Đám cưới (1)Thế là đám cưới của bọn cô được chính thức chuẩn bị. Và thời gian để chuẩn bị cho đám cưới chỉ vỏn vẹn trong một tuần. Một phần vì bà chủ tịch quá thích thú với đám cưới này thế nên từ khi gặp mặt cô bà đã tự mình chuẩn bị hết tất cả mọi thứ. Phần khác cũng vì gia đình cô mong muốn hôn lễ được nhanh chóng diễn ra. Vì mọi chuyện đã được sắp đặt hoàn hảo nên cô không phải bận tâm gì nhiều. Hôn lễ sẽ được cử hành tại tư gia hai nhà và tổ chức lại giáo đường thánh John.
Trong một tuần này, cô thực sự sống như người mất hồn. Cô không thể tin được rằng có một ngày mình lại kết hôn với một người mà chỉ xuất hiện trong cuộc đời mình chưa đầy một tháng, nói chuyện với hắn chưa được một ngày, chấp nhận lời cầu hôn trong một phút bồng bột và hắn và cô gần như hoàn toàn chẳng biết gì về nhau.
Nhưng cô cũng hiểu đám cưới này thực chất chỉ là một thỏa thuận giữa cô và Hoàng Phong với những mục đích khác nhau, hắn thì để bảo vệ sĩ diện cho nhà họ Hoàng còn cô thì vì mẹ của mình. Nên cái việc kết hôn này được thảo ra thành một hợp đồng và có sự kí kết của hai bên. Đêm hôm đó, cái đêm cô được cầu hôn thì cũng là đêm cô đề nghị kí kết hợp đồng hôn nhân với Hoàng Phong.
Cái hợp đồng cụ thể như thế này.
” Quốc hiệu tiêu ngữ
Hợp đồng hôn nhân
Bên A: Anh Hoàng Phong.
Bên B: Cô Phạm Thiên An.
Sau đây cùng nhau thống nhất những điều khoản sau:
Điều 1: Bên A và bên B sẽ chấp nhận nhau là vợ chồng với đầy đủ mọi thủ tục kết hôn.
Điều 2: Trong thời gian cuộc hôn nhân tiếp diễn cũng như sau khi cuộc hôn nhân này kết thúc, cả hai bên không được phép cho người thứ ba biết đến sự tồn tại của hợp đồng này.
Điều 3: Trong thời gian chung sống, hai bên cam kết không có bất cứ hành vi nào ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của bên còn lại.
Điều 4: Nghiêm cấm mọi hành vi ᴆụng chạm về mặt cơ thể.
Điều 5: Hai bên có nghĩa vụ tôn trọng nhau, tôn trọng bố mẹ của nhau, giữ hình tượng một đôi vợ chồng hạnh phúc trước mặt bạn bè của nhau, nghiêm cấm mọi hình thức làm mất hình tượng của nhau.
Điều 6: Thời hạn hợp đồng kết thúc khi có một trong hai người cảm thấy hợp đồng này không còn cần thiết những không quá 6 tháng kể từ ngày kí kết hợp đồng.
Điều 7:Mọi hành vi vi phạm sẽ phải chịu mọi mức phạt bồi thường do bên còn lại yêu cầu.
Hai bên đã kí.”
Cô và Hoàng Phong đã cam kết như vậy.
Dường như mọi chuyện diễn ra quá hoang đường. Những chuyện mà cô tưởng chỉ xuất hiện trong các bộ phim truyền hình thì hiện tại đang diễn ra với chính cô. Cô không hiểu được những chuyện cô đang làm là đúng hay sai. Nhưng cô cũng tự nhủ bản thân mình không nên nghĩ ngợi nhiều vì thời gian của mẹ cô không còn nhiều nữa, để mẹ cô thấy cô hạnh phúc thì màn kịch này cô chấp nhận diễn. Huống hồ Hoàng Phong lại là một người quá hoàn hảo mà cô có thể nhờ để diễn trọn vai người chồng của mình.
Dù đã cố gắng tự an ủi bản thân, nhưng những chuyện diễn ra trong vòng một tuần trước khi cưới đối với cô thực sự hết sức nặng nề.
