Gặp lạiCô đang đợi anh!
Cô đang đợi anh đến đón cô.
Một ngày thực sự không còn gì tuyệt vời hơn. Một ngày cô đã chờ đợi từ rất lâu rồi. Anh đã trở về, trở về bên cô. Cô thấy trái tim mình rạo rực, thấy như có lửa đốt trong tâm hồn. Giờ cô đã xứng đáng với anh rồi, cô không còn là cô gái ngốc nghếch ngày nào nữa, đã giỏi dang, xinh đẹp, đã giữ được lời hứa chờ được anh trở về.
Còn nhớ sáng sớm hôm nay, khi cô đang lờ mờ đánh răng thì chuông điện thoại báo có tin nhắn mới, chỉ đơn giản là: “Nhóc! Anh đón em lúc 18:00″, nhưng khi đọc được dòng tin này cô xúc động suýt khóc và mém chút nữa nuốt hết đống kem đánh răng trong miệng.
Cô nhớ anh! Nhớ anh không tả xiết!
Những chuỗi ngày đằng đẵng chờ đợi đã kết thức, giờ là thời điểm để tình yêu đâm chồi nảy lộc. Thời điểm cô đã mòn mỏi chờ đợi tận 6 năm dài.
Trang điểm thật đẹp, bỗng cô nhận ra mình không có bộ đồ nào đẹp để mặc cho ra hồn. Nhưng không, cô sẽ tạo cho anh một ấn tượng, để khi chỉ cần nhìn thấy cô là anh có thể nhận ra cô ngay, cô sẽ mặc cái váy màu xanh biển ngày đó đã tiễn anh ở sân bay. Cô như đang bay, cô nghĩ mình sắp đám cưới đến nơi. Nghĩ tới những chiếc váy cưới Estermir cô vẫn lén để ý, nghĩ tới nhẫn, nghĩ tới hoa hồng, lễ đường, tuần trăng mật…Anh sẽ yêu cô chứ? Anh sẽ cầu hôn cô chứ? Ôi! Cô cảm giác như không chờ đợi được thêm nữa.
Đứng đây chờ anh, trông cô thật nữ tính, thật khác với Thiên An của những ngày trước đây. Cô đã che dấu cảm xúc của mình lâu đến như vậy, che dấu con người của mình lâu đến như vậy có lẽ cũng là để chờ ngày này. Ngắm lại bản thân mình một lần nữa cho yên tâm, cô mìm cười ngồi chờ ở một ghế đá tại công viên gần nhà cô, nơi mà anh hẹn sẽ đến đón cô ngày anh trở về. Hạnh phúc, có lẽ thế này là hạnh phúc.
“Ê!”
Cô nghe thấy một giọng khá hoảng hốt, quay sang thì ra lại là hắn, Hoàng Phong. Sao lại gặp hắn vào lúc này chứ. Không, không thể để hắn làm cô kích động. Bình tĩnh nào!
“Chào!” cô cười nói với hắn đầy thái độ.
Hắn không nói gì chỉ nhìn cô từ trên xuống dưới rồi hơi nhếch mép.
Cô nhìn lại bản thân mình. Có gì mà cười. Cái tên này, sao lại cười. Cô biết là cô khác với mọi ngày, nhưng hắn ta cười như vậy làm cô thấy xấu hổ. Đang ngại ngùng không biết nói gì thì cô thấy hắn nói.
“Trông cô rất…được!”
Được? Lại được? Hắn ta là ai mà có thể phán xét cô này nọ. Cô biết thừa cái ngữ điệu của hắn có ý gì. Nhưng lúc này không phải là lúc đôi co với hắn. Đúng, cô không đôi co với kẻ thích chơi đểu cô, mà cũng chẳng cần phải nổi giận để hóng mất một ngày đẹp như hôm nay. Nhưng thực sự là cô ghét hắn, ghét cái cảm giác hắn muốn biến cô thành trò cười trước mặt hắn, để hắn nhếch mép tiêu khiển.
