Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương - Chương 28

Tác giả: Mộc Cẩn Thiên Lam

Lần này, cô nhất định phải dựa vào sức mạnh của chính mình để đứng lên, không nương tựa vào bất cứ ai.
Buổi họp kéo dài khiến Thẩm Gia Ngôn cảm thấy mệt mỏi. Anh vừa trở lại văn phòng, thư ký liền gọi tới nói có một cô gái họ Cố đến tìm. Cố Thiên Lam chưa bao giờ gọi điện thoại đến công ty anh. Anh có chút nghi hoặc, điện thoại vẫn nằm lặng lẽ trên bàn, thì ra khi họp anh đã tắt điện thoại.
Thẩm Gia Ngôn nghe máy: “A lô, Thiên Lam, có việc gì vậy?”
“Em phải đi Hồng Kông, những việc ở đây một mình anh giải quyết chắc không có vấn đề gì chứ?”
Họ luôn thích đi thẳng vào vấn đề. Cô nói ở Hông Kồng có một hội thảo mời cô tham gia, cô vốn không định đi.
“Em quyết định rồi?”
Cố Thiên Lam khẽ cười. “Là anh khiến em không thấy tủi thân. Đôi khi, lý trí quá cũng không phải là một việc tốt.”
Thẩm Gia Ngôn nghe thấy tiếng cười của cô, cảm giác như trút được gánh nặng. Cô đã tủi thân, băn khoăn quá lâu rồi, bây giờ như vậy, thực ra rất tốt.
“Không nói chuyện với anh nữa, bây giờ em phải lên máy bay đây, đợi em về nói tiếp.”
“Thiên Lam, cẩn thận nhé! Chúc em may mắn!” Thẩm Gia Ngôn nghiêm túc nói.
“Cảm ơn, anh cũng vậy.”
Gác điện thoại, Thẩm Gia Ngôn cầm di động, mở máy, nhìn màn phản quang dần sáng lên, bỗng rất muốn gọi điện thoại cho Ngô Tiểu Đồng.
Điện thoại kêu rất lâu, đúng lúc anh cho rằng không có ai nhấc máy thì giọng nói quen thuộc vang lên: “A lô?”
Anh nghe thấy tiếng cô lật giấy, có chút hỗn loạn. Chưa đợi anh nói, giọng cô đã vang lên, nhưng không phải nói với anh.
“Không phải tôi đã nói rất nhiều lần rồi sao, cái này không được, các cậu không hiểu tiếng Trung à?”
Giọng nói nghiêm túc, có vẻ khó chịu và tức giận, Ngô Tiểu Đồng khiến anh bất giác nở nụ cười.
Vì thế, anh im lặng đợi cô làm xong việc, nghe cô nói chuyện với người bên cạnh, lúc thì vội vàng, lúc thì cười nhạt, thỉnh thoảng còn chêm vài câu tiếng Anh, anh không nói gì thêm, cũng không tắt máy.
Rất lâu sau, Ngô Tiểu Đồng mới nhớ ra trong tay vẫn đang cầm di động, lập tức đặt lên tai, giọng nói đã thay đổi: “Xin lỗi, là ai vậy?”
“Còn ai khác gọi vào số này của em?”
Ngô Tiểu Đồng đúng là bận đến hồ đồ, điện thoại là anh tặng, số cũng chưa kịp thông báo cho ai.
“Không, không có. Anh có việc gì vậy?”
“Em đang ở đâu?”
“Hiện em đang ở công ty tổ chức hôn lễ, xác định tất cả các thứ cần thiết trong hôn lễ, lát nữa sẽ đến khách sạn.”
“Em đợi anh, chúng ta cùng đi.”
Ngô Tiểu Đồng vốn định từ chối, nhưng lại nghĩ, họ mới là nhân vật chính trong buổi hôn lễ này, muốn đi cũng đúng, hoặc anh ấy không yên tâm, còn muốn kiểm tra xem có phải cô đã tìm được khách sạn ưng ý không.
Suy nghĩ này làm cho cô sợ hãi đến đổ mồ hôi. “Được thôi!”
Cửa kính ô tô từ từ hạ xuống. Khi nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn, Ngô Tiểu Đồng cảm thấy rất ngạc nhiên, không phải nói “chúng ta” hay sao? Tại sao lại chỉ có mình anh? Do dự một lát, nhưng cô vẫn đi ra phía sau. Vị trí bên cạnh anh chắc không phải là cô?
Cô vừa để tay lên tay nắm cửa sau, Thẩm Gia Ngôn đã mở cánh cửa bên cạnh anh trước, nói như ra lệnh: “Lên xe!”
Anh có tư cách gì mà ra lệnh em? Em sẽ không theo, Ngô Tiểu Đồng cúi đầu, chau mày, trên mặt thoáng chút bướng bỉnh, tự mình mở cửa, ngồi lên xe như đang giận dỗi. Tất cả những cử chỉ này, đều lọt vào mắt Thẩm Gia Ngôn qua gương chiếu hậu. Anh để mặc cô, đóng cửa, lái xe.
Anh luôn kiên nhẫn, cũng giống như trước đây, chỉ một bài toán anh cũng có thể giảng giải mấy lần, cho đến khi cô hiểu thì thôi. Vì thế, bây giờ anh không để ý đến những việc nhỏ nhặt, để cô làm chủ. Chỉ cần cô vẫn ở trong tầm nhìn của anh, anh sẽ không cần phải vội vàng. Anh quyết định rồi, sẽ không cho phép mình được hèn nhát lùi bước nữa. Cô đối với anh lạnh lùng, xa cách, anh sẽ từ từ khiến cô không làm như vậy với anh. Sẽ có một ngày, cô giống như trước đây, vui buồn, hờn giận đều không giấu anh.
Lần này tiếp đón họ là tổng giám đốc của khách sạn, đây là đơn hàng lớn nhất của khách sạn trong năm nay, một trăm bàn tiệc, sao dám làm qua loa được?
Sau khi nói chuyện, giải thích rườm rà một tiếng đồng hồ, tất cả mọi việc đều được thu xếp ổn thỏa. Ngô Tiểu Đồng cuối cùng có thể thoải mái. Tất cả đều đã đâu vào đó, cho dù khó đến mấy, những việc đã nhận lời với anh, cuối cùng cô cũng làm được.
Đây có lẽ là việc cuối cùng cô có thể làm vì anh.
Vị tổng giám đốc ngồi đối diện với họ, nói: “Hai vị còn có điều gì không hài lòng hoặc có yêu cầu gì đối với tiệc cưới thì cứ nói với chúng tôi, khách sạn chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cho hôn lễ của hai người được tổ chức tốt nhất.”
Hóa ra ông ta đã hiểu lầm hai người là cô dâu, chú rể. Mấy ngày trước đây đều là Ngô Tiểu Đồng và giám đốc của họ trao đổi công việc, hôm nay tổng giám đốc mới ra mặt.
Ngô Tiểu Đồng bối rối đưa mắt nhìn người đứng phía sau, mặt cô cũng dần nóng lên, đang định mở miệng giải thích thì Thẩm Gia Ngôn ở bên cạnh đã ôm lấy vai cô, ung dung cười nói: “Được, chúng tôi rất hài lòng, vậy phiền các ông.”
Cô nên tức giận gạt tay anh ra, sau đó giải thích rõ sự việc, nhưng cảm giác thời khắc đó rất thật, dường như cô thực sự là cô dâu của anh, cô không nói được, cũng không muốn nói gì.
Toàn thân cứng nhắc, cô cứ thế để mặc Thẩm Gia Ngôn ôm mình, bước ra khỏi cổng khách sạn.
Một cơn gió lạnh thổi tới, Ngô Tiểu Đồng rùng mình, cắn môi, hai tay ôm lấy cơ thể, đầu hơi ngẩng lên.