Sau khi gửi những tấm thiệp cưới đến người thân và những người bạn của mình với tâm trạng không mấy vui vẻ nhưng lại nhận được lời chúc phúc từ họ. Cô có cảm giác tội lỗi với họ vì cô đang nói dối, cũng có cảm giác tội lỗi với chính bản thân mình vì cô cảm thấy hình như đang mang chính mình ra để chào bán, đang dùng chính mình làm thứ để trao đổi lấy một bản hợp đồng, dùng chính liêm sỉ của bản thân để kiếm tiền và cảm giác này cứ đeo bám cô mãi cho đến ngày cưới.
Đến công ty, đối diện với dư luận chỉ là một nhưng đối diện với ánh mắt của Đăng Minh lại là hàng trăm, hàng ngàn.
Đêm hôm đó, cô nhắn tin cho Đăng Minh.
[Ngươi có về kịp không? Ta sắp lấy chồng rồi!].
Và ngay buổi sáng hôm ấy, hắn mặt đầy mệt mỏi vì đã chạy thẳng từ sân bay về khi nhận được một tin nhắn của cô. Cô bị hắn kéo xềnh xệch lên trên sân thượng trước sự xì xào bàn tán của những kẻ tò mò trong công ty.
Hắn ta đẩy cô vào bức tường trống làm lưng cô đau điếng. Hắn tìm mọi cách nhìn thẳng vào mắt của cô, nhưng cô không đủ dững khí để đối diện với hắn nên đã quay mặt tránh né. Vì cô sợ sẽ lại ỷ lại vào hắn, sẽ lại than vãn rồi kể hết mọi chuyện với hắn và cô sẽ lại vì bản thân mình mà dừng lại việc mà cô đang làm. Nhưng những việc cô làm có đúng đắn hay không thì cô cũng hoàn toàn không biết.
Hắn một mực hỏi cô có phải bị ép buộc hay không, cô chỉ cười xòa rồi nói với hắn là cô tự nguyện nhưng hắn một mực không tin bởi vì chắc chắn có lý do nào đó mới khiến cô quyết định như vậy. Nếu hắn biết cô kết hôn chỉ vì làm vui lòng cha mẹ hắn sẽ lại mắng cô nhỉ? Nhưng hiện giờ cuộc hôn nhân này diễn ra sẽ làm đẹp lòng biết bao nhiêu người và cứu vớt mặt mũi của rất nhiều người.
Hắn còn nổi điên đến mức đấm mạnh vào tường khiến tay hắn bật máu. Cô chỉ biết đứng nhìn trong sợ hãi. Hắn tự mắng hắn ngu ngốc rằng không bảo vệ được cô, mắng hắn không nên quay lại Mỹ để rồi mọi chuyện xảy ra như thế này. Rồi hắn đùng đùng bỏ xuống dưới văn phòng, xộc thẳng lên phòng Tổng Giám đốc, rất may là Hoàng Phong không có ở đó nên không có chuyện gì xảy ra.
Về đến nhà, hắn điên cuồng đập phá đồ đạc. Cô ngăn hắn lại thì thấy đôi mắt của hắn dường như ươn ướt. Cô trấn an hắn rằng cô sẽ hạnh phúc mà, rằng mọi chuyện cũng ổn thôi, khuyên hắn không nên lo lắng thái quá cho cô như vậy. Nhưng hắn lại nói với cô:
“Thiên An, ngươi không biết thật hay ngươi giả vờ không biết? Ta quay về thì đã không còn kịp nữa sao?”
Câu nói này của hắn làm cô khựng lại. Nhìn vẻ mặt đau khổ lúc bấy giờ của hắn, cô có thể nói rằng mình không biết được không? Trước đây những cảm nhận đến với cô từ hắn chỉ rất mơ hồ, nhưng nhìn những biểu hiện hôm nay của hắn cô có thể làm ngơ như không biết không? Như vậy có làm cho hắn bình tĩnh trở lại hay không? Bỗng cô cảm thấy mình vô tâm quá.
“Biết gì cơ?”
Cô chỉ nói có vậy rồi cũng im lặng. Không rõ ràng tuy sẽ rất đau, nhưng rõ ràng thì sẽ mất tất cả. Cô không phải là không biết điều này.