“Cảm ơn vì đã khen, tôi thây anh nên tập trung rèn luyện thân thể để tăng cường khả năng trí óc của mình thì hơn!” Cô nói vậy vì cô để ý thấy hắn đang mặc một bộ trang phục tập thể dục.
Hắn ta nhìn cô nghi hoặc, định nói gì xong lại thôi không nói nữa, cô cũng không thèm nhìn hắn. Hắn nhếch mép rồi chạy qua cô, cô không biết hắn có để ý thấy lời mỉa mai cô vừa nói với hắn hay không. Ơ, không, không quan tâm cơ mà. Cô mặc kệ hắn bỏ đi, và quay lại tập trung vào việc chờ đợi của mình. Bỗng cô nghe thấy tiếng hắn nói với lại:
“Ê, hẹn hò vui vẻ nhé!” hắn vừa nói, tuy không quay lại nhưng vẫn vẫy vẫy tay chào tạm biệt cô bằng cái kiểu hắn vẫn hay làm.
Cô đỏ mặt, hai từ hẹn hò làm cô cảm thấy ngại ngùng. Nhưng có lẽ cũng đúng, hôm nay cô đi hẹn hò.
Cô sẽ gặp lại người cô yêu!
***
Lúc này, cô đang ngồi trong một quán café kiểu Âu, đồ uống đã được mang ra, cô đang ngồi cùng anh, nhưng không phải chỉ một mình anh, mà còn 2 người nữa. Tâm trí của cô vẫn như đang ở chỗ hẹn khi nãy.
Lúc Hoàng Phong chạy đi được khoảng 10 phút, cô thấy một chiếc xe hơi màu đỏ đậu trước mặt cô, cô càng cảm thấy rộn rã trong lòng, càng vui vẻ hơn khi thấy anh bước ra từ xe hơi, cô vui vẻ cất tiếng gọi.
“Anh hai!”
Nhìn thấy cô, anh tiến lại gần cô, nở nụ cười ấm áp, nụ cười đã lâu lắm cô chưa được nhìn thấy, nụ cười ẩn hiện trong những giấc mơ của cô. Niềm hạnh phúc dâng đầy.
Nhưng chỉ một giây sau, sự hạnh phúc ấy chuyển thành sự nghi hoặc rồi tiếp đó là nỗi đau đớn và tuyệt vọng khi cô thấy một cô gái bước ra từ cửa xe còn lại cũng vui vẻ tươi cười đến bên khoác lấy tay anh.
“Nhóc, em càng lớn càng xinh đẹp nhỉ?” Anh tươi cười nhìn cô, cô chỉ cảm thấy nụ cười trên miệng cô lúc này như cứng đơ, anh sực nhớ và giới thiệu: “À, đây là Bảo Hân, chị hai của em”.
Chị hai?
Vợ của anh?
Cô như sét đánh ngang tai.
Anh lấy vợ từ khi nào?
Người con gái này là vợ anh?
Vậy những gì anh đối xử với cô từ trước tới nay là gì?
Những tình cảm của cô dành cho anh là gì đối với anh?
Hàng loạt các câu hỏi đặt ra trong đầu cô. Cô bỗng thấy mình tội nghiệp và nực cười, cô trang điểm đẹp đẽ như thế này chỉ để đi gặp anh, mà giờ lại còn được gặp cả vợ của anh. Tai cô ù đi, nhưng vẫn tỏ vẻ bình thản cười nói bắt tay với “chị hai” của mình. Cô chỉ đang cứu giữ lấy chút thể diện cuối cùng của mình. Không được khóc, không được khóc ở đây, cô thầm nhủ.
“Khải Hưng!” Có người vừa cất tiếng gọi anh.
Là hắn.
Xong cô thấy hai người con trai vội chạy lại gần ôm lấy nhau nói những câu gì mà lâu không gặp, cậu về nước rồi à, sao không liên lạc với tôi. Cô đứng nhìn trong vô thức. Cô nghe thấy có tiếng nói truyền tới.
“Chị nghe anh Hưng nói về em nhiều rồi! Rất vui được gặp em!” Bảo Hân cười rạng rỡ với cô.