“Có lạnh không?” Thẩm Gia Ngôn ϲởí áօ khoác ngoài của mình, định khoác cho cô.
Ngô Tiểu Đồng bỗng tỉnh táo, lùi lại mấy bước sang bên cạnh, tay Thẩm Gia Ngôn dừng lại một chút, nhưng anh vẫn từ từ tiến lại gần, khoác áo cho cô.
Cô quay đầu, nhìn anh, mắt cứ mờ đi, như có hàng nghìn lời muốn nói với anh.
Cô bỗng ngẩng đầu, ϲởí áօ, nhét vào tay anh, bắt xe trước cửa khách sạn. Thẩm Gia Ngôn cứ đứng vậy nhìn theo, cho đến khi chiếc xe đã khuất khỏi tầm nhìn, anh mới quay trở ra xe.
Ít ra cô ấy cũng không phải không hề có chút phản ứng như trước đây, đúng không? Đây cũng là một sự tiến bộ. Anh nói với chính mình.
Buổi tối, Ngô Tiểu Đồng nhận được điện thoại của Thẩm Gia Ngôn, khi đó cô đã bình tĩnh lại, cười hỏi: “Còn có việc gì thế?”
Có việc, có việc, dường như không có việc sẽ không được tìm cô. Lẽ nào cô đã quên trước đây là ai có việc hay không có việc đều gọi điện, nhắn tin, cũng không cần biết anh có bận hay không.
“Ngày mai chúng ta sẽ đi xem một căn nhà, sau đó mua đồ đạc trong nhà.” Giọng nói của Thẩm Gia Ngôn có chút buồn buồn.
Việc này liên quan gì đến cô, lẽ nào anh vẫn chưa đủ để cô bị kích động? Không tức giận, tuyệt đối không để anh làm cho tức giận, cô cười hỏi: “Em cũng cần đi à? Điều này đã không nằm trong phạm vi công việc của em.”
“Nếu không, em cho rằng anh gọi điện cho vui à? Tám giờ sáng mai anh sẽ đến đón em.”
Bắt nạt người khác quá đáng, cô dâu của anh ta không quản lý anh ta hay sao?
“Đợi chút, việc này bọn anh đi là được rồi, em đi không tiện.” Biết rằng nói rắn với anh không được, Ngô Tiểu Đồng nén cơn tức giận, hy vọng anh có thể nghe thấy rõ sự từ chối của cô.
Nhưng rõ ràng câu nói này khiến Thẩm Gia Ngôn càng thêm tức giận, anh lại nói to hơn: “Thiên Lam đi Hồng Kông dự hội thảo, em có trách nhiệm bảo đảm buổi hôn lễ này sẽ được tiến hành như dự định, vì thế em phải đi cùng với anh.”
Nói xong, cũng không đợi cô trả lời, anh đã gác máy.
Anh đang giận cô, thêm nữa lại giận chính mình, chỉ có thể dùng phương pháp ngốc nghếch này để kéo cô về bên cạnh.
Mấy năm gần đây, anh tiến từng bước một, lạnh lùng, không giống như những người thanh niên bình thường khác. Chỉ có cô mới có thể khiến anh mất thăng bằng. Vì thế, thủ đoạn của anh vụng về cũng có sao? Quan trọng nhất, người cùng anh bước vào lễ đường sẽ là cô.
Khi Ngô Tiểu Đồng và Thẩm Gia Ngôn bước vào phòng, bỗng có một cảm giác kỳ diệu. Trên thực tế cảm giác này đã có từ khi cô bước vào tiểu khu này. Bây giờ, nhìn thấy thiết kế và những đồ trang bị ở trong phòng, cảm giác này càng mạnh mẽ. Phải hình dung ra sao đây? Dường như đang trở về nhà. Đúng, đây chính là cảm giác trở về nhà, vô cùng ấm áp.
Ngôi nhà hai tầng kiểu cũ, khoảng một trăm năm mươi mét vuông, nội thất không được coi là tráng lệ, thiết kế đơn giản nhưng lại khiến người ta có cảm giác ấm áp.
Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một bức tranh màu trừu tượng lớn. Cô không hiểu lắm về hội họa, nhưng có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nó. Phong cách của gian bếp cũng đơn giản, không gian mới mẻ, sáng sủa. Diện tích chủ yếu sử dụng màu trắng, không sử dụng màu sắc và đường nét hỗn loạn, thiết kế tủ bếp, cánh cửa, mặt bàn, và tay nắm cửa cũng vô cùng giản lược, lấy đường thẳng làm chính. Điều quan trọng nhất là nhà ăn và bếp chỉ cách nhau một lớp cửa kính, khi người bên trong đang làm việc, vừa ngẩng lên là có thể nhìn thấy người bên ngoài, giao lưu càng thuận tiện. Lầu trên và lầu dưới đều có nhà vệ sinh riêng. Trên lầu có hai phòng ngủ, một phòng khách. Dưới lầu là một phòng khách lớn và thư phòng, tuy chưa kê đồ đạc, nhưng màu sắc và bố trí chỉnh thể khiến người khác cảm thấy ấm áp.
Trong lòng Ngô Tiểu Đồng được bao trùm bởi cảm giác ấm áp, chen lẫn một chút cay đắng, bản thân cô cũng không nói rõ được.
“Căn nhà này...” Cô tìm lời nói thích hợp để bắt đầu.
Nét mặt Thẩm Gia Ngôn khiến cô không thể nắm bắt được, chỉ nghe anh nói một cách xa xăm: “Khu nhà này được bố anh thiết kế nhiều năm trước đây, vốn có thể trở thành khu vực kiến trúc trọng điểm mới nhất của thành phố nhưng vì một số nguyên nhân nên bị gác lại. Năm ngoái, anh đã nhắc lại đề án này. Căn nhà này cũng do chính tay ông thiết kế với hy vọng anh có thể cùng với người anh yêu sống ở đây.”
Hóa ra là như vậy, thảo nào cô có cảm giác này. Ở đây kết tụ tất cả tình yêu bố anh dành cho anh. Cô hiểu hơn ai hết tình cảm của anh đối với bố anh, và ngược lại.
Ngô Tiểu Đồng cảm thấy xót xa, cô nhìn khuôn mặt u sầu của Thẩm Gia Ngôn, sát lại gần anh, muốn đem đến cho anh chút hơi ấm.
Họ ngồi xuống, Thẩm Gia Ngôn không nén nổi tình cảm, nắm lấy tay cô, cô cũng không buông tay, để cho bàn tay giá lạnh của anh dần ấm lên.
Trên thế giới này, luôn có một số người mê muội, đến ૮ɦếƭ cũng không hề hối cải. Tình cảm của Ngô Tiểu Đồng đối với Thẩm Gia Ngôn là như vậy, không biết bắt đầu từ đâu, nhưng mãi mãi không kết thúc, cũng có lúc cô đã buông tay, nhưng chỉ cần một lời nói nhẹ nhàng của anh, một cử chỉ khiến cô đau lòng, cho dù đầu rơi máu chảy, cô cũng quay đầu lại.
Lục Ánh Diệc nói: “Tiểu Đồng, cậu cần biết mình đang làm gì.”
Hàn Lỗi nói: “Bất cứ việc gì cũng không được miễn cưỡng, có một số việc có thể làm, một số việc thì không thể.”
Những năm qua, mỗi người đều đã thay đổi ít nhiều. Lục Ánh Diệc khùng khùng điên điên đã trầm tĩnh hơn, Hàn Lỗi luôn tếu táo cũng nghiêm túc hơn.
Thẩm Gia Ngôn thì sao? Anh thay đổi như thế nào, Ngô Tiểu Đồng không biết, dường như mỗi lần gặp mặt là một người khác, khiến cô không tài nào chống đỡ được.