Hắn không còn đập phá mọi thứ nữa mà ngồi xuống nhìn cô chằm chằm. Cô không dám nhìn vào ánh mắt của hắn nên lại quay mặt đi. Sau một hồi suy nghĩ, hắn cất tiếng:
“Ta biết ngươi chắc chắn có chuyện gì dấu ta nên mới làm cái việc điên rồ này,nhưng ta sẽ tôn trọng quyết định của ngươi. Ta vẫn sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không để ai bắt nạt ngươi!”
Cảm ơn hắn vì đã không ép cô đến bước đường cùng. Cảm ơn hắn đã chọn cách ở lại bên cô. Thật sự nếu bây giờ chính hắn cũng bỏ cô đi thì cô thực sự bi thảm quá, sẽ không còn một chút động lực nào để cô gắng. Cô không ngờ có một người tin tưởng vào mình lại giúp cô an tâm đến như vậy.
Nhưng nhìn vào đôi mắt lạnh lùng và đau khổ của hắn, cô lại thoáng thấy xót xa.
Đã hai ngày kể từ ngày hợp đồng được kí kết và cô vẫn chưa gặp Hoàng Phong. Hắn đang ở đâu, đang làm gì, có đang phải trải qua những cảm giác như cô trước đám cưới hay không?
Chuyện của Đăng Minh đã khiến cho lòng cô chùng xuống, nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó khi hai ngày sau đó, bỗng nhiên cô nhận được điện thoại của Khải Hưng, anh hẹn cô để nói chuyện, cô lưỡng lự định từ chối thì anh đã cúp máy. Tâm trạng lại càng nặng nề, cô đi đến điểm hẹn.
Vào trong quá café trong địa chỉ đã được nhắn tin, cô thấy Khải Hưng chọn ình một góc bàn sâu bên trong và khuất ở một góc kín, anh chỉ đi một mình, không thấy Bảo Hân đâu cả. Anh nhìn tiều tụy và có phần hốc hác. Đôi mắt đượm buồn khi nhìn thấy cô thì ánh lên những tia lấp lánh.
Cô kéo ghế ngồi xuống trước mặt anh và gọi đồ uống. Nhưng thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua mà dường như anh vẫn không có ý định muốn mở lời. Không khí tràn đầy vẻ ngượng ngịu.
“Em sắp kết hôn thật rồi sao?”
Anh cất giọng hỏi, vẫn chất giọng ôn nhu như cũ nhưng nó lại như một lưỡi dao cứa vào lòng cô. Cô chỉ gật đầu.
“Em không yêu anh ta, đúng không?”
Nghe câu nói này của anh, cô bỗng nhiên giật mình. Chuyện này làm sao anh có thể biết được? Hoàng Phong nói với anh sao? Sao có thể như vậy được?
“Là anh tự đoán ra!” Khải Hưng thở dài.
Sao anh có thể đoán ra được? Trong đầu cô hiện lên câu hỏi đó, nhưng cô không hỏi như vậy, cô đáp:
“Ý của anh là sao?” Cô tỏ vẻ nghi hoặc nhìn anh.
Khải Hưng vẫn dùng những lời lẽ nhẹ nhàng nhất nói cho cô hiểu. Ngay từ đầu anh đã thấy giữa cô và Hoàng Phong dường như chẳng có chút quan hệ nào nhưng hai người lại nói là sắp kết hôn. Sau hôm hẹn gặp cô, anh có chạy đi tìm cô và thấy cô đang khóc ở một ghế đá trong cơn mưa, khi anh định tiến lại thì Hoàng Phong đã đứng che mưa cho cô.
Anh nói anh hiểu cô, rằng từ trước tới nay anh đều hiểu những gì cô nghĩ, và anh cũng biết cô yêu anh. Vậy nên anh hoàn toàn không tin rằng cô có thể từ bỏ tình yêu của mình để kết hôn cùng với Hoàng Phong bởi cô không phải là người như vậy. Anh hỏi có phải vì muốn quên anh, muốn trả thù anh hay không?
Vì thực sự đến lúc thấy cô được Hoàng Phong bế đi ra khỏi tiệc cưới của Hoài Anh, nghe được tiếng khóc của cô qua điện thoại anh mới thực sự biết người anh yêu thực sự là cô. Và Bảo Hân chỉ là một cái bóng của cô từ trước tới nay, ở nơi xa xôi anh đã tìm hình ảnh cô trong con người của Bảo Hân mà anh không hay biết, rằng đối với Bảo Hân mọi chuyện chỉ là ngộ nhận. Anh muốn cô và anh làm lại từ đầu, anh muốn cùng cô bỏ trốn.