Cô nhìn người con gái đang đứng trước mặt cô, một mái tóc xoăn bồng bềnh, nước da trắng mịn màng, một chiếc má lúm xinh xắn làm nở rộ nụ cười duyên dáng. Nàng càng trở nên thánh thiện trong chiếc váy màu vàng nhạt. Cô tự thấy nàng thực sự xứng đáng với anh. Nàng xinh đẹp quá.
“Chào chị!” Cô cũng khó khăn nở nụ cười với Bảo Hân, người con gái này quả hơn cô rất nhiều thứ, đến cái khí chất cao quý kia cũng là thứ cô không thể nào có được. Nếu cô chỉ như một ngôi sao bé nhỏ thì nàng là cả một mặt trăng tròn đầy. Bất giác cô cảm thấy tự ti.
Hai người con trai tiến gần lại chỗ bọn họ đang đứng. Nghe được tiếng nói của anh vang lên:
“Gặp cả Phong ở đây thật là vui quá, Phong là bạn tốt của anh khi còn du học tại Úc, không ngờ mọi người đều quen nhau, hay chúng ta đi đâu đó ngồi nói chuyện nhé!”
Chắc trong những lời nói chuyện của hai người con trai ấy khi nãy anh cũng biết được cô và Hoàng Phong có chút quen biết. Nên cô cũng không còn để ý lắm đến chuyện đi đâu, và hắn ta có đi chung hay không. Cô gật đầu. Mọi người cùng nhau đi đến một quán cafe gần đó. Hai người con trai vừa đi vừa nói chuyện, cô và Bảo Hân khoác tay nhau đi như đã thân quen từ lâu.
Thực sự lúc này cô muốn quay sang tát cho Bảo Hân vài cái vào mặt, chửi rủa nàng ta thật thậm tệ, hỏi cô ta tại sao lại quyến rũ anh, tại sao lại ςướק người cô yêu. Nhưng làm vậy có đáng không, làm vậy thì ngay cả thể diện của cô cũng không còn và anh sẽ ghét cô nhỉ? Nhìn ánh mắt anh nhìn Bảo Hân yêu thương như vậy, anh mắt ấy cô muốn thấy anh nhìn mình, và giờ thì phải nhìn anh dùng ánh mắt đó để biểu hiện sự yêu thương ột người còn con gái khác.
Lạc trong suy nghĩ của mình, cô mặc cho Bảo Hân khoác tay mình, nàng kể lể những chuyện vụn vặt và hỏi han cô, cô trả lời theo phản xạ, không ý thức được mình nói những gì.
Ngồi trong quán café. Câu chuyện của họ râm ran, cô chỉ cố cười thật tươi, nhưng thực ra cô không nghe được gì cả. Tất cả lý trí của cô đang tập trung vào việc kìm nén cảm xúc.
“Ê!” Cô nghe thấy tiếng của Hoàng Phong và cái húc tay của hắn vào khuỷu tay cô, cô giật mình hoàn hồn. Cô không biết vừa rồi bọn họ đã nói gì.
“Gì ạ?”
“Thật sao?” Cô thấy anh nhìn cô chăm chú, có chút vui vẻ, kì vọng trong đáy mắt.
“Thật mà, vừa nãy em hỏi Thiên An, Thiên An đã nói vậy mà!” Bảo Hân tươi cười nhìn cô.
Cô không hiểu bọn họ đang nói về vấn đề gì, cô quay sang nhìn Hoàng Phong, bắt gặp hắn ta cũng đang chăm chú nhìn cô, nhếch mép.
“Cảm ơn em! Bọn anh đang không biết tìm ai làm phù dâu trong đám cưới, nhà Bảo Hân ở Úc nên bạn bè ở Việt Nam chẳng có bao nhiêu, nếu em đồng ý giúp bọn anh thì tốt quá! Bọn anh định tổ chức rồi vào ngày 28/12.”
“Tức là 2 tháng sau đó, hôm đó là kỉ niệm 6 năm ngày bọn mình gặp nhau!” Bảo Hân cười vui vẻ nói theo.
Sắp tổ chức đám cưới sao?
28/12?
6 năm?