Nhưng thay đổi thì sao, không phải cô cũng thay đổi hay sao? Luôn có một số thứ không hề thay đổi, ví dụ như trái tim đập mạnh khi nhìn thấy anh, thấy xót xa khi gần anh, đau lòng khi nói chuyện với anh.
Nếu tất cả những điều này đều không thể chứng minh điều gì, vậy hôm anh và cô ngồi trước bệ cửa sổ của phòng mới, nắm tay nhau nhìn ánh đèn tỏa ra từ những căn nhà, sự yên tĩnh và hạnh phúc xuất phát từ đáy lòng, chỉ tiếc không thể như vậy đến già. Đêm đó, ý nghĩ sống với nhau đến già lại lần nữa hiện ra, cô biết rõ, cuối cùng cô không thế trốn tránh.
Dường như, một năm nào đó, anh đã vẽ một vòng tròn rất lớn trên cuốn vở bài tập của cô, cô hỏi anh nó có nghĩa là gì, anh chỉ cười, không trả lời.
Bây giờ nghĩ lại, những ký ức đó vẫn rõ ràng như ngày hôm qua, có lẽ chính vòng tròn đó đã nhốt cô nửa cuộc đời.
Vì thế, sai rồi thì đã sao, chỉ cần anh và cô cùng sai, hai sai cộng lại thành đúng.
Đó là một chân lý.
Ngô Tiểu Đồng không cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của Thẩm Gia Ngôn, anh muốn cô cùng anh đi mua vật dụng gia đình, cô liền đi cùng anh, giả như cô là nữ chủ nhân của căn nhà đó. Mỗi kiểu sắp xếp, mỗi đồ đạc đều do cô chọn lựa cẩn thận.
Như vậy, người cuối cùng bước vào ở không phải là cô, thì cả đời anh cũng không thể xóa bỏ được những vết tích cô lưu lại.
Đôi khi anh ôm lấy vai cô, dắt tay cô, ban đầu cô tránh đi, lâu dần, cũng không kháng cự nữa.
Mỗi lần cô tìm được đồ gì hay, liền lập tức khoe với anh, anh âu yếm cười gật đầu với cô, giống như cặp vợ chồng sắp cưới bình thường đi dạo phố, tất cả đẹp đẽ đến nỗi không giống như thật.
Tương lai? Cô không biết họ sẽ đi đến đâu, cũng tuyệt đối không nhắc tới người rời xa nửa tháng kia. Cô sẽ không như trước đây, luôn bắt anh có câu trả lời, cầu mong một kết quả.
Ngày căn nhà mới được hoàn thiện, Ngô Tiểu Đồng đã sắp xếp xong vị trí bình hoa cuối cùng, cắm thêm một bó hoa tươi, quay đầu nói với Thẩm Gia Ngôn đang nằm trên sofa: “Có đẹp không?”
Anh vẫy tay ra hiệu cho cô đến, cô liền nhẹ nhàng ngồi xuống bên anh. Thẩm Gia Ngôn bỗng nhiên kéo cô vào lòng, trong đáy mắt chứa đựng tình cảm dịu dàng vô hạn, hôn tóc cô, sau đó là cổ, mặt, đến môi, rất chậm và cẩn thận, từng chút một.
Ngô Tiểu Đồng chỉ đáp lại theo bản năng, lưỡi vừa chạm vào môi anh, liền bị anh ngậm lấy, môi lưỡi họ giao hòa, dịu dàng và say đắm.
Không biết bao lâu sau, Thẩm Gia Ngôn mới buông cô ra một cách nuối tiếc, nói như đùa cợt: “Hôm nay đến đây đã, nếu tiếp tục, anh sẽ không kìm chế nổi.”
Mặt Ngô Tiểu Đồng khi đó đã đỏ bừng, như đang nói mê: “Anh làm thế, cứ như chúng ta sẽ cưới nhau, và đây là căn nhà của chúng ta vậy.”
Thẩm Gia Ngôn ôm lấy cô, dựa vào sofa, anh sớm đã có tính toán. Nhưng anh quá hiểu cô, nếu ban đầu đã giải thích cho cô nghe, chưa chắc cô đã nhận lời. Anh muốn cô tiếp nhận anh từng chút, từng chút một.
Bây giờ là lúc nói cho cô biết dự định của anh!
“Tiểu Đồng, anh và Thiên Lam...”
Điện thoại trên bàn bỗng reo lên không đúng lúc, vẫn là tiếng chuông trẻ con mà cô đã chọn cho anh ba năm trước, màn hình còn kèm theo tiếng chấn động không ngừng nhấp nháy. Thẩm Gia Ngôn không muốn nghe, nhưng nói được nửa câu bỗng dừng lại.
Ngô Tiểu Đồng đành cầm lấy điện thoại, đưa cho anh. Anh nhìn cô, nghe một cách miễn cưỡng.
“A lô? Tôi là... Ở đâu... Tôi lập tức đến ngay.”
Cô không biết đối phương nói gì, nhưng cô nhìn thấy sắc mặt Thẩm Gia Ngôn đã thay đổi. Anh lập tức đứng dậy, nói: “Thiên Lam đang ở bệnh viện, anh phải đến đó ngay bây giờ.”
Ngô Tiểu Đồng ngỡ ngàng nhìn căn phòng trống rỗng, chiếc áo khoác vẫn treo ở đó, anh thậm chí còn không kịp mặc. Cô cầm áo khoác đuổi theo anh.
Thẩm Gia Ngôn nhìn Ngô Tiểu Đổng đang gõ cửa xe, mở cửa.
“Chúng ta cùng đi.” Cô kiên quyết nói.
Anh chau mày, rồi để cô lên xe.
Hai người không nói gì suốt quãng đường đến bệnh viện. Thẩm Gia Ngôn chạy như bay vào phòng bệnh, Ngô Tiểu Đồng cũng chạy theo.
Sau đó, cô nhìn thấy Cố Thiên Lam nằm trên giường, sắc mặt tái xanh, như không còn chút máu.
Trong mơ hồ, cô nghe thấy tiếng bác sĩ nói: “Xin lỗi, đứa bé không giữ được. Bây giờ tâm trạng cô ấy quá kích động, anh nên an ủi cô ấy.”
Thẩm Gia Ngôn đứng trước mặt Cố Thiên Lam. Trông cô ấy giống như một đứa trẻ bị thương, mặt đầy mồ hôi, mấy sợi tóc bết chặt trên khuôn mặt tái xanh, trong mắt đầy vẻ bi thương và tuyệt vọng.
Cô ấy chịu quá nhiều nỗi khổ. Nếu không phải anh muốn cô ấy không cảm thấy tủi thân thì có lẽ cũng không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Gia Ngôn ôm chặt lấy cô ấy. Cố Thiên Lam dựa vào vai anh, miệng lẩm bẩm: “Em vẫn không giữ được con, em đúng là không còn gì, không còn gì nữa...”
Thẩm Gia Ngôn vẫn ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng an ủi, dỗ dành: “Không sao, không sao, có anh ở đây...”
Ngô Tiểu Đồng vịn vào cửa phòng bệnh, cảm thấy toàn thân không còn sức lực. Cô muốn rời khỏi đây ngay lập tức, cô đã không còn tư cách đứng ở nơi này. Ngô Tiểu Đồng đưa tay lau nước mắt, thẫn thờ bước ra khỏi bệnh viện. Trên đường phố, người qua kẻ lại, cô cảm thấy mỗi bước chân đều vô cùng nặng nề, cô vốn không thể nhấc chân nổi. Cứ ngồi xổm như vậy bên đường, hai tay ôm đầu gối, ban đầu chỉ là tiếng khóc nhỏ, dần dần, cô không thể nào khống chế được những giọt nước mắt, cuối cùng bật khóc như xé ruột xé gan, mệt mỏi rã rời.
