng hợp lý rồi. Cô gật đầu cười với phóng viên rồi quay sang nhìn hắn nhưng đôi mắt hắn đang nhìn cô không giống như một kẻ vừa nói dối. Đột nhiên trong đầu cô hiện lên câu hỏi về khoảng thời gian năm năm mà hắn nói đến ở đây là như thế nào.
Nhưng dòng suy nghĩ của cô nhanh chóng bị câu hỏi của phóng viên xua đi mất:
“Hai người đang hạnh phúc chứ?”
Cô cười gượng với phóng viên rồi gật đầu lia lịa. Chẳng lẽ lại trả lời với phóng viên rằng: hạnh phúc khỉ gì mà hạnh phúc. Thì đột nhiên cô thấy một cánh tay của Hoàng Phong vươn ra, khoác lên vai cô, cô quay sang nhìn hắn thì nghe thấy hắn chậm rãi trả lời:
“Hạnh phúc!”
Lại một lần nữa đầu óc của cô vận động hết công suất. Hắn nói rằng hắn hạnh phúc và nhìn vào khuôn mặt hắn kia thì không có chút gì như đang nói dối. Hạnh phúc sao?
Cô trả lời rằng cô hạnh phúc, nhưng như thế nào mới là hạnh phúc? Có một người chồng tài phiệt không biết làm gì như hắn sao? Hay là bị hắn biến thành osin không công trong nhà hắn? Hay là bị hắn mang ra làm trò tiêu khiển? Hắn coi việc sống chung với cô như vầy là hạnh phúc?
Cô mải miết suy nghĩ về câu trả lời của hắn mà không nhận ra rằng, vì những trêu chọc và bận rộn hắn tạo ra cho cô mà cô dường như không còn thao thức bao đêm vì mất ngủ bởi chỉ cần đặt lưng xuống giường là cô đã ngủ thi*p đi mất. Vì lúc nào cũng phải để tâm trí đề phòng những lời nói mang đầy tính công kích của hắn mà cô không còn thời gian để suy nghĩ vẩn vơ về những chuyện trong quá khứ.
Cô cũng không biết rằng từ khi ở cùng với hắn, trong mỗi giấc mơ của cô những hình ảnh đau buồn cũng đã được thay thế bằng những nụ cười và niềm vui. Và đêm đến, dường như có một bàn tay nào đó xoa đầu cô, cầm tay cô để cô cảm thấy ấm áp hơn, cảm thấy được chở che và vỗ về.
“Hai người yêu nhau chứ?”
Câu hỏi này của phóng viên làm cho không gian trong phòng khách bỗng trở nên im bặt. Cô bối rối quay sang nhìn hắn. Cô dường như không ý thức được mình phải trả lời câu hỏi mà cô lại có một chút mong đợi câu trả lời từ hắn. Lòng cô bỗng nhiên hồi hộp. Hắn sẽ nói thật hay nói dối? Nhưng làm sao cô biết được hắn sẽ nói thật hay nói dối? Hắn yêu cô chứ?
Hoàng Phong dường như cũng khá bối rối với câu hỏi này của phóng viên, nhưng hắn ta chỉ suy nghĩ một chút. Cô nghe thấy lời nói của hắn lương lự rồi vang lên không nhanh không chậm.
“Có lẽ là…”
Có lẽ là gì? Tim cô bỗng nhiên đập nhanh. Cô nín thở.
Nhưng chưa kịp nghe hết câu trả lời thì điện thoại của cô đổ chuông. Là của bố cô. Chắc chắn như vậy, vì để không bị nhầm lẫn, cô đã cài riêng cho bố cô một nhạc chuông. Cô xin phép vội vàng đi nhấc máy.
Đầu dây bên kia là một giọng nói hốt hoảng. Bố nhắn cô và Hoàng Phong về nhà ngay lập tức. Cô bỗng nhiên run sợ. Đôi mắt lại như mờ đi trong sợ hãi. Đưa mắt về phía Hoàng Phong, cô chỉ còn nói được một từ “Mẹ!” thì hắn đã hiểu ra ngày vấn đề. Hắn vội vàng tức tốc xin lỗi và từ biệt phóng viên, lấy áo khoác, cô và hắn nhanh chóng lên xe về nhà cô.
Ngồi trên xe, cô lại bắt đầu có những suy nghĩ đáng sợ. Bàn tay cô bất giác rung lên vì sợ hãi. Mẹ cô phải làm thế nào bây giờ? Cô cố gắng tự trần an mình bình tĩnh nhưng không hiểu sao trái tim cứ co thắt dồn dập, cảm giác khó thở ập đến.
Cô đang hoang mang cực độ thì có một bàn tay bỗng nhiên nắm lấy bàn tay của cô. Cô quay sang nhìn hắn thì bắt gặp anh mắt lo lắng của hắn cũng đang nhìn cô. Nhưng hẵn vẫn nhẹ nhàng gật đầu trấn an cô. Tuy cảm giác lo lắng vẫn còn đó nhưng dường như cô cảm thấy bản thân không cô độc, trơ trọi.