Hơ, đó không phải là ngày cô tiễn anh đi du học sao? Họ đã gặp nhau vào ngày ấy sao?
Hay thật, giờ thì cô đã đồng ý làm cái quái gì thế này, cô đã mất người yêu và giờ thì lại làm phù dâu cho đám cưới của họ.
Cô không muốn!
Cô cũng không phải là người mụ mị không biết chấp nhận sự thật. Cô cũng không thể tự lừa dối bản thân rằng đây không phải là sự thật. Cô không đủ mạnh mẽ để chôn sâu nỗi đau và tình cảm của mình, cũng không đủ rộng lượng để chúc phúc cho anh và người con gái khác. Sự cố gắng để không làm ầm ỹ lên và bỏ chạy từ lúc gặp gỡ đến giờ đã là quá đáng đối với sự chịu đựng của cô rồi. Cái cuối cùng cô muốn níu giữ chỉ là sĩ diện của bản thân. Nhưng lúc nãy cô đã vô thức đồng ý với Bảo Hân rồi sao. Tự nhiên cô ghét cái tật suy nghĩ lung tung rồi thả hồn trên mây của mình kinh khủng. Nhưng giờ cô không biết từ chối như thế nào, làm sao để mở miệng từ chối bây giờ, đang rối ren trong những suy nghĩ thì cô nghe thấy cô giọng nói vang lên bên tai.
“Ồ, vậy thì chắc không được rồi!”
“Sao vậy?”
Khải Hưng và Bảo Hân quay sang nhìn cái người vừa mới cất tiếng nói vừa rồi, là Hoàng Phong, ngay cả cô cũng kinh ngạc nhìn hắn. Xong thấy hắn từ từ đặt tay lên cầm lấy bàn tay cô đang để trên bàn, nhếch mép cười với cô, ánh mắt ấm áp, âu yếm. Cô bỗng thấy hồi hộp.
“Vì lúc ấy Thiên An đã là vợ mình rồi!”
Khải Hưng và Bảo Hân kinh ngạc, cô cũng há miệng kinh ngạc.
“Hai người…hai người…” Anh lắp bắp không nói nên lời.
Cô thì kinh ngạc đến không biết nói gì, sóng não cô làm việc hết công suất nhưng không thể lý giải nổi là làm thế nào mà từ 2 con người ghét nhau cay đắng mà chưa đến một tháng sau đã là vợ chồng cho được. Chưa biết phải làm gì thì nghe thấy tiếng của Hoàng Phong tiếp tục vang lên.
“Ừ, chúng tôi sắp kết hôn, có lẽ còn sớm hơn 2 người nữa, nên em ấy không thể nào làm phù dâu cho đám cưới của hai n
gười được, đúng là tiếc thật phải không em!” Hắn nói rồi quay sang nhìn cô, ánh mắt vẫn ôn nhu như trước, khiến cô bất giác gật đầu.
“Nhóc à, không ngờ em còn khiến anh bất ngờ hơn nữa đấy! Hai người quen nhau như thế nào vậy?” Khải Hưng hơi sững người, nhưng có lẽ chỉ là bất ngờ thôi, anh nói với cô, ánh mắt lại vui vẻ ngập tràn.
Thì ra khi nghe thấy cô sắp lấy chồng anh lại vui đến vậy. Trước đây cổ bị ảo tưởng quá rồi chăng. Anh đã bao giờ yêu cô chưa? Những gì trong quá khứ thật ra là gì? Trí tưởng tượng của cô phong phú quá rồi hay sao?
Cô chỉ còn nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, nói về cô và anh quen nhau ở công ty, hẹn hò rồi quyết định đi đến hôn nhân, gia đình hai bên đã nói chuyện về đám cưới và cái đám cưới đó được dự định tổ chức trong tháng 11. Cô không tham gia chỉ ngồi trầm tư và thỉnh thoảng gật đầu phụ họa. Nói cho cùng thì chỉ là một lời nói dối thôi mà, chỉ cần không phải làm phù dâu cho đám cưới của anh là được rồi. Cô không thể tưởng tượng được bản thân mình đau khổ mà vẫn còn phải cười tươi đi bên cô dâu của anh, tươi cười chúc phúc cho anh, cô yêu anh nhưng không thể tự ngược đãi bản tâm cảm của mình được. Cô không muốn chứng kiến cảnh anh thuộc về người khác. Thế nên cứ để cho Hoàng Phong nói dối giúp cho cô qua cửa ải này đi.