Cố Thiên Lam đã có con của anh, đứa con của họ. Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc anh có thể có con với người khác. Trước đây một tiếng đồng hồ, cô cho rằng cuối cùng anh sẽ giải thích với cô tất cả, cô cho rằng từ nay giấc mộng đó sẽ trở thành hiện thực.
Giấc mộng chưa kịp hình thành đã tan biến.
Bốn năm trước, khi ra đi cô chỉ thấy đau lòng, bởi vì lúc đó, cô mang theo tình yêu của anh. Bây giờ, cô mới biết hóa ra vẫn còn có thứ cảm giác gọi là tuyệt vọng, đó mới là sự lạnh lẽo thấu tim.
Anh nói muốn kết hôn, cô liền quay về. Anh muốn cô lên kế hoạch cho đám cưới của anh, cô liền vạch ra cho anh một hôn lễ. Những hành động mà chính cô cũng không thể nào giải thích được, đều bởi vì cô vẫn yêu anh, một khắc cũng chưa dừng lại.
Đến khi cô hiểu rõ, bỏ hết tâm sức, đau khổ, không quan tâm đến quá khứ, không để ý đến đạo đức, từng bước đến bên anh, đúng lúc cô cho rằng cô sắp làm được, cô lại lần nữa bị tổn thương. Lần này, đến tim cũng không biết rơi rụng ở nơi nào, e rằng không thể tìm lại được.
Hóa ra, tất cả đều đã được định trước, cô mãi mãi không giành được anh. Cố Thiên Lam mất đi một đứa con, nhưng lại giành được anh. Còn cô, mất tất cả, cũng mất cả anh. Có lẽ đây vốn là một sai lầm. Họ gặp nhau là sai lầm, yêu nhau là sai lầm, xa nhau là sai lầm, quay trở về cũng là sai lầm, như một vòng tuần hoàn không dừng, cô sai lầm đến phút cuối cùng.
Cuối cùng cô cũng cam chịu số phận, giữa họ đã không còn lối thoát.
Ngô Tiểu Đồng thẫn thờ đi trên phố, không biết mình đi đâu, không dám về nhà, cũng không dám đến chỗ Lục Ánh Diệc. Tất cả mọi người đều nói rằng cô sai, nhưng cô vẫn cố chấp không chịu quay đầu. Vì thế bây giờ, tất cả đều là do cô tự chuốc vạ vào mình. Cô không cần sự thương xót, cũng không cần sự đồng tình.
Ngồi trong vườn hoa ở tiểu khu cho đến khi trời tối, cô nghĩ lại tất cả những sự việc xảy ra giữa cô và Thẩm Gia Ngôn. Bao nhiêu hồi ức quý giá, cô sợ mình một ngày nào đó sẽ quên đi, cô càng sợ đời này kiếp này, anh và cô sẽ như người dưng.
Một đôi giày nam tiến gần đến bên cô, cô bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt lo lắng của Khương Hiểu Thần. Dường như lần nào anh cũng nhặt được cô, cô đã quen rồi.
Cô biết, anh sống ở gần đây, mấy lần cô nhìn thấy anh từ xa liền tránh đi, sợ mang lại phiền phức cho anh.
Anh nói: “Chúng ta về nhà.”
Nhà, cô làm gì có nhà để quay về? Trong lòng cô biết rõ, chỉ cần cô gật đầu, đưa tay ra, tấm lòng ấm áp kia sẽ thuộc về cô, giúp cô xoa dịu vết thương, anh vẫn trước sau đợi chờ cô.
Nhưng bây giờ, cô đã không thể nữa rồi. Lần trước, cô vẫn còn có trái tim, ít nhất có thể cố gắng. Bây giờ, đến trái tim cũng không biết ở đâu, đi theo anh đủ khiến cả hai thêm đau khổ.
Lần này, cô nhất định dựa vào sức mạnh của mình để đứng lên, không dựa vào bất cứ ai.
Ngô Tiểu Đồng lắc đầu, đứng dậy, nói: “Nhà của em, em tự về. Anh không cần phải đợi em nữa.”
5
Tình yêu của anh chính là tất cả sự mong đợi của cô.
Thành cổ Lệ Giang, nơi cô đã bao nhiêu lần mơ ước mình và Thẩm Gia Ngôn sẽ cùng đến, cuối cùng cô đã đến, nhưng chỉ có một mình. Mấy ngày nay, cô đi xe đạp đến thị trấn cổ Bạch Sa, chùa Ngọc Phong, trại Ngọc Thủy, đi trên con đường Vân Sam để du lãm phong cảnh núi tuyết Ngọc Long, im lặng ngắm mặt trời lên rồi lặn ở phía xa.
Những con đường trải đá hàng nghìn năm, ngõ ngách sâu hun hút, liễu rủ ven hồ, nước trong xanh như ngọc bích. Chỉ có cảnh nước non như vậy mới có thể khiến cho trái tim cô dần dần lắng lại. Là ai đó nói, nguyện tức giận, chịu thua. Đã là sự lựa chọn của cô thì hãy để cô gánh chịu tất cả hậu quả.
Ngô Tiểu Đồng trở về phòng, mở cửa sổ bằng gỗ của nhà trọ, đón ánh tà dương còn sót lại để tất cả yêu hận, dại khờ mất đi cùng ánh chiều tà.
Khi cô đang chìm đắm trong không khí tĩnh lặng này, tiếng gõ cửa vang lên.
Ngô Tiểu Đồng lưu luyến ra mở cửa. Vào thời khắc cô nhìn thấy người đang đứng trước mặt, tất cả đều ngừng lại, kể cả nhịp đập của trái tim cô.
Đến khi được ôm trong lòng, Ngô Tiểu Đồng bỗng chốc tỉnh táo, ra sức vùng vẫy. “Bỏ ra, em... Thẩm Gia Ngôn... Anh bỏ ra...”
Anh vừa dùng hết sức vừa hét lên: “Ngô Tiểu Đồng, em đừng ngốc nghếch nữa. Em cho rằng em quay về rồi, anh vẫn lấy người khác sao?”
Cô vẫy vùng không được, chỉ có thể nắm chặt tay, ra sức đấm vào lưng anh như muốn trút tất cả uất ức và oán hận của mấy năm qua. Chính mình cũng không biết đã đánh bao lâu, cô chỉ cảm thấy hai tay đau và mỏi, sau đó dần dần tê đi. Cuối cùng cô mệt lả, không còn đủ sức phản kháng và giãy giụa, để mặc anh ôm chặt lấy mình, hỏi một cách kiệt sức: “Thẩm Gia Ngôn, rốt cuộc là anh muốn thế nào?”
Câu nói này tuy là câu hỏi nhưng lại mang sự kiên định đoạn tuyệt. Anh sợ hãi, càng ôm cô chặt hơn. Anh muốn xác định cô đang ở bên anh, ở trong lòng anh. Anh không dám buông cô ra, chỉ sợ buông ra, cô sẽ lại biến mất.
“Tiểu Đồng, xin lỗi, em cho anh một chút thời gian, nghe anh giải thích, được không?”
Giọng nói của anh hơi nấc nghẹn, nhưng vẫn có chút cầu xin.
Từ trước đến nay đều là cô cầu xin anh, hóa ra Thẩm Gia Ngôn cũng có ngày hôm nay? Ngô Tiểu Đồng không nói gì nữa.