Xe chạy chưa được bao xa thì lại có điện thoại báo bọn cô hãy đến thẳng bệnh viện vì mẹ cô đã được đưa đến bệnh viện rồi. Nhanh chóng chuyển hướng xe, bọn cô nhanh chóng chạy đến bênh viện nơi mẹ cô vừa được chuyển đến.
Đến nơi, cô thấy bố cô đang ngồi ngoài phòng cấp cứu nghe điện thoại của em cô gọi về. Thiên Phúc không thể về vì nó đang phải thi hết học kì, đám cưới của cô nó cũng chỉ sắp xếp về được ba ngày. Cô nghe thấy giọng bố trấn an nó rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cô lo lắng nhìn vào phòng cấp cứu, bố cô dù cũng đang hết sức lo lắng nhưng cũng vỗ về trấn an cô rằng mọi chuyện sẽ ổn.
Nhìn vào đôi mắt của bố, cô cảm nhận được sự lo lắng tột cùng. Bố đã phải cố gắng nhiều thế nào để có thể trấn an cô như vậy? Cô và hắn lặng lẽ ngồi xuống hàng ghế chờ bên ngoài cửa phòng cấp cứu. Nhìn hình ảnh bố đang chống tay cúi gằm đầu xuống, cô lại càng cảm thấy nhói lòng.
Cô đứng lên, nói rằng sẽ đến lễ đường để cầu nguyện. Bởi cô không thể ngồi nhìn bố như vậy được nữa. Nhìn bố như vậy, cô lại nghĩ đến hình ảnh của mẹ vẫn cười nói vui vẻ dù đang phải chịu những đau đơn tột cùng đang dày vò thể xác. Cô có thể thấy hết được điều đó nhưng không thể sẻ chia. Và như vậy khiến cô cảm thấy quá đau lòng.
Bệnh viện này là một bệnh viện quốc tế nên phía trong bệnh viện có một giáo đường nhỏ dành cho người nhà bênh nhân đến cầu nguyện. Mỗi lần đến đây cô đều vào đây để cầu nguyện cho mẹ cô có thể nhanh khỏi bệnh. Giáo đường vắng người, cô nhẹ nhàng quỳ xuống và chắp tay cầu nguyện. Cô cầu xin thượng đế hãy ban cho mẹ một phép lạ, hãy giúp bà khỏi bệnh, khỏe mạnh sống bên cô.
Nhưng những hình ảnh của hiện thực làm cho lời cầu nguyện của cô nghẹn lại. Cô lại tư hỏi bản thân rằng trên đời này có thượng đế hay không? Trên đời này có phép lạ hay không? Tại sao người không nghe tiếng cô cầu nguyện? Cô đã tin người như vậy mà sao…
Nghĩ rồi bỗng thấy nước mắt trào ra, cô gục mặt xuống bàn cầu nguyện. Cô thực sự rất sợ hãi, sợ sẽ có điều gì không hay xảy ra cho mẹ cô.
Cô dường như cảm thấy có một bàn tay để lên vai cô. Cô quay đầu nhìn sang, thì ra là Hoàng Phong. Tại sao hắn luôn xuất hiện những lúc cô đang khóc như vậy. Nhưng tại sao khi nhìn thấy hắn cô lại không thể kìm được lòng mình, mặc kệ xấu hổ, cô vẫn khóc, nước mắt giàn dụa nhìn hắn.
Đang định tiếp tục gục mặt xuống để khóc tiếp thì cô thấy hắn nhẹ nhàng đỡ cô dậy, hắn vòng tay ôm lấy cô, để cô dựa đầu vào vai hắn. Hắn vuốt tóc cô, xoa đầu an ủi cô. Không hiểu sao trước những hành động này của hắn cô lại càng khóc lớn, tiếng nấc nghẹn ngào vang lên. Nhưng hắn vẫn yên lặng không nói gì mà chỉ ngồi
đó, vỗ nhẹ lên vai cô an ủi.
Một lần nữa, cô lại muốn dựa dẫm vào hắn, muốn được hắn che chở. Muốn nép vào hắn như thế này bây giờ vào mãi sau. Bàn tay của hắn như xoa dịu trái tim thổn thức trong lòng cô, xóa nhòa đi những lo lắng trong lòng cô.
Khi đang khóc vì đau lòng, người ta sẽ không cần một người đến an ủi mình đừng khóc mà chỉ cần một người ngồi im lặng vỗ về. Để cảm xúc trôi đi theo dòng nước mắt. Để ta có thể yên lòng rằng ít nhất cũng còn một người có thể lắng nghe tiếng nói chân thật từ trái tim mình. Chỉ cần như thế, tâm hồn sẽ thanh thản hơn.
Hắn lúc này đối với cô là như vậy. Không, đã rất nhiều lần hắn đối với cô là như vậy. Một người có thể hiểu được cảm xúc của cô. Đồng cảm với cô và xoa dịu đi nỗi đau trong lòng cô. Dường như hắn đã trở thành thuốc của cô thật rồi.
Còn cô dường như đã nghiện mất rồi!