Nói chuyện một lúc thì trời đã tối mịt, Khải Hưng định rủ Hoàng Phong và cô đi ăn tối nhưng cô khéo léo từ chối rằng còn có hẹn nên họ chia tay nhau trước cửa quán cafe. Khải Hưng không quên nhắc nhở “hai vợ chồng” cô dù không làm phù dâu cho đám cưới nhưng vẫn phải đến dự đám cưới của họ, họ nói cũng gửi thiệp mời. Cô chỉ gật đầu nhận lấy theo bản năng.
Cô lê từng bước trên vỉa hè, đèn đường đã sáng rồi. Đường phố hối hả quá, mọi người tất nập sao chỉ có riêng mình cô tịch mịch. Mắt mờ đi, nước mắt cô giàn dụa từ lúc nào cô cũng không biết. Chỉ là không kìm lại được nước mắt, nó cứ mặc nhiên chảy xuống. Ừ, không cần giả vờ không sao nữa, có ai quen biết cô đâu, cô muốn khóc cho hết những buồn tủi trong lòng. Những ngày tháng quá khứ ẩn hiện, nhưng năm tháng chờ đợi đằng đẵng, những tình cảm chất chứa không thể nói ra cứ theo nước mắt mà tràn ra.
“…Dường như nắng đã làm má em thêm hồng, làn mây bay đã yêu tóc em
Trộm nhìn anh khẽ cười khiến em thẹn thùng, áo trắng em giờ tan trường
Người ngẩn ngơ đứng nhìn đánh rơi nụ cười, rồi em xao xuyến, chợt nghe vu vơ…”
Nụ cười, hình dáng anh vẫn đó nhưng sao xa xăm không níu giữ được.
“Nhóc của anh là thiếu nữ rồi nhỉ?”
“Chờ anh nhé! Nhóc!”
Thật buồn cười. Thì ra tất cả những cảm xúc ấy đều do cô mộng tưởng mà ra.
Hình bóng ấy chỉ mình cô ôm nhung nhớ. Lời hứa ấy chỉ mình cô ngu ngốc một mình thành lập và một mình gìn giữ. Nó chưa bao giờ, chưa một lần tồn tại trong anh.
Sáu năm của cô, sống trong chờ đợi, sống trong khắc khoải, nỗ lực để chờ anh về. Và đó lại trở thành sau năm hạnh phúc của anh bên người con gái khác.
Đôi lần cô cũng tự hỏi tại sao anh học xong lại không trở về nước, nhưng rồi lại tự gạt đi vì nghĩ anh muốn tạo dựng sự nghiệp, nhưng thì ra không phải vậy. Cô thật quá ngu ngốc rồi.
Cảm giác bị bỏ rơi, cảm giác đơn côi, thất vọng, đau khổ. À, thì ra thế này là thất tình. Mà không, cô đã bao giờ có anh đâu, chỉ là những gì mà cô ảo tưởng ra mà thôi.
Ước vọng hạnh phúc vỡ nát trước mắt.
Tình đơn phương.
Đau thật!
Đến lúc bước chân không thể đi tiếp được nữa, cô ngồi xuống một ghế đá ở công viên gần nhà thì cũng là lúc trời đổ mưa. Ông trời cũng ưu ái cô thật, muốn cho cô khóc thỏa thích đây mà.
Đang hả hê ngồi trong cơn mưa, bỗng cô thấy có một cái ô trên đầu, ngẩng đầu nhìn lên, giật mình phát hiện ra đó là Hoàng Phong. Nhớ lại, lúc ra khỏi quán café cô chỉ lẳng lặng bước thẳng một mình, không còn tâm trí để ý đến hắn đã đi đâu nữa, cô không biết hắn từ đâu lại xuất hiện che mưa cho cô, hắn thương hại cô à?