Thẩm Gia Ngôn tiếp tục nói: “Tiểu Đồng, khi đó anh sợ không thể khiến cho em hạnh phúc, vì thế anh đã đẩy em đi. Bao nhiêu năm qua, anh đã nỗ lực học tập, cố gắng làm việc, một bước cũng không dám phạm sai lầm. Anh không dám đáp lại tình cảm của em, nhưng khi em ở bên anh, anh lại cảm thấy vui mừng hơn bao giờ hết. Em đi rồi, không có ai oán trách, không có ai tranh cãi ầm ĩ bên cạnh, anh không vui chút nào. Em thường nói, hy vọng anh sẽ không mệt như vậy, hy vọng anh có thể hạnh phúc. Nhưng những năm vừa rồi, không có em bên cạnh, anh cảm thấy càng mệt hơn. Không có em, anh làm sao có thể hạnh phúc được? Anh và Thiên Lam kết hôn bởi vì cô ấy đã từng giúp anh. Anh đã nhận lời với cô ấy, cho dù thế nào đều sẽ giúp cô ấy, anh chỉ muốn chăm sóc cô ấy. Sau đó em quay lại, hôm gặp lại em ở tiệm áo cưới, anh luôn nghĩ, tại sao người đứng bên cạnh anh, mặc áo cưới, cười xinh tươi với anh không phải là em? Anh muốn biết bốn năm qua em sống ra sao ở nước Mỹ, vì thế anh đã tra địa chỉ chỗ ở của em, biết được chuyên ngành và thầy hướng dẫn của em, thậm chí còn đọc luận văn của em, sợ em lại đột nhiên bỏ đi. Anh chỉ có thể để em sắp đặt hôn lễ, dùng lý do rất vớ vẩn để trói em lại. Hôm trước, anh giả vờ đau dạ dày, cùng em đi ăn cơm, em nói anh không biết nghe lời, không chịu cai thuốc, cai rượu, nhưng thực tế, bốn năm qua, anh chỉ hút thuốc một lần, uống rượu một lần, hai lần đó đều bị em phát hiện. Dạ dày anh từ lâu đã không còn đau nữa. Lần bị say đó, thực ra anh đã không ngủ được, anh biết em ngồi bên cạnh anh, khi đó anh rất muốn được ôm chặt lấy em, không bao giờ buông tay. Vì thế, anh và Thiên Lam đã hủy hôn ước. Trong cuộc đời này, người anh muốn cưới, muốn sống cả đời chỉ có em - Ngô Tiểu Đồng! Anh muốn hôn lễ này tiếp tục, anh muốn kết hôn với em, nhưng khi đó sự lạnh lùng và xa cách của em khiến anh không biết bắt đầu từ đâu. Anh chỉ còn cách từ từ lột bỏ sự phòng bị của em, để em cam tâm tình nguyện đến bên anh. Nhưng anh không ngờ Thiên Lam lại xảy ra chuyện, thực ra đứa bé đó không phải là con của anh. Anh làm sao có thể làm chuyện đó, chúng ta không phải đã nói hay sao, phải sinh hai đứa, một trai, một gái. Lời hứa với em, anh chưa bao giờ dám quên. Bởi vì sự hiểu lầm này, em lại bỏ đi. Lục Ánh Diệc nói, em chỉ để lại một mẩu giấy nói là đi Vân Nam du lịch, nhưng Vân Nam rộng như thế này, anh làm sao tìm được em? Anh sợ vô cùng, nếu em không trở lại, nếu em lại ra đi mà không từ biệt, để lại một mình anh, anh phải làm sao? Anh không thể chịu nổi việc lại mất em lần nữa. Vì thế, cho dù thế giới có rộng lớn hơn, anh cũng tìm được em, huống hồ chi là Vân Nam, Lệ Giang. Anh đã tìm bao nhiêu ngày, tìm khắp các khách sạn, nhà nghỉ, cuối cùng cũng đã tìm được em.”
Thẩm Gia Ngôn dường như thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Tiểu Đồng nghe xong, cảm thấy trước mắt nhòa đi, hóa ra nước mắt cô đã giàn giụa.
Cô cho rằng, nước mắt của cô đã cạn lâu rồi, nhưng hóa ra, cô vẫn có thể cảm động, vẫn bị một lời nói của anh làm cho quên hết những việc đã qua.
Có phải thực sự bắt đầu lại hay không? Anh đã từng mang lại bao nhiêu niềm vui cho cô, nhưng cũng mang đến cho cô biết bao đau khổ. Những vết thương mà anh mang lại cho cô, cho đến giờ vẫn còn hiển hiện.
Cơ thể đầy thương tích của cô liệu có thể tiếp tục tin anh, yêu anh được nữa không? Cô cũng là con người, cô biết mệt, biết sợ, không thể chịu đựng thêm bất cứ đau đớn nào khác.
Ngô Tiểu Đồng đã không còn sức lực, nhưng cô kiên trì nói tiếp: “Anh dựa vào cái gì mà cho rằng em sẽ chấp nhận tất cả sự sắp xếp của anh, anh để em đi, em phải đi ngay, anh muốn em ở lại, em phải ở lại?”
Thẩm Gia Ngôn lúc đó mới buông cô ra, nhìn cô nói: “Bởi vì anh tin em.”
Ngô Tiểu Đồng cười lạnh lùng. “Nhưng em không tin anh nữa, anh luôn cho mình là đúng. Thẩm Gia Ngôn, anh hiểu em như vậy, nhưng anh có biết không, điều em muốn, không phải là anh đứng ở phía trước che mưa che gió cho em, mà là anh và em sánh vai bước về phía trước, dù cho không có ô, toàn thân ướt đẫm cũng không sao.”
Trong mắt Thẩm Gia Ngôn đau đớn, anh nhìn cô chằm chằm, nhưng không biết nói gì. “Em...”
“Anh đi đi, em rất mệt, muốn nghỉ ngơi rồi.” Ngô Tiểu Đồng xua tay, quay lại giường.
Thẩm Gia Ngôn đứng trước cửa một lát mới nói: “Anh không thể ép buộc em.” Sau đó, anh đóng cửa, lặng lẽ rời đi.
Nghe những lời nói đó của Thẩm Gia Ngôn, Ngô Tiểu Đồng không phải không cảm động. Bao năm qua, những điều cô mong muốn không phải cũng giống với anh sao?
Nhưng cô không cam tâm, nếu họ sống với nhau, vẫn không thể đối xử một cách thẳng thắn, thành khẩn, như thế cô thà vứt bỏ, không còn giày vò nhau nữa.
Thẩm Gia Ngôn quả thật không còn ép buộc cô, anh chỉ thuê phòng bên cạnh phòng cô. Ban ngày ai đi đường nấy, buổi tối ai ngủ giường của người đó, theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Tính ra cũng đã ở thị trấn cổ này được một tuần, Ngô Tiểu Đồng dự định đi Shangri-La. Tất nhiên, cô không nói cho Thẩm Gia Ngôn.
Ngày cuối cùng, cô muốn đi thăm phong cảnh địa phương. Khi ra khỏi nhà, ông chủ nhà đưa cho cô một chiếc ô. Ngô Tiểu Đồng nghi hoặc nhận lấy, đến chạng vạng tối, đúng là trời đổ mưa.
Đèn đường cũng sáng dần lên, cô mở ô đi chầm chậm trong mưa, nghĩ đến thời cấp ba cô luôn quên mang theo ô, Thẩm Gia Ngôn lúc nào cũng để hai chiếc ô trong cặp sách. Thực ra cô không vui vẻ chút nào khi anh làm như vậy, cô hy vọng họ có thể cùng đi chung một chiếc ô. Cô bỗng nhớ anh vô cùng, muốn lập tức nhìn thấy anh, cùng với anh chung chiếc ô đi hết con đường lát đá xanh này, cùng nhau nhớ lại những năm tháng tươi xanh. Bước chân vội vàng hơn, nước mưa đã ngấm ướt ống quần, cô không hề để ý, chỉ nghĩ mình có thể tìm thấy hình bóng quen thuộc trong dòng người đang vội vã đi.
Khi chạy đến bên cầu đá, cô dừng lại, quay một vòng, nhìn xung quanh, sau đó, quay đầu lần nữa, nhanh chóng nhìn thấy anh bên đầu cầu bên kia.