Nực cười!
Nghe những lời nói đó phát ra từ miệng anh cô cảm thấy thật nực cười. Thì ra anh cũng yêu cô sao? Và chỉ khi cô sắp kết hôn với người khác thì anh mới nhận ra sao? Tình yêu chung thủy gần mười năm của cô chỉ để anh tìm hình ảnh của cô trên một người con gái khác. Anh nghĩ cô thù hận anh, muốn trả thù anh nên mới kết hôn để trêu tức anh? Muốn cùng cô bỏ trốn, muốn cô phản bội tất cả mọi thứ để theo anh?
Cô hoa mắt, cô không nghĩ được người con trai cô từng yêu lại có thể nói ra những lời này với cô. Cô cứ nghĩ nếu được anh yêu thì cô sẽ hạnh phúc lắm, nhưng bây giờ cô đã được anh yêu, và anh muốn mang lại hạnh phúc cho cô nhưng cô lại thấy ghê sợ. Anh có thể vì một lý do ngu ngốc rằng anh không nhận ra từ trước tới giờ anh cũng yêu cô để làm cô tổn thương đến mức độ này và giờ anh còn muốn làm tổn thương đến một người con gái vô tội là Bảo Hân. Một loạt câu hỏi với những đáp án phũ phàng được đặt ra trong đầu của cô.
Cô cười khẩy, đã quá muộn rồi, đã không còn kịp nữa rồi, Khải Hưng ạ!
Cô nhìn anh, cô nhìn thấy sự mong chờ từ đôi mắt của anh. Vẫn gương mặt ấy, vẫn con người ấy, người mà đã biết bao lần hiện lên trong giấc mơ của cô, người luôn hiện lên trong khát khao hạnh phúc của cô, nhưng giờ anh đối với cô sao mà xa lạ quá, đã không còn là Khải Hưng mà cô yêu thương của trước đây hay cô chưa bao giờ hiểu được anh, hoặc giả cô không còn yêu anh nữa?
“Bảo Hân…cô ấy không còn sống được bao lâu nữa!”
Câu nói của anh một lần nữa làm cô choáng váng. Anh lại giải thích vì cô ấy bị bệnh nặng và sắp không qua khỏi, cô ấy muốn được cùng anh sống hạnh phúc trọn vẹn những ngày còn lại nên anh đã đồng ý kết hôn cùng cô ấy. Một lần nữa anh khẩn thiết xin cô hãy chờ anh, xin cô đừng kết hôn.
À, vậy ra cô sẽ phải chờ đến khi Bảo Hân không còn tồn tại trên thế gian này nữa để đến bên anh? Cô sẽ phải sống từng ngày, từng giờ để khẩn cầu cho ngày đó nhanh đến để anh có thể trở về bên cô. Cô sẽ lại vui vẻ cùng với anh sau khi vợ anh qua đời, sẽ hạnh phúc lắm, nhỉ?
Cô thực sự không còn chút sức lực nào để tiếp tục cuộc nói chuyện này. Cô đứng dậy, nói tạm biệt vì không muốn nghe tiếp những lời anh nói. Anh nắm chặt tay cô xin cô hãy cho anh cơ hội. Giật cánh tay mình ra khỏi tay anh, cô nói rằng cô không hiểu anh muốn làm gì và cô cũng sẽ không chờ anh, cô không muốn phản bội chồng mình rồi bỏ chạy ra ngoài.
Nghĩ lại mọi chuyện anh kể, cô cảm thấy thực sự đáng sợ. Tại sao có thể yêu một người mà lại kết hôn với người khác? Tại sao đã đến với người khác nhưng vẫn muốn người đó chờ đợi mình? Tình yêu thực sự ích kỷ đến thế sao?
Ngồi ở cái ghế đá trước đây cô từng ngồi khóc vì anh, bỗng cô cảm thấy mình thật đáng thương, khi không có được tình yêu cũng đáng thương mà khi có được rồi cũng đáng thương.
Lại nhớ đến Hoàng Phong và buổi trời mưa hôm đó. Giá mà lúc này hắn đang ở đây nhỉ?
Đã bốn ngày rồi, cô và hắn không gặp nhau.