Cô cười khẩy, hắn muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô sao? Chắc từ lúc hắn nhìn thấy cảnh tượng cô gặp Khải Hưng, rồi lúc hắn giúp cô nói dối thì hắn đã hiểu được chuyện của cô rồi. Nghĩ tới đây cô càng thấy mình thảm hại, người cuối cùng ở bên cạnh cô là người mà cô ghét nhất, người mà cô ghét nhất ấy lại nhìn thấy sự thảm hại của cô, thứ mà chưa ai từng thấy.
“Đi đi!” Cô khẽ nói.
Hắn vẫn đứng đó, dường như không nghe thấy những lời cô vừa nói, tay vẫn cầm ô che cho cô.
Hừ, muốn che thì để cho hắn che.
Để mặc hắn đứng đó, cô ngồi như người mất hồn.
Không biết đã bao lâu trôi qua, mưa vẫn nặng hạt, đường phố đã ngớt bóng xe cộ. Quần áo cô chỉ hơi ẩm ướt do dính chút ít hạt mưa ban đầu, còn về sau vì có chiếc ô kia mà không còn dính hạt mưa nào nữa. Cái ước muốn cuối cùng là được khóc trong mưa cũng bị cái kẻ này cắt đứt.
“Anh…”
Cô đang định lên tiếng đuổi cái kẻ này về. Cô vừa nói vừa ngẩng lên nhìn hắn, tưởng như sẽ bắt gặp ánh mắt tội nghiệp của hắn nhìn cô, nhưng không, những gì hiện lên trong ánh mắt đó là sự đồng cảm. Và càng sửng sốt hơn khi cái kẻ ấy chỉ cầm ô che cho cô trong khi toàn thân hắn lại đang đứng trong cơn mưa xối xả, người ướt sũng từ đầu đến chân. Nên lời vừa lên đến vừa miệng thì bị nghẹn lại.
“Ê, đi về được chưa?” Hắn nói thều thào, môi tím tái.
Cô trợn tròn mắt kinh ngạc khi thấy hắn trong bộ dạng này, liền gật đầu.
Thế là hai con người che chung một ô đi trên con đường nhỏ về đến căn hộ chung cư của cô. Cô định nói lời chia tay với hắn thì lại thấy hắn lên tiếng.
“Tôi… vào trong một chút được không?” Hắn nói nhỏ.
Nhìn bộ dạng thảm thương của hắn, bất giác thương xót, cô mời hắn vào nhà. Cô lục tìm trong tủ lấy ra một bộ quần áo nam bảo hắn đi thay, hắn trợn tròn mắt nhìn bộ quần áo trên tay, cô trấn an hắn đây là quần áo của em trai đã đi du học của cô, hắn mới như thở ra và đi vào trong nhà vệ sinh để thay đồ. Cô cũng đi vào phòng để thay bộ quần áo. Lúc bước ra đã thấy hắn ngồi trên sô-pha. Cô bước lại hỏi:
“Sao anh không che ình nữa mà chỉ che cho tôi?”
“Vốn định tắm mưa!” Hắn nói.
“Sao muốn tắm mưa mà lại để lạnh tới mức như thế này!” Cô bắt bẻ.
“Không biết có người sẽ ngồi lâu đến vậy!”
Cô bất giác nhìn đồng hồ, đã qua 11 giờ rồi. Cô cũng không ngờ thời gian trôi nhanh đến vậy, cô cũng không ngờ mình thả trôi cảm xúc của mình lâu đến như vậy, cũng không ngờ cái con người này lại đứng đó lâu đến như vậy để giờ nhìn thảm hai như thế này. Cô cảm thấy buồn cười, cũng bỗng cảm thấy ấm áp.
“Anh ngồi chờ tôi đi lấy cho anh ly nước ấm!”
Cô đi vào nhà bếp, nước nóng đã hết, cô phải cắm một bình nước khác. Vừa đứng chờ nước sôi cô vừa cảm thấy cái con người đang ngồi ngoài kia có chút gì đó khác với mọi ngày, nhưng không hiểu được sự khác biệt đó là gì.