“Tại sao lại đứng thẫn thờ trong mưa như vậy?” Ngô Tiểu Đồng cười, cầm ô bước qua cây cầu, đến trước mặt anh.
“Sao em biết sẽ mưa?”
“Mấy tối rồi, anh cứ bị ho, cẩn thận không cảm lạnh.” Ngô Tiểu Đồng hỏi một đằng, trả lời một nẻo, dịch chuyển ô về phía đầu anh. Phòng cách âm không tốt, e rằng mấy buổi tối họ đều ngủ không ngon.
“Em cố ý đợi anh?” Thẩm Gia Ngôn hỏi một cách căng thẳng. “Anh sợ lần này, em sẽ đi không nói lời tạm biệt.”
“Em chỉ muốn nói với anh, em không định đi nữa. Cho dù anh thích hay không, đồng ý hay không, em chỉ muốn ở lại bên anh. Không phải anh đã từng nói, sẽ không ép buộc em?” Ngô Tiểu Đồng vẫn cười.
Thẩm Gia Ngôn có chút chột dạ nói: “Anh biết, bây giờ nếu em thật sự muốn đi, anh cũng không thể giữ được. Vì thế, cho dù em đi đến chân trời góc biển, cho dù phải mất bao lâu, anh cũng sẽ đuổi theo em.”
“Vậy có phải bảo em đừng đi nhanh như vậy?”
Thẩm Gia Ngôn nghi hoặc, Ngô Tiểu Đồng tiếp tục nói: “Có một số việc, bây giờ bắt đầu lại, thực ra cũng không quá muộn.”
Nét mặt của Thẩm Gia Ngôn bỗng chốc chuyển thành vui mừng. “Tiểu Đồng!”
“Sau này muốn đến đâu, chúng ta cùng đi.” Ngô Tiểu Đồng cười nói. Thẩm Gia Ngôn giơ một tay nắm lấy tay đang cầm ô của cô, tay kia ôm chặt vai cô, sau đó cùng cô sánh vai, từ từ bước trong màn mưa nhỏ.
Nhiều khi, được và mất chỉ là trong giây lát. Đối với Ngô Tiểu Đồng, tình cảm của cô và Thẩm Gia Ngôn là một loại ý nghĩ không đổi, là niềm tin vĩnh cửu duy nhất từ năm tháng nào đó. Vì thế, hà tất bởi vì sự không cam lòng nhất thời, mà bỏ đi hạnh phúc dễ như trở bàn tay?
Thẩm Gia Ngôn bị ốm. Anh đã không còn nhớ lần ốm trước là khi nào, nhưng lần này, rõ ràng là bệnh tích tụ bao năm, vì vậy mới đến như sóng lớn trào dâng như vậy.
Nửa đêm hôm đó, anh bỗng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy xung quanh là màn đêm dày đặc, người hôn mê, họng đau, toàn thân nhức mỏi, lúc nóng lúc lạnh, không còn một chút sức lực.
Bị ốm nặng như vậy, nhưng anh nhớ rõ cô ở phòng bên cạnh. Sợ quấy nhiễu đến cô, anh cố không ho thành tiếng. Khi thực sự không nén nổi, anh đành trùm chăn, để tiếng ho nhỏ bớt.
Cứ lăn qua lăn lại như vậy đến hết đêm, gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ được, cũng không biết từ bao giờ Tiểu Đồng đã bước vào.
Anh nửa mê nửa tỉnh, chỉ mơ hồ cảm thấy có người đi lại trong phòng, dường như cho anh uống thuốc.
Anh ngủ cho đến khi trời tối, mới tỉnh táo một chút, có thể mở mắt ra.
“Anh tỉnh rồi à?” Ngô Tiểu Đồng bê bát cháo đến trước mặt anh rồi ngồi xuống.
Thẩm Gia Ngôn từ từ ngồi dậy, gượng cười thoải mái nói: “Anh đã ngủ đến hồ đồ mất rồi, còn muốn dẫn em đi chơi.”
Ngô Tiểu Đồng khuấy cháo, giọng trầm xuống: “Anh nên dưỡng bệnh xong hãy nói. Đường đường là một trang nam nhi, thấm một trận mưa đã bị cảm rồi, ban ngày còn sốt đến ba mươi chín độ, làm em...” Nghĩ tới sự lo lắng cả ngày của mình, cô hơi đỏ mặt. Cô làm sao biết được sự bôn ba và lo lắng của anh trong mấy ngày qua.
“Khiến em làm sao?” Tâm trạng của Thẩm Gia Ngôn bỗng tốt hẳn lên, dường như bệnh cũng không làm anh mệt nữa.
Ngô Tiểu Đồng múc một thìa cháo, để trước miệng thổi, sau đó đưa đến trước mặt anh. Khi nhìn thấy cử chỉ trêu ghẹo của Thẩm Gia Ngôn, cô mới cảm thấy có chút gì không thỏa đáng, muốn rút lại, nhưng lại bị anh kéo lấy tay, đưa lên miệng.
“Ừ, ngon, đây là cháo gì vậy?” Thẩm Gia Ngôn gật đầu khen.
Ngô Tiểu Đồng vừa xúc cháo, vừa giải thích: “Người dân địa phương nói, khi họ bị cảm nấu cháo đường mật đỗ xanh, ăn mấy bữa sẽ khỏi, em còn cho ít gừng và bạc hà vào đó. Anh ăn nhiều một chút.”
Thẩm Gia Ngôn kinh ngạc nói: “Là em nấu à?”
“Sao vậy, vừa mới khen ngon, nghe thấy em nấu, lại muốn nói không ngon à?” Ngô Tiểu Đồng giả vờ tức giận hỏi.
“Làm sao mà như vậy được, chỉ cần em nấu, ăn cả đời anh cũng muốn, huống hồ lại ngon như vậy.”
Ngô Tiểu Đồng cười phá lên.
Ăn cháo xong, Ngô Tiểu Đồng đặt tay lên trán anh kiểm tra, thấy anh đỡ sốt cô mới yên tâm để anh nằm xuống, đắp chăn cho anh, nói: “Anh ngủ đi, ngày mai nếu còn sốt chúng ta sẽ đi bệnh viện.”
Thẩm Gia Ngôn kéo cô lại, vội vàng hỏi: “Em đi đâu?”
Ngô Tiểu Đồng nhìn Thẩm Gia Ngôn có vẻ hơi buồn cười, anh giống như một cậu bé, nói “Em chăm sóc anh cả ngày, cũng rất mệt, cần nghỉ một chút chứ?”
“Vậy em ngủ ở đây đi, nhỡ nửa đêm anh lại sốt thì sao?” Anh bắt đầu bỡn cợt.
Vấn đề này đúng là Ngô Tiểu Đồng đang lo lắng, chỉ là căn phòng này có mỗi một chiếc giường, cô ngủ ở đâu?
Đang do dự, Thẩm Gia Ngôn cố sức kéo, cô lảo đảo ngã vào lòng anh, bên tai thoảng qua lời nói dịu dàng: “Cũng không phải chưa từng ngủ với nhau, hơn nữa anh bị bệnh, không còn sức, còn có thể làm gì được em?”
Ngô Tiểu Đồng bỗng đỏ mặt, toàn thân tê dại, trong giọng nói của anh có chút mê hoặc, cô nhận ra không khí nguy hiểm bao quanh, nhưng lại không có sức để vùng vẫy, để mặc anh mở chăn, ôm mình trong lòng.
Cô mặc chiếc áo khoác dày, ở trong chiếc chăn vốn đã ấm này đặc biệt không thoải mái, nhưng cô vẫn không dám động đậy, sợ làm kinh động đến anh.
Thẩm Gia Ngôn giúp cô từ từ kéo khóa áo khoác, sau đó nhẹ nhàng đẩy quần áo dày nặng của cô, nói nhẹ: “Em ngủ như vậy sẽ bị cảm.”
Anh như đã quên người bị cảm là anh.
Cho đến khi chạm phải cơ thể nóng ấm của anh, ý thức ௱ôЛƓ lung của cô mới hồi chuyển, khi đó, mới phát hiện, hóa ra anh đã cởi bỏ tất cả quần áo trên người cô, chỉ để lại lớp đồ lót.
Ngô Tiểu Đồng sợ hãi vô cùng. Cô mở mắt, nhìn thấy đôi mắt vằn những tia máu của Thẩm Gia Ngôn đang ánh lên sự ham muốn. Cô bỗng tỉnh táo, sợ hãi đập vào иgự¢ anh, hai tay lập tức bị anh tóm chặt.
“Đừng sợ, có anh ở đây...” Thẩm Gia Ngôn vừa nói vừa nhẹ nhàng hôn lên môi cô như muốn vỗ về, an ủi cô đừng sợ...
Hai tay cô từ từ ôm lấy cổ anh, nói nhẹ nhàng bên tai anh: “Chúng mình sẽ không bao giờ rời xa nữa...”
Họ quen biết nhau mười sáu năm, đến giờ, mới thực sự hợp làm một.
Ngày hôm sau, hai người ngủ đến lúc mặt trời lên cao. Thẩm Gia Ngôn tỉnh dậy trước, nhìn thấy giai nhân ngủ say bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Ngô Tiểu Đồng không mở mắt, nhưng ngoan ngoãn cử động trong lòng anh, ôm lấy eo anh. Anh nhẹ nhàng nghịch những sợi tóc cô. Bây giờ anh mới tin, cô đã thực sự thuộc về mình, không thể chớp mắt một cái đã biến mất. Giữa họ, đã trăn trở, lãng phí quá nhiều thời gian, anh không muốn mất thêm một giây, một phút nào, chỉ muốn giữa họ từ nay sẽ không còn phân ly, cũng giống như cô đã nói: “Từ bây giờ, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa.”
Ngô Tiểu Đồng mở mắt, liền nhìn thấy tấm thân trần của Thẩm Gia Ngôn, nghĩ lại cảnh tối qua, mặt lập tức đỏ bừng, đành rúc đầu vào lòng anh. Thẩm Gia Ngôn nhẹ nhàng hôn lên trán cô, cười nói: “Em định tiếp tục mê hoặc anh thế này hay sao? Vậy hôm nay chúng ta ở trong phòng nhé!”
Ngô Tiểu Đồng không dám ngẩng đầu nhìn anh, với tay sờ khắp nơi để tìm quần áo.
“Có cần anh mặc giúp em không?” Cô nhận quần áo anh đưa, liếc nhìn anh, hai má ửng hồng vì xấu hổ.
Anh mặc quần áo cho cô, nói: “Cẩn thận, đừng để bị cảm đấy.”
Nói đến cảm, Ngô Tiểu Đồng mới nhớ ra anh còn đang bị ốm. Cô sờ trán anh, hỏi: “Anh đã đỡ chưa?”
Thẩm Gia Ngôn mặc xong quần áo cho cô, cười tinh nghịch nói: “Tối qua đổ mồ hôi, đã khỏi rồi. Xem ra, sau này anh phải bị ốm thêm vài lần mới được...”
Mặt Ngô Tiểu Đồng càng đỏ hơn, cô trách móc: “Không được nói lung tung.”
Ánh nắng ngoài cửa sổ thật đẹp, là ánh mặt trời hiếm hoi vào mùa đông.
Ngô Tiểu Đồng và Thẩm Gia Ngôn ở lại Lệ Giang vài ngày nữa. Điện thoại của Thẩm Gia Ngôn trong hai ngày đổ chuông liên tục. Anh ra ngoài nửa tháng, ở công ty tích tụ một đống công việc chờ anh xử lý.
Ban ngày, anh tắt điện thoại, dẫn Ngô Tiểu Đồng đi thăm thú xung quanh. Tuy đều đã tự mình đi qua, nhưng cảm giác có hai người không giống với một người, cảm thấy tất cả đều đẹp hơn.
Đến tối, đợi Ngô Tiểu Đồng ngủ rồi, Thẩm Gia Ngôn mới ra ngoài nói nhỏ trong điện thoại. Thông thường, anh cứ nói là hai tiếng đồng hồ, thực ra, ở trong phòng cô đã nghe thấy hết.
Đến tối thứ Bảy, Thẩm Gia Ngôn nói chuyện điện thoại xong, từ bên ngoài bước vào phòng, Ngô Tiểu Đồng đang thu dọn hành lý.
Anh ngồi bên giường nhìn cô, sau đó không nén nổi kéo cô ngồi lên đùi, tay phải ôm eo cô, mu bàn tay trái nhẹ nhàng xoa mặt cô, cười hỏi: “Ngày mai chúng ta đi Shangri-La nhé?”
Ngô Tiểu Đồng ôm lấy anh, nói nhỏ: “Không cần đâu, chúng ta về thôi!”
Tay Thẩm Gia Ngôn chuyển đến hai bên tóc của cô, nhẹ nhàng nghịch ngợm nói: “Sao vậy, không phải em luôn rất muốn đến đó ư?”
Ngô Tiểu Đồng cúi đầu không nhìn anh, nhẹ nhàng trả lời: “Ra ngoài đã lâu, em cảm thấy hơi chán rồi.”
Thẩm Gia Ngôn mỉm cười, ngón tay xoay một nhúm tóc của cô, kiên nhẫn hỏi: “Không phải em nói, hai bên đều phải thẳng thắn hay sao? Đã quên nhanh thế à? Anh sẽ phạt em.”
Đúng là không thể giấu anh điều gì. “Những việc trước đây bỏ qua, nhưng em phải nhận lời với anh, từ nay về sau chúng ta phải thẳng thắn với nhau.”
Tiểu Đồng đỏ mặt, luống cuống nói: “Là em nghĩ, anh bận như vậy, nên về sớm một chút, anh sẽ không phải vất vả nữa.” Nghĩ một lát, cô lại ngẩng đầu nũng nịu: “Dù sao sau này chúng mình vẫn còn thời gian. Đợi anh có thời gian, chúng ta lại đến đây, có được không?”
Rõ ràng rất mong đợi, nhưng cô lại tình nguyện vì anh mà bỏ đi những việc mình thích.
Thẩm Gia Ngôn nhìn cô có chút thương cảm. “Đồ ngốc!” Anh vừa nói vừa tìm đôi môi mềm mại của cô, hôn thật sâu.
Anh nói nhỏ: “Anh hứa với em, từ nay về sau em muốn đi đâu, anh cũng đưa em đi.”
Ngày hôm sau, Ngô Tiểu Đồng vẫn kiên quyết quay về, yêu cầu duy nhất là muốn anh và cô cùng đi tàu hỏa.
Như thế thời gian họ ở bên nhau sẽ nhiều hơn một chút.
Thẩm Gia Ngôn không còn cách nào khác, nhưng cũng không cự tuyệt, thực sự có rất nhiều việc đợi anh về để xử lý. Cũng giống như cô nói, họ còn có rất nhiều thời gian, tương lai anh nhất định sẽ đưa cô đi bất cứ nơi nào cô muốn.
Do không phải mùa du lịch, người trên tàu không đông lắm, Ngô Tiểu Đồng và Thẩm Gia Ngôn bá chiếm hai hàng chỗ ngồi, dựa vào cửa sổ, im lặng nhìn đối phương.
Trong lòng tràn ngập hạnh phúc, cô như bỗng nhớ đến điều gì. “Hôn lễ làm thế nào?”
Thẩm Gia Ngôn ngồi bên cạnh cô, đặt tay trái của cô lên lòng bàn tay anh, vuốt ve tay cô, nói: “Ở đây hình như thiếu cái gì?”