Lúc mang nước ấm ra thì hắn đã nằm trên sô-pha, khoanh tròn hai tay, mắt nhắm nghiền. Cô bước đến bên cạnh, khẽ lay hắn, nhưng hắn không nhúc nhích chút nào. Cô lo lắng đặt tay lên trán, nóng quá, cái tên này bệnh rồi.
Đúng là không biết lượng sức mình, đã không khỏe mạnh thì đừng có học đòi tắm mưa, giờ bệnh rồi. Nhìn hắn nằm đó miệng hé mở, hơi thở mệt mỏi, cô đành phải thờ dài vào lấy nốt chỗ nước còn lại để làm khăn ấm đắp trán cho hắn, chăm sóc hắn cả một đêm. Đã thất tình đau khổ tình thần, lại còn bị ђàภђ ђạ thể xác suốt một đêm dài. Số cô đúng là khổ.
Sáng hôm sau hắn tỉnh dậy, có chút kinh ngạc khi thấy vẫn ở trong nhà cô, thấy cô hắn liền hỏi mấy giờ rồi. Cô trả lời cho hắn là đã sáng rồi, gương mặt hắn vẫn hơi tái, nhưng đã hết sốt rồi. Cô gọi hắn lại bàn ăn cháo cô đã nấu và bảo hắn uống viên thuốc cảm cô đã lấy sẵn. Trong bữa ăn cô hỏi hắn lấy ô ở đâu.
“Mua!” Hắn đáp cụt lủn, tay uể oải khuấy cháo trong bát.
“Thế sao không mua hai cái!” Cô hỏi hắn.
“Đang vội!” Mặt hắn thoáng bối rối.
Hắn vội cái gì chứ? Không phải hắn đến để che mưa cho cô thôi, chẳng lẽ hắn…Không phải! Cô gạt nhanh chóng suy nghĩ trong đầu. Tên này không thể nào lại có tình cảm với cô được, có chăng thì hắn đang có ý đồ gì khác đây mà.
“Coi như cô nợ tôi một lần, nhớ trả!” Hắn thấy cô có chút kinh ngạc nên nói ngay, tay vẫn múc cháo cho vào miệng, biểu hiện bình thản vô cùng.
Cô biết ngay mà, hắn ta không phải là loại người tốt đẹp như vậy. Cô phải học cách khống chế trí tưởng tượng của mình thôi, một lần với Khải Hưng đã đủ rồi, không thể mới đó mà lại mắc vào một vụ nữa.
“Anh nhầm rồi nhỉ? Tôi cho anh ở trong nhà, cho anh ăn cháo, đêm qua còn chăm sóc anh như vậy mà giờ anh chỉ nói là tôi nợ anh là sao? Chúng ta huề!”
Hắn ta nghe thấy cô nói đêm qua đã chắm sóc thì thoáng dừng lại, rồi lại nói:
“Vậy mới nói là một lần!”
Cô bỗng nhận ra cái ân huệ mà hắn nói không phải là che mưa cho cô mà là việc hắn giúp cô không phải làm phù dâu cho đám cưới của người yêu cô với người con gái khác. Nghĩ đến đây cô bỗng không biết nói gì, đúng là hắn ta giúp cô thật, nhưng cô đâu mượn hắn phải giúp cô.
“Cái đó đâu mượn anh giúp!”
Hắn nhếch mép, lại cái kiểu nhếch mép quen thuộc ấy, nhưng sao hôm nay lời nói của hắn ngắn hơn so với cô biết. Có vẻ lạnh lùng chứ không như lần đầu cô gặp, cái vẻ phóng khoáng ban đầu thay vào một chút bá đạo.
“Vậy tôi có thể gọi điện cho Khải Hưng nói cô vẫn thích làm phù dâu!” Hắn vẫn không ngẩng lên.
“Ừ! Tôi nợ anh!” Cô đáp.
Không biết cô có bị hoa mắt không, nhưng hình như lúc cô đang nhăn nhó vì bị người khác nắm thóp thì hắn môi hắn hơi hiện lên nét cười.