Ngô Tiểu Đồng có chút bối rối, bất giác muốn rụt tay lại, nhưng lại cảm thấy sức mạnh trong tay anh, cuối cùng cũng không phản kháng nữa. Người ngồi trước mặt không còn là Thẩm Gia Ngôn ngày xưa nữa. Anh đã nói không buông tay thì sẽ không bao giờ dễ dàng buông.
“Chúng mình cưới nhau nhé!” Anh nhìn cô. Cảnh tượng mà cô đã từng mơ tưởng bao lần, niềm tin duy nhất của cô mười năm nay, thời khắc đó giờ đã thành hiện thực. Nhưng phương thức cầu hôn như vậy chẳng lãng mạn chút nào, trên một chiếc tàu hỏa cũ kỹ, không có nhẫn cưới, không có hoa tươi, anh không quỳ xuống, thậm chí không hỏi cô có đồng ý lấy anh không mà dường như chỉ đang trần thuật một việc bình thường.
Nhưng cô vẫn cảm động, thậm chí cảm thấy chấn động, cảm giác trong lòng khó có lời nào diễn tả được. Cô cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Nước mắt rơi trên mu bàn tay anh, Thẩm Gia Ngôn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, sau đó ngẩng đầu hôn lên dòng nước mắt đó, cảm nhận được vị mặn và chút đắng cay, nhưng anh cũng nếm được vị ngọt thuộc về cô.
“Này.” Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy cô im lặng, liền quay đầu cô, thổi khí nóng bên tai cô, giống như một đứa trẻ đòi kẹo. Ngô Tiểu Đồng bị anh làm cho ngứa ngáy, nghiêng mặt rụt đầu nói: “Thẩm Gia Ngôn, em...”
Cô rất muốn giống như trước đây, đồng ý với anh tất cả mọi việc, nói một câu “được”, nhưng nghĩ tới chân của chú Thẩm, bố cô, trong lòng lại cảm thấy hoảng loạn.
Từ khi họ ở bên nhau, những việc trong quá khứ, đều cố gắng không nhắc đến. Nhưng những điều đó đã là sự thật, không thể nào có thể trốn tránh được. Cô không muốn một mình anh gánh vác tất cả.
Trong đầu Ngô Tiểu Đồng là một mớ hỗn loạn, chỉ biết ôm chặt lấy anh tìm chút ấm áp, nói nhỏ: “Anh cho em một chút thời gian để suy nghĩ, được không?”
Thẩm Gia Ngôn dường như không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, vẻ mặt thoáng chút thất vọng, hỏi: “Em cảm thấy lời cầu hôn này chưa thỏa đáng hay sao? Thực sự anh...”
Ngô Tiểu Đồng vội vàng ngắt lời anh: “Không phải, em chỉ cảm thấy giờ vẫn chưa phải lúc...”
Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy vẻ hoảng hốt của cô, nói: “Thôi được, vậy để một thời gian nữa hãy nói. Dù sao trước hết, anh cũng có một số việc cần giải quyết.” Anh muốn trước tiên giải quyết những vấn đề còn sót lại.
Ngô Tiểu Đồng cười nũng nịu trong lòng anh, như muốn bù đắp điều gì, nói nhỏ: “À, lần sau, em nhất định sẽ nhận lời anh.”
Thẩm Gia Ngôn cười, ôm lấy cô, lại nghe thấy tiếng cô thầm thì: “Nhưng lần sau anh không được cầu hôn như vậy, không có chút lãng mạn nào. Ít nhất cũng phải có nhẫn chứ.”
Đúng, nhẫn. Thẩm Gia Ngôn rút một bàn tay, lấy ra một hộp vuông nhỏ trong túi. Ngô Tiểu Đồng kinh ngạc nhìn anh. Chắc anh sẽ không thể cầu hôn lần nữa?
“Yên tâm, đây không phải là nhẫn cầu hôn, chỉ là một phần lễ vật.” Thẩm Gia Ngôn mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn bạc đã bị xỉn, dường như cô đã thấy ở đâu.
“Cái này...” Ngô Tiểu Đồng nhíu mày.
“Em còn nhớ chiếc nhẫn này không?” Thẩm Gia Ngôn lấy chiếc nhẫn ra, để trước mặt cô.
Ngô Tiểu Đồng có chút nghi hoặc. “Hình như đã nhìn thấy ở đâu...” Cầm chiếc nhẫn nhìn kỹ, nhớ lại một lát. Dường như vừa nghĩ ra điều gì, cô kích động nói: “Anh đã mua lại nó à? Vậy cửa hàng đó...”
Thẩm Gia Ngôn mỉm cười gật đầu, đeo nhẫn giúp cô: “Đây là món tiền lần đầu tiên anh kiếm được, là món quà sinh nhật lần thứ mười tám của em, anh đã cất giữ bảy năm, bây giờ trả lại cho chủ của nó. Trước khi em còn chưa đeo nhẫn cưới của chúng mình, nó sẽ thay anh trói chặt em.”
Cô vẫn không quên, khi còn học phổ thông, có một lần cùng anh dạo phố, cô nhìn thấy chiếc nhẫn này, tuy là nhẫn bạc, nhưng đối với họ khi đó, vẫn là quá đắt, cô đành phải bỏ đi một cách tiếc nuối.
Hóa ra, từ rất lâu rồi, anh đã có kế hoạch trói chặt cô. Ngô Tiểu Đồng nhìn chiếc nhẫn trên tay, mỉm cười.
Đời này gặp được người tốt như vậy, cô còn cầu mong gì hơn?
Ngô Tiểu Đồng đứng dậy, nắm lấy cổ tay anh, dùng sức ấn vào cửa toa tàu, cửa sổ đầy hơi nước bỗng có hình một bàn tay to rất rõ, tiếp đó cô lại giơ bàn tay phải của mình, dùng sức làm một dấu tay bên cạnh dấu tay đó, tay to bên tay nhỏ.
Sau đó, cô quay đầu nhìn anh cười nói: “Đây là con dấu, từ nay về sau anh chỉ thuộc về em.”
Thẩm Gia Ngôn âu yếm kéo cô, hôn nhẹ lên mặt cô. “Được, anh cũng cho em một con dấu.”
Ngô Tiểu Đồng nhắm mắt lại, nằm trong lòng anh một cách thỏa mãn, nghe thấy Thẩm Gia Ngôn khẽ ngâm nga:
Khi em già, đầu bạc trắng đang nằm thiêm thi*p
Bên bếp lửa hồng mơ màng xin hãy lấy bài thơ.
Chầm chậm đọc, hồi tưởng tới ánh mắt ngày xưa.
Cùng hàng mi cong thuở nào mát rợp.
Em tươi vui trẻ trung khiến bao người yêu mãi.
Mến mộ sự giả dối hay chân thành đẹp đẽ của em.
Nhưng chỉ có một người yêu linh hồn hành hương nơi em
Yêu vết nhăn trên gương mặt già nua đau khổ.
Cúi đầu bên lò lửa lấp lánh ánh đỏ hồng.
Buồn bã kể về tình yêu đã không còn nữa.
Trên đỉnh núi bước chân đi thật chậm.
Đám sao trời che khuôn mặt ai kia.
Cô đã từng nói, rất thích bài thơ nay. Hai ngày trước, anh đã lén lút chép trên mạng, muốn đọc cho cô nghe khi cầu hôn, nhưng trong hoàn cảnh vừa qua, sao anh lại cảm thấy rất hợp tình.
Khi em đã già, đây là bài thơ của Diệp Chi, một bài thơ mà cô thích nhất. Cô như muốn khóc. Một câu thơ mềm mại, được anh đọc với giọng đầy ấm áp. Tình yêu của anh chính là tất cả sự mong đợi